Chương 93: Công chúa Bắc Tần
Edit: Rùa
Beta: Alice
Ba quốc gia trên Vân Hạ đã tồn tại được mấy chục năm, vẫn luôn giao chiến không ngừng ở vùng biên cương. Bắc Tần dũng mãnh, Đông Khiên giảo hoạt, mặc dù lãnh thổ không rộng bằng Trung Nguyên nhưng luôn liên thủ để chế ngự Đại Tĩnh. Ba nước giao chiến liên tục nhiều năm, thương vong vô số, mấy năm gần đây tình hình chiến tranh mới dịu hơn một chút. Từ khi Đại Tĩnh dựng nước, đây là lần đầu tiên hai nước chính thức gửi quốc thư tới, có ý muốn để bách tính cả ba nước trên Vân Hạ đều vui mừng hân hoan.
Có điều đối với triều đình Đại Tĩnh mà nói, điều kiện trong quốc thư quả thực khiến cho người khác có chút đau đầu.
Trung Nguyên vẫn luôn coi trọng huyết thống, hoàng thất thì càng như vậy. Nếu trưởng công chúa Bắc Tần thành Thái tử phi, tương lai nhất định sẽ là quốc mẫu của Đại Tĩnh, con sinh ra là con trưởng, tương lai sẽ là trữ quân danh chính ngôn thuận. Suy cho cùng thì nhiều năm giao chiến, thù hận ngập trời, đối với triều thần và bách tính Đại Tĩnh mà nói, để cho hoàng tử có huyết mạch Bắc Tần kế thừa đế vị là chuyện khó mà chấp nhận được. Về phần Đông Khiên yêu cầu cưới An Ninh công chúa, triều đình cũng rất do dự, bách tính Vân Hạ đều biết, An Ninh là đồ đệ của Tịnh Huyền đại sư ở Vĩnh Ninh tự, tinh thông binh pháp, canh giữ Tây Bắc bốn năm chưa từng bại trận, uy danh hiển hách. Giao một tướng mạnh như vậy cho Đông Khiên, há không phải trò cười sao?
Nhưng một khi từ chối quốc thư của hai nước, rất có khả năng chiến tranh sẽ lại bùng nổ, vạn dân thiên hạ lại chìm trong cảnh đồ thán. Vì chuyện này mà triều đình đã tranh luận gần tháng nay, chớp mắt đã đến ngày sứ giả của Bắc Tần và Đông Khiên vào kinh. Cùng lúc đó, thời gian ba tháng bị cấm của An Ninh công chúa cũng hết, có thể ra khỏi Tông Nhân phủ.
Mặc dù trải qua chuyện của Đế gia, nhưng viên ngọc quý ngỗ nghịch của bệ hạ vẫn thích làm theo ý mình, mỗi ngày đều dạo chơi ở lầu xanh, vào sòng bạc, gọi đào kép vào phủ công chúa, náo loạn kinh thành, khiến cho mọi người đổ mồ hôi thay Tam hoàng tử của Đông Khiên tới xin cưới An Ninh công chúa.
Bất luận có cưới được hay không, thì vị Tam hoàng tử này cũng quá dũng cảm rồi!
Trong Thượng thư phòng, Triệu Phúc tiễn các đại thần, nhìn thấy Tả tướng ở sau hành lang.
Tả tướng vừa nhìn thấy ông ta thì lập tức tiến lên nghênh đón: "Triệu công công, mấy ngày nay tâm trạng của bệ hạ có tốt không?"
Sau khi Tuệ Đức thái hậu mất, vua Gia Ninh tĩnh dưỡng mấy tháng ở biệt viện của hoàng gia, giao triều chính cho Thái tử điều hành. Nửa tháng trước, sau khi quốc thư của Bắc Tần và Đông Khiên được đưa đến, hoàng đế mới rời biệt viện, quay về nắm lại triều chính.
Mấy tháng nay trên triều đình, Tả tướng có thể gọi là cất bước gian nan. Hữu tướng là thầy của Thái tử, quan điểm chính trị luôn rất hợp với Thái tử, một đám triều thần còn gió chiều nào theo chiều ấy, mọi chuyện đều làm theo ý Hữu tướng. Ông ta hô mưa gọi gió trên triều đình mười mấy năm nay, chỉ một sớm liền sụt giảm, trong lòng thấy rất khó chịu. Nhưng ông ta cũng không dám hành động bừa bãi, chuyện của Đế gia bị lật lại, Tuệ Đức thái hậu và Trung Nghĩa Hầu gánh tội đều phải bỏ mạng, chỉ còn duy nhất ông ta tránh được. Bây giờ ông ta vẫn luôn thấp thỏm không yên với Đế Tử Nguyên, sau khi vua Gia Ninh trở về từ biệt viện còn không hỏi han gì đến ông ta, vì thế ông ta nhẫn nhịn mấy ngày, cuối cùng vẫn phải chủ động vào cung thăm dò.
"Bệ hạ nghỉ dưỡng ở biệt viện mấy ngày, trong lòng đã nhẹ nhõm hơn nhiều." Triệu Phúc thở dài, dẫn Tả tướng vào trong phòng: "Tướng gia nói chuyện với bệ hạ đi."
Cửa Thượng thư phòng mở rồi lại đóng, Triệu Phúc đứng ở ngoài cửa. Tả tướng một mình bước vào trong phòng, tiến lên mấy bước rồi quỳ trên đất: "Lão thần bái kiến bệ hạ."
"Đứng lên đi." Giọng nói của vua Gia Ninh nhàn nhạt, Tả tướng không động đậy, cúi đầu: "Thần không dám, thần không bảo vệ được cho Thái hậu, tội đáng muôn chết." Mặc dù ông ta chỉ nghe theo lời Thái hậu, tới phủ Tĩnh An Hầu lục soát mật thư rồi huỷ đi, nhưng dù sao ông ta cũng đã tham dự vào chuyện này. Cũng vì ông ta không nghe sai khiến nên Đế Tử Nguyên mới tìm ra được chứng cứ. Có điều cho dù vua Gia Ninh đoán ra việc lục soát mật thư là làm theo lệnh, thì có lẽ cũng không biết chuyện phía sau, vì thế ông ta không định nói ra toàn bộ.
Một giọng nói vô cùng lạnh nhạt truyền đến từ phía trên: "Tả tưởng, ngẩng lên nhìn trẫm."
Nghe vậy, Tả tướng ngẩng đầu nhìn vua Gia Ninh, trong lòng run rẩy. Mấy ngày nay trên điện Kim Loan không nhìn ra, không ngờ đáy mắt của bệ hạ còn lạnh lùng hơn trước.
"Ngươi muốn thỉnh tội, chỉ có chuyện này?"
Tả tướng run rẩy, một lúc lâu sau mới khổ sở nói: "Khương phi phạm phải tội lớn, vẫn mong bệ hạ nể mặt Cửu hoàng tử mà khai ân."
"Nếu không phải nể mặt của Tiểu Cửu, trẫm sẽ không chỉ phế bỏ nàng ta, giáng xuống làm Tần?" Vua Gia Ninh lạnh lùng quát, giọng điệu lạnh lẽo: "Mưu hại hoàng tử, chỉ cần một tội này thôi, trẫm bắt nàng ta đền mạng, xử trảm cả phủ Tả tướng cũng không quá đáng!"
Cơ thể Tả tướng mềm nhũn, vội dập đầu trên mặt đất: "Bệ hạ, thần dạy nữ nhi không tốt, dẫn đến phạm phải đại tội. Thần chết cũng không oán trách, chỉ là lo cho bệ hạ, lo cho hoàng triều Hàn thị, thần quả thực không dám chết!"
Trên ngự tọa im lặng một lúc lâu, vua Gia Ninh hừ một tiếng: "Tả tướng có lòng rồi, ngươi nói xem thiên hạ của trẫm có gì đáng lo?"
Tả tướng ngẩng đầu, vẻ mặt lo lắng: "Bệ hạ, Đế gia quay lại, Lạc Xuyên đã nắm quyền ở Tấn Nam mười năm, mười vạn đại quân ở đại doanh Sùng Nam vẫn luôn chỉ nghe theo lệnh của ông ấy, bây giờ chắc hẳn đã là vật trong tay Đế Tử Nguyên. Hơn nữa triều thần và bách tính đều cảm thấy thiếu nợ Đế gia, thanh danh của phủ Tĩnh An Hầu đang hưng thịnh, về lâu về dài nhất định sẽ giống như xưa, lão thần thực sự lo cho bệ hạ. Hơn nữa, Thái tử điện hạ đối với Đế gia..."
Ông ta dừng lại, dừng rất đúng lúc. Thái tử bảo vệ Đế gia là chuyện mà cả thiên hạ đều biết, hoàng thất và Đế gia sớm đã thành huyết hải thâm thù, ông ta không tin hoàng đế sẽ để yên cho chuyện này xảy ra.
"Đứng lên đi, chuyện của Thái tử trẫm tự có cách. Theo như những gì khanh nói, trẫm nên làm thế nào?" Giọng nói của vua Gia Ninh dịu đi, khoát tay.
Tả tướng hạ quyết tâm, đứng dậy tiến lên mấy bước, nói: "Bệ hạ yên tâm, mấy ngày nay lão thần đã ở trong phủ suy xét chuyện của Đế gia. Mặc dù phủ Tĩnh An Hầu đã trở thành một mối hoạ, nhưng Đế Tử Nguyên trên triều vẫn không có người để nương tựa. Hộ bộ Tiền thượng thư là một tay bệ hạ đề bạt, Thượng thư của Công bộ, Lại bộ, Binh bộ đều được thăng chức sau khi Đế gia sụp đổ, không liên quan đến chuyện của Đế gia năm đó. Lễ bộ Cung thượng thư và Hình bộ Tề thượng thư đều là lão đại thần, nghiêm minh công chính, tất nhiên sẽ không giúp đỡ Đế Tử Nguyên. Thần chỉ đang nghĩ Hữu tướng và Đế Tử Nguyên e là quan hệ không tồi, còn niệm tình cũ, sau này..."
"Tháng trước Hữu tướng đã tới biệt viện xin trẫm cáo lão về quê, là trẫm vỗ về nên hắn mới tiếp tục ở lại, khanh không cần lo lắng." Vua Gia Ninh ngắt lời của Tả tướng, nhấp một ngụm trà, sau đó nói tiếp: "Mười vạn đại quân của đại doanh Sùng Nam ở Tấn Nam mới uy hiếp trực tiếp đến hoàng gia, ngươi có cách gì giải quyết?"
Tả tướng bị hỏi thì ngẩn ra, suy nghĩ một lúc rồi mới trầm giọng nói: "Bệ hạ, Đế gia ở Tấn Nam được lưu truyền trăm năm, hoàng uy ở Trung Nguyên trước giờ vẫn khó mà theo kịp, trừ phi Đế gia không còn người kế vị, hoàn toàn sụp đổ, nếu không... cục diện này khó giải."
Trên ngự tọa lại im lặng, một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng vua Gia Ninh đặt chén xuống: "Lẽ nào khanh không biết, nếu Đế Tử Nguyên đột nhiên chết, mười vạn đại quân ở Tấn Nam nhất định sẽ tới Trung Nguyên quét sạch. Bằng không, ngươi cho rằng tại sao nàng ta lại đứng vững ở kinh thành như vậy?"
Tả tướng cúi đầu, vội nói: "Lão thần nói không lựa lời, vẫn mong bệ hạ thứ tội." Tả tướng nói vậy cũng chỉ là muốn bày tỏ lòng trung thành, một lòng tính toán cho hoàng gia. Đế Tử Nguyên ẩn tích mười năm, nghe nói đã đạt tuyệt đỉnh công phu, thị vệ thân cận võ nghệ cao siêu. Ngay cả tông sư phái Thanh Thành mà ông ta mời đến ban đầu cũng không lấy được mạng của nàng ta, còn có một Đế Thịnh Thiên ở cạnh bảo vệ. E rằng hiện tại cho dù là vua Gia Ninh cũng không dám sinh ra ý nghĩ này, nói gì đến ông ta.
Thấy vẻ mặt lo lắng của vua Gia Ninh, Tả tướng tiếp tục nói: "Bệ hạ không cần quá lo lắng, lão thần nhất định sẽ dốc sức trợ giúp bệ hạ ổn định triều đình, tuyệt đối không để cho Đế Tử Nguyên nhúng tay vào trong."
Vua Gia Ninh có thể tha cho tướng phủ là vì sự ảnh hưởng của ông ta với triều thần và Giang Nam, nếu không, tướng phủ sớm đã bị bồi táng cùng Thái hậu rồi.
"Trẫm chưa từng nghi ngờ lòng trung thành của khanh, mấy tháng nữa trẫm sẽ gọi Tiểu Cửu từ Tây Bắc trở về. Nó vẫn còn nhỏ, vẫn cần khanh dạy bảo cẩn thận."
Tả tướng nghe vậy thì rất vui mừng, vội nói: "Lão thần nhất định sẽ dốc sức dạy dỗ Cửu hoàng tử." Xem ra bệ hạ quả thực đã sinh lòng ghét bỏ Thái tử, nếu không sẽ không gọi Chiêu nhi về. Tướng phủ có hy vọng khiến cho Tả tướng vui mừng khôn xiết.
"Được rồi, ngươi lui ra đi."
Vua Gia Ninh xua tay, tiếp tục xem tấu chương. Tả tướng cẩn thận lui ra, một lúc sau, Triệu Phúc bưng trà sâm vào, đặt vào tay vua Gia Ninh, nghe thấy ông hừ lạnh một tiếng.
"Một lòng lộng quyền, vu khống trung thần, giữ lại có ích gì!"
Triệu Phúc nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của ông, trong lòng phát run. Xem ra trải qua nhiều chuyện như vậy, Tả tướng cuối cùng vẫn đã làm phật lòng vua, nếu không phải vì phủ Tĩnh An Hầu, bệ hạ nhất định sẽ không nhẫn nhịn.
"Bệ hạ, lão nô đã đưa nàng ta tới rồi." Triệu Phúc nhỏ giọng bẩm báo, vua Gia Ninh vuốt ve chiếc nhẫn, đáy mắt khẽ động, cao giọng nói: "Cho nàng ta vào."
Tiếng bước chân không nặng không nhẹ vang lên, một bóng người bước vào Thượng thư phòng, quỳ ở nơi cách vua Gia Ninh không xa: "Thừa Ân bái kiến bệ hạ."
Vua Gia Ninh ngẩng đầu, trong mắt loé lên: "Ngươi vốn gọi là gì?"
Mấy tháng không gặp, từ một bộ dạng yếu ớt, Đế Thừa Ân đã trở nên lạnh đạm ít nói hơn rất nhiều, oán hận giữa lông mày cũng nhiều lên, chỉ là cảm xúc này được giấu sâu trong đáy mắt, không dễ dàng phát hiện ra.
"Tội nữ không có tên, được bệ hạn ban tên, gọi là Thừa Ân." Đế Thừa Ân ngẩng đầu, hai mắt sáng lên.
"Ngươi có biết vì sao ngươi mắc phải tội lớn khi quân như vậy mà trẫm vẫn tha mạng cho ngươi không?"
"Tội nữ không biết."
"Vì ngươi đủ ác, vụ ám sát ở hoàng cung và vụ ám sát Đế Tử Nguyên ở núi Hoá Duyên chắc hẳn đều là do ngươi và trợ thủ của Tả tướng sắp xếp." Vua Gia Ninh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đế Thừa Ân, chậm rãi nói: "Mấy tháng nay, ngươi cho rằng trẫm chỉ ở biệt viện nghỉ dưỡng ư?"
"Thừa Ân tội lớn, ban đầu tội nữ tính sai, phạm vào đại tội, kính xin bệ hạ thứ tội."
"Trẫm có thể tha cho Tả tướng, tất nhiên cũng có thể tha cho ngươi. Đế Thừa Ân, trẫm hỏi ngươi, bây giờ ngươi vẫn muốn làm người Đế gia, hay là..."
"Tội nữ thề tận trung với bệ hạ." Đế Thừa Ân đột nhiên cúi đầu, giọng điệu thành khẩn: "Bệ hạ, mấy năm nay tội nữ chỉ bị giam giữ ở Thái sơn với thân phận nữ tử Đế gia, không hề biết chuyện của Đế Tử Nguyên, nếu không cũng sẽ không bị bỏ đi. Hiện giờ tội nữ được bệ hạ khai ân bảo toàn tính mạng, chỉ nguyện báo đáp thiên ân của bệ hạ."
Mấy tháng trước nàng ta vẫn là Thái tử phi sắp được gả vào Đông cung, vinh quang biết bao. Hiện giờ nàng ta lại là kẻ thay thế phải gánh chịu hết mọi sự chế giễu của thiên hạ. Mấy ngày nay nàng ta bị giam trong một mảnh viện nhỏ trong thâm cung, lạnh lẽo thê lương, tất cả những thứ này đều là do Đế Tử Nguyên ban tặng.
"Trẫm tin ngươi không biết chuyện của Đế gia, trẫm tha cho ngươi một mạng, cho ngươi thêm một cơ hội. Lát nữa ngươi thu dọn đồ đạc, tới Đông cung đi."
Đế Thừa Ân chợt ngẩng đầu: "Bệ hạ?"
"Trẫm ban ngươi cho Thái tử, từ giờ trở đi, ngươi chính là Nhụ nhân của Đông cung."
Vị trí Nhụ nhân tuy thấp nhưng cũng là chủ tử của Đông cung, khoé mắt của Đế Thừa Ân hiện một tia vui mừng: "Tạ hồng ân của bệ hạ, bệ hạ muốn Thừa Ân làm gì?"
"Làm con mắt của trẫm ở Đông cung." Vua Gia Ninh nhàn nhạt nói: "Từ nay về sau, ngươi sẽ bỏ họ, gọi là Thừa Ân là được."
"Vâng, bệ hạ."
"Lui xuống đi." Vua Gia Ninh khoát tay, Đế Thừa Ân hành lễ rồi lui xuống.
Đợi khi tiếng bước chân bên ngoài Thượng thư phòng đã xa, Triệu Phúc mới mở miệng nói: "Bệ hạ, Đế Thừa Ân dù sao cũng là người mà năm đó Đế gia chọn để thay thế Đế Tử Nguyên, nàng ta thực sự đáng tin?"
"Sự tàn nhẫn và khả năng nhẫn nhịn của nữ nhân này vượt xa người thường, đưa nàng ta đến Đông cung, sau này chắc chắn có thể dùng được. Cho dù không dùng được thì chỉ cần nàng ta ở đó, Đế Tử Nguyên nhất định sẽ không còn để ý nhiều đến Thái tử, trẫm cũng có thể bớt lo." Vua Gia Ninh trầm giọng nói, đột nhiên thấp giọng ho khan.
Triệu Phúc vội vàng tiến lên, vỗ vào lưng vua Gia Ninh, đưa một viên thuốc cho ông ta uống. Một lúc lâu sau, tiếng ho khan trong Thượng thư phòng mới dừng lại, Triệu Phúc nhìn sắc mặt hơi trắng bệch của vua Gia Ninh, thở dài. Đế gia quay lại, tiểu hoàng tử chết yểu, Thái hậu từ trần, rốt cuộc vẫn khiến cho bệ hạ chịu đả kích. Hơn nữa mấy tháng nay, bệ hạ thường xuyên triệu kiến các lão thần trong quân đội năm đó, ban thưởng không ít cho các tướng lĩnh biên cương, mục đích là để ổn định lòng dân, tránh để những người này đứng về phía Đế Tử Nguyên, náo loạn triều đình.
Náo loạn một hồi, mặc dù đã ở biệt uyển điều dưỡng mấy tháng, nhưng sức khoẻ vẫn không thể tốt như trước nữa.
"Bệ hạ, người vẫn nên nghe theo ngự y, giữ gìn sức khoẻ thật tốt, giang sơn Đại Tĩnh vẫn còn phải dựa vào bệ hạ chống đỡ." Triệu Phúc khuyên nhủ.
Vua Gia Ninh xua tay: "Yên tâm, giang sơn Hàn gia vẫn còn bất ổn, trẫm tuyệt đối không dám đi gặp Thái hậu."
Giọng nói lạnh lẽo của vua Gia Ninh vang lên trong Thượng thư phòng, dần dần không thể nghe rõ.
Mùa đông dần qua, đầu xuân sắp đến.
Trong kinh thành đã tràn ngập không khí đầu xuân, An Ninh ngủ đến trưa, sau khi tỉnh dậy thì định tới sòng bạc để phá phách như mọi khi, nào ngờ cô lại gặp được Thi Tranh Ngôn đang chần chừ đứng ngoài tiểu viện. Cô dừng một chút, giấu đi ánh mắt khác thường, mỉm cười bước đến: "Sao hôm nay ngươi lại tới?"
Sau khi chuyện của Đế gia xảy ra, Thi Tranh Ngôn vẫn thường vào Tông Nhân phủ thăm An Ninh, có điều sau khi quốc thư của Đông Khiên được đưa tới kinh thành, hắn thường nhốt mình trong phủ, rất ít vào phủ công chúa.
Thi Tranh Ngôn nhìn thấy An Ninh, thấy nụ cười thoải mái trên mặt cô, hơi trầm mặc nói: "An Ninh, ta chuẩn bị dâng tấu xin bệ hạ cho quay về Tây Bắc."
An Ninh ngẩn ra, ý cười trên mặt bất giác nhạt đi, cúi đầu: "Vậy sao? Đợi quyết định được ngày ta sẽ tới tiễn ngươi."
Nếu như không phải đợi cô cùng về Tây Bắc, sau khi xong việc, Thi Tranh Ngôn sớm đã quay về rồi.
"Chúng ta cùng nhau quay về kinh thành, tất nhiên cũng phải cùng nhau quay về Tây Bắc. An Ninh, ta định dâng tấu lên bệ hạ, hỏi cưới ngươi."
Giọng nói ấm áp thoải mái vang bên tai, An Ninh đột nhiên ngước mắt, nhìn thẳng về phía Thi Tranh Ngôn.
Thiếu soái trẻ tuổi hiếm khi cảm thấy căng thẳng, vô thức nhìn đi chỗ khác: "Mấy năm nay ta tích luỹ quân công, nếu muốn hỏi cưới đại công chúa đương triều, chắc hẳn bệ hạ có thể để mắt tới."
An Ninh nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên cười lớn, thoải mái đẩy hắn: "Tranh Ngôn, ta biết ngươi sợ phụ hoàng gả ta cho Đông Khiên nên mới có ý giúp đỡ. Yên tâm, bây giờ phủ Tĩnh An Hầu trở lại, phụ hoàng sẽ không để hoàng gia mất một thống soái anh dũng thiện chiến đâu, ông ấy sẽ không gả ta sang nước khác."
"An Ninh, không phải ta vì..." Thi Tranh Ngôn hiếm khi lộ vẻ gấp gáp, nhưng lại bị An Ninh ngắt lời.
An Ninh nhìn hắn, vẻ mặt trịnh trọng: "Tranh Ngôn, bây giờ Đông Khiên gửi tới quốc thư, nếu lúc này ngươi xin cưới ta, Đông Khiên nhất định sẽ rất mất mặt, ngươi sẽ trở thành đối tượng bị triều thần tra hỏi. Thi gia nắm giữ trọng binh, luôn là cái đinh trong mắt Tả tướng. Thi lão tướng quân canh giữ Tây Bắc cả đời, chính trực ngay thẳng, ngươi đừng vì ta mà huỷ đi thanh danh cả đời của Thi gia."
Thi Tranh Ngôn là con trai duy nhất của Thi gia, tương lai nhất định sẽ thay lão tướng quân bảo vệ Tây Bắc. Hắn vẫn luôn cẩn trọng trong lời nói và hành động, chưa từng tham gia vào chuyện tranh đấu trong triều, lần này hắn đưa ra quyết định như vậy vì cô đã là không dễ dàng rồi.
Thấy Thi Tranh Ngôn còn định nói tiếp, An Ninh vỗ vào vai hắn, mỉm cười nhẹ nhõm, lướt qua hắn đi về phía cửa phủ.
Thấy cô đã đi xa, Thi Tranh Ngôn đứng yên tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn không động đậy.
Ra đến cửa phủ, An Ninh xoa xoa khoé miệng đã cười cứng ngắc, thở dài. Một mình cô buồn chán lang thang trên phố đến khi chạng vạng, đột nhiên một chiếc xe ngựa từ đầu khác của con phố chạy tới, dừng ở nơi cách cô không xa.
An Ninh ngẩng đầu, nhíu mày. Uyển Thư đang cầm roi ngựa cười toe toét, dùng hết sức vẫy tay với cô. Vẻ mặt An Ninh bất lực thả lỏng, tại sao một người thông minh lại có thể nuôi được một nha đầu ngốc như vậy. Không thấy cô đang khó chịu, cũng không muốn gặp người của Đế gia sao?
Rèm vải của xe ngựa bị vén lên, Đế Tử Nguyên mặc y phục Tấn Nam màu trắng, dựa vào xe ngựa, nhìn về phía cô: "Sắc trời vừa đẹp, không bằng cùng tới lầu Linh Tương ngồi một chút?"
Sau chuyện ở điện Nhân Đức, đây là lần đầu tiên An Ninh nhìn thấy Đế Tử Nguyên sau ba tháng.
Nàng không còn là Nhậm An Lạc, khuôn mặt xa lạ, nhưng ánh mắt rất quen thuộc. Nhìn sự ấm áp và thản nhiên như thường ngày giữa hàng lông mày của nàng, An Ninh hừ một tiếng, lòng dạ ác độc hơn bất kì ai, vậy mà còn giả bộ như không có chuyện gì, mời nàng tới dạo lầu xanh!
An Ninh chậm rãi bước đến trước xe ngựa, nhảy lên xe.
"Công chúa, người chậm một chút." Uyển Thư híp mắt cười, còn chưa nói xong, rèm vải đã bị người ở trong hạ xuống.
Trong xe ngựa, An Ninh trầm mặc nhìn vẻ mặt bình thản của Đế Tử Nguyên, đột nhiên lao về phía nàng, đè nàng xuống xe ngựa, siết chặt tay đấm vào mặt nàng.
"Đế Tử Nguyên, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta. Chúng ta làm bạn mười mấy năm, ngươi lại dám bày ra cái bẫy này để ta nhảy vào, bày ra rồi cũng thôi đi, nhưng lão tử bị cấm trong Tông Nhân phủ ba tháng, ngay cả một cái bánh bao mà ngươi cũng không đưa tới. Bạc tình bạc nghĩa, vong ân phụ nghĩa, năm đó ngươi bị cha ngươi nhốt trong phòng chứa củi, ta còn lén đưa cho ngươi ít hoa quả đó!"
"Bịch" một tiếng, nắm đấm này tất nhiên không đập lên người, mà đập vào một tấm gỗ.
"Không đưa là không đưa, ngươi là đại công chúa đương triều, người hầu kẻ hạ, Ôn Sóc ngày nào cũng canh khi bánh Chiết Vân vừa ra lò là đưa đến cho ngươi, ngươi còn có thể bị đói sao, giả bộ đáng thương cái gì! Năm đó ăn trái cây ngươi đưa làm ta bị đau bụng ba ngày, ngươi còn dám nhắc lại chuyện này!"
"Ngươi còn dám đáp trả? Ta nói cho ngươi, lão tử biết ngươi vẫn còn bị thương chưa khỏi, hôm nay không cần mặt mũi nữa, phải đập cho ngươi một trận."
"Ai sợ ai, An Ninh, chút bản lĩnh này của ngươi, năm đó không thắng được ta, bây giờ cũng vậy!"
Lại có tiếng ồn vang lên, ai da một tiếng, đường phố quá ồn ào, Uyển Thư vểnh tai lên, nhưng vẫn không nghe ra ai đang chiếm ưu thế.
Cô ngáp một cái, không quan tâm đến cỗ xe ngựa ầm ĩ đằng sau nữa, vung roi ngựa đi thẳng về phía lầu Linh Tương.
Ài, người trẻ tuổi, có sức sống, có sức khoẻ, thật tốt!
Cùng lúc đó, trong lầu Linh Tương, Ngọc đại nương nhìn nữ tử dáng vẻ uy nghiêm cao quý trong Mẫu Đơn các, run rẩy nói: "Tiểu thư, người vừa nói gì?"
Nữ tử này mặc một bộ quân phục ngoài vùng biên cương, ngồi vững vàng, thờ ơ xoay cái roi ngựa trong tay: "Ta nghe nói lầu Linh Tương là lầu xanh lớn nhất kinh thành, bà chủ, chọn mấy tiểu quán (*) ưa nhìn ra đây để bổn tiểu thư thưởng thức."
(*) Tiểu quán: Cách gọi kỹ nam thời xưa...
Nàng ta ngước mắt nhìn về phía Ngọc đại nương: "Nếu hầu hạ tốt, ngươi cũng không cần lo lắng, bổn tiểu thư sẽ tự đưa về phủ, cho bọn họ một danh phận."
"Không biết tiểu thư ở phủ đệ nào?" Cô nương này nhìn cao quý uy nghiêm, giống như được nuôi dưỡng trong một thế tộc lớn, nhưng tim Ngọc đại nương vẫn treo lên, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, thấp thỏm hỏi.
Nữ tử bật cười phóng khoáng, lộ ra hàm răng trắng bóc, phun ra hai chữ: "Đông cung."
Xe ngựa ổn định dừng trước lầu Linh Tương, trong lầu truyền tới tiếng ca múa xa hoa, rất không náo nhiệt. Uyển Thư gõ gõ vào cửa xe ngựa, chuẩn bị hắng giọng gọi hai vị Phật ra ngoài, lúc này rèm vải xe ngựa lại bị vén lên, hai người lần lượt nhảy xuống.
Uyển Thư trợn mắt, nhìn vết bầm tím ở khoé mắt của hai người, sắc mặt thay đổi khó lường, một lúc lâu sau mới tìm được giọng nói của bản thân: "Tiểu, tiểu thư, công chúa, mời vào." Với thân phận của hai người này mà còn đánh nhau trong xe ngựa, nếu bị truyền ra không sợ người khác chê cười sao?
Đế Tử Nguyên và An Ninh lại rất thản nhiên, liếc nhau một cái rồi bước vào trong lầu Linh Tương, vừa mới bước vào liền phát hiện không khí ở đại sảnh có chút không bình thường.
Hôm nay là mười lăm, theo thường lệ, Lâm Lang hẳn là phải diễn tấu cổ tranh trên khán đài cho quan khách mới đúng, nhưng trên khán đài lúc này lại không một bóng người, quan khách trong đại sảnh ngồi ngay ngắn, nhấp từng ngụm rượu nhỏ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên Mẫu Đơn các ở lầu hai, vẻ mặt quỷ dị.
An Ninh và Đế Tử Nguyên nhìn theo, ngẩn ra.
Đầu cầu thang bộ, một hàng thị vệ mặc y phục nước khác đang đứng canh, tay cầm loan đao, vẻ mặt thô kệch, biểu cảm lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào các quan khách trong đại sảnh. Bên trong Mẫu Đơn các ở lầu hai, tiếng cổ tranh liên tục vang lên, lẫn trong đó là tiếng cười hào sảng của nữ tử.
Đế Tử Nguyên và An Ninh là khách quen của lầu Linh Tương, quan khách ở đây cũng coi như có biết đến, nhìn thấy vẻ mặt của hai người thì tất cả đều kinh ngạc, rõ ràng là bị vết thương của bọn họ doạ, nhưng những người này đều rất khôn ngoan, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, chuẩn bị xem kịch hay. Nghe nói An Ninh công chúa là người bá đạo, mỗi lần tới đây đều tìm Lâm Lang bầu bạn, nhưng hôm nay lại bị người khác đoạt trước, e là sẽ không để yên rồi.
Cũng không biết lai lịch của nữ tử trong Mẫu Đơn các như thế nào mà có thể khiến cho Ngọc đại nương sợ hãi không nói thành lời, lại còn quang minh chính đại vào thanh lâu bao tiểu quán? Nhìn trang phục của những hộ vệ này, lẽ nào là...
Ngọc đại nương đứng ở đầu cầu thang, nhìn thấy hai người thì hít vào một ngụm khí lạnh, thiếu chút nữa té xỉu. Hôm nay là cái ngày gì mà bọn họ lại cùng nhau tới, có để cho bà ta sống nữa hay không. Mặc dù oán trách trong lòng, nhưng Ngọc đại nương vẫn xoay mông bước xuống lầu, nghênh đón An Ninh: "Công chúa điện hạ..."
"Quy tắc cũ, Mẫu Đơn các, Lâm Lang, Nữ Nhi Hồng thượng đẳng, thiếu một thứ cũng không được." An Ninh khoát tay, giọng nói như chuông, bày ra dáng vẻ "lão tử là công chúa, lão tử lớn nhất".
Hai người đều không phải kẻ ngốc, nhìn thoáng qua hộ vệ đứng ở đầu cầu thang đã biết là người Bắc Tần. Ai trong kinh thành cũng biết hai người các nàng thích vào lầu Linh Tương nghe khúc, vị công chúa Bắc Tần này lại muốn xông vào phá đám... Bọn họ một người là công chúa hoàng gia, một người là Nhất phẩm công hầu, lẽ nào còn không dám tiếp chiêu trên địa bàn của mình? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì không phải trò cười nữa, mà là mất mặt!
Đại sảnh lập tức yên tĩnh, quan khách nhìn An Ninh công chúa, ánh mắt kiêu ngạo, đây mới là công chúa Đại Tĩnh của bọn họ, rất khí thế!
"Công chúa điện hạ, vị kia, vị kia là..."Ngọc đại nương ấp a ấp úng hồi lâu, thực sự không biết nên khuyên ngăn như thế nào. Hai người đều là công chúa, thân phận ngang hàng, hai người bà đều không thể dây vào, đành phải quay đầu nhìn về phía Đế Tử Nguyên.
Đế Tử Nguyên nhướng mày: "Mẫu Đơn các, Lâm Lang, Nữ Nhi Hồng thượng đẳng, chọn thêm mười tiểu quán ưa nhìn, một thứ cũng không thể thiếu."
Giọng nói của Đế Tử Nguyên vừa vang lên, Ngọc đại nương liền mềm nhũn chân, khóc không ra tiếng. Vị bên trong rất thích mấy tiểu quán đó, quả thực hận không thể lập tức cướp hết bọn họ về phủ, làm sao có thể thả ra!
"Hầu quân, trong Mẫu Đơn các là khách quý từ Bắc Tần..." Ngọc đại nương run rẩy trả lời. Đế Tử Nguyên kế thừa tước vị Tĩnh An Hầu, nhưng dù sao nàng cũng là một nữ tử, gọi là hầu gia rõ ràng không ổn, vì vậy người trong kinh thành liền đổi cách xưng hô khác.
"Đạp cửa, đuổi đi." Đế Tử Nguyên không thèm nâng mắt, nhẹ nhàng nói.
Bởi vì câu nói của Đế Tử Nguyên, đại sảnh hoàn toàn im lặng, thị vệ ở đầu cầu thang nghe vậy thì nhìn Đế Tử Nguyên với ánh mắt đầy sát khí, nhưng khí thế dũng mãnh lại hơi thu lại khi bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của nàng. An Ninh nhìn Đế Tử Nguyên, mọi người ở sau lưng đều giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt phấn khởi.
Đúng lúc này, cửa sổ của Mẫu Đơn các bị đẩy ra, một giọng nữ thoải mái chợt vang lên.
"Ngươi rất bá đạo, nhưng chuyện gì cũng có trước có sau, ngươi dựa vào gì mà đuổi ta đi?"
Mọi người ngước mắt, nữ tử dựa bên cửa sổ trông rất cao quý, hiên ngang mạnh mẽ, sự kiêu ngạo giữa hai hàng lông mày không hề thua kém An Ninh.
Đế Tử Nguyên ngẩng đầu, đôi mắt đen láy trong suốt, nhẹ nhàng nói: "Dám hỏi cô nương có phải là Quốc mẫu của Đại Tĩnh, Bắc Tần hay Đông Khiên không?"
Nữ tử kia ngẩn ra, lắc đầu.
"Hiện tại cô nương có thể lấy ra một vạn ngân lượng không?"
Nữ tử bên cửa sổ nhướng mày: "Không lấy ra được thì làm sao?"
Đế Tử Nguyên ngẩng đầu, khẽ mím môi: "Từ trước tới nay, khách tới thanh lâu đều là so quyền thế và tiền bạc, chúng ta một người là công chúa Đại Tĩnh, một người là Nhất phẩm công hầu, quyền thế của cô nương không cao hơn chúng ta, tiền cũng không có nhiều bằng chúng ta, không phải là người yếu thế tất nhiên sẽ muốn gọi những thứ tốt nhất, cô nương nói xem... có đúng không?"
Lúc Đế Tử Nguyên nói những lời này thì không hề che giấu sự khoe khoang. Quan khách trong sảnh nhất thời không nhịn được, kêu lên một tiếng "Hay".
Trước tiên không quan tâm đến chuyện mấy nữ tử tranh giành địa bàn trong lầu xanh rất kỳ quái, dù thế nào bọn họ cũng hy vọng cô nương của Đại Tĩnh sẽ chiến thắng!
Nữ tử kia nhìn Đế Tử Nguyên hồi lâu, bật cười lớn: "Hay cho một Đế Tử Nguyên, không hổ là nữ thổ phỉ danh chấn Tấn Nam, tính cách này của ngươi rất thoải mái. Hai điều ngươi vừa nói tạm thời bổn tiểu thư không so bì được, cam tâm tình nguyện nhận thua."
Nàng ta dừng lại: "Ngươi đã ngạo mạn như vậy, ta cũng sẽ không che giấu. Bắc Tần Mạc Sương, diện kiến An Ninh công chúa, Tĩnh An Hầu Quân của Đại Tĩnh." Nói xong, nàng ta nhảy từ cửa sổ lầu hai xuống dưới, nhẹ nhàng đáp trước mặt Đế Tử Nguyên và An Ninh.
Quan khách trong sảnh vừa nghe thấy vậy thì hít vào một ngụm khí lạnh, hoá ra nữ tử này là trưởng công chúa Bắc Tần. Quả là hoang đường, gửi quốc thư muốn thành hôn với Thái tử, vậy mà còn dám đường hoàng chạy đến thanh lâu gọi tiểu quán, cho rằng Đại Tĩnh bọn họ dễ bắt nạt ư?
Lúc này, bọn họ đã quên mất chuyện ban đầu Đế Tử Nguyên cũng vừa hỏi cưới Thái tử vừa vào thanh lâu dạo chơi.
Thấy tính tình vị công chúa Bắc Tần này thoải mái, không câu nệ tiểu tiết, đáy mắt An Ninh có chút tán thưởng, nhưng cô là người không chịu thua kém, bị người khác kiếm chuyện thì nhất thời không có ý định kết giao bằng hữu, nói: "Công chúa là khách từ xa đến, theo lý chúng ta nên tiếp đón nồng nhiệt, có điều hôm nay không thích hợp, đổi sang ngày khác rồi nói."
Đế Tử Nguyên thấy An Ninh rời khỏi thì không nói nữa, đứng ở một bên.
"Cũng được." Mạc Sương hứng thú liếc nhìn hai người, sau đó dẫn theo thị vệ về phía cửa lớn, lúc lướt qua Đế Tử Nguyên, nàng ta chợt dừng chân lại, ghé vào tai nàng.
"Ta vốn chỉ định dạo quanh Đại Tĩnh một chuyến, dạo một vòng rồi tìm lý do để quay về. Nhưng bây giờ bổn công chúa đổi ý rồi..." Nàng ta cong môi: "Thân phận Thái tử phi của Đại Tĩnh không thấp hơn Nhất phẩm công hầu đâu nhỉ."
Vẻ mặt của Đế Tử Nguyên không hề thay đổi, không chút dao động. Mạc Sương khoát tay cười lớn, nghênh ngang bước ra.
Sắc mặt An Ninh hơi đổi, nhíu mày định giữ nàng ta, nhưng Đế Tử Nguyên lại kéo tay áo cô lại.
"Yên tâm, nàng ta không thể gả vào Đông cung."
An Ninh ngẩn người trước lời nói chắc chắn của Đế Tử Nguyên, lại gần hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
Đế Tử Nguyên đi lên Mẫu Đơn các ở lầu hai, dáng vẻ bình thản: "Khi ta dùng ba vạn thuỷ quân hỏi cưới hoàng huynh ngươi, hắn nói nữ tử mà hắn lấy phải dịu dàng như nước, dung nhan thoát tục. Vị đại công chúa Bắc Tần này nhìn không tệ, nhưng tính cách thì kém xa, ngươi không cần lo lắng."
Sắc mặt An Ninh thay đổi khó lường, theo vào Mẫu Đơn các, nhìn chằm chằm Đế Tử Nguyên đã ngồi xuống. Nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên của nàng, cô đột nhiên nhún vai, thở dài thay hoàng huynh của mình.
"Tử Nguyên, ta thấy hình như ngươi không thích vị công chúa Bắc Tần này lắm. Mặc dù nàng ta hống hách, nhưng tính cách phóng khoáng giống ta, vì sao ngươi lại không thích nàng ta?" An Ninh mở miệng hỏi, sự thờ ơ của Đế Tử Nguyên với Mạc Sương quả thực rất rõ.
"Ngươi thích người Bắc Tần?" Đế Tử Nguyên nhướng mày hỏi.
An Ninh lắc đầu, thở dài: "Ta ở Tây Bắc bốn năm, giết không biết bao nhiêu người Bắc Tần, bọn họ chỉ hận không thể ăn thịt uống máu của ta. Trận đánh ở núi Lĩnh Nam, ta và ba nghìn tướng sĩ bị bao vây nửa tháng, cuối cùng chỉ có năm trăm người còn sống trốn ra theo ta, lúc đó ta đã căm ghét người Bắc Tần, sao có thể thích được."
Đại Tĩnh và Bắc Tần giao chiến mấy chục năm, thù hận dân tộc chắn giữa, làm sao có thể tuỳ tiện mất đi cảm giác thù địch. Vị công chúa Bắc Tần kia vừa vào kinh đã gây rối với cô, thiết nghĩ cũng là vì nguyên nhân này.
"Thế nên, ta cũng không thích. Đợi mấy chục năm nữa Đại Tĩnh và Bắc Tần thực sự hoà bình thì nói tiếp đi." Đế Tử Nguyên cầm chén rượu lên uống một ngụm, nhưng có lời chưa nói ra. Năm đó ở núi Thanh Nam, quân Đế gia trước bị Bắc Tần phục kích, sau gặp Trung Nghĩa Hầu chặn giết nên toàn quân mới bị quét sạch. Lão hoàng đế của Bắc Tần chắc chắn có cấu kết với Thái hậu, chỉ là nàng không tìm ra được chứng cứ xác thực mà thôi.
Hơn nữa, nàng đối với vị công chúa Bắc Tần này... dường như trời sinh đã có chút không thích, về lý do thì kệ đi, còn chưa nghĩ ra.
Núi Bồi Lăng, trong rừng mai, ván cờ trên bàn đá đang diễn ra, quân đen yếu thế, quân trắng dần chiếm ưu thế.
"Ta dạy ngươi chơi cờ, không ngờ bây giờ ta lại không bằng ngươi." Đế Thịnh Thiên lười nhác cầm quân cờ đen, không tìm thấy nước đi, cười nói.
Hàn Diệp hơi cong khoé môi: "Lão sư xem nhẹ mọi chuyện, không quan tâm đến quá trình đánh cờ, tất nhiên sẽ thua."
"Quá trình không quan trọng, ta trước giờ chỉ nhìn kết quả." Đế Thịnh Thiên xoay quân cờ trong tay, nhíu mày: "Nghe nói lại có người tới cầu thân với ngươi."
Hàn Diệp đặt xuống một quân cờ, vẻ mặt nhàn nhạt: "Là đại công chúa của Bắc Tần."
"Tiểu tử, diễm phúc của ngươi không tệ."
Thế cờ đã gần kết thúc, quân trắng đại thắng, quân đen đại bại. Đế Thịnh Thiên ném quân cờ vào hũ đựng cờ: "Nào, tiếp ván nữa."
"Lão sư." Hàn Diệp đột nhiên mở miệng: "Tương lai... ta và Tử Nguyên, người sẽ giúp ai?"
Ánh mắt của thanh niên vừa bình thản sáng suốt, vừa thâm sâu lạnh lẽo, đã khác với ánh mắt trong biệt viện của hoàng gia mười mấy năm trước từ lâu.
Đế Thịnh Thiên cười, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia phiền muộn.
"Thứ mà các ngươi muốn đều giống nhau, dựa vào bản lĩnh đi." Bà đứng dậy, đi về phía đỉnh núi, trời đất mênh mông phản chiếu mái tóc trắng như tuyết của bà, có chút tĩnh lặng.
"Hàn Diệp, đừng trở thành Hàn Tử An thứ hai, cũng đừng để Tử Nguyên trở thành Đế Thịnh Thiên thứ hai."
Gió lạnh thổi qua, lời của Đế Thịnh Thiên bị thổi vào trong gió, dần dần không thể nghe rõ.
Hàn Diệp ngẩng đầu, nhìn theo bóng lưng của Đế Thịnh Thiên. Ở nơi bà không nhìn thấy, hắn khẽ gật đầu.
Nửa đời gặp nhau, một đời lưu luyến, lão sư, ta nhất định sẽ không để nàng ấy như vậy.
• Hết chương 93 •
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro