Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 92: Giao thừa

Edit: Rùa

Beta: Alice

Hai ngày trước Tết là ngày phủ Tĩnh An Hầu nghênh đón người thừa kế sau mười năm. Từ hoàng thân quốc thích, bá quan trong triều đến các học giả có tiếng, mấy ngày trước đã nhận được thiệp mời của phủ Tĩnh An Hầu.

Ngày tân gia, hoan nghênh tới. Đế Tử Nguyên.

Một tấm thiệp mỏng chỉ có vài chữ, khiến cho người nhìn vô cùng thoải mái.

Ngày tổ chức yến tiệc, cửa phủ Tĩnh An Hầu mở lớn, nghênh đón khách khứa khắp thiên hạ. Rất nhiều thị vệ đứng canh trước cửa, khí thế kiên cường uy nghiêm xông thẳng vào mặt. Lão quản gia từ An Lạc trại theo vào kinh thành thay sang trang phục nhà nho, tươi cười đứng trước cửa phủ đón khách.

Không còn lạnh lẽo vắng vẻ, cũng không còn oan khuất sau mười năm, sức sống mạnh mẽ của phủ Tĩnh An Hầu khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc. Ngày hôm đó, quan khách của phủ Tĩnh An Hầu chiếm cả một con phố, tiếng cười không ngớt. Tĩnh An Hầu Đế Tử Nguyên xuất hiện trước đám đông với dáng vẻ tao nhã, khiến cho quan khách khắp sảnh không ngừng khen ngợi, không khí của buổi yến tiệc càng lên đến đỉnh điểm sau khi thiên tử hạ thánh chỉ ban thưởng. Nghe tổng quản cấm cung Triệu Phúc đọc một loạt tặng phẩm, chúng thần tặc lưỡi, càng thêm cảm khái. Chỉ cần Đế thị không phạm tội phản quốc, vinh hoa mấy đời đều không tránh được, bây giờ e là hoàng gia không thể động đến Tĩnh An Hầu nữa rồi.

Đương nhiên, áp đặt mấy từ mưu đồ phản quốc lên Đế gia, cũng là một chuyện cười.

Sau ngày hôm đó, mặc dù nền móng vẫn ở Tấn Nam, nhưng phủ Tĩnh An Hầu đã có địa vị tôn quý duy nhất trong kinh thành, hoàn toàn giống mười năm trước.

Mặc dù gặp nhiều trắc trở, nhưng năm Gia Ninh thứ mười bảy vẫn đã nghênh đón ngày cuối cùng. Ngày đầu năm mới, vua Gia Ninh dẫn bá quan và hoàng thất gõ vang trăm tiếng chuông, cầu phúc cho thiên hạ, bảo vệ cho Đại Tĩnh, đồng thời mở màn không khí hân hoan của cả nước ngày hôm đó.

Ôn Sóc thay một bộ quần áo mới, định theo Hàn Diệp vào cung đón giao thừa cùng hoàng thất. Cậu được Hàn Diệp nuôi lớn, không có người thân, vào ngày Tết những năm nay đều là chạy theo Hàn Diệp, bách tính trong kinh thành đã quen với chuyện này từ lâu.

Nào ngờ Hàn Diệp lại lấy lý do trong cung nhiều chuyện, thiên tử đổ bệnh chưa khỏi,... làm cái cớ ném Ôn Sóc đang vô cùng mong đợi tới phủ Tĩnh An Hầu. Ôn tiểu công tử bày ra vẻ mặt bi thương, nhưng trong lòng lại thấy rất sảng khoái, chạy thẳng đến gặp người trong lòng trong hầu phủ.

Hàn Diệp đứng trước cửa Đông cung, nhìn ra xa, thở dài một tiếng rồi một mình vào hoàng cung.

Phủ Tĩnh An Hầu luôn rất rộng lượng, khách khí thu nhận Ôn tiểu công tử đang khóc cạn nước mắt. Đế Tử Nguyên ở một mình quen rồi, lần đầu tiên bị dính như vậy thì cảm thấy rất lạ, nàng liền gọi Uyển Thư, Uyển Cầm, Trường Thanh và Quy Tây ngồi trên sập chơi bài cùng Ôn Sóc. Nào ngờ tên nhóc này lòng dạ đen tối, cậu liên thủ cùng Uyển Cầm ức hiếp ba người còn lại, thắng bạc tới mềm cả tay. Thấy Uyển Thư đen mặt sắp bùng nổ, thanh trường kiếm trong tay Quy Tây cũng động đậy, Đế Tử Nguyên cảm thấy không ổn, vội ném một quân cờ lên bàn, phá huỷ cục diện.

Ẫm ĩ cả một ngày, tới gần tối, Uyển Cầm chọn từ trong nhà kho ra hai vò rượu ngon, giúp Đế Tử Nguyên khoác áo choàng lên, dặn Trường Thanh chuẩn bị xe ngựa để ra ngoài.

Ôn Sóc ôm túi tiền rúc trên sập, kéo dài giọng hỏi: "Tỷ, tỷ đi đâu thế?"

"Đi dạo một vòng thôi, trong phủ còn có Uyển Thư, Uyển Cầm và Quy Tây, bọn họ sẽ chơi cùng đệ." Đế Tử Nguyên lơ đãng đáp, chuẩn bị ra ngoài.

"Dẫn theo đệ đi." Không biết tại sao Ôn Sóc lại nghiêng người về phía trước, cười toe toét: "Tỷ, đệ cùng tỷ đi dạo, cùng tỷ đón giao thừa!" Lời vừa nói ra, ngay cả cậu cũng cảm thấy xấu hổ, vội gãi đầu rũ mắt cười ngượng ngùng.

Đế Tử Nguyên quay lại nhìn cậu, ngẩn ra, đột nhiên có chút chua xót. Một lúc sau, nàng khoát tay: "Muốn đi cùng thì mau lên." Nói rồi tự bước ra ngoài, bước chân rõ ràng đã chậm lại.

Ôn Sóc hoan hô một tiếng, lập tức nhảy xuống sập, xỏ giày rồi đi theo. Chưa được bao lâu, bóng dáng của hai người đã biến mất.

Trong phòng, Uyển Thư bị bỏ rơi đang sờ cằm, kêu lên: "Uyển Cầm, tiểu thư thực sự đối xử rất khác với Ôn Sóc đó, ngay cả đến đó cũng đưa theo hắn."

Uyển Cầm nhìn thiếu niên biến mất dưới ánh trăng, cúi đầu mở cuộn tranh mà Ôn Sóc vừa lén lút đưa cho nàng, khoé môi cong lên.

Bức hoạ "Đông Tuyết Phúc Cư" của Lỗ Phái đại sư, nghe nói ngàn vàng khó có, đã bị thất lạc từ lâu. Cái tên Ôn Sóc giả ngốc này, không biết lấy được từ đâu.

"Ồ, không thèm nghe lời ta nói, đang xem cái gì vậy?" Uyển Thư chen qua, thấy Uyển Cầm đoan chính vội vàng gấp cuộn tranh lại, trong lòng hiểu ra, liên tục cảm khái: "Xem ra nhà chúng ta cuối cùng cũng có cô nương tìm được phu quân tốt rồi, không uổng công chúng ra vượt ngàn dặm vào kinh. Một năm rồi, cuối cùng mây cũng tan nhìn rõ trăng nha..."

Quy Tây ở bên cạnh nghe vậy thì không thể chịu nổi, kéo tai Uyển Thư đi ra bên ngoài.

"Đau chết ta rồi, Quy Tây, ngươi làm gì thế!"

"Lên nóc nhà, ngắm trăng."

"Hôm nay giao thừa, giao thừa, đầu óc ngươi hỏng rồi à, ngắm trăng cái gì!" Uyển Thư giữ lấy cánh cửa, sống chết không chịu bước ra.

Quy Tây lập tức rút trường kiếm ra, cắm trước mặt Uyển Thư, doạ cho cô nhảy dựng lên, vội vàng bày tư thế: "Ngươi muốn làm gì, ta không sợ ngươi đâu."

"Đấu kiếm và ngắm trăng, ngươi chọn một cái đi." Quy Tây phun ra một câu, mặt đen sì như đáy nồi.

Uyển Thư đã chịu đủ đau khổ từ thanh kiếm của Quy Tây, cô rùng mình đẩy trường kiếm ra, cẩn thận kéo ống tay áo của hắn, lắp bắp nói: "Ngắm trăng đi."

Kiếm khách mặt lạnh hừ một tiếng, coi như là gật đầu, đi thẳng ra ngoài. Uyển Thư cúi đầu theo sau hắn, không nhìn thấy ý cười mơ hồ ở khóe miệng hắn.

Uyển Cầm nhìn cảnh tượng này, cảm khái "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn". Nàng ngước mắt nhìn vườn hoa rực rỡ của hầu phủ, nắm chặt cuộn tranh trong tay, cong mắt ôm lấy bếp lò.

Năm mới rồi, lại là một năm mới, tốt quá!

Xe ngựa đi nửa canh giờ trong đêm tối rồi mới dừng lại, Đế Tử Nguyên chọc chọc Ôn Sóc đang ngủ chảy nước miếng: "Này, này, tiểu tử thối, đến rồi!"

Da thịt trên mặt vừa mềm vừa mịn, Hàn Diệp nuôi tên nhóc này không tệ, Đế Tử Nguyên lại chọc chọc.

Ôn Sóc mơ hồ tỉnh lại, vừa mở mắt thì nhìn thấy Đế Tử Nguyên gần trong gang tấc, cậu bị doạ nhảy dựng lên, xấu hổ ôm chăn trốn ở phía sau: "Tỷ, phu tử có dạy, nam nữ thụ thụ bất tương thân, thụ thụ bất thân, thụ thụ bất thân đó!"

Đế Tử Nguyên bị bộ dạng cô vợ nhỏ này cậu chọc cho cười lớn, kéo tai cậu nhảy xuống xe ngựa: "Đi, đi leo núi."

Ôn Sóc loạng choạng bị kéo ra ngoài, nhìn vùng ngoại thành tối đen, tò mò hỏi: "Tỷ, qua năm mới rồi, tới núi Bồi Lăng làm gì?"

"Đón giao thừa đó!" Đế Tử Nguyên vung tay bước lên bậc đá phía trước, Ôn Sóc vừa ôm bếp lò vừa cầm tay áo nàng, Trường Thanh xách mấy vò rượu theo sau.

"Ba người chúng ta đến chùa đón giao thừa?" Ôn Sóc nhìn ba người bọn họ, không hiểu.

"Vớ vẩn, giao thừa tất nhiên là phải đón cùng già trẻ trong nhà." Giọng nói chậm rãi của Đế Tử Nguyên truyền tới từ trên bậc đá.

"Già trẻ, già trẻ..." Ôn Sóc lẩm bẩm vài câu, đột nhiên há hốc miệng, lập tức giữ lấy cánh tay của Đế Tử Nguyên, ánh mắt sáng rực: "Tỷ, người tỷ nói là Đế... Đế gia chủ?"

Mười năm trước cả nhà Đế gia bị xử trảm, nghe nói ngay cả tiểu thiếu gia của Đế gia ở kinh thành cũng mắc bệnh chết, hiện nay ngoại trừ tỷ tỷ của hắn, người còn sống chỉ có vị được đồn là đã chết mấy chục năm kia, sống không thấy người chết không thấy xác, lão tổ tông Đế gia, Đế Thịnh Thiên!

Đế Tử Nguyên hờ hững gật đầu: "Đúng vậy." Nàng ghét bỏ quẳng đôi tay đầy mồ hôi vì căng thẳng của Ôn Sóc ra, tiếp tục đi.

Ôn Sóc rùng mình quay đầu lại, hoảng hốt theo Đế Tử Nguyên lên núi, thần trí như trên mây.

Ôn Sóc thực sự cảm thấy Tết năm nay quá kỳ diệu, cậu còn có thể gặp được người sáng lập ra Đại Tĩnh hai mươi năm trước, nhân vật truyền kỳ được cả Vân Hạ xưng tụng mười mấy năm nay. cậu bất giác cảm thấy rất biết ơn Thái tử gia vì đã thẳng chân đá cậu tới phủ Tĩnh An Hầu.

Nửa canh giờ sau, ba người dừng trước hậu viện của chùa Bồi Lăng, bên trong phát ra ánh sáng yếu ớt, một mùi thơm xộc vào mũi. Đế Tử Nguyên nhìn Ôn Sóc sống chết ôm lấy cái cây ở cửa không chịu vào, nhướng mày: "Tiểu tử thối, lại muốn làm trò gì thế? Còn không mau lăn vào đây cho ta!"

Ôn Sóc bị tiếng sư tử rống của Đế Tử Nguyên làm cho tê rần hai tai, cậu ấm ức buông cây ra, từ từ đứng thẳng, lấy tay ra hiệu cho Đế Tử Nguyên: "Tỷ, đợi một chút, để đệ hít thở đã." Nói rồi cậu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, vỗ vỗ lồng ngực, bắt đầu lẩm bẩm.

Đế Tử Nguyên lười để ý đến cậu, trực tiếp đá một cái vào mông cậu. Ôn Sóc hét lên một tiếng, xoay người lộn nhào trên nền tuyết trước cửa viện, trực tiếp lăn hai vòng vào trong viện. Cậu hừ hai tiếng, cảm thấy rất mất mặt, vì thế dứt khoát vùi mình trên nền tuyết, không chịu đứng dậy.

"Ồ, để ta xem xem, là tiểu tử tuấn tú nhà nào lại hành lễ lớn như vậy?"

Giọng nói này nghe vô cùng thoải mái, vành tai Ôn Sóc khẽ động, mở mắt. Một đôi giày đen hoa văn xanh xuất hiện trước mắt cậu, đoán ra thân phận của người tới, đáy lòng cậu nổi trống, nhưng không nhịn được ý muốn nhìn thử, vì thế liền ngẩng đầu lên.

Dáng vẻ này quá trẻ rồi! Nhưng khí thế uy nghiêm trên khuôn mặt lại rất hợp với Đế gia chủ trong truyền thuyết, có điều không biết tại sao, mái tóc trắng xoá lại khiến người nhìn cảm thấy có chút chua xót.

Ôn Sóc nhìn chằm chằm Đế Thịnh Thiên trước mặt, tròng mắt vừa chuyển, cậu vội thu hồi tay chân, thu lại bản tính trẻ con, bày ra bộ dạng nghiêm túc, cung kính dập đầu ba cái, giọng nói lanh lảnh hơn gấp hai lần: "Ôn Sóc bái kiến cô tổ mẫu, cô tổ mẫu cát tường."

Đế Tử Nguyên nhướng mày, tiểu tử này rất biết mượn gió bẻ măng, không hề úp mở.

"Ha ha, đứa trẻ này đúng là bảo bối, đứng lên đi. Ta nghe Tử Nguyên nói có đưa một tiểu huynh đệ về, còn là trạng nguyên nhỏ tuổi nhất Đại Tĩnh. Đế gia chúng ta đều là người thích chém giết, vẫn là lần đầu tiên có một đứa bé nho nhã." Đáy mắt Đế Thịnh Thiên thoáng qua sự ấm áp, bà lấy một miếng ngọc trên eo xuống, ném vào tay Ôn Sóc: "Cho ngươi, coi như là quà gặp mặt của cô tổ mẫu ta." 

Đế Tử Nguyên hơi kinh ngạc, nàng biết Ôn Sóc sẽ hợp với tính cách của cô tổ mẫu, nhưng không ngờ bà sẽ coi trọng cậu như vậy. Lão quản gia từng nói, cô tổ mẫu được tổ tiên Đế gia truyền cho miếng ngọc bội này từ khi còn nhỏ, mấy năm nay đều ở bên người, ngay cả phụ thân nàng bà cũng không cho.

"Đa tạ cô tổ mẫu." Ôn Sóc ngoan ngoãn bò từ mặt đất lên.

"Đoán được ngươi sẽ tới tìm ta kiếm tiền, thế nên sáng sớm ta đã đi săn, nấu một nồi rồi, vào ăn đi."

Trên bàn gỗ ở hàng lang, một nồi lẩu nóng hổi đang bốc khói nghi ngút. Đế Thịnh Thiên ngồi ngay ngắn, vẫy tay về phía Đế Tử Nguyên, Ôn Sóc và Trường Thanh.

Ôn Sóc lập tức liếc nhìn Đế Tử Nguyên ở một bên, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Đế Thịnh Thiên, đưa đũa cho bà.

Đế Tử Nguyên thầm mắng tên tiểu tử này không có lương tâm, tuỳ tiện bước đến, đặt hai vò rượu trong tay Trường Thanh lên bàn: "Nào có kiếm tiền gì, người không biết phủ Tĩnh An Hầu của con náo nhiệt thế nào đâu, không giống như người cô đơn một mình trên núi, thế nên con tới hiếu kính. Đây là rượu Nữ Nhi Hồng đã ủ hai mươi năm, con phải phí sức vác lên nè!"

Lông mày Đế Thịnh Thiên khẽ động: "Ồ? Mới trở thành Tĩnh An Hầu mấy ngày, đã đủ lông đủ cánh rồi?"

Nếu Đế Tử Nguyên nhíu mày, nhất định sẽ khiến người khác run sợ. Nếu Đế Thịnh Thiên nhíu mày, vậy thì không khí trong viện nhất định sẽ đông lại, căn bản không cùng trình độ. Đế Tử Nguyên lập tức khựng lại, rót một ly rượu cho Đế Thịnh Thiên: "Cô tổ mẫu, sao có thể? Chỉ cần cô tổ mẫu muốn uống, dù có phải cướp rượu để cống nạp thì con cũng sẽ mang lên núi cho người!"

Ôn Sóc nhìn bộ dạng của Đế Tử Nguyên, trong lòng thầm sảng khoái, thì ra trên đời này vẫn còn có người hạ gục được con mãnh hổ không sợ trời không sợ đất này!

Ăn uống náo nhiệt một hồi, hai vò rượu đã bị uống hết sạch, hiếm khi đón xong đêm giao thừa náo nhiệt này.

Đế Thịnh Thiên uống rượu nên cao hứng, dựa nửa người lên ghế mềm rồi gọi Ôn Sóc đến bên để hỏi bài vở, bắt đầu làm việc của một trưởng bối. Không biết từ khi nào, bà đã bẻ gãy một cành cây rồi nghịch trong tay, như thể chỉ cần Ôn Sóc không trả lời đúng, bà sẽ biểu diễn một chút công phu.

Đế Tử Nguyên thực ra không phải người uống được rượu, trước kia ở trong doanh trại uống rượu cùng đám nam tử lỗ mãng, nàng còn có thể lặng lẽ dùng nội lực làm rượu bốc hơi, nhưng giờ nội lực không còn, uống nửa vò rượu đã ngà ngà say, có chút lâng lâng. Thấy bản thân nhìn rất đáng ghét, nàng phất tay áo ra khỏi viện.

Đế Thịnh Thiên thản nhiên liếc nhìn hướng nàng đã đi xa, giơ tay ngăn lại Trường Thanh đang định đi theo: "Không cần đi theo, trên núi này không đáng lo."

Trường Thanh nhận lệnh, vui vẻ nhàn nhã, đứng ở bên cạnh như một cái cột gỗ, tiếp tục nhìn Ôn tiểu công tử đang run rẩy nhìn cành cây trong tay gia chủ.

Trên núi hơi lạnh, sau khi đón giao thừa xong, trụ trì và các tiểu hoà thượng trong chùa liền quay về phòng nghỉ ngơi. Đế Tử Nguyên lang thang một mình hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy chút ánh sáng ở hậu viện. Nàng rón rén bước tới, lén nhìn, thì ra là một tiểu hoà thượng đang nấp sau hòn non bộ đọc sách. Không biết là đọc sách gì, tiểu hoà thượng thỉnh thoảng lại thở dài phiền muộn, nhỏ vài giọt nước mắt.

Người xuất gia coi mọi thứ chỉ là hư vô, đây là lần đầu tiên Đế Tử Nguyên nhìn thấy một hoà thượng có biểu cảm phong phú như vậy, vì thế lên tiếng hỏi: "Tiểu sư phụ, nói ta xem ngươi đang xem gì thế."

Tiểu hoà thượng đang đắm chìm trong quyển sách bị doạ cho giật mình, lập tức sợ hãi đứng lên. Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của Đế Tử Nguyên, tiểu hoà thượng gắng sức giấu cuốn sách trong tay ra sau lưng: "Nữ thí chủ, bần tăng không xem gì cả."

"Ồ? Vậy ta đi hỏi trụ trì, xem trong chùa giấu kinh Phật gì mà có thể khiến ngươi hơn nửa đêm rồi còn núp trong vườn xem."

Đế Tử Nguyên làm bộ muốn đi, tiểu hoà thượng gấp gáp, vội chạy qua nói: "Nữ thí chủ chờ một chút, bần tăng không phải xem kinh Phật, không thể để cho trụ trì biết."

"Vậy ngươi đang xem cái gì, có đáng để khóc thảm thiết thế không?" Đế Tử Nguyên hơi say, cố gắng trêu chọc tiểu hoà thượng.

"Bần tăng đang xem sách kịch mà nữ thí chủ đến dâng hương mấy ngày trước đánh rơi, bần tăng, bần tăng cảm thấy viết rất cảm động, nên mới, mới..." Tiểu hoà thượng đỏ mặt cúi đầu.

"Sách kịch gì?" Đế Tử Nguyên duỗi tay ra trước mặt tiểu hoà thượng, ngoắc tay, ý muốn sách kịch.

Vẻ mặt của tiểu hoà thượng rất không tình nguyện, nhưng không chịu được ánh mắt uy hiếp của Đế Tử Nguyên, đành ấm ức đưa sách kịch cho nàng: "Đây là do một người kể chuyện dân gian viết về câu chuyện tiên đế và Đế gia chủ chinh chiến thiên hạ, bần tăng thấy rất cảm động. Vừa rồi bần tăng mới xem đến đoạn tiên đế qua đời, Đế gia chủ mai danh ẩn tích..."

Vẻ mặt của tiểu hoà thượng cảm khái, mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng đáy mắt đã tràn đầy vẻ tiếc nuối sau khi đọc được một đoạn chuyện xưa không viên mãn.

Đế Tử Nguyên cầm lấy cuốn sách kịch, thuận tay mở ra, lắc đầu. Phong tục của Đại Tĩnh đúng là rất cởi mở, ngay cả tiên đế và cô tổ mẫu cũng không buông tha trên sân khấu kịch.

"Tiểu hòa thượng này, tâm tư ở đâu ra vậy, còn không mau trở về đi." Đế Tử Nguyên vẫy tay, không trả lại cuốn sách kịch cho người ta, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng tiếng than không nặng không nhẹ của tiểu hoà thượng lại vang lên.

"Ài, các cô nương của Đế gia đều rất đáng thương, đáng thương thay!"

Lần đầu tiên Đế Tử Nguyên nghe thấy có người nhận xét về nữ tử Đế gia như vậy, nàng rất không phục, dựa vào hòn non bộ, gọi tiểu hòa thượng lại: "Tiểu hoà thượng, tại sao nữ tử Đế gia lại đáng thương? Đế Thịnh Thiên là người sáng lập nên Đại Tĩnh, Đế Tử Nguyên hiện nay cũng là Nhất phẩm công hầu, trên đời này còn nữ tử nào có thể sống tuỳ ý hơn họ?"

Tiểu hoà thượng xoay người lại, ánh mắt trong veo: "Sư phụ thường nói vạn sự đều là hư vô, có thể có được tự tại. Tiểu hoà thượng ta không hiểu, nếu như người có lòng, sao có thể uổng công? Trong sách kịch nói rằng Đế gia chủ cùng tiên đế tương giao mười mấy năm, tâm đầu ý hợp, đồng sinh cộng tử. Nhưng nếu như Đế gia chủ còn sống, bảo vệ giang sơn mà tiên đế gây dựng, nhưng lại không có người cùng ngắm thiên hạ, vậy thì thực sự có thể vui sao?"

Tiểu hoà thượng gãi đầu: "Còn về Tĩnh An Hầu mới vào kinh, ta nghe tiểu thư vào chùa dâng hương nói đương kim Thái tử điện hạ chờ nàng ấy mười năm, nhưng vị Đế tiểu thư đó lại một lòng kế thừa gia môn, từ bỏ hôn sự. Theo ta thấy, nói không chừng sau này Đế tiểu thư và Thái tử điện hạ cũng sẽ giống như tiên đế và Đế gia chủ năm đó, rơi vào kết cục giống nhau!"

Tiểu hoà thượng than xong, không nỡ nhìn vào cuốn sách kịch trong tay Đế Tử Nguyên nữa, giơ nến đi xa.

Đế Tử Nguyên thầm cười bản thân, trong trời tuyết giá lạnh như vậy còn đứng nghe một tiểu hoà thượng không hỏi sự đời xót thương cho vận mệnh của mình sau này, cảm thấy bản thân đúng là rất nhàm chán. Nàng gõ cái đầu hơi choáng váng, tiếp tục đi về phía trước.

Đi được mấy bước, nàng chợt nhìn thấy thanh niên đứng trong rừng mai cách đó không xa, ngẩn ra.

Áo choàng lớn màu đỏ trùm lấy thân thể gầy gò, tóc quan được buộc gọn gàng, toàn thân lạnh lẽo, nhưng dường như có mang theo chút dịu dàng nhàn nhạt.

"Theo ta thấy, nói không chừng sau này Đế tiểu thư và Thái tử điện hạ cũng sẽ giống như tiên đế và Đế gia chủ năm đó, rơi vào kết cục giống nhau!"

Không biết vì sao, trong đầu nàng đột nhiên vang lên câu nói vừa rồi của tiểu hoà thượng. Do có hơi men, trong lòng Đế Tử Nguyên đột nhiên nổi hứng, tiến lên hai ba bước, sau đó kéo thanh niên kia lại: "Người không ở trong cung đón giao thừa, tại sao lại tới..."

Giọng nói đột nhiên dừng lại, thanh niên bị nàng kéo lại trông rất xa lạ, là dung mạo mà nàng chưa từng gặp, đôi mắt thâm trầm tĩnh lặng.

Đế Tử Nguyên ngượng ngùng buông tay ra: "Xin lỗi, nhận nhầm người rồi." Nói rồi định xoay người đi.

"Vừa rồi tiểu thư nghe thấy lời tiểu hoà thượng kia nói, có phải cũng cảm thấy chuyện của Đế gia chủ và tiên đế năm đó quá đáng tiếc không?" Giọng nói khàn khàn vang lên trong rừng, gọi Đế Tử Nguyên lại.

Hiếm khi nhìn thấy người sống, cũng có thể nói chuyện giết thời gian. Đế Tử Nguyên xoay người, lắc đầu: "Đời này đã định sẵn là ai cũng phải gặp chuyện tiếc nuối, duyên phận của họ quá ít, nhưng có may mắn tương giao mười mấy năm thì không thể gọi là đáng tiếc."

Thanh niên nhíu mày, nhìn Đế Tử Nguyên: "Lẽ nào lòng dạ tiểu thư vẫn luôn sắt đá như vậy? Vậy Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên thì sao? Tiểu hoà thượng nói kết cục của bọn họ cũng sẽ không tốt, lẽ nào tiểu thư không muốn thử đoán xem tương lai sau này của bọn họ thế nào?"

Đế Tử Nguyên chóng mặt, dựa vào cây mai bên cạnh: "Ai có thể nói chính xác chuyện này được, mỗi người đều có nhân duyên riêng, có thể thành gì thì sẽ thành đó, không liên quan đến ta."

Còn chưa nói xong, thanh niên kia đã bước đến một nơi cách nàng không xa, nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Tiểu thư tin vào vận mệnh sao?"

Giọng nói khàn khàn vừa xa lạ vừa quen thuộc, Đế Tử Nguyên nhíu mày: "Không tin, công tử tin vào vận mệnh?"

Thanh niên tiến đến gần nàng, bất chợt giữ chặt lấy cổ tay nàng.

Vẻ mặt của Đế Tử Nguyên thay đổi, đã mất đi nội lực còn bất cẩn như vậy. Nàng lạnh lùng nhìn thanh niên trước mặt, trong mắt đầy vẻ thù địch.

Thanh niên kia giống như không thấy, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, đôi mắt đen láy vô cùng lưu luyến. Hắn đột nhiên cong khoé miệng, lại gần nàng thêm một chút, nhìn sâu vào đôi mắt nàng, nói: "Thực ra, ta cũng không tin."

Vừa nói dứt lời, thanh niên đột nhiên cúi người, môi hắn nhẹ nhàng ấn lên môi nàng, hơi thở đan xen, ám muội khó phân.

Đế Tử Nguyên mở to mắt, ánh mắt mơ hồ đột nhiên hung tợn, tràn đầy sát khí, nội lực mạnh mẽ ngưng tụ ở cổ tay.

Gần như là ngay lúc nàng thoát được, cổ đột nhiên nặng trĩu, Đế Tử Nguyên chỉ kịp nhìn thấy một đôi mắt thâm trầm, sau đó chìm vào giấc ngủ say.

Trong rừng mai phủ đầy tuyết, chỉ có bóng người màu đỏ đang lẳng lặng nhìn nữ tử trong lòng, im lặng không nói.

Tiếng bánh xe di chuyển bên tai rất ồn ào, Đế Tử Nguyên ngủ say, nhưng không biết gặp phải ác mộng gì, nàng đột nhiên bừng tỉnh, giật mình ngồi dậy.

Nàng lắc lắc đầu, nhìn cách bài trí quen thuộc trong xe ngựa, có chút thất thần. Cảnh tượng trước khi bất tỉnh đột nhiên xuất hiện trong đầu, sắc mặt Đế Tử Nguyên hơi đổi, vẻ mặt lạnh lùng, khiến Ôn Sóc đang chuẩn bị nói đùa mấy câu bị doạ thụt lại trong góc, không dám lên tiếng.

"Giờ là giờ nào?" Im lặng hồi lâu, nàng mở miệng hỏi.

"Tỷ, đã là trưa rồi, tối hôm qua tỷ ra hậu viện ngắm tuyết một mình, mãi không trở về. Sau đó Trường Thanh tìm thấy tỷ say rồi lăn ra ngủ trong đình đá, vì thế mới đưa tỷ về. Sáng nay thấy tỷ vẫn bất tỉnh nên đệ đã bảo người dùng kiệu mềm đưa tỷ xuống núi. Tỷ, sắp vào thành rồi, say rượu không tốt cho cơ thể, đợi về đến hầu phủ thì nghỉ ngơi nhiều chút là được."

"Tối hôm qua Trường Thanh ở rừng mai, có còn nhìn thấy ai không?" Đế Tử Nguyên cúi đầu, thờ ơ hỏi.

"Không có, trời lạnh như vậy, lại là ngày Tết, chim còn không có, chỉ có tỷ thôi." Ôn Sóc cười he he, lại gần Đế Tử Nguyên: "Tỷ, tỷ hỏi như vậy, có phải hôm qua đã gặp được ai ở hậu viện rồi không? Để đệ đoán xem, đừng có gặp phải nam hồ ly nhé, ta nghe kịch nói mấy con hồ ly đó chuyên biến hình để lừa người thôi."

Nghe thấy hai chữ "sách kịch", thái dương Đế Tử Nguyên giật giật, nằm xuống, lười nhác nói: "Đúng vậy, gặp phải một con hồ ly, còn bị cắn cho một cái. Lần sau để ta gặp được..."

"Tỷ cũng muốn cắn lại?" Ôn Sóc mở to mắt.

Đế Tử Nguyên lắc đầu, liếc mắt thờ ơ trả lời: "Chém một nhát rồi tặng vào trong cung."

Nụ cười trên mặt Ôn Sóc cứng lại, bất chợt rùng mình, lập tức thu vào trong góc, sống chết cũng không chịu ra.

Ngày Tết qua, năm mới đến, năm Gia Ninh thứ mười tám đáng lẽ nên thuận lợi như ý, nhưng ông trời lại nhất quyết không muốn để bách tính được sống yên ổn.

Mười lăm tháng Giêng, hai đạo quốc thư được đưa vào kinh thành Đại Tĩnh, một của Bắc Tần, một của Đông Khiên.

Hai nước đưa tới quốc thư thiết lập quan hệ ngoại giao cùng ngày, có điều trong mỗi quốc thư kia đều có một điều kiện.

Bắc Tần muốn đưa trưởng công chúa tới Đại Tĩnh, làm Thái tử phi của Đông cung.

Đông Khiên xin cưới vương phi cho Tam hoàng tử, người được chọn là công chúa Đại Tĩnh, An Ninh.

Triều đình Đại Tĩnh vốn yên tĩnh được mấy tháng nhất thời nổi lên sóng to gió lớn.

• Hết chương 92 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro