Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 90: Lụa trắng

Edit: Rùa

Beta: Alice

Chập tối, ánh chiều tà buông xuống, cửa lớn của Thái miếu từ từ mở ra, một bóng người bước ra từ bên trong, Cấm vệ quân ở bên ngoài Thái miếu quỳ xuống.

Triệu Phúc tiến lên nghênh đón, giúp vua Gia Ninh cẩn thận chỉnh lại quan phục bị nhăn, thấp giọng nói: "Bệ hạ, lão nô tới đón người."

Vua Gia Ninh gật đầu, ánh mắt còn u ám hơn khi vào Thái miếu ba ngày trước: "Hồi cung."

"Bệ hạ có chỉ, hồi cung." Theo tiếng hô lớn của Triệu Phúc, tiếng tuấn mã hoàng cung hí dài vang lên.

Một canh giờ sau, vua Gia Ninh tắm rửa xong, đổi sang một bộ Nho bào thoải mái. Ông đi lại vô thức trong hoàng thành, phía sau chỉ có Triệu Phúc đi theo.

Có lẽ là chuyện trước điện Nhân Đức mấy ngày trước quá khó tin, thêm vào đó là hai nhân vật lớn trong cung thì một người bị cấm ở điện Từ An, một người bị cấm ở Thái miếu, trong cung chỉ còn Khương phi tiếp quản. Cung nhân vì mất đi trụ cột mà bất an, bên trong cấm cung vô cùng yên tĩnh.

Vua Gia Ninh đi qua Thượng thư phòng và Ngự hoa viên, các cung nữ và thị vệ nhìn thấy đều quỳ trên đất từ xa, không dám lại gần. Khi đi ngang qua cổng Trùng Dương đang đóng chặt, tiếng gõ cổng của bách tính bên ngoài không ngừng truyền đến, vua Gia Ninh dừng chân lại, không chút biểu cảm đứng nghe. Thị vệ trong cổng quỳ đầy trên đất, một lúc lâu sau, vua Gia Ninh mới nâng bước rời khỏi.

Triệu Phúc lặng lẽ liếc vua Gia Ninh một cái, nhưng lại bị sự lạnh lùng ở đáy mắt ông doạ cho sợ hãi, không dám lên tiếng.

Khi đi ngang qua điện Chiêu Nhân, vua Gia Ninh có chút ngẩn ra, cuối cùng khoát tay, Triệu Phúc tiến đến bên cạnh ông ta: "Bệ hạ?"

"Chuyện của Hoa Dương các thế nào rồi?"

Triệu Phúc hơi khựng lại, nói: "Đã làm theo lời bệ hạ, giết hết tất cả cung nhân biết chuyện. Ngày mai Phương lão thái y sẽ cáo lão về quê, Cổ chiêu nghi và tiểu hoàng tử cũng đã được bí mật đưa ra ngoài cung chôn." Ngày án oan của Đế gia được phơi bày, mẫu tử Cổ chiêu nghi đều không qua khỏi. Nếu như bị truyền ra ngoài, hoàng gia sẽ càng bị nói là gặp báo ứng, khiến hoàng thất trở thành trò cười cho thiên hạ. Bây giờ chỉ có thể giấu kín chuyện này, đợi sau khi chuyện của Đế gia lắng xuống thì thông báo tiểu hoàng tử bị bệnh lâu ngày, không chữa được rồi chết yểu ra làm lá chắn.

Vua Gia Ninh gật đầu: "Hôm đó Phương Giản Chi nói tiểu hoàng tử bị đầu độc chết từ trong bụng mẹ, đã điều tra ra người đầu độc chưa?"

Người kia không chỉ mưu hại huyết mạch của hoàng thất, mà ngay cả quân cờ tốt nhất của Trung Nghĩa Hầu cũng trở thành thứ bỏ đi, dồn hoàng thất vào đường cùng, bệ hạ thực sự nổi giận rồi. Triệu Phúc kiềm chế sắc mặt, đáp: "Người ra tay rất kín đáo, lão nô tốn ba ngày mới có thể tra ra người đứng sau đến từ Trữ Tú cung."

Khương phi! Vẻ mặt của vua Gia Ninh càng lạnh hơn: "Lòng dạ rắn rết, Tả tướng đúng là mẫu mực, đưa một nữ nhi tốt vào cung cho trẫm."

Triệu Phúc không dám đáp lại, nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh. Sau khi yên tĩnh hồi lâu, ông mới nghe thấy vua Gia Ninh thấp giọng hỏi: "Thái hậu thì sao? Mấy ngày nay có khoẻ không?"

Triệu Phúc nín thở, tiến lên hai bước, đáp: "Bệ hạ, mấy ngày nay Thái hậu nương nương đóng cửa điện Từ An, không triệu kiến bất cứ ai, chỉ có sáng sớm hôm nay là cùng Tô ma ma đến núi Bồi Lăng một chuyến."

"Trẫm biết rồi." Vua Gia Ninh xua tay, nhìn lướt qua điện Chiêu Nhân, cuối cùng xoay người về phía cấm cung.

Triệu Phúc đứng ngoài điện Từ An lạnh lẽo cùng ông ta, cung điện cao quý uy nghi thường ngày bây giờ chỉ còn lại sự yên tĩnh, giống như chủ nhân của toà cung điện này vậy, sự uy nghiêm được trau chuốt tỉ mỉ hàng chục năm nay đã hoàn toàn biến mất.

Sau khi vua Gia Ninh đứng ở đó nửa canh giờ, cửa lớn của điện Từ An từ từ được mở ra. Tô ma ma mặc thường phục, nghiêm nghị đi tới trước mặt ông: "Bệ hạ, Thái hậu đang chờ người."

Vua Gia Ninh gật đầu, bước vào điện Từ An.

Hành lang vô cùng im ắng, ngoại trừ một vài ánh đèn rải rác, toà cung điện không có một người nào. Trong lòng Triệu Phúc sinh ra cảm giác lạnh lẽo, thấp thỏm theo sau vua Gia Ninh. Tới gần cửa điện, ông ta dừng lại, Tô ma ma dẫn vua Gia Ninh bước vào đại điện một mình.

Đại điện thường ngày rộng lớn vô cùng lạnh lẽo, trên phượng ỷ nơi Thái hậu thường ngồi trống không. Sau khi để vua Gia Ninh ở lại một mình, Tô ma ma lặng lẽ đi ra sau điện. Sau nửa nén hương, tiếng bước chân nặng nề vang lên, cuối cùng dừng trước phượng ỷ.

Vua Gia Ninh ngẩng đầu, ngẩn ra. Thái hậu mặc áo lụa trắng tinh, ngồi thẳng tắp trên phượng ỷ, nghiêm mặt nhìn ông.

"Quỳ xuống." Một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía trên. Vua Gia Ninh không hề do dự, lập tức quỳ xuống.

"Hoàng đế, ngươi muốn lấy mạng của ai gia để đền bù cho mạng của người Đế thị?"

Vua Gia Ninh dập đầu, trán chạm xuống đất: "Là nhi thần vô dụng."

"Ngươi vô dụng ở chỗ nào." Giọng nói trầm thấp của Thái hậu truyền tới: "Có câu không ai hiểu con bằng mẹ, hoàng đế, câu này ai gia không thể tin được."

Vua Gia Ninh ngẩng đầu, nhìn về phía Thái hậu, vẻ mặt âm u mơ đồ.

"Mười bảy năm, ngươi lừa ai gia mười bảy năm, hay là... lâu hơn? Ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi biết tính mạng của tiên đế phải được duy trì nhờ chân khí của Đế Thịnh Thiên từ khi nào!" Thái hậu chỉ vào vua Gia Ninh, đầu ngón tay run lên.

Vua Gia Ninh rũ mắt: "Trọng Chiêu năm thứ ba, khi phụ hoàng để nhi thần tiếp quản nội các, nhi thần đã biết rồi."

"Nghịch tử!" Thái hậu đứng dậy, đột nhiên hất bếp lò ở trên bàn xuống đất: "Ai gia ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi khôn lớn, bỏ cả tôn nghiêm để đi cầu xin Đế Thịnh Thiên vì ngươi, ngươi lại trơ mắt nhìn ai gia lấy nước mắt rửa mặt ở điện Từ An hai năm, khiến ai gia hiểu lầm rằng tiên đế vứt bỏ chính thê, khiến ai gia cho rằng ngươi phải chịu sự chèn ép của Tĩnh An Hầu trên triều..."

Vua Gia Ninh nghe, không nói một lời.

"Cũng đúng..." Thái hậu đột nhiên cười lớn: "Nếu không làm vậy, ai gia sao có thể vì ngươi mà mưu hại Đế Vĩnh Ninh, tiêu diệt Đế gia, bước từng bước vào vở kịch mà ngươi đã dựng lên cho ai gia." Bà ngồi lại trên phượng ỷ, đáy mắt tràn đầy sự bi thương và lạnh lẽo: "Hoàng đế, ai gia là mẹ ruột của ngươi, là người mang thai mười tháng rồi thân sinh ra ngươi, ngươi muốn cái gì, ai gia đều cướp cho ngươi, đều giành cho ngươi, làm một cây đao trong tay ngươi. Nhưng ngươi lại chọn cách tổn thương ai gia nhất, tại sao?"

Vua Gia Ninh chậm rãi ngẩng đầu, đôi môi khô khốc, đáp lại từng câu từng chữ: "Nếu không giấu được mẫu hậu, nhi thần làm sao có thể giấu được người trong thiên hạ?"

"Giấu rất giỏi, giấu rất giỏi!" Thái hậu ngả người ra sau, lời nói có chút chế giễu: "Ai gia vốn dĩ cho rằng đã nuôi được một hoàng đế không màng thế sự, khiêm nhường nhẫn nhịn, không ngờ ai gia lại nuôi được một con hổ, một con hổ dữ! Nào cần ai gia thận trọng lo liệu cho ngươi, ngươi vốn đã lên kế hoạch cho tất cả người trong thiên hạ rồi."

Thái hậu lấy từ trong tay áo ra một phong thư đã ố vàng, ném về phía vua Gia Ninh: "Ai gia đáng lẽ nên nghĩ ra từ lâu, người như Đế Vĩnh Ninh sao có thể bị lừa bởi mật thư giả của ai gia. Hắn biết bản thân bị mưu hại, càng không thể tự sát ở Đế Bắc thành chỉ vì kiêng kị ai gia. Hắn vốn đã đoán ra chân tướng, vì thế muốn dùng cái chết của mình để đổi lấy một con đường sống cho tám vạn đại quân Đế gia kia!"

"Đáng tiếc, hắn không biết cuối cùng vẫn đã muộn, ngươi niệm tình hắn tự sát nên chỉ giết cả nhà Đế gia, ban thánh chỉ chiêu hàng quân Đế gia tới Tây Bắc, nhưng ai gia lại không chịu được sự uy hiếp của tám vạn người này, vì thế ngẫu nhiên ra tay sớm hơn ngươi một bước, bí mật lệnh cho Trung Nghĩa Hầu làm ra chuyện tày trời như vậy! Con trai, sao ngươi không nghĩ, ngươi là do ta sinh ra, ngươi có thể ác, sao ai gia lại không thể?"

Thái hậu đứng trước phượng ỷ, giọng nói lạnh lẽo vang vọng bên trong đại điện trống trải.

"Bắc Tần, Đông Khiên vẫn rình rập, trẫm chưa từng muốn giết sạch quân Đế gia. Trẫm vốn định để sau khi Thi Nguyên Lãng đánh tan quân Đế gia thì sẽ hợp vào đội quân Tây Bắc, tiếp tục kêu gọi bách tính Tấn Nam tòng quân, xoá bỏ ảnh hưởng của Đế gia ở Tấn Nam. Trẫm quả thực không ngờ mẫu hậu sẽ đi trước trẫm một bước, lệnh cho Trung Nghĩa Hầu giết hết quân Đế gia, dẫn đến tai họa ngầm ngày hôm nay, là trẫm suy xét không chu đáo."

Vua Gia Ninh cuối cùng cũng mở miệng, vẻ mặt lãnh đạm: "Nhi thần muốn biết, mẫu hậu rốt cuộc đã phát hiện ra toàn bộ chuyện này đều là kế hoạch của nhi thần từ khi nào."

"Trước điện Nhân Đức, khi Nguỵ Gián nói phong thư này không được đề tên." Thái hậu ngước mắt: "Ai gia biết ngươi và Đế Vĩnh Ninh rất thân, bình thường ở chung không hề kiêng kỵ, rõ ràng trên mật thư kia có tên huý của ngươi, nhưng phong thư này chỉ có một con dấu!" Bà ta chỉ vào mật thư trên đất: "Trên thế gian này chỉ có ai gia có thể bắt chước nét bút của ngươi, nhưng không ai nghĩ tới, nếu là mật thư do ngươi đích thân viết, Tĩnh An Hầu sẽ càng không do dự mà tuân theo."

"Còn cả An Ninh." Thái hậu tiếp tục nói: "Mười năm trước nó vào điện Từ An... có lẽ cũng là do ngươi sắp xếp. Lẽ nào ai gia không rõ, năm đó để đề phòng Đế Thịnh Thiên báo thù, điện Từ An đã sắp xếp bao nhiêu cơ quan? Nó mới tám tuổi, làm sao có thể xông vào điện Từ An được canh phòng nghiêm ngặt? Ngày hôm sau Lương Hỉ tự sát, vốn không phải để bảo vệ An ninh, mà để bảo vệ chủ nhân thực sự của hắn, Lương Hỉ là người ngươi sắp xếp dẫn đường cho An Ninh. Nếu không phải ngươi xoá sạch dấu vết của hắn ở trong cung, sao ai gia có thể không điều tra ra được manh mối nào?"

"Kết cục cuối cùng giống hệt những gì ngươi nghĩ năm đó, một bước cũng không sai, một bước cũng không kém. Ngươi thực sự là một người con tốt, một phụ hoàng tốt!"

"Trẫm và Vĩnh Ninh từng có giao hẹn, tất cả mật thư gửi cho hắn đều chỉ đóng hoàng ấn, không đề tên để phân biệt thật giả. Mẫu hậu không biết, vì thế năm đó trẫm không thể để mật thư người viết được đưa đến Đế Bắc thành, nếu không sẽ bị Vĩnh Ninh nghi ngờ." Vua Gia Ninh rủ mắt, chậm rãi nói.

"Cũng chính vì thế, mật thư mà ngươi bất đắc dĩ tự viết ra mới trở thành chứng cứ duy nhất. Nếu không trong chuyện này, ngươi căn bản sẽ không để lại một chút dấu vết, ngay cả ai gia cũng sẽ không biết được mọi chuyện."

"Nhi thần biết mẫu hậu đã đoán ra chân tướng trước điện Nhân Đức, vì vậy mới chọc giận chúng thần, gánh vác toàn bộ chuyện này." Vua Gia Ninh ngẩng đầu: "Mọi chuyện đều không như nhi thần nghĩ, nếu không thì sẽ không liên luỵ mẫu hậu đến mức này."

"Ngươi sắp xếp để An Ninh biết được toàn bộ chuyện này, là vì Đế Thịnh Thiên?" Thái hậu trầm giọng hỏi.

Vua Gia Ninh gật đầu, hơi tự giễu: "Trẫm không ngờ rằng vốn không cần Đế Thịnh Thiên ra tay, chỉ cần một Đế Tử Nguyên cũng có thể ép trẫm đến mức này."

Thái hậu xoa xoa trán, nhìn chằm chằm ông ta: "Nói đi, ngươi bắt đầu lên kế hoạch cho toàn bộ chuyện này từ khi nào? Ai gia không sống được bao lâu nữa, ngươi ít nhất cũng phải để ai gia chết thật minh bạch."

Vua Gia Ninh ngẩng đầu, im lặng hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: "Mười chín năm trước, khi biết Đế Thịnh Thiên hao tổn chân khí để kéo dài sự sống cho tiên đế, trẫm đã biết đây là cơ hội trời cho. Đế Thịnh Thiên chưa chết thì Đế gia không thể sụp đổ. Bà ta giúp tiên đế kéo dài mạng sống trong ba năm, mất sạch chân khí, không tới mười năm thì sẽ không thể hồi phục lại được. Nhưng khi đó Đại Tĩnh còn bất ổn, chư vương quyền lớn, trẫm không thể động đến bà ta, cũng không thể động đến Đế gia. Ba năm sau, Đế Thịnh Thiên một mình đến Nam Hải tìm bảo vật, đây là cơ hội duy nhất, trẫm đích thân chọn ra mười tên sát thủ sắp lên đến hàng tông sư để tới Nam Hải, muốn giết chết bà ta trên hoang đảo ở Nam Hải, nhưng trẫm không ngờ..."

Lời nói của vua Gia Ninh mơ hồ có chút lạnh lẽo: "Mười tên sát thủ võ công cao cường kia chỉ có một tên còn nửa mạng sống hồi kinh, hắn còn nói sau khi Đế Thịnh Thiên liều mạng phế bỏ võ công để mở ra một con đường máu thì đã nhảy từ vách núi sâu vạn trượng xuống Nam Hải, sống không thấy người, chết không thấy xác. Trẫm không thể chắc chắn Đế Thịnh Thiên còn sống hay chết, vì thế đợi thêm ba năm. Sau khi không còn tin tức của Đế Thịnh Thiên, trẫm mới bí mật truyền tin bà ta đã chết tới điện Từ An."

"Đúng vậy, mọi chuyện đều được mưu tính rất tốt, chỉ chờ ai gia biết Đế Thịnh Thiên đã chết, thời cơ diệt sạch cả nhà Đế gia đã đến." Thái hậu tiếp lời.

"Những chuyện sau đó đều giống như mẫu hậu đoán, từng bước thực hiện."

"Nhưng ngươi vẫn còn nghi ngờ về sống chết của Đế Thịnh Thiên, sợ rằng sẽ có một ngày bà ta quay lại, vì thế ngươi mới biến An Ninh thành quân cờ cuối cùng của ngươi, cũng biến ai gia thành lá bùa cứu mạng cuối cùng của ngươi."

Vua Gia Ninh cúi đầu, vẻ mặt u ám: "Nhưng trẫm không ngờ, sau khi Đế Thịnh Thiên mất hết công lực, rơi xuống vực sâu vạn trượng mà vẫn có thể sống sót quay về, không chỉ như vậy, bà ta còn trở thành đại tông sư. Mẫu hậu, trước mặt bà ta, toàn bộ kế hoạch của trẫm đều biến thành một trò cười."

Tỉ mỉ lên kế hoạch mười chín năm, cuối cùng, chân tướng chuyện của Đế gia vẫn bị bại lộ.

Bồi thường bằng thanh danh của hoàng thất, bồi thường bằng mười năm đau khổ của trưởng nữ, bồi thường bằng tính mạng của Thái hậu. Bây giờ, Đế Thịnh Thiên vẫn còn sống, phủ Tĩnh An Hầu lại được phục hồi, càng không hiểu rõ Tấn Nam, hiện nay có gì khác với năm đó?

"Hoàng nhi, ngươi đã thắng rồi." Thái hậu đứng dậy, bước xuống bậc thềm, bước từng bước đến trước mặt vua Gia Ninh, chậm rãi ngồi xổm xuống, y phục trắng xoá nhiễm bẩn.

"Đế Thịnh Thiên đã quay lại, án oan của Đế gia được rửa sạch, nhưng ngươi vẫn là hoàng đế của Đại Tĩnh. Trọng Viễn, người thua là Đế gia, là Đế Thịnh Thiên, là Đế Tử Nguyên, ngươi thắng rồi, ai gia cũng thắng rồi."

Vua Gia Ninh ngẩng đầu, nhìn Thái hậu gần trong gang tấc, ngẩn ra.

"Đế Thịnh Thiên cho rằng người ai gia để tâm nhất đời này là tiên đế, cho rằng ai gia diệt trừ Đế gia cũng là vì tiên đế. Nhưng không phải, ai gia đều là vì ngươi, vì ngươi có thể thống trị thiên hạ, làm một hoàng đế tốt được người người kính trọng." Thái hậu nhặt mật thư trên đất lên, tự tay xé thành từng mảnh, ném vào bếp lò bên cạnh, nháy mắt liền biến thành tro: "Yên tâm, từ giờ trở đi, trên đời này sẽ không còn ai biết được chân tướng nữa."

"Ai gia không trách ngươi, cả đời này phụ hoàng ngươi cũng không đặt ai gia ở trong lòng. Từ ngày đầu tiên bước vào hoàng cung, mục đích của ai gia đã là giúp ngươi ngồi lên hoàng vị, làm vua của thiên hạ cho thật tốt. Ai gia tức giận, đau khổ vì ngươi tính kế ai gia, nhưng ngươi là con trai của ai gia, là máu mủ của ai gia. Dùng mạng của ai gia để đền cho hơn trăm mạng người Đế gia, tám vạn quân Đế gia, đáng, để đổi lấy sự yên ổn cho hoàng vị của con trai, cũng đáng."

"Trọng Viễn, bảo vệ tốt thiên hạ của Hàn gia, không được phá huỷ giang sơn mà phụ hoàng ngươi để lại cho ngươi. Ai gia ở dưới kia, cũng có thế nhắm mắt."

"Được rồi, những gì nên nói ai gia đã nói xong, ngươi đi đi."

Thái hậu đứng dậy, bước về phía phượng ỷ ở bên trên.

Vua Gia Ninh quỳ trên mặt đất, không chịu đứng lên: "Mẫu hậu!"

"Đi đi, trời sắp sáng rồi, ai gia không còn thời gian nữa." Thái hậu không nhìn ông ta, quay đầu đi.

Vua Gia Ninh đứng dậy, nhìn Thái hậu đang ngồi trên phượng ỷ, sau đó chậm rãi lui khỏi điện Từ An.

Cửa lớn của điện Từ An lại bị đóng lại, ông ta đột nhiên quỳ trên mặt đất.

"Nhi thần khấu tạ ơn dưỡng dục của mẫu hậu."

"Nhi thần khấu tạ ơn tác thành của mẫu hậu."

"Nhi thần bái biệt mẫu hậu."

"Nhi thần bái biệt mẫu hậu."

...

Trên nền đá xanh hiện lên vết máu, nhưng vua Gia Ninh vẫn không chịu dừng, giọng nói nặng nề như khóc ra máu.

Điều ông ta không nghĩ đến, mặc dù ban đầu là vì Đế Thịnh Thiên, ông ta mới chuẩn bị một đường lui cho mình, nhưng ông ta vẫn luôn cho rằng chuyện của Đế gia chắc chắn sẽ bị chôn vùi dưới đất, mãi mãi không bị người khác nhắc đến.

Ông ta không ngờ, mười chín năm sau, Thái hậu thực sự bị ép đến mức gánh chịu tất cả.

Bên trong điện Từ An, Thái hậu dường như không nghe thấy. Gió thổi làm cửa sổ bị mở tung, Thái hậu ngước mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy mảnh vườn khô héo, ngơ ngẩn trong lòng.

Chớp mắt đã mấy chục năm, cuối cùng cũng đến lúc kết thúc, tiên đế, người đã đi lâu quá rồi, ta sợ là sẽ không gặp được người nữa.

Thực ra ta biết, cho dù người có ở trên cầu Nại Hà, người người muốn chờ e rằng cũng không phải là ta.

Ta tự lừa dối bản thân bốn mươi năm, cuối cùng cũng nên tỉnh lại rồi.

Tô ma ma bưng hai dải lụa trắng bước vào, mặc tang y, quỳ trước mặt Thái hậu.

Một lúc sau, trong điện Từ An không còn âm thanh nữa.

Vua Gia Ninh ở bên ngoài điện đột nhiên khựng lại, nghiến răng, máu trên trán chảy vào khoé mắt, vẻ mặt khiếp sợ.

Cho đến khi bình minh lên, Triệu Phúc mới dám lại gần ông ta.

"Bệ hạ, Thái hậu nương nương đi rồi."

Vua Gia Ninh ngơ ngác ngẩng đầu, đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía núi Bồi Lăng, toàn thân run rẩy, đột nhiên ngã xuống đất.

"Bệ hạ!"

Tiếng kinh hô của Triệu Phúc mở ra ngày mới, cũng là mở ra một thời đại hoàn toàn mới.

Mùa đông năm Gia Ninh thứ mười bảy, Tuệ Đức thái hậu treo cổ tự vẫn ở điện Từ An.

Từ đó trở đi, vụ án gây náo loạn mười năm của Đế gia cuối cùng cũng được giải quyết.

Trên thế gian này có chân tướng tuyệt đối sao?

Làm sao có thể, chỉ là dùng để lừa gạt thiên hạ mà thôi.

• Hết chương 90 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro