Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 89: Tri kỷ

Edit: Rùa

Beta: Alice

Năm tháng đằng đẵng, thời gian trôi qua.

Khi gặp được Hàn Tử An, bà mới mười tám tuổi, đang lúc khí thế hăng hái, tràn đầy sức sống. Hàn Tử An ba mươi tuổi, đã là bá chủ của đất Bắc.

Cùng sự cương quyết không hàng, vô cùng kiêu ngạo. Nếu như gặp nhau trên chiến trường, nhất định một núi không thể có hai hổ.

May mắn là mười năm sau, phía Bắc Tấn Nam không có chiến tranh, bọn bọ cũng đã trở thành tri kỷ.

Mười năm, một người xưng hùng Tấn Nam, một người chinh phạt phương Bắc, rất ít cơ hội gặp mặt. Toàn bộ thư từ đều nói về kinh nghiệm trên chiến trường, viễn cảnh của thiên hạ, an toàn của bách tính.

Bà và Hàn Tử An đồng cảnh ngộ, chỉ tiếc gặp nhau quá muộn, nhưng cũng chỉ có như vậy, càng chỉ dừng lại ở đó.

Đôi khi Đế Thịnh Thiên cảm thấy cuộc đời của bà và Hàn Tử An rất thú vị. Tính cách và nguyên tắc của hai người rất giống nhau, bà không cần ai bảo vệ, còn ông cũng đã có chính thê và đích tử. Đời này hai người nhiều nhất cũng chỉ là bạn, sống chết có nhau, có thể lãng quên giang hồ, nhưng không thể cùng nắm tay nhau già đi.

Đã từng có một người bạn thân thiết hỏi bà, có từng tiếc là gặp nhau quá muộn, đời này không có duyên không. Bà chỉ cảm thấy, bà và Hàn Tử An dù có ra sao cũng sẽ không có duyên, mười năm sống chết có nhau, bốn năm chung tay bình định giang sơn, vậy là đủ rồi.

Đời này, bà và Hàn Tử An chưa từng nói sẽ bên nhau, cũng không phải là phu thê, thậm chí không hề nói đến tình cảm, nhưng không ai hiểu Đế Thịnh Thiên bằng Hàn Tử An, không ai hiểu Hàn Tử An bằng Đế Thịnh Thiên.

Đây là loại tình cảm gì, Đế Thịnh Thiên không giải thích được, nhưng đời này có thể gặp được tri kỷ như vậy, cũng là đủ rồi.

Bóng người trên bậc đá càng lúc càng gần, Đế Thịnh Thiên lấy lại tinh thần, nhàn nhạt liếc mắt, ngáp một cái, đi về phía rừng mai.

Bỏ đi, người cũng chết rồi, cả ngày ở đây đau buồn làm gì, vớ vẩn!

Gần đến giữa trưa, đám người này mới lên đến đỉnh núi. Tô ma ma mệt đến mức thở phì phò, nhìn Thái hậu nghiến răng nghiến lợi bước tiếp, hai tay vươn ra vô cùng kinh sợ, cho đến khi giẫm lên bậc đá cuối cùng, bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Sở thích và thói quen hằng ngày của vị ở đây đã được nghe ngóng rõ ràng, Thái hậu để thị vệ canh giữ trước chùa, chỉ dẫn theo Tô ma ma đi vào rừng mai.

Đi được khoảng nửa nén hương, hai người mới nhìn thấy người đang ở trong rừng mai phủ đầy tuyết.

Mặc dù Thái hậu đã không gặp Đế Thịnh Thiên mười bảy năm, nhưng vừa nhìn thấy người kia, bà liền đứng im tại chỗ, không thể bước lên tiếp.

Đế Thịnh Thiên mặc y phục mỏng màu xanh, vừa ngáp vừa dựa vào một cành cây, ngồi trên tuyết.

Sắc mai đỏ tươi phản chiếu khuôn mặt hồng hào, còn phóng khoáng tuỳ ý hơn năm đó mấy phần.

Tô ma ma hít vào một ngụm khí lạnh, che miệng trừng mắt không dám nói chuyện.

Đế Thịnh Thiên là yêu quái sao, đã hơn mười năm rồi, ngoại trừ tóc đã trắng xoá, dáng vẻ đó vẫn không hề thay đổi!

Bà liếc mắt nhìn Thái hậu, âm thầm chua xót, biết được Thái hậu lúc này rất khó xử và ngượng ngùng.

Thái hậu tiêu diệt mọi thứ của Đế gia là vì Đế Thịnh Thiên, nào ngờ vui vẻ mười năm, tự mình vui mừng mười năm, cuối cùng, oan khuất của Đế gia lại được rửa sạch, thanh danh của vương triều Hàn thị suy giảm, ngay cả dung mạo của nữ nhân để tâm nhất...

Thái hậu ngạc nhiên nhìn Đế Thịnh Thiên, sự khó chịu và giận dữ trong đáy mắt dường như muốn tràn ra.

Tại sao đời này gặp lại lại là tình cảnh như vậy. Bà ta già nua xuống sắc, cả người tàn tạ, nhưng Đế Thịnh Thiên lại như được trời phú, vẫn là dáng vẻ phóng khoáng kiêu ngạo, thiên hạ vô song, ông trời thật bất công! Sao bà có thể không tức giận, sao có thể thanh thản!

Bất luận thế nào, bà ta trước giờ vẫn luôn là Thái hậu của Đại Tĩnh, là chính thê của Hàn Tử An. Thái hậu nén xuống cảm xúc trong mắt, đứng thẳng lưng, mang theo sự uy nghiêm của Thái hậu, đi về phía người ngồi dưới gốc mai.

Từng bước từng bước, đột nhiên, một quả cầu tuyết rơi trúng chân bà, bông tuyết bắn lên mắt cá chân, lạnh lẽo thấm vào trong.

Tô ma ma cảm thấy sốt ruột, muốn giơ tay lên mắng mỏ như thường lệ, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Đế Thịnh Thiên, bà bỗng khựng lại, gượng gạo buông tay không dám mở miệng.

"Ta là người lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, tay ngươi đã nhuộm quá nhiều máu của người Đế gia ta. Nếu còn tiến lên một bước, ta sợ sẽ vô tình bổ ngươi ra mất, cách xa chút đi, Tuệ Đức thái hậu." Đế Thịnh Thiên cầm quả cầu tuyết trong tay ném lung tung, giọng nói không nặng không nhẹ truyền tới.

Sắc mặt Thái hậu trắng xanh, đứng im tại chỗ, cơ thể run rẩy.

Đế Thịnh Thiên vẫn như vậy, rõ ràng bà ta mới là nữ tử tôn quý nhất thế gian, nhưng một câu nói, một ánh nhìn của Đế Thịnh Thiên có thể ngay lập tức làm tan biến toàn bộ sự kiêu ngạo của bà ta.

Cũng giống năm đó, bà ta dùng thân phận nguyên hậu khai quốc để đến gặp Đế Thịnh Thiên, người đó cũng rất tuỳ ý nằm trên hàng rào gỗ của gian đình đá trong hồ nước ở hoa viên Đế phủ, khoát tay, chỉ gọi bà ta một tiếng "Hoàng hậu".

Không đứng dậy, không hành lễ, thiên hạ đều biết Đế Thịnh Thiên không cần quỳ khi gặp đế vương, có sự vinh sủng của trượng phu bà ta, bà ta có thể làm gì Đế Thịnh Thiên? Nhưng bà ta rõ ràng là nữ tử ái mộ Hàn Tử An, tại sao có thể thản nhiên như vậy khi nhìn thấy chính thê, quả là nực cười!

Thái hậu không tức giận, nhưng trong lòng hiểu rõ, đây mới thực sự là điều khiến bà ta tức giận. Ngoại trừ danh phận chính thê của Hàn Tử An, thực ra bà ta không có gì cả, vì vậy bà ta không thể mất đi vị trí Hoàng hậu, con trai bà ta cũng không thể mất đi hoàng vị.

Nhưng quanh đi quẩn lại, cho đến bây giờ, tại sao vẫn là tình cảnh như vậy?

Thái hậu ngẩng đầu, nhìn về phía Đế Thịnh Thiên: "Là ngươi đưa Đế Tử Nguyên trở về? Là ngươi phái nàng ta tới huỷ hoại ta, huỷ hoại hoàng gia chúng ta, có phải không?"

Giọng nói của bà ta thâm trầm, ớn lạnh thấu xương. Đế Thịnh Thiên ngẩng đầu lên nhìn bà ta, đột nhiên mở miệng: "Tôn Du Quân, tại sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?"

Tiếng quát hỏi của Thái hậu đột nhiên dừng lại, bị câu nói này làm cho bối rối, vẻ mặt khó coi.

"Ngươi ở hoàng cung mười năm cũng không thể bằng ta trời sinh đất dưỡng, dáng vẻ đáng ra phải tốt hơn nhiều mới phải, chậc chậc..." Đế Thịnh Thiên lắc đầu: "Sao có thể thảm đến không nỡ nhìn như vậy?"

Sắc mặt Thái hậu đỏ bừng, cả người run rẩy, chỉ tay vào Đế Thịnh Thiên: "Ngươi..."

"Ta biết ngươi lên núi muốn làm gì, muốn ta nể mặt Hàn Tử An mà tha cho hoàng gia, khiến chuyện của Đế gia từ lớn hoá nhỏ. Linh hồn của Hàn Tử An không biết đã luân hồi bao nhiêu năm rồi, tấm lòng hay thể diện của ông ta cũng thế, ta đều lười nhìn, huống hồ người trong thiên hạ đều cho là ta đã chết, ta cũng không thích chơi trò xác chết sống dậy. Mặc dù Tử Nguyên còn nhỏ nhưng nó rất có chính kiến, ta không ngăn nổi chuyện nó muốn làm, cũng không muốn ngăn. Những chuyện sai trái mà ngươi đã làm, dù có lăng trì mười lần cũng là dễ cho ngươi rồi. Ta không giết ngươi, là vì không muốn làm bẩn tay ta."

"Có biết tại sao ta lại ở đây đợi ngươi không?" Đế Thịnh Thiên hất cằm với bà ta, đứng dậy: "Ta muốn để ngươi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ta, đã hoàn toàn bỏ xa ngươi rồi."

Đế Thịnh Thiên nói rồi phủi phủi tay, không muốn nhìn Thái hậu nữa, xoay người đi sâu vào trong rừng mai.

"Ngươi rõ ràng đã đồng ý với ta, rõ ràng đã đồng ý với ta!" Giọng nói khàn khàn của Thái hậu vang lên trong rừng mai: "Ta đã khom lưng quỳ gối cầu xin ngươi, Đế Thịnh Thiên, ngươi rõ ràng đồng ý với ta, tại sao lại muốn nuốt lời, tại sao?"

Năm đó bà ta cải trang tới phủ Tĩnh An Hầu, cầu xin Đế Thịnh Thiên không cướp đi vị trí Thái tử của con trai bà ta, bà ta sẵn lòng dùng toàn bộ gia tài của Tôn gia để bù đắp cho Đế thị, cũng sẵn lòng để Đế Thịnh Thiên vào làm chủ Tây cung, nhường nhịn tác thành.

Nào ngờ Đế Thịnh Thiên lạnh lùng nhướng mày nhìn bà ta hồi lâu, sau đó nói ra một câu: "Hoàng hậu, ngươi nghĩ nhiều rồi."

Bà ta vốn không tin lời nói của Đế Thịnh Thiên, cho rằng bà một lòng muốn thoái thác, vì thế bất lực quỳ xuống trước mặt bà mà đau khổ cầu xin. Bà ta vẫn nhớ rõ vẻ mặt của Đế Thịnh Thiên ngày đó, sự kinh ngạc không hề che giấu như một cây kim đâm vào tim bà ta suốt mười năm.

Nhưng cuối cùng, bà ta vẫn thắng, Đế Thịnh Thiên nói với bà ta rằng sẽ rời khỏi kinh thành và quay về Tấn Nam, nhất định sẽ không nhúng tay vào việc kế thừa của hoàng gia, cũng sẽ không để Tĩnh An Hầu tranh đấu với Trọng Viễn.

Nhưng... bà ta đã nuốt lời, Đế Thịnh Thiên đã huỷ bỏ giao ước. Ngay khi bà ta đang vui mừng cảm ơn Phật tổ phù hộ, vào ngày Đế Thịnh Thiên vốn phải rời đi, bà ta lại đến biệt viện của hoàng thành cùng Hàn Tử An. Từ đó về sau, dù là phê duyệt tấu chương hay tiếp kiến ngoại thần, Hàn Tử An cũng đều làm ở đó, ở liền ba năm.

Hàn Tử An làm hoàng đế bốn năm, thì ba năm đều là ở biệt viện của hoàng gia cùng Đế Thịnh Thiên. Cuối cùng, ngay cả đích tôn Hàn Diệp của bà cũng bị Đế Thịnh Thiên đưa tới nơi đó.

Sao bà có thể không hận không oán? Người trong thiên hạ đều ca tụng tiên đế công trạng hơn người, Đế gia chủ nhân nghĩa vô song, nhưng bọn họ đối xử với bà ta như thế nào? Bà là chính thê của Hàn Tử An, nhưng bị bỏ rơi trong cung ba năm, con trai của bà khó làm Thái tử, phải chịu đựng hết mọi lời đàm tiếu trong triều, mỗi ngày đều sống trong lo sợ.

Ngày mà Đế Vĩnh Ninh lên ngôi hoàng đế chính là ngày chết của mẹ con bọn họ. Tại sao bọn họ có thể tàn nhẫn như vậy? Tại sao có thể làm tới bước này?

"Đế Thịnh Thiên, ngươi có biết hơn mười năm nay ta sống như thế nào không? Ta không tới điện Kim Loan, vì đó là nơi mà ngươi và ông ta nghị sự; ta không tới thượng thư phòng, vì đó là nơi mà ngươi và ông ta phê duyệt tấu chương; sau khi ông ta chết, ta chưa từng bước vào điện Chiêu Nhân, vì đó là nơi mà ngươi ở bên ông ta lúc qua đời. Đế Thịnh Thiên, toàn bộ hoàng thành, chỉ có điện Từ An của ta là ông ta chưa từng bước chân tới. Tại sao ngươi có thể tàn nhẫn với ta như vậy? Là ngươi đã hại chết hơn một trăm mạng người và tám vạn tướng sĩ của Đế gia, bàn tay của ngươi cũng nhuộm đầy máu tươi giống như ta, ngươi cũng giống như ta!"

Giọng nói này quá lạnh lẽo và không cam lòng, trên đỉnh núi vào mùa đông, khiến cho người khác không rét mà run.

Đế Thịnh Thiên dừng chân lại, chậm rãi quay đầu, lạnh nhạt nhìn Thái hậu. Bà im lặng hồi lâu, sau đó đột nhiên mở miệng.

"Bởi vì điều này, ngươi huỷ đi cơ nghiệp trăm năm của Đế gia ta, tàn sát tám vạn con dân Đại Tĩnh? Tôn Du Quân, ngươi biết không? Người ngươi có lỗi không phải là ta, mà là Hàn Tử An."

Giọng điệu lãnh đạm, vì quá nghiêm túc, cũng vì người nói là Đế Thịnh Thiên, khiến cho câu nói có sức thuyết phục đặc biệt. Đáy mắt Thái hậu tràn đầy bi phẫn: "Ta có lỗi với ông ta khi nào, mười tám tuổi ta đã gả cho ông ta, vì ông ta mà quản lý gia nghiệp. Nhưng ông ta thì sao, ông ta đã làm được gì cho ta?"

Đế Thịnh Thiên ngước mắt, giọng nói rất khẽ, nói ra từng câu từng chữ: "Ngươi là chính thê của ông ấy, ông ấy kính trọng ngươi, cảm ơn ngươi. Trong những giây phút cuối đời, ông ấy đã dùng hết sức để lại cho ngươi một Đại Tĩnh xán lạn, ông ấy đã để lại tâm huyết cả đời cho mẹ con ngươi."

"Làm sao có thể, ngươi đang nói bậy gì thế, rõ ràng là ngươi phản bội lời hứa, ông ta ruồng bỏ ta, hai người cùng đến ở biệt viện của hoàng gia, khiến ta bị người trong thiên hạ cười nhạo! Bây giờ ngươi lại nói thật dễ nghe!"

"Năm thứ hai Đại Tĩnh khai quốc, Hàn Tử An đã không thể sống được nữa."

Một câu nói kinh động lòng người, Tô ma ma bị dọa cho nhảy dựng lên, che miệng lại. Thái hậu đứng sững tại chỗ, lẩm bẩm: "Ngươi nói cái gì, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?"

Đế Thịnh Thiên nhìn bà ta, sự thờ ơ trong đáy mắt dần dần tan thành hồi ức.

"Ngươi cầu xin ta không cướp đi hoàng vị của Hàn Trọng Viễn, mặc dù ta cảm thấy nữ nhân này thật hoang đường, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của một người mẹ. Ta đã dự định quay về Tấn Nam, chờ mấy năm sau khi vị trí trữ quân đã ổn định thì sẽ quay lại kinh thành. Ta tới từ biệt Hàn Tử An, nào ngờ lại phát hiện ông ấy bị ngất trong thượng thư phòng..." Đế Thịnh Thiên dừng một chút: "Ta kiểm tra mạch tượng của ông ấy, phát hiện trong những năm chinh chiến khắp nơi kia, cơ thể ông ấy bị thương, sớm đã hết cách cứu chữa, chỉ có thể sống thêm hai ba tháng, ngoại trừ Thái y chẩn bệnh của ông ấy thì không còn ai biết. Sau khi ông ấy tỉnh lại đã bảo ta giữ bí mật, muốn giao Đại Tĩnh lại cho ta."

"Ta là một người nghĩa khí, sau khi đập ông ấy một hồi thì bắt đến biệt viện, dùng chân khí đả thông kinh mạch cho ông ấy, giúp ông ấy duy trì tính mạng."

Thái hậu mở to hai mắt nghe Đế Thịnh Thiên nói, cả người run rẩy, ánh mắt tỏ vẻ không tin, chậm rãi lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào, ngươi nói dối."

"Đế Thịnh Thiên ta chưa từng lừa người, tại sao lại phải phá lệ vì Tôn Du Quân ngươi?" Đế Thịnh Thiên liếc mắt: "Đại Tĩnh vừa mới lập quốc, nếu như hoàng đế đột ngột qua đời, triều đình chắc chắn sẽ bất ổn, các chư hầu chưa khuất phục nhất định sẽ lại vùng lên làm phản. Bắc Tần, Đông Khiên thì như hổ đói rình mồi, xung quanh Đại Tĩnh đều là kẻ thù. Nửa thiên hạ là tâm huyết của ta, mạng của Hàn Tử An không phải của mình ông ấy, sao ông ấy có thể tùy tiện chết. Ta tự quyết định, mỗi ngày đều tiếp chân khí cho ông ấy để duy trì tính mạng, giúp ông ấy sống thêm ba năm. Đưa Hàn Diệp vào biệt viện là vì thời gian của Hàn Tử An không còn nhiều, ta muốn ông ấy được hưởng niềm vui con cháu."

"Chúng ta dùng ba năm để tuyển chọn bá quan, chiêu mộ người tài, mở rộng quân đội, khiến cho Đại Tĩnh không thể bị phá. Hàn Tử An hao tổn hết tâm huyết ở biệt viện, cho đến cuối cùng, dù ta có tốn thêm bao nhiêu chân khí thì cũng không cứu ông ấy, khi đó ta biết, ông ấy không còn thời gian nữa, vì vậy mới đưa ông ấy về điện Chiêu Nhân trong hoàng cung. Ông ấy là hoàng đế của Đại Tĩnh, ông ấy nên chết ở đó."

Đế Thịnh Thiên ngước mắt, bình thản nói xong, giống như đang kể một câu chuyện vô cùng đơn giản.

"Tại sao ông ấy chưa từng nói cho ta biết, tại sao chưa từng nói... Ta là thê tử của ông ấy, Trọng Viễn là nhi tử của ông ấy, tại sao ông ấy lại không nói gì cả!" Thái hậu lảo đảo vài bước, vẻ mặt mê man, giống như đã phải chịu đả kích rất lớn.

"Đến cả các ngươi cũng không lừa nổi, vậy thì sao có thể lừa được chư hầu và thích khách hai nước. Tôn Du Quân, khi trị quốc cũng có thể làm loạn như ngươi quản việc nhà sao?" Đế Thịnh Thiên nhàn nhạt nhìn bà ta, nhíu mày nói: "Hơn nữa cuối cùng, ta cũng không giấu tất cả mọi người. Không phải ngươi đã đoán ra chân tướng rồi sao, đây mới là mục đích ngươi tới gặp ta hôm nay, không phải sao?"

Thái hậu giật mình, bờ môi run rẩy, không nói thành lời.

"Tôn Du Quân, ngươi đã huỷ hoại thứ cuối cùng mà Hàn Tử An để lại cho ngươi và tâm huyết cả đời của hắn."

Đế Thịnh Thiên xoay người, chỉ để lại một câu nói cuối cùng, ngắt một bông hoa mai trên cành lên ngửi, sau đó đi sâu vào trong rừng mai.

Sau câu nói này, Thái hậu không còn đứng vững được nữa, cuối cùng ngã trên mặt đất, dính đầy băng tuyết.

Tô ma ma vội vàng chạy lên, muốn đỡ bà ta dậy. Nào ngờ Thái hậu lại hất tay của bà ra, gục xuống nền tuyết, nước mắt tuôn rơi, đáy mắt tràn đầy sự đau khổ và tuyệt vọng.

"Tiên đế! Ban đầu tại sao người lại không nói, tại sao lại không nói! Tiên đế!"

Trên núi Bồi Lăng, tiếng khóc nức nở thê lương của Thái hậu truyền ra khắp núi rừng.

Đế Thịnh Thiên bước trong rừng mai, dừng chân lại, nhắm mắt.

"Thịnh Thiên, chúng ta đập tay ba cái, ngươi hứa với ta đi."

Mười bảy năm trước, trên bậc đá trước điện Chiêu Nhân, Hàn Tử An dựa vào bậc đá, cười nói.

"Ngươi muốn nói gì thì nói sớm đi, chết rồi thì không nói được nữa đâu." Đế Thịnh Thiên không quen sinh ly tử biệt, bà ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, không muốn nhìn ông.

"Không ai quản được tính cách của ngươi, ta ở xa quá, e rằng có ngày sẽ không giúp được."

Tám phần là lại nhờ bà chăm sóc cho cái gì đó, trong lòng Đế Thịnh Thiên hừ một tiếng.

Nhưng nghe thấy hơi thở yếu ớt của Hàn Tử An, bà hơi siết chặt tay lại, rủ mắt nhìn ông: "Ngươi nói đi."

"Ngày nào Đại Tĩnh không ổn, ngày đó bách tính không yên. Thịnh Thiên, ngươi không được tới gặp ta. Hàn Tử An ta sống một đời, lời cuối cùng muốn nói, chỉ có như vậy."

Ông cố mở to mắt, khẽ mỉm cười. Vào giây phút cuối cùng của sự sống, ông ấy không hề che giấu suy nghĩ trong lòng, tất cả vui vẻ, tất cả yêu thích, tất cả mến mộ, lần duy nhất... nhìn Đế Thịnh Thiên, nói một câu như vậy.

Đế Thịnh Thiên sống mấy chục năm, lúc đó mới biết, bà chỉ là một con người, không phải thần.

Bà không giữ được Hàn Tử An, cho dù cả đời không gặp, bà vẫn mong ông có thể sống bình an vui vẻ.

Nhưng ông không sống được nữa, cho dù bà đã mất hết chân khí vì ông, ông vẫn không sống được nữa.

Thì ra, róc thịt lột xương cũng không đau bằng lúc này.

Nhưng bà vẫn cười rất tuỳ ý sảng khoái, nắm lấy tay của Hàn Tử An, đập tay ba cái với ông.

"Ngươi yên tâm, thế giới phồn hoa, ta sẽ không nỡ đi sớm đâu."

Sau đó, Đế Thịnh Thiên nhìn ông từ từ nhắm mắt lại, không mở ra nữa.

Không ai hiểu Đế Thịnh Thiên bằng Hàn Tử An, câu nói này đã trở thành lời sấm truyền.

Hàn Tử An, đời này ta gặp được ngươi, là định mệnh.

• Hết chương 89 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro