Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 88: Thái hậu

Edit: Rùa

Beta: Alice

Thiên hạ đều biết, Đế gia có một cô nữ.

Nhưng không ai biết, cô nữ này không phải là Đế Thừa Ân bị cấm ở Thái sơn mười năm, mà là người phất cờ thổ phỉ suốt một đường từ Tấn Nam vào kinh, trong một năm ngắn ngủi trở thành Thượng tướng quân bước vào nội các nghị sự, Nhậm An Lạc.

Nhậm An Lạc là Đế Tử Nguyên, quá bất ngờ, nhưng lại rất hợp lý.

Nữ tử Đế gia, lẽ ra phải như vậy, cũng nên là như vậy.

Nàng mạnh mẽ lên án đương kim thánh thượng trước điện Nhân Đức, dũng cảm đòi lại sự trong sạch cho một trăm ba mươi hai mạng người và tám vạn tướng sĩ của Đế gia, khiến cho bách tính càng thêm thán phục vị cô nữ kiêu ngạo anh dũng còn sót lại của Đế gia này.

Không phải ai cũng có thể giống Đế Tử Nguyên, sau mười năm cả nhà bị diệt vong vẫn còn có thể ngoan cường đến vậy, dùng sức một người rửa sạch oan khuất, dựng lại gia môn lần nữa.

Sau sự việc này, trong mắt vạn dân, mặc dù Tĩnh An Hầu mười năm sau là nữ tử, nhưng không hề thua kém bất kỳ đại trượng phu nào trên thế gian này!

Nhưng đồng thời cũng không ai đoán được rằng, trong cuộc đấu giữa hoàng thất và Đế gia này, người bùng phát không chỉ có các triều thần ở đó. Những gì xảy ra trước điện Nhân Đức đã lan truyền đến bách tính trong thiên hạ với tốc độ chóng mặt. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, một luồng dư luận to lớn cuốn tới, khiến cho người khác không kịp đề phòng.

Nói cách khác, không ai ngờ được Đế gia mười năm sau còn có sức ảnh hướng lớn đến vậy, lúc này mới có người thực sự nhìn rõ, gia tộc đã từng sánh ngang hoàng thất rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào.

Hai mươi năm trước nhường lại thiên hạ, mười lăm năm trước dẹp loạn chư vương, đáng lẽ nên được thiên hạ tôn sùng, nhưng vì bị người khác mưu hại mà bị hoàng gia xử oan, cuối cùng cả nhà bị chém, nhận kết cục bị bêu danh. Chỉ cần còn là con dân Đại Tĩnh, chỉ cần trong lòng còn giữ lại chút ân tình với Đế gia, không ai có thể tiếp nhận sự thật vừa thê thảm vừa hoang đường như vậy.

Thế hệ thần dân đầu tiên khi Đại Tĩnh vừa dựng nước vẫn còn, bọn họ vẫn còn nhớ Đế gia mười năm trước vinh quang thế nào. Nắm quyền Tấn Nam, mười vạn hùng binh, gia tộc thịnh vượng... nhưng hiện nay thì sao? Huyết mạch suy tàn, phủ đệ đổ nát, người nhà chết oan... Một Đế thị như vậy, ai có thể cam tâm?

Huống hồ, người gây ra tất cả mọi chuyện còn là Thái hậu đương triều, mẫu thân của thiên tử! Tội ác như vậy, thật khiến người khác ghê tởm!

Ngày thứ hai sau khi chân tướng được truyền ra, mặc dù Trung Nghĩa Hầu bị xử trảm, phủ đệ bị lục soát, nhưng các sĩ tử ở kinh thành vẫn mặc thường phục, tập trung ở bên ngoài cổng Trùng Dương, chất vấn về hành vi độc ác của Thái hậu, khuyên vua Gia Ninh nghiêm phạt mẫu thân, trả lại công đạo cho Đế gia và thiên hạ.

Bách tính đều biết chuyện thiên tử tự vào Thái miếu trách phạt ba ngày, nhưng tội của Thái hậu quá nặng, ngay cả ba ngày bọn họ cũng không chờ được. Trong Cấm vệ quân không thiếu những tướng sĩ cương nghị nhiệt huyết, nhưng bọn họ nhận hoàng lệnh, nhìn những sĩ tử tràn đầy căm phẫn cũng chỉ có thể yên lặng đứng ngoài cổng.

Các sĩ tử không ngừng đổ về kinh thành, người quỳ trước cổng Trùng Dương cũng ngày càng nhiều. Sĩ tử, dân thường, thương nhân, tiểu thương... Cuối cùng, chỉ còn lại khung cảnh tang tóc.

Chưa từng có vụ án nào mà oan khuất của một phủ lại có thể khiến cho bách tính Đại Tĩnh đồng lòng tề tựu đến mức này, Đế gia chính là ngoại lệ, cũng là ngoại lệ duy nhất.

Phủ cũ của Đế gia mười năm không có chủ, cũ nát xập xệ, chưa được tu sửa. Mặc dù trên điện Nhân Đức, Đế Tử Nguyên đã kế thừa Đế gia, nhưng nàng vẫn chưa dọn vào phủ Tĩnh An Hầu.

Lúc này, nàng đang đứng bên cửa sổ ở thư phòng Nhậm phủ, nghe Uyển Cầm nhỏ giọng bẩm báo.

"Tiểu thư, An Ninh công chúa đã đến Tông Nhân phủ, bệ hạ vẫn còn ở Thái miếu, mấy ngày nay triều đình đều do Thái tử điện hạ thay hoàng đế làm chủ."

Đế Tử Nguyên gật đầu, đáy mắt không chút dao động. Uyển Cầm nhìn nàng, thở dài: "Trong điện Từ An không có động tĩnh, có điều... bách tính tụ tập bên ngoài cổng Trùng Dương càng lúc càng nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ gây ra rắc rối, không bằng tiểu thư người đi vỗ về một chút?"

Đế Tử Nguyên lắc đầu: "Chuyện có thể làm cho Đế gia ta đã làm hết rồi, nếu còn can thiệp vào thì ngược lại không ổn. Yên tâm, vua Gia Ninh sẽ không để bách tính thoát khỏi sự khống chế của ông ta, cục diện ngày hôm nay cũng là thứ ông ta muốn thấy, nếu không, sao ông ta có thể hoãn lại ba ngày."

"Ý của tiểu thư là?" Uyển Cầm nhướng mày.

"Đế gia đã có được sự ủng hộ của bách tính và triều thần trong chuyện này, nhìn lại hoàng gia thì chỉ còn những tiếng lên án khinh thường, muốn xoa dịu bách tính không phải dễ, trừ phi..." Đế Tử Nguyên dừng một chút: "Đương kim thánh thượng là người thông minh, đã nghĩ xong cách giải vây cho hoàng thất. Em cứ chờ đi, ngày mai là ngày thứ ba, chuyện của Đế gia sẽ thực sự lắng xuống." Đế Tử Nguyên nhìn về phía hoàng thành, ánh mặt nhàn nhạt thâm trầm.

Sáng sớm ngày thứ ba, cổng cung ở phía Tây Nam hoàng thành được mở ra, một đội thị vệ cẩn thận bảo vệ một chiếc xe ngựa vội vàng đi từ cấm cung ra khỏi hoàng thành.

Trong xe ngựa, vẻ mặt của Tô ma ma tràn đầy lo lắng, nhìn Thái hậu nhắm mắt dưỡng thần, muốn nói lại thôi.

"Ngươi muốn nói gì thì nói đi. Nếu muốn cầu ân điển thì nhân dịp này nói sớm một chút, ai gia còn có thể sắp xếp cho ngươi, nếu nói muộn quá, ai gia cũng không giúp được." Thái hậu mở mắt, liếc nhìn Tô ma ma.

Chưa tới ba ngày, giữa hàng tóc mai của Thái hậu đã điểm trắng, già đi trông thấy, đáy mắt cũng không còn vẻ uy nghi và tức giận nữa.

Nhìn Thái hậu như vậy, Tô ma ma rất buồn phiền, quỳ bên chân Thái hậu, nhỏ giọng khóc nức nở: "Tiểu thư, nô tỳ mười tuổi đã theo tiểu thư, đã năm mươi năm trôi qua, nô tỳ không cần ân điển gì hết. Nô tài chỉ là buồn bực, tiểu thư người nhịn cả một đời, không dễ gì mới qua được khó khăn, nhưng, nhưng..."

Nghe Tô ma ma xưng hô với bà như lúc còn chưa gả đi, Thái hậu khựng lại, vẻ mặt lạnh lùng dịu đi, nhìn đi chỗ khác: "Hoài Hương, đừng quỳ nữa, ngồi xuống đi. Ngươi lớn tuổi rồi, cũng giống như ai gia, không chịu nổi giày vò."

Tô ma ma đứng dậy, lại gần Thái hậu thêm một chút, nhìn thấy những nếp nhăn trên mặt bà, nghẹn ngào: "Tiểu thư, đã đến bước này, người hà tất phải đi gặp bà ta. Nếu không phải do người đó, tiểu thư cũng sẽ không đi đến bước đường này."

Thái hậu im lặng, vén rèm của xe ngựa lên.

"Ta có vài lời muốn hỏi bà ta, nếu không, ai gia có chết cũng không yên tâm."

Bên ngoài cửa sổ, băng tuyết phủ kín đường lên núi, thấp thoáng thấy được núi Bồi Lăng. Giọng nói lạnh nhạt của Thái hậu và tiếng bánh xe biến mất trong gió, cảm nhận được vẻ mặt bi thương của Tô ma ma, thở dài một tiếng.

Tôn gia là dòng tộc trí thức trăm năm, ba mươi năm trước nổi danh ở Trung Nguyên, thế gia vọng tộc có dâu là nữ tử Tôn gia thì càng sung túc. Tiểu thư của bà mười lăm tuổi đã vang danh tài đức, thông minh nho nhã, anh hùng hào kiệt trong thiên hạ đều muốn cưới về. Nào ngờ tiểu thư ngàn chọn vạn chọn lại chọn ra Hàn Tử An, vị vua khai quốc sau này.

Hôn sự này là do lão gia chủ Hàn gia định đoạt, lúc định hôn sự, tiên đế vẫn còn ở phương Bắc chinh chiến, ba năm sau tiên đế quay về thì hôn sự này mới xong. Lúc tiểu thư được gả qua cửa là mười tám tuổi, cũng coi như là một đại cô nương. Tiên đế nói chuyện chừng mực, đã quen với việc bò ra từ đống người chết trên chiến trường, bình thường uy nghiêm lạnh lùng, vì thế sau khi vào cửa một tháng, tiểu thư vẫn không dám nói với tiên đế câu nào. Cho đến khi tiên đế mặc giáp quay lại chiến trường, tiểu thư mới lấy hết can đảm tiễn ra ngoài cửa, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Khi đó bà vẫn còn là một tiểu cô nương, tuy không hiểu nhiều, nhưng bà cũng biết, tiểu thư đã động tâm rồi.

Nhưng... bà luôn thấy được rõ ràng, từ đầu đến cuối tiên đế chỉ là hoàn thành hôn sự mà cha mẹ mai mối, đối với tiểu thư chỉ có lòng kính trọng với thê tử, không có tình cảm.

Bà đã hiểu rõ, tiểu thư lại là người thông minh như vậy, tất nhiên cũng hiểu rõ.

Nhưng vậy thì có sao, tiểu thư của bà đã là dâu trưởng của Hàn gia, đời này, cho dù tiên đế có cưới bao nhiêu nữ tử vào cửa thì cũng không thể vượt qua tiểu thư trong lòng tiên đế.

Khi đó, Đế gia chủ vẫn còn nhỏ, còn chưa danh chấn thiên hạ.

Tiểu thư của bà không biết trên đời này sẽ có một nữ tử như Đế Thịnh Thiên, tuy không yêu kiều, cũng không quyến rũ, nhưng lại có thể khiến cho người đời tôn sùng, giống như vạn dân tôn sùng tiên đế.

Nhưng ai có thể biết trước vận mệnh, tiểu thư của bà không nhìn thấy tương lai, vì vậy cam tâm rửa tay nấu canh cho tiên đế, chăm sóc cha mẹ. Khi đó ai cũng than Hàn gia có phúc, cưới được một nàng dâu đức hạnh, tài sắc vẹn toàn.

Mùa thu năm đó, tiên đế trở về từ chiến trường, tiểu thư sinh hạ đích tử, vui mừng khôn xiết, càng được lão phu nhân và lão thái gia nuông chiều. Đáng tiếc là từ năm ấy, cục diện thiên hạ ngày càng hỗn loạn, các thế tộc ở phương Bắc tranh đấu, chiến loạn không ngừng. Mấy năm sau khi tiên đế dẫn quân quay về, đích tử của ông đã lớn.

Lúc đó bệ hạ đã được năm tuổi, là do tiểu thư một tay nuôi lớn, đọc được mấy cuốn sách, viết được một ít chữ. Tiên đế mừng rỡ, càng kính trọng tiểu thư hơn, nhưng... vẫn chỉ là kính trọng.

Cho dù chỉ là như vậy, tiểu thư cũng đã mãn nguyện rồi, uy danh của tiên đế ngày càng lớn, đất của Hàn gia ngày càng rộng, tiểu thiếu gia cũng theo tiên đế ra chiến trường. Cho đến một ngày, Hàn gia cuối cùng cũng trở thành bá chủ phương Bắc. Năm đó, tiểu thư đã được gả vào Hàn gia mười tám năm, nhưng số lần tiên đế về nhà, e rằng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Chuyện sau đó, người trong thiên hạ đều biết, gia chủ Đế gia Đế Thịnh Thiên ở Tấn Nam đã nhường lại thiên hạ, Hàn gia trở thành chủ của thiên hạ, xây dựng vương triều Đại Tĩnh.

Ngày mà tin tức truyền đến, tiểu thư ở trong phủ đã khóc vì vui mừng. Mọi người đều cho rằng tiểu thư khóc là vì sắp được làm Hoàng hậu, chỉ có bà biết, tiểu thư vui mừng là vì cuối cùng cũng đợi được ngày mây tan trăng sáng, tiên đế cuối cùng cũng có thể cởi áo giáp xuống, bình an quay về.

Lúc đó, tiểu thư còn rất cảm kích vì Đế Thịnh Thiên đã nhường lại thiên hạ, cho dù người trong thiên hạ đều đang ca tụng tình cảm tâm đầu ý hợp của tiên đế và Đế Thịnh Thiên, làm giảm đi ánh hào quang của vị Hoàng hậu tương lai là bà.

Sau đó, Hàn thị chuyển vào kinh thành, tiểu thư vào Trữ Tú cung ở, trở thành nguyên hậu khai quốc, tiểu thiếu gia trở thành Trung vương. Khi đó tiểu thư không biết vì sao, thiếu gia là đích tử nhưng lại chưa được phong làm Thái tử, chỉ có vị trí Vương.

Cho đến một năm sau khi lập triều, dưới ánh mắt của bách tính, Đế gia vào kinh thành, tiểu thư mới hiểu ra.

Nghe nói, trên điện Kim Loan, tiên đế đã ban cho Đế Thịnh Thiên quyền không phải quỳ khi gặp hoàng tộc. Nghe nói, Đế Thịnh Thiên đứng trong nội các chỉ điểm giang sơn, khiến cho văn võ bá quan cả triều khen ngợi. Nghe nói, phủ của Đế gia ở kinh thành chiếm cả một con phố, không hề thua kém hoàng cung. Nghe nói, tiên đế rất yêu thích Tĩnh An Hầu, thậm chí còn có ý lập làm trữ quân.

Quá nhiều lời đồn, tiểu thư cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa, lần đầu tiên không màng thân phận mà đi tới sảnh phụ phía sau điện Kim Loan, nhìn thấy Đế gia chủ danh chấn thiên hạ đó.

Tiểu thư nhất định rất hối hận, nhiều năm về sau, Tô ma ma vẫn nghĩ như vậy. Nếu như đời này không nhìn thấy Đế Thịnh Thiên, tiểu thư có lẽ sẽ yên ổn sống ở hậu cung cả đời, những năm sau này cũng sẽ không phiền muộn như vậy.

Trên triều đình ngày hôm đó, bà và tiểu thư đã nhìn thấy Đế gia chủ.

Không phải là một cô nương dung mạo xuất chúng, cũng không phải một nhân vật lãnh đạm như tiên tử, nhưng bà có thể khiến cho nữ tử trong thiên hạ tự thấy hổ thẹn.

Tuỳ ý phóng khoáng, chỉ điểm giang sơn... Khí thế hào hùng như vậy, nhìn mọi thứ như hư không... Nam tử trên thế gian còn không bằng, huống hồ nữ tử?

Bà ta đứng sánh vai với tiên đế trên điện Kim Loan như vậy, vô cùng xứng đôi vừa lứa.

Khi tiên đế nhìn Đế Thịnh Thiên, sự tán thưởng và dung túng trong đáy mắt là thứ mà bà chưa từng nhìn thấy.

Ngay lúc đó, bà quay đầu lại, nhìn thấy sự lo sợ bất an trong mắt tiểu thư, lo sợ cho bản thân, lo sợ cho Trung vương.

Vì thế, sau này, tiểu thư đã làm một việc mà cả đời chưa từng nghĩ tới, bà dùng thân phận Hoàng hậu, đến gặp Đế gia chủ.

"Tô ma ma, xe ngựa không lên được bậc đá, e là phải đổi sang kiệu mềm rồi." Xe ngựa dừng lại, giọng nói của thị vệ ở bên ngoài vang lên.

Tô ma ma bỗng nhiên hoàn hồn, nhìn về phía Thái hậu, nhỏ giọng bẩm báo: "Thái hậu, phải đổi sang kiệu mềm mới có thể lên núi."

Thái hậu mở mắt, vén rèm vải lên, im lặng hồi lâu, khoát tay: "Không cần, ai gia tự đi."

"Thái hậu!" Tô ma ma kinh hô.

Thái hậu không để ý đến Tô ma ma, trực tiếp bước từ trên xe ngựa xuống, đi về phía đỉnh núi Bồi Lăng.

Tô ma ma vội vàng đi theo bà, thị vệ bên cạnh xe ngựa liếc mắt nhìn nhau, nhưng cũng không dám không theo, chỉ đành cẩn thận bảo vệ cách nơi không xa.

Trên đỉnh núi, Đế Thịnh Thiên một thân y phục xanh, nhìn thấy đoàn người trên bậc đá rộng lớn, bỗng nhiên ngẩng đầu, đáy mắt nhất thời xuất thần.

Năm đó rốt cuộc bà đã gặp Hàn Tử An như thế nào? Đến nay, duyên phận này rốt cuộc là đúng hay sai?

Cả đời này Đế Thịnh Thiên chưa từng nghĩ tới, mười bảy năm sau khi Hàn Tử An qua đời, bà sẽ tự hỏi bản thân như vậy.

• Hết chương 88 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro