Chương 86: Làm chứng
Edit: Rùa
Beta: Alice
Không phải quân Đế gia chết ở núi Thanh Nam do lỗi của Trung Nghĩa Hầu sao? Lẽ nào còn có ẩn tình gì khác? Chúng thần liếc mắt nhìn nhau, đặc biệt là mấy vị hầu gia thăng chức nhờ quân công, bọn họ còn oán giận về chuyện của quân Đế gia hơn những người khác.
Hàn Diệp ngẩng đầu nhìn Nhậm An Lạc, trong lòng thầm thở dài, giờ phút này cuối cùng cũng đã đến rồi.
Vẻ mặt của vua Gia Ninh khẽ biến, thu lại nét mặt, trầm giọng nói: "Đế Tử Nguyên, chuyện quân Đế gia đã có kết luận là Trung Nghĩa Hầu nhận được tin giả, lầm tưởng kỵ binh của Bắc Tần muốn công thành nên mới chặn giết quân Đế gia dưới thành Thanh Nam, Trung Nghĩa Hầu cũng đã khai ra chuyện này ở Đại lý tự. Mặc dù trẫm rất đau lòng cho tám vạn tướng sĩ này, nhưng cũng không thể giận cá chém thớt với một vạn tướng sĩ không rõ chân tướng mà tạo nghiệt."
"Một vạn tướng sĩ kia tất nhiên vô tội, giống như tướng sĩ Đế gia của thần, bọn họ cũng chỉ là lưỡi đao sắc bén trong tay kẻ khác. Hoàng đại nhân..." Nhậm An Lạc nhìn về phía Hoàng Phổ: "Trên công đường, Trung Nghĩa Hầu có nói ông ta nhận được tin tức từ đâu không?"
Hoàng Phổ đứng dậy, lắc đầu: "Hạ quan đã từng hỏi nhiều lần, nhưng Trung Nghĩa Hầu nhất quyết không chịu nói."
Nhậm An Lạc nhướng mày: "Đại nhân có từng nghĩ, quân Đế gia tới Tây Bắc là chuyện tuyệt mật, Trung Nghĩa Hầu cách xa Tây Bắc, tại sao ông ta lại có được tin tức của quân Đế gia? Với kinh nghiệm xử án nhiều năm của đại nhân, đại nhân có thể đoán thử, tình huống nào có khả năng nhất không?"
Vẻ mặt Hoàng Phổ có chút kinh ngạc, suy nghĩ một lát, khuôn mặt lộ vẻ kinh hãi: "Năm đó Tĩnh An Hầu rơi vào bẫy nên mới điều quân Đế gia đến Tây Bắc, ngoại trừ Tĩnh An Hầu, người biết chuyện này... chỉ còn người ban xuống dụ lệnh giả!"
Hoàng Phổ vừa nói dứt lời, bên ngoài điện Nhân Đức lặng ngắt như tờ. Người năm đó rốt cuộc là ai, không những khiến cho thanh danh trăm năm của Đế gia bị huỷ hoại trong một khắc, mà còn tàn nhẫn giết sạch tám vạn tướng sĩ kia, quả thực khiến người khác phẫn nộ. Nếu quân Đế gia thực sự chết thảm ở Tây Bắc vì nguyên nhân này, vậy thì quá oan uổng rồi!
"Đế Tử Nguyên, trẫm biết quân Đế gia chết ở Tây Bắc là thảm kịch, nhưng chuyện này tuyệt đối không phải trò đùa, ngươi làm sao có thể chứng minh?" Vua Gia Ninh sờ chiếc nhẫn trên tay, nói.
"Bệ hạ, thần có nhân chứng, có thể chứng minh chuyện ở núi Thanh Nam năm đó nhất định không đơn giản như lời kể của Trung Nghĩa Hầu, xin bệ hạ cho phép người đó lên điện diện kiến thánh thượng."
Vẻ mặt Thái hậu trầm xuống, đang định phản đối, vua Gia Ninh lại đè tay bà lại, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm, tiếng thở dài chỉ có hai người nghe thấy vang lên: "Mẫu hậu, bây giờ không thể động đến nàng ta nữa."
Thái hậu nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy vẻ mặt oán giận của bá quan bên dưới điện, sắc mặt ngưng trọng. Vẻ mặt của các công hầu nắm giữ binh quyền lại càng oán hận, đáy lòng sinh ra cảm giác lạnh lẽo. Thái hậu yếu ớt dựa người về sau, tinh thần vốn đã sa sút lại càng yếu hơn, cảm giác này đã nhiều năm không còn xuất hiện.
Từ khi Đế Thịnh Thiên biến mất, sau khi Đế gia bị diệt, những ngày tháng lo lắng không yên này đã mười năm bà ta không cảm nhận được.
"Được, nếu hôm nay ngươi muốn nói rõ thị phi trắng đen, trẫm đồng ý với ngươi. Rốt cuộc là ai biết được chân tướng ở núi Thanh Nam mười năm trước?"
"Bệ hạ, thảo dân biết mười năm trước núi Thanh Nam rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Một giọng nói già nua vang lên từ dưới bậc đá, mọi người đồng loạt ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một ông lão mặc khôi giáp bước từ dưới bậc đá lên, khôi giáp đã rất cũ và rách, nhưng lại được lau rất sạch sẽ. Ông chậm rãi bước từng bước, nhưng bước chân vô cùng kiên định.
Ông lão đi đến bậc thềm đá trước ngự đài, dừng ở bên cạnh Nhậm An Lạc, chậm rãi quỳ xuống trước mặt vua Gia Ninh.
"Thảo dân khấu kiến hoàng đế, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Đây là một lão tướng đã trải qua chiến tranh và sinh tử, sự kiên định ở đáy mắt của ông đã nói lên điều này. Khi ánh mắt dừng trên thân hình già nua nhưng thẳng tắp của ông, mọi người đều rất xúc động.
"Ngươi đứng lên trước, nói cho trẫm nghe, ngươi là ai?" Trên ngự tọa truyền đến giọng nói uy nghiêm của vua Gia Ninh.
"Thảo dân là Trương Kiên, phó tướng của thành Thanh Nam mười năm trước." Trương Kiên đứng dậy, hồi đáp.
Vẻ mặt Thái hậu hoảng sợ, sát thủ được phái đi Tây Bắc chậm chạp không báo tin về, không ngờ vẫn để người này trốn thoát, còn bị Nhậm An Lạc tìm được!
Lời vừa nói ra, mọi người nhất thời kinh ngạc, không phải nói tướng sĩ ở núi Thanh Nam đã chết hết rồi sao, vậy mà Nhậm An Lạc vẫn có thể tìm được phó tướng của thành Thanh Nam năm đó.
Tả tướng nhìn thấy vẻ mặt u ám của Thái hậu và vua Gia Ninh, đứng dậy quát: "Trương Kiên, Trung Nghĩa Hầu đã nhận tội trên công đường, ông ta nhận được tin giả nên mới ngộ sát quân Đế gia dưới núi Thanh Nam. Hiện giờ trước mặt bệ hạ và văn võ bá quan, ông phải trả lời cẩn thận, nếu như ăn nói bừa bãi, thanh danh cả đời của một vạn tướng thủ thành Thanh Nam kia sẽ bị huỷ hoại!"
Trương Kiên nhìn về phía Tả tướng, ánh mắt kiên định: "Tướng gia, thảo dân vượt ngàn dặm từ biên cương Tây Bắc đến kinh thành, lẽ nào là để nói láo hay sao."
Không hổ là hán tử từng xông pha sa trường, các lão công hầu mấy năm nay ở kinh thành luôn bị Tả tướng miệng đầy văn chương chặn họng lập tức sáng mắt, rất hài lòng nhìn Trương Kiên.
Tả tướng không nói nên lời, tức giận vung tay, quay lại chỗ ngồi.
Trương Kiên quay đầu nhìn về phía vua Gia Ninh, giọng hơi khàn khàn: "Bệ hạ, thảo dân đến vì một vạn huynh đệ của thành Thanh Nam thần, thần không thể để bọn họ gánh trên lưng tội danh ngộ sát đồng bào."
"Mười năm trước hầu gia vốn không hề nhận được tin giả, mà là nhận được mật thư từ kinh thành, vì thế mới dẫn theo tướng sĩ của Kỳ Binh doanh tới núi Thanh Nam."
Lời vừa nói ra, không ít võ tướng lập tức đứng lên, bắt đầu ồn ào huyên náo.
Vua Gia Ninh xua tay, ánh mắt tối sầm: "Trương Kiên, tại sao ngươi biết người đưa thư đến từ kinh thành, và tại sao có thể chắc chắn bức thư đó lệnh cho Trung Nghĩa Hầu chặn giết quân Đế gia?"
Với sự cẩn thận của Trung Nghĩa Hầu, nếu biết phó tướng biết được chân tướng, nhất định sẽ không để ông sống đến bây giờ.
"Bẩm bệ hạ, thảo dân biết là vì năm đó, phong thư này là do thảo dân tự mình chuyển cho hầu gia." Trương Kiên như rơi vào hồi ức, thanh âm thấp dần.
"Mùa đông của mười năm trước, có người gửi một phong thư tới hầu phủ, chỉ nói là lão phu nhân ở kinh thành nhớ con nên gửi đến thư nhà. Khi ấy thảo dân đi tuần doanh trở về, vừa vặn gặp trước cửa phủ nên đã nhận đưa thư vào thư phòng giúp hầu gia. Ngày hôm sau khi thần vào phủ, nghe quản gia nói sau khi đọc thư thì tâm tình của hầu gia rất phiền muộn, thảo dân tưởng lão phu nhân xảy ra chuyện nên định vào thư phòng an ủi hầu gia. Nào ngờ trong thư phòng không có người, thảo dân vô tình nhìn thấy chậu than đang bốc khói, nhất thời tò mò nên tới xem, phát hiện ra thứ bị đốt cháy bên trong chính là thư mà thảo dân mang về. Lúc đó phong thư đó còn chưa cháy hết, thảo dân trong lúc vội vàng liền nhìn thấy mấy chữ 'quân Đế gia'. Mặc dù trong lòng thảo dân nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều."
"Ba ngày sau, chạng vạng hầu gia điểm binh, đưa binh tới núi Thanh Nam để giết kỵ binh của Bắc Tần. Nhưng trong lúc giao chiến, thảo dân nghe thấy binh lính lao xuống hét lên rằng mình là quân của Đế gia. Lúc đó thảo dân cảm thấy không ổn, vội quay sang khuyên can hầu gia, nào ngờ hầu gia nhất quyết muốn tiêu diệt sạch đội quân ở trên núi. Tới đêm, trên núi không còn tiếng động nữa, hầu gia nói các huynh đệ anh dũng, khao thưởng toàn quân, sau đó dẫn chúng thần về thành Thanh Nam."
"Nghi ngờ trong lòng thảo dân không được giải toả, khi trở về thành liền tìm cớ quay lại núi Thanh Nam. Khi đó trời đã tảng sáng, có thể nhìn rõ mọi vật, thảo dân nhìn thấy ở chân núi và sườn núi..." Ông dừng một chút, giọng nói khô khốc: "Xác chết của quân Đế gia khắp núi đều đã không còn hơi thở. Trong lúc hốt hoảng, thảo dân không dám dừng lại, quay đầu trở về thành Thanh Nam, không dám nói nửa câu với người khác. Ngày hôm sau, tin tức Đế gia mưu phản truyền đến, lúc ấy thảo dân còn có chút mừng thầm, cho rằng hầu gia vì phụng hoàng mệnh nên mới làm vậy. Cho đến khi thánh chỉ chiêu hàng quân Đế gia của bệ hạ truyền đến, thảo dân như gặp sét đánh giữa trời quang, cả ngày vô cùng hoảng sợ. Sau trận chiến này, hầu gia trục xuất hết các kỵ binh tham chiến đến các thành nhỏ ở biên cương, thảo dân cũng không ngoại lệ. Từ đó thảo dân sống ở biên ải, nháy mắt đã là mười năm."
Trương Kiên ngẩng đầu nhìn vua Gia Ninh.
"Bệ hạ, thảo dân giấu giếm chân tướng, tự biết phải chết. Nhưng mười năm nay thảo dân không dám nói nửa câu, không phải là tiếc cái mạng già này, mà là vì những huynh đệ sống chết có nhau của thần. Bọn họ không được đọc thư, cũng không biết chữ, ngây ngốc ở Tây Bắc cả đời, điều tự hào nhất là bảo vệ được bách tính, là những lão binh nguyện trung thành với Đại Tĩnh. Nếu bọn họ biết, người mình giết không phải là người Bắc Tần mà là những tướng sĩ Đại Tĩnh giống bọn họ, cả đời này bọn họ sẽ không được sống yên ổn! Nhưng mười năm rồi, huynh đệ thành Thanh Nam năm đó người đã chết, người về quê, bọn họ ít nhất cũng đã được dân chăm sóc và tưởng niệm. Nhưng những tướng sĩ Đế gia chết trong tay chúng thần, bị bêu danh phản quốc mười năm, chôn ở núi Thanh Nam không nhìn thấy ánh mặt trời... Oan khuất của bọn họ có thể nói với ai! Bệ hạ, đó cũng là tướng sĩ Đại Tĩnh, bách tính Đại Tĩnh!"
Trương Kiên đột nhiên quỳ xuống, dập đầu hết lần này đến lần khác, nước mắt tuôn rơi.
Ngoài điện Nhân Đức chỉ còn tiếng dập đầu sám hối của ông lão mặc bộ tướng bào cũ nát, không ít lão công hầu và lão tướng quân lớn tuổi tức giận quay đầu, lén lau đi khoé mắt ươn ướt.
Hầu hết bọn họ đều trạc tuổi Trương Kiên, trải qua mười năm chiến loạn mới lập công làm rạng danh gia tộc và tổ tiên. Nhưng trước mặt lão tướng này, rõ ràng là cả đời chiến đấu vì Đại Tĩnh, cả đời canh giữ biên cương, cả đời bảo vệ bách tính, nhưng khi về già lại không dám an hưởng tuổi già, chỉ vì ông đã tuân theo quân lệnh, hồ đồ giết chết đồng bào của mình, vì thế cắn rứt lương tâm cả đời. Bây giờ ông muốn dập đầu thỉnh tội với bá quan trong hoàng thành, còn Trung Nghĩa Hầu che giấu mọi thứ kia lại ở kinh thành tận hưởng phú quý mười năm, thật là nực cười!
Hàn Diệp ngồi thẳng tắp, siết chặt ghế ngồi, ép mình phải nhìn lão tướng kia, ánh mắt không hề dịch chuyển.
Đây là nghiệt mà Hàn gia bọn họ tạo ra, là tội của Hàn gia bọn họ!
Vẻ mặt An Ninh tái nhợt, không đành lòng nhìn vết máu dần dần hiện lên trên thềm đá xanh.
Không biết tuyết bắt đầu rơi từ khi nào, như đáp lại tiếng nức nở của ông lão. Nhậm An Lạc ngẩng đầu, nhìn tuyết bay đầy trời, đột nhiên nhớ tới ngày toàn bộ Đế gia của nàng bị xử trảm, Đế Bắc thành cũng đổ tuyết không ngừng. Oán hận khi đó của nàng có mãnh liệt như lão tướng lúc này?
Nhậm An Lạc khom lưng, cúi người, nửa quỳ trên mặt đất, đỡ lấy bả vai của ông lão, chậm rãi đỡ ông dậy.
"Lão tướng quân, người không có tội, một vạn tướng sĩ cũng không có tội. Tử Nguyên bái tạ lão tướng quân đã trả lại chân tướng cho tướng sĩ Đế gia của ta."
Giọng nói của Nhậm An Lạc không lớn, nhưng khiến người khác xúc động. Triều thần trước điện cảm khái trong lòng, than rằng Đế Tử Nguyên chân chính quả thực đã được kế thừa phong thái của Đế gia, rất có khí thế của Đế gia chủ năm đó.
Nàng trấn an Trương Kiên, đỡ ông sang một bên, sau đó ngẩng đầu nhìn vua Gia Ninh vẫn luôn trầm mặc.
"Bằng chứng của Trương lão tướng quân, bệ hạ có tin không?"
Câu hỏi này của Nhậm An Lạc bức vua Gia Ninh tiến thoái lưỡng nan, nếu trả lời "Tin", vậy thì chuyện này sẽ phải tra rõ nguồn cơn, tiếp tục điều tra Trung Nghĩa Hầu; nếu đáp "Không tin"... Vua Gia Ninh cười khổ, văn võ bá quan trước điện, còn ai không tin lời của lão tướng này?
"Nếu bệ hạ không tin, có thể truyền Trung Nghĩa Hầu đến điện Nhân Đức đối chất với Trương lão tướng quân, để hoá giải nghi ngờ của bệ hạ." Nhậm An Lạc chắp tay ra sau, lớn tiếng nói.
Đúng lúc này, ở một nơi mọi người không để ý, một tiểu thái giám hoảng hốt tới gần ngự đài, nói nhỏ với Triệu Phúc vài câu. Sắc mặt Triệu Phúc lập tức thay đổi, lặng lẽ tới gần bẩm báo cho vua Gia Ninh. Thái hậu ngồi ở gần đó, mơ hồ nghe được vài câu, lớp trang điểm quý phái sang trọng tức thì không thể che đi sự u ám giữa hai hàng lông mày của bà ta.
Chúng thần nhìn thấy sắc mặt vừa rồi vẫn còn bình tĩnh của bệ hạ lập tức lạnh băng, đáy lòng khẽ run, lẽ nào lại xảy ra chuyện gì?
Vua Gia Ninh xua tay, ánh mắt sâu không thấy đáy. "Không cần, trẫm tin lời của Trương Kiên, quả thực giống như Hoàng khanh dự đoán, người mưu hại Đế gia đã sai Trung Nghĩa Hầu làm việc này, tàn sát đồng bào, trẫm nhất định sẽ không tha cho Trung Nghĩa Hầu. Đế Tử Nguyên, trẫm sẽ cho Binh bộ và Đại lý tự cùng điều tra vụ án này, sớm ngày tìm được người đứng sau, đưa ra một lời giải thích cho Đế gia và quân Đế gia."
Lúc này, vụ án cuối cùng cũng có kết luận, tảng đá trong lòng chúng thần sắp rơi xuống. Nào ngờ, giọng nói lãnh đạm của Nhậm An Lạc lại khiến cho tảng đá này lập tức được treo lên, không hề úp mở.
"Bệ hạ, người đứng sau chuyện này đang ở trước điện Nhân Đức, hôm nay bệ hạ có thể trả lại công đạo cho Đế gia của thần, hà tất phải điều tra nữa?"
Hai mươi năm trước, khi hoàng triều Đại Tĩnh mới được lập, Thái tổ và Đế gia chủ cùng nắm quyền thiên hạ, bất luận là binh lực hay uy danh, Hàn gia và Đế gia đều tương đương nhau. Một núi không thể có hai hổ, bá quan và bách tính Đại Tĩnh đều biết, nếu trong thiên hạ có người kiêng kỵ Đế gia, vậy thì thật lòng mà nói, chỉ có thể là hoàng gia.
Nhưng câu nói này lại không thể nói, cũng không có người dám nói.
Lúc này, nhìn Nhậm An Lạc đứng vững như Thái sơn trên thềm đá, toàn bộ triều thần đều trầm xuống. Bọn họ cũng muốn biết, cô nữ Đế gia ẩn tích mười năm, một khi vạch trần chân tướng của mười năm trước, hoàng gia rốt cuộc sẽ ứng phó như thế nào?
"Đế Tử Nguyên, ngươi nói người đứng sau chuyện này đang ở ngoài điện Nhân Đức? Hoang đường, toàn bộ hoàng thân quốc thích và đại thần trong triều, ai dám làm ra loại chuyện này? Ai dám mưu hại Đế gia?" Vẻ mặt của vua Gia Ninh uy nghiêm.
Lời vừa nói ra, sắc mặt của các đại thần nhất thời thay đổi, vội vàng nhớ xem năm đó mình có qua lại với phủ Trung Nghĩa Hầu không. Nếu lúc này bọn họ gánh trên lưng tội danh mưu hại, nước miếng của bách tính trong thiên hạ nhất định đủ để dìm chết bọn họ.
"Bệ hạ, thần không nói là chư vị công hầu hãm hại Đế gia."
Nghe Nhậm An Lạc nói, chúng thần mới thở phào nhẹ nhõm.
Vua Gia Ninh nhướng mày: "Ồ? Vậy ngươi đang nói ai?"
Cho dù toàn bộ chứng cứ của sự việc Đế gia năm đó được đưa ra, thì cũng không thể tìm ra được người đứng sau. Điều này, vua Gia Ninh rõ hơn bất kỳ ai.
"Bệ hạ." Nhậm An Lạc ngẩng đầu: "Nói đến mật thư được đưa đến Đế Bắc thành trước, mặc dù có người có thể mô phỏng lại nét bút, nhưng điều kiện tiên quyết là người đó phải rất quen thuộc với nét bút của người bị mô phỏng. Theo như thần biết, bút và mực hàng ngày của bệ hạ đều được cất trong Trân các của hoàng gia, những thứ không dùng sẽ bị tiêu huỷ ngay trong ngày. Hoàng cung canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, đồ dùng của bệ hạ lại càng được trông coi nghiêm ngặt hơn. Thứ cho thần nói thẳng, thứ khó mô phỏng nhất trên đời này là ngự chỉ của bệ hạ. Còn về ngọc tỷ của thiên tử, nếu không phải là người quen thuộc nội cung, làm sao có thể dễ dàng trộm được. Hơn nữa, người đó có thể giấu thư vu khống trong phủ Tĩnh An Hầu, vậy thì thế lực sau lưng càng không bình thường."
Lời này quá mức khéo léo, vẻ mặt của chúng thần rất thú vị. Ánh mắt của vua Gia Ninh tối đi: "Đế Tử Nguyên, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Nhậm An Lạc không đáp, chỉ tiếp tục nói: "Không chỉ vậy, người đó chỉ cần một phong thư đã có thể khiến cho công hầu Nhất phẩm của triều đình, người nắm giữ trọng binh như Trung Nghĩa Hầu cúi đầu nghe lệnh, không chút do dự..."
Nhậm An Lạc hơi ngừng lại, nhìn thẳng về phía vua Gia Ninh trên ngự đài.
"Thần cả gan xin bệ hạ suy đoán, người có thể đồng thời làm được những việc này trên Đại Tĩnh có mấy người, và người ở trước điện Nhân Đức này có khả năng làm vậy nhất là ai?"
Một mảnh im lặng. Chúng thần trừng mắt, nhìn Nhậm An Lạc lớn tiếng chất vấn, không nói nên lời. Trên Đại Tĩnh, người coi Đế gia là cái gai trong mắt, luôn muốn nhổ đi, còn không phải là... Cho dù đã cố kiềm chế, nhưng ánh mắt của chúng thần vẫn không tự chủ được mà nhìn lên ngự đài.
Hàn Diệp nhíu mày, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể điều tra ra mật thư tới từ trong cung, vốn không thể xác định được là phụ hoàng hay hoàng tổ mẫu, tại sao Nhậm An Lạc lại nói như vậy? Rốt cuộc là còn điều gì mà hắn chưa biết?
"Được, được! Hay cho một Đế Tử Nguyên!" Sự bình tĩnh trên mặt vua Gia Ninh cuối cùng cũng không còn, ông ta nhìn Nhậm An Lạc, thoáng qua một tia lạnh lẽo: "Đế Tử Nguyên, người ngươi đang nói... là trẫm."
Vua Gia Ninh đột nhiên đập tay lên bàn, quát lên với Nhậm An Lạc: "Vớ vẩn, đây là trò cười lớn nhất thiên hạ. Trẫm là thiên tử của Đại Tĩnh, tất cả đều là con dân của trẫm, sao trẫm có thể làm ra chuyện đáng lên án như vậy! Nếu ngươi nghi ngờ trẫm, vậy thì đưa chứng cứ ra đây, nếu không trẫm sẽ không tha cho ngươi!"
Nhậm An Lạc không hề lảng tránh ánh mắt của vua Gia Ninh, chậm rãi mở miệng: "Bệ hạ, thần không có chứng cứ."
Chúng thần lập tức nín thở, vẻ mặt của Hàn Diệp cũng thay đổi, nhưng lại nghe thấy Nhậm An Lạc lớn tiếng nói: "Nhưng theo như thần thấy, nếu bệ hạ là người đứng sau chuyện này, tất cả mọi chuyện đều sẽ trở nên dễ hiểu. Vì sao phụ thân thần không hề nghi ngờ phong thư kia là giả, vì sao Trung Nghĩa Hầu lại làm theo mật lệnh, không hề thoái thác... Không thể phủ nhận, người trong thiên hạ có thể làm được việc này, bệ hạ là người đáng nghi nhất. Thần không muốn hàm oan cho bệ hạ, nhưng thần cũng không muốn oan khuất của cả nhà không được hoá giải. Thần khẩn cầu bệ hạ đưa ra chứng cứ, chứng minh cho thần và bách tính thiên hạ rằng... bệ hạ vô tội."
Để thiên tử chứng minh với vạn dân rằng mình vô tội! Câu nói này quá đáng sợ, cũng quá to gan, chúng thần im lặng nhìn hai người đang đối chất, trong lòng thầm nói.
Nếu tấm mặt nạ này vẫn chưa bị xé, hoàng gia còn có thể che đậy được, kéo dài thời gian để tìm người đứng sau, sau đó đưa ra một lời giải thích. Nhưng hôm nay Nhậm An Lạc lại thẳng thắn chất vấn trước mặt văn võ bá quan, hoàng gia đã không còn đường lui nữa rồi.
Có lẽ nên nói rằng, Nhậm An Lạc đang ép bệ hạ, hoặc là cố hết sức tìm ra thủ phạm, không được có bất kỳ lời bào chữa nào, hoặc là sẽ gánh trên vai tội danh mưu hại Đế gia, tàn sát tám vạn tướng sĩ.
Sau ngày hôm nay, mặc dù bách tính thiên hạ không dám nói, nhưng tất cả mọi người đều sẽ cho rằng bệ hạ chính là người đã hãm hại trung thần, uy nghiêm của hoàng gia sẽ không còn lại chút gì. Đại Tĩnh lập quốc chưa đến hai mươi năm, căn cơ vẫn chưa ổn định, nếu như có người gây ra sóng gió, kích động bách tính vì chuyện này, vậy thì giang sơn của Hàn gia e là sẽ nguy!
Các đại thần ngồi ở đây đều hiểu rõ đạo trong triều đình, gần như ngay lập tức đã phân tích được rõ ràng lợi và hại, ánh mắt nhìn Nhậm An Lạc càng khác biệt. Một nữ tử, chỉ nói mấy câu đơn giản đã có thể khiến cho thiên hạ rung chuyển, quá doạ người rồi.
So với bá quan bên dưới điện Nhân Đức, vua Gia Ninh còn nghĩ nhiều hơn, xa hơn. Ông mím môi, lửa giận trong mắt như trực trào ra, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Đế Tử Nguyên ẩn tích mười năm, bày ra toàn bộ chứng cứ của việc Đế gia mưu phản trước mặt bá quan. Năm đó hoàng gia xử trảm trung thần đã mất lòng dân, nếu thiên tử Đại Tĩnh còn gánh trên lưng tội tàn sát con dân, ông ta chắc chắn sẽ bị vạn dân lên án... Hay cho một Đế Tử Nguyên, so với Đế Thịnh Thiên năm đó, nàng ta còn khó giải quyết hơn.
Thái hậu trầm mặc ngồi trên ngự đài, quay đầu nhìn về phía vua Gia Ninh vẫn luôn im lặng, trong lòng có chút hối hận. Nếu như mười năm trước ở Đế Bắc thành, bà ta giết chết Đế Tử Nguyên thì cũng sẽ không giữ lại tai hoạ ngầm, để bây giờ làm liên luỵ đến cả hoàng thất bị bêu danh.
Ở vị trí của công chúa, An Ninh ngồi thẳng tắp, cô trầm mặc nhìn về phía Nhậm An Lạc, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy.
"Từng chuyện này, bệ hạ quả thực đáng nghi hơn bất kỳ ai, nếu không muốn thần nghi ngờ, xin bệ hạ hãy cho thần một lời giải thích." Nhậm An Lạc thấy vua Gia Ninh không nói gì, chậm rãi mở miệng, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía An Ninh, không hề né tránh.
Trước điện rơi vào bế tắc, ánh mắt của bá quan nhìn về phía ngự đài ngày càng phức tạp, ngày càng dao động.
Chim hết nỏ cất. Nếu năm đó Tĩnh An Hầu trung quân ái quốc không có kết cục tốt đẹp, vậy thì bọn họ sau này cũng khó có thể đảm bảo sẽ không có kết cục như vậy. Không khí bên ngoài điện Nhân Đức đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Vua Gia Ninh biết các đại thần đang nghĩ điều gì, nhìn thấy sự tôn sùng đế vương trong mắt bọn họ ngày càng nhạt đi, ông nhíu chặt mày, đến lúc này rồi, ông ta không thể ngồi yên.
"Phụ hoàng." Vua Gia Ninh đang định mở miệng, An Ninh lại đột nhiên bước ra từ chỗ ngồi, đi tới trước bậc thềm đá, chậm rãi quỳ xuống: "Nhi thần biết chân tướng."
Câu nói này của An Ninh công chúa, khiến cho chúng thần lập tức chết lặng.
Vua Gia Ninh nhìn trưởng nữ đang quỳ trên đất, lạnh giọng trách mắng: "An Ninh, chớ có nói bậy. Mười năm trước ngươi mới tám tuổi, sao có thể biết được chuyện này!"
An Ninh cúi người, dập đầu xuống bậc thềm đá, nói rõ từng câu từng chữ: "Phụ hoàng, nhi thần không hề nói bậy, nhi thần thực sự biết người đứng sau mưu hại Đế gia là ai."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của An Ninh, đáy lòng Thái hậu chợt cảm thấy bất an, giống như có thứ gì đó mất khống chế.
"An Ninh! Chớ có làm loạn!" Vẻ mặt của vua Gia Ninh lạnh lẽo, quát lên.
Thấy vua Gia Ninh không đồng ý cho An Ninh nói chuyện, các lão công hầu ở một bên đứng ngồi không yên, lần lượt đứng dậy góp lời: "Bệ hạ, chuyện này trọng đại, mặc dù khi ấy công chúa còn nhỏ, nhưng có lẽ cũng biết được một chút. Công chúa nói ra chân tướng cũng là tốt cho bệ hạ, sao không thử nghe công chúa nói?"
Bọn họ là triều thần Đại Tĩnh, nếu có chứng cứ có thể chứng minh vua Gia Ninh vô tội, triều đình yên ổn, bọn họ tất nhiên sẽ rất vui mừng.
Chúng thần khuyên ngăn, vua Gia Ninh không tiện phản đối, chỉ nhìn chằm chằm An Ninh, phiền não xua tay: "An Ninh, ngươi nói đi."
An Ninh ngẩng đầu, nhìn về phía bá quan dưới bậc thềm đá, im lặng hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng.
"Chư vị đại nhân, chuyện của Đế gia không liên quan đến phụ hoàng, phụ hoàng ta cũng hoàn toàn không biết chuyện này. Năm đó người đưa mật thư tới Đế Bắc thành, lệnh cho Trung Nghĩa Hầu chặn giết quân Đế gia, là... hoàng tổ mẫu."
Văn võ bá quan trong triều trên bậc thềm đá đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy trong ngày bọn họ bị chấn động đến không nói nên lời. Bọn họ nghĩ tới vô số khả năng, nhưng hoàn toàn không nghĩ được, người đứng sau được nói ra từ miệng của An Ninh lại là mẫu thân của thiên tử, Thái hậu đương triều!
Tuệ Đức thái hậu yêu thương bách tính, lòng mang thiên hạ, từ thời của Thái tổ đã được bách tính kính trọng. Thái hậu tiếng lành đồn xa như vậy, sao có thể là người đứng sau mưu hại Đế gia, tàn sát con dân?
Nhưng tính tình của An Ninh công chúa ngay thẳng, luôn được triều thần kính trọng. Nếu không phải là sự thật, sao nàng có thể nói ra những lời hàm oan chính tổ mẫu ruột của mình như vậy?
Gần như là ngay lập tức, mọi người đồng loạt nhìn về phía Thái hậu trên ngự đài, thấy sắc mặt Thái hậu tái nhợt thì không khỏi dao động. Trên Đại Tĩnh, nếu quyền lực của một người có thể làm được những việc này, hình như Tuệ Đức thái hậu... cũng là một trong số đó.
"An Ninh, sao có thể tuỳ tiện nói ra những lời như vậy. Người ngươi vừa chỉ chính là tổ mẫu ruột của ngươi, Hoàng thái hậu của Đại Tĩnh." Trong số hoàng thân quốc thích, Minh vương với bộ râu hoa râm đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, run rẩy nói.
Minh vương là huynh đệ duy nhất còn sống của Thái tổ, là người có thân phận lớn nhất, uy danh cao nhất trong tông thất. Việc này đã liên luỵ đến Thái hậu, mặc dù ông ta không muốn xen vào, nhưng cũng không thể không ra mặt nói vài lời.
"Minh vương, cứ để nó nói, ai gia muốn nghe xem, cháu gái tốt của ai gia rốt cuộc có thể nói ra điều gì!" Giọng nói của Thái hậu truyền xuống từ trên ngự toạ, vô cùng lạnh nhạt.
An Ninh quay đầu, đôi mắt linh động ngày thường như đã mất hồn. Cô nhìn về phía ngự đài, nhỏ giọng mở miệng.
"Hoàng tổ mẫu, mười năm trước, vào đêm phụ hoàng hạ chỉ ban chết cho toàn bộ Đế gia, con đã tới Phật đường của điện Từ An."
Thái hậu ngẩn người, nhìn An Ninh với vẻ khó tin, đồng tử đột nhiên co lại, bàn tay siết chặt ghế tựa khẽ run lên.
Hàn Diệp đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm An Lạc, ánh mắt sáng lên, có ý trách móc.
Đã đến bước này, nàng ấy sớm đã biết An Ninh có thể biết được chân tướng!
Nhậm An Lạc đối mặt với sự tức giận của hắn, mặc dù bình tĩnh, nhưng lại có chút không đành lòng.
"Ngày ấy phụ hoàng ban tội chết cho Đế gia, con vốn định tới điện Từ An nhờ tổ mẫu cầu xin cho Đế gia, nhưng vì ngoài điện canh giữ nghiêm ngặt, con và Lương Hỉ đã trèo vào Phật đường phía sau điện Từ An. Lúc đó, hoàng tổ mẫu và Trương công công cũng ở Phật đường, con ở phía sau tượng Phật, chính tai nghe thấy Trương Phúc nói rằng đã trộm được ngọc tỷ của phụ hoàng, tuân lệnh hoàng tổ mẫu làm giả ngự chỉ rồi đưa tới Tấn Nam, lừa được Tĩnh An Hầu đưa quân đến Tây Bắc."
An Ninh rũ mắt, chậm rãi nói rõ từng câu từng chữ: "Nếu chư vị đại thần không tin, chỉ cần thẩm vấn đại tổng quản Trương Phúc của điện Từ An là có thể biết được chân tướng. Chuyện của Đế gia, phụ hoàng không biết gì hết, không hề liên quan đến phụ hoàng."
Trương Phúc đứng sau Thái hậu lập tức tái mặt, tiết trời tháng mười hai Âm lịch, nhưng ông ta còn đổ mồ hôi nhiều hơn mùa hè.
An Ninh dập đầu, triều phục vàng nhạt của công chúa dính đầy tuyết, vô cùng nhếch nhác.
"Phụ hoàng, mười năm trước nhi thần biết chân tướng nhưng không nói ra, khiến cho Tĩnh An Hầu và tám vạn tướng sĩ phải chịu oan khuất mười năm, uổng cho thân phận công chúa Đại Tĩnh, nguyện chịu phụ hoàng trách phạt."
• Hết chương 86 •
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro