Chương 83: Tội nghiệt
Edit: Rùa
Beta: Alice
Tối hôm đó, Nhậm An Lạc cuộn chiếc áo bông dày do một lão bà của An Lạc trại nhờ người gửi vào kinh thành, nằm đếm sao trên chiếc ghế mềm dưới hành lang. Uyển Cầm đặc biệt kê một cái bàn ở một bên, cầm bút vẽ tranh, nàng ngồi thẳng tắp, nghiêm túc phác hoạ lại bộ dạng lười nhác của Nhậm An Lạc. Uyển Thư ở một bên cắn hạt dưa vô cùng nhàm chán, thỉnh thoảng ném mấy hạt vào không trung, chỉ thấy một bàn tay cực nhanh xuất hiện nhận lấy mấy hạt dưa, sau đó tiếng cắn hạt dưa cũng vang lên trên nóc nhà.
Nhậm An Lạc cảm thấy hai người này ở chung thực sự rất hợp, cô nương Uyển Thư này hoàn toàn lôi hết công phu thuần dưỡng chó săn ở An Lạc trại năm đó ra.
Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên bên ngoài viện, không nhanh không chậm. Mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy trên hành lang có một nam tử đang đi tới, lộ vẻ nhẹ nhõm. Uyển Thư lại càng khoa trương, trực tiếp nhào lên phía trước.
"Trường Thanh, ngươi trở về rồi..." Khóe mắt Trường Thanh chợt thoáng thấy một vật to lớn xông thẳng tới, nghiêm mặt chưa kịp trốn đi thì đã thấy bộ dạng cứng ngắc của Uyển Thư đang đứng cách hắn ba thước.
Hành lang lập tức im lặng, sau đó đột nhiên vang lên tiếng kêu không phục của Uyển Thư: "Quy Tây, buông ta ra!"
Mọi người trầm mặc nhìn Quy Tây xách theo cổ áo của Uyển Thư nhảy lên mái nhà. Sau đó... không còn âm thanh nữa, toàn bộ quá trình đều xảy ra rất nhanh. Bọn họ đồng thời ngẩng đầu nhìn lên mái nhà hồi lâu, không thấy một chút gợn sóng nổi lên. Ba người nhìn nhau, có thể khiến Uyển Thư ngoan ngoãn nghe lời, xem ra không thể xem thường vị huynh đệ này được!
Nhậm An Lạc bật cười, đứng dậy dùng bút ở trên bàn viết mấy chữ lên trên giấy, sau đó xé ra vo tròn vứt lên mái nhà: "Vừa đúng lúc, thay ta đi một chuyến."
"Thế nào rồi?" Nhậm An Lạc xoa xoa cái cổ cứng ngắc của mình, hỏi Trường Thanh đang đến gần.
"Tiểu thư, mấy tháng nay ta âm thầm dò hỏi ở Tây Bắc, các tướng sĩ ở thành Thanh Nam năm đó phần lớn đều chết trận trên chiến trường, không còn người nào sống sót. Ta nghe tiểu thư phân phó, đi tìm phó tướng Trương Kiên của Trung Nghĩa Hầu, nửa tháng trước mới có được một chút tin tức. Có điều vẫn muộn một bước, khi ta đuổi tới thì Trương Kiên đã bị người khác đưa đi, ta lần theo manh mối đuổi theo mười ngày, trên đường về kinh đã chặn được bọn họ lại. Bây giờ bọn họ đang ở trong phủ, tiểu thư có muốn gặp không?"
Nhậm An Lạc nhướng mày: "Có đả thương hộ vệ hộ tống Trương lão tướng quân không?"
Trường Thanh lắc đầu: "Những hộ vệ đó chỉ muốn tự bảo vệ mình, ta không nặng tay."
Uyển Cầm nghe thấy lời này, buông bút xuống nhìn Nhậm An Lạc: "Tiểu thư, những người này có lẽ không phải do Thái hậu phái đi."
Nhậm An Lạc gật đầu, mặt không biến sắc: "Dẫn ông ấy vào."
Chưa qua bao lâu, Trường Thanh dẫn theo một ông lão đi vào viện. Ông lão kia khoảng sáu mươi tuổi, một thân áo vải, mặt mày nghiêm nghị, dáng người thẳng tắp, chỉ là sống ở Mạc Bắc đã lâu, nhìn qua sẽ có cảm giác già yếu, cộng thêm tuổi tác đã lớn, bước chân có chút loạng choạng.
Ông ta dường như cũng hiểu vì sao sau khi được hưởng mười năm yên bình lại bị đưa tới toà đô thành phồn hoa này, ông yên tĩnh đi theo sau Trường Thanh, dừng trước mặt Nhậm An Lạc.
Ông ta biết nơi này là phủ đệ của Thượng tướng quân mới thăng chức, nhưng không hiểu tại sao người cướp ông ta đi lại là Nhậm An Lạc?
Nhậm An Lạc chăm chú nhìn ông ta hồi lâu, cuối cùng đứng dậy, đi đến trước mặt Trương Kiên, nói rõ từng câu từng chữ: "Lão tướng quân, ta là Đế Tử Nguyên."
Ông lão đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt lộ vẻ không thể tin được.
"Ta chỉ muốn biết chân tướng ở núi Thanh Nam mười năm trước."
Nghe thấy lời này, cả người Trương Kiên run rẩy, đôi môi khẽ động, dường như muốn ngẩng đầu nói gì đó. Nhưng cuối cùng ông chỉ khom người thật thấp với Đế Tử Nguyên, nước mắt lưng tròng: "Đế tiểu thư, mạt tướng có lỗi với Đế gia, có lỗi với tám vạn tướng sĩ kia!"
Trong viện lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng nức nở khàn khàn già nua của ông lão, vô cùng thê lương. Đế Tử Nguyên vội đỡ ông lão lên, mím môi nhìn vào bóng đêm vô tận, vẻ mặt tĩnh lặng, chậm rãi nhắm mắt.
Nàng chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng như lúc này, trận chém giết ở núi Thanh Nam năm đó... mười năm, người không được yên ổn không chỉ có nàng và bách tính của Đế Bắc thành.
Những tướng sĩ lương thiện của Đại Tĩnh biết chân tướng này, cũng là những nạn nhân vô tội nhất. Trên điện Kim Loan, Chung Hải hừng hực khí thế, ông lão trước mặt canh giữ biên cương cả đời cũng không dám đứng thẳng lưng, còn có kỵ binh của thành Thanh Nam đã chết oan ức ở biên giới Tây Bắc suốt mười năm...
Ai nợ bọn họ, ai biến các tướng sĩ Đại Tĩnh dũng mãnh của nàng thành những đao phủ tay nhuốm máu đồng bào, ai chôn nỗi oan khuất này dưới bia mộ kia mười năm...
Cho dù là ai, nàng cũng sẽ không bỏ qua.
Cùng lúc đó, trong phòng phủ Tả tướng, Khương Du đang định cởi y phục để đi ngủ, nhưng giọng bẩm báo của quản gia ở bên ngoài phòng lại vang lên.
"Lão gia, có khách tới thăm, đang chờ ngài trong thư phòng."
Khuya như vậy mà còn có người tới cửa quấy rầy? Tả tướng nhíu mày, nhưng cũng biết nếu không phải chuyện quan trọng thì quản gia cũng sẽ không dám gọi ông ta, chỉ đành mặc lại y phục, trấn an phu nhân vài vâu, trầm mặt đi về phía thư phòng.
Trong thư phòng, Đế Thừa Ân khoác áo choàng, nghiêm mặt ngồi thẳng. Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài phòng, nàng ta lập tức đứng dậy nghênh đón.
Tả tướng đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy một tia kinh hãi trong mắt Đế Thừa Ân, ngẩn người. Ngày thường Đế Thừa Ân kiêu căng ngạo mạn, tại sao hôm nay lại có bộ dạng như vậy, đêm khuya còn tới tướng phủ, cũng không sợ bị thám tử của bệ hạ tra ra manh mối.
"Đế tiểu thư, bây giờ ngươi đang ở trong cung, thường xuyên xuất cung dễ khiến bệ hạ sinh nghi, sao có thể mạo hiểm như vậy?" Tả tướng kiên nhẫn nói.
Đế Thừa Ân không quan tâm đến thái độ của ông ta, vội vàng mở miệng: "Mấy ngày trước ta nhờ tướng gia điều tra Nhậm An Lạc, không biết tướng gia có kết quả chưa?"
Tả tướng ngẩn người, không ngờ Đế Thừa Ân lại tới vì chuyện này: "Đế tiểu thư, mới có mấy ngày, Nhậm An Lạc trốn trong Tấn Nam nhiều năm, tất nhiên không thể tra ra trong một hai ngày. Thứ cho lão phu nói thẳng, hiện giờ tiểu thư nên yên tâm ở trong cung, nghĩ xem sau tiệc mừng thọ phải nói như thế nào để ngăn được sự nghi ngờ của triều thần với việc của quân Đế gia, thực sự không cần đặt hết tâm tư lên người Nhậm An Lạc."
Đế Thừa Ân nghe vậy, buột miệng thốt ra: "Tả tướng có điều không biết, ta thực sự lo lắng ở tiệc mừng thọ sẽ có chuyện..."
Nói được một nửa thì liền dừng lại, vẻ mặt Tả tướng thay đổi: "Lẽ nào tiểu thư đã nghe được tin gì rồi? Nhậm An Lạc chỉ là một nữ thổ phỉ ở Tấn Nam, sao có thể có liên quan đến chuyện của quân Đế gia?"
Đế Thừa Ân thoáng thấy sự sắc bén và nghi hoặc trong đáy mắt Tả tướng, giật giật khóe miệng, cố gắng để bản thân trông thật tự nhiên, nói: "Tướng gia, thân phận của Nhậm An Lạc không rõ, lại đến từ Tấn Nam, ta lo mục đích nàng ta vào kinh sẽ không đơn giản, chỉ sợ nàng ta sẽ phá hỏng tiệc mừng thọ của Thái hậu. Còn nữa... nghe nói năm đó tướng gia đích thân lục soát ra chứng cứ phụ thân ta cấu kết bán nước trong phủ Tĩnh An Hầu, không biết những chứng cứ đó có còn..."
Tả tưởng nghiêm mặt, nheo mắt: "Ý của Đế tiểu thư là gì?"
"Tướng gia chớ gấp, Thừa Ân chỉ cảm thấy sự việc của Đế gia trôi qua là xong, không cần thiết phải lật lại, giữ lại những chứng cứ này cũng chỉ tạo cơ hội cho kẻ xấu. Thỉnh cầu tướng gia luôn phải cảnh giác với Nhậm An Lạc, Thừa Ân xin cáo lui trước." Đế Thừa Ân miễn cưỡng cười với Tả Tướng, hành lễ với ông ta, ra khỏi thư phòng.
Nàng ta ở trong cung suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng chỉ nghĩ ra được biện pháp mơ hồ như vậy. Nếu Nhậm An Lạc là Đế Tử Nguyên, nàng ta nhất định sẽ không trơ mắt đứng nhìn oan khuất của Đế gia bị chôn vùi, tiệc mừng thọ của Thái hậu vào ngày kia nhất định sẽ không yên. Năm đó Tả tướng lục soát ra chứng cứ Đế gia phản quốc, chỉ cần chứng cứ này biến mất, Nhậm An Lạc sẽ khó có thể rửa sạch oan khuất, hoàng gia nhất định sẽ giữ được thanh danh. Cho dù có ngày thân phận của nàng ta bị vạch trần, nàng ta vẫn có thể dùng công lao này bảo toàn tính mạng trước mặt vua Gia Ninh.
Nếu nàng ta đoán sai... Nhậm An Lạc không có liên quan đến Đế gia, vậy thì đó là trời giúp nàng ta!
Đế Thừa Ân liếc nhìn đêm đen, biến mất trong phủ Tả tướng.
Trong thư phòng, Tả tướng bảo quan gia ra ngoài, ngồi trên ghế gỗ, ngón tay gõ nhẹ.
Vị tiểu thư Đế gia này một lòng nịnh nọt hoàng gia, thậm chí không tiếc bỏ xuống vinh nhục của Đế gia. Với tính cách của Đế Thừa Ân, nếu không có chứng cứ thì sẽ không nghi ngờ Nhậm An Lạc, lẽ nào nữ thổ phỉ này thực sự có liên quan đến Đế gia?
Tả tướng nhíu mày, đột nhiên đứng dậy, cầm lấy ngọn nến trên bàn, mở cửa phòng một mình đi về phía hậu viện.
Tướng phủ rộng lớn, chỉ có thể nhìn thấy một ánh lửa lập loè ở xa xa trong bóng đêm.
Tả tướng đi bộ khoảng nửa nén hương, sau đó dừng trước một sảnh phụ kín đáo ở hậu viện, có vẻ như đây là căn phòng mà ngày thường dùng để cất giữ những đồ vật cũ. Ông ta đẩy cửa phòng ra bước vào, đặt ngọn nến trên giá gỗ, lướt qua một đống đồ cũ kỹ tồi tàn, đi tới bức tường đá ở phía sau, tìm tới một chỗ rồi gõ nhẹ. Tường đá mở ra, một ô vuông nhỏ cao bằng nửa người xuất hiện trước mặt Tả tướng. Bên trong ô vuông có một cái hộp gỗ, Tả tướng vội vàng mở ra, nhìn vào thư từ bên trong, thở ra một hơi.
Ông ta nhìn ánh nến cách đó không ra, đáy mắt sáng tối không rõ. Có cần làm theo lời Đế Thừa Ân, thiêu huỷ toàn bộ chỗ thư từ này? Năm đó Thái hậu hạ lệnh đốt toàn bộ, ông ta lén dùng mấy phong thư giả để đánh tráo, giữ lại chứng cứ.
Ông ta nhíu mày hồi lâu, sau đó đột nhiên đóng hộp gỗ lại. Sao có thể vì lời đánh tiếng của Đế Thừa Ân mà huỷ đi quân át chủ bài có thể bảo vệ Khương gia sau này. Có những phong thư này, cho dù cuối cùng là Thái tử kế vị, vinh hoa của tướng phủ vẫn có thể được truyền lại. Tả tướng đưa ra quyết định, gõ nhẹ lên bức tường đá, bức tường lật lại, không để lại chút dấu vết.
Ông ta cẩn thận cầm ngọn nến ra khỏi phòng, giống như chưa từng đi qua chỗ này.
Một lúc lâu sau, trên mái nhà ở sảnh phụ hiện lên một đạo kiếm quang. Quy Tây đứng trên mái nhà, hơi cảm khái nhìn Uyển Thư: "Tiểu thư nhà ngươi quả nhiên tính toán không chút sai sót."
Uyển Thư vô cùng đắc ý: "Tất nhiên rồi, mau đi đi, lấy đồ ra đây, khi quay về phủ sẽ thưởng hạt dưa cho ngươi."
Quy Tây đen mặt, nhưng cũng hết cách, thân ảnh vừa động liền biết mất trên mái nhà.
Sáng sớm, Nhậm An Lạc dậy thật sớm, nàng thoáng nhìn qua chỗ thư mà Quy Tây đem về, cất vào trong tay áo, xua tay nói "biết rồi", sau đó dẫn ngựa ra khỏi phủ tướng quân.
Uyển Thư đứng ở cổng lớn nhìn theo, chọc chọc Uyển Cầm: "Uyển Cầm, ngày mai là tiệc mừng thọ của Thái hậu, tại sao tiểu thư còn có tâm trạng nhàn rỗi ra ngoài đi dạo thế?"
Uyển Cầm lắc đầu: "Không biết, chúng ta có bao giờ đoán trúng suy nghĩ của tiểu thư đâu."
Lúc này vẫn còn sớm, Nhậm An Lạc một mình cưỡi ngựa trên phố.
Bởi vì ngày đại thọ của Thái hậu sắp tới, đường phố trong kinh thành rất đông vui, rực rỡ những dải lụa đủ màu sắc, đám đông cười cười nói nói, vô cùng náo nhiệt. Nàng đi qua một con phố dài nửa canh giờ, cuối cùng cũng dừng trước toà phủ đệ uy nghiêm xa hoa.
Trước cửa phủ, An Ninh đang chuẩn bị cưỡi ngựa đến bãi săn luyện tên, thấy Nhậm An Lạc đột nhiên xuất hiện thì ngẩn ra.
Cách đó không xa, Nhậm An Lạc đang nhìn cô, vẻ mặt ôn hoà: "Ta suy nghĩ hồi lâu, ngoại trừ người thì đúng là không còn vị bằng hữu nào trong kinh thành, có thể nể mặt cùng dạo quanh đế đô không?"
An Ninh đột nhiên nhớ ra, nửa năm trước cô trở về từ Tây Bắc, lần đầu tiên gặp Nhậm An Lạc trên Thiên Giám các, cô cũng từng đứng trên đỉnh các hét với nàng một câu như vậy.
"Nhậm đại nhân thật có mắt nhìn, An Ninh rất thích, hẹn ngày khác cùng dạo quanh đế đô, có thể nể mặt ta không!"
Cô không muốn nhớ lại tâm trạng khi đó nữa, thực ra cô biết, Nhậm An Lạc sẽ đến gặp cô, nhất định sẽ đến.
Vì thế An Ninh buông dây cương, giấu cảm xúc sâu trong đáy mắt, nhướng mày, đi về phía Nhậm An Lạc.
"Được, An Lạc, ngươi nói thế nào thì là thế đó."
Ngay khi An Ninh đồng ý, Nhậm An Lạc đã không đợi cô đến gần, trực tiếp nhảy lên ngựa, vẫy tay với cô: "An Ninh, ta biết ngươi là công chúa có tiếng mà không có miếng, không có tiền tiêu. Nếu như hôm nay ngươi đuổi kịp ta, ta sẽ mời ngươi đến lầu Linh Tương nghe Lâm Lang đánh đàn!"
An Ninh cười lớn, không chút do dự chạy về phía ngựa của mình trước phủ, chỉ tay hét to với Nhậm An Lạc: "Dám bôi nhọ đại công chúa đương triều, Nhậm An Lạc, lá gan của ngươi không nhỏ! Được, ta chấp ngươi thời gian nửa nén hương, ai trong chúng ta tới chân núi Bồi Lăng trước thì là người chiến thắng."
Nhìn bóng dáng ở xa của Nhậm An Lạc, đáy mắt An Ninh lộ vẻ hào hứng, giống như nháy mắt cô đã quay về dáng vẻ khi mới trở lại kinh thành.
Hai con ngựa phóng nhanh trên con đường rộng rãi ít người qua lại, hai nữ tử trên ngựa cười rạng rỡ, khí chất tao nhã, thu hút ánh nhìn của bách tính trên đường, chốc lát liền biến mất ở cuối phố.
Gần tới giữa trưa, dưới chân núi Bồi Lăng, An Ninh ngậm một cọng cỏ khô đứng trên một đụn tuyết nhìn xung quanh, một lúc lâu sau mới thấy Nhậm An Lạc ở xa đang vung roi thúc ngựa chạy đến, cô vẫy vẫy tay: "Này! Nhậm An Lạc, ta ở đây!"
Đợi Nhậm An Lạc tới gần, cô rất đắc ý nhướng mày, vẻ mặt khoe khoang: "Ngươi lớn lên ở Tấn Nam, sao có thể biết rõ những vùng phụ cận kinh thành bằng ta, ta chuyển sang một con đường tắt, tới sớm hơn ngươi nửa canh giờ đó."
Cô không hề úp mở, bày ra suy nghĩ khó mà phòng bị, Nhậm An Lạc liếc nhìn vẻ mặt "Ta thắng bằng cách hèn hạ như vậy đó, ngươi làm gì được ta" của An Ninh, sau đó vung chân đá vào mông cô từ trên ngựa: "Đức hạnh!"
Nghe An Ninh đứng tại chỗ vừa xoa mông vừa kêu "ai da ai da", Nhậm An Lạc nắm dây cương, nhìn xuống: "Đừng giả vờ nữa, đi, đến lầu Linh Tương."
An Ninh nhếch môi cười, theo đà leo lên ngựa: "An Lạc, bây giờ đang là ban ngày ban mặt, thiết nghĩ các cô nương đều đang ngủ, đi đâu tìm người đây?"
"Kéo từ giường dậy, chúng ta không phải nam nhân, quan tâm mấy chuyện phi lễ chớ nhìn làm gì." Nhậm An Lạc lười nhác nói, quay về kinh thành theo đường cũ.
An Ninh đuổi theo nàng: "Ngươi không ngắm phong cảnh sao? Ta thấy chỗ này cũng không tồi mà!"
"Làm gì có thời gian, chúng ta còn phải đến lầu Linh Tương nghe khúc, đến vườn Cảnh Đức xem kịch, đến phố Trường Liễu giải đố, sau đó đến lầu Tụ Hiền uống hai chén trà, xem các sĩ tử từ khắp nơi hăng hái chỉ điểm giang sơn... Hôm nay rất bận đó nha!"
Đúng như Nhậm An Lạc nói, gần như trong một ngày nàng và An Ninh đã dạo chơi toàn bộ đế đô. Đường phố phồn hoa nhộn nhịp, nụ cười rạng rỡ của bách tính lọt vào tai, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, hai người mới miễn cưỡng rời khỏi đám đông náo nhiệt.
Hai con ngựa đã bị ném đi từ lâu, đi qua mấy con phố, càng đi càng yên tĩnh, dưới ánh đèn chỉ còn lại chiếc bóng kéo dài của hai người và tiếng bước chân trầm ổn.
"Còn nhớ quán rượu nhỏ kia không?" Nhậm An Lạc dừng lại, chỉ vào một ngọn đèn dầu cách đó không xa.
Cuối phố có một quán nhỏ tồi tàn, ông lão đã lớn tuổi bán rượu tự nấu để kiếm ăn. An Ninh và Nhậm An Lạc lần đầu đi dạo cũng đã tới đây.
"Đương nhiên nhớ." An Ninh đi về phía quán rượu: "Đi, ngươi mời ta tới thanh lâu, ta mời ngươi uống rượu."
Hai người ngồi trong quán rượu nhỏ được dựng bằng mấy tấm ván gỗ, bốn phía lộng gió, chiếc bàn cũ kỹ loang lổ, nhưng hai người đều cảm thấy sảng khoái, không hề khó chịu.
An Ninh gọi hai bầu rượu, lão chưởng quầy đã lớn tuổi, lỗ tai không còn nghe rõ, khoa tay múa chân hồi lâu mới hiểu An Ninh nói gì. Ông vui mừng lấy rượu lên, giúp hai người rót đầy, sau đó mới quay người tiếp tục vui vẻ pha rượu.
"Lão chưởng quầy này sống thật vui vẻ." An Ninh bị ông lão này làm cho vui vẻ, uống một ngụm rượu, mỉm cười cảm khái.
"Đúng vậy, bách tính trong thành đều sống rất tốt. Nhìn lại mỗi nơi mà hôm nay chúng ta đi, người nào cũng hân hoan, nơi nào cũng vui vẻ." Nhậm An Lạc thờ ơ hỏi: "An Ninh, ngươi có biết vì sao không?"
An Ninh suy nghĩ: "Sắp sang năm mới rồi, vất vả cả một năm, nhà nào cũng đều mong chờ ngày này nha."
Nhậm An Lạc lắc đầu, nhúng ngón tay vào rượu, tuỳ ý vẽ một vòng tròn trên bàn: "Không chỉ có vậy, ngày mai là đại thọ của Thái hậu, có lẽ bệ hạ sẽ đại xá thiên hạ, ban thưởng cho bách tính trong thành. Đây là ngày tốt khắp chốn vui mừng, tất nhiên rất đáng vui mừng."
"Ngươi xem, nơi kinh thành này thật tốt, đường phố rộng lớn, nhân tài hội tụ, phồn hoa náo nhiệt, ca múa yên bình. Bách tính nhận được hoàng ân, nhận thưởng, đợi năm mới đến..." Nhậm An Lạc cười vừa ôn hoà vừa nghiêm túc: "An Ninh, ngươi nói xem, ngày tốt như vậy, tại sao bách tính ở Tấn Nam bọn ta lại không đợi được?"
Vẻ mặt An Ninh khựng lại, nhìn Nhậm An Lạc. Cô biết, Tử Nguyên có chuyện muốn nói với cô, bất luận đã muộn mười năm hay hai mươi năm, sẽ có một ngày cô phải nghe thấy.
"Bọn ta đã đợi mười năm, cũng không đợi được."
"Ngươi biết những người đã chết trên núi Thanh Nam là người nào không? Thực ra ta cũng không biết những người này tên họ là gì, bao nhiêu tuổi. Nhưng ở Tấn Nam, nói không chừng trong một gia đình nào đó, trong số người chết bao gồm cả chồng, con, huynh trưởng của họ. Ngươi còn nhớ lần đầu tới lầu Linh Tương, Lâm Lang đã đàn cho chúng ta một khúc 'An Hồn Khúc' không? Không phải vì ngươi vừa từ biên cương trở về mà nàng đàn cho ngươi nghe, mà vì Lâm Lang muốn đàn cho linh hồn của tám vạn tướng sĩ kia nghe. Mười năm trước huynh trưởng và phụ thân của Lâm Lang chết trên núi Thanh Nam, mẹ nàng khóc đến mù loà rồi qua đời, sau đó nàng mới đến kỹ viện. Ta gặp Lâm Lang khi nàng ấy mười hai tuổi, đã là ca kỹ nổi tiếng bậc nhất ở Đế Bắc thành."
Bàn tay cầm chén rượu của An Ninh run lên nhè nhẹ, sắc mặt tái nhợt.
"An Ninh, chúng ta không nói đến oan khuất của Đế gia, Đế gia bảo vệ Tấn Nam, không thể bảo vệ bách tính của mình là do Đế gia vô dụng. So với tám vạn người kia, hơn một trăm mạng người của Đế gia ta, có tư cách gì mà kêu oan?"
"Ngươi có biết giết chết tám vạn người đồng nghĩa với điều gì không? Đồng nghĩa với việc toàn bộ nữ nhân ở Tấn Nam không còn nơi nương tựa, đồng nghĩa với việc quãng đời còn lại của bọn họ đều phải sống trong hoài niệm và hối hận. Tại sao lại hối hận? Có ai trong số họ không mong chồng và con trai tòng quân bảo vệ đất nước, bảo vệ lãnh thổ, nhưng bọn họ tiễn người thân đi, đổi lại là sự sỉ nhục và lên án của người trong thiên hạ vì phản quốc, thậm chí còn không nhận được một bộ xương trắng."
"Mười năm rồi, mỗi năm đến ngày giỗ của quân Đế gia, toàn bộ Tấn Nam đều rợp cờ trắng, ngày Tết mỗi năm đều không có tiếng reo vui, vợ con ly tán, huyết mạch đứt đoạn. An Ninh, ngươi là công chúa Đại Tĩnh, ngươi có biết trên đất của ngươi còn có một nơi như vậy không? Ngươi cảm thấy mười năm rất dài, dài đến mức tất cả mọi chuyện đều có thể bị vùi lấp và lãng quên? Ta nói cho ngươi, chỉ cần còn sống, những người đó đều không thể hạnh phúc, không thể vui vẻ được."
Nhậm An Lạc chậm rãi đứng dậy, cúi người ghé sát vào An Ninh, ánh mắt đen láy, đồng tử rõ ràng: "Bọn họ thậm chí còn không biết người thân của mình bị chết ở một nơi xa xôi vạn dặm chỉ vì dục vọng quyền lực của hoàng gia và một nữ nhân không cam lòng! Quả là nực cười, ngươi nói xem, có phải không?"
Chén rượu trong tay An Ninh rơi xuống, tiếng kêu lanh lảnh vang lên. Cô thậm chí còn không dám nhìn vào ánh mắt của Nhậm An Lạc.
Cô khô khốc mở miệng: "Tử Nguyên, đừng nói nữa..."
"An Ninh, ngươi sinh ra trong hoàng gia, lớn lên ở Thái sơn, tới Tây Bắc xa xôi, ngươi đã là công chúa tốt nhất của hoàng triều Hàn thị, nhưng ngươi... không phải là công chúa tốt nhất của con dân Đại Tĩnh. Mười năm trước ngươi đã biết chân tướng, đúng không?"
An Ninh đột nhiên đứng dậy, lảo đảo lùi về phía sau hai bước.
Nhậm An Lạc trầm mặc nhìn cô: "Quả nhiên ngươi biết. Ta đã bảo Uyển Cầm điều tra những việc trong cung mười năm trước, đêm hôm đó khi phụ hoàng ngươi hạ chỉ đến Đế Bắc thành, ngươi đã lặng lẽ lẻn vào điện Từ An. Ngày hôm sau, lão thái giám Lương Hỉ chăm sóc ngươi treo cổ tự vẫn, nếu không phải đã biết được bí mật gì, ông ta sẽ không đột nhiên chết đi như vậy."
An Ninh nhìn Nhậm An Lạc hồi lâu, bàn tay siết chặt cái bàn gỗ cũ: "Tử Nguyên, đó là tổ mẫu ruột của ta!"
"Ta biết." Vẻ mặt Nhậm An Lạc không đổi: "Vì vậy ta sẽ không ép ngươi nói ra chân tướng, nói cũng được, không nói cũng được, tuỳ ngươi. Ta chỉ cảm thấy, những lời này bị giấu kín mười năm, quá uất ức rồi, muốn nói cho ngươi nghe, khiến ngươi không thoải mái."
"Tử Nguyên, ngươi muốn làm gì?" An Ninh tiến lên hai bước.
"Làm việc mà nếu phụ thân ta còn sống, thì mười năm trước đã nên làm. An Ninh, ngươi cảm thấy, tội lỗi này, một câu là có thể buông bỏ sao?"
Nhậm An Lạc cầm lấy bầu rượu trên bàn, một hơi uống cạn: "Đa tạ rượu của ngươi." Nói rồi xoay người rời đi.
"Tử Nguyên." An Ninh gọi nàng lại, thấp giọng hỏi: "Có phải năm đó ta đã làm sai rồi không, nếu như ta nói ra chân tướng sớm hơn... tám vạn tướng sĩ kia có lẽ đã không bị Trung Nghĩa Hầu chặn giết ở núi Thanh Nam..."
m thanh nghẹn ngào ở sau mang theo tiếng khóc nức nở, Nhậm An Lạc rũ mi, giấu đi sự mệt mỏi và không nỡ nơi đáy mắt.
"An Ninh, mười năm trước, ngươi và ta giống nhau, không thể làm được gì cả."
Ngươi sai vì ngươi là công chúa An Ninh của Đại Tĩnh, còn ta là Đế Tử Nguyên.
Nhưng đây lại là chuyện mà chúng ta không thể lựa chọn.
Bóng dáng lẻ loi của Nhậm An Lạc biến mất ở cuối phố, An Ninh ngồi xổm trên đất, ôm gối, nước mắt tuôn như mưa.
Nhậm An Lạc không trở về phủ, nàng một mình tới thẳng Đông cung, nhưng không tới gần, chỉ đứng dưới gốc cây đại thụ cách đó không xa, nhìn về phía cửa cung.
Bây giờ không phải quá khuya, đầu đường thỉnh thoảng sẽ có người đi ngang qua, nhưng không ai phát hiện ra nàng, cả người Nhậm An Lạc hoà vào bóng đêm. Thực ra nàng cũng không hiểu vì sao lại đến nơi này, nhưng vẫn luôn cảm thấy mình nên đến xem thử.
Nàng đứng rất lâu mới nhìn thấy một đội nghi trượng chậm rãi đi tới từ đầu khác.
Kiệu của Thái tử dừng trước Đông cung, Hàn Diệp mặc quan phục màu đen, trong tay cầm một chiếc quạt giấy, rất giống dáng vẻ phong lưu nho nhã của một công tử. Tổng quản Đông cung đón trước cửa cung, dẫn Hàn Diệp đi vào trong. Nhậm An Lạc chăm chú nhìn hắn, không hề động đậy, đáy mắt bình thản không chút cảm xúc.
Đột nhiên, người đã bước qua cửa cung đột nhiên dừng lại, như có cảm giác, xoay người nhìn về phía Nhậm An Lạc. Nhưng hắn chỉ thấy một mảng tối đen, không còn nhìn thấy gì nữa.
"Điện hạ, có cần phái người đi xem thử không?" Tổng quản nhìn theo ánh mắt của Thái tử, nhỏ giọng hỏi.
"Không cần." Hàn Diệp lắc đầu, giấu đi chút dao động trong đáy mắt, xoay người đi vào trong cung, không quay đầu lại.
Nửa canh giờ sau, Nhậm An Lạc bước ra từ sau thân cây, gõ vào cái chân có chút cứng đờ của mình, sau đó quay về Nhậm phủ.
Điện Từ An, Thái hậu đã chọn xong quan phục để mặc trong tiệc mừng thọ ngày mai, dựa vào ghế nằm nghỉ ngơi.
Ma ma bên cạnh thấy tinh thần của Thái hậu rất tốt, cười nói: "Nghe tin từ bên ngoài cung truyền đến, nói là vì ngày sinh của nương nương, rất nhiều bách tính đã lên chùa trên núi Bồi Lăng cầu phúc cho nương nương."
"Ồ? Còn có chuyện này?" Thái hậu tỏ vẻ hài lòng.
"Đó là đương nhiên, nương nương ban phúc cho thiên hạ, bách tính đang cảm ơn người đó."
Thái hậu mỉm cười: "Ngươi đúng là biết nói chuyện."
Khi hai người đang cười nói, cung nữ đã dọn thọ lễ mà hai ngày nay các phi tần đưa tới vào nội thất, trong lòng ma ma suy nghĩ, nói: "Nương nương, ta sẽ bảo bọn họ đưa lễ vật vào đây cho người xem qua."
Thái hậu gật đầu, lơ đãng nhìn đến chiếc hộp gỗ đáng thương bị đè ở dưới cùng mà Nhậm An Lạc đưa tới, chỉ chỉ: "Mang kinh thư mà Nhậm An Lạc đã chép tới đây cho ta xem, mọi người đều nói chữ viết của nàng ta còn không bằng một đứa bé, để ai gia nhìn kỹ một chút."
"Vâng, Thái hậu." Thái hậu có hứng thú, ma ma cũng vui vẻ, tự mình đi lấy hộp gỗ mà Nhậm An Lạc đưa tới.
"Đây cũng chỉ là những lời mà bách tính trong kinh thành đồn đại, hình như vẫn chưa có ai nhìn thấy chữ viết của Nhậm tướng quân rốt cuộc thế nào?"
Ma ma cầm hộp gỗ, hai tay dâng tới trước mặt thái hậu, giúp Thái hậu mở ra.
Thái hậu mỉm cười, nghiêng người liếc nhìn, gần như là ngay lập tức, nụ cười trên mặt bà liền cứng lại, đáy mắt vô cùng hung ác, hất chiếc hộp gỗ xuống đất, vẻ mặt âm trầm khó phân.
Một tiếng đập lớn vang lên, cung nữ trong điện sợ đến hồn phi phách tán. Ma ma nhìn thấy cả người Thái hậu run rẩy, vô cùng kinh ngạc, lơ đãng liếc nhìn những trang sách được mở ra trên mặt đất, sợ đến mức quỳ rạp xuống đất.
Gió lạnh thổi vào trong điện, trang sách bị thổi xào xạc.
Chữ viết bên trên ngổ ngáo ngỗ ngược, khá có khí phách, giống như chỉ võ tướng mới có thể viết ra.
Nhưng nội dung kia... Sắc lệnh tối cao, siêu thoát cô hồn, vô cùng âm u, đời đời ân oán...
Ai cũng có thể nhìn ra, kinh Phật này là để siêu độ cho vong hồn, chú Võng Sinh trừ khử tội nghiệt cho bản thân.
Thứ này, sao có thể xuất hiện trước mặt Thái hậu khi sắp tới đại thọ!
Ông trời ơi! Nhậm tướng quân đúng là điên rồi!
• Hết chương 83 •
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro