Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 79: Kiếm Bích Tỉ

Edit: Rùa

Beta: Alice

Nhậm An Lạc trở về từ núi Bồi Lăng, gần tới phủ, nhìn thấy xe ngựa của cấm cung đang dừng trước Nhậm phủ, nhướng mày. Nàng nhảy từ trên ngựa xuống, ôm theo một cành hoa mai vào phủ.

Trong đại sảnh, Triệu Phúc đang cười ôn hòa, nói chuyện với Uyển Cầm, thể hiện rõ sự kinh ngạc về kiến thức của Uyển Cầm, nụ cười trên miệng càng sâu, trong mắt ẩn chứa ý vị sâu xa.

Nghe thấy bên ngoài đại sảnh có tiếng bước chân, Triệu Phúc quay đầu, thấy Nhậm An Lạc đang ôm cành mai bước vào, ông vội đứng dậy hành lễ: "Nghe Uyển Cầm cô nương nói tướng quân đến núi Bồi Lăng ngắm mai, ta còn tưởng là đang lừa lão già ta đây."

"Vào kinh đã lâu, dù sao cũng nên học chút tác phong để giữ thể diện, ta không muốn ngài bị mấy lão đại thần đó tránh đâu."

Nhậm An Lạc hiện giờ là Nhất phẩm Thượng tướng, được vào nội các nghị sự, có điều bình thường hễ mở miệng là lại có giọng điệu thổ phỉ, khiến cho mấy lão đại thần trọng lễ nghi trốn không kịp. Nhưng kể cũng lạ, dù không có giao tình riêng, nhưng mấy lão đại nhân này lại hết lời khen ngợi Nhậm An Lạc, nói nàng không mưu cầu nhiều, thẳng thắn vô tư.

Sau khi Nhậm An Lạc vào nội các, phòng nghị sự ngột ngạt cứng nhắc đã thông thoáng hơn không ít, có ích cho triều đình. Bệ hạ rất hài lòng với tình hình hiện tại của nội các, càng coi trọng vị Thượng tướng quân đã khuấy đảo vũng nước tù này hơn.

Nếu không, ông cũng sẽ không triệu một mình nàng vào cung trong thời buổi rối ren này.

"Nào có, tấm lòng son sắt của tướng quân là độc nhất trong triều, bệ hạ rất thích."

"Công công quá lời rồi, ài, không biết hôm nay công công qua phủ, nếu không ta nhất định sẽ đợi công công cùng tới núi Bồi Lăng. Phong cảnh trên núi quả thực không tồi, người thô tục như ta cũng rất thích, có thời gian ta phải hỏi bệ hạ một chút, tốn bao nhiêu tiền để có thể mua phong cảnh trên núi đem xuống. Ta đang có ý chuyển phủ Tướng quân lên núi, mỗi ngày đều có thể ngắm, cũng nhiễm được chút tiên khí."

Nhậm An Lạc vừa biết được đất đai nửa kinh thành đều là của nhà nàng, vậy nên bây giờ vô cùng hào hứng, rất giống một nhà giàu mới nổi ở nông thôn. Uyển Thư đứng ở góc tường trừng mắt, vội vàng giấu chìa khóa nhà kho đang treo trên eo vào lồng ngực, nhìn chằm chằm tiểu thư nhà mình với vẻ cảnh giác.

Triệu Phúc bị giọng điệu thổ phỉ của Nhậm An Lạc chọc cười, sau đó chợt ngẩn ra, vẻ mặt có chút cảm khái, ông ta đã nhiều năm không nghe thấy mấy lời này rồi.

Năm đó Đế gia chủ cũng là người tùy ý bá đạo, không thích ở phủ đệ Đế gia trong kinh thành. Một ngày trong yến tiệc của bá quan, Thái tổ biết bà thích rừng mai trên núi Bồi Lăng, vì vậy liền vung bút, ban mười dặm núi Bồi Lăng cho vị kia để làm chỗ nghỉ.

Ài, thoáng cái đã hai mươi năm rồi.

Uyển Cầm mím môi nhịn cười, tiến lên nhận lấy cành mai trong tay Nhậm An Lạc. Nhậm An Lạc thấy Triệu Phúc như lạc vào cõi thần tiên, ho khan một tiếng: "Hôm nay công công tới cửa, là bệ hạ có phân phó gì sao?"

Lúc này Triệu Phúc mới nhớ ra mình đã quên việc chính, vội hành lễ, nói: "Bệ hạ triệu tướng quân đến thượng thư các, mời tướng quân cùng ta vào cung."

Lời vừa nói ra, Uyển Cầm và Uyển Thư đều ngẩn ra, vua Gia Ninh triệu kiến thì chỉ cần hạ một đạo ý chỉ là được rồi, sao phải phái vị đại tổng quản là Triệu Phúc đích thân tới phủ một chuyến?

Đáy mắt Nhậm An Lạc lóe lên, phất tay nói: "Công công xin chờ một lát, ta đi thay y phục rồi theo công công vào cung."

Triệu Phúc mỉm cười gật đầu, nhìn Nhậm An Lạc bước vào nội đường.

Chưa qua bao lâu, Nhậm An Lạc bước ra với bộ y phục xanh thẫm của sĩ tử Tấn Nam, phong lưu phóng khoáng. Triệu Phúc thầm khen, khó trách Thái tử lại quan tâm đến một cô nương thổ phỉ như vậy, bình thường mặc tướng bào là tướng quân, bây giờ mặc y phục Tấn Nam lại là cổ sĩ, quả là hiếm lạ.

"Tướng quân, đi thôi." Triệu Phúc tiến lên, bước ra khỏi Nhậm phủ cùng Nhậm An Lạc, đi về phía hoàng cung.

Vua Gia Ninh bước ra từ điện của Lâm chiêu nghi, hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc nửa ngày, cuối cùng cũng có tinh thần xử lý chính sự. Nghĩ đến việc Triệu Phúc đã tới Nhậm phủ một canh giờ, ông hừ một tiếng, Nhậm An Lạc này, ông ta đã phái đại tổng quản nội cung đến đón, vậy mà còn không nhanh vào cung yết kiến.

Tiểu thái giám ở ngoài điện nhìn thấy vẻ mặt ôn hoà của vua Gia Ninh, vội vàng tiến lên bẩm báo: "Bệ hạ, An Ninh công chúa cầu kiến bệ hạ, đang chờ ở bên ngoài điện."

Vua Gia Ninh ngẩn ra, sau đó đen mặt lại. Bị nữ nhi chặn ở ngoài điện của phi tử không phải là chuyện hay, sau khi Thái tử bị ám sát trên núi Hóa Duyên, hai người lớn tiếng ở thượng thư các, đây là lần đầu tiên An Ninh vào cung cầu kiến, ông không nỡ đuổi đi, phất tay: "Bảo công chúa chờ ở Ngự hoa viên."

Vua Gia Ninh sải bước tới Ngự hoa viên, nhìn thấy nữ nhi luôn được nuông chiều như bảo bối. Ông ngồi lên ghế đá, nhưng vừa nghe được thỉnh cầu của An Ninh thì liền rũ mắt.

"Phụ hoàng, nhi thần muốn quay lại Tây Bắc làm tướng thủ thành Thanh Nam, mong phụ hoàng ân chuẩn."

So với mấy tháng trước khi hồi kinh, An Ninh đã lãnh đạm hơn không ít, nhưng lại mất đi ý chí thẳng tiến không lùi lúc đầu. Vua Gia Ninh nhìn trưởng nữ đã thay đổi, nhàn nhạt nói: "Trẫm không phê chuẩn."

An Ninh nhíu mày, cố gắng tranh luận: "Phụ hoàng, thành Thanh Nam tiếp giáp với Bắc Tần, trước giờ luôn là nơi mà Bắc Tần thèm muốn, giờ lại mất đi thống soái..."

"Lẽ nào tướng quân Tây Bắc chỉ có mình ngươi? Trẫm đã hạ chỉ để Lý Phúc Niên tạm thay vị trí của Chung Hải rồi."

Lý Phúc Niên là đại tướng hàng đầu dưới trướng Thi lão tướng quân, vua Gia Ninh sắp xếp như vậy cũng trịnh trọng. Bây giờ An Ninh nhất quyết muốn quay về Tây Bắc, ngẩng đầu định phản bác lại: "Phụ hoàng, Lý tướng quân phải bảo vệ Long Dụ quan..."

"An Ninh!" Sắc mặt vua Gia Ninh không vui: "Mới chỉ nói ngươi vài câu, thế nào, bây giờ ngươi cũng muốn trốn khỏi nhà như mấy công tử ăn chơi trác táng kia sao, một người làm cha như trẫm còn không giữ được ngươi sao!"

"Phụ hoàng, nhi thần là công chúa Đại Tĩnh."

Những lời này như một cái gai nhọn với vua Gia Ninh, không lâu trước đây mới nghe tên tiểu tử thối Hàn Diệp hô hào ở thượng thư phòng. Ông nhìn khuê nữ nhà mình, vô cùng tức giận: "Ngươi là công chúa Đại Tĩnh, cũng là trưởng nữ của trẫm. Cha mẹ còn, không đi xa, lão sư trong cung không dạy cho ngươi sao! Đến khi tuyển được phò mã, trẫm mới lười quan tâm đến việc ngươi có ở lại kinh thành hay không."

Vua Gia Ninh đứng dậy, phất tay áo bỏ lại An Ninh ở Ngự hoa viên, đi về phía thượng thư phòng.

An Ninh đứng trong đình nghỉ, vẻ mặt phức tạp, hồi lâu không nói một lời.

Triệu Phúc dẫn Nhậm An Lạc tới thượng thư phòng, biết được vua Gia Ninh bị An Ninh công chúa giữ lại ở Ngự hoa viên, ông liền bảo Nhậm An Lạc ngồi đợi trong thượng thư phòng, còn mình lui xuống chuẩn bị trà bánh.

Trong thượng thư phòng chỉ còn lại Nhậm An Lạc, nàng liếc mắt nhìn xung quanh, ánh mắt dừng ở thanh kiếm đang được đặt trên ngự toạ.

Toàn thân xanh biếc, sáng bóng âm trầm. Nếu nàng đoán không sai, đây chắc hẳn là kiếm Bích Tỉ mà Đế gia bọn họ truyền lại.

Mấy ngày trước khi vua Gia Ninh đập vỡ giá để kiếm Bích Tỉ, nó đã được chuyển đặt lên ngự tọa. Thực ra Triệu Phúc cũng không hiểu ý của vua Gia Ninh khi ngày ngày đặt kiếm của Đế Thịnh Thiên dưới mắt mình.

Nhậm An Lạc đột nhiên đứng lên, bất giác đi về phía thanh kiếm kia, dừng trước ngự toạ. Nàng thậm chí còn không chú ý đến việc chỉ còn cách bàn nửa bước, đã vượt qua vị trí mà một thần tử nên có.

Nhậm An Lạc cầm kiếm Bích Tỉ được đặt trên giá đỡ bằng đá đen xuống, sắc mặt trầm xuống, khẽ nheo mắt lại, tay cầm thân kiếm còn run nhè nhẹ.

Vua Gia Ninh giết toàn bộ Đế gia của nàng, tại sao còn dám công khai đặt tín vật mà Đế gia truyền lại trên ngự tọa của thiên tử như vậy!

Nhậm An Lạc đột nhiên rút kiếm Bích Tỉ ra, kiếm quang xẹt qua, sát khí lạnh lẽo lập tức tràn ngập khắp thượng thư phòng.

Gần như cùng lúc đó, cửa thượng thư phòng được đẩy ra, vua Gia Ninh vừa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, vẻ mặt lập tức ngẩn ra, đáy mắt lộ vẻ khó tin.

Ngược chiều ánh sáng, nữ tử y phục Tấn Nam xanh biếc cầm kiếm Bích Tỉ đứng trước ngự tọa, bóng lưng lẫm liệt, phảng phất giống người đã biến mất trên thế gian mười sáu năm trước.

...

Hàn Diệp mặc thường phục, không mang theo thị vệ, lặng lẽ bước vào một quán trà đơn sơ ở ngoại thành. Chưởng quầy của quán trà nhìn thấy hắn, vui vẻ chào hỏi: "Ồ, Diệp gia tiểu ca, hôm nay lại tới uống trà à!"

Hàn Diệp gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười có chút ngây ngô: "Lão sư ta tới rồi?"

"Ây dà, lão tiên sinh đã tới từ lâu rồi, trà lạnh cũng đã rót được hai bình, cậu mau vào đi." Chưởng quầy đẩy Hàn Diệp vào trong, có lẽ tưởng hắn là học sinh đến kinh thành xin học, có điều tình cờ tìm được một lão sư khó tính.

Trong một góc khuất, Hữu tướng mặc áo vải đi dép rơm, đeo một bầu rượu nhỏ trên eo, nhâm nhi chén trà lạnh. Hữu tướng Ngụy Gián là nhà Nho lớn đương thời, mỗi một câu nói cử chỉ đều là hình mẫu cho nhà Nho trong thiên hạ. Nếu là người có chút quyền thế trong kinh thành ở đây, nhìn thấy bộ dạng Nguỵ Gián như vậy, chắc chắn sẽ kinh hãi như chết đi sống lại.

Hàn Diệp hẳn là đã nhìn quen rồi, sau khi tiến vào thì khẽ hành lễ, ngồi trên ghế trúc: "Lão sư truyền tin đến Đông cung, chắc hẳn chuyện ở Tây Bắc đã có kết quả rồi?"

Hữu tướng đặt chén trà xuống, gật đầu: "Thám tử thần phái tới biên cương Tây Bắc đã tìm được phó tướng Trương Kiên của Trung Nghĩa Hầu năm đó ở Ninh thành, bây giờ thị vệ và Trương Kiên đang trên đường về kinh thành."

Hàn Diệp nghe xong, vẻ mặt vừa giống như trút được gánh nặng, vừa giống như càng thâm trầm hơn, đáp: "Lão sư vất vả rồi."

"Điện hạ, người ở Tây Bắc không chỉ đưa đến tin đó..." Hữu tướng dừng lại: "Lão thần còn tra ra được, những lão tướng tham gia vào trận chiến ở núi Thanh Nam năm đó đều lần lượt qua đời mấy ngày nay..."

Hàn Diệp nhìn Hữu tướng, nhìn thấy cái gật đầu sâu xa của ông, vẻ mặt trầm xuống.

Chỉ người trong cung mới có thể làm được chuyện này, có điều không biết người đó là phụ hoàng, hay là tổ mẫu.

Hàn Diệp nhận được tin, chắp tay với Hữu tướng: "Lão sư cứ ngồi lại, ta về Đông cung trước."

Hữu tướng gọi Hàn Diệp lại, hơi do dự nói: "Điện hạ, nếu lần này oan khuất của Đế gia được phơi bày trước thiên hạ, điện hạ có muốn nói với Ôn Sóc... thân thế của hắn?"

Thấy Hữu tướng nhắc tới Ôn Sóc, Hàn Diệp trầm ngâm một lát, hỏi: "Lão sư cảm thấy không ổn?"

Năm đó chính Hữu tướng đã giúp Hàn Diệp cứu Ôn Sóc, nếu không thì với thực lực của hắn khi đó, nhất định không thể giấu được vua Gia Ninh và mật thám rộng khắp kinh thành.

Mấy năm nay Hữu tướng hết lòng dạy dỗ Ôn Sóc, coi cậu như con cháu trong nhà mà dạy. Không có Hữu tướng thì sẽ không có Ôn Sóc bây giờ, càng không có hậu nhân còn sống của Đế gia, Đế Tẫn Ngôn.

Hữu tướng gật đầu: "Cho dù lúc đó bệ hạ bị triều thần và bách tính thiên hạ bức ép đến mức không thể không trả lại công đạo cho Đế gia, ông ấy cũng sẽ không chịu được việc người thừa kế của Đế gia còn sống. Điện hạ, chỉ cần bệ hạ vẫn là chủ của thiên hạ, thân phận của Ôn Sóc ắt không thể công khai."

Thấy Hàn Diệp im lặng không nói, Hữu tướng khuyên một câu: "Điện hạ, thế sự không thể hoàn hảo, những việc điện hạ làm mấy năm nay... đã đủ rồi."

Hàn Diệp trầm mặc hồi lâu, lắc đầu, ra khỏi quán trà.

Bên trong quán trà yên tĩnh trở lại, Hữu tướng ưu tư một lúc, sau đó ném mấy đồng tiền lên trên bàn trúc, bước ra bên ngoài.

"Chưởng quầy, hôm nay xuống núi hơi gấp, ra cửa quên mang theo bạc. Dùng cái nhẫn này để đối mấy chén rượu gạo, được không?"

Giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên trong quán trà, bàn tay đang vén rèm trúc của Hữu tướng chợt khựng lại, khó tin nhìn về phía đại sảnh.

Ở đó, một nữ tử mặc áo choàng dài đen tuyền chỉ để lộ một bên mặt, đang nghịch một cái nhẫn huyết ngọc trong tay.

"Được, ta sẽ dâng rượu lên cho ngài, ngài muốn uống bao nhiêu cũng được." Có lẽ là nhìn ra giá trị của cái nhẫn huyết ngọc kia, chưởng quầy rửa sạch tay, cẩn thận bước tới, nhận lấy cái nhẫn từ trong tay bà.

Hữu tướng cũng nhận ra cái nhẫn đó, hai mươi năm trước khi Đại Tĩnh vừa lập triều, có người đã đánh bại Đông Khiên ở Đông Bắc, quốc vương của Đông Khiên muốn cầu hoà, nên đã dâng lên nhẫn huyết ngọc rất hiếm có.

Người đó, là Đế Thịnh Thiên.

Ánh mắt Hữu tướng co lại, gần như không tin nữ tử tóc trắng đang lười nhác ngồi trong quán trà nhỏ kia chính là Đế gia chủ vang danh thiên hạ năm đó.

Nhưng khí chất đó, dáng vẻ đó, rõ ràng chính là bà ấy.

"Chưởng quầy, mang lên mấy bình rượu ngon, hôm nay ta gặp được cố nhân, có ân tình muốn tạ." Đế Thịnh Thiên quay đầu, nhìn về phía Hữu tướng, ánh mắt lạnh lẽo nhưng có ý cười nhàn nhạt.

"Đã qua mười sáu năm, không biết tiên sinh còn muốn uống rượu trò chuyện cùng ta không?"

Hàn Diệp thay y phục khác, cưỡi ngựa quay về Đông cung, vừa vào cửa cung liền thấy tổng quản Lâm Song đứng chờ phía sau hành lang, nhìn thấy hắn liền chạy tới.

"Điện hạ, trong cung truyền tin, bệ hạ triệu Nhậm tướng quân vào thượng thư các." Điện hạ đã dặn hắn chú ý đến hành động của Nhậm tướng quân, bất luận có động tĩnh gì đều phải báo lại.

"Phụ hoàng muốn gặp thần tử, không có gì lạ!"

"Nhưng là đại tổng quản nội cung đích thân tới phủ tướng quân mời."

Hàn Diệp dừng bước, nhíu mày, đột nhiên xoay người, nhảy lên con ngựa mà thị vệ chưa kịp dắt đi, vung roi lao về phía hoàng cung.

• Hết chương 79 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro