Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 73: Thuyết phục

Edit: Rùa

Beta: Alice

"Tiểu thư, tiểu thư!"

Nhậm An Lạc đang thất thần ngồi trên chiếc ghế dựa dưới tán cây, Uyển Thư gọi liên tiếp hai tiếng, nàng mới lấy lại tinh thần, vừa quay đầu liền nhìn thấy bộ dạng khó xử của Uyển Thư, nàng nhướng mày:  "Chuyện gì?"

Uyển Thư vân vê góc áo, lắp bắp nói với Nhậm An Lạc: "Tiểu thư, An Ninh công chúa muốn gặp người."

Nhậm An Lạc hơi ngẩn ra, xua tay:  "Không gặp."

"Tiểu thư." Uyển Thư hiếm khi không nghe theo mệnh lệnh của Nhậm An Lạc, cô kéo tay áo Nhậm An Lạc: "Người đi gặp công chúa đi, nàng ấy đã tới nhiều lần lắm rồi."

Từ khi Nhậm An Lạc hồi kinh hai ngày trước, ngày nào An Ninh công chúa cũng sẽ tới cửa cầu kiến, nhưng đều bị Nhậm An Lạc cự tuyệt ở ngoài cửa. Uyển Thư và An Ninh đồng cam cộng khổ trên núi Hóa Duyên một tháng trời, coi như có chút tình nghĩa, vì thế thay cô nói tốt vài câu.

Vẻ mặt của Nhậm An Lạc không vui, Uyển Cầm bưng hai tách trà ấm đi từ hành lang tới, đưa mắt ra hiệu với Uyển Thư. Uyển Thư ngầm hiểu, lui sang một bên.

Uyển Cầm đặt trà lên trên bàn đá: "Tiểu thư, sau khi tin tức của người truyền về, công chúa vẫn luôn tự trách. Em nghe Uyển Thư nói trên đường trở về từ núi Hóa Duyên, công chúa vẫn luôn tránh mặt người. Nếu không phải có việc gấp, chắc hẳn nàng ấy cũng sẽ không tới phủ tướng quân một ngày ba lần, người gặp nàng ấy đi."

Bàn tay đặt trên đầu gối của Nhậm An Lạc khẽ động, sau khi trầm mặc hồi lâu, nàng phất tay: "Để nàng ta vào đi."

Vừa nói dứt lời, bên ngoài viện đã có tiếng bước chân vang lên. Nhậm An Lạc ngước mắt lên nhìn, An Ninh mặc tướng bào từ bên ngoài viện đi vào. Uyển Thư vùi đầu giả chết trốn trong một góc, không dám nhìn biểu tình của Nhậm An Lạc. Uyển Cầm lại rất biết điều, thấy tiểu thư nhà mình có dấu hiệu giận chó đánh mèo, nàng nhanh nhẹn kéo Uyển Thư bỏ chạy.

An Ninh chậm rãi bước vào viện, nhìn người đang ngồi trên ghế dựa. Sắc mặt của Nhậm An Lạc trắng bệch, không chút sức sống. Cô biết Nhậm An Lạc vì cứu Hàn Diệp mà mất đi vài phần công lực, nhưng giờ cẩn thận nhìn kỹ, trong lòng lập tức kinh hãi, nhìn có vẻ không đơn giản chỉ là mất đi vài phần công lực. Nghĩ vậy, lời nói đến bên miệng lại càng khó có thể nói ra.

"Tử Nguyên." Nàng đứng cách đó không xa, không dám tới gần, ánh mắt thơ thẩn, gọi nàng một tiếng xong liền bất động.

Nhậm An Lạc chờ một lúc lâu cũng chỉ nhận được một câu như vậy, trong lòng vốn đang bốc hỏa, lại nhìn thấy bộ dạng không tự nhiên của An Ninh, nàng liền phát tiết một bụng tức giận lên người cô.

"Đứng đó làm gì, lại đây." Công lực của nàng không còn, nhưng vẫn rất có uy lực giáo huấn người khác. An Ninh bị nàng dọa cho giật mình, lại tiến gần thêm vài bước.

"Ngồi xuống." Nhậm An Lạc chỉ tay vào chiếc ghế đá ở đối diện, An Ninh lập tức ngồi ngăn ngắn.

"Nói đi, rốt cuộc ngươi gặp ta muốn làm gì?"

"Tử Nguyên, là ta nghĩ không chu đáo, nếu không phải ta đẩy ngươi đến núi Hóa Duyên..."

An Ninh rũ mắt bắt đầu nhận tội, Nhậm An Lạc ngoáy lỗ tai, cắt ngang lời cô, lười nhác nói: "An Ninh, ta thực sự không thích ngươi như vậy."

An Ninh ngạc nhiên, không biết làm gì.

"Ngươi là công chúa một triều, thống soái tam quân, hà tất phải kiêng dè ta như vậy? Ta thà rằng ngươi là An Ninh công chúa kiêu ngạo cứng đầu khi vừa hồi kinh, chứ không muốn nhìn thấy bộ dạng vâng vâng dạ dạ của ngươi lúc này. Bất luận năm đó hoàng gia tính kế Đế gia thế nào, đều không liên quan đến ngươi."

An Ninh hít vào một hơi, nhìn sự thông minh cơ trí trong đáy mắt Nhậm An Lạc, sự áy náy trong lòng lại nổi lên từng đợt.

"Huống hồ chuyến đi tới núi Hoá Duyên lần này không ai có thể lường trước được, ta và Hàn Diệp cũng đã sống sót quay về. Nếu ngươi tới thỉnh tội vì chuyện này thì không cần, quay về đi." Nhậm An Lạc nói xong liền bắt đầu đuổi người, hai ngày này nàng còn lười bước ra khỏi viện, càng không muốn thấy người của hoàng gia.

Nhưng An Ninh lại không đi, im lặng ngồi đó hồi lâu, sau đó mới lắp bắp nói: "Tử Nguyên, ta tới gặp ngươi là vì chuyện khác."

Mí mắt của Nhậm An Lạc khẽ động, rũ mắt không đáp.

"Tử Nguyên." Thấy nàng không hề phản ứng, An Ninh tăng thêm âm lượng: "Trong buổi triều sớm ngày mai, phụ hoàng sẽ ban hôn cho hoàng huynh. Đế Thừa Ân đó vốn không phải là ngươi, nếu hoàng huynh lấy nàng ta, sau này nhất định sẽ hối hận."

Nhậm An Lạc thờ ơ xua tay: "An Ninh, đây là việc riêng của hoàng gia ngươi, có liên quan gì đến ta?"

"Thế nào là không liên quan!" Nghe vậy, tính khí của An Ninh lại bùng phát, hoàn toàn không còn dáng vẻ vâng vâng dạ dạ vừa rồi: "Hoàng gia ta có lỗi với Đế gia, nhưng hoàng huynh không làm sai gì cả. Năm đó ở Đế Bắc thành, huynh ấy vì ngươi mà sửa thánh chỉ, mười năm không cưới chính thê để chống lại áp lực của triều thần. mười lăm tuổi tới Tây Bắc, sau khi trở về nghênh đón Trắc phi của Đông cung cũng chỉ để trang trí. Để nghênh đón Đế Tử Nguyên giả kia xuống núi, ngưỡng cửa phủ đệ của các đại thần đều sắp bị huynh ấy giẫm nát rồi."

An Ninh áp xuống cảm xúc, cúi người về phía trước, gần như nghẹn ngào thấp giọng cầu xin: "Tử Nguyên, coi như là ngươi thương hại cho hoàng huynh của ta, đi khuyên huynh ấy huỷ bỏ hôn sự đi, đừng vì tội của hoàng gia mà huỷ hoại hạnh phúc cả đời của huynh ấy."

Trong viện lặng ngắt như tờ, ánh nắng ấm áp rơi trên người, nhưng lời An Ninh nói lại như mảnh băng đâm thẳng vào tim.

Bàn tay giấu trong tay áo của Nhậm An Lạc nắm chặt, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen láy không rõ cảm xúc, nói rất rõ ràng.

"An Ninh, chuyện của Hàn Diệp, không liên quan đến ta."

Hai mắt An Ninh đỏ bừng, thở gấp, khó tin nhìn Nhậm An Lạc: "Đế Tử Nguyên, sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy! Được, không có liên quan đến ngươi, coi như hôm nay ta không bước chân vào phủ tướng quân!"

Cô đột nhiên đứng dậy, gạt đổ ấm chén ở trên bàn, nổi giận đùng đùng bước ra bên ngoài.

Uyển Thư và Uyển Cầm ở ngoài viện nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì chỉ dám trốn, không dám tiến vào.

Tiếng bước chân hỗn loạn dần đi xa, Nhậm An Lạc suy sụp ngả người ra sau, chẳng buồn nhúc nhích. Chén sứ bị rơi trên mặt đất vẫn còn xoay, âm thanh chói tai càng khiến người khác cảm thấy bực bội.

Nàng dứt khoát nhắm mắt bắt đầu ngủ. Không bao lâu sau, có người nhẹ nhàng tới gần, khoác một tấm thảm mỏng lên người nàng. Trong giấc ngủ nhẹ, Nhậm An Lạc vẫn có chút tức giận.

Một đám người miệng thì nói yên tâm, mất công lực cũng không phải lo lắng, nhưng giờ không phải vẫn đối xử với nàng như một tiểu thư khuê các sao.

Từ khi vào đông, ban ngày ngắn hơn. Đợi đến khi nàng cảm thấy lành lạnh, vừa mở mắt liền nhìn thấy bầu trời đầy sao. Trong lúc mơ màng, nàng có chút sững sờ, nhìn bầu trời âm u, đáy mắt đột nhiên có chút khô khốc.

Vực sâu vạn trượng dưới núi Hóa Duyên, Hàn Diệp từng nói, trong kinh thành chưa từng có trời đêm đầy sao như vậy, hoá ra hắn không nói dối.

Nàng thực sự có thể trơ mắt nhìn Hàn Diệp cưới một nữ tử tâm địa độc ác như vậy, sau đó tự nói với chính mình, đây là lựa chọn của hắn, không hề liên quan đến bản thân?

Kỳ thực, hà tất phải lừa mình dối người?

Nàng vẫn nhớ rõ bộ dạng hoảng sợ tự trách của Hàn Diệp ở Đế Bắc thành mười năm trước; nhớ rõ niềm vui từ trong thâm tâm hắn khi nghênh đón Đế Thừa Ân về trước cổng Đông cung; nhớ rõ sự quyết đoán của hắn khi rơi xuống vực sâu; càng nhớ rõ lời mà hắn nói khi đối diện với ánh ban mai đầu tiên phía cuối chân trời trong sơn cốc đó.

"Tử Nguyên, đến lúc rồi, chúng ta nên quay về thôi."

Hắn gọi... là Đế Tử Nguyên, không phải là Nhậm An Lạc.

Hắn vẫn luôn biết người hắn sắp cưới là Đế Thừa Ân, không phải là Đế Tử Nguyên.

"Ta từng rung động với một nữ tử tên Nhậm An Lạc, nhưng cả đời này ta sẽ bảo vệ Đế Tử Nguyên. Nhậm An Lạc, câu nói này, ngươi vĩnh viễn phải nhớ lấy."

Bên bờ sông ở thành Lâm Tây, dưới pháo hoa rực rỡ, hắn đã từng nói như vậy.

Sao nàng có thể nhẫn tâm biến Hàn Diệp như vậy trở thành bàn đạp cho kế hoạch báo thù của nàng?

Trăng tròn dần treo cao trên bầu trời, chiếu sáng mặt đất. Đêm qua, ngày đến, sáng sớm ngày mai, người trong thiên hạ đều sẽ biết Đế Thừa Ân là Thái tử phi Đông cung danh chính ngôn thuận của hắn.

Đế Tử Nguyên đột nhiên đứng dậy, thảm mỏng rơi trên mặt đất nàng cũng không quan tâm, bước ra ngoài viện.

"Uyển Cầm, chuẩn bị ngựa."

Vừa nói dứt lời, ngoài viện liền truyền đến một giọng nói yếu ớt: "Tiểu thư, thân thể của người chưa khoẻ, ta bảo quản gia chuẩn bị xe ngựa cho người."

"Nhiều chuyện như vậy làm gì, ta cũng không phải là một cô nương yếu ớt, đi, chuẩn bị ngựa!" Nàng tức giận hét lên, Uyển Thư bị doạ cho giật mình, vội vàng chạy tới chuồng ngựa.

Nhậm An Lạc bước đi rất nhanh, gần như không hề dừng lại. Người hầu và thị vệ trong phủ chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của nàng, nhất thời luống cuống tay chân.

Uyển Cầm bước ra từ trong thư phòng, đúng lúc nhìn thấy Nhậm An Lạc nhận roi ngựa từ tay Uyển Thư, nhảy lên trên ngựa.

Vết thương của Nhậm An Lạc chưa lành, sau một loạt hành động như vậy thì sắc mặt lập tức tái nhợt.

"Tiểu thư!" Chưa kịp ngăn lại, Nhậm An Lạc đã vung tay, ngựa hí một tiếng, nàng chuyển hướng biến mất dưới ánh trăng.

Mọi người bị nàng vứt lại trước phủ, ngơ ngác nhìn nhau. Bắt gặp ánh mắt khiển trách của Uyển Cầm, Uyển Thư gãi đầu, cũng ngẩn ra: "Uyển Cầm, ta không ngờ tiểu thư lại vội vàng như vậy, đến ta cũng không đưa theo."

Uyển Cầm lười quan tâm cô, xoay người, nhưng vừa bước vào phủ liền nhìn thấy Lạc Minh Tây đang đứng dưới hành lang.

Nàng đột nhiên cảm thấy Lạc Minh Tây còn đáng thương hơn Thái tử, hai ngày nay, Lạc Minh Tây chưa từng rời khỏi Nhậm phủ. Hôm nay tiểu thư ngồi trong viện cả một ngày, hắn cũng canh giữ sau hành lang cả một ngày.

"Công tử, có cần phái người tìm tiểu thư về?"

Lạc Minh Tây lắc đầu, ánh mắt trong trẻo.

"Không cần, nếu muội ấy đã đưa ra lựa chọn, vậy thì tuỳ muội ấy thôi."

Đêm đã khuya, trước cổng Đông cung đột nhiên xuất hiện một con ngựa, hung hãn lao tới. Thị vệ canh gác lập tức bày trận đón địch, cầm ngang ngọn giáo trong tay, nhưng đến khi thấy rõ người tới, bọn họ đều kinh ngạc.

Đêm đông, gió lạnh thổi qua, Thượng tướng quân Nhậm An Lạc trước giờ luôn uy nghiêm đoan chính hôm nay lại chỉ mặc một chiếc váy mỏng ngồi trên lưng ngựa, chân đi guốc gỗ, thậm chí có thể nhìn thấy rõ mu bàn chân trắng nõn mịn màng. Nghĩ đến việc Thái tử rất coi trọng vị này, các tướng sĩ canh giữ cung ngẩn ra, đồng loạt cúi đầu, đến khi ngựa đến sát bên cũng không dám ngẩng đầu lên.

"Thái tử có ở trong cung không?"

Đỉnh đầu có giọng nói vừa bình tĩnh vừa gấp gáp vang lên, thị vệ hành lễ, thấp giọng đáp: "Nhậm tướng quân, điện hạ đã nghỉ ngơi, để mạt tướng thông báo trước một tiếng..." Hắn không dám bảo Nhậm An Lạc hồi phủ rồi ngày mai lại đến, nhưng bây giờ quá muộn rồi, vẫn là theo quy củ thông báo trước một tiếng là tốt nhất.

"Không cần." Chỉ thấy một bóng người nhảy xuống từ trên ngựa, vạt váy trắng tinh lướt qua trước mắt, vội vàng đi thẳng vào cung: "Ta sẽ tự mình tìm hắn."

Đám người rũ mắt không dám ngẩng đầu lên, đợi đến khi lấy lại tinh thần, tiếng guốc gỗ đã biến mất từ lâu. Các tướng sĩ ngước mắt, vẻ mặt đau khổ không biết làm gì, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, trong mắt lộ vẻ đã hiểu.

Nghe nói sáng sớm ngày mai trên buổi triều sớm, bệ hạ sẽ ban hôn cho Thái tử điện hạ. Thiên hạ đều biết Nhậm tướng quân ái mộ điện hạ, lúc này e rằng quá buồn bực nên mới đêm khuya tới Đông cung, muốn gặp điện hạ một lần.

Ài, quả thực là đáng tiếc!

Đêm đã khuya, bên trong Đông cung vô cùng yên tĩnh, vì thế tiếng guốc gỗ nặng nề vang lên trong cung có vẻ rất đột ngột.

Cung nữ tuần đêm đều nhắm mắt làm ngơ trước bước đi vững vàng vào sâu trong cung của Nhậm An Lạc, dù vẻ mặt rất kinh ngạc. Nhậm An Lạc bừng bừng khí thế, còn có thân phận đặc biệt nên không ai dám tiến lên ngăn lại, đám cung nữ chỉ đành cẩn thận giơ đèn đi theo sau nàng, sợ nàng bị vấp ngã.

Nhậm An Lạc mím môi, vẻ mặt khó phân, cố lần theo trí nhớ bước trên con đường mà Hàn Diệp từng dẫn nàng đi. Chỉ là một loại trực giác, nàng cảm thấy Hàn Diệp có lẽ đang ở đó.

Đi qua hành lang và đường mòn nhỏ, có thể nhìn thấy tiểu viện từ xa, ánh đèn lờ mờ hắt ra, trong đêm đông lại có chút ấm áp. Hoa đào khô héo của mấy tháng trước đã được tuyết làm ẩm, thỉnh thoảng có nụ hoa lộ ra, tựa như một sinh mệnh mới. Không biết tuyết lại bắt đầu rơi từ khi nào, ánh đèn trong suốt hiện ra rất có ý cảnh.

Nhậm An Lạc hít vào một hơi, ổn định tinh thần, uy nghiêm bước vào bên trong tiểu viện.

Trong viện, Hàn Diệp đứng dưới tàng cây, khoác một chiếc áo lông có hoạ tiết rồng đen, vẻ mặt lãnh đạm, thỉnh thoảng lại ho vài tiếng, sắc mặt tái nhợt.

Tiếng bước chân hỗn loạn ở cửa viện vang lên, cửa viện bị đẩy ra, giọng nói gấp gáp của cung nữ truyền đến: "Điện hạ, điện hạ..."

"Ồn ào cái gì?" Hàn Diệp nhíu mày, xoay người, đột nhiên ngẩn ra.

Ánh đèn mờ ảo, Nhậm An Lạc một thân váy dài màu trắng, mái tóc dài buông xoã trên vai. Nàng đi guốc gỗ, phía sau là đám cung nữ giơ đèn đi theo. Khí thế như vậy, thật giống như Thái tử phi thản nhiên đi dạo trong phủ nhà mình.

Hàn Diệp nhất thời thất thần, niềm vui sướng tột độ nơi đáy mắt thậm chí còn lớn hơn sự kinh ngạc khi Nhậm An Lạc đột nhiên xuất hiện ở đây. Trong khoảnh khắc nhỏ bé này, hắn nghĩ, nếu như năm đó không có chuyện gì xảy ra, có phải là từ rất nhiều năm trước, nàng sẽ mang bộ dạng này sống ở nơi đây, với thân phận là thê tử của hắn hay không.

Gió tuyết đầy trời, nhưng hắn chỉ nhìn thấy bóng dáng của người kia.

Thời gian mười năm, dường như không còn.

Nhậm An Lạc anh dũng xông thẳng vào viện, liếc mắt liền thấy Hàn Diệp đang đứng dưới cây đào. Có lẽ là vì vết thương chưa lành, nên thanh niên sau lớp áo lông dày đó trông có chút gầy gò.

Nhậm An Lạc nhíu mày, phất tay với cung nữ ở sau lưng: "Chăm sóc điện hạ như thế nào thế, đi lấy thêm một chiếc áo lông nữa đến đây!"

Điệu bộ của Nhậm An Lạc quá mức uy nghi, đám cung nữ bối rối nhìn Hàn Diệp. Người nào không biết, còn tưởng rằng vị trước mắt này mới là người sắp được gả vào Đông cung.

Hàn Diệp nâng bước đi về phía Nhậm An Lạc, nàng còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì cả người đã cảm thấy ấm áp, chiếc áo lông có hoạ tiết rồng được khoác lên vai nàng.

"Lui xuống đi." Dù sao đây vẫn là địa bàn của Hàn Diệp, hắn vừa ra lệnh, toàn bộ thị vệ và cung nữ lập tức lui ra ngoài.

Nhìn Hàn Diệp gầy gò ốm yếu, Nhậm An Lạc chép miệng, đang định cởi áo lông ra trả hắn. Giọng nói giận dữ của Hàn Diệp chợt truyền đến: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi là một tiểu thư khuê các còn chưa xuất giá, phải biết đoan trang giữ lễ, ăn mặc như vậy xông ra ngoài còn ra thể thống gì!"

Nhậm An Lạc nhìn theo ánh mắt hắn, dừng ở vết sẹo bên ngoài cổ chân, thờ ơ xua tay: "Ta lớn lên ở núi rừng, thế này đã tính là gì. Ngược lại là người, vết thương bị kiếm đâm còn chưa lành, đứng ở chỗ lạnh lẽo này bi thương làm gì, không chịu nghỉ ngơi cho tốt, còn làm lãng phí công lực của ta."

Khi Nhậm An Lạc thoải mái lảm nhảm, áo lông trên vai nàng khẽ trượt xuống, Hàn Diệp vô thức muốn đưa tay lên buộc lại, nhưng bàn tay đến giữa không trung thì khựng lại, ánh mắt thâm trầm. Hắn lùi lại một bước, nhàn nhạt nói: "Giờ này rồi ngươi còn tới Đông cung làm gì?"

Nhậm An Lạc cân nhắc hồi lâu, trả lời qua loa lấy lệ: "Ta tới xem vết thương của người."

Hàn Diệp nhíu mày: "Tính cách gì thế, nghĩ gì làm nấy. Trời lạnh như vậy chạy ra ngoài làm cái gì, nếu đã thấy rồi thì quay về đi."

"Người không vui khi ta tới Đông cung?"

Vẻ mặt Hàn Diệp khựng lại: "Ngày mai phụ hoàng sẽ ban hôn cho ta, An Lạc, ngươi không thích hợp tới nơi này nữa."

Hàn Diệp nói xong, không hề nhìn sắc mặt của Nhậm An Lạc. Trong viện yên tĩnh trở lại, một lúc lâu sau, hắn nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ vang lên, vừa bất lực vừa thư thái.

"Hàn Diệp, sáng sớm mai người tiến cung, huỷ bỏ hôn sự này đi."

Câu nói này đột ngột, Hàn Diệp đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm phức tạp. Hắn nhìn Nhậm An Lạc hồi lâu, nói: "An Lạc, hôn sự này là Thái tổ ban xuống, không liên quan đến ngươi."

"Hàn Diệp." Nhậm An Lạc tức giận nói: "Đế Thừa Ân không đơn giản như ngươi tưởng tượng, trước buổi triều sớm tới cầu xin bệ hạ huỷ hôn đi."

"An Lạc! Ta đã nói, chuyện này không liên quan đến ngươi."

"Sao có thể không liên quan, người ngươi muốn cưới..." Nhậm An Lạc lời nói đến miệng thì dừng lại, nàng ngước mắt, hỏi từng câu từng chữ: "Hàn Diệp, vì sao ngươi nhất định phải cưới Đế Thừa Ân?"

Hàn Diệp mỉm cười: "Quen rồi, ta ở kinh thành đợi nàng mười năm, nàng ấy đã trở lại rồi, ta tất nhiên phải giữ đúng lời hứa."

Hắn trả lời rất đơn giản dứt khoát, không hề do dự. Sao hắn có thể nói với Đế Tử Nguyên, trong lòng phụ hoàng vẫn còn nghi ngờ với Đế gia, nếu hôn sự bị huỷ bỏ, vậy thì thân phận của nàng chắc chắn sẽ bị phụ hoàng phát hiện.

Cuộc hôn nhân này, là cách tốt nhất để bảo vệ nàng.

"Người ngươi muốn đợi vốn không phải là nàng, Hàn Diệp, có phải ngươi hồ đồ rồi không!" Nhậm An Lạc tiến lên một bước, tóm chặt cổ áo Hàn Diệp, vẻ mặt phẫn nộ. Áo lông trên người nàng rơi xuống đất, lập tức dính đầy sương tuyết.

Hàn Diệp bị kéo đến mức loạng choạng, thiếu chút nữa thì lao vào trong vòng tay nàng, đến khi lấy lại tinh thần thì mới biết nàng vừa nói cái gì, sự ngạc nhiên và mừng rỡ nơi đáy mắt như sóng to gió lớn mãnh liệt tràn ra. Nhậm An Lạc sững sờ, tim hơi thắt lại.

Hàn Diệp nhìn nàng chằm chằm, gió tuyết đầy trời nhưng hắn vẫn cảm thấy ấm áp. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ gỡ tay Nhậm An Lạc ra, ánh sáng trong mắt dần dần tắt đi.

"An Lạc, người ta chờ chính là nàng ấy."

Thấy Hàn Diệp vẫn cố chấp như vậy, trong lòng Nhậm An Lạc phát hoả, đột nhiên giơ tay chạm vào mặt mình, định xé mặt nạ xuống: "Ta nói rồi, người ngươi chờ không phải nàng ta..."

Bàn tay áp sát vào má bị nắm chặt lấy, cảm giác ấm áp truyền đến. Hàn Diệp chậm rãi kéo tay nàng xuống.

Nhậm An Lạc ngước mắt, nhìn vào ánh mắt đen láy của hắn.

"An Lạc, người ta chờ chính là Đế Tử Nguyên bị giam cầm mười năm ở Thái sơn."

Chỉ khi nàng ấy ở đây, nàng mới có thể bình an.

Hàn Diệp buông Nhậm An Lạc ra, nhặt áo lông trên mặt đất lên, phủi đi những bông tuyết rồi khoác lên vai nàng. Hắn nhìn nàng, khắc sâu từng chút một vào lòng, nhưng vẻ mặt vẫn là lãnh đạm.

"Nhậm An Lạc, ta chỉ hy vọng tất cả những gì nàng muốn làm, sẽ kết thúc ở đây."

Oan khuất mười năm trước của Đế gia là do một tay Hàn gia gây nên, hắn sẽ trả lại công đạo cho nàng, trả lại công đạo cho Đế gia, nhưng hắn vĩnh viễn không muốn thấy nàng nhúng tay vào trong. Nếu không, khoảng cách giữa bọn họ trong tương lai không chỉ là thù oán của Đế gia.

Ngày đó, e rằng ngay cả hai chữ "tri kỷ" cũng sẽ trở nên xa xôi.

Nhậm An Lạc trầm mặc hồi lâu, đột nhiên xoay người bước ra bên ngoài tiểu viện, tiếng guốc gỗ lộc cộc dừng ở cửa tiểu viện. Hàn Diệp ngước mắt, đúng lúc nhìn thấy Nhậm An Lạc quay đầu.

Áo lông màu đen càng tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng, vẻ mặt của nàng nghiêm nghị.

"Hàn Diệp, từ khi ta quay về đế đô Đại Tĩnh, không còn cái gọi là kết thúc nữa rồi. Hàn gia nợ Đế gia ta bao nhiêu, thì phải trả lại bấy nhiêu."

Dứt lời, nàng liền quay đầu rời đi, biến mất bên ngoài tiểu viện.

Hàn Diệp nhìn một mảnh tuyết trắng, nhắm mắt lại.

Đêm khuya, tuyết lớn, kinh thành vô cùng yên tĩnh. Trên đường phố xa xa truyền đến tiếng kẽo kẹt không rõ, nghe kỹ thì giống như tiếng guốc gỗ đạp trên nền tuyết.

Bóng dáng của một nữ tử khoác áo lông xuất hiện ở cuối phố, nàng cầm một chiếc đèn lồng trong cung, vẻ mặt lãnh đạm.

Bình minh dần lên, tia sáng đầu tiên chợt xuất hiện trên bầu trời. Nàng nheo mắt, liếc nhìn bầu trời một cái, sau đó xoay người biến mất trên phố.

• Hết chương 73 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro