Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72: Đề danh bảng vàng

Edit: Rùa

Beta: Alice

Tiếng ồn ào của bánh xe di chuyển, cộng thêm âm thanh thỉnh an vui vẻ hết đợt này đến đợt khác, khác xa với sự yên tĩnh thanh bình mà nàng đã quen hơn nửa tháng nay. Nhậm An Lạc nhắm mắt lại, giấc ngủ ngon bị quấy rầy, vì thế không nhịn được mà vớ lung tung lấy một thứ rồi ném ra ngoài cửa sổ.

"Hàn Diệp, yên tĩnh một chút cho bản tướng quân, đi xa kiếm chút củi đi!"

Câu nói này vô cùng khí phách, đoàn người đang đi đột nhiên dừng lại, Cấm vệ quân hộ giá kiệu của Thái tử trợn mắt há mồm nhìn chiếc chén sứ Diêu Hồng trên mặt đất, âm thanh giòn giã vang lên, nhất thời không nói nên lời.

Cho dù vị nằm trong kia là Thượng tướng quân, câu nói này e rằng cũng quá kinh hãi rồi!

Một lúc sau, trên kiệu thò ra một cái đầu, là Phó thống lĩnh Cấm vệ quân Trương Vân. Hắn nhìn lướt qua tướng sĩ xung quanh, khẽ ho một tiếng: "Điện hạ có chỉ, tất cả im lặng, giảm tốc độ lại." Nói rồi liền rụt đầu về, yên tâm đánh xe.

Các tướng sĩ nhìn nhau, liếc mắt ra hiệu rồi bịt chặt miệng, thúc ngựa đi trước, ngay cả tiếng hít thở cũng chậm lại.

Có không ít tướng sĩ tuy nghiêm nghị đoan chính, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhìn vào bên trong xe ngựa mấy lần, trong lòng thỉnh thoảng cảm thán một câu.

Thượng tướng quân có thể làm được đến mức này, Nhậm An Lạc thực sự đã tạo tiền lệ cho Vân Hạ!

Trong xe ngựa, Hàn Diệp nhìn nữ tử vẫn ngủ mê man, cũng chỉ còn một chén trà sâm nhỏ, hắn rủ mắt lật sách, giấu đi vẻ bất lực trong đáy mắt.

Hắn cõng nàng đi bộ suốt một đêm trong cốc, ba tên xui xẻo cũng đứng đó hết nửa đêm, vậy mà sáng sớm nay khi hắn đánh thức Nhậm An Lạc, nàng chỉ rũ đầu nâng mắt liếc nhìn bọn họ một cái, "ồ" lên một tiếng, sau đó lại tiếp tục ngủ.

Nhậm An Lạc là cô nương cởi mở vô tư nhất... cũng là vô tâm nhất mà đời này hắn gặp được. Ai để tâm đến nàng, không chỉ thua nhất thời, mà là cả đời.

Hoàng hôn, có lẽ là vì tiếng "kẽo kẹt" thực sự quá chói tai, Nhậm An Lạc không tình nguyện mở mắt ra, ôm chăn khoanh chân ngồi dậy. Nàng nhìn Hàn Diệp cao quý thong dong hồi lâu, sau đó mở miệng, cổ họng khô khốc: "Chúng ta ra khỏi cốc rồi?"

Hàn Diệp nhướng mày, còn chưa đáp thì Uyển Thư đang canh giữ bên ngoài đã nghe được giọng nói. Cô vội vàng vén rèm lên, nước mắt giàn giụa, rống lên: "Ai ôi tiểu thư của ta, người cuối cùng cũng tỉnh rồi. Ở trên núi người đã hứa với ta như nào, nếu như người chết, cả nhà chúng ta có thể trông cậy vào ai được đây. Sắp vào đông rồi, trên dưới phủ chúng ta còn chưa mua áo bông..."

Công phu gào thét của Uyển Thư vẫn không kém chút nào, vang vọng hơn gấp mấy lần, nhất thời trong một trăm mét trước và sau đoàn xe đều nghe được rõ ràng. Vẻ mặt của tướng sĩ Cấm vệ quân kỳ quái, sắc mặt đỏ bừng, nếu không phải sợ phá hỏng ý chỉ của điện hạ, e là bọn họ đã cười đến vỡ cả cổ họng. Quy Tây ôm kiếm đi ở cuối cùng, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy có chút mất mặt, dứt khoát bịt lỗ tai lại.

Trong xe ngựa, sau một hồi náo nhiệt thì lại yên tĩnh đến kỳ dị. Nhậm An Lạc quấn chiếc áo bông mỏng ngồi ở một góc, chống cằm, đợi khi Uyển Thư gào xong, nàng uể oải lười nhác nói: "Uyển Thư, ta còn chưa chết, ngươi đang khóc tang đấy à?"

Uyển Thư bị nghẹn thảm không nỡ nhìn, lập tức bắt đầu ấm ức, vẻ mặt bi phẫn: "Tiểu thư, công phu của người..."

Hàn Diệp vẫn luôn cúi đầu đọc sách đột nhiên ngẩng đầu, khẽ liếc Uyển Thư một cái. Cô nương đáng thương bị dọa phát run, vội che miệng lại, giống như cô vợ nhỏ lui ra ngoài.

"Còn một ngày nữa là tới kinh thành, ta đã để Triệu Kình về kinh bẩm báo trước, sau khi hồi kinh ngươi cứ về phủ tướng quân nghỉ ngơi, mấy ngày nữa hãy lên triều. Còn về vị trí binh mã tư của năm thành... đợi ngươi dưỡng thương tốt rồi, ta lại xin thánh chỉ của phụ hoàng." Giọng nói có chút điềm tĩnh của Hàn Diệp truyền đến.

Đây là muốn tạm thời gỡ binh quyền của nàng? Đáy mắt của Nhậm An Lạc có chút giễu cợt, "ồ" một tiếng, nói: "Điện hạ suy nghĩ chu đáo, như vậy cũng tốt."

Bên trong xe ngựa lập tức yên tĩnh trở lại, một lúc lâu sau, Hàn Diệp không nghe thấy Nhậm An Lạc nói gì nữa, hắn có chút hiếu kỳ, ngẩng đầu, ngẩn ra.

Nữ tử vẻ mặt nhàn nhạt dựa bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo, ánh chiều tà chiếu lên người nàng, giống như một tầng sương vô hình bao phủ lấy nàng.

Bàn tay cầm sách của Hàn Diệp dần siết chặt, đáy mắt u ám, có điều đến cuối cùng vẫn không nói lời biện bạch nào.

Trong tẩm điện sâu trong cung, vua Gia Ninh đang ngủ không yên giấc nghe thấy tiếng gọi bên ngoài cửa của Triệu Phúc, ông chợt tỉnh lại, trầm giọng nói: "Vào đi."

Triệu Phúc cẩn thận đẩy cửa điện ra, khom người đi vào, trong tay cầm mật báo, vẻ mặt vui mừng: "Bệ hạ, đã tìm được Thái tử điện hạ rồi, thị vệ Triệu Kình bên cạnh điện hạ vừa gấp rút trở về từ núi Hóa Duyên, dâng lên bức thư điện hạ tự tay viết cho bệ hạ..."

Triệu Phúc còn chưa nói xong, vua Gia Ninh đã đi chân trần từ trên giường xuống, hừng hực khí thế đoạt lấy mật thư trong tay lão thái giám, mở ra xem.

Chữ viết thưa thớt, đơn giản dứt khoát, là nét chữ của tên tiểu tử kia. Lão hoàng đế đã ngoài bốn mươi chợt thở phào nhẹ nhõm, thân thể vẫn luôn cứng rắn khoẻ mạnh nhất thời mềm nhũn, lảo đảo hai bước tiến về phía giường.

Triệu Phúc vội vàng tiến lên đỡ lấy, bị vua Gia Ninh né tránh: "Không sao." Ông ngồi một lúc, đến khi lấy lại được tinh thần thì khoát tay nói với Triệu Phúc: "Triệu Phúc, tới phủ Tả tướng, đưa Khương Du vào cung cho trẫm."

Triệu Phúc ngẩn ra, không nhịn được hỏi: "Bệ hạ, bây giờ?"

Giọng nói của vua Gia Ninh nhàn nhạt: "Trẫm còn sợ là đã muộn, trẫm muốn hỏi hắn một chút, có phải sống trong nhung lụa lâu quá, nên đã quên vinh hoa phú quý của Khương gia do ai ban xuống rồi không?"

Giọng nói của vua Gia Ninh lạnh như băng, vô cùng tức giận. Triệu Phúc rùng mình một cái, vội vàng nhận lệnh lui ra.

Hậu viện phủ Tả tướng, Khương Du một thân nho bào đứng trong đình viện, khuôn mặt vẫn luôn uy nghiêm có chút mệt mỏi, bởi vì đêm đã về khuya, gió lạnh thổi qua, cơ thể già yếu không chống chịu nổi, ông ta nặng nề ho khan vài tiếng.

Lão quản gia ở một bên lo lắng, tiến lên phía trước: "Lão gia, đêm đã về khuya, ngài vẫn nên đi nghỉ sớm một chút."

Tả tướng xua tay, giọng nói khàn khàn: "Núi Hóa Duyên đã có tin tức chưa?"

Lão quản gia lắc đầu, đáp: "Chưa có, Thanh Long, Bạch Hổ và những người đi theo vẫn chưa ai trở về. Ta đã sai người đến Đại lý tự thám thính, đúng như lão gia dự đoán, người chết ở ngoài thành mấy ngày trước chính là Thanh Thành lão tổ."

"Nếu như Thanh Thành lão tổ còn sống, phái Thanh Thành đâu đến nỗi tuyệt mạch, đứt căn."

"Lão gia, nghe nói Tịnh Huyền đại sư đã vào tử quan, Thanh Thành lão tổ đã là tông sư, trên đời này còn có người lấy được mạng của ông ta?"

Bàn tay chắp ở sau lưng Tả tướng khẽ động, nheo mắt lại không trả lời, chỉ nhàn nhạt nói: "Bệ hạ che giấu chuyện của Thái tử đến tận bây giờ, có lẽ vẫn còn chưa rõ sống chết, đối với chúng ta cũng không xem như quá xấu..."

Còn chưa dứt lời, bên ngoài viện có giọng của người hầu vang lên: "Lão gia, người trong cung tới."

Tả tướng bất giác giật giật thái dương, lão quản gia lo lắng, vội vàng nói: "Lão gia!"

Đã muộn thế này còn truyền lão gia vào cung, có phải bệ hạ đã biết rồi không? Nghĩ đến thủ đoạn của đương kim thánh thượng, ông ta chợt rùng mình.

"Không sao, không cần hoảng loạn, bảo vệ gia môn cho tốt." Tả tướng dặn dò một câu, sau đó phất tay áo ra ngoài viện.

Ngoài cổng tướng phủ, ông ta nhìn đại tổng quản Triệu Phúc đang ngồi nghiêm trong xe ngựa, đáy mắt bình tĩnh cuối cùng cũng có kẽ hở.

"Tướng gia, ngài ngồi cho vững, bệ hạ đang chờ ngài ở trung cung."

Để lại một câu khó lường như vậy, xe ngựa vội vã biến mất trong đêm.

Đêm đã về khuya, hoàng thành yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có thượng thư phòng vẫn sáng như ban ngày, canh phòng nghiêm ngặt.

Tả tướng theo sau Triệu Phúc, trong lòng càng ngày càng lạnh, thậm chí có hai lần còn thiếu chút nữa vấp ngã trên bậc thềm đá trong bóng tối, nhưng mỗi lần ông ta đều được Triệu Phúc đi trước kịp thời đỡ lấy.

"Tướng gia, sớm biết có ngày hôm nay, ngài hà tất phải làm tới bước này?"

Giọng nói cảm khái lanh lảnh vang lên, Tả tướng ngước mắt, nhìn thấy ánh mắt hơi bất mãn của Triệu Phúc, hồi lâu sau mới mở miệng, chỉ nói một câu: "A Phúc, ta cũng chỉ bất đắc dĩ."

Năm đó khi vua Gia Ninh vẫn là Trung Vương, hai người cùng làm việc trong vương phủ, tính ra cũng có giao tình mấy chục năm.

Là Tể tướng cao quý của một nước, nào có cái gọi là bất đắc dĩ. Chẳng qua là dã tâm quá lớn, muốn có nhiều hơn thôi, Triệu Phúc không đáp.

Thượng thư phòng gần trong gang tấc, Tả tướng do dự một lúc rồi mới bước vào, Triệu Phúc đóng cửa lại, canh giữ ở bên ngoài.

Bên trong thượng thư phòng rất yên lặng, vua Gia Ninh khoác một chiếc áo ở bên ngoài, không thèm nâng mắt.

Tả tướng tiến lên, quỳ xuống trước mặt vị đế vương đang ngồi thẳng tắp trên ghế xem tấu chương, hơn sáu mươi tuổi rồi, nhưng cái quỳ này lại không hề qua loa.

Vẻ mặt của vua Gia Ninh lạnh lẽo, chưa cho đứng dậy, vì vậy Tả tướng cứ quỳ như vậy. Một canh giờ sau, vua Gia Ninh phê duyệt xong tấu chương, nhấp một ngụm trà đã lạnh, nhíu mày, đột nhiên ném ly trà xuống mặt đất, âm thanh chói tai vang lên.

"Triệu Phúc, vào đây đổi trà." Vua Gia Ninh còn chưa dứt lời, Triệu Phúc đã bưng một tách trà ấm vào. Ông ta tránh chỗ Tả tướng đang quỳ, đưa trà đến tay của vua Gia Ninh, sau đó lại yên lặng lui ra ngoài.

Sau khi vua Gia Ninh nhấp vài ngụm để làm ướt yết hầu đang khô khốc, ông ngước mắt lên nhìn Tả tướng đang cúi người quỳ trên mặt đất.

"Khanh... đang oán giận trẫm?" Đây là câu đầu tiên mà vua Gia Ninh nói với Khương Du trong đêm nay.

Tả tướng nhất thời chấn động, giống như thấy được một tia hy vọng, sợ hãi nói: "Thần không dám."

"Ồ?" Lời nói của vua Gia Ninh nhàn nhạt, có chút lạnh lẽo: "Vậy ngươi nói xem, trẫm có nên oán giận, có nên phẫn nộ không? Khương Du, ngươi có mấy cái đầu, Khương gia có bao nhiêu mạng người, ngươi thực sự cho rằng trẫm sẽ luyến tiếc một hoàng tử, bị ngươi đùa nghịch trong tay hay sao!"

Tả tướng nhất thời ngừng thở, lời nói nghẹn trong cổ họng. Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của vua Gia Ninh, bàn tay trên mặt đất của ông ta không ngừng run rẩy, đột nhiên giật mình, lê gối đến trước mặt vua Gia Ninh: "Bệ hạ, thần có tội, thần đã phạm vào tội lớn! Thần nhất thời hồ đồ nên mới làm ra loại chuyện sai trái này, chỉ mong bệ hạ xem xét sự trung thành của lão thần mấy chục năm qua, giữ lại gốc rễ cho Khương gia. Lão thần nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa cho bệ hạ, báo đáp công ơn của bệ hạ ở kiếp này."

Tả tướng nghẹn ngào khôn kể, dập đầu xuống đất, từng tiếng rên rỉ vang lên khiến cho người khác sợ hãi.

Vua Gia Ninh trầm mặc nhìn lão thần tử đã theo cả nửa đời người trên mặt đất, sau nửa chén trà, đến khi đầu ông ta hiện một mảng xanh tím, ông mới đột ngột mở miệng: "Khương Du."

Tả tướng giật mình, giọng nói lạnh lùng truyền đến, ngẩng đầu. Vua Gia Ninh nhìn ông ta, không chút cảm xúc: "Trẫm sẽ giữ lại cái mạng này của ngươi, khi nào lấy đi, trẫm nói không tính... để chính ngươi tự quyết định. Hiện giờ triều đình rối ren, nếu ngươi còn phò tá được, trẫm sẽ ban cho ngươi quãng thời gian cuối đời."

Trên mặt Tả tướng lộ vẻ biết ơn, khấu đầu thật thấp: "Hồng ân của bệ hạ, lão thần nhất định sẽ lấy cái chết để báo đáp."

Vua Gia Ninh nhìn bộ dạng này của ông ta, đáy mắt thoáng qua một tia chế giễu. Nếu là hai mươi năm trước, ông sẽ không nghi ngờ lời nói của Khương Du, nhưng giờ... có thể thật lòng ba phần đã là tốt rồi.

"Được rồi, ngươi hồi phủ đi." Vua Gia Ninh xua tay, Tả tướng bò dậy từ trên mặt đất, run rẩy khom lưng lui ra. Khi ra đến cửa, giọng nói lạnh lùng của vua Gia Ninh đột nhiên truyền đến: "Hôm qua trẫm đã hạ chỉ đi Tây Bắc, để Tiểu Cửu đến thành An Hoa canh giữ. Nó vẫn còn nhỏ, có thể học tập hoàng huynh hắn rèn luyện thêm mấy năm, hai ba năm nữa không cần hồi kinh."

Thành An Hoa ở biên cương Tây Bắc, cách xa trung tâm quân quyền, lần này bệ hạ quá tàn nhẫn rồi.

Tả tướng run rẩy, đáp một tiếng "vâng" rồi lui ra ngoài.

Triệu Phúc đứng ở ngoài cửa, nhưng không hề cảm thấy ngạc nhiên khi ông ta nguyên vẹn ra ngoài. Ông ta cười tiến lên trước, đỡ Tả tướng xuống thềm đá, lẩm bẩm: "Tướng gia, bệ hạ còn niệm tình cũ, sau này ngài đừng làm bệ hạ thất vọng nữa."

Tả tướng nghe vậy, thở dài lắc đầu, ngoài miệng nói đã hối hận. Khi xuống bậc đá, ông đẩy Triệu Phúc ra, cười bảo ông ta quay về hầu hạ vua Gia Ninh. Đợi khi bóng dáng cười ha hả của Triệu Phúc biến mất cuối bậc thềm đá, vào thượng thư phòng, tiếng đóng cửa "kẽo kẹt" rơi vào tai, ông ta mới đột nhiên như trút được gánh nặng, mềm nhũn dựa vào tường đá, không ngừng thở gấp.

Vừa rồi vua Gia Ninh thực sự đã nổi lên sát tâm với ông ta. Cũng khó trách, ông ta là một thần tử, mưu tính làm loạn triều đường, chết trăm lần vẫn không đủ. Chỉ tiếc... khoé miệng Tả tướng nở một nụ cười chế giễu, chỉ tiếc, ông ta vẫn còn hữu dụng với Đại Tĩnh, ông ta không thể chết được, Khương gia của ông ta cũng không thể tiêu diệt được!

Người kia đã trở lại, nếu bệ hạ muốn giữ được giang sơn của Hàn gia, vậy thì không thể động đến một Tể tướng có thể điều khiển triều đình như ông ta. Ông ta ngã xuống, triều đình ắt sẽ không yên, Đế gia nhất định sẽ nhân cơ hội lật đổ.

Đời này Khương Du chưa từng nghĩ tới, gia tộc Khương thị lại được bảo toàn vì sự xuất hiện của Đế Thịnh Thiên, chuyện này quả thực là ông trời không có mắt. Ông ta cười nham hiểm một lúc lâu, cúi người chậm rãi đi về cửa cung.

Ngày thứ hai, trong cung ban xuống một đạo thánh chỉ, nói Khương quý phi bất kính, cai quản không nghiêm khiến cho hậu cung rối loạn, vì thế phế bỏ vị trí Quý phi, giáng làm Khương phi, đưa ba phi tần khác lên cai quản hậu cung.

Chỉ này được ban, trên dưới hậu cung lập tức náo loạn. Khương quý phi đã quản hậu cung hơn mười năm, nhận được sủng hạnh, tại sao lại bị thiên tử vô lý ghét bỏ như vậy. Ngay khi mọi người đang cười trên nỗi đau của người khác, một chiếu thư của vua Gia Ninh lại được đưa vào phủ Tả tướng, triệu ông ta về triều bàn chính sự.

Trong vòng một ngày, hai đạo thánh chỉ, khiến kinh thành náo loạn đến mơ hồ, thực sự không đoán được tâm tư của vị ngồi trên điện Kim Loan. Có điều một số đại thần đầu óc linh hoạt cũng đã nhìn ra được chút manh mối... E rằng bệ hạ đang muốn lót đường cho vị hoàng đế tương lai, trong ngoài triều đình nhất thời náo nhiệt, toàn bộ đều hóng vị trữ quân đi vi hành sớm ngày trở về.

Một ngày sau, kiệu của Thái tử xuất hiện cách kinh thành một trăm mét, cờ lọng vàng tươi kéo dài không thấy điểm cuối.

Hàn Diệp vén rèm vải lên, nhìn tường thành ở cách đó không xa, sau đó nhìn Nhậm An Lạc đang nhắm mắt dưỡng thần, nói: "An Lạc, chúng ta đến rồi."

Nhậm An Lạc mở mắt ra, nhìn ra ngoài theo ánh mắt của hắn. Mấy ngày nay nàng không hề để ý Hàn Diệp, gần đến hoàng thành, nàng đột nhiên mở miệng hỏi: "Điện hạ, người quay về kinh, hẳn là rất vui?"

Hàn Diệp nói: "Đương nhiên, những việc tâm đắc trong đời, chẳng qua chỉ có đề danh bảng vàng, động phòng hoa chúc. An Lạc nói xem... ta có vui không."

Nhậm An Lạc quay đầu nhìn Hàn Diệp, khoé miệng cong lên: "Lời điện hạ nói cũng là suy nghĩ của thần, có điều... thứ điện hạ muốn là động phòng hoa chúc, còn thứ thần muốn là đề danh bảng vàng."

Sau khi nói một câu đầy ẩn ý như vậy, Nhậm An Lạc lại lười biếng dựa vào gối mềm, khôi phục dáng vẻ lười nhác mệt mỏi.

Hàn Diệp nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng vẫn quay đầu đi, không nói nửa lời.

Cùng lúc đó, điện Từ An, vua Gia Ninh bóc một quả quýt, đưa tới tay Thái hậu, ôn tồn nói với Thái hậu đang dựa vào giường: "Mẫu hậu, trong cung đã lâu không có chuyện vui, nên náo nhiệt hơn chút rồi."

Thái hậu đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, quả quýt trong tay chảy ra vệt nước. Bà nhìn vua Gia Ninh, vẻ mặt nghiêm nghị.

"Hoàng đế, ngươi nói cái gì?"

"Mẫu hậu, Khâm Thiên giám đã chọn ra ngày mười lăm tháng sau là ngày đẹp, trẫm quyết định sẽ ban hôn cho Thái tử và nữ tử Đế gia vào ba ngày sau trên buổi triều sớm, đại xá thiên hạ, để chúc mừng chuyện vui của hoàng thất."

Câu nói này trịnh trọng uy nghiêm, thậm chí còn mang theo ý tứ sắc lệnh của vua một nước. Thái hậu nhìn vua Gia Ninh hồi lâu, giọng nói lạnh đi.

"Nếu ai gia không đồng ý thì sao? Hoàng đế, ngươi muốn làm trái ý của ai gia?" Người mà cả đời này Thái hậu không muốn gặp nhất chính là Đế Thịnh Thiên, bà ta đã phải hao tâm tổn sức vượt bao trắc trở mới khiến cho con hổ lang này của Đế gia bị tiêu diệt ở Tấn Nam. Nếu cháu gái của Đế Thịnh Thiên được gả vào Đông cung làm Thái tử phi, vậy thì toàn bộ tâm huyết năm đó của bà ta không phải là trôi theo dòng nước rồi sao? Huống hồ nếu cứ tiếp tục, giang sơn Đại Tĩnh sẽ lại nối tiếp huyết mạch hai nhà Hàn Đế, điều này khiến bà ta không thể nhẫn nhịn được.

Vua Gia Ninh vẫn ngồi yên, thấy Thái hậu rất tức giận, ông rũ mắt, thấp giọng nói: "Mẫu hậu, mấy ngày trước Thanh Thành lão tổ đã chết bên ngoài kinh thành." Thấy Thái hậu hơi kinh ngạc, ông ta nói thêm một câu: "Theo như trẫm biết, Ngô Chinh đã vào cảnh giới tông sư."

Bên trong đại điện đột nhiên im lặng, quả quýt trong tay Thái hậu rơi xuống đất, chậm rãi lăn ra xa. Bà đột nhiên nhìn về phía vua Gia Ninh, vẻ mặt tái nhợt, sắc môi xanh tím, bàn tay bất giọng nói khô khốc: "Bà ta... đã trở lại rồi?"

Vua Gia Ninh thầm than, nhìn sắc mặt hoảng loạn của Thái hậu, không đành lòng nắm lấy tay bà: "Mẫu hậu không cần lo lắng, những việc này nhi tử đã có cách ứng phó."

Nghe vậy, Thái hậu bình tĩnh lại, trầm giọng hỏi: "Ngươi đưa Đế Tử Nguyên đến Thái sơn nuôi tới bây giờ, chính là vì ngày hôm nay?" Vua Gia Ninh trầm mặc không đáp, Thái hậu lại nói: "Hoàng đế, Đế Thịnh Thiên có tính cách như thế nào, nếu bà ta chưa chết, ẩn cư mấy năm nay, vậy thì sao có thể chỉ vì một Đế Tử Nguyên mà từ bỏ trả thù hoàng gia?"

"Nếu như Đế Tử Nguyên thành hôn với Thái tử, thiên hạ có thể tránh được một phen náo loạn." Thấy Thái hậu không tin, vua Gia Ninh không biến sắc, nói: "Mẫu hậu, hiện giờ Đế gia chỉ còn lại Đế Thịnh Thiên và Đế Tử Nguyên, bà ta sẽ oán giận hoàng gia ta vong ân phụ nghĩa, nhưng sẽ không huỷ cơ hội cả đời của Đế Tử Nguyên. Huống hồ từ nhỏ Thái tử đã lớn lên bên cạnh Thái tổ và bà ta, năm đó bà ta đối xử với Thái tử cũng giống như đối xử với Đế Tử Nguyên, không chút khác biệt."

Vẻ mặt Thái hậu lập tức có chút khó coi, năm đó sau khi Đại Tĩnh lập triều, Thái tổ chủ yếu sống trong biệt viện của hoàng gia, trước khi Hàn Diệp lên sáu thì đã ở đó để Thái tổ và Đế Thịnh Thiên dạy dỗ.

"Mấy năm nay bà ta không xuất hiện, e là đang kiêng kỵ việc Đế Tử Nguyên ở trong tay hoàng gia. Mẫu hậu, sau đại hôn của Thái tử, người đến Thái sơn lễ Phật, tránh đi một thời gian trước rồi lại nói tiếp." Thái sơn sừng sững ngàn năm, kể cả là Đế Thịnh Thiên thì cũng không dám đại khai sát giới ở Vĩnh Ninh tự.

Nghe vua Gia Ninh nói vậy, sắc mặt Thái hậu trầm xuống: "Bà ta trở lại thì sao, bây giờ ai gia đang là mẫu nghi thiên hạ, lẽ nào còn sợ bà ta!"

Vua Gia Ninh vỗ tay bà, trấn an: "Mẫu hậu, người đã cao tuổi, không cần nhúng tay vào việc năm đó, rời khỏi hoàng cung cũng có thể yên tĩnh hơn một chút."

Thấy vua Gia Ninh lo lắng, sắc mặt Thái hậu dịu đi, dù không đành lòng nhưng vẫn gật đầu. Chuyện của Đế gia là từ bà ta mà ra, nếu Đế Thịnh Thiên biết bà ta tránh về Thái sơn, có lẽ sẽ không liên luỵ đến hoàng thất.

"Đế gia đã đổ, mặc dù không thể chống lại sức mạnh của đại tông sư, nhưng cũng không phải không có biện pháp đối phó. Cao nhân lẩn tránh sự đời không phải không có, kiên nhẫn tìm kiếm rồi đặt lời hứa, sẽ luôn có người nguyện ý bán mạng cho hoàng gia, chỉ cần Đế Thịnh Thiên chết, không còn gì phải lo lắng nữa. Nếu Đế Thịnh Thiên nhất quyết muốn nhảy vào việc tranh chấp thiên hạ, Tịnh Huyền là người theo Phật, ắt sẽ ra mặt ngăn lại. Chi bằng ngươi hãy viết một phong thư gửi đến Thái sơn, dùng chân tình mời Tịnh Huyền xuống núi."

"Mẫu hậu nói có lý, chỉ là mấy năm trước Tịnh Huyền đại sư đã nhập thất bế quan, e rằng sẽ không dễ dàng..."

Thái hậu xua tay: "Chỉ là vài lời nói lấy lệ thôi, không thử thì sao biết được." Bà đổi giọng, nghiêm nghị nói: "Hoàng đế, hôn sự này chỉ là để kéo dài thời gian, ai gia có thể nhân nhượng mọi chuyện, nhưng... Đế Tử Nguyên không thể mang huyết mạch của hoàng thất ta!"

Vua Gia Ninh nhếch khóe miệng, lộ ra một tia lạnh lẽo, gật đầu: "Mẫu hậu yên tâm, việc này tuyệt đối không thể."

Thái hậu thấy vua Gia Ninh cũng có ý này, coi như tạm thời yên tâm.

Chỉ là vài câu ngắn ngủi, hôn sự của Thái tử đã không mặn không nhạt mà được quyết định như vậy. Thành thật mà nói, các triều đại hoàng thất trên Vân Hạ, e là chỉ có triều đại Gia Ninh Đại Tĩnh mới không tình không nguyện, nhưng lại không thể không cưới một nữ tử.

Đoàn người của Thái tử đã vào thành, nhưng không đi về hướng của Đông cung, mà trên phố Trường Vân lại rẽ sang phố Hạo Vân nơi các quan thần cao quý sống. Bách tính vây quanh đều hiểu, có lẽ Thái tử điện hạ muốn đưa Nhậm tướng quân về phủ trước. Cặp quân thần này, thực ra chính là hình mẫu cho câu quân quan tâm thần trung thành.

Có thể nhìn thấy Nhậm phủ từ xa, Uyển Cầm nhận được tin tức đã đứng trước cổng lớn cùng quản gia, muôn vàn dáng vẻ, so với trước khi Nhậm An Lạc ra ngoài thì đã có phần khí phách hơn. Đám thị vệ đứng nghiêm trang, vô cùng khí thế.

Xe ngựa dừng ở trước cổng Nhậm phủ, Nhậm An Lạc vén rèm lên định xuống xe, nhưng tay áo đột nhiên bị kéo lại. Nàng quay đầu, Hàn Diệp nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm: "An Lạc, cho ta thời gian ba tháng, sau ba tháng ta sẽ cho ngươi một lời giải thích."

"Nội lực của ta đã mất, quả thực không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vị binh mã tư của năm thành. Điện hạ không làm sai, cần gì phải cho thần một lời giải thích." Nhậm An Lạc cười rồi đẩy tay Hàn Diệp ra.

Hàn Diệp lại nắm chặt hơn, hắn tiến tới gần Nhậm An Lạc, gần như kiên trì hết sức, giọng nói hơi nặng nề: "Nhậm An Lạc, phụ hoàng ta đã cai quản Đại Tĩnh mười mấy năm nay, tâm tư tàn nhẫn hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều. Tính tình của ngươi tuỳ tiện kiêu ngạo quen rồi, cho đến khi ta bảo vệ được ngươi, đừng phạm vào cấm kị của hoàng gia, sống tốt cho ta."

Lời cảnh cáo này vừa đột ngột vừa hoang đường. Nhậm An Lạc ngẩn ra, đôi mắt đen láy tràn đầy ẩn ý sâu xa, nàng nhìn chằm chằm Hàn Diệp hồi lâu, khẽ cười: "Điện hạ nghĩ nhiều rồi, bệ hạ là một vị vua nhân từ, hậu đãi chúng thần. Thần nhận long ân, khắc sâu trong lòng, sao có thể phạm vào kiêng kị của bệ hạ."

"Vậy thì tốt." Hàn Diệp thu lại cảm xúc nơi đáy mắt, buông tay ra, nhàn nhạt nói: "Ngươi hồi phủ đi."

Xe ngựa của Thái tử đã dừng trước Nhậm phủ rất lâu, lão quản gia đứng trước cổng lớn nhìn quanh hơi lo lắng, đang định tiến lên dò hỏi thì bị Uyển Cầm ngăn lại. Nàng đứng trước cổng, giấu cảm xúc trong đáy mắt, bất mãn trừng mắt nhìn Uyển Thư đang nháy mắt ra hiệu trên xe ngựa.

Đột nhiên, rèm vải được vén lên, vạt váy xanh thẫm của Nhậm An Lạc lộ ra chút màu sắc, Uyển Cầm nhất thời dao động tiến lên, cánh tay mảnh mai dừng trước người Nhậm An Lạc trước cả khi Uyển Thư định thần lại.

Đối diện với vẻ mặt lo lắng của Uyển Cầm, Nhậm An Lạc chớp mắt nhìn nàng, bám vào cánh tay của nàng rồi xuống xe ngựa.

Cổng lớn Nhậm phủ từ từ đóng lại, Hàn Diệp vén rèm vải lên, nhìn bóng người xanh thẫm biến mất sau cổng lớn. Khoé miệng hắn hiện lên vẻ chua xót, tuỳ ý ngả người ra sau, một tiếng thở dài vang lên trong xe.

Ngự lâm quân canh giữ Đông cung đã rút đi từ ngày hôm qua, nghe nói hôm nay Thái tử trở về, sáng sớm Đế Thừa Ân đã đứng chờ trước thư phòng, nhưng sau khi nhận được tin kiệu của Thái tử đến phố Hạo Vân, nàng ta liền quay lại Nguyên Thuỷ các, ném vỡ một đôi chén sứ Thanh Hoa. Nếu không phải trong cung có tin tức nói rằng hôn lễ của nàng ta và Thái tử đã được định ngày, nàng ta thiếu chút nữa thì vào cung để kể lể chuyện này với bệ hạ.

Sau khi biết tin Thái tử đã về tẩm điện, Đế Thừa Ân không khỏi lo lắng, dẫn theo thị nữ vội vàng vào nội cung.

Bây giờ Đế Thừa Ân đã là Thái tử phi được hoàng gia lựa chọn, vua Gia Ninh càng sủng ái, trong Đông cung không ai dám ngăn cản nàng ta. Nàng ta đi thẳng vào đến tẩm điện, vừa lúc nhìn thấy Hàn Diệp đang thay băng gạc. Vết thương bị kiếm đâm trước ngực quá đáng sợ, sắc mặt nàng ta trắng bệch, vội vàng chạy vào trong điện.

"Điện hạ, người bị thương rồi!" Đế Thừa Ân nước mắt dạt dào, đột nhiên quay đầu, liếc nhìn Trương Vân và Triệu Kình theo phía sau, đáy mắt vô cùng tức giận: "Các ngươi là thị vệ bên cạnh điện hạ mà lại để điện hạ bị trọng thương, đáng tội gì!"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, kiêng kỵ thân phận của Đế Thừa Ân, vì thế vội vàng quỳ xuống thỉnh tội. Trong lòng lại đang than khóc, điện hạ chịu một chưởng một kiếm là vì Nhậm tướng quân, không phải là bọn họ không bảo vệ được mà!

"Thừa Ân, chuyện này không liên quan đến bọn họ." Hàn Diệp nâng mắt, tránh bàn tay đang giúp hắn thay thuốc của Đế Thừa Ân, nói: "Thích khách đột nhập lên núi Hoá Duyên, lần này bọn họ theo ta nên đã chịu chút thiệt thòi, đừng trách móc nữa."

Đế Thừa Ân còn chưa chạm thì Hàn Diệp đã tránh đi, vẻ mặt nàng ta cứng đờ, dừng lại một chút, hốc mắt đỏ bừng: "Điện hạ, thân thể của người cao quý, gánh vác vạn dân, sau này không thể rơi vào cảnh nguy hiểm nữa. Cho dù là vì thiếp thì cũng phải chăm sóc bản thân."

Giọng nói của Đế Thừa Ân dịu dàng uyển chuyển, khóc đến thương tâm. Hàn Diệp đột nhiên nhớ tới nụ cười vô tư mỗi ngày của Nhậm An Lạc trong sơn cốc.

Nàng có thể không chút do dự đánh mất nội công vì hắn, nhưng sẽ không bao giờ cưỡng cầu hắn phải chọn lựa.

"Việc ta bị thương không nên lan truyền trong triều, không cần nói với người ngoài." Hàn Diệp trầm giọng phân phó, Đế Thừa Ân gật đầu đồng ý, trong lòng trầm xuống. Rõ ràng là sát thủ đi giết Nhậm An Lạc, tại sao lại liên luỵ đến Thái tử? Hơn nữa, nghe nói Nhậm An Lạc chỉ bị thương nhẹ, lẽ nào người đi hành thích có vấn đề?

Nàng ta áp xuống việc này, nhớ tới lời đồn mấy ngày nay ở trong cung, đỏ mặt: "Điện hạ, mấy ngày nữa, mấy ngày nữa bệ hạ sẽ..."

Trong lòng Hàn Diệp đã hiểu, nói: "Trên đường về ta đã nhận được mật chỉ của phụ hoàng, ba ngày sau người sẽ tuyên bố ngày cưới ở trên triều."

Tay Đế Thừa Ân run run, đáy mắt tràn đầy kích động không thể giấu nổi. Mặc dù lời đàm tiếu bay đầy trời, nhưng đây là lần đầu tiên Hàn Diệp lên tiếng chứng minh. Nàng ta định nói gì đó thì Hàn Diệp đã xua tay, vẻ mặt nhàn nhạt: "Từ ngày mai nàng vào sống trong cung, yên tâm chuẩn bị, ngày đại hôn ta sẽ đón nàng quay lại Đông cung, nàng về Nguyên Thuỷ các trước đi."

Vẻ vui mừng của Đế Thừa Ân chợt tắt, đáy mắt phức tạp khó phân, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nói: "Thiếp nghe điện hạ, điện hạ chăm sóc tốt cho sức khoẻ, thiếp về trước đây." Nếu việc gả vào Đông cung đã định, vậy thì những chuyện khác nàng ta sẽ tạm thời mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao Hàn Diệp cũng là Thái tử, có thể giữ được hôn sự với Đế gia đã khó rồi.

Sau khi Đế Thừa Ân rời đi, Hàn Diệp dựa vào sập đọc sách. Tổng quản Lâm Song nhẹ nhàng tiến vào, thấp giọng bẩm báo: "Điện hạ, người của tướng phủ cầu kiến."

Vẻ mặt Hàn Diệp chợt đổi, trịnh trọng phân phó: "Cho mời người vào."

Tổng quản vội vàng lui ra. Hàn Diệp đứng lên, ngồi vào chiếc ghế gỗ giữa thư phòng, vẻ mặt nghiêm nghị.

Một lát sau tiếng bước chân vang lên, người tới bước vào, khí chất cơ trí nho nhã, khoác áo choàng đen như mực. Đối diện với Hàn Diệp, ông chỉ hơi chắp tay, nói: "Điện hạ bình an trở về, Đại Tĩnh được phúc trời ban."

Hàn Diệp khẽ than, đứng dậy đỡ ông, sau khi trầm mặc hồi lâu, chậm rãi mở miệng: "Lão sư đêm khuya tới đây, chắc hẳn việc mà học trò gửi gắm đã có kết quả rồi."

...

Nhậm phủ, sau khi Nhậm An Lạc thoải mái ngâm mình trong bồn tắm xong thì đêm đã khuya. Nàng như thường lệ dẫm trên guốc gỗ, mái tóc ướt sũng buông thõng, bước qua hành lang về phía thư phòng trong cơn gió lạnh. Uyển Cầm theo phía sau nàng, cầm khăn vải vừa chạy vừa thở hổn hển.

Bên trong thư phòng, Lạc Minh Tây vẫn luôn ngồi chờ thấy bộ dạng nàng như vậy, nhíu mày: "Bây giờ muội đang mang bệnh, sao nào, vẫn tự coi mình là sức trâu sao?"

Nhậm An Lạc nhướng mày: "Huynh không phải cũng luôn mang bệnh sao, làm gì có tư cách mà nói ta?"

Lạc Minh Tây lười so đo với nàng, nhận lấy khăn vải trong tay Uyển Cầm, ấn nàng ngồi lên trên giường. Thấy nàng vẫn còn giãy giụa, trong lòng hắn phát cáu, nhăn mặt nói: "Ngồi yên."

Nhậm An Lạc bị âm thanh này dọa cho nhảy lên, lập tức ngồi ngay ngắn lại. Nàng có thể vô pháp vô thiên với Hàn Diệp, nhưng với Lạc Minh Tây lại không thể. Trong những năm nàng còn chưa thành niên, gần như đều là một mình Lạc Minh Tây thay nàng vực dậy Đế gia đã sụp đổ. Hắn vốn có bệnh từ trong bụng mẹ, mấy năm nay lại hao tâm tổn sức vì Đế gia quá nhiều, sức khoẻ cũng kém xa người bình thường.

Lạc Minh Tây không chỉ là huynh trưởng chăm sóc nàng trưởng thành, mà còn là ân nhân của Đế Tử Nguyên nàng.

Lạc Minh Tây giúp nàng lau khô những vệt nước còn đọng lại, đầu ngón tay chạm vào da thịt ấm áp của người sống, lông mày nhíu chặt cả tháng nay cuối cùng cũng giãn ra. Nhậm An Lạc ngồi ngay ngắn yên tĩnh, đột nhiên có chút cảm khái.

Hắn nhìn nàng lớn lên, từ búi tóc tiểu đồng đến dáng vẻ trưởng thành như hiện tại, không ai ở bên nàng lâu hơn hắn, hắn gần như đã chứng kiến quá trình trưởng thành nửa đời của Đế Tử Nguyên.

Nhưng, đến giờ hắn mới tin rằng, hắn không phải là người duy nhất có thể làm mọi thứ vì nàng. 

Mặc dù người kia sống trong thành cao, nhưng ở nơi hắn không biết, cũng đã tiêu tốn mười năm.

"Tử Nguyên, muội không có duyên với võ, lại thêm căn bệnh của mười năm trước, vốn dĩ sức khoẻ đã bị hao tổn, bây giờ công lực còn bị mất hết, sau này nhiều nhất cũng chỉ khôi phục lại được một nửa, muội có biết không?"

Sau khi Đế gia bị tiêu diệt mười năm trước, Đế Tử Nguyên mắc bệnh nặng, tính mạng mong manh. Trên đường phụ thân hộ tống Đế Thừa Ân đến Thái sơn, hắn đã đưa Đế Tử Nguyên bị bệnh trà trộn vào trong đội ngũ, vất vả cầu xin Tịnh Huyền đại sư đang bế quan xuất quan mới giữ được tính mạng của nàng.

Nghe Lạc Minh Tây chất vấn, Nhậm An Lạc ho khan một tiếng, nắm lấy đuôi tóc buông xuống bên hông quay quay, gượng gạo giải thích: "Chuyện đó, Hàn Diệp đã cứu ta hai lần, thiếu chút nữa thì chết... Cũng không phải là hắn không chết được, tóm lại là ta nợ hắn hai mạng. Ta không quen nợ người khác, trả sớm một chút thì tốt."

Lạc Minh Tây vỗ vai nàng: "Ta biết." Dừng lại một chút, mới nói: "Hôm qua trong cung truyền ra tin tức, ba ngày sau vua Gia Ninh sẽ ban hôn cho Hàn Diệp và Đế Thừa Ân trên buổi triều sớm."

Cơ thể dưới lòng bàn tay nháy mắt cứng đờ, giọng nói lãnh đạm của Nhậm An Lạc tức thì vang lên: "Tin tức này của huynh đã cũ rồi, lần này ra ngoài, Hàn Diệp đã nói với ta sau khi hồi kinh thì sẽ tổ chức hôn sự. Cưới thì cưới đi, cưới mới yên ổn. Mặc dù tính tình của Đế Thừa Ân có chút kiêu căng độc đoán, nhưng nàng ta đối với Hàn Diệp lại ôn nhu như nước, có lẽ sau khi thành hôn sẽ bớt..."  

"Tử Nguyên." Lạc Minh Tây ngắt ngang lời lẩm bẩm của Nhậm An Lạc, nhìn ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ, khẽ thở dài: "Uyển Thư nói... Hàn Diệp đã đỡ thay muội một chưởng một kiếm trên núi Hóa Duyên?"

Sắc mặt của Nhậm An Lạc kỳ quái, nàng nhìn xung quanh, không chịu thừa nhận, chỉ ho khan một tiếng coi như là trả lời.

"Muội đánh mất hết nội lực cứu hắn một mạng, tính ra vẫn thiếu một lần."

Nhậm An Lạc miễn cưỡng gật đầu: "Hắn là trữ quân một nước, thiết nghĩ sẽ gặp không ít tai họa. Ta thường lui tới Đông cung, nếu có cơ hội thì trả hắn là được rồi."

"Không cần, bây giờ muội vẫn có thể."

Nhậm An Lạc nhướng mày, ngẩng đầu nhìn Lạc Minh Tây: "Thật sao? Hắn lại gặp chuyện xui xẻo gì rồi?"

Lạc Minh Tây rũ mắt, hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng.

"Ta có một chuyện vẫn luôn gạt muội, Đế Thừa Ân có lẽ... không xứng với Hàn Diệp."

Có rất ít chuyện có thể khiến Nhậm An Lạc dao động, nhưng khi nghe được lời này của Lạc Minh Tây, vẻ mặt của nàng lập tức ngưng tụ.

"Minh Tây, huynh có ý gì?" Nàng dừng một chút: " Xuất thân của Đế Thừa Ân quả thực không tốt, tính tình cũng kỳ quái, nhưng nàng ta vẫn còn trẻ, sau này vào Đông cung..."

"Không phải như vậy. Tử Nguyên, năm đó ta chọn Đế Thừa Ân đến Thái sơn, tính ra muội cũng đã gặp nàng ta một lần, nhưng sau đó không còn hỏi về nàng ta nữa. Tính tình của Đế Thừa Ân không đơn giản là kỳ quái như vậy."

"Huynh rốt cuộc đã gạt ta chuyện gì?" Nhậm An Lạc nhíu mày, kéo bàn tay đang đặt trên vai nàng của Lạc Minh Tây xuống, đứng dậy hỏi. Tính toán từng bước, đại hôn của Hàn Diệp vốn dĩ nằm trong kế hoạch của bọn họ, nhưng đến nay lại có thể khiến Lạc Minh Tây nghiêm túc như vậy, Đế Thừa Ân nhất định đã làm ra chuyện khó có thể chấp nhận được.

Uyển Cầm đứng ở một bên lộ vẻ lo lắng. Công tử giấu chuyện này lâu như vậy, hiện giờ tiểu thư còn nợ ơn cứu mạng của Thái tử, không biết là sẽ có hành động gì nữa.

"Lúc trước vua Gia Ninh bị ám sát ở trong cung, hỏa hoạn lớn ở phố Ngũ Liễu, còn có chuyện bị vây giết ở núi Hóa Duyên lần này... đều liên quan đến nàng ta." Giọng nói của Lạc Minh Tây rõ ràng, Nhậm An Lạc nghe xong đã hiểu ra.

"Đế Thừa Ân bị nhốt ở Thái sơn mười năm, ru rú trong phòng, sao có thể có được thế lực này?" Vua Gia Ninh bị ám sát rồi được Đế Thừa Ân cứu, chuyện này vẫn luôn vướng mắc trong lòng Nhậm An Lạc, nhưng nàng chưa tìm được chứng cứ chứng minh việc này có liên quan đến Đế Thừa Ân. Bây giờ xem ra, có lẽ là được Lạc Minh Tây che giấu rồi.

Lạc Minh Tây khẽ siết chặt khăn vải, nói ra một câu chấn động: "Sau khi xuống núi, nàng ta liền liên thủ với Tả tướng, nàng ta vẫn luôn trốn ở phía sau, đến vua Gia Ninh và Hàn Diệp cũng không biết."

Lạc Minh Tây vừa dứt lời, Nhậm An Lạc liền biến sắc, có chút phẫn nộ: "Liên thủ với Khương Du! Nàng ta dám liên thủ với Khương Du. Lạc Minh Tây, lẽ nào huynh không biết Khương Du là người như thế nào?"

Lạc Minh Tây trầm mặc không nói. Đương nhiên hắn biết, mười năm trước chính Khương Du đã lục soát được phong thư cấu kết với Bắc Tần từ Đế gia, sau đó phán tội chết vì mưu đồ phản quốc cho Đế gia.

"Tại sao huynh lại biết được? Đến vua Gia Ninh và Hàn Diệp cũng không phát hiện ra, nàng ta nhất định phải hành động rất bí ẩn."

"Thị nữ bên cạnh Đế Thừa Ân chính là người mà ta sắp xếp bên cạnh nàng ta..."

"Từ lúc bắt đầu, huynh đã biết tất cả những việc nàng ta làm." Đáy mắt của Nhậm An Lạc tràn đầy lửa giận: "Thích khách vào cung, hỏa hoạn lớn ở phố Ngũ Liễu, cái bẫy trên núi Hóa Duyên... Vì sao huynh không ngăn lại?"

"Tử Nguyên." Cho dù là Nhậm An Lạc chất vấn, Lạc Minh Tây vẫn điềm tĩnh như cũ, giọng nói lý trí sáng suốt: "Năm đó khi ta đưa Đế Thừa Ân vào Thái sơn thì đã nghĩ, nàng ta sẽ là một quân cờ tốt."

"Có Đế Thừa Ân ở đó, thân phận của muội sẽ được bảo mật. Thủ đoạn của nàng ta quả thực nằm ngoài dự tính của ta, muội nói rất đúng, ta không ngăn cản, thậm chí còn mặc cho nàng ta làm. Khương Du trung thành tận tâm với vua Gia Ninh, nếu không có Đế Thừa Ân chủ động liên thủ, ông ta chưa chắc sẽ làm nhiều chuyện như vậy, quân thần triều đình Đại Tĩnh rạn nứt sẽ là chuyện có lợi mà không có hại với chúng ta. Muội nên biết rằng, chỉ khi vua Gia Ninh cảm thấy Đế Thừa Ân vẫn luôn phải chịu sự khống chế của ông ta, Tấn Nam và An Lạc trại mới được yên ổn. Nếu thân phận của Đế Thừa Ân bị nghi ngờ, vua Gia Ninh ắt sẽ nghi ngờ muội, đến lúc đó không ai trong thành có thể bảo vệ được muội nữa."

Tuổi của Nhậm An Lạc cũng tương đương với nữ nhi của Đế gia, hơn nữa tính cách này của nàng còn giống Đế gia chủ, vua Gia Ninh sẽ là người đầu tiên nghi ngờ thân phận của nàng.

"Tuy biết núi Hóa Duyên là do Tả tướng sắp xếp, nhưng ta nghĩ có Uyển Thư ở bên cạnh muội, muội có lẽ sẽ không xảy ra chuyện. Không ngờ Thanh Thành lão tổ đã lên đến hàng tông sư, thậm chí muội và Hàn Diệp còn bị rơi xuống đáy vực. Lần này nếu như không có gia chủ lệnh cho Quy Tây đến núi Hóa Duyên, đồng thời đích thân ngăn cản Thanh Thành lão tổ ở bên ngoài thành, kế hoạch mấy năm nay của chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc. Tử Nguyên, chuyện này, là lỗi của ta."

Hắn nói từng câu rõ ràng, giọng nói chậm rãi, không hề thoái thác.

Nhậm An Lạc lùi về phía sau một bước, hít một hơi thật sâu. Nàng vốn không có tư cách trách Lạc Minh Tây, bắt đầu từ mười năm trước, mọi quyết định của Lạc Minh Tây đều là vì Đế gia, vì nàng.

Nhưng bây giờ, tất cả những gì nàng làm, đều phải trả giá bằng hạnh phúc cả đời của Hàn Diệp.

Mặc dù Hàn gia không thể tha thứ, nhưng Hàn Diệp lại chưa từng nợ nàng.

"Đây không phải là lỗi của huynh." Nhậm An Lạc trầm giọng, có chút bất lực.

"Tử Nguyên, Hàn Diệp cứu mạng muội, ta không muốn sau này muội phải hối hận. Bây giờ bất luận muội muốn làm gì, ta đều không ngăn cản nữa."

Bây giờ hôn sự này đã được quyết định dưới sự trợ giúp từ khắp nơi, trừ phi Hàn Diệp tự mình huỷ hôn, nếu không không ai có thể ngăn cản.

Sắc mặt của Nhậm An Lạc thâm trầm, gió lạnh thổi tới, nước từ đuôi tóc chưa khô nhỏ xuống, rơi trên mặt đất. Nàng trầm mặc, không trả lời, sau đó xoay người về phòng.

Ban đêm yên tĩnh, tiếng bước chân càng cô độc quạnh quẽ.

Thấy bóng dáng của nàng đã biến mất sâu trong hành lang, đáy mắt Lạc Minh Tây lộ vẻ ảm đạm. Uyển Cầm tiến lên, khuyên nhủ: "Công tử, tiểu thư sẽ không trách ngài."

"Ta biết." Lạc Minh Tây ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nàng ấy sẽ tự trách mình."

Tiếng than nhẹ vang lên, cả căn phòng rơi vào im lặng.

Cùng lúc đó, trong thư phòng Đông cung, Hữu tướng nghiêm mặt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Diệp, trịnh trọng gật đầu.

Hàn Diệp hít vào một hơi, ánh mắt u ám, giọng nói thâm trầm, nụ cười có chút khô khốc: "Giống như ban đầu ta nghĩ?"

Hữu tướng gật đầu: "Điện hạ, năm đó trước khi quân đội Đế gia bí mật tới Tây Bắc, trong cung quả thực có sứ giả đến phủ Tĩnh An Hầu ở Tấn Nam, ta tra ra sứ giả đó có mang theo một mật thư. Chân tướng Đế gia phản nghịch có lẽ là ở trong mật thư kia, có điều sau khi Đế gia sụp đổ, Đế gia không còn sót lại người nào, Tĩnh An Hầu tự sát ở từ đường, năm đó khi Khương Du lục soát phủ, e rằng mật thư này đã bị ông ta tiêu hủy rồi."

Mười năm trước Khương Du dẫn Cấm vệ quân vào Đế Bắc thành, việc đầu tiên ông ta làm không phải là tra hỏi người của Đế gia, mà là lục soát thành ba ngày, có lẽ là vì lý do này.

"Lão sư còn điều tra được gì nữa?" Hữu tướng đích thân vào Đông cung, tất nhiên sẽ không chỉ dừng lại ở việc điều tra ra tin tức giống thật mà lại là giả này.

"Chuyện của Đế gia, e rằng Trung Nghĩa Hầu cũng có liên quan." Hữu tướng trầm ngâm, chậm rãi nói: "Đế Bắc thành luôn có thám tử của bệ hạ, Lạc gia lại ở Tấn Nam một tay che trời, chúng ta biết rất ít về chuyện của Đế gia. Vậy nên mấy năm nay ta đưa người vào quân đội Tây Bắc theo lệnh của điện hạ, mất mấy năm mới điều tra ra chút manh mối."

"Mời lão sư nói."

"Thiên hạ đều biết năm đó quân đội Đế gia bị kỵ binh của Bắc Tần chôn sống ngoài thành Thanh Nam, nhưng không biết vì sao tướng sĩ canh giữ ở núi Thanh Nam hầu hết đều đã biến mất trong vòng mười năm qua." Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Hàn Diệp, Hữu tướng giải thích: "Nếu không phải lão thần vẫn luôn chú ý tới Tây Bắc, e rằng cũng khó có thể phát hiện. Mấy năm nay, ba vạn tướng lĩnh và binh sĩ canh giữ Thanh Nam thành, mỗi năm đều bị trục xuất phái đến các thành khác, lẫn vào đội quân của các thành khác, rất nhiều người đã không thể tìm thấy. Quân canh giữ Thanh Nam thành bây giờ là những người mới được chiêu binh rồi thành lập lại mấy năm nay."

Ánh mắt Hàn Diệp thâm trầm, hắn hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của Hữu tướng. Huấn luyện một đội quân không phải là chuyện dễ, tướng lĩnh và binh sĩ xông pha sa trường, sống chết có nhau, phải mất mấy năm lập công mới được linh hồn của một đội quân, giống như đội quân Đế gia đánh đâu thắng đó, bất khả chiến bại năm ấy. Thanh Nam thành là một pháo đài trọng điểm ở biên cương, gần với Bắc Tần, thành trì quan trọng như vậy, nhất định không thể dễ dàng thay đổi tướng lĩnh và quân canh giữ, huống hồ toàn bộ tướng sĩ gia nhập vào đại quân phòng thủ Tây Bắc lại theo cách thần không biết quỷ không hay như vậy. Hiện giờ ba vạn tướng sĩ giống như mò kim đáy biển, căn bản không thể tìm thấy manh mối. Những năm chiến tranh như này, ai biết được còn bao nhiêu người sống.

"Ý của lão sư là... việc quân đội Đế gia bị đại quân Bắc Tần chôn sống ở núi Thanh Nam, có lẽ còn có ẩn tình khác?"

Hữu tướng gật đầu. Bầu không khí trong phòng nhất thời ngưng trọng, tám vạn tướng sĩ Đại Tĩnh, tám vạn mạng người, cho dù Hàn gia là chủ thiên hạ, e rằng cũng không thể gánh nổi sự chỉ trích của thiên hạ.

"Điện hạ, bây giờ e là chỉ có Trung Nghĩa Hầu đang ở trong ngục biết được ẩn tình của năm đó."

Hàn Diệp nhíu mày, cuối cùng cũng hiểu. Trung Nghĩa Hầu phạm tội khiến lòng người phẫn nộ như vậy, nhưng đến giờ Cổ Vân Niên cũng chỉ bị phán sau mùa thu sẽ xử trảm, phủ Trung Nghĩa Hầu vẫn còn yên ổn tồn tại. Hắn luôn cho rằng phụ hoàng làm vậy là muốn giữ lại mặt mũi cho Cổ chiêu nghi, nhưng giờ nghĩ lại, là sai lầm lớn.

Trung Nghĩa Hầu chắn hẳn đã lấy chuyện quân đội Đế gia năm đó ra để uy hiếp, bắt hoàng thất giữ lại tước vị của phủ Trung Nghĩa Hầu và long chủng trong bụng Cổ chiêu nghi.

Hữu tướng nói ra lời này, có lẽ cũng đã đoán được vài phần.

"Nếu như Trung Nghĩa Hầu đã lấy cái chết để bảo vệ hầu phủ, ông ta chắc chắn sẽ không mở miệng nói ra sự việc năm đó." Hàn Diệp chậm rãi lắc đầu, hỏi: "Lão sư, người đi Tây Bắc còn tra ra được gì nữa?"

Hữu tướng hơi trầm ngâm, nói: "Suy cho cùng thì cũng là tám vạn kỵ binh, sự việc xảy ra ở núi Thanh Thành năm đó không thể chỉ có liên quan đến Trung Nghĩa Hầu. Lão tướng dưới trướng ông ta có lẽ biết được vài điều, nhưng những người này rải rác khắp nơi, gần đây ta có được tin tức của vài vị lão tướng, có lẽ việc này sẽ sớm có tiến triển."

Hàn Diệp gật đầu, chắp tay cảm tạ Hữu tướng: "Ta ở Đông cung, không tiện điều tra việc này, đa tạ lão sư mấy năm nay đã không ngại khổ cực, dốc sức giúp ta điều tra chân tướng."

Hữu tướng liên tục xua tay, nói không dám nhận, thở dài: "Điện hạ, thần là thần tử Đại Tĩnh, không nên bàn về ưu nhược quân vương, nhưng Đế gia chủ là người có công lập lên Đại Tĩnh, Tĩnh An Hầu cũng mệnh bạc, Đế gia năm đó quá thảm, ta quả thực không đành lòng. Nhưng mà điện hạ, người có từng nghĩ... nếu có một ngày ngài điều tra ra chân tướng, triều đình sẽ thế nào? Bách tính thiên hạ sẽ thế nào? Giang sơn Hàn thị còn sẽ thế nào?"

Một khi chân tướng của chuyện này bị phơi bày, chắc chắn trời long đất lở, triều đình hỗn loạn.

Hàn Diệp trầm mặc hồi lâu, nhìn sang Hữu tướng, đáy mắt vẫn kiên định như lúc đầu.

"Lão sư, từ triều đình cho đến bách tính Đại Tĩnh ta đều nợ Đế gia một lời giải thích. Ta là trữ quân của Đại Tĩnh, bất luận tương lai việc này có như thế nào, ta vẫn sẽ dốc sức gánh chịu hậu quả."

Hữu tướng khẽ than một tiếng, tấm lòng và trách nhiệm này, không hề thua kém Thái Tổ năm đó.

"Đêm đã khuya, lão sư hồi phủ sớm một chút. Khi nào có tiến triển thì chỉ cần thông báo cho ta một tiếng, ta sẽ đích thân vào phủ để hỏi lão sư."

"Cũng được, điện hạ nghỉ ngơi sớm chút." Hữu tướng đứng dậy bước ra ngoài, đi tới cửa, ông đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: "Điện hạ, lúc ta phái người đến Tây Bắc thì phát hiện cũng có người đi điều tra các lão tướng ở núi Thanh Nam, chuyện này... có cần điều tra không?"

Ngoại trừ bọn họ, người để ý đến chuyện này cũng chỉ có hoàng gia và Đế gia. Hoàng gia muốn giấu còn không kịp, không thể phái người đi điều tra, vậy thì chỉ còn... ông để Hàn Diệp quyết định, cũng là vì vậy.

Ánh mắt Hàn Diệp khẽ động, lắc đầu: "Việc này có thể để yên, lão sư không cần can thiệp."

Hữu tướng nhận được đáp án, gật đầu, choàng lại áo choàng, vội vàng biến mất theo tổng quản trong bóng đêm.

Sâu trong Đông cung, lặng ngắt như tờ. Hàn Diệp chỉ mặc áo trong, tùy tiện khoác thêm một cái áo lông lớn màu xanh thẫm, đứng trên hành lang.

Gió thổi đến lạnh thấu xương, hắn khẽ ho khan hai tiếng, vết thương do kiếm ở trên ngực đau đến tận xương tủy. Hai bông tuyết đột nhiên từ trên trời rơi xuống, dừng ở tay hắn, thoáng chốc tan ra.

Đã qua cuối thu, bắt đầu vào đông.

Hắn đột nhiên nhớ tới thời gian đầu xuân ấm áp hoa nở, ở bãi săn ngoài thành, Nhậm An Lạc mặc áo choàng đỏ, giơ roi thúc ngựa, mỉm cười kiêu ngạo, đứng trước người hắn.

Hóa ra, bất tri bất giác, người mà hắn chờ đợi quay về tòa thành này đã sắp được một năm rồi.

Ba ngày sau, đại hôn của hắn sẽ được chiếu cáo với thiên hạ.

Tử Nguyên, nếu như đây là kết cục cuối cùng, như vậy, cũng tốt.

• Hết chương 72 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro