Chương 67: Mắc câu
Edit: Rùa
Beta: Alice
Cùng lúc đó, núi Hóa Duyên, tờ mờ sáng.
Khu đất trống bên ngoài chùa, mấy hắc y nhân thừa dịp các đệ tử canh gác đang mơ ngủ, lặng lẽ tiến đến gần mấy thi thể quấn vải trắng. Thấy không có người phát hiện, bọn họ vui vẻ nhìn nhau, định vác thi thể xuống núi.
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn truyền đến, thanh kiếm rộng mang theo khí thế như sấm sét đập vào bọn họ, cú đập quá mạnh khiến bọn họ lảo đảo, những thi thể đang vác trên vai rơi xuống đất. Đệ tử các phái đang ngủ say cách đó không xa cũng dần tỉnh táo lại.
Mọi người ngước mắt, nhìn thấy Uyển Thư oai phong lẫm liệt đứng trên cổng chùa, hai tay chống nạnh cười rất sảng khoái.
"Mấy tên nhóc, lột mặt nạ của đám hèn hạ này ra cho lão nương, để ta xem mấy tên trộm này có bộ dạng như thế nào!"
Hắc y nhân dẫn đầu thấy không ổn, ánh mắt nhìn chằm chằm Uyển Thư hiện lên vài phần căm hận, nhưng vẫn vội vàng ra hiệu cho đồng bọn lui về phía sau.
Đây là giọng điệu của thổ phỉ nơi nào thế! Vẻ mặt kỳ quái của đệ tử các phái còn chưa kịp biến mất, thấy hắc y nhân lùi lại, bọn họ cũng biết không ổn, lập tức tiến lên ngăn lại. Tiếng đao kiếm va chạm vang lên trước ngôi chùa cổ kính yên tĩnh.
Uyển Thư từ trên cao nhìn xuống hai bên đang đánh nhau, nhướng mày. Hắc y nhân được đào tạo bài bản, thân thủ không hề thua kém đệ tử các phái, thậm chí còn mạnh hơn một chút, hơn nữa chiêu thức của bọn họ hung ác, nhất thời lại có dấu hiệu sắp xông ra khỏi vòng vây. Cô hừ một tiếng, thoáng nhìn sắc trời, phi từ trên cổng chùa xuống, cầm lấy thanh kiếm cắm trên mặt đất, lao tới chỗ của đám hắc y nhân.
Uyển Thư gia nhập khiến cho cục diện hai bên đột nhiên thay đổi, hắc y nhân bị vây thành vòng tròn, dần dần không thể địch lại. Thấy sắp bị bắt, mấy người liếc nhìn nhau, ngoại trừ người dẫn đầu, bọn họ dùng hết sức lực bức lui mọi người, sau đó đường kiếm đột nhiên thay đổi, quét về phía cổ của mình.
Cho dù võ công Uyển Thư cao cường thì cũng không thể ngăn những người này đồng thời tự sát, nhớ lại những gì Nhậm An Lạc căn dặn, cô biến sắc.
Ngay khi mấy hắc y nhân này sắp vong mạng, mười mấy viên đá đột nhiên bay từ trong chùa ra, đập vào vai phải của bọn họ. Đường kiếm cách cổ nửa tấc thì dừng, hắc y nhân bị điểm huyệt đạo, trừng to mắt đứng im bất động.
Bình minh dần dần ló dạng, mặt trời nhô lên từ xa, tia nắng ban mai đầu tiên xẹt qua bầu trời, rơi xuống bên ngoài chùa Hoá Duyên.
Đệ tử các phái quay đầu, nhìn về phía lối vào chùa. Nhậm An Lạc và Hàn Diệp dẫn các chưởng môn vội vã bước ra khỏi chùa, trong tay Nhậm An Lạc còn cầm mấy viên đá, hiển nhiên vừa rồi là nàng ra tay.
"Sư phụ, mấy người này lén lên núi muốn đánh cắp thi thể của đệ tử các phái, Uyển Thư cô nương đã giúp chúng ta." Đồ đệ đứng đầu phái Võ Đang, Liễu Hành thu kiếm lại, bước nhanh đến trước mặt Cổ Thước, chắp tay nhìn về phía Uyển Thư.
Cổ Thương và các vị chưởng môn liếc nhìn nhau, phất tay cho Liễu Hành lui xuống, nhìn về phía Hàn Diệp: "Điện hạ..."
Rạng sáng Hàn Diệp và Nhậm An Lạc đột nhiên đánh thức bọn họ, không nói một lời liền đi thẳng đến cổng chùa, vừa lúc gặp phải kẻ xấu muốn cướp thi thể, chuyện này nhất định không hề đơn giản.
Hàn Diệp tiến lên: "Chư vị chưởng môn, tối qua ta đã bảo Nhậm tướng quân, sáng sớm hôm nay sẽ có quân y tới đây khám nghiệm vết thương. Trời vừa sáng đã có người tới cướp thi thể, người tới có mục đích gì, thiết nghĩ ta không cần nói thì chư vị cũng đã rõ."
Mấy vị chưởng môn lần lượt gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị. Đường xuống núi sớm đã bị đệ tử các phái phong toả, những người này lại rơi từ trên trời xuống, hành tung quỷ dị, chỉ có thể là sáng sớm đã nấp trong núi Hóa Duyên để tuỳ cơ hành động. Những người này còn cảnh giác với việc quân y lên núi, nghĩ theo hướng nào thì cũng chỉ có thể là hung thủ đã sát hại đệ tử các phái mấy ngày trước.
Cổ Thương phất tay với Liễu Hành, tức giận nói: "Kéo khăn che mặt của bọn họ ra."
Ông ta không hề căn dặn phá giải huyệt đạo, nhìn sự hung dữ của mấy hắc y nhân này, cắn lưỡi tự sát cũng không phải là không có khả năng, chỉ có tử sĩ được nuôi dưỡng mới làm vậy. Cổ Thương liếc nhìn Hàn Diệp một cái, trong lòng lờ mờ hiểu ra, e rằng chuyện này là việc tranh vị của các hoàng tử trong triều, sau đó liên luỵ đến giới võ lâm bọn họ. Mấy vị chưởng môn khác cũng không ngốc, đều đã đoán được vài phần.
Không ai nhìn thấy chưởng môn phái Thanh Thành đứng ở phía sau đột nhiên biến sắc, ông ta liếc nhìn Liễu Hành, vẻ mặt lạnh lẽo.
Khăn che mặt của hắc y nhân bị kéo xuống, đều là dung mạo bình thường, chỉ là ở giữa mày có vài phần tàn ác. Liễu Hành lục soát người bọn họ, tìm thấy một con dao găm mà Kiêu Kỵ doanh thường dùng bên thắt lưng một người, lập tức xoay người giao cho Cổ Thương.
"Đi mời Trịnh thống lĩnh ra đây, để hắn xem những người này có phải là người của Kiêu Kỵ doanh không." Những người này rõ ràng là giả mạo, lúc này Cổ Thương đã tin Hàn Diệp, thậm chí còn dùng một chữ "mời" với Trịnh Hoa.
Liễu Hành nhận lệnh rời đi, chưa qua bao lâu, Trịnh Hoa đã được đưa tới bãi đất trống bên ngoài chùa, vừa thấy Hàn Diệp, đáy mắt hắn đã hiện lên vài tia hổ thẹn. Sau khi nghe rõ tình hình ở bên ngoài chùa, cẩn thận quan sát mấy tên hắc y nhân kia, hắn lắc đầu nói: "Điện hạ, chư vị chưởng môn, những người này tuyệt đối không phải là tướng sĩ của Kiêu Kỵ doanh, bọn họ chắc chắn là mấy kẻ giả mạo đã tàn sát đệ tử các phái mấy ngày trước."
Trịnh Hoa nói rất chắc chắn, vài vị chưởng môn nhất thời cảm thấy đau đầu. Đám hắc y nhân này muốn khơi mào cuộc chiến giữa Thái tử và võ lâm, rõ ràng là muốn nhắm vào Thái tử, lần này môn phái của bọn họ bị liên lụy, bọn họ tất không thể kiềm chế được, bây giờ quan trọng nhất là phải biết được rốt cuộc ai là kẻ ngư ông đắc lợi!
"Cổ Thương đạo trưởng, có thể để Trịnh thống lĩnh đưa những người này xuống núi trước không? Sau khi thẩm tra ra người đứng sau, ta nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích." Hàn Diệp tiến lên đề nghị, thấy Cổ Thương và vài vị chưởng môn gật đầu, hắn phất tay để cho Trịnh Hoa đưa người đi.
Ngô Nham Tùng thấy cục diện đã định, liếc mắt nhìn hắc y nhân một cái, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa quay đầu, ông ta lại đụng phải ánh mắt trầm tư của Nhậm An Lạc, đáy lòng chợt sinh ra cảm giác bất an.
"Khoan đã." Một giọng nữ trong trẻo chợt vang lên, Ngô Nham Tùng đột ngột ngẩng đầu, thấy Nhậm An Lạc lướt qua Trịnh Hoa, đi về phía hắc y nhân đã bị điểm huyệt.
Mọi người không biết vì sao Nhậm An Lạc lại đột nhiên lên tiếng, có điều với thân phận này cũng không có ai dám lên án nàng. Hàn Diệp lơ đãng lướt qua vẻ mặt khó coi của Ngô Nham Tùng, ánh mắt tỏ vẻ đã hiểu, mơ hồ có ý cười và mong đợi.
Nhậm An Lạc đi quanh mấy người kia một vòng, nheo mắt, dừng trước mặt hắc y nhân dẫn đầu, đột nhiên quay đầu nhìn về phía chưởng môn phái Thanh Thành: "Ngô chưởng môn, hôm qua nha đầu nhà ta đã khiến cho đồ đệ của ngài bị thương không nhẹ?"
Một câu nói không rõ ý tứ của Nhậm An Lạc, Ngô Tùng Nham lộ ra nụ cười cứng ngắc: "Nhậm tướng quân, ngài không cần để tâm việc này. Là tiểu đồ vô lễ trước, cũng chỉ bị thương ngoài da, lúc này đang ở trong phòng tĩnh dưỡng..."
Mấy vị chưởng môn nghe lời giải thích này thì mới nhận ra Lỗ Văn Hạo vẫn luôn theo sát Ngô Nham Tùng lại không có ở đây, trong lòng có chút khinh thường. Đường đường một đấng nam nhi, chỉ dính chút thương tích thôi mà cũng phải nằm trên giường tĩnh dưỡng!
"Khó trách, toàn bộ đệ tử phái Thanh Thành đều ở đây, duy chỉ không thấy mỗi hắn." Nhậm An Lạc nhướng mày, đột nhiên mở miệng: "Ngô chưởng môn, ta có một chuyện muốn hỏi ngài, mong chưởng môn không ngại trả lời."
"Nhậm tướng quân mời nói."
Nhậm An Lạc đi đến bên cạnh thi thể của đệ tử phái Thanh Thành đang nằm trên đất, nhìn về phía Ngô Nham Tùng: "Ngô chưởng môn, Thanh Lam Kiếm Điểm của phái Thanh Thành đứng đầu giang hồ, nhưng ta nghe nói phải dùng tay trái cầm kiếm thì mới có thể phát huy hết uy lực của kiếm điểm, có phải thế không?"
Vẻ mặt Ngô Nham Tùng thay đổi, tiến lên hai bước định rút kiếm ra: "Nhậm An Lạc, đây là bí mật của phái Thanh Thành ta, tại sao ngươi lại biết được!"
"Ngô chưởng môn chờ một chút." Cổ Thương ngăn Ngô Nham Tùng lại, quay đầu nhìn Nhậm An Lạc, vẻ mặt nghiêm túc: "Nhâm tướng quân, võ lâm có quy tắc của võ lâm, rốt cuộc vì sao ngài lại nhắc đến việc này?"
Khoé miệng Nhậm An Lạc nhếch lên, đột nhiên rút lấy bội kiếm của một đệ tử bên cạnh, đâm về phía đệ tử phái Thanh Thành đang nằm trên đất.
"Nhậm An Lạc, ngươi khinh người quá đáng!" Ngô Nham Tùng phẫn nộ, rút kiếm lao về phía Nhậm An Lạc.
Hai bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Nhậm An Lạc, đồng thời cản Ngô Nham Tùng. Ngô Nham Tùng bị văng ra, liên tiếp lùi về phía sau ba bước.
Mọi người định thần nhìn lại, Hàn Diệp và Uyển Thư đứng thẳng trước mặt Nhậm An Lạc, không hề di chuyển.
Cổ Thương âm thầm kinh ngạc, Hàn Diệp là đệ tử của Tịnh Huyền đại sư, thân thủ như vậy không phải kỳ lạ, nhưng nha đầu này vẫn còn nhỏ tuổi, sao lại có thân thủ tốt như vậy.
Mạo phạm thi thể là điều tối kỵ, các chưởng môn không quan tâm việc khác, đang định chất vấn Nhậm An Lạc, nhưng trường kiếm trong tay nàng lại dừng trên tay trái thi thể đệ tử phái Thanh Thành. Mũi kiếm vừa lật, lòng bàn tay liền mở hướng về phía mọi người.
"Ngô chưởng môn, nếu đệ tử của phái Thanh Thành ngài quen dùng tay trái, vậy vì sao lòng bàn tay lại không có một vết chai sần nào?" Nhậm An Lạc ngước mắt, không nhanh không chậm nói.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía đệ tử phái Thanh Thành, thấy lòng bàn tay trái quả nhiên không hề có chút vết thương nào, trong lòng nghi hoặc. Liễu Hành được Cổ Thương ra hiệu, bước đến bên cạnh thi thể mặc y phục phái Thanh Thành, mở hai lòng bàn tay ra, phát hiện tất cả bọn họ đều dùng kiếm bằng tay phải.
Cổ Thương nhìn về phía Ngô Nham Tùng: "Ngô huynh, đây là chuyện gì?" Bọn họ không thể biết hết mấy trăm đệ tử phái Thanh Thành, thường ngày chỉ dựa vào quần áo để nhận biết, nhưng nếu người chết ở đây không phải là đệ tử của phái Thanh Thành...
Ngô Nham Tùng ngẩn ra, ngẩng đầu, thanh âm có chút gượng gạo: "Cổ huynh, đừng nghe Nhậm An Lạc nói bậy." Ông ta dừng lại, ánh mắt âm trầm nhìn Nhậm An Lạc: "Chỉ có đệ tử nhập môn mới được học kiếm điểm của phái Thanh Thành ta, thân phận những đệ tử này thấp hèn nên tất nhiên không có tư cách. Nhậm An Lạc, ngươi bôi nhọ bổn phái như vậy là có mục đích gì!"
"Ồ, vậy sao?" Đáy mắt Nhậm An Lạc loé lên một tia sâu xa, mặc kệ Ngô Nham Tùng đang tức muốn hộc máu, thân ảnh khẽ động, đột nhiên di chuyển đến bên cạnh hắc y nhân dẫn đầu, dùng kiếm mở tay trái của hắn ra, cười nói: "Ngô chưởng môn, ngài có biết người này không?"
Mọi người nhìn sang, lòng bàn tay trái đó đầy vết chai sần, chắc chắn là bình thường quen dùng tay trái. Hắc y nhân biến sắc, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Dạng trộm cắp, bản chưởng môn tất nhiên không biết." Ngô Nham Tùng phất tay áo: "Hơn nữa chư vị chưởng môn cũng có thể làm chứng, trong số đệ tử nhập môn của phái Thanh Thành không hề có người này..."
Ông ta còn chưa dứt lời, Nhậm An Lạc đột nhiên đưa kiếm lên rạch một đường trên mặt hắc y nhân. Mọi người kinh hãi, trường kiếm lướt qua, rất nhanh để lại vài đường vết tích. Nhậm An Lạc thu kiếm lại, khẽ thổi mấy mảnh da trên mũi kiếm, hừ một tiếng.
"Ngô chưởng môn, loại mặt nạ da người từ vỏ cây Đông Linh này còn quá nhiều khuyết điểm, ngài để đệ tử dùng thứ rách nát này đắp lên mặt, lẽ nào phái Thanh Thành các người thiếu tiền đến mức này?"
Mặt nạ trên mặt hắc y nhân dẫn đầu bị Nhậm An Lạc lột ra, khuôn mặt hiện ra chính là đại đệ tử của phái Thanh Thành, Lỗ Văn Hạo!
Sắc mặt Ngô Nham Tùng u ám, đột nhiên nắm chặt trường kiếm đã buông lỏng trong tay, cảnh giác nhìn sang mấy vị chưởng môn.
"Ngô Nham Tùng, hoá ra là phái Thanh Thành tàn sát đệ tử của chúng ta!" Tuy tính tình của Cổ Thương trước giờ rộng lượng, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng không nhịn được mà gầm lên.
Thiệp mời triệu tập võ lâm lần này là phái Thanh Thành phát ra, bọn họ từ ngàn dặm xa xôi đến núi Hóa Duyên để hưởng ứng, nào ngờ lại bị rơi vào cái bẫy đã bố trí sẵn của phái Thanh Thành, một nửa đệ tử đều đã bỏ mạng tại đây, ông ta sao có thể không tức giận! Ba vị chưởng môn khác cũng có cùng bộ dạng như vậy, đoán ra nguyên do, lần lượt theo sau Cổ Thương, vẻ mặt thâm trầm tiến về phía Ngô Nham Tùng.
Ngô Nham Tùng lấy tay ra hiệu, đệ tử phái Thanh Thành ở phía sau lập tức dàn trận chắn trước ông ta, không ít hắc y nhân từ trong chùa nhảy ra đứng sau ông ta.
Thấy Ngô Nham Tùng lui về phía sau, hắc y nhân lại liên tiếp xuất hiện, đám người Cổ Thương giận dữ, lần lượt rút kiếm vận lực, nào ngờ sắc mặt bọn họ đột nhiên tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngoại trừ Cổ Thương, ba vị gia chủ còn lại vốn đã bị trúng tên lại càng không ăn thua, gia chủ Tô gia lạnh giọng: "Ngô Nham Tùng, ngươi đã hạ Hoa Công Tán lên người bọn ta!" Bọn họ đều là nhân tài kiệt xuất trong chốn võ lâm, ngoại trừ Ngô Tùng Nham, căn bản không ai có thể âm thầm hạ độc vào trong thức ăn của bọn họ được.
Cục diện đột nhiên thay đổi, Hàn Diệp và Nhậm An Lạc liếc mắt nhìn nhau, nhìn sự ngưng trọng trong mắt đối phương.
Đệ tử các phái vội vàng vây quanh bảo vệ chưởng môn của mình. Vài vị chưởng môn khoanh chân ngồi xuống, điểm vào các huyệt đạo lớn trên người, bắt đầu vận khí chữa thương.
"Không sai, thức ăn của các người mấy ngày nay đều đã bị ta động tay vào rồi, trong vòng ba ngày, chỉ cần dùng nội lực thì máu sẽ chảy ngược. Còn về mấy đệ tử kia, tất nhiên cũng sẽ bị người mà ta sắp xếp lấy mạng." Thấy sự việc bị bại lộ, Ngô Nham Tùng cũng không giả bộ nữa, trên mặt hoàn toàn lộ vẻ nham hiểm.
"Đê tiện đáng khinh, uổng cho chưởng môn một phái." Ngũ Hợp đạo trưởng của Tam Thanh quan là một lão già quật cường, lập tức phẫn nộ mắng mỏ.
"Ngô Nham Tùng, phái Thanh Thành tương truyền trăm năm, hôm nay lại làm ra loại chuyện này, lẽ nào không sợ quần hùng võ lâm công kích?" Cổ Thương trầm giọng hỏi.
"Ta sợ cái gì! Vĩnh Ninh tự thì không nói, Võ Đang của ngươi mới chỉ nổi lên mấy chục năm nay, dựa vào cái gì mà đứng trên phái Thanh Thành. Hôm nay chỉ cần các ngươi đều chết trên núi Hóa Duyên, đến lúc đó không phải ta nói gì thì sẽ là như vậy sao." Ông ta âm hiểm liếc nhìn Thái tử và Nhậm An Lạc một cái: "Thiên hạ sẽ chỉ biết Thái tử dẫn quân tấn công núi Hóa Duyên, chưởng môn bốn phái chết thảm ở đây. Không cần ta ra tay, các người tự khắc sẽ bị triều đình tiêu diệt, đến lúc đó phái Thanh Thành ta sẽ trở thành đệ nhất môn phái võ lâm, nở mày nở mặt!"
Ánh mắt của Ngô Nham Tùng quét qua mấy vị chưởng môn, cuối cùng dừng lại trên người Nhậm An Lạc: "Nhậm An Lạc, ngươi không những không yên phận ở Tấn Nam mà còn chạy ra ngoài lo chuyện bao đồng, hôm nay lão phu sẽ giữ cái mạng của ngươi ở núi Hóa Duyên, ngươi cũng dễ bầu bạn với Thái tử."
"Ngô Nham Tùng, ngươi cấu kết với ai để lấy mạng ta và chư vị chưởng môn?" Hàn Diệp bước ra, chắn trước mặt Nhậm An Lạc, thanh âm nhàn nhạt, giọng nói tràn đầy uy nghi.
Hô hấp của Ngô Nham Tùng đình trệ, nheo mắt nói với Hàn Diệp: "Thái tử, cái ghế trong hoàng thành quá bỏng tay, tốt hơn hết ngài cứ yên tâm ngu ngốc lên đường là được rồi."
"Nếu ngươi nói thật, ta sẽ không tha cho ngươi, nhưng có thể để cho phái Thanh Thành một con đường sống."
"Thái tử điện hạ thật biết doạ người." Ngô Nham Tùng cười âm hiểm, vỗ tay: "Ra đi."
Ông ta vừa nói dứt lời, hai bóng người đột nhiên nhảy ra từ trong chùa, xuất hiện giữa người ngựa của hai bên. Bọn họ đeo trường kiếm, thân ảnh như bóng ma, vừa nhìn đã biết là sát thủ hàng đầu, không hề thua kém những cao thủ giang hồ sớm đã thành danh.
Uyển Thư cầm kiếm tiến về phía trước hai bước, nhíu mày, yểm hộ trước mặt Nhậm An Lạc và Hàn Diệp.
Vẻ mặt Hàn Diệp có chút nghiêm nghị, chậm rãi rút thanh kiếm mềm quấn quanh eo ra, vận lực, tiếng kiếm lanh lảnh vang vọng khắp bên ngoài chùa Hoá Duyên.
Gần như tức khắc, chim muông khắp rừng bay lên, ánh sáng lạnh lẽo quét qua. Mọi người ngước mắt, hít vào một hơi, không biết là từ khi nào, vùng đất cao ở xung quanh núi Hóa Duyên đã bị bao vây bởi vô số binh sĩ của Kiêu Kỵ doanh. Giá cung dài đặt trên núi, cung tên đã được kéo căng, hướng đến chỗ đất trống bên ngoài chùa, dường như chỉ cần Hàn Diệp ra lệnh, nơi đây sẽ lập tức bị san bằng!
Chưởng môn các phái thấy cảnh tượng này, nhìn sang Hàn Diệp mặt không biến sắc, âm thầm cảm thán. Có lẽ hắn đã đoán được trận náo loạn này từ lâu, vì thế mới cho tướng sĩ của Kiêu Kỵ doanh mai phục ở đây.
Ngô Nham Tùng biến sắc, đang định mở miệng, một giọng nói già nua ảm đạm vang lên trên đỉnh núi Hoá Duyên, nội lực thâm hậu khiến cho mọi người khẽ run.
"Hay cho một Thái tử Đại Tĩnh, gặp nguy không loạn, tâm tư thâm trầm, Hàn Trọng Viễn quả nhiên đã dạy được một nhi tử tốt!"
Mọi người nghe vậy thì chợt thất kinh, trên thế gian này, không có mấy người dám gọi thẳng tên huý của đương kim hoàng thượng, trừ phi... trước khi Đại Tĩnh lập quốc, người này đã danh chấn khắp Vân Hạ, tồn tại cùng thời với Thái tổ!
• Hết chương 67 •
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro