Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65: Lên núi

Edit: Rùa

Beta: Alice

Uyển Thư từ trên núi trở về, lao thẳng ngựa về phía lều lớn, bị thị vệ canh giữ trước cửa lều nghiêm nghị ngăn lại. Cô đảo mắt, định gọi viện binh thì Nhậm An Lạc đã đi tới.

"Điện hạ còn chưa dậy?" Đã là giữa trưa, tình hình trên núi Hóa Duyên không rõ, nhưng Hàn Diệp đến giờ còn chưa dậy, quả thực hiếm thấy.

"Vào đi." Thị vệ đang định trả lời, một giọng nói có chút mệt mỏi đã vang lên trong lều. Nhậm An Lạc hơi ngạc nhiên, vén rèm vải bước vào lều, nhìn thấy người đứng trước bàn, bước chân đột nhiên dừng lại.

Hàn Diệp mặc áo choàng trắng ủng đen, quanh eo có quấn một thanh kiếm mềm, tóc buộc cao như nhân sĩ võ lâm, đang nhìn về phía cửa lều. Hắn đứng ở đó, hoàn toàn không còn khí thế hoàng tộc như ngày thường, giống như một thanh gươm đã được mài sắc, nặng nề cứng cỏi.

Chỉ trong một đêm, Nhậm An Lạc đột nhiên cảm thấy không thể nhìn rõ người trước mặt, rõ ràng khuôn mặt tươi cười ôn hoà, nhưng lại thâm trầm lạnh lẽo, toàn thân lãnh đạm xa cách.

"Chưởng môn các phái ở trên núi trả lời như thế nào?" Hàn Diệp ngước nhìn Uyển Thư.

Uyển Thư chưa từng nhìn thấy Hàn Diệp như vậy, lập tức thu lại dáng vẻ cười cợt, nghiêm túc trả lời: "Điện hạ, trên núi có năm môn phái lớn đang tề tựu, các chưởng môn nhìn thấy thiệp mời của điện hạ, nói là bọn họ sẽ không xuống núi, nhưng điện hạ được phép đưa theo hai thị vệ lên núi giải thích."

"Trương Vân, Triệu Kình, chuẩn bị ngựa, cùng ta lên núi." Hàn Diệp nhíu mày, phân phó ra bên ngoài lều một tiếng.

Nhậm An Lạc lập tức phản đối: "Điện hạ, trên núi có nhiều cao thủ, người không thể..."

"Không cần nhiều lời, ngươi ở lại doanh trại chờ, có thanh danh của sư phụ, bọn họ sẽ không dễ dàng ra tay."

"Hàn Diệp!" Thấy Hàn Diệp nâng bước đi ra ngoài, Nhậm An Lạc ngăn hắn lại, lần đầu tiên gọi thẳng tên hắn trước mặt người khác: "Ai cũng biết lão đầu tử Tịnh Huyền kia đang bế quan trong Thái sơn, mấy tên chưởng môn trên núi ngang hàng với người nên không dám động đến người, nhưng đợi mấy lão quái vật kia tới, thấy môn đồ của mình bị giết sạch, bọn họ không bổ người ra mới lạ!"

Hàn Diệp quay đầu, nhìn thẳng vào Nhậm An Lạc: "Cho dù bản lĩnh của lão trại chủ An Lạc trại lớn hơn nữa, cũng không thể dạy dỗ ra đệ tử dám gọi tông sư võ lâm thiên hạ là lão đầu tử. An Lạc, Trung Nguyên không giống Tấn Nam, nhớ kỹ, hoạ từ miệng ra!"

Nhậm An Lạc nhất thời á khẩu, biết mình thiếu chút nữa đã lỡ lời, ho khan một tiếng, nhưng vẫn không chịu tránh ra: "Lần này rõ ràng là có người muốn gây chuyện, ngư ông đắc lợi. Người lên núi một mình quá nguy hiểm, ta và Uyển Thư sẽ đi cùng người."

"Không được." Hàn Diệp không thèm nghĩ đã phản đối.

Nhậm An Lạc vờ như không nghe thấy, cầm lấy trường cung treo ở trong lều, vén rèm vải lên.

"Trương Vân, Triệu Kình, sau khi bọn ta đi thì lập tức dỡ trại, canh dưới chân núi. Nếu trên núi có biến động, lập tức tấn công vào núi tiếp ứng." Nàng nhảy lên ngựa, nhìn về phía Hàn Diệp: "Người không ngăn được ta, hoặc là cùng nhau lên núi, hoặc là ta và Uyển Thư sẽ đánh ngã người rồi chúng ta cùng lên núi. Điện hạ, người chọn một đi."

Trong ngoài đại doanh lặng ngắt như tờ, tướng sĩ xung quanh nhìn Nhậm An Lạc uy phong lẫm liệt trên ngựa, sau đó liếc nhìn sắc mặt của Thái tử gia, không dám thở mạnh, lặng lẽ cúi đầu.

"Trương Vân." Hàn Diệp nhìn thị vệ đang đứng ở một bên.

"Điện hạ..." Trương Vân đứng cạnh nhỏ giọng liếc nhìn Hàn Diệp, dáng vẻ bất lực như cô vợ nhỏ. Ai mà không biết Nhậm tướng quân quan trọng với điện hạ thế nào, ta dám tiến lên cướp ngựa thì đúng là chán sống rồi!

"An Lạc, trên núi không ổn." Hàn Diệp không sai được thuộc hạ, chỉ đành tự mình nói.

"Ta biết, nhưng người đang là trữ quân một nước, tính mạng của người quan trọng hơn ta." Nhậm An Lạc cong môi, cúi người, thiếu chút nữa thì đập tay vào cằm Hàn Diệp: "Hàn Diệp, chúng ta cùng đi."

Bàn tay đưa ra trước mặt thon dài, không mảnh mai như bàn tay hắn đã nhìn quen. Đối diện với ánh mắt kiên trì của Nhậm An Lạc, Hàn Diệp thở dài, đột nhiên nắm lấy tay nàng, nhảy lên lưng ngựa, mặt không biến sắc nói một câu bên tai nàng: "Đi thôi."

Hơi nóng phả vào mặt, Nhậm An Lạc bất chợt bị ôm vào lòng, da mặt dày nhất thời đỏ bừng lên. Nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của thị vệ trong doanh trại, nàng ho khan một tiếng, quát lên với Uyển Thư đang há hốc mồm: "Đứng ngây ra đó làm gì, còn không lên ngựa." Nói xong lập tức phi ngựa, bụi bay tung toé.

"Ồ..." Uyển Thư dài giọng đáp lại, nhảy nhanh lên ngựa chạy theo hai người, trên mặt lộ ra nụ cười như xem kịch hay.

Không ngờ tiểu thư của cô khi ở Tấn Nam đã luyện da mặt dày đến như vậy, nhưng vẫn sẽ có ngày không chịu nổi.

Quốc sắc khuynh thành, nhân vật Thái tử điện hạ này quả nhiên không uổng công tiểu thư vượt ngàn dặm bôn ba tới!

Cả đường đi rất trầm mặc, đến lưng chừng núi, ba người bị đệ tử võ lâm canh giữ núi ngăn lại. Những người này còn trẻ tuổi, vẻ mặt bi thương, thấy Hàn Diệp chỉ đưa theo hai nữ tử lên núi, sự đề phòng trong ánh mắt đã giảm đi.

"Thái tử điện hạ." Thanh niên dẫn đầu bước lên phía trước, chắp tay: "Tại hạ Lỗ Văn Hạo của phái Thanh Thành, sư phụ có dặn, nếu điện hạ nhận lời tới thì ta sẽ đưa điện hạ lên núi, mời điện hạ xuống ngựa."

Hàn Diệp gật đầu, liếc nhìn bốn phía xung quanh. Năm môn phái lớn đang tề tựu là Thanh Thành, Võ Đang, Tam Thanh quan, Nam Cung thế gia, Vĩnh Từ Tô gia, ở Vân Hạ ngoại trừ Tịnh Huyền của Vĩnh Ninh tự ở Thái sơn, chỉ có lão chưởng môn đang bế quan của Võ Đang thuộc hàng tông sư, tại sao lần này phái Thanh Thành thuộc hàng trung lưu lại làm chủ trên núi Hóa Duyên?

Hắn áp xuống sự nghi hoặc, thong dong nhảy từ trên ngựa xuống, đưa tay đến trước mặt Nhậm An Lạc: "An Lạc, xuống đây."

Lưng ngựa cách mặt đất còn chưa đến nửa mét, Nhậm An Lạc kỳ quái liếc nhìn Hàn Diệp, bám vào tay hắn nhảy xuống, chân không dính bụi, vỗ vỗ vạt váy, đứng bên cạnh hắn.

Lúc này, nghe Hàn Diệp gọi mọi người mới biết, người đi cùng Thái tử hoá ra là Nhất phẩm Thượng tướng quân danh tiếng lẫy lừng trong triều mấy năm nay, Nhậm An Lạc.

Giang hồ áo vải xưa nay khó mà có được chỗ đứng trên triều, Nhậm An Lạc thân là nữ tử nhưng lại làm được việc không thua kém gì nam tử. Trên đất Vân Hạ, nàng vẫn là người duy nhất từ trước đến nay.

Cho dù là gia chủ Đế gia Đế Thịnh Thiên năm đó, cũng là do gia tộc Đế thị ở Tấn Nam bồi dưỡng nên mới có được truyền kỳ một đời như vậy.

Trong ánh mắt nhìn Nhậm An Lạc của mấy nhân tài võ lâm trẻ tuổi này, tràn đầy sự cảm khái phức tạp và ngưỡng mộ.

"Điện hạ, mời ngài giao ra bội kiếm."

Hàn Diệp dẫn hai người đi lên phía trước, Lỗ Văn Hạo đột nhiên trầm giọng ngăn bọn họ lại. Tuy ngoài mặt trông hắn rất cung kính, nhưng hành động lại có phần vô lễ.

Ngoại trừ đệ tử của phái Thanh Thành, người dẫn đầu mấy môn phái khác khi nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức biến sắc. Hàn Diệp có thân phận như thế nào, hắn là trữ quân một nước, đồng ý lấy thân phận đệ tử của Tịnh Huyền đại sư để lên núi thương lượng đã là vô cùng nhường nhịn rồi. Vân Hạ hiện giờ, nếu thực sự kết thù với hoàng gia, thì dù các môn phái có thế lực lớn đến đâu cũng sẽ bị tiêu diệt, nếu không phải lần này bị tổn thất nặng nề, chí khí của các môn phái khó mà ổn định, cũng không đến mức phải tụ tập lại thách thức đương kim Thái tử.

Đệ tử dẫn đầu Võ Đang, Liễu Hành đang định tiến lên, Hàn Diệp đã thờ ơ chắp tay ra sau lưng, liếc nhìn Uyển Thư một cái.

Chỉ nghe thấy một âm thanh chói tai vang lên trong rừng, nha đầu theo sau Thái tử lao ra như một mũi tên, một trận gió cuốn mây bay nổi lên. Đến khi bọn họ định thần trở lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì bàng hoàng đứng tại chỗ, không thể tin nổi.

Các đệ tử phái Thanh Thành ngã ngổn ngang trên mặt đất, trường kiếm trong tay rơi đầy trên đất, không ngừng la hét. Lỗ Văn Hạo vẫn luôn ngang ngược khó dạy bị nha đầu kia xách lên không trung bằng một tay, không thể động đậy, nhìn bộ dạng xem trò vui của mọi người, sắc mặt hắn tái mét.

Công phu của nữ nha đầu này không hề thua kém các tiền bối võ lâm nổi danh từ lâu, nhưng cô rõ ràng mới có mười lăm mười sáu tuổi, quả thực không thể tin được.

"Cho dù chưởng môn phái Thanh Thành của ngươi đang ở đây, ông ta cũng không dám đoạt binh khí của ta, huống hồ là ngươi." Hàn Diệp lãnh đạm liếc Lỗ Văn Hạo một cái, không thèm để ý đến những người khác, cất bước lên núi, dáng vẻ thong dong.

Nhậm An Lạc cong khoé miệng, đi theo sau hắn.

Uyển Thư xách Lỗ Văn Hạo đứng im tại chỗ, đến khi bóng dáng của Hàn Diệp và Nhậm An Lạc đã cách xa, cô mới ném hắn sang một bên, phủi phủi tay, ung dung đi theo hai người cách đó không xa. Mọi người đều kiêng dè cô, cũng chỉ dám bước từng bước thật chậm lên núi.

Chỉ còn Lỗ Văn Hạo bị bỏ lại, đứng đó do dự hồi lâu, cuối cùng cũng không còn mặt mũi nào đi theo đệ tử các phái. Hắn đè xuống sự oán hận trong mắt, dẫn đám đệ tử phái Thanh Thành bị thương vội vàng lên núi theo một con đường khác.

Ba mặt bao quanh núi Hóa Duyên là vách đá, chỉ có một con đường mòn hẻo lánh dẫn thẳng lên đỉnh. Trên đỉnh núi có một ngôi chùa nhỏ u ám yên tĩnh được gọi là chùa Hóa Duyên, ngôi chùa này xưa nay chỉ có một vị trụ trì lớn tuổi và một vài chú tiểu, lần này các môn phái chọn nơi này để tụ họp mới khiến nó có chút tiếng tăm. Sau khi các phái lục tục kéo tới, lão trụ trì liền nghỉ ngơi ở hậu viện, giao chùa cho các vị chưởng môn chăm sóc, có điều chuyện các đệ tử bị sát hại đã khiến cho các môn phái canh phòng nghiêm ngặt ngôi chùa này.

Hai canh giờ sau, Hàn Diệp lên đến đỉnh núi, đập vào mắt là mười mấy cỗ thi thể bọc vải trắng nằm trong một khoảng đất trống ngoài chùa, hai người nhìn nhau, bước vào trong chùa.

Bên trong Phật đường, năm vị chưởng môn nghiêm mặt ngồi thẳng, nhìn thấy Hàn Diệp đi tới từ xa, lông mày bọn họ giật giật, không hề đứng dậy. Chưởng môn phái Thanh Thành ngồi ở đầu có vẻ mặt thâm trầm nhất, đứng sau ông ta là Lỗ Văn Hạo đã chuồn lên trước, còn có ba người sắc mặt tái nhợt, rõ ràng đang bị thương trên vai phải.

Hàn Diệp bước vào đại điện, hơi nâng tay lên, dùng lễ nghi giang hồ coi như lời chào hỏi: "Hàn Diệp thay mặt sư tôn vấn an chư vị chưởng môn."

Hắn vừa nói dứt lời, chưởng môn các phái đều có chút xấu hổ. Tịnh Huyền đại sư có địa vị rất cao ở Vân Hạ, những người đang ngồi đây chỉ có thể coi là vãn bối. Dựa theo quy tắc giang hồ mà nói, Hàn Diệp quả thực có thể ngồi ngang hàng với bọn họ, nhưng bọn họ cũng đã có tuổi rồi, vừa mất thể diện vừa mất vai vế, quả thực có chút tức giận.

"Điện hạ mời ngồi, không cần đa lễ." Chưởng môn phái Thanh Thành, Ngô Nham Tùng xua xua tay, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh ông ta.

Hàn Diệp gật đầu, trong điện chỉ chuẩn bị một cái ghế, hắn dứt khoát đứng im tại chỗ, lười di chuyển.

Gia chủ Tô gia, Tô Chấn Đông khẽ động vai phải, quan sát Nhậm An Lạc: "Điện hạ không cần vội, lão phu có vài lời muốn hỏi. Hôm qua vị cô nương này bắn một mũi tên đã làm ba người chúng ta bị thương, không biết là học được từ vị tiền bối nào?"

Tuy Nhậm An Lạc võ công cao cường, nhưng thắng được vẫn là do đánh úp, nếu tiền bối quy ẩn của các phái xuống núi, bọn họ chưa chắc đã không thể bắt được nàng. Bọn họ chỉ muốn biết sư phụ của Nhậm An Lạc là người nào, tránh phạm vào điều kiêng kị.

Nhậm An Lạc khẽ cười, nhìn về phía Tô Chấn Đông: "Bổn cô nương dùng tay không đánh nhau, lớn lên trên đất Tấn Nam hoang dã, họ Nhậm tên An Lạc. Các vị chưởng môn đừng ra vẻ nữa, người của phái Thanh Thành đã lên núi từ lâu, ta không tin bọn họ vẫn chưa tố cáo với các vị. Có phải vị đồ đệ ngoan này nói là bọn ta chưa phân rõ trắng đen đã đả thương hắn rồi không?"

Chưởng môn phái Thanh Thành hừ một tiếng, đang định mở miệng, Nhậm An Lạc đã khoanh tay: "Khắp thiên hạ có nơi nào không phải đất của vua, người sống trên ấy có ai không phải dân của vua. Núi Hóa Duyên là đất của Đại Tĩnh, các người là con dân của Đại Tĩnh, chỉ là một đệ tử nhỏ bé của phái Thanh Thành, dựa vào đâu mà dám tước binh khí của trữ quân một nước?"

• Hết chương 65 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro