Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62: Pháo hoa

Edit: Rùa

Beta: Alice

Không giống mấy tháng trước bị bắt cóc lên xe ngựa một cách khó hiểu khi rời kinh tới Mộc Thiên phủ, lần này, hành dinh của Thái tử đứng chờ bên ngoài Nhậm phủ ước chừng cả một buổi sáng, đến giữa trưa cửa lớn của Nhậm phủ mới được mở, Nhậm An Lạc duỗi người bước ra. Theo lời kể của bách tính qua đường, Nhậm tướng quân để lại toàn bộ hộ vệ của phủ, chỉ dẫn theo một nha đầu phong thái dũng mãnh, tác phong này, lại rất phù hợp với tính cách thường ngày của nàng.

Đợi hành dinh ra khỏi kinh thành, mọi người đều thở dài. Ở ngoài phủ Thượng tướng quân, Thái tử gia của bọn họ quả thực đã thể hiện rất rõ ràng mấy chữ "hậu đãi trọng thần", đương nhiên, đó là đối với nữ thổ phỉ Nhậm An Lạc, nếu đặt lên người người khác, tội danh coi thường quân uy trên triều cũng coi như là nhẹ rồi.

Nhưng chuyến đi này cũng có vài điểm tương đồng, Nhậm An Lạc vừa bước lên xe ngựa của Thái tử liền lăn ra ngủ say giống như lần trước, đừng nói thỉnh an, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn Hàn Diệp, người đã đợi nàng cả một buổi sáng.

Hàn Diệp nhìn nàng một cái, dựa vào một bên, ánh mắt sâu không thấy đáy.

Xe ngựa lắc lư hai ngày, đoàn người cuối cùng cũng đến được phủ Lâm Tây. Tri phủ đã ra ngoài cổng thành nghênh đón từ sáng sớm, Nhậm An Lạc ngủ đến trời đất tối tăm trong xe ngựa, bị tiếng thăm hỏi đánh thức, khó chịu lùi đến một góc, không cẩn thận đụng vào bàn, phát ra âm thanh nặng nề. Nàng hừ một tiếng, quay người tiếp tục vùi đầu ngủ say.

Hàn Diệp nhìn mà buồn cười, vén rèm vải nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫy tay với tri phủ đang chờ lệnh. Tri phủ thoáng nhìn cảnh tượng bên trong xe ngựa, ánh mắt tỏ vẻ đã hiểu, yên lặng dẫn hành dinh của Thái tử vào trong biệt trang.

Buổi tối, khi Nhậm An Lạc tỉnh lại từ giấc ngủ say, nàng đã nằm trên chiếc giường trong thư phòng của biệt trang. Nàng đạp tung chăn ra, hoàng sợ nhìn Hàn Diệp đang ngồi trước bàn.

"Tỉnh rồi? Đây là phủ Lâm Tây, đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở nơi này, sáng mai lại khởi hành, đi một ngày nữa là tới." Hàn Diệp nhìn về phía nàng.

"Ta còn tưởng rằng người sẽ đi thẳng đến núi Hóa Duyên." Nhậm An Lạc ngáp một cái.

"Đêm nay là mười lăm, lễ hội đèn lồng ở lầu Lâm Tây nổi tiếng gần xa, ngươi đã ngủ cả ngày rồi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút." Hàn Diệp đứng dậy, đi đến trước mặt Nhậm An Lạc.

Lúc này Nhậm An Lạc mới thấy Hàn Diệp mặc thường phục, nhướng mày nói: "Điện hạ không lo lắng chuyện ở núi Hoá Duyên?"

"Chỉ cần Trung Nghĩa Hầu nhận tội, bọn họ sẽ tự giải tán, không cần lo lắng."

Thấy Hàn Diệp nhìn mình không chớp mắt, Nhậm An Lạc bĩu môi, uể oải bò dậy từ trên giường: "Thần tuân chỉ."

Thấy Nhậm An Lạc định ra ngoài với bộ dạng lôi thôi, Hàn Diệp kéo nàng lại, chỉ vào phòng trong: "Ta đã cho người chuẩn bị nước ấm và y phục, thay xong rồi hãy ra ngoài." Nói rồi không đợi Nhậm An Lạc phản đối, trực tiếp ra khỏi thư phòng.

Nhậm An Lạc nhìn bộ dạng lếch thếch của bản thân, xoa cằm, gật gù đi vào phòng trong.

Nửa khắc sau, cửa thư phòng bị mở ra, Hàn Diệp đứng ở trong viện, ngẩng đầu, hơi ngẩn ra, đáy mắt hiện lên ý cười.

Dáng người cao gầy, tóc dài buộc cao, Nhậm An Lạc đứng trên hàng lang, một thân váy dài trắng tinh, quanh eo quấn một dải lụa, một bông hoa mận đỏ điểm xuyết trên tay áo, đôi mắt sáng ngời, linh động trang nhã.

Đã quen nhìn thấy bộ dạng chỉnh tề của Nhậm An Lạc trong bộ tướng bào phong cách Tấn Nam, Hàn Diệp không ngờ nàng cũng rất phù hợp với trang phục của các tiểu thư Đại Tĩnh, trong sự ung dung còn có cao quý, như thể trời sinh là dành riêng cho nàng vậy.

Thấy Hàn Diệp đứng ngẩn người hồi lâu, Nhậm An Lạc bước đến trước mặt hắn, xua tay: "Đi thôi." Nói rồi đi trước ra phía bên ngoài.

Hàn Diệp lắc đầu, chỉ có điều tính cách này quá thoải mái phóng khoáng rồi.

Phủ Lâm Tây cách hoàng thành không xa, xưa nay bình an phồn thịnh, lễ hội đèn lồng vào ngày mười lăm hàng tháng luôn thu hút rất nhiều bách tính từ các thành lân cận.

Lúc này, trên đường phố treo đủ loại đèn lồng kiểu dáng động vật, người qua lại như nước chảy, Hàn Diệp nhân lúc thị vệ không chú ý, kéo Nhậm An Lạc lẫn vào trong đoàn người. Đợi khi thị vệ lấy lại tinh thần, hai người sớm đã không thấy bóng dáng.

Bên trong một con hẻm nhỏ, ánh đèn có chút u ám. Nhậm An Lạc nhìn Hàn Diệp đang nắm lấy ống tay áo của nàng: "Không phải trước giờ điện hạ thích tuân theo phép tắc sao, sao hôm nay lại nghịch ngợm như vậy?"

Hàn Diệp buông tay, chớp mắt cười nói: "Hồi nhỏ ta rất nghịch ngợm, thường xuyên dẫn theo An Ninh lặng lẽ xuất cung." Hắn dừng một chút: "Khi ấy Tử Nguyên không thích hoàng cung, ta cũng từng lén đưa nàng ra ngoài. Lễ hội đèn lồng vào đêm Nguyên Tiêu năm đó, ta đã tiêu mười quan tiền để mua tặng nàng hai cái đèn lồng thỏ ngọc, hôm sau nghe cung nữ nói sinh thần của Tử Nguyên là mười sáu tháng Giêng, nhưng ta phải cùng cữu cữu rời kinh tuần tra, vì thế mới viết tạm một phong thư nói rằng tặng cặp đèn lồng thỏ ngọc kia làm quà cho nàng ấy, cũng không biết nàng ấy có cho rằng ta keo kiệt không..." Thoáng thấy vẻ mặt trầm mặc của Nhậm An Lạc, Hàn Diệp cảm thán một câu: "Bây giờ nhớ lại, đã mười năm rồi."

Nhậm An Lạc nhìn Hàn Diệp một cái, mơ hồ trả lời: "Trí nhớ của điện hạ thật tốt, đến việc nhỏ này cũng nhớ rất rõ ràng."

"Ta nhớ rất rõ, chỉ là không biết nàng ấy còn nhớ hay không." Thanh âm Hàn Diệp nhàn nhạt, bước ra khỏi con hẻm nhỏ.

Bước chân của Nhậm An Lạc khựng lại, mím môi đi theo sau hắn. Bên ngoài hẻm nhỏ, hàng vạn ngọn đèn thắp sáng, phồn hoa náo nhiệt, nàng nhìn bóng dáng Hàn Diệp ở xa, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy có chút cô độc lạnh lẽo.

Hai người đều không có thói quen tản bộ, nhất thời chỉ trầm mặc bước đi. Ở xa có tiếng ồn ào truyền đến, đi theo dòng người, nhìn thấy bách tính vây thành vòng tròn, hai người nhất thời tò mò, tiến đến xem thử. Thì ra là Long Duyệt đường của phủ Tây Lâm tổ chức cuộc thi bắn tên, cách khoảng một trăm mét trong đấu trường có ba bia bắn, bên phải có một đài cao, trên đài cao không có gì che chắn, chỉ có một hộp gỗ tinh xảo ở chính giữa. Nghe nói vật phẩm trong hộp gỗ chính là bảo bối của Long gia.

Long Duyệt đường là một thế gia nổi tiếng về chế tạo pháo hoa ở vùng Giang Bắc, đã nghiên cứu về pháo hoa từ bao đời nay. Pháo hoa dùng trong các yến hội cung đình cũng là cống phẩm của Long gia, coi như là một thương gia đứng đắn, còn về nhà cũ của Long Duyệt đường, chính là ở phủ Lâm Tây.

Cuộc thi bắn tên ở phủ Lâm Tây được tổ chức vào mười lăm hàng tháng. Một năm trước khi treo chiếc hộp gỗ, lão gia của Long Duyện đường đã nói, chỉ cần mũi tên bắn chuẩn, hộp gỗ sẽ tự mở ra, vật phẩm bên trong hộp gỗ lập tức thuộc về người ấy. Có điều không ít người đã bắn trúng hồng tâm, nhưng hộp gỗ chưa từng được mở ra, mọi người cũng không biết điều kiện bắn tên rốt cuộc như thế nào, tuy mỗi năm đều có rất nhiều người cố gắng dùng đủ mọi biện pháp để bắn trúng hồng tâm, nhưng tất cả chỉ là con số không.

Lâu dần, cuộc thi bắn tên ở đây đã trở thành một truyền thống của phủ Lâm Tây. Hôm nay Long lão gia đã lâu không ra khỏi phủ xem bắn tên cũng đích thân đến, khiến cho đài cao vô cùng náo nhiệt. Lúc này có mấy chục người đang đứng bên ngoài quan sát, mỗi khi có người bắn trúng được ba mũi tên, trong đám đông sẽ có tiếng hoan hô thân thiện vang lên, suy cho cùng thì hộp gỗ kia đã treo lâu như vậy, cũng không còn ai hy vọng có người sẽ đoạt được vị trí đầu tiên nữa.

Cuộc thi này xem ra khá hiếm lạ, hai người cảm thấy thú vị, sau khi đứng quan sát nửa canh giờ, khi thấy không còn người vào sân nữa, lão nhân gia trên đài cao hiển nhiên có chút thất vọng, đang định rời đi.

Nhậm An Lạc xua tay với Hàn Diệp: "Đi thôi." Đi được vài bước lại phát hiện phía sau không có người đi theo, nàng quay đầu lại, thấy Hàn Diệp đã đi vào trong sân, có chút kinh ngạc.

Tướng mạo Hàn Diệp trời sinh tao nhã tuấn mỹ, một thân cao quý, vẻ mặt uy nghiêm, nhất thời trong sân im lặng trở lại, lão nhân gia trên đài cao lại có hứng thú, hỏi: "Vị công tử này cũng tới thử vận may sao?"

Hàn Diệp mỉm cười, chắp tay nói: "Long lão gia, lẽ nào chỉ có người của phủ Lâm Tây mới được bắn tên?"

"Đương nhiên không phải, ai muốn cũng được." Long lão gia đi đến bên đài cao, có chút nghi hoặc: "Cách ăn mặc của công tử không giống người giỏi cá cược, lẽ nào có nguyên do gì?"

Thực ra chuyện này chỉ có thể coi là trò tung hứng trên phố, còn do thương nhân tổ chức, vì thế tuy người lên khán đài hàng tháng có rất nhiều, nhưng vì muốn giữ thể diện, một vài công tử thế gia trước giờ chưa từng tham gia.

"Long lão gia, tháng sau ta thành hôn, còn chưa nghĩ được lễ vật gì để tặng cho thê tử, hôm nay trùng hợp đi ngang qua phủ Lâm Tây, vì thế muốn thử một lần." Hàn Diệp ho khan một tiếng, cất cao giọng nói.

Nghe Hàn Diệp nói, bách tính xung quanh vô cùng sửng sốt, lặng lẽ dời mắt lên người xuất hiện cùng Hàn Diệp là Nhậm An Lạc. Trong đám đông dần vang lên những tiếng cười đầy ẩn ý, không ít cô nương nhìn Nhậm An Lạc với ánh mắt thẹn thùng và ngưỡng mộ.

Nhậm An Lạc nhướng mày, nhìn dáng vẻ cao quý lẫm liệt ôn nhuận như ngọc của Hàn Diệp. Nàng bước ra khỏi đám đông, vẻ mặt điềm tĩnh, phất tay áo mạnh dạn nói: "Phu quân, chàng tiếp tục đi, nếu không lấy được tặng vật, từ nay trở đi ta và chàng đừng bàn đến chuyện cưới gả nữa, chàng chỉ có thể ở rể!" Trước giờ nàng không phải là người dễ chịu thua, Hàn Diệp dám trêu chọc nàng trên phố, nàng đương nhiên cũng sẽ không yếu thế.

Vừa nói dứt lời, bách tính xung quanh lập tức cười vang, không ngừng trầm trồ, cảnh tượng trên sân nhất thời náo nhiệt. Long lão gia đứng trên đài cao vuốt râu, cười nói: "Vị cô nương này xem ra rất có cá tính, công tử phải cố gắng lên, bằng không nếu quý phủ mất đi người kế thừa, vậy thì lại là lỗi của Long gia ta rồi."

Ông vuốt bộ râu, nói rất tự tin, lui về một góc trên đài, đáy mắt có sự giảo hoạt của lão cáo già.

Có người ở bên đã đưa cung và tên cho Hàn Diệp, Hàn Diệp kéo căng dây cung, trên dây có ba mũi tên.

Một phát bắn ba mũi tên đều trúng hồng tâm không phải chưa có người thử, mọi người thấy Hàn Diệp cũng làm như vậy, không khỏi có chút thất vọng, tiếng la ó liên tục vang lên.

Hàn Diệp như không nghe thấy, hắn nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng trên người Nhậm An Lạc đang nổi bật trong đám đông, hồi lâu vẫn không động đậy, ánh mắt ôn hoà ấm áp.

Đám đông dần yên tĩnh lại, không còn cười nữa, Nhậm An Lạc hơi ngẩn ra, vẻ mặt có chút nghi hoặc.

Đột nhiên, Hàn Diệp xoay người, cung tên được kéo thành hình vòng cung cũng dịch chuyển theo, vút lên đỉnh đài trên cao như một tia sét.

Một tiếng động lớn vang lên, mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, hộp gỗ treo giữa không trung đã rơi xuống đất. Bởi vì lực đập quá lớn, khoá sắt bị gãy, hộp gỗ bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Trong bóng tối dùng mũi tên làm đứt dây sắt, quả thực vô cùng thần kỳ!

Không thể nhìn rõ thứ được cất giấu bên trong, nhưng nhìn hộp gỗ vỡ nát và vẻ mặt kinh ngạc của Long lão gia trên đài cao, mọi người liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên hiểu ra. Hộp gỗ luôn được treo trên đài cao bằng ba dây thép, câu nói bắn chuẩn mà ban đầu Long gia nói, hoá ra là có ý này.

Tấm bia ngắm bắn kia chỉ là để qua mắt, từ đầu đến cuối, cái gọi là bắn tên chỉ là thử tâm lý của mọi người thôi.

Hàn Diệp buông cung tên xuống, bước đến trước mặt Nhậm An Lạc, khóe miệng cong lên, không nói một lời kéo nàng ra khỏi đám đông.

Nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền tới có chút nóng bỏng, Nhậm An Lạc hơi ngẩn ra, nhưng không kịp tránh.

Long lão gia thò đầu ra khỏi đài cao, hét lên: "Vị công tử này, ngươi không cần tặng vật sao?"

Hàn Diệp không dừng chân lại, giọng nói truyền đến từ xa: "Long lão gia, một người vui không bằng mọi người cùng vui, ý tốt của Long lão gia cứ phân phát cho mọi người là được."

Lời này khiến mọi người rất khó hiểu, bọn họ không quan tâm đến hai người tự rời đi nữa, ánh mắt mong chờ hướng về đài cao, vô cùng tò mò về bảo bối của Long gia.

Long lão gia hơi trầm ngâm liếc mắt ra khỏi đám đông, sau đó ra hiệu cho quản gia trên đài cao, chắp tay với bách tính bên dưới đài, cười nói: "Chư vị, Long gia đã ở phủ Lâm Tây được mười năm, nhờ có sự giúp đỡ của hương thân mới được phồn thịnh như ngày hôm nay. Long gia ta lập phủ nhờ pháo hoa, bảo bối cất giấu tất nhiên là những thứ này. Từ nay về sau, vào mười lăm hàng tháng, bên bờ sông Lâm Tây đều sẽ đốt pháo hoa, góp vui cho mọi người!"

Mọi người nhất thời ngẩn ra, đột nhiên, giữa không trung vang lên tiếng động lớn. Mọi người vừa ngẩng đầu nhìn, liền thấy bầu trời trên thành Lâm Tây ngập tràn pháo hoa rực rỡ lộng lẫy, cảnh tượng phồn thịnh.

Bên bờ sông cách đó không xa, Hàn Diệp buông Nhậm An Lạc ra, lùi bước dựa vào gốc cây bên cạnh.

Nhậm An Lạc liếc nhìn pháo hoa trên không trung, nhìn sang Hàn Diệp: "Người sớm đã đoán được trong rương không có gì, thứ mà Long gia chuẩn bị chính là pháo hoa khắp thành?"

Hàn Diệp gật đầu: "Ta cũng chỉ đoán như vậy, thực ra nếu Long lão gia không nói vật ở trong rương là bảo bối của Long gia, e rằng đã có người làm vậy từ lâu rồi, nhưng bọn họ tiếc bảo vật, vì thế đến giờ mới chưa có người trực tiếp bắn rơi rương gỗ. Có lẽ ông ấy cũng rất đau đầu, thuốc nổ dễ cháy, Long phủ nhất định phải thay thường xuyên, còn phải phái người canh giữ. Ta giúp ông ấy lần này, cũng coi như là chăm sóc cho dân."

Nhậm An Lạc ngẩng đầu nhìn pháo hoa lộng lẫy trên không trung, thuận miệng nói: "Điện hạ có lòng, chỉ tiếc Đế tiểu thư ở kinh thành xa xôi, không nhìn được cảnh tượng rực rỡ này."

Hàn Diệp ngước mắt, hoà vào tiếng pháo nổ vang, thanh âm nhàn nhạt vang lên bên tai Nhậm An Lạc.

"An Lạc, chúng ta đã quen biết một năm rồi, ta còn chưa hỏi sinh thần của ngươi?"

Nhậm An Lạc quay đầu, vẻ mặt mơ hồ: "Còn xa lắm, sao điện hạ lại đột nhiên hỏi vậy?"

"Không có gì, chỉ là cảm thấy pháo hoa này nhìn không tệ lắm, vì thế định đặt trước để làm quà tặng ngươi."

"Điện hạ thật hào phóng." Nhậm An Lạc bĩu môi, lười nhác trả lời.

Hàn Diệp nghe được câu trả lời bất đắc dĩ của nàng, một lúc lâu sau, hắn cúi đầu xuống, nhìn nữ tử đang đứng ở trước mặt, đột nhiên mở miệng: "An Lạc, ngay khi hồi kinh, ta sẽ bẩm lên phụ hoàng, dùng nghi lễ của Thái tử phi để chính thức đón Thừa Ân vào Đông cung, ngươi nói... có được không?"

• Hết chương 62 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro