Chương 59: Không đúng
Edit: Rùa
Beta: Alice
Cuộc đời của Tuệ Đức thái hậu, có vài chuyện truyền kỳ.
Tuy thanh danh của bà ở Đại Tĩnh không bằng Hàn Tử An và Đế Thịnh Thiên ở Vân Hạ năm đó, nhưng mấy chục năm sau, không có ai không ngưỡng mộ vận mệnh của bà.
Năm mười lăm tuổi bà gả cho Hàn Tử An, người kế thừa gia tộc lớn ở phương Bắc, trở thành chính thất, ba mươi tám tuổi đăng cơ lên làm Hoàng hậu, bốn mươi hai tuổi ngồi lên vị trí Thái hậu, tĩnh dưỡng ở điện Từ An. Sau hơn mười năm, bà trở thành nữ nhân tôn quý nhất vương triều Đại Tĩnh.
Văn thơ truyền lễ, đức hạnh vẹn toàn, từ bi thiên hạ, chỉ vỏn vẹn mười hai chữ, chính là những lời ca tụng trong hơn hai mươi năm nay của bách tính Vân Hạ về vị Thái hậu này.
Nhưng người đời đều biết, ngay cả phẩm chất của thánh nhân cũng khó mà hoàn mỹ, huống hồ Tuệ Đức thái hậu chỉ là một người bình thường. Sau khi nghĩ lại, là người ở trong thế gia đại tộc, cười đến cuối cùng trong cuộc tranh đấu hậu cung, giúp con trai duy nhất đăng cơ làm hoàng đế, ngồi vững ở điện Từ An, một đời gặp gỡ há có thể tầm thường được.
Huống hồ, tuy bà sinh ra cùng thời với Đế Thịnh Thiên, nhưng tài năng cả đời không hề bị lu mờ.
Vị Tuệ Đức thái hậu này, ngay cả vua Gia Ninh là con trai ruột cũng chưa chắc có thể hiểu được tường tận về bà.
Sau khi vua Gia Ninh bị ám sát, Tả tướng nghỉ dưỡng trong phủ, Hữu tướng Ngụy Gián được vua Gia Ninh giao cho trọng trách chấn hưng lại bầu không khí trong triều đình. Mấy ngày nay, ngoại trừ Hoàng Phổ hận không thể mọc ba đầu sáu tay ra, người bận rộn nhất chính là lão Thừa tướng này.
Vừa về phủ sau khi bàn bạc chính sự trong nội các, Hữu tướng nghe hạ nhân tới báo Nhậm An Lạc cầu kiến, có chút kinh ngạc. Sau khi thế lực của Tả tướng suy yếu, người đến thăm phủ nhiều không đếm xuể, ngoại trừ những việc triều chính thì Nhậm An Lạc rất ít tiếp xúc riêng với ông, đây cũng là nguyên nhân khiến Hữu tướng tán thưởng Nhậm An Lạc.
"Mời Nhậm tướng quân đến thư phòng."
Hữu tướng căn dặn một câu, sau đó rẽ vào một lối khác trong hậu viện rồi đi về phía thư phòng. Nghe thấy tiếng bước chân nhanh nhẹn của Nhậm An Lạc từ xa, ông quay đầu lại, thấy Nhậm An Lạc ôm một chồng sách đi tới, bật cười tiến lên.
"Sao hôm nay Nhậm tướng quân lại tới đây?"
Hai người cùng nhau bước vào thư phòng, Nhậm An Lạc đặt chồng sách lên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ, có chút xấu hổ: "Hai ngày trước Thái tử chê ta học vấn không thông, bảo ta tới học hỏi tướng gia nhiều một chút, nên ta đã tìm mấy cuốn sử cổ đến xin tướng gia chỉ bảo, tướng gia có thời gian không?"
Hữu tướng thấy vẻ mặt Nhậm An Lạc thành thật, vuốt râu cười nói: "Mỗi người đều có thế mạnh riêng, tướng quân giỏi bày binh bố trận, lão phu cũng có thứ không bằng, nhưng..." Ông đổi chủ đề, cầm cuốn sách trên bàn lên, ngồi xuống ghế gỗ: "Nếu An Lạc muốn học chút sử cổ, lão phu cũng sẽ cố gắng hết sức."
"Được tướng gia chỉ bảo là phúc của An Lạc."
Nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Nhậm An Lạc, những mệt mỏi trong mấy ngày này của Hữu tướng cũng được xoá sạch, ông lật giở cuốn sách, "ồ" một tiếng: "An Lạc thích lịch sử khai quốc của Đại Tĩnh?"
Các vương triều trên mảnh đất Vân Hạ này đã thay đổi qua hàng nghìn năm, Đại Tĩnh lập quốc chưa đến mấy chục năm, sách sử do sử quan viết cũng không nhiều, nhưng Nhậm An Lạc đã mang tới gần hết những quyển dã sử từ khi lập quốc đến nay.
"Tướng gia, bây giờ ta đang xin sống qua ngày trên triều đường Đại Tĩnh, nước đến chân mới nhảy thì cũng phải biết cân nhắc." Nhậm An Lạc chớp mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Ha ha, với tính cách này của ngươi, khó trách lại bị Thái tử chê trách." Hữu tướng bị chọc cười lớn: "Mấy cuốn sách này hơi cũ rồi, An Lạc còn chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi lão phu."
Nhậm An Lạc bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm: "Hai ngày nay ta đều rúc trong phủ đọc sách cổ, biết được Đại Tĩnh lập quốc thực sự không dễ, có điều trong dã sử rất ít nhắc đến Thái tổ. Tướng gia đã trải qua hai triều đại, liệu có thể kể một chút về hoàn cảnh khi Thái tổ và Thái hậu lập quốc không?"
"Thái hậu?" Nhậm An Lạc muốn biết về Thái tổ thì không có gì lạ, nhưng Thái hậu ở thâm cung...
"Nếu phu thê không đồng lòng, sao có thể tạo nên thời đại hưng thịnh của vương triều Đại Tĩnh, hơn nữa ta cũng là nữ tử, thực sự rất tò mò về bậc mẫu nghi thiên hạ như Thái hậu." Nhậm An Lạc gãi đầu, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng hiếm có.
Nhậm An Lạc nói rất hợp tình hợp lý, vẻ mặt Hữu tướng nhất thời khựng lại, một lúc lâu sau mới nói: "Thời gian trôi qua quá nhanh, hôm nay An Lạc không nhắc, ta cũng rất lâu không nhớ tới những chuyện của năm đó nữa. An Lạc cũng biết mấy chục năm trước Vân Hạ hỗn chiến, nếu không phải Đế gia nhường ngôi thiên hạ, bách tính Vân Hạ chưa chắc sẽ được an ổn thái bình như hôm nay."
Nguỵ Gián chậm rãi nói, không hề trốn tránh chuyện năm đó của Đế gia như những người khác: "Thái tổ nhận mệnh của trời, ông và Đế gia chủ có thể coi là trời sinh hợp thời, một đời gặp gỡ không cần nói nhiều. Còn về Thái hậu... hiền đức sáng suốt, năm đó khi vương triều mới lập, ta cho rằng bà cũng chỉ là một nữ nhân, sau này Thái tổ đột nhiên băng hà, tân đế lên ngôi, triều chính có thể an ổn, chư vương làm loạn có thể bình định, tuy có công lao của bệ hạ và Tĩnh An Hầu, nhưng kinh thành vững như Thái sơn lại là công của Thái hậu."
Nhậm An Lạc nhướng mày: "Không ngờ Hữu tướng lại tôn sùng Thái hậu như vậy."
"Việc nào ra việc đó." Hữu tướng có chút trầm ngâm, vẻ mặt trịnh trọng: "Thái hậu sinh ra trong đại tộc Trịnh gia ở phương Bắc, từ nhỏ đã thông hiểu chuyện triều chính, còn có phủ Kiến An Hầu bên ngoại hỗ trợ, có năng lực này cũng không lạ gì, có điều... nếu như Thái tổ còn sống, có lẽ cũng sẽ rất kinh ngạc về Thái hậu."
"Ồ? Vì sao?"
Hữu tướng vuốt râu: "Nghe nói năm đó khi chọn chính thê cho trưởng tử, lão tộc trưởng Hàn gia đã lựa chọn tiểu thư của Trịnh gia là vì nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng ôn nhuận, thiên hạ đều biết thanh danh hiền đức. E rằng khi Thái tổ sắp băng hà, vẫn cho rằng tính tình của Thái hậu chính là như vậy."
Lời nói của Hữu tướng rất thâm sâu, nhưng Nhậm An Lạc lại hiểu rất rõ. Nếu thực sự chỉ là một nữ nhân mềm yếu, sao có thể giẫm lên xương cốt của hậu cung, một đường bước đến vị trí mẫu nghi thiên hạ hiện giờ.
"Có điều, Thái hậu quả thực đã đọc đủ loại văn thơ, người thầy khai sáng cho bệ hạ chính là Thái hậu." Hữu tướng nhớ lại quá khứ, không khỏi mang theo chút phiền muộn.
Bàn tay đang bưng chén trà của Nhậm An Lạc đột nhiên khựng lại, giấu đi tia khác lạ trong mắt, thờ ơ nói: "Thầy dạy cho bệ hạ không phải là phụ thân của tướng gia sao?"
Nguỵ gia là gia tộc trí thức có tiếng ở phương Bắc, phụ thân Ngụy Gián vang danh một phương, là bậc đại hiền thời đó. Thái tổ đã đích thân tới phủ để mời ông làm thầy cho con.
"Ta nghe phụ thân nói qua, khi ông vào phủ thì bệ hạ đã biết chữ, là Thái hậu đích thân dạy. Tình mẫu tử của bệ hạ và Thái hậu sâu đậm, ngay cả chữ viết cũng gần giống hệt nhau. Có điều khi hoàng vị của bệ hạ đã vững, để tránh kẻ xấu lợi dụng chuyện này, Thái hậu đã lâu không động đến bút, cũng chỉ có phụ thân ta vào phủ dạy học cho bệ hạ năm đó mới biết."
Bên trong thư phòng nhất thời yên lặng, Hữu tướng ngẩng đầu lên, hơi ngẩn ra, thấy sự lạnh lẽo rõ ràng trong đáy mắt Nhậm An Lạc, ông gọi một tiếng: "Nhậm tướng quân?"
Nhậm An Lạc lấy lại tinh thần, cười nói: "Không ngờ Thái hậu lại có tri thức uyên bác như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc, tướng gia đừng trách." Nàng dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Vừa rồi nghe tướng gia nói, Đế thị có công lớn với Đại Tĩnh, nếu như năm đó Hàn gia nhường ngôi thiên hạ, không biết hiện giờ thiên hạ sẽ như thế nào?"
Tuy Nguỵ Gián đã làm thừa tướng mấy chục năm, cả đời trắc trở, nhưng ông cũng bị câu nói này của Nhậm An Lạc làm cho kinh hãi đến mức sửng sốt. Nhưng cũng không hổ là nàng, Hữu tướng trầm tư một lúc, trong lúc hứng khởi nói ra một câu.
"An Lạc cũng thật thẳng thắn, năng lực trị thế của Thái tổ và Đế gia chủ tương đương nhau, đương kim bệ hạ cứng rắn anh dũng, Tĩnh An Hầu khoan dung nhân hậu, nếu đổi lại là Đế gia nắm quyền, Đại Tĩnh hiện tại sẽ trông như thế nào, thực sự không thể nói trước."
Nhậm An Lạc nhìn ra ngoài trời, đã gần hoàng hôn, nàng đứng dậy nhìn Hữu tướng: "Hôm nay được tướng gia chỉ bảo, An Lạc đã học được không ít. Nếu sau này còn có câu hỏi, ta nhất định sẽ lại tới tìm tướng gia chỉ giáo."
Hữu tướng nheo mắt, bật cười: "Nếu An Lạc còn điều gì muốn biết thì cứ việc đến, lão phu biết được sẽ nói."
Nhậm An Lạc hơi ngẩn ra: "Tướng gia biết...?"
"Lão phu không biết gì cả." Hữu tướng lắc đầu, chậm rãi nói: "Lúc trước ngươi đã đồng ý yêu cầu tới Giang Nam của lão phu, lão phu nợ ngươi một ân tình. Hơn nữa... lão phu đã sống đến tuổi này rồi, cả đời đã nhìn thấy không ít người, tự nhận có mắt nhìn người. Ngươi không phải là hạng người gian tà, nếu như ngươi đã mở miệng, lão phu tất sẽ trả lời."
Nhậm An Lạc nhìn Hữu tướng thật lâu rồi hành lễ: "Ơn nghĩa của tướng gia hôm nay, An Lạc nhất định không dám quên."
Nói rồi sải bước rời đi, không hề kiêng dè.
Hữu tướng vuốt vuốt chòm râu, âm thầm cảm thán. Tính cách như vậy, có vài phần giống với Đế Thịnh Thiên năm đó.
Lúc này, trong điện Từ An, vua Gia Ninh đối diện với vẻ mặt lạnh lùng của Thái hậu, có chút bất đắc dĩ.
"Mẫu hậu, lần này Trung Nghĩa Hầu phạm vào tội lớn, nếu bảo vệ hắn, sao trẫm có thể đối diện với văn võ bá quan trong triều, giải thích với tướng sĩ Tây Bắc và bách tính trong thiên hạ?"
Chuỗi Phật châu trong tay Thái hậu chợt dừng lại: "Long chủng trong bụng của chiêu nghi sắp lâm thế, nếu phủ Trung Nghĩa Hầu bị kết tội mưu nghịch, ngươi bảo sau này mẫu tử bọn họ sao có thể sống trong cung, huống hồ năm đó Trung Nghĩa Hầu cũng có công với triều đình Đại Tĩnh..."
"Mẫu hậu, công không quá phận." Vua Gia Ninh ngắt lời Thái hậu, nhàn nhạt nói: "Trẫm biết tối qua Trung Nghĩa Hầu đã vào cung cầu xin mẫu hậu, nếu mẫu hậu không đành lòng vì ân nghĩa năm đó, chi bằng đến Thái sơn tránh một thời gian, mắt không thấy tâm không phiền."
Thái hậu trầm mặc, lộ vẻ mệt mỏi, khẽ nói với vua Gia Ninh: "Hoàng đế, ta già rồi, vốn không nên nhúng tay vào chuyện triều chính. Sau khi xong việc này, ta sẽ tới Thái sơn lễ Phật, mấy năm nữa lại quay về, nhưng phủ Trung Nghĩa Hầu... không thể động."
Vua Gia Ninh có chút không đành lòng, thở dài: "Mẫu hậu, người có chuyện giấu nhi tử đúng không?"
Thái hậu rũ mắt ngồi thẳng: "Ngươi có lẽ sẽ đoán được, nếu phủ Trung Nghĩa Hầu sụp đổ, một vài chuyện cũ của mười năm trước cũng sẽ không giấu được nữa."
"Trẫm sẽ giữ lại vợ con hắn và lòng chủng trong bụng Cổ chiêu nghi, chỉ cần hắn yên lặng nhận tội, phủ Trung Nghĩa Hầu có lẽ còn tiếp tục tồn tại được."
Vua Gia Ninh nói rồi đứng dậy đi ra bên ngoài, đi được vài bước lại dừng lại: "Mẫu hậu, đôi lúc nhi thần sẽ nghĩ, nếu như năm đó không đi đến bước đường này, bây giờ Đại Tĩnh có lẽ..."
Ông không nói hết, chỉ để lại nửa câu nói ở điện Từ An, chậm rãi rời đi.
"Nếu như không đi đến bước đường này, giang sơn của Hàn gia sao có thể ngồi vững?" Vẻ mặt Thái hậu trầm mặc, chợt ngước mắt lên, một mảnh lạnh lẽo.
"Thái tử điện hạ?" Nguyên Thuỷ các, Đế Thừa Ân đang ngồi trước bàn luyện chữ, đột nhiên nghe được tiếng kinh hô của Tâm Vũ. Nàng ta nhất thời mừng rỡ, hạ bút ra cửa nghênh đón, Hàn Diệp một thân quan phục trắng tinh vừa lúc bước vào.
"Ở đã quen chưa?"
Vẻ mặt Hàn Diệp vẫn ôn hoà như mọi khi, đây là lần đầu tiên Hàn Diệp tới Nguyên Thuỷ các sau khi nàng ta vào Đông cung, đáy lòng Đế Thừa Ân chua xót, hành lễ: "Được điện hạ nhớ mong, thiếp hết thảy đều tốt."
"Vậy thì tốt." Hàn Diệp bước vào phòng, thấy trong phòng bài trí toàn những vật phẩm quý giá, có chút kinh ngạc.
Đế Thừa Ân thấy vẻ mặt của hắn khác thường, nói: "Đây là những thứ bệ hạ đã đưa đến Thái sơn mấy năm nay, lúc thiếp hồi kinh đã mang về cùng."
Hàn Diệp gật đầu, không nói thêm nữa, không khí có chút trầm mặc, hắn nhìn lên bàn: "Đây là..."
"Thiếp nhàn rỗi không có việc làm nên viết vài bài thơ, để điện hạ chê cười rồi." Đế Thừa Ân nói rồi muốn dọn đi, Hàn Diệp ngăn lại, cầm một tờ giấy trên bàn lên xem, lông mày khẽ động.
Nét chữ này rất quen thuộc, rất giống nét chữ của Tử Nguyên lúc tám tuổi... Đã qua mười năm, Tử Nguyên sớm đã trưởng thành sao có thể còn nét chữ giống như hồi nhỏ, hoàn toàn không thấy dấu vết thời gian.
"Nét chữ của nàng rất giống lúc nhỏ, có chút sắc bén phóng khoáng." Hàn Diệp mỉm cười quay đầu, đưa tờ giấy cho Đế Thừa Ân, nói: "Trước kia nàng còn đặt tên cho thư các của hầu phủ, có còn nhớ không?"
"Tất nhiên." Thấy vẻ mặt Hàn Diệp ôn hoà, Đế Thừa Ân càng thêm mừng rỡ, nét mặt hoài niệm: "Khi đó ta còn nhỏ tuổi, nhất thời lỗ mãng, viết ra ba chữ 'Quy Nguyên Các' trước mặt điện hạ. Bây giờ nghĩ lại, cũng đã mười năm."
"Vì chuyện này, phụ hoàng còn khiển trách ta..." Nghe thấy giọng nói buồn bã của Đế Thừa Ân, đáy mắt Hàn Diệp có chút ôn nhu.
"Ồ? Vì sao?" Đế Thừa Ân nhướng mày.
"Đương nhiên là vì nàng..." Hàn Diệp cúi đầu, đột nhiên ngừng lại.
Tuy đã vào cuối thu nhưng thời tiết vẫn rất ngột ngạt, khi ở Nguyên Thuỷ các nghỉ ngơi, Đế Thừa Ân chỉ đi guốc gỗ, làn da trên chân mịn màng trắng nõn.
Hàn Diệp đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đế Thừa Ân, ánh mắt sâu không thấy đáy.
"Điện hạ, sao vậy?" Đế Thừa Ân bị nhìn chằm chằm thì khẽ run, nhẹ giọng mở miệng.
"Không có gì, ta chợt nhớ ra còn có chút việc cần xử lý, ngày khác lại đến thăm nàng." Hàn Diệp đứng dậy, vội vàng bước ra bên ngoài.
Vẻ mặt Đế Thừa Ân kinh ngạc, chỉ đành nhìn hắn đi xa.
Bên ngoài Nguyên Thuỷ các, Hàn Diệp dừng chân lại.
Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Bắc Khuyết các ở sâu trong Đông cung, vẻ mặt phức tạp khó đoán.
Năm ấy Đế Tử Nguyên bảy tuổi ở phủ Tĩnh An Hầu viết chữ, bị ngã từ cửa thư phòng xuống rồi bị thương ở chân, mặc dù đã mời ngự y tốt nhất trong cung tới chữa, nhưng ở gót chân của nàng vẫn còn một vết sẹo dài nửa tấc. Vì chuyện này mà hắn đã bị vua Gia Ninh giáo huấn một trận, phải ở hầu phủ chăm sóc Đế Tử Nguyên suốt mười ngày.
Thế nhưng vừa rồi, trên chân của Đế Thừa Ân, căn bản không có một vết thương nào.
Mười năm, thứ đã thay đổi chỉ là tính cách, hay là ngay cả người đó...?
Hàn Diệp không dám nghĩ tiếp, bàn tay giấu dưới tay áo từ từ siết chặt.
• Hết chương 59 •
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro