Chương 55: Quá muộn
Edit: Rùa
Beta: Alice
Sự tiến triển của vụ án phủ Trung Nghĩa Hầu khiến cho bách tính cả kinh thành đang chú ý đến khá thất vọng, không phải là vì phó tướng vượt ngàn dặm xa xôi đến kêu oan nói dối, mà là vì sau ba phiên xử án, đại quản gia của phủ Trung Nghĩa Hầu thấy thị nữ của nữ tử bị hại đứng ra làm chứng thì rất sảng khoái thừa nhận rằng vụ án này là do đại công tử gây ra, nhưng ông ta chính là người diệt khẩu, không hề liên quan đến Trung Nghĩa Hầu, khiến cho mọi người xôn xao.
Nếu đúng như lời quản gia nói, phủ Trung Nghĩa Hầu nhiều lắm cũng chỉ gánh tội trưởng tử ác độc, hạ nhân loạn quyền, tuy bị thiên hạ mắng chửi, phủ Trung Nghĩa Hầu vẫn sẽ an toàn.
Nhưng vì đây cũng chỉ là lời nói phiến diện của quản gia, Hoàng Phổ đã hạ lệnh giam giữ quản gia Cổ Túc, đợi khi đại công tử của phủ Trung Nghĩa Hầu được áp giải về kinh thì lại thăng đường đối chất. Nếu lời khai của đại công tử cũng chỉ ra người diệt khẩu là Cổ Túc, vậy thì vụ án này có thể kết thúc rồi.
Tuy không giống những gì Hoàng Phổ nghĩ, nhưng với hắn mà nói, việc này đã là cực hạn. Suy cho cùng thì Cổ Vân Niên vẫn là vương hầu một phủ, cho dù ông ta đã dặn dò Cổ Túc thì cũng sẽ không lưu lại bằng chứng. Nếu Cổ Túc một mình gánh tội, thế gian này sẽ không còn người có thể định tội Trung Nghĩa Hầu nữa.
Hoa viên phía sau Nhậm phủ, Nhậm An Lạc đang ôm hai chậu hoa Kim Diễm quý hiếm của nàng nằm phơi nắng, guốc gỗ trên chân đã bị ném ra xa, mu bàn chân nhẵn mịn dính đầy bụi đất. Theo như một câu nói cổ, bức tranh này rất đậm không khí hương dã của biên cương phía Nam.
Uyển Cầm bước vào, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Tiểu thư, Chung Hải muốn gặp người."
"Sao thế, hắn đến tận trước mặt em xin rồi?"
Uyển Cầm gật đầu: "Hắn không biết thân phận của em, chỉ để lại một lời nhắn ở lầu Linh Tương."
Nhậm An Lạc xua tay: "Không cần đi gặp, xem hắn có thể làm gì."
"Tiểu thư, chúng ta nắm trong tay rất nhiều chứng cứ về việc Trung Nghĩa Hầu chiếm chợ khinh dân, toàn bộ chứng cứ phạm tội đều rất xác thực, cho dù không dùng Chung Hải thì cũng chưa chắc không thể đẩy Trung Nghĩa Hầu vào thế tuyệt vọng, tại sao nhất định phải chọn vụ án này để mở đầu?"
Tháng trước khi Uyển Cầm thu thập chứng cứ phạm tội của Trung Nghĩa Hầu ở lầu Linh Tương, nàng vô tình biết được việc tiểu muội của Chung Hải bị chết thảm, nhất thời động lòng trắc ẩn, báo cho Nhậm An Lạc biết. Không ngờ Nhậm An Lạc lại không tiếc dùng mật thám Tây Bắc, tốn một tháng trời để điều tra rõ ràng chuyện này. Mấy ngày trước, sau khi Chung Hải nhận được chứng cứ mà nàng cho người đưa tới, hắn liền dẫn theo mười mấy tướng sĩ vội vàng vào kinh.
Giọng nói của Nhậm An Lạc có chút lười nhác, ánh mắt vừa trong trẻo vừa lanh lợi: "Uyển Cầm, tướng sĩ phòng thủ biên cương là sự tồn tại đặc thù nhất của một vương triều, uy danh của bọn họ trong lòng bách tính căn bản không phải thứ mà các văn sĩ yếu ớt trong triều có thể so được. Vụ án này của Chung Hải không những có thể khơi dậy sự oán giận của bách tính, mà còn quan trọng hơn là, nếu chuyện này được phơi bày ra trước thiên hạ, ngay cả vua của một nước cũng không dễ dàng nhân nhượng, như vậy mới có thể đẩy Trung Nghĩa Hầu vào tình thế tuyệt vọng."
"Nhưng mà tiểu thư... Chắc người cũng đoán được vụ án này sẽ rơi vào bế tắc chứ! Cho dù Trung Nghĩa Hầu tự mình ra lệnh, nhưng nếu không có chứng cứ, chúng ta cũng không làm gì được ông ta, còn không bằng dùng bằng chứng phạm tội khác..."
Nhậm An Lạc mỉm cười: "Sao lại không có chứng cứ, lời Trung Nghĩa Hầu nói ra, tốt xấu gì cũng đã đến tai của ba người."
Uyển Cầm ngẩn người: "Ý của tiểu thư là..."
Nhậm An Lạc búng ngón tay, tươi cười phân tích: "Trung Nghĩa Hầu, Cổ Túc, Cổ Kỳ Huy. Ba người này đều đang sống tốt, sao lại không có chứng cứ."
"Tiểu thư, Trung Nghĩa Hầu cáo già xảo quyệt, sớm đã lệnh cho Cổ Túc gánh hết mọi tội trạng ở Đại lý tự. Cổ Kỳ Huy lại là trưởng tử của Trung Nghĩa Hầu, càng không thể làm chứng chống lại phụ thân."
Nhậm An Lạc nheo mắt: "Chính là vì Trung Nghĩa Hầu cáo già xảo quyệt, hiểu nên bỏ gì giữ gì nên chúng ta mới có cơ hội."
Uyển Cầm nghe Nhậm An Lạc nói xong, cẩn thận suy ngẫm, vội nói: "Tiểu thư, Cổ Kỳ Huy đang trên đường tới, còn mười mấy ngày nữa sẽ vào kinh." Nàng nở nụ cười: "Khó trách người lại đồng ý cho Hoàng đại nhân vào phủ mượn Uyển Thư đi Tây Bắc, nha đầu này giỏi công phu, phái đi vừa hay có chỗ dùng đến."
Từ khi Uyển Thư dẫn binh đến tước mũ quan của Mộc Thiên tri phủ, trên dưới kinh thành đều biết trong phủ Thượng tướng quân có một nha đầu ngốc nghếch đảm đương được mọi việc.
"Hoàng đại nhân quả là một người thông minh, xem ra cũng có suy nghĩ giống tiểu thư. Tiểu thư, em đi pha cho người một tách trà, người cứ nghỉ ngơi đi." Uyển Cầm vừa nói vừa chạy ra ngoài, bước chân nhẹ đi không ít.
Nhậm An Lạc lắc đầu cười, rũ mắt nhìn chậu hoa Kim Diễm đang ôm trong tay, biểu tình xa xăm.
Tại sao nhất định phải chọn vụ án này để gõ cửa lớn phủ Trung Nghĩa Hầu đã suy tàn?... Có lẽ là vì không muốn những tướng sĩ hăng hái lăn xả này giống như tám vạn đại quân Đế gia chết thảm dưới núi Thanh Nam năm đó, đến bây giờ vẫn không có nơi nào để về, một thân oan khuất, người đời không biết!
Sự hỗn loạn ngày càng nghiêm trọng của phủ Trung Nghĩa Hầu trong kinh thành hiển nhiên không hề ảnh hưởng tới phủ công chúa, gần đây từ quản gia đến thị vệ gác phủ công chúa đều không có tâm tình lo chuyện bên ngoài, điều khiến bọn họ lo lắng chính là vị công chúa trước nay luôn thích bày trò trong phủ đã mấy ngày không thấy cười, cả ngày đều ở bãi săn luyện cung, mới có vài ngày đã gầy hẳn đi.
Sáng sớm tinh mơ, An Ninh đột nhiên mở mắt ra, gọi thị nữ vào thay quần áo.
Cô day thái dương, càng ngày càng không thể ngủ yên giấc. Mỗi ngày vừa nhắm mắt lại, hình ảnh Phật đường nhỏ trong điện Từ An và ngôi mộ cô tịch lạnh lẽo ở Vô Danh Chủng lại lần lượt xuất hiện trong đầu cô.
An Ninh thay y phục, trời mới tờ mờ sáng. Thị nữ muốn nói lại thôi, thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô, nàng ta vội lui sang một bên.
An Ninh lấy roi dài dắt bên eo, đẩy cửa phòng ra, có chút giật mình.
Thi Tranh Ngôn mặc nho bào đang ngồi ngay ngắn trong viện, dáng người thẳng tắp, vẻ mặt trầm tĩnh. An Ninh đã quen nhìn hắn mặc áo giáp, đột nhiên biến thành công tử danh môn khiến cô cảm thấy khá khó chịu.
"Sao hôm nay huynh lại tới đây?" Biểu tình của An Ninh hơi chậm chạp, tiến lên.
"Còn sớm thế này, ngươi muốn rời phủ?"
An Ninh xoa mũi, gật đầu: "Đến bãi săn luyện cung, hay là, huynh cùng đi?"
Ánh mắt của Thi Tranh Ngôn thực sự có chút thâm trầm khiến người khác hoảng, An Ninh đành phải uyển chuyển đề nghị.
Thi Tranh Ngôn liếc mắt quan sát cô từ đầu đến chân, không trả lời lại, chỉ nhìn về phía thị nữ đang cúi đầu đứng một bên, phân phó: "Lấy chút cao dược tới đây." Thị nữ vội vàng nhấc chân chạy về phía hậu viện.
"An Ninh, ngồi đi." Thị Tranh Ngôn chỉ về phía ghế đá, An Ninh nhướng mày, sải bước ngồi xuống ghế đá: "Huynh lại muốn bày trò gì?"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thi Tranh Ngôn trực tiếp hỏi, không cho An Ninh thời gian chuẩn bị.
An Ninh nhất thời cứng đờ, cười nói: "Huynh có ý gì? Trong kinh thành quá nhàn rỗi, mỗi ngày ta đều ăn ngon ngủ ngon, còn có thể có chuyện gì?"
Thi Tranh Ngôn thở dài: "An Ninh, ta thà rằng để ngươi ở Tây Bắc, ít nhất còn sống nhẹ nhõm hơn chút."
An Ninh không thích kinh thành, hắn biết, nhưng cho dù trước kia không thích thế nào, cô cũng sẽ không giống bây giờ, trầm mặc im lặng, không một nụ cười.
Thị nữ chạy vào từ bên ngoài viện, đặt cao dược lên bàn đá, sau đó cẩn thận lui xuống.
An Ninh rũ mắt nhìn xuống dưới đất, vẻ mặt có chút mờ mịt. Đầu ngón tay bất chợt nóng lên, cô nhất thời kinh hãi, bàn tay đầy các vết chai đột nhiên nắm lấy các ngón tay đang siết chặt của cô, mở từng ngón ra. Bởi vì ngày đêm luyện cung, bàn tay cô sớm đã bị chà bong cả da, dưới da có một cục máu đỏ sẫm đông lại.
Vẻ mặt nam tử trầm xuống, nghiêm nghị: "Tính mạng của ngươi còn phải giữ để xông lên chiến trường giết địch, không dưng lại chà đạp nó như vậy làm gì!"
An Ninh trầm mặc, không rên một tiếng.
Thấy cô như vậy, Thi Tranh Ngôn thở dài: "An Ninh, Thái tử nói ngươi không ổn, bảo ta tới xem thử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thấy Thi Tranh Ngôn nhắc đến Thái tử, ánh mắt An Ninh khẽ động, đột nhiên mở miệng: "Tranh Ngôn, nếu ta không phải là An Ninh mà huynh quen biết, huynh sẽ làm thế nào?"
Bàn tay của Thi Tranh Ngôn khựng lại, ngước mắt nhìn cô: "Ta biết ngươi là người như thế nào, người khác không có tư cách nói ngươi, ngươi nói ta cũng không tin, ta chỉ tin những gì mắt ta thấy."
An Ninh ngẩn ra, cười khổ: "Đúng là thành thật, huynh cũng chỉ hợp ở Tây Bắc thôi. Tranh Ngôn..." An Ninh trầm mặc hồi lâu, đột nhiên đứng dậy, đưa lưng về phía Thi Tranh Ngôn: "Nếu có một ngày, huynh phải lựa chọn giữa sự thật và người thân, huynh sẽ chọn thế nào?"
Giọng nói của An Ninh quá ảm đạm, Thi Tranh Ngôn không trả lời được. Hắn có chút không đành lòng, chậm rãi nói: "An Ninh, chúng ta xin chỉ của bệ hạ, quay về Tây Bắc đi."
Bất luận là đã xảy ra chuyện gì, bất luận trong lòng An Ninh có khúc mắc gì, chỉ cần quay về Tây Bắc, hắn sẽ bảo vệ cho cô bình an vui vẻ.
An Ninh trầm mặc hồi lâu, từ từ nhắm mắt: "Không cần nữa rồi."
Quá muộn rồi, Tử Nguyên đã quay về, việc duy nhất cô có thể làm là ở lại, không thể bỏ chạy giống như mười năm trước nữa.
Đêm khuya, một đoàn người ngựa đi trên đường lớn từ Tây Bắc tới kinh thành, thoạt nhìn liền biết là sai nha của Đại lý tự, chiếc xe ngựa ở chính giữa được bảo vệ. Nhóm người này đi cả ngày lẫn đêm, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Không hề báo trước, hàng loạt mũi tên dài bắn ra từ trong rừng, không ít sai nha mất cảnh giác, lần lượt trúng tên ngã xuống đất. Một đám hắc y nhân lao ra từ trong rừng, Binh bộ Thị lang vội vàng dẫn sai nha kháng cự, nhưng địch cũng không hề ít, chỉ trong nửa nén hương đã có dấu hiệu suy yếu.
Nghe thấy tiếng hô giết ở bên ngoài, người bị trói trong xe ngựa liền vén một góc rèm vải ra nhìn, thấy hắc y nhân lần lượt xông tới xe ngựa, hắn run rẩy hét lên với người đang ngủ ở một góc trong xe ngựa: "Này, nha đầu thối, không phải cả ngày ngươi đều ồn ào nói là phải bảo vệ ta sao, đồ ăn hàng ngày của bản quan đều bị ngươi cướp đi rồi, bây giờ ngươi còn giả chết làm gì!"
Tiếng đao kiếm vang lên càng lúc càng gần, tấm ván gỗ trên xe thỉnh thoảng lại bị vũ khí đập vào. Uyển Thư duỗi người, híp mắt nhìn bộ dạng hoảng sợ của tên đại thiếu gia cả ngày tác oai tác quái, nhướng mày khinh thường.
Hại chết cô nương trẻ tuổi như vậy, lão nương chỉ hận không thể chém hắn hai đao, không doạ cho cái gan chó của ngươi, sao có thể xứng với các tướng sĩ vào kinh kêu oan!
Trong lúc suy nghĩ, hắc y nhân đã tới cửa xe ngựa, một đạo kiếm quang loé lên, đâm thẳng về phía Cổ Kỳ Huy.
"Cứu mạng!" m thanh hoảng sợ bị mắc kẹt trong cổ họng, Cổ Kỳ Huy trợn trừng mắt, thiếu chút nữa thì ngất đi vì sợ. Đột nhiên một cây roi dài lao tới đánh bay trường kiếm, Uyển Thư đoạt lấy trường kiếm của hắc y nhân, đá Cổ Kỳ Huy vào một góc trong xe ngựa, nhảy xuống xe ngựa giao chiến.
Sau nửa nén hương, tiếng hô giết dần ngừng lại, đến khi lặng ngắt như tờ. Cổ Kỳ Huy nghe thấy tiếng cảm tạ liên tục ở bên ngoài của Binh bộ Thị lang: "Uyển Thư cô nương, quả nhiên không ngoài dự liệu của Hoàng đại nhân, thực sự có sát thủ tới diệt khẩu. Hôm nay đa tạ cô nương, ngày khác bản quan nhất định sẽ đích thân tới phủ Thượng tướng quân, nói lời cảm tạ với Nhậm tướng quân."
Cổ Kỳ Huy không nghe thấy tiếng trả lời, chỉ cảm nhận được có người tới gần xe ngựa. Đột nhiên rèm vải trên xe ngựa bị vén lên, ánh sáng từ cây đuốc đỏ rực in lên khuôn mặt đẫm máu xuất hiện trước mắt hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ sát thần vừa rồi của Uyển Thư, hắn chỉ co rúm trốn trong một góc, khuôn mặt cứng đờ cố nặn ra một nụ cười.
"Đại công tử!" Uyển Thư đột nhiên mở miệng, khẽ nhếch mép cười, mang theo vài phần u ám đáng sợ: "Ngươi cũng biết vụ án ở kinh thành, sát thủ hôm nay do ai phái tới, ta e rằng ngươi còn biết rõ hơn chúng ta."
Vẻ mặt Cổ Kỳ Huy cứng đờ, không chịu hé răng.
Uyển Thư cúi đầu, giọng điệu chế giễu: "Trong núi Tấn Nam của chúng ta, hổ dữ còn không ăn thịt con, chậc chậc, ngươi đúng là có một người cha tốt!"
Nói rồi bật cười ngạo nghễ, buông rèm vải xuống, bên trong xe ngựa, đột nhiên chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề cùng khuôn mặt tràn đầy uất hận của Cổ Kỳ Huy.
• Hết chương 55 •
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro