Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53: Kêu oan

Edit: Rùa

Beta: Alice

"Nhìn ngươi như thể gặp phải kẻ thù lớn vậy, chỉ là đặt một quân cờ bên cạnh Đế Thừa Ân, năm đó Tử Nguyên cũng biết, có điều chưa nhìn thấy nàng ta trông như thế nào mà thôi." Lạc Minh Tây nhún vai, lùi về phía sau một bước, dựa vào hòn non bộ ở bên cạnh, mỉm cười vỗ vai Uyển Cầm, trả lời nhẹ nhàng thoải mái.

Uyển Cầm quan sát biểu cảm trên mặt hắn, cứng rắn nói: "Công tử, một khi người nói dối thì vai phải sẽ dựa ra sau, miệng sẽ cười thành một đường cong khiến người khác chán ghét như vậy. Tiểu thư không nhận ra, nhưng đừng nghĩ là lừa được ta."

Vẻ mặt Lạc Minh Tây cứng đờ, kinh ngạc quan sát Uyển Cầm hồi lâu, sau đó mới nói: "Chậc chậc, nha đầu ngươi tính quái hơn rồi, nói đi, có phải đã tra ra được cái gì rồi không?"

"Gần đây tiểu thư đã giao cho ta điều tra vụ hoả hoạn ở phố Ngũ Liễu và vụ hành thích hoàng cung, ta không tra ra manh mối, sau đó tiểu thư phân phó kéo toàn bộ thế gia ở kinh thành xuống nước..." Uyển Cầm dừng lại: "Lúc đó ta liền cảm thấy có người đã che giấu cho hai vụ án này, vì vậy chúng ta mới không tra ra được nửa điểm manh mối."

"Ồ, nếu chưa tra ra cái gì, vậy những việc này xem như vụ án không có đầu mối là được rồi. Các thế tộc không còn trung thành với hoàng thất như ban đầu, người này cũng coi như là gián tiếp giúp chúng ta một việc lớn."

"Chính là vì không tra ra được cái gì nên ta mới nghi ngờ, nếu không phải quá hiểu gián điệp của chúng ta, sao có thể che giấu hoàn hảo đến vậy, người làm được chỉ có công tử thôi."

"Ngươi tiếp tục nói." Lạc Minh Tây nhướng mày, thích thú lắng nghe.

"Sau đó ta nhớ tiểu thư từng nói một câu, nếu nghĩ theo hướng ngược lại, không đi tìm chứng cứ nữa, trực tiếp xem ai được lợi nhiều nhất, ai có khả năng nhất chính là người làm." Uyển Cầm liếc mắt nhìn Lạc Minh Tây một cái, nhanh nhảu mở miệng: "Bây giờ Đế Thừa Ân sắp gả vào Đông cung, theo như ta thấy, là đáng nghi nhất. Nàng ta đỡ cho bệ hạ một kiếm, bá quan nhất định sẽ khuyên giải giúp, còn có Thái tử kiên trì và hôn chỉ của Thái tổ, hiện giờ vị trí Thái tử phi đã giống như một món đồ trong túi nàng ta. Vốn dĩ việc này ta chỉ suy đoán năm phần, nhưng hôm qua nhìn thấy thị nữ của Đế Thừa Ân ở Đông cung, ta liền nắm chắc tám phần là nàng ta làm. Nếu công tử đã biết nàng ta chính là người đứng sau mưu tính từ lâu, vậy thì giúp nàng ta dọn sạch hậu hoạ, làm nhiễu loạn chúng ta và thám tử của hoàng thất, không phải chuyện khó."

Uyển Cầm chậm rãi mở miệng, không có một chút hoảng loạn, thấy Lạc Minh Tây trầm mặc, nàng hỏi: "Bây giờ ta còn chưa tra ra được rốt cuộc là ai đã giúp Đế Thừa Ân. Nàng ta bị cấm ở Thái sơn mười năm, không thể có bản lĩnh vươn tay tới kinh thành như vậy."

Thấy Uyển Cầm nhìn chằm chằm mình, Lạc Minh Tây bật cười, búng vào trán nàng một cái: "Những điều này ngươi đoán không sai, nhưng ta không giúp nàng ta." Hắn cười thanh thản: "Uyển Cầm, bây giờ ngươi không chỉ pha trà giỏi nữa rồi, cuối cùng cũng có ích trong một vài chuyện khác."

Lạc Minh Tây có chút cảm khái, tám năm trước Tử Nguyên nhất thời hứng khởi, thuận tay cứu một tiểu cô nương trong ngọn núi ở biên cương phía Nam, vậy mà lại có được một tâm can thông minh lanh lợi như vậy.

Uyển Cầm không quan tâm đến cảm xúc của hắn, nhíu mày: "Ta biết không phải công tử, vụ hoả hoạn ở phố Ngũ Liễu đã khiến cho vô số bách tính thương vong, công tử sẽ không làm ra loại chuyện như vậy. Nhưng nếu bên cạnh Đế Thừa Ân có người mà công tử sắp xếp, vậy công tử chắc hẳn biết là ai đã giúp nàng ta?"

Thấy Uyển Cầm nói chuyện hùng hồn, Lạc Minh Tây do dự một lúc, sau đó mới nói: "Uyển Cầm, Đế Thừa Ân là người có thể lên kế hoạch vì chính mình hơn cả những gì chúng ta tưởng, người giúp nàng ta... là Tả tướng."

Uyển Cầm sửng sốt, nàng đột nhiên tiến lên trước một bước, nắm lấy tay áo của Lạc Minh Tây, vẻ mặt lập tức trầm xuống: "Công tử, người nói, người giúp nàng ta là Tả tướng Khương Du?"

Lạc Minh Tây gật đầu, như thể không để ý tới sự thất thố của Uyển Cầm.

Uyển Cầm thu tay về, rủ mắt: "Năm đó chính là Khương Du lục soát ra chứng cứ mưu phản của lão gia trong phủ, giam trảm pháp trường." Giọng nói của nàng lạnh lùng: "Đế Thừa Ân còn dám cùng ông ta liên thủ."

"Dã tâm lớn, đương nhiên dám cùng hổ mưu tính rồi." Lạc Minh Tây lười nhác xua tay: "Nếu đã biết rồi thì ngươi về đi."

Uyển Cầm không hề động đậy, lắc đầu, cố chấp đứng nguyên tại chỗ: "Công tử, ta còn chưa hỏi xong."

Lạc Minh Tây liếc nhìn sắc trời đen kịt, ngáp một cái, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt: "Ngươi học được tật xấu ồn ào của Uyển Thư từ khi nào thế, hỏi đi, hỏi xong ta còn về phủ."

"Theo tin tức từ trong cung truyền tới, muộn nhất là tháng sau bệ hạ sẽ hạ chỉ ban hôn, Đế Thừa Ân nhất định sẽ được gả vào Đông cung. Người chưa từng nói bản tính của Đế Thừa Ân với tiểu thư, nguyên nhân là để hôn sự này không bị cản trở, đúng không?"

Ngữ khí dò hỏi của nàng vừa chắc chắn vừa nghiêm túc, Lạc Minh Tây chậm rãi nheo mắt, không trả lời.

"Công tử, một năm nay ta luôn bên cạnh tiểu thư, tiểu thư đối với Thái tử điện hạ..." Nàng dừng một chút, sau đó mới nói: "Quả thực ta nhìn không hiểu, nhưng ta biết tiểu thư nhất định sẽ không để một người tâm cơ như vậy gả cho Thái tử. Nếu lúc hôn sự này đã được quyết định, tiểu thư mới biết tính tình của Đế Thừa Ân, nàng ấy nhất định sẽ áy náy với Thái tử. Người cứ giấu nàng như vậy, thực sự tốt sao?"

Lạc Minh Tây khẽ than một tiếng, đột nhiên mở miệng: "Uyển Cầm, ngươi ở cạnh Tử Nguyên bao lâu rồi?"

"Tám năm." Uyển Cầm không biết vì sao Lạc Minh Tây lại hỏi việc này, thành thật trả lời.

"Vậy còn ta?"

Uyển Cầm ngẩn ra, vẻ mặt lập tức trở nên cung kính: "Ta từng nghe Uyển Thư nói, từ khi tiểu thư ra đời, công tử đã ở bên cạnh tiểu thư."

"Những ngày Tử Nguyên ở An Lạc trại mấy năm nay, mỗi ngày ngươi đều hầu hạ bên cạnh muội ấy, còn nhớ rõ không?"

Uyển Cầm ngước mắt: "Tất nhiên, mười năm nay tiểu thư sống như thế nào, không ai có thể biết rõ hơn ta."

"Nếu đã như vậy, ngươi nên biết chúng ta vào kinh là vì điều gì." Thanh âm của Lạc Minh Tây đột nhiên lạnh lẽo nghiêm nghị: "Uyển Cầm, thứ mà Lạc gia phải bảo vệ là toàn bộ Đế gia, người mà trước nay ta cần bảo vệ không chỉ có Tử Nguyên, muội ấy biết phải lấy lại cái gì cho Đế gia. Đối với chúng ta hiện giờ mà nói, không động vào, Đế Thừa Ân sẽ là một quân cờ tốt. Nếu ngươi muốn nói chuyện này cho Tử Nguyên thì cứ nói, thực ra..." Hắn rủ mắt, trong mắt mang theo ý tứ mơ hồ: "So với ngươi, ta càng muốn biết muội ấy rốt cuộc sẽ lựa chọn thế nào hơn."

Là phá hỏng hôn sự này, phá hỏng kế hoạch trước giờ, hay là không chút để tâm đến việc Hàn Diệp sẽ cưới một nữ tử có phẩm tính ra sao.

Lạc Minh Tây nói xong, nâng bước ra phía ngoài viện.

Uyển Cầm nhìn theo bóng dáng của hắn từ từ biến mất, thở dài. Khi nàng quay lại thư phòng, Nhậm An Lạc đang ôm một quyển sách ngủ ngon lành, nghe tiếng bước chân vang lên, nàng mơ mơ màng màng nâng mí mắt: "Đi lâu như vậy, chẳng lẽ em tiễn cái con ma bệnh kia về tận phủ đấy à?"

"Em có vài chuyện muốn hỏi công tử, cần chút thời gian." Uyển Cầm lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người Nhậm An Lạc.

Nhậm An Lạc "Ồ" một tiếng, lại nhắm mắt lại.

"Tiểu thư, người không hỏi em đã nói gì với công tử sao?" Uyển Cầm nhìn Nhậm An Lạc ngáp đến mức sắp rớt hàm, đột nhiên sinh ra cảm giác người lười là phúc.

"Không muốn, đợi đến khi em muốn nói thì hãy nói." Nhậm An Lạc trở mình, tiếp tục ngủ say.

Bàn tay cầm tấm chăn mỏng của Uyển Cầm hơi ngừng, "vâng" một tiếng rồi lui đến bàn sách, cầm một quyển sách lên chăm chú đọc.

Chưa qua bao lâu, trong phòng chỉ còn lại tiếng trang sách thỉnh thoảng được lật, một lúc lâu sau, tiếng lật trang sách dừng lại. Uyển Cầm chống cằm nhìn về phía nữ tử đang ngủ say trên giường, đột nhiên nhớ lại, thực ra tiểu thư ngủ không được sâu, đặc biệt là khi ở An Lạc trại, nhưng sau khi vào kinh, tiểu thư bắt đầu mê ngủ, có lẽ là vì cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa...

Không còn chịu được việc bất lực nhìn từ đường Đế gia, đình phủ đổ nát, người thân chết thảm, và đứa trẻ bị chôn ở ngàn dặm xa xôi ngoài kia từ năm này qua năm khác.

Mười năm, tiểu thư của nàng khoác lên khôi giáp, tay nhuộm máu tươi, từ một thổ phỉ của Tấn Nam bước vào nội các triều đình như hiện tại, chịu biết bao khổ cực, nàng đều tận mắt nhìn thấy từng chút một.

Mười năm trước, Đế Tử Nguyên chỉ là một tiểu thư thế tộc kiêu ngạo phóng túng, mười năm sau, Nhậm An Lạc mới chân chính là người có thể kế thừa Đế gia trăm năm.

Chỉ là, con đường này, quá khó đi rồi.

Uyển Cầm gập sách lại, lấy ra đồ vật sớm đã chuẩn bị trong ngăn bàn, đứng dậy đi ra bên ngoài, bước đi tuy nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng kiên định.

Thanh kiếm trong tay tiểu thư, trước giờ không chỉ có mỗi Lạc gia.

Sáng sớm hôm sau, tiếng trống minh oan trước Đại lý tự đã đánh được nửa canh giờ, âm thanh vang vọng khắp các nẻo đường.

Sai nha nghe thấy âm thanh liền chạy từ trong phủ ra, nhưng bọn họ cũng chỉ ngây ra nhìn người gõ trống, không dám tiến lên yêu cầu dừng lại.

Đánh trống là một đám người xanh xao vàng vọt, luộm thuộm bẩn thỉu, nhưng họ lại khoác trên người bộ tướng bào của quân canh giữ Tây Bắc Đại Tĩnh, mang theo một thanh trường đao nặng nề nhưng không sắc bén, cho dù quần áo rách rưới, khí tức chết chóc trên người bọn họ vẫn khiến người khác lạnh cả sống lưng.

Đây là một đám người tắm trong máu chân chính, các tướng sĩ dũng mãnh tinh nhuệ nhất Đại Tĩnh.

Không có ai dám đoạt lấy vũ khí minh oan trong tay bọn họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bách tính chen chúc đầy đường vì tiếng trống kêu oan của bọn họ.

Đại lý tự khanh Hoàng Phổ vừa tan triều liền nghe nói có người gõ trống kêu oan, lập tức phi ngựa không ngừng về Đại lý tự. Nhìn thấy biển người đông nghịt từ xa, vẻ mặt hắn cứng ngắc, lòng dạ quặn thắt lại.

Đã suốt một năm các vụ án lớn của Đại lý tự chưa từng ngừng lại, chỉ mong vào đông có thể bớt đi một chút, trải qua một năm an tĩnh thoải mái.

Nhưng khi hắn thấy một đám tướng sĩ đứng thành hàng trước phủ nha, tim liền chùng xuống.

Người tới mặc tướng bào của binh sĩ Tây Bắc, e rằng thực sự đã xảy ra chuyện.

Hoàng Phổ công chính thương dân, luôn được bách tính kính trọng, hắn vừa xuất hiện, bách tính vây quanh liền tránh sang nhường đường. Hắn bước tới trước bậc thang, còn chưa kịp hỏi, tiếng trống kêu oan đột nhiên im bặt. Người dẫn đầu lấy một tờ giấy nhàu nát từ trong người ra, đưa lên trên đầu, sau đó, mười mấy tướng sĩ vẻ mặt nghiêm nghị đột nhiên quỳ trên bậc đá, đối mặt với Hoàng Phổ và bách tính đứng đầy trên đường.

"Đại nhân, chúng tôi là phó tướng của Thanh Nam thành ở Tây Bắc, vì có oan tình, ngàn dặm vào kinh, xin đại nhân tiếp nhận án."

Mười mấy người đồng loạt hô to, khí thế doạ người, nhưng bách tính lại cảm thấy rất kỳ lạ.

Thanh Nam thành, là thành thuộc quyền quản lý của Trung Nghĩa Hầu. Hoàng Phổ nhíu mày, vội vàng tiến lên trước đỡ người dẫn đầu dậy: "Chư vị xin đứng lên, đây là trách nhiệm của bản quan, nhất định sẽ không để mọi người phải phí công vô ích."

Tướng sĩ dẫn đầu đẩy tay của Hoàng Phổ ra, mười mấy người họ đột nhiên rút lấy roi dài đang quấn quanh eo. Hoàng Phổ nhất thời ngẩn ra, sai nha trước phủ cũng thấy không ổn, xông xuống phía dưới.

"Đại nhân, phó tướng rời thành, phạm vào tội lớn, nguyện theo kỷ luật quân đội, tự phạt ba mươi roi để thể hiện quân uy của Đại Tĩnh ta." Người dẫn đầu vừa dứt lời, năm người quỳ xuống, năm người đứng lên, tay cầm roi dài.

Sai nha xông tới đứng sững tại chỗ, âm thanh xé gió liên tục vang lên, chỉ trong một thời gian ngắn, sau lưng người chịu phạt đã máu thịt mơ hồ.

Hết roi này đến roi khác, không ngừng rơi vào trong tai mọi người, chỉ cảm thấy như sóng to gió lớn. Rốt cuộc là oan tình như thế nào, mới có thể khiến cho những tướng sĩ từ biên cương vượt ngàn dặm xa xôi làm đến mức này.

Hoàng Phổ đứng gần các tướng sĩ nhất, cảm nhận được mùi máu tươi nặng nhất, nhưng hắn không thể lấy chức vị Đại lý tự khanh để ngăn cản. Những người này cứng rắn cương quyết, không gì cản nổi, ngăn bọn họ lại chính là sỉ nhục bọn họ.

Âm thanh chấn động của sáu mươi roi kết thúc bên ngoài phủ nha của Đại lý tự, lúc này Hoàng Phổ mới đi đến trước mặt các tướng sĩ, vẻ mặt trịnh trọng, cúi người chắp tay, giọng nói vang khắp bốn phía: "Chư vị tướng sĩ nếu có oan khuất, bất luận Đại lý tự khanh ta làm được hay không làm được, đều xin tiếp nhận, quyết không chối từ."

• Hết chương 53 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro