Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50: Nói dối

Edit: Rùa

Beta: Alice

Bóng dáng thanh niên khuất dưới hành lang có chút mờ mịt, Nhậm An Lạc cong khoé môi, lướt qua Hàn Diệp, đi thẳng về phía hậu viện.

Lạc Minh Tây không nói một lời theo sau Nhậm An Lạc, cây quạt trầm hương không biết từ khi nào đã cài vào bên eo, dáng người gầy gò nhìn qua giống như có ý bảo vệ.

Ánh mắt Hàn Diệp đột nhiên trầm xuống, thở dài một hơi, chậm rãi đi về phía hai người họ.

Uyển Cầm đang muốn cùng Nhậm An Lạc rời khỏi, nào ngờ Uyển Thư lại giữ chặt nàng, nấp sau cột gỗ hành lang, làm mặt quỷ với Đế Thừa Ân ở giữa vườn. Uyển Cầm biết cô rất tò mò về Đế Thừa Ân, chỉ đành nấp sang một bên cùng cô.

Thái tử vừa nói dứt lời, mọi người im lặng như tờ, đợi đến khi ngước mắt lên, Thái tử và Nhậm An Lạc sớm đã biến mất sâu trong hành lang, khó thấy bóng dáng.

Còn về vị tiểu thư Đế gia đứng bên trên... Mọi người rũ mắt, thực sự không dám nhìn sắc mặt của nàng ta.

Thái tử trước nay luôn đối xử tốt với Đế Thừa Ân, lời này đã là rất nặng, nhưng sau buổi yến tiệc này, địa vị của Nhậm An Lạc trong số các thế tộc ở kinh thành sẽ càng cao thêm một bậc.

An Ninh liếc nhìn sắc mặt xanh trắng đan xen của Đế Thừa Ân một cái, biết nàng ta đã không còn tâm trí nào mà tiếp khách, vì vậy đứng dậy phân phó vài câu, kết thúc yến hội.

Mọi người thấy yến hội hôm nay đã bị huỷ, có điều không những được mời rượu ngon, bọn họ còn được xem một cuộc tranh đấu không thuốc súng chốn hậu cung, cảm thấy vô cùng thoả mãn, hành lễ với An Ninh và Đế Thừa Ân rồi lần lượt trở về phủ.

Trong vườn Bắc Triều, yến hội long trọng phút chốc trở nên vắng lặng, chỉ còn lại hai người An Ninh và Đế Thừa Ân.

Tuy Đế Thừa Ân không thích Nhậm An Lạc, nhưng nàng ta vẫn để ý đến sự xuất hiện đột ngột của Lạc Minh Tây nhất. Nàng ta hơi do dự, hỏi An Ninh: "An Ninh, Lạc thiếu tướng quân và điện hạ rất thân thiết?"

An Ninh nhíu mày, kinh ngạc nhìn Đế Thừa Ân: "Thừa Ân, ngươi quên rồi sao, năm đó Lạc Minh Tây cùng ngươi vào kinh, ở cùng hoàng huynh một năm, hai người bọn họ cảnh ngộ tương đồng, dần dần trở nên thân thiết."

Vẻ mặt Đế Thừa Ân khựng lại, miễn cưỡng mỉm cười: "Ta ở Thái sơn quá lâu, phần lớn những việc năm đó đã không còn nhớ rõ nữa."

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của An Ninh, Đế Thừa Ân hối hận vì sự hồ đồ của mình. Đế Tử Nguyên và Lạc Minh Tây là bạn tốt từ nhỏ, sao nàng ta lại không biết việc này chứ.

An Ninh thở dài, không nhắc đến việc này nữa. Để tránh việc hồi nãy khiến Đế Thừa Ân không vui, cô liền nói vài câu tốt đẹp cho Hàn Diệp: "Thừa Ân, vừa rồi hoàng huynh cũng chỉ vì tốt cho ngươi. Nhậm An Lạc là Thượng tướng do phụ hoàng thân phong, rất có danh tiếng trong triều, nếu hôm nay lời của ngươi bị truyền ra ngoài, e rằng sẽ có không ít quan lại tố cáo, gây trở ngại cho việc vào Đông cung của ngươi."

Nghe An Ninh nói vậy, sắc mặt Đế Thừa Ân mới dịu đi đôi chút, nàng ta hơi trầm mặc, nói: "An Ninh, chắc hẳn ngươi cũng biết về những tin đồn trong kinh thành, những lời Nhậm An Lạc nói trước mặt các thế gia cao quý đã khiến ta không còn mặt mũi. Nếu ta nhắm mắt làm ngơ, sau này còn có uy nghiêm gì mà gả vào Đông cung, thay điện hạ quản lý một cung?"

Nếu nghe kỹ những lời này, thì thực ra cũng không sai. Nhưng không thể đối đãi với Nhậm An Lạc như người bình thường, ngay cả hoàng huynh cũng bất lực với nàng ấy.

An Ninh lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Cả triều đều biết tính tình của Nhậm tướng quân phóng khoáng, không chỉ đắc tội với một mình ngươi. Bây giờ nàng ấy đang ở trong triều, nên càng không thể đối đãi như một tiểu thư thế gia bình thường." Cô dừng một chút: "Thừa Ân, hoàng huynh sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi thực sự không cần nghĩ nhiều."

An Ninh nói xong, đang định rời đi, phía sau bất chợt truyền đến thanh âm trầm thấp của Đế Thừa Ân: "An Ninh, tấm lòng của ta đối với điện hạ vẫn như lúc trước, nhưng nếu điện hạ thay đổi... ngươi cảm thấy ta còn có thể dựa vào ai trong kinh thành đây?"

An Ninh dừng bước, không quay người lại, rũ mắt, mang theo ý tứ sâu xa.

Đây là lần thứ hai Đế Thừa Ân nói rằng tâm ý của mình dành cho hoàng huynh vẫn như lúc trước, vốn dĩ là một câu nói vô cùng chân thành, nhưng... những lời này đáng lẽ không có khả năng do Đế Tử Nguyên nói ra nhất mới phải.

Cô áp xuống sự kỳ lạ trong lòng, quay đầu lại nói: "Thừa Ân, thiên hạ đều biết hoàng huynh đối xử với ngươi tốt như thế nào, ngươi cứ yên tâm ở Đông cung dưỡng thương, đợi phụ hoàng ban chỉ là được." Nói rồi một mình rời đi, chớp mắt liền ra khỏi vườn Bắc Triều.

Đế Thừa Ân không ngờ An Ninh nói đi là đi, sắc mặt càng u ám hơn.

Tâm Vũ đứng ở bên cạnh tiến lên, an ủi Đế Thừa Ân vài câu. Đế Thừa Ân vung tay hất đổ đồ đạc, nổi giận đùng đùng quay về Nguyên Thuỷ các.

Uyển Thư xem xong màn kịch, kéo tay áo của Uyển Cầm chuẩn bị rời đi. Thấy nàng bất động nhìn chằm chằm vào thị nữ bên cạnh Đế Thừa Ân, liền hỏi: "Uyển Cầm, ngươi nhìn gì thế?"

Uyển Cầm lắc đầu, im lặng kéo Uyển Thư ra khỏi góc hành lang.

Hậu viện Đông cung, đi được nửa đường, Hàn Diệp liền tìm cớ để Lạc Minh Tây rời đi trước. Khi rời đi, khoé miệng Lạc Minh Tây mang theo ý cười, thoải mái phất ống tay áo.

Nhậm An Lạc vẫn luôn đi trước dẫn đường, đến khi thực sự không rõ đường đi lòng vòng trong Đông cung thì mới quay đầu nói: "Điện hạ, người giấu rượu nho ở chỗ nào thế?"

Hàn Diệp liếc nàng một cái: "Cũng may ngươi còn hỏi ta một tiếng, bằng không ta thực sự sẽ cho rằng Nhậm khanh đang trở về phủ mình đấy." Nói rồi dẫn Nhậm An Lạc rẽ sang một bên, đi sâu vào trong Đông cung.

Nhậm An Lạc nhún vai, chầm chậm theo sau hắn.

Hai người đi được một lúc, sau đó dừng lại trước một tiểu viện trồng đầy hoa đào xung quanh. Đã gần cuối thu, hoa đào đều đã khô héo, có chút tiêu điều.

Nhậm An Lạc bước vào trong viện, thấy dưới tán cây đặt một cái ghế tựa bằng gỗ trầm, cười nói: "Không ngờ Thái tử điện hạ còn là một người tao nhã." Nàng quan sát xung quanh một lúc, thấy nơi này thực sự rất giản dị, không nhịn được hỏi: "Chẳng lẽ thường ngày Thái tử nghỉ ngơi ở đây?"

"Nơi này yên tĩnh." Hàn Diệp nhàn nhạt đáp, có cung nữ nghênh đón, hắn cởi áo choàng ra rồi dặn dò: "Mang rượu nho tới cho Nhậm đại nhân."

Nhậm An Lạc nghe vậy thì rất vui, híp mắt vừa nói "Quấy rầy điện hạ rồi" vừa nhanh nhẹn chiếm một bên ghế tựa, làm một đại gia.

Hàn Diệp mặc nàng tuỳ ý nghịch ngợm, vào phòng thay sang một bộ thường phục. Sau khi bước ra, nhìn vào trong viện, hắn hơi sửng sốt.

Nhậm An Lạc ngồi bắt chéo chân chống cằm, không biết đã nhắm mắt lại từ khi nào, đầu hơi cúi xuống, khuôn mặt trước giờ lạnh lùng nhìn có vẻ nhàn nhã mà yên tĩnh.

Hàn Diệp dựa vào hành lang, lẳng lặng nhìn nữ tử đang ngủ dưới tán cây, ánh mắt dịu dàng.

Đến khi đèn đuốc sáng trưng, Nhậm An Lạc mới tỉnh lại từ giấc ngủ say. Buổi tối cuối thu hơi lạnh, trên người nàng có một tấm thảm mỏng ấm áp, nàng mở mắt ra, ánh sáng yếu ớt từ trong thư phòng hắt ra ngoài viện, nhàn nhạt nhu hoà. Hàn Diệp một thân thường phục trắng tinh, cầm một quyển sách dựa vào ghế tựa ở phía đối diện, dung mạo tuấn tú, giữa hai hàng lông mày có một tia ấm áp.

Cảnh tượng lúc này quá mức đẹp đẽ, Nhậm An Lạc chống cằm bất động, nhìn chằm chằm nam tử anh tuấn ở đối diện. Một lúc lâu sau, Hàn Diệp thở dài, ngẩng đầu, có chút bất lực: "Dáng người liễu yếu đào tơ, có thể lọt vào mắt của Nhậm khanh?"

Nhậm An Lạc cười híp mắt, gật đầu: "Có thể, dung mạo điện hạ tuyệt sắc, đương nhiên có thể."

Hàn Diệp nhớ lại một năm về trước, trong hôn thư từ biên cương phía Nam đưa tới triều đình cũng viết một câu như vậy, hắn cứng đờ đặt sách xuống, chỉ vào một cái hộp gỗ đặt ở bên cạnh: "Bên trong là rượu nho do vua của Tây Vực tiến cống, thuận tiện mang theo một bộ chén dạ quang để thưởng rượu, cầm hết về đi, tránh sau này lại thấy thích, làm bẩn đồ vật ta đã cất giấu."

Nhậm An Lạc vươn tay muốn mở hộp gỗ, Hàn Diệp lấy sách chặn lại, nhàn nhạt nói: "Quay về rồi uống, ta có việc muốn hỏi ngươi."

Thấy vẻ mặt lãnh đạm của Hàn Diệp, Nhậm An Lạc bĩu môi, miễn cưỡng thu tay lại: "Khó trách ta tự hỏi sao hôm nay người lại hào phóng như vậy..." Nói rồi nhướng mày, khịt mũi: "Sao nào, khi nãy ta ức hiếp tiểu thư Đế gia mà ngài mong nhớ, giờ người mới tính sổ?"

"Chuyện ở bữa tiệc là Thừa Ân vô lễ trước, không trách ngươi được."

Nhậm An Lạc nghe vậy, vui vẻ đắc ý gật đầu: "Điện hạ nói rất công bằng, suy cho cùng Đế tiểu thư cũng sắp làm chủ một cung, ngoài miệng ta chỉ chiếm chút tiện nghi của điện hạ, vậy mà nàng ta đã không thích ta, không khỏi có chút nhỏ nhen."

Nhậm An Lạc nói vậy có chút ngang ngược, mặc dù Hàn Diệp biết nàng đã quen tuỳ tiện làm càn, nhưng cũng có chút dở khóc dở cười.

"An Lạc, Thừa Ân bị cấm trong núi mấy năm, tính tình không thể giống như lúc trước. Ngươi rộng lượng một chút, đừng tranh chấp với nàng."

Nhậm An Lạc thấy Hàn Diệp dường như không hề chán ghét tính tình độc đoán của Đế Thừa Ân, nghi hoặc nói: "Điện hạ, cho dù người biết bây giờ Đế tiểu thư đã không còn giống với trước kia, nhưng người cũng không để tâm?"

Hàn Diệp nhất thời trầm xuống, nhìn về phía Nhậm An Lạc, chậm rãi mở miệng: "Tính tình Tử Nguyên không tốt, ta sẽ giúp nàng thay đổi, nàng không quen với kinh thành, ta sẽ từ từ dạy nàng, nếu nàng vẫn còn oán hận hoàng gia, ta sẽ để cho nàng biết ta đã đợi mấy năm nay, đối xử với nàng thật tốt. An Lạc, ta đợi Tử Nguyên mười năm, không phải mười ngày, sẽ không vì nàng khác với năm đó mà bỏ rơi nàng. Chỉ cần nàng ấy là Đế Tử Nguyên, tất cả những thứ khác đối với ta đều không quan trọng."

Vẻ mặt của thanh niên dưới ánh trăng quá mức nghiêm túc, mặc dù Nhậm An Lạc trước giờ vẫn luôn vô tâm vô phế, nhưng đáy lòng cũng phảng phất không thể chịu nổi. Nàng ngồi thẳng lưng, hai tay giấu dưới áo choàng siết chặt, giọng nói hơi khàn: "Điện hạ, nếu có một ngày, thứ Đế Tử Nguyên muốn không chỉ là vị trí Thái tử phi của Đông cung?"

Hàn Diệp sửng sốt, Nhậm An Lạc từ từ tới gần, con ngươi đen láy in cảnh hoa viên yên tĩnh: "Nếu thứ nàng ta muốn là Hàn gia của người nợ máu phải trả bằng máu, giang sơn sụp đổ, người sẽ làm như thế nào? Chẳng lẽ vì nàng là Đế Tử Nguyên, người sẽ bỏ qua tất cả?"

Thấy Hàn Diệp không nói gì, Nhậm An Lạc đột nhiên cười rất thoải mái, ngồi lại chỗ cũ, vẻ mặt hùng hổ doạ người nháy mắt biến mất, than thở: "Điện hạ, thứ khó giữ nhất trên đời chính là lời hứa, câu nói này nói trước mặt ta thì không sao, nhưng tuyệt đối đừng nói trước mặt vị Đế tiểu thư kia, tránh để người ta khinh thường, biến điện hạ thành trò cười."

Trong viện lặng ngắt như tờ.

Hàn Diệp nhìn Nhậm An Lạc, giống như chưa từng nghe thấy lời nói vừa rồi của nàng, đột nhiên mở miệng: "An Lạc, công phu của ngươi học được từ đâu?"

Góc mày Nhậm An Lạc khẽ động, hơi nheo mắt lại, vẻ mặt thờ ơ: "Võ công cẩu thả, khó lọt vào mắt điện hạ..."

"Nếu Bát Nhã tâm pháp của Vĩnh Ninh tự chỉ là môn võ giang hồ để sống qua ngày, sẽ không có người dám tự xưng tông phái ở Vân Hạ." Hàn Diệp ngắt ngang lời nói của Nhậm An Lạc: "An Lạc, ngoại trừ đệ tử thân truyền của Tịnh Huyền đại sự, từ trước đến nay Bát Nhã tâm pháp chưa từng dạy cho người ngoài. Khi ta còn nhỏ, phụ hoàng đích thân lên Thái sơn gõ cổng chùa, ta mới được Tịnh Huyền đại sư dạy dỗ ba năm. Ngươi lớn lên ở Tấn Nam, sao lại học được thứ này?"

Nhậm An Lạc ngả người ra sau: "Điện hạ học được từ Vĩnh Ninh tự, lẽ nào ta lại không thể? Hơn nữa trên sân khấu kịch không phải kể rất nhiều về những cuộc kỳ ngộ giang hồ khi còn nhỏ sao, việc hiếm rất nhiều, điện hạ cứ coi như ta gặp may là được."

"Mười năm trước Tịnh Huyền đại sư đã bế quan tham thiền, cho tới bây giờ vẫn chưa xuất quan." Giọng nói của Hàn Diệp rất bình tĩnh, mang theo ẩn ý mơ hồ: "Công pháp này của ngươi vốn không thể được truyền từ tay Tịnh Huyền đại sư. An Lạc, ngươi đang lừa ta."

• Hết chương 50 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro