Chương 46: Thế cục xoay vần
Edit: Rùa
Beta: Alice
Đã qua nửa tháng kể từ ngày xảy ra vụ hành thích, không có phủ nào của thế gia công hầu, triều thần tôn quý của đế đô Đại Tĩnh được ngủ yên giấc. Không biết có phải ứng với phỏng đoán của mọi người trước đó hay không, ngày thứ hai sau khi tiểu thư Đế gia tỉnh lại, vua Gia Ninh bắt đầu chấn chỉnh nghiêm việc phòng ngự của kinh thành. Thống lĩnh Cấm vệ quân Ngô Phi và đề đốc Cửu Môn Lý Nguyên đồng thời bị giáng chức đày tới biên ải, các vương hầu thế gia trong kinh thành đều cảm nhận được cơn giận lần này của hoàng thượng không hề bình thường, tất cả đều cụp đuôi lại làm người.
Con rể của Binh bộ Thượng thư là Uy Định Hầu, trưởng tử Uy Định Hầu vừa bị cách chức đề đốc Cửu Môn, lão thượng thư liền cảm giác rõ ràng sự thay đổi kỳ lạ của triều đình. Một ông già đã giẫm một chân vào quan tài như ông thực sự không chơi nổi, run run viết thư cáo lão về quê, muốn tận hưởng niềm vui cùng con cháu.
Hành động này rất hợp ý của vua Gia Ninh, ông vui vẻ tổ chức yến tiệc tiễn lão thượng thư về quê, sau đó vung bút cất nhắc Tả thị lang Triệu Nham lên làm Thượng thư. Tiểu thư của phủ Đông An Hầu vừa được ban hôn cùng Ngũ hoàng tử, quan hệ với hoàng gia càng thân thiết hơn, khiến cho thanh danh của phủ Đông An Hầu truyền xa. Vua Gia Ninh lập tức triệu trưởng tử của phủ Đông An Hầu vào kinh làm đề đốc Cửu Môn, trước khi tân đề đốc nhậm chức, ông đã lệnh cho Nhậm An Lạc tạm thời cai quản Cửu Môn.
Hành động này quả thực nằm ngoại dự tính của mọi người, càng khiến mọi người không đoán trước được là vào ngày đầu tiên tạm thời nắm quyền Cửu Môn, Nhậm An Lạc đã bắt đầu kiểm tra binh khố của đại doanh Tây Giao như thường lệ. Lần điều tra này khiến triều đình vừa mới lắng xuống lại nổi lên sóng to gió lớn.
Bên trong binh khố của đại doanh Tây Giao, ngoại trừ vũ khí luyện tập thường ngày của các tướng sĩ đều ngăn nắp sáng bóng, toàn bộ đao thương kiếm kích được niêm phong bên trong binh khố đều đã gỉ sét, miết qua còn nửa ngón tay dính bụi. Trang bị vũ khí như vậy lên chiến trường, e là còn chưa giết được quân địch, tướng sĩ cầm nhẹ cũng đã gãy rồi.
Tiền ngân khố được cấp để chế tạo binh khí mỗi năm đều không đếm xuể, nhưng nhìn qua đã biết những vũ khí gỉ sét này đã mấy năm chưa được thay. Là lực lượng phòng vệ kiên cố nhất của đế đô Đại Tĩnh, quân hộ vệ của thiên tử, việc hoang phí binh khí bên trong đại doanh Tây Giao đã khiến cho cả triều đình chấn động, hoàng đế vô cùng tức giận.
Vua Gia Ninh triệu hồi nguyên đề đốc Cửu Môn đã bị đày đi Tây Bắc là Lý Nguyên quay về, đích thân tra hỏi, việc tham ô công quỹ của triều đình cuối cùng cũng không giấu được, liên luỵ đến một đám quan thần trong triều. Trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, cục diện triều đình thay đổi mạnh mẽ, phủ Uy Định Hầu bị giáng chức, phe do Tả tướng nắm quyền trước kia cũng bị liên lụy, thế lực tổn hại rất nhiều. Để tránh chọc giận hoàng đế khiến cho xác chết khắp nơi, Tả tướng cân nhắc nặng nhẹ, lần đầu tiên thỉnh tội với vua Gia Ninh và bá quan trong triều sau mười năm, tự nhận cai quản thuộc hạ không nghiêm, xin vua Gia Ninh trách phạt. Tuy vua Gia Ninh giận dữ, nhưng xét đến công lao của Tề phi và Tả tướng nên chỉ cho ông ta về phủ tĩnh dưỡng.
Triều đình hỗn loạn thành như thế này, những vị trí còn trống đã trở thành một miếng bánh thơm để các thế gia tranh đoạt. Lão quái vật đã thành tinh Hữu tướng dâng lên tấu chương, nói là bị nhiễm phong hàn nên trốn trong phủ dưỡng bệnh, mặc cho một đám triều thần lăn lộn.
Nửa tháng sau, khi cát bụi của trận chém giết trong triều đã lắng xuống, mọi người nhìn vào triều đình hiện tại, tất cả đều cảm thấy vừa kinh ngạc vừa cảm thán. Bởi vì không ai nghĩ rằng, người dành được chiến thắng cuối cùng lại là cái vị tự xưng thành thực tận trung kia, Thượng tướng quân Nhậm An Lạc.
Quyền thế ngút trời của các thế gia tôn quý luôn là điều kiêng kị của vua Gia Ninh, lần đề bạt này phần lớn đều là thiếu niên sạch sẽ và con nhà nghèo, những lực lượng này đều là trung lập, là kết quả mà vua Gia Ninh và Thái tử rất vui khi thấy. Nhậm An Lạc thậm chí còn điều tra ra vụ tham ô quân nhu, vào triều một năm liên tục lập được công lớn, quả thực là thăng chức quá nhanh. Vua Gia Ninh đã không còn chức quan để thưởng, vì vậy cho phép nàng vào nội các nghị sự.
Đây là lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm qua của vương triều Đại Tĩnh, một nữ tử kiêm võ tướng được phép bàn luận quân cơ quốc sự. Nhậm An Lạc nhất thời được lòng hoàng đế, vinh quang vô hạn.
Tuy có triều thần hỏi rằng vì sao vừa mới nhậm chức mà đã có thể phá được một vụ án lớn như vậy, Nhậm An Lạc đứng trên điện Kim Loan, lanh lảnh đáp lại: "Tướng quân muốn nắm binh, việc đầu tiên cần làm là luyện binh khí. Thần là người thành thật, khi nhậm chức quan mới, thần tất nhiên sẽ muốn mở kho để kiểm tra binh khí, đây là lẽ thường."
Một câu người thành thật, một câu lẽ thường, đã chặn đứng sự căm phẫn của cả triều đình.
Mắt thấy vị trí Thái tử phi đã ấn định trên người cô nữ Đế gia, địa vị hiện tại của Nhậm An Lạc cũng không có khả năng sẽ vào Đông cung làm thiếp, một vài thế gia có con cháu nhỏ chưa có hôn sự đã đem ý muốn nghị thân nhắm lên trên người vị tân tướng quân cao quý kia.
Nhậm An Lạc cũng thẳng thắn, đối với những bà mối đến cửa nghe ngóng động tĩnh đều chỉ ném lại một câu vừa vang dội vừa vô lại: Khi Thái tử phi chính thức qua cửa, nàng cũng sẽ hết hy vọng, đến lúc đó tự khắc sẽ khua chiêng gõ trống chọn ra cho mình một lang quân tốt, không cần mấy người gấp, muốn gấp cũng không được.
Lời vừa nói ra, ánh mắt của nửa kinh thành đều hướng về vị Thái tử và tiểu thư Đế gia đang dưỡng thương trong Đông cung, lời kêu gọi hai người thành hôn nhiều hơn bao giờ hết. Dù sao điện hạ ngài cũng đã một mực sống chết với nữ tử Đế gia, bây giờ đừng tranh cái bánh béo bở này với đám thần tử chúng ta nữa. Ngài là quân, phải rộng lượng, phải yêu dân, thương dân nha!
Khi lời đồn được truyền vào Đông cung, Hàn Diện đang ngắm hoa cùng Đế Thừa Ân vừa bình phục sau khi bị thương nặng, thấy Đế Thừa Ân trầm mặc không nói, hắn chỉ cười nói một câu "Nhậm tướng quân thích trêu đùa, không cần phải để trong lòng" rồi bỏ qua chủ đề này, không hề an ủi Đế Thừa Ân như mọi khi, vẻ mặt khi nói chuyện cũng nhạt đi không ít.
Sau khi Đế Thừa Ân tỉnh lại, vua Gia Ninh liền hạ chỉ cho dọn vào Đông cung để dưỡng thương. Nàng ta biết rõ đã nắm chắc vị trí Thái tử phi, trong lòng vô cùng vui vẻ, trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã có không ít tiểu thư thế gia tới nịnh nọt, quang cảnh mấy ngày nay thể hiện rõ vinh quang của Thái tử phi trong tương lai. Có điều cho dù nổi bật đến đâu, nàng ta vẫn không thể so được với Nhậm An Lạc, người lập được kỳ công, được vua Gia Ninh xem trọng cho vào nội các, cộng thêm mấy lời đồn được lan truyền rộng rãi về sự vô thể thống của Nhậm An Lạc gần đây, nàng ta càng oán giận Nhậm An Lạc hơn.
Vì vậy, nửa tháng sau khi vết thương của Đế Thừa Ân đã lành, tin tức về việc Thái tử phi tương lai muốn tổ chức yến tiệc ở Đông cung đã lan truyền khắp nơi.
Thời gian là ngày mười lăm trăng tròn, khách mời là công chúa trong triều và tiểu thư các phủ, người tiếp khách là công tử thế gia và các sĩ tử nghèo.
Tiểu thư của cả thành, ngoại trừ Nhậm An Lạc, đều đến tham dự.
Đương nhiên, một người thành thật như Nhậm An Lạc vẫn luôn cho rằng bản thân là một đại vương huyết thống thuần khiết ở núi Tấn Nam, không hề ăn khớp với các tiểu thư.
Nhưng tin đồn nữ tử Đế gia và Thượng tướng quân đối chọi gay gắt vẫn được truyền ra từ trong đế đô, những lời đồn này ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn được soạn thành mấy vở kịch để pha trò trên sân khấu rồi.
Nhậm An Lạc vẫn sống thoải mái tự tại, mỗi ngày đều bày tỏ lòng trung thành trước mặt vua Gia Ninh, đề xuất ý kiến ở trong nội các, trở về đại doanh Tây Giao huấn luyện tướng sĩ, không rảnh để ý.
Vì vậy khi nàng đến lầu Linh Tương nghe hát, gặp được An Ninh vẻ mặt rầu rĩ, nhanh nhẹn tiến lên chào hỏi.
"Công chúa, đất ở kinh thành còn ẩm hơn nhiều so với biên cương." Nhậm An Lạc tiến đến gần rồi lắc lắc đầu trước mặt An Ninh, chỉ vào mình nói: "Này, người xem, ngay cả ta cũng được dưỡng ẩm rồi, sao người lại trở thành cái bộ dạng sầu não như vậy?"
An Ninh bị lời này của Nhậm An Lạc làm cho dở khóc dở cười, nóng nảy phất tay đẩy nàng ra: "Sang một bên đi, bây giờ ngài là Thượng tướng quân rồi, còn được vào nội các bàn chính sự, công chúa như ta không thể so được, tất nhiên trong lòng không vui, nhanh già."
Nhậm An Lạc nhếch miệng cười, đặt mông ngồi xuống bên cạnh An Ninh, cầm chén rượu nhấp một ngụm: "Khách khí khách khí, ta xuất thân thấp kém, bộ dạng thô tục, không so được với tiểu thư thế gia, chỉ là vận may trước giờ đều không ngăn được, ông trời chiếu cố người thành thật thôi."
An Ninh nghe mấy chữ "người thành thật" được kéo dài, nhớ tới những lời được Nhậm An Lạc gọi là đau lòng trên điện Kim Loan, cô thiếu chút nữa thì phun hết chỗ rượu đã uống cả đêm ra. Nhưng vẫn mở miệng: "Lý Nguyên phải ăn gan hùm mới dám tham ô quân lương, vận mệnh của phủ Uy Định Hầu đã tận, ta không biết ngươi có thành thật không, nhưng ngươi quả thực đã làm được chuyện tốt cho bách tính."
An Ninh trấn giữ Tây Bắc mấy năm, bình sinh ngoại trừ kẻ thù truyền kiếp là Bắc Tần, nàng căm ghét nhất chính là mấy con sâu mọt tham ô quân lương của triều đình.
Nhậm An Lạc được khen thì chỉ nhún vai, ngửa ra phía sau, dựa vào ghế mềm, gác chéo chân lên bàn, bày ra vẻ lưu manh.
Nàng nhìn An Ninh hồi lâu, thản nhiên mở miệng: "Công chúa, lẽ nào người cho rằng chỉ một thế tử Uy Định Hầu nhỏ bé mà cũng có gan tham ô quân lương của triều đình sao? Người... quá xem trọng Lý Nguyên, cũng quá xem nhẹ triều đình Đại Tĩnh rồi."
An Ninh nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: "An Lạc, ý của ngươi là gì?" Cô là một võ tướng, từ xưa đến nay đều lười để ý đến việc triều đình tranh đấu.
"Bụi trong binh khố dày đến nửa ngón tay, ít nhất là năm năm rồi chưa được mở ra." Nhậm An Lạc búng ngón tay: "Lý Nguyên mới nhậm chức đề đốc Cửu Môn được ba năm, vị quan trước đó cũng không liên quan, vụ án tham ô kết thúc sau khi tra đến phủ Uy Định Hầu."
Vẻ mặt An Ninh đăm chiêu, nguyên đề đốc Cửu Môn Kiến An Hầu là đệ đệ của Thái hậu, khó trách gần đây phụ hoàng khiển trách hầu phủ vì Kiến An Hầu thất đức, nhưng có lẽ là vì tình cảm với Thái hậu nên mới chỉ cảnh tỉnh một chút.
Thế gia công hầu can thiệp triều chính, quan hệ thông gia rắc rối phức tạp, sau này khó tránh khỏi việc khi dễ tân quân. Lần này phụ hoàng mượn chuyện quân lương để làm suy yếu thế lực của vương hầu, ban thưởng cho lão tướng quân tận tâm trung thành, e rằng là vì điều này.
Kiến An Hầu, Uy Định Hầu có giao hảo với Tả tướng, năm đó ba người họ đều có công hộ giá, bây giờ hai hầu tước đều đã bị phụ hoàng ruồng bỏ, Tả tướng như bị mất một cánh tay, nghỉ ngơi trong phủ tránh việc triều đình tranh đấu. Phụ hoàng niệm tình cũ nên sẽ không động đến tướng phủ, Tả tướng quả nhiên là người khôn ngoan.
Dù sao cũng là công chúa hoàng gia, vừa nghĩ lướt qua, An Ninh đã hiểu lần thanh trừng này của triều đình chính là kết quả của sự thoả hiệp về quyền lực giữa hoàng đế, Thái hậu và các thế gia. Đối diện với Nhậm An Lạc, người đã vạch trần việc này, cô hơi sửng sốt: "Họ ngoại đuôi to khó vẫy, ngươi đã phải bôn ba mấy ngày rồi."
"Năm đó bệ hạ đăng cơ, Kiến An Hầu góp công lớn, hành động hiện giờ của bệ hạ có thể hiểu được. Cũng vì vậy nên thần mới được phép vào nội các nghị sự, coi như bắt lấy cơ hội, không có gì bất mãn cả. Nhưng công chúa... người sắp được đón hoàng tẩu về rồi, sao lại buồn bực không vui như vậy?"
An Ninh sớm đã quen với giọng điệu thổ phỉ của Nhậm An Lạc, chỉ trợn tròn mắt, bắt chước ngửa ra phía sau, dựa vào ghế mềm, thở dài: "Hoàng gia nhiều thị phi, Đế gia chỉ còn một khuê nữ là nàng ấy, ta thà để nàng ấy làm người bình thường còn hơn gả nàng ấy vào hoàng thất. Nhưng chấp niệm của Tử Nguyên với hoàng huynh quá sâu, ta không cản không."
Nhậm An Lạc nheo mắt, gõ gõ lên bàn: "Thừa Ân." Thấy An Ninh không hiểu, nàng rất kiên nhẫn giải thích: "Bệ hạ hạ chỉ, tiểu thư Đế gia hiện giờ gọi là Thừa Ân, công chúa gọi nhầm tên huý rồi."
Nàng không có chấp niệm với Hàn Diệp, sao có thể để người khác vô duyên vô cớ huỷ hoại danh dự.
Nhậm An Lạc là triều thần Đại Tĩnh, nhưng trung thành với chiếu chỉ của hoàng đế cũng chỉ là nói cho có. An Ninh cảm thấy có chút kỳ lạ, cười cười bỏ qua lời này.
Tướng mạo của An Ninh thực ra không khác lúc nhỏ là mấy, chỉ có thêm chút khí phách anh hùng. Nhậm An Lạc uống mấy ngụm rượu, đột nhiên mở lời không hề báo trước: "Công chúa không muốn cho Đế Thừa Ân vào Đông cung, ngoại trừ là do hậu cung thâm hiểm, có phải còn sợ chuyện của Đế gia năm đó sẽ ảnh hưởng đến Đế tiểu thư sau này?"
An Ninh ngẩn ra, không ngờ Nhậm An Lạc lại có đủ can đảm để đề cập đến chuyện đó, tức thì trầm mặc không nói nên lời.
"Bệ hạ đã đặc xá cho Đế tiểu thư rồi, lệnh của thiên tử còn nặng hơn vạn lời nói, công chúa hà tất lo lắng? Hay là công chúa cảm thấy ngoại trừ bệ hạ, trong hậu cung còn có người đủ bản lĩnh gây bất lợi cho Đế tiểu thư?" Nhậm An Lạc dừng một chút, thu lại hai chân, nghiêm túc ngồi thẳng, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía An Ninh: "Khi Đế gia xảy ra chuyện, công chúa mới có tám tuổi, công chúa chỉ đơn giản là lo lắng, hay là thực sự biết được bí mật của triều đình năm đó?"
Sắc mặt An Ninh tái nhợt, lông mày nhíu chặt.
Nhậm An Lạc mỉm cười, xoay chén rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch.
"Tính tình công chúa xưa nay phóng khoáng ngay thẳng, lẽ nào không thể lý giải nghi ngờ của thần? Công chúa biết được sự việc năm đó?"
Hai mắt Nhậm An Lạc sáng rực, ánh mắt lãnh đạm, vị Nữ Nhi Hồng tràn đầy khoang miệng, nhưng nàng chỉ nếm ra vị đắng chát.
An Ninh, ta chỉ hỏi ngươi một lần, nếu ngươi có thể thẳng thắn nói ra, chỉ cần Đế Tử Nguyên ta còn sống, ta nhất định sẽ không kéo ngươi vào việc của Đế gia năm đó.
An Ninh ngẩn ra, bàn tay đặt trên đầu gối chậm rãi siết chặt, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay, để lại vết hằn.
Đôi mắt đen láy trong veo, lạnh lẽo thâm trầm, quen thuộc đến mức khiến cô không thể kiềm chế. Tựa như mười năm kinh hoàng, vẫn ở năm đó.
• Hết chương 46 •
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro