Chương 42: Âm mưu
Edit: Rùa
Beta: Alice
Đế Thừa Ân ngẩng đầu, nhìn ông lão ôn hoà nhã nhặn đang ngồi trên ghế gỗ, tiến lên phía trước hành lễ: "Được ngài chiếu cố lâu nay, đa tạ tướng gia đã quan tâm, Thừa Ân mọi chuyện đều tốt."
Dường như vô cùng hưởng thụ lễ này, Tả tướng cười lớn, chòm râu khẽ rung, giả tạo nâng Đế Thừa Ân lên: "Đế tiểu thư đa lễ rồi, mời ngồi."
Nói rồi âm trầm liếc nhìn Đế Thừa Ân, thấy nàng ta tươi cười dịu dàng, nheo mắt nói: "Đêm khuya như vậy mà Đế tiểu thư lại gấp gáp muốn gặp lão phu, không biết là vì chuyện gì?"
Đế Thừa Ân cười nói: "Đường đột hẹn gặp, quả thực là có chuyện muốn nhờ, vẫn mong tướng gia giúp đỡ."
Tả tướng không trả lời lại, chậm rãi uống một ngụm trà rồi nói: "Đế tiểu thư đã quên lời hứa ở Thái Sơn lúc trước rồi sao? Tiểu thư đã hồi kinh được một tháng, nhưng vẫn chưa đối phó với Nhậm An Lạc, lẽ nào lời nói ban đầu của tiểu thư chỉ là giả sao? Lão phu sao còn dám giúp?"
"Tướng gia." Vẻ mặt Đế Thừa Ân bình tĩnh, không nhanh không chậm mở miệng: "Nhậm An Lạc lấy được lòng dân, có giao hảo với Thái tử, còn được bệ hạ tin tưởng, đến cả ngài cũng không dễ dàng dao động được, huống hồ là một cô nữ mới trở lại kinh thành như ta."
"Ồ? Ý của Đế tiểu thư là gì? Lẽ nào muốn bỏ qua cho Nhậm An Lạc?" Ánh mắt Tả tướng tối đi, mã não đang xoay trong tay đột nhiên dừng lại, phát ra một tiếng va chạm trầm thấp.
"Đương nhiên không phải, Đế Thừa Ân không làm gì được Nhậm An Lạc, nhưng nếu là Thái tử phi Đông cung, Hoàng hậu tương lai, vậy thì chưa chắc không được." Đế Thừa Ân kiên định mở miệng.
Tả tướng nhìn nàng ta, cười sâu xa: "Đế tiểu thư muốn làm gì, không ngại nói thẳng."
"Mong tướng gia làm giúp ta một chuyện." Nàng ta đứng dậy, đi đến trước mặt Tả tướng, cúi đầu, nhỏ giọng nói vài câu bên tai ông.
Tả tướng biến sắc, ánh mắt thoáng qua một tia bất định, đột nhiên ngước mắt nhìn Đế Thừa Ân: "Đế tiểu thư, đây là tội phản nghịch, bổn tướng sẽ không cùng cô loại chuyện ngu xuẩn này!"
Đáy mắt Đế Thừa Ân thâm trầm, lui về phía sau hai bước, lời lẽ chắc nịch: "Tướng gia cũng biết Thái tử luôn muốn đón ta vào cung, nhất định sẽ không lấy nữ tử của nhà khác. Nếu tướng gia chịu giúp ta một tay, sau khi ta vào Đông cung, chắc chắn sẽ giữ lại vị trí Trắc phi cho Khương tiểu thư."
Sắc mặt Tả tướng khẽ đổi, nhưng vẫn chưa đáp. Khoé miệng Đế Thừa Ân hơi cong lên, tiếp tục nói: "Ta nghe nói quan hệ giữa tướng gia và Thái tử không quá hoà hoãn, sau này Thái tử lên ngôi, vị trí dưới một người trên vạn người của tướng gia e rằng sẽ phải chắp tay nhường cho Hữu tướng. Tướng gia, sau khoa thi lần trước, lệnh lang phải đến Giang Nam xa xôi, đến nay vẫn chưa trở lại, chỉ cần việc này thành công, ta sẽ tiến cử cho Khương thiếu gia hồi kinh với Thái tử điện hạ, tướng gia cảm thấy thế nào?"
Cả thiên hạ đều biết Tả tướng thương yêu con trai, nhưng cả thiên hạ cũng biết Khương thiếu gia này là người không ra gì.
Gió đêm lay động, bên trong gian phòng yên tĩnh. Một lúc lâu sau, Tả tướng chậm rãi mở miệng: "Đế tiểu thư quay về cẩm viên đi, chuyện này lão phu sẽ giúp."
Đế Thừa Ân hành lễ, xoay người định đi, nhưng chợt nghe thấy một tiếng cảm khái truyền đến từ phía sau: "Là lão phu nhìn nhầm rồi, không ngờ Đế tiểu thư lại thông tuệ như vậy, thế cục sau này đều phải xem Đế tiểu thư rồi!"
Đế Thừa Ân không quay người, đôi mắt đen láy sáng rực: "Tướng gia quá khen." Nói rồi biến mất dưới ánh trăng.
Hồi lâu sau, quản gia đẩy cửa thư phòng ra, thấy Tả tướng đang đứng trước cửa sổ, tiến lên nói: "Tướng gia, đã sắp xếp ổn thoả rồi, chúng ta thực sự phải mạo hiểm như vậy để giúp Đế Thừa Ân ngồi vào vị trí Thái tử phi?"
Tả tướng hừ một tiếng: "Khương Hạo, mấy năm nay bất luận chúng ta làm gì cũng không thể làm lung lay địa vị của Đông cung. Đế Thừa Ân này chính là điểm yếu duy nhất của Thái tử, nếu dùng đúng cách, sẽ chỉ có lợi mà không có hại với Cửu hoàng tử."
"Nhưng nếu tiểu thư thực sự ngồi vào vị trí Trắc phi..."
"Gấp cái gì, đường còn dài, thắng được nhất thời thì có làm sao? Năm đó Đế Thịnh Thiên đứng đầu Vân Hạ, nhưng cuối cùng cũng không phải làm liên luỵ đến cả nhà hay sao! Loại người như Đế Thừa Ân có dã tâm vô cùng lớn, nếu không được lòng Thái hậu thì sớm muộn cũng sẽ gặp hoạ ở Đông cung, trở thành mục tiêu công kích." Tả tướng vuốt râu, vẻ mặt lạnh lẽo: "Một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, dám nói sẽ giúp lão phu ngồi vững vị trí tướng gia, nực cười, nàng ta cho rằng nàng ta vẫn còn là tiểu thư Đế gia Đế Tử Nguyên có thể hô mưa gọi gió năm đó sao!"
Giọng nói giễu cợt bên trong thư phòng vang lên rất lâu.
Trong lầu Linh Tương, ca múa tưng bừng, tiếng đàn nhạc vang xa cả con phố. Trong Mẫu Đơn các, An Ninh đang ôm bình rượu say sưa nói chuyện, Thi Tranh Ngôn trước giờ vẫn luôn tôn kính mà không thể đến gần rượu của cô, lần này bất đắc dĩ trở thành tri kỷ để trưởng công chúa nói ra những lời thật lòng sau khi say rượu. Lông mày của vị thiếu soái trẻ tuổi chính trực đã nhíu thành một vòng.
Hắn gần như đã tưởng tượng ra được, ngày mai tin đồn trưởng công chúa và thiếu tướng quân đương triều cùng tới thanh lâu sẽ lan ra khắp kinh thành, sau đó hắn sẽ bị vua Gia Ninh gọi vào cung, nói chuyện một phen.
"Ngày mai trong cung tổ chức yến tiệc, ngươi say như vậy không sợ làm mất thể diện của hoàng thất sao?"
An Ninh trợn mắt, nằm ở trên sập, chân đạp loạn xạ: "Hoàng thất có thể thống gì, chẳng qua chỉ là nơi người ăn người, còn không bằng Tây Bắc của chúng ta!"
Thi Tranh Ngôn che miệng nàng lại, quát: "An Ninh, ngươi tỉnh lại cho ta. Hôm nay ở cẩm viên, rốt cuộc ngươi đã nói gì với Đế Tử Nguyên?" Cùng ở Tây Bắc bốn năm, nhưng hắn chưa từng thấy bộ dạng thất thố này của An Ninh.
Nghe đến ba chữ "Đế Tử Nguyên", An Ninh cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, cô ngẩn ra một lúc lâu, khóe miệng lộ ra ý cười chua xót, ngồi dậy nhìn Thi Tranh Ngôn, thấp giọng nói: "Tranh Ngôn, hôm nay ta nói với Tử Nguyên, ta muốn huỷ hôn sự của nàng ấy."
Thi Tranh Ngôn kinh ngạc, vẻ mặt khó hiểu: "An Ninh, không phải ngươi vẫn luôn mong Đế tiểu thư có thể quay về từ Thái sơn sao, tại sao lại không muốn nàng ta gả cho hoàng huynh của ngươi?"
"Ta hy vọng nàng có thể tự do, nhưng nàng ấy không thể gả vào hoàng gia." An Ninh đột nhiên nắm lấy tay của Thi Tranh Ngôn, lẩm bẩm một mình: "Tranh Ngôn, Tử Nguyên nhất định không được gả cho hoàng huynh, nhất định không được."
"Được được, nàng ta không thể gả vào hoàng gia. Hôn sự của hai người họ thì để họ tự lo đi, ngươi gánh lên người làm gì!" Thấy An Ninh đã say khướt, bắt đầu vô thức nói nhảm, Thi Tranh Ngôn vội vàng an ủi theo lời của cô, cẩn thận cõng cô ra ngoài.
"Ngươi không hiểu, ta nợ nàng, đây là ta nợ nàng."
Bên tai truyền đến lời lẩm bẩm linh tinh của An Ninh, Thi Trang Ngôn nhất thời khựng lại, thở dài ra khỏi cửa phòng.
Ai trong kinh thành cũng biết, Mẫu Đơn các của lầu Linh Tương trước giờ chỉ chiêu đãi những vị khách tôn quý nhất, nhưng không ai biết, cách âm của căn phòng này không được tốt lắm.
Nghe nói Triều Phượng các ở bên cạnh chỉ mở cửa mỗi năm một lần vào ngày bình chọn hoa khôi để hoa khôi nghỉ ngơi, căn phòng này trước giờ chưa từng có vị khách nào đặt chân vào.
Lúc này, bên trong Triều Phượng các, trên một chiếc sập chạm khắc tinh xảo, một nữ tử đang ngồi khoanh chân, chống cằm trầm tư.
Hoa khôi của lầu Linh Tương, Lâm Lang cô nương lạnh lùng kiêu ngạo đang đứng sau nàng, vẻ mặt kính cẩn, thấy nữ tử ngồi trên sập hồi lâu vẫn không nói gì, nàng ta mở lời: "Tiểu thư, có cần phái người âm thầm hộ tống An Ninh công chúa hồi phủ không?"
Nữ tử trên sập nghe thấy vậy liền quay đầu, là Nhậm An Lạc, nàng cười nói: "Lâm Lang, Thi tướng quân là một chính nhân quân tử, có hắn bảo vệ, An Ninh sẽ không xảy ra chuyện."
Lâm Lang đỏ mặt, ấp úng tiến lên giúp nàng rót đầy chén rượu. Từ nhỏ nàng đã lớn lên ở nơi phong nguyệt, nếm trải đủ loại lạnh lẽo và ấm áp của nhân gian, đối với nam tử càng thống hận và khinh thường, tất nhiên sẽ không tin Thi Tranh Ngôn.
"Tiểu thư đang giận công chúa?" Lâm Lang nghe được những lời sau khi say rượu của An Ninh, thấy Nhậm An Lạc trầm mặc, nàng còn tưởng rằng Nhậm An Lạc tức giận vì chuyện An Ninh ngăn cản hôn sự vốn thuộc về mình.
Nhậm An Lạc lắc đầu, đứng dậy đến bên cửa sổ, đẩy tấm bình phong ở cửa sổ ra, nhìn bóng dáng Thi Tranh Ngôn cõng An Ninh đang dần biến mất phía cuối con đường, có chút suy tư.
"Sự việc của Đế gia năm đó, có lẽ An Ninh... biết được vài chuyện."
Lâm Lang ngạc nhiên: "Sao có thể? Tuy phạm vi liên quan của vụ án Đế gia rất lớn, nhưng chuyện quá mức đột ngột, người biết nội tình gần như không có. Em ở kinh thành năm năm, ngoại trừ thăm dò được khả năng có liên quan đến Trung Nghĩa Hầu ra, một chút tin tức khác cũng chưa từng tra được. Hơn nữa năm đó An Ninh công chúa mới có tám tuổi, sao có thể liên quan đến chuyện này?"
Nhậm An Lạc khoanh tay, khẽ mím môi, không trả lời.
Nếu An Ninh không biết sự việc của năm đó, với tính cách của cô thì nhất định sẽ không ngăn cản hôn sự của Hàn Diệp, nhưng cô không tiếc phản bội lại Đế Thừa Ân, khiến Hàn Diệp thất vọng, nhất quyết làm theo ý mình, vậy thì chỉ có một khả năng... An Ninh vô cùng chắc chắn, nếu như Đế Thừa Ân làm Thái tử phi, nhất định sẽ gặp hoạ liên luỵ đến tính mạng, mà người trong vương triều Đại Tĩnh có thể uy hiếp đến Thái tử phi, chỉ có thể là hoàng thất.
Thật sao... Không thể tin tưởng bất kỳ người nào trên thế gian sao? Cho dù là người đã từng ngoan ngoãn theo phía sau nàng, mỉm cười đơn thuần ngay thẳng như An Ninh?
Tấm lụa xanh thẫm tung bay theo gió, lướt qua gò má, cảm giác lạnh lẽo truyền đến. Nhậm An Lạc nhắm mắt, tay nắm chặt khung cửa sổ gỗ, hiện lên những vết xanh trắng.
Trưởng công chúa Đại Tĩnh, chuyện của Đế gia mười năm trước, rốt cuộc ngươi đã biết được những gì?
"Lâm Lang, điều tra người đã chăm sóc An Ninh trong cung mười năm trước."
Lâm Lang nghe được giọng nói dặn dò của Nhậm An Lạc lộ vẻ mệt mỏi, nàng ngước mắt, nhìn bóng dáng cô độc trước cửa sổ, nhẹ giọng đáp "Vâng" rồi lui xuống.
Sáng ngày hôm sau, thái giám tổng quản Trương Phúc của điện Từ An đã đứng canh trước thượng thư phòng, thấy ngự giá đến, vội vàng tiến lên nghênh giá, quỳ xuống đất nói: "Bệ hạ, Thái hậu mời người đến điện Từ An một chuyến, nói là có việc muốn thương lượng với bệ hạ."
Vua Gia Ninh nheo mắt liếc nhìn Trương Phúc, không dừng bước chân, vào thượng thư phòng.
"Quay về bẩm lên Thái hậu, nói hôm nay thân thể trẫm không khỏe, e là không thể đến điện Từ An, đợi khi kết thúc yến tiệc sẽ đến thỉnh an Thái hậu sau."
Cửa của thượng thư phòng bị đóng lại, Trương Phúc nghe được sự thiếu kiên nhẫn trong lời nói của vua Gia Ninh, hậm hực trở về điện Từ An.
Trong thượng thư phòng, Triệu Phúc giúp vua Gia Ninh pha một ly trà Long Tỉnh, thấy ông xoa mi không vui, vội nói: "Bệ hạ thực sự đau đầu, nô tài lập tức đi mời thái y qua đây."
"Quay lại." Vua Gia Ninh trách mắng, mở mắt: "Không cần làm ầm ĩ lên, vừa rồi trẫm chỉ lấy cớ chặn Thái hậu thôi."
Triệu Phúc nghe vậy thì lập tức quay người về, vẻ mặt nhẹ nhõm không ít.
"Trẫm biết Thái hậu muốn gặp trẫm là vì chuyện gì, bà ấy không muốn Đế Thừa Ân vào Đông Cung. Triệu Phúc, ngươi đoán xem đêm nay trẫm sẽ đưa ra quyết định gì."
Triệu Phúc bị hỏi đến thì sợ hãi, cười khan: "Nô tài sao có thể đoán được tâm tư của bệ hạ."
Vua Gia Ninh dựa vào ngự ỷ, nghe vậy liền cười, đột nhiên quay đầu nhìn về phía thanh trường kiếm màu lục trong góc, vẻ mặt thâm trầm khó đoán, nhưng cũng có phần phiền muộn.
Quốc mẫu tương lai của Đại Tĩnh, mười mấy năm trước khi Thái tổ ban thánh chỉ, dường như mọi người đều cho rằng chỉ có thể là nhi nữ của Đế gia, Đế Tử Nguyên. Đến nay, một cuộc tuyển chọn phi tần ở Đông cung đã kích động đến toàn bộ thế tộc của Đại Tĩnh.
Qua mười sáu năm, trong lòng con dân Đại Tĩnh, cuối cùng ông cũng đã trở thành vị hoàng đế có thể thay thế Thái tổ, trở thành chủ nhân chân chính của vương triều này.
Nhưng là dùng máu để thống trị, trả giá bằng sự sụp đổ của Đế thị.
Phụ thân, đây là điều năm đó người mong đợi... hay là vĩnh viễn không mong đợi?
• Hết chương 42 •
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro