Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38: Bảo vệ

Edit: Rùa

Beta: Alice

Hàn Diệp vừa nói dứt lời, Nhậm An Lạc liền trừng to mắt kinh ngạc hồi lâu. Nàng cho rằng kiểu nói chuyện lưu manh này chỉ có nữ thổ phỉ như nàng mới có thể đường hoàng nói ra, không ngờ đường đường là Thái tử của một nước cũng có thể sử dụng trôi chảy, không chút xấu hổ như vậy.

Hắng giọng một cái, nàng ngượng ngùng thu tay về, nhấp một ngụm trà: "Mạng của điện hạ quý như vận nước, gan của thần không lớn như vậy đâu. Hôm nay điện hạ cao hứng, nhưng sao lại xuất cung một mình, Ôn Sóc đâu?"

Hàn Diệp nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt bị bỏ rơi, thở dài: "Tục ngữ có câu, con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm, Ôn Sóc cũng vậy, bị Triệu Nham dẫn tới lầu Linh Tương uống rượu rồi."

Nhậm An Lạc nhìn Hàn Diệp với vẻ ghét bỏ: "Ôn Sóc đã đủ tuổi để bàn chuyện chung thân, mấy việc nhỏ nhặt như uống rượu này tính là gì. Điện hạ quá che chở cho hắn rồi, nếu là ta nuôi dưỡng hắn, ta đã ném hắn đến đại doanh Tây Bắc để tập luyện cùng quân Mông Cổ ở Bắc Tần từ lâu."

Lúc này Hàn Diệp mới nhớ ra người trước mặt là một nữ kiệt không ngại ăn uống cờ bạc, lười nói nhiều với nàng: "Hôm nay ngươi cũng không có người đi cùng, Uyển Cầm, Uyển Thư đâu?"

Nhậm An Lạc xua tay: "Hôm nay là mười lăm, ta cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày, quan tâm bọn họ đi đâu làm gì, không ở trước mắt càng tốt." Nàng dừng lại, chén rượu đưa đến bên miệng, đột nhiên hỏi: "Mấy ngày nay khó gặp điện hạ, chắc hẳn mỗi ngày đều ở cùng Đế tiểu thư?"

Mỗi ngày đều ở cùng? Hàn Diệp nhìn Nhậm An Lạc: "Lời đồn ở đâu vậy? Tây Bắc gặp băng tai, ngày nào ta cũng ở Đông cung..." Những lời này thực sự rất giống như đang giải thích, Hàn Diệp dừng lại, trầm mặc một hồi rồi nói: "Nghe cung nữ nói, ngày Thừa Ân vào cung, ngươi và Lạc công tử đã gặp nhau trong đình đá ở hoa viên, chắc hẳn đã từng gặp nàng ấy. An Lạc, ngươi cảm thấy... Thừa Ân như thế nào?"

Mới nhìn một cái đã bảo nàng nhận xét con người Đế Thừa Ân. Thành thật mà nói, Nhậm An Lạc quả thực không biết nên mở miệng như thế nào, chớp mắt cười nói: "Thừa Ân tiểu thư xinh đẹp vô song, là một mỹ nhân hiếm có, điện hạ thật có phúc."

Hàn Diệp nghe vậy không hề thấy vui, hơi nhíu mày lại, Nhậm An Lạc thấy rất kỳ lạ, hỏi: "Thế nào, xinh đẹp như vậy mà điện hạ vẫn không hài lòng?"

Hàn Diệp lắc đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đoàn người náo nhiệt, giọng nói của hắn trầm ổn lãnh đạm: "Không liên quan đến việc này, An Lạc, ta chỉ là không ngờ Tử Nguyên nàng ấy..." Lại biến thành một người hoàn toàn khác so với năm đó.

Trong trí nhớ của hắn, Đế Tử Nguyên tuyệt đối sẽ không quên mối huyết thù của Đế gia, cúi đầu với hoàng gia, xin Thái hậu ban cho một cơ hội, cũng tuyệt đối sẽ không dùng cái chết của Tẫn Ngôn để khiến hắn áy náy, xác nhận hôn sự năm đó không bị huỷ bỏ.

Đế Tử Nguyên như vậy căn bản khiến hắn không thể thích ứng, giống như người mà hắn đã chờ đợi mười năm từ Thái sơn trở về chỉ là một người xa lạ có dung mạo tương tự mà thôi.

Đôi mắt đen láy của Nhậm An Lạc nhìn chằm chằm hắn qua làn khói lượn lờ, chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt lộ vẻ cô đơn của hắn.

"Bỏ đi, có một số chuyện nghĩ nhiều cũng vô ích. Ngươi đã từng nói, chỉ cần người còn sống, thì phải biết trân trọng." Hàn Diệp cười cười, quay đầu lại.

Nhậm An Lạc ngẩn người, không ngờ câu nói hồi đầu khuyên nhủ Hàn Diệp bây giờ lại có cách lý giải mới mẻ như vậy, chống cằm khẽ nói: "Suy cho cùng vẫn là người sẽ chung sống cả đời cùng điện hạ, điện hạ có thể nghĩ thoáng là tốt rồi."

Hàn Diệp gật đầu, khẽ thở dài, cầm chén trà tựa như không để ý, mở miệng hỏi: "Nghe nói An Lạc và Lạc Minh Tây nói chuyện với nhau rất vui vẻ... Không biết trước kia có từng gặp ở Tấn Nam?"

"Công tử cẩn thận bậc thang, lầu Tụ Hiền của chúng tôi hôm nay có tới hai vị khách quý, nếu như công tử có thể lên trên trò chuyện cùng hai vị, đảm bảo ngày thăng quan tiến chức sẽ không còn xa!" Lời tâng bốc của chưởng quầy vang lên đúng lúc, giọng nói này chỉ có hơn chứ không kém lúc Hàn Diệp đến. Hai người sinh lòng hiếu kỳ, quay đầu nhìn về phía cửa lầu.

Người tới mặc áo choàng dài màu trắng, tay áo thêu hình lá trúc tung bay, dung mạo tuấn tú, phong thái sĩ tử Tấn Nam, chính là Lạc Minh Tây.

Vẻ mặt Hàn Diệp thay đổi, khẽ thở dài, rất nhanh giấu đi cảm xúc.

"Ở Tấn Nam thần đã ngưỡng mộ Nhậm tướng quân từ lâu, khi ở Đông cung của điện hạ như vừa gặp đã quen, phần nhân duyên này phải cảm ơn điện hạ đã thành toàn." Lạc Minh Tây cất cao giọng, quạt gấm trong tay mở ra, đi về phía hai người.

Hàn Diệp nheo mắt lại, biểu tình khó đoán. Hắn thấy rất rõ, quạt gấm Lạc Minh Tây cầm trong tay chính là ngự phẩm mà vua Gia Ninh đã ban cho Nhậm An Lạc, quạt gấm bằng gỗ trầm hương, thứ này ngàn vàng khó kiếm. Mấy ngày trước Nhậm An Lạc muốn vận dụng một cách linh hoạt và sống động hơi thở của một thổ phỉ hoang dã giàu có mới nổi, vậy nên ngày nào cũng cầm theo chiếc quạt, nhưng mấy ngày nay lại không thấy nàng rêu rao nữa...

Hắn nhìn Nhậm An Lạc đang ngượng ngùng, cười nói: "Có thể nhường lại thứ này, hai vị quả thực là như vừa gặp đã quen..."

Còn chưa nói xong, Lạc Minh Tây đã đi đến trước mặt hai người, hành lễ với Hàn Diệp, nói: "Đã mấy năm kể từ khi từ biệt ở Đế Bắc thành, dung mạo điện hạ vẫn như lúc đầu, phong thái năm đó không hề giảm sút."

Lúc Lạc Minh Tây nói lời này là đang nhìn Hàn Diệp, nhưng ánh mắt lại trống rỗng như thể không đặt Hàn Diệp vào mắt, nói một cách khái quát chính là bốn chữ "không coi ra gì".

Hàn Diệp không hề để ý, nhàn nhạt nói: "Lạc công tử có bệnh vẫn chưa khỏi, lại vì hôn sự của ta mà bôn ba ngàn dặm, ta cũng cảm thấy lo lắng."

"Tuy ở Tấn Nam xa xôi, nhưng chỉ cần hoàng thất có chỉ, thần sao có thể không phụng mệnh. Nếu như điện hạ có thể xử lý hôn sự một cách thoả đáng, thần cũng không cần phải vào kinh, nhảy vào vũng nước đục này."

Lạc Minh Tây đối chọi gay gắt, không chịu nhường nhịn một câu. Hàn Diệp trầm mặc, hồi lâu sau mới thở dài: "Minh Tây, ở đại doanh Sùng Nam mười năm, tính tình của ngươi vẫn không thay đổi chút nào."

Lạc Minh Tây ngồi xuống, cầm chén trà nếm thử, cười nhạo: "Nếu như ta thay đổi, ngay cả một người có thể giúp ngài nhớ lại quá khứ cũng không còn, cuộc sống thật nhạt nhẽo."

Hàn Diệp lắc đầu, tỏ vẻ bất lực. Nhậm An Lạc cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Mười năm trước Lạc công tử cùng Đế tiểu thư vào kinh, ta nghe nói quan hệ của các người..." Vừa nói vừa liếc mắt đánh giá hai người: "Quá đối lập."

"Đối lập?" Lạc Minh Tây lười biếng nói: "Nói ra cũng không sai, năm đó ở đại doanh Tây Giao dùng sa bàn luyện tập, ngài ấy nói rằng kỵ binh Bắc Tần là một mối nguy lớn, nếu chủ trương đối địch thì nên liên minh với Đông Khiên để đối phó với Bắc Tần trước. Ta lại cho rằng người Đông Khiên rất xảo quyệt, không thể tin tưởng, chi bằng đánh Đông Khiên trước."

Nhậm An Lạc nghe mà gật đầu đắc ý, nhíu mày: "Không phải bên ngoài đồn rằng hai vị vì Đế tiểu thư mà không vừa mắt nhau..."

"Đây là lời đồn." Hàn Diệp cắt ngang lời nói của Nhậm An Lạc, có chút dở khóc dở cười: "Năm đó Tử Nguyên mới bảy tám tuổi, chúng ta nhiều nhất cũng mới mười hai, nàng ấy dù có khuynh quốc khuynh thành đến đâu thì cũng chỉ là một đứa bé. Chỉ là có vài người nhiều chuyện, nhìn thấy Tử Nguyên dẫn theo Minh Tây vào kinh nên mới truyền ra lời đồn này, lúc mới quen chúng ta đích thực là không ai phục ai, nhưng sau này Tĩnh An Hầu thường xuyên đưa hắn đến Tây Giao luyện tập sa bàn cùng ta, xem như không đánh không quen, bây giờ cũng coi như là một người bạn cũ."

Bàn tay cầm chén trà của Lạc Minh Tây hơi khựng lại, không ngước mắt lên, lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo của nữ thổ phỉ bên cạnh. Thời niên thiếu hắn hăng hái năng nổ, không quen nhìn người mà hắn bảo vệ từ nhỏ vừa sinh ra đã là con dâu hoàng gia, kiên quyết muốn vào kinh để khoa tay múa chân với Thái tử, nào ngờ sau một năm ở Tây Giao, lúc mới quen thì đối lập, về sau lại dần cảm thông. Nhưng lúc hắn nhập cung đã thề son sắt với Đế Tử Nguyên, nhất định phải khiến con cháu hoàng gia mất hết mặt mũi, vì vậy không hề nói thật với Đế Tử Nguyên, chỉ nói rằng quan hệ của hai người rất tệ, sinh ra đã là kẻ thù truyền kiếp.

Nào ngờ mười năm sau, vật đổi sao dời, Hàn Diệp lại nói ra chuyện hai người kết thân ở đại doanh Tây Giao trong hoàn cảnh này.

"Ta thực sự không biết hai vị có mối giao tình này, điện hạ và Lạc công tử yêu mến lẫn nhau, đây là chuyện tốt." Giọng nói của Nhậm An Lạc lành lạnh, ngoài cười nhưng trong không cười, những lời này giống như nói qua kẽ răng.

Hàn Diệp hoài nghi nhìn nàng một cái, đột nhiên nhìn Lạc Minh Tây: "Năm đó ở Đế Bắc thành ta không thể bảo vệ nàng ấy, tự ý đưa Tử Nguyên đến Thái sơn, ta cho rằng ngươi sẽ không quay lại kinh thành nữa."

Dứt lời, sắc mặt Lạc Minh Tây khẽ biến, bàn tay nắm chặt quạt gấm.

Nhậm An Lạc đột nhiên ngẩng đầu: "Điện hạ nói sao, năm đó bệ hạ hạ chỉ cấm Đế tiểu thư ở Thái Sơn, tại sao lại là điện hạ tự ý hạ chỉ?" Nàng nói rồi nhìn về phía Lạc Minh Tây, ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc.

Hai người không hề mở lời, một lúc lâu sau Lạc Minh Tây mới nói: "Điện hạ có thể nói thẳng, thần tin Nhậm tướng quân sẽ không truyền chuyện năm đó ra ngoài."

Hàn Diệp rủ mắt, xoay chén rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch, nhìn về phía Nhậm An Lạc: "Ngươi biết cũng không sao, mười năm trước ở Đế Bắc thành, ta đã tự ý thay đổi một đạo thánh chỉ."

"Sao có thể? Điện hạ chỉ là trữ quân, cho dù bệ hạ rộng lượng cũng sẽ không chịu để yên việc này." Ánh mắt Nhậm An Lạc lạnh lẽo, sống lưng thẳng tắp. Mười năm trước, Đế Bắc thành chỉ có một đạo thánh chỉ, chính là thánh chỉ giết sạch cả nhà Đế gia, cầm tù Đế Tử Nguyên ở Thái sơn.

"An Lạc." Lạc Minh Tây nhìn Nhậm An Lạc, chậm rãi mở miệng: "Sau khi lục soát ra chứng cứ mưu phản ở Đế gia, Tả tướng đã gấp rút đi tám trăm dặm để đưa thành chỉ, vốn dĩ ý chỉ của bệ hạ là đưa Đế tiểu thư về kinh thành giam trong Đại lý tự. Lúc ấy Thái tử điện hạ đã thay đổi thánh chỉ ngay trước mặt toàn bộ bách tính của Đế Bắc thành, Tả tướng kinh ngạc nhưng cũng đành phải làm theo ý chỉ của Thái tử, đưa Đế tiểu thư tới Thái sơn.

Ngoài việc làm vậy, Tả tướng vốn không còn lựa chọn khác, thiên hạ đều biết vua Gia Ninh rất coi trọng đích tử, nếu lúc đó vạch trần lời nói dối của Hàn Diệp, cho dù Hàn Diệp là Thái tử thì sửa đổi thánh chỉ cũng đã phạm tội đại nghịch bất đạo, nếu vua Gia Ninh giận cá chém thớt, bản thân Tả tướng cũng khó bảo toàn.

"Nếu nàng ấy trở lại kinh thành, ta không bảo vệ được nàng ấy, nhưng nếu nàng ấy ở Thái sơn, với địa vị của Vĩnh Ninh tự ở Vân Hạ, cho dù là phụ hoàng thì cũng không thể đưa thánh chỉ ban chết đến Thái sơn." Hàn Diệp mở miệng tự giễu, sắc mặt lãnh lẽo tái nhợt: "Việc duy nhất ta có thể làm cũng chỉ có vậy, là ta tự mình ban xuống thánh chỉ kia, ban cho cả nhà Đế gia tội chết."

Hắn không hối hận về việc này, có điều đến nay vẫn không hiểu được, ngoại trừ cấm hắn ở Đông cung ba tháng, vua Gia Ninh vẫn chưa trừng phạt thêm bất kỳ điều gì.

Căn phòng yên tĩnh, Hàn Diệp rủ mắt, không thấy ánh mắt thâm sâu của Nhậm An Lạc, đợi đến khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Nhậm An Lạc đã đi tới cửa bậc thang, quay lưng xua tay với hai người: "Bạn cũ gặp lại, chuyện cũ rất nhiều, ta không tiện ở lại đây, hai vị cứ tự nhiên, ta đi ngắm cảnh đêm của kinh thành dưới sự cai trị của Thái tử một chút."

Nhậm An Lạc chớp mắt đã không thấy bóng dáng, để lại hai người không hề nói gì. Bình rượu đã cạn, Hàn Diệp chậm rãi nói: "Ngươi còn chưa gặp Tử Nguyên, chọn ngày đến cầm viên gặp nàng ấy đi." Hắn dừng một chút: "Có lẽ lúc trước nàng ấy ở lại kinh thành, sẽ tốt hơn ở Thái sơn."

"Có thể sống sót đã là tốt rồi, sao có thể cưỡng cầu mọi việc được." Thanh âm của Lạc Minh Tây nhàn nhạt: "Không gặp nữa, hiện giờ phụ thân ta đang cai quản đại doanh Sùng Nam, ta gặp nàng ta, chỉ sợ cả hai đều không thoát khỏi cơn thịnh nộ của hoàng đế."

"Ngươi nói đúng." Hàn Diệp hơi ngẩn ra, cười khổ.

"Điện hạ, chuyện cũ đã qua, chi bằng từ bỏ hôn sự năm đó Thái tổ ban xuống đi. Đế Thừa Ân hiện tại không hợp với ngài, càng không hợp làm chủ Đông cung."

Lạc Minh Tây vừa nói vừa đứng dậy, trong lời nói có sự khuyên nhủ hiếm thấy.

Bị cấm ở Thái sơn mười năm, Đế Thừa Ân hiện tại có tính tính như thế nào, căn bản không ai biết được.

Mặc dù hoàng gia có sai, nhưng Hàn Diệp không nên chịu lấy hậu quả.

Vẻ mặt Hàn Diệp bất động, tay cầm bình rượu, rượu như sợi chỉ bạc rót vào ly: "Hợp hay không không quan trọng. Lạc Minh Tây, chỉ cần nàng là Đế Tử Nguyên, ta sẽ không từ bỏ. Ngươi có tài trị thế, có nguyện ở lại kinh thành không?"

"Ngài quá cố chấp." Giọng nói yếu ớt truyền đến, Lạc Minh Tây đã đi đến chỗ cửa lầu, dừng lại, ho khan một tiếng: "Còn về ở lại kinh thành...? Năm đó ta thực chất chưa nói với Tử Nguyên rằng sau một năm cùng ở đại doanh Tây Giao, ta và ngài đã dần cảm thông cho nhau, nhưng ta cũng chưa từng lừa gạt nàng. Hàn Diệp... cả đời này ta và ngài là kẻ địch, việc này, e là không thể hoá giải."

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, trong đại sảnh chỉ còn lại một mình Hàn Diệp. Hắn thở dài một hơi, rũ mắt hồi tưởng.

Hàn Diệp hiểu được ý tứ trong lời nói này của Lạc Minh Tây, không phải là vì một tờ hôn thư năm đó mà giằng co nửa đời người, mà là từ ngày Đế gia sụp đổ, giao tình giữa Lạc Minh Tây và hắn cũng đã không còn.

Bá Nha Tử Kỳ (*), tình cảm tâm đầu ý hợp năm đó sớm đã tan thành mây khói, một là vì thần, một là vì quân, chính là kết cục.

(*) Sự tích về Bá Nha và Tử Kỳ thể hiện tình bạn tri âm tri kỷ. Mọi người muốn tìm hiểu kỹ hơn thì có thể lên Google search để đọc nha, vì khá dài nên chúng mình chỉ nói dụng ý mà câu chuyện muốn truyền tải thôi ^-^

Cuối phố trống trải lạnh lẽo, trong toà nhà hoang vắng sâu thẳm, Lạc Minh Tây tìm được Nhậm An Lạc đang lẳng lặng đứng trong phủ Tĩnh An Hầu.

Hắn còn chưa tới gần, giọng nói chất vấn mang chút tức giận vang lên: "Vì sao mấy năm nay không nói với ta, Hàn Diệp là người hạ chỉ?"

"Nói thế nào? Nói cho muội hắn là người tuyên đọc thánh chỉ, ban chết cho cả nhà Đế gia, hay là nói cho muội hắn mạo hiểm bất chấp đại tội để cứu ngươi. Tử Nguyên, ta không nói được."

Hồi lâu không có tiếng nói, Nhậm An Lạc quay đầu lại, dưới ánh trăng lạnh lẽo, góc mày cũng lạnh lẽo, dung mạo của nàng tuyệt đẹp, tựa như đã cởi lớp mặt nạ ra.

"Huynh sợ ta sẽ từ bỏ mối huyết thù của Đế gia?"

"Không phải." Lạc Minh Tây tiến lên phía trước: "Ta sợ sẽ có một ngày, muội vì Hàn Diệp mà buông bỏ nỗ lực của mười năm nay. Muội nên biết rằng, ta tận trung với toàn bộ Đế gia, chứ không phải chỉ mình muội."

Cho dù bây giờ Đế Tử Nguyên chính là Đế gia, là người duy nhất mà hắn có thể bảo vệ.

Trong viện một mảnh im lặng, tiếng ho khan vang lên, Nhậm An Lạc ngước mắt, thấy gió lạnh thổi qua khiến cho khuôn mặt Lạc Minh Tây ửng hồng, vẻ mặt dịu đi: "Quay về đi, Uyển Cầm đến lầu Linh Tương, hẳn là đã lấy được thứ chúng ta muốn rồi."

Nói xong bước ra ngoài phủ trước, Lạc Minh Tây nhìn thân ảnh cô đơn của Nhậm An Lạc, khẽ thở dài.

• Hết chương 38 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro