Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Thỉnh an

Edit: Rùa

Beta: Alice

Khi Đế Thừa Ân bước vào điện Từ An, ánh nắng ban mai chói lọi chiếu xuống cửa điện, Thái hậu mặc quan phục hình cánh phượng đỏ, hiếm khi đội trên đầu chiếc vương miện chín con phượng hoàng đã phủ bụi, tay cầm một chuỗi Phật châu, ngồi thẳng tắp trên ngự ỷ. Bà nhìn nữ tử đang ngược sáng chậm rãi bước vào, ánh mắt dò xét lạnh nhạt.

Điện Từ An yên tĩnh khác thường, Đế Thừa Ân rũ mắt chầm chậm đi vào, cúi đầu hành lễ ở nơi cách ngự ỷ mấy mét: "Đế Thừa Ân tham kiến Thái hậu."

Một giọng nói uy nghiêm lạnh lùng truyền từ trên xuống.

"Không cần đa lễ, đứng dậy để ai gia xem." Thái hậu nhìn nữ tử đang quỳ trên điện, đáy mắt lộ ra một tia dao động. Năm đó Đế Tử Nguyên được tiên đế sủng ái đến cực điểm, nhưng không phải bây giờ vẫn phải quỳ trước mặt bà hay sao?

Đế Thừa Ân đứng dậy ngẩng đầu, vẻ mặt lành lạnh lộ vẻ dịu dàng cung kính.

Bàn tay đang lần theo chuỗi hạt châu của Thái hậu chợt dừng, đồng tử co lại, nheo mắt. Dung mạo này tuy khác xa với Đế Thịnh Thiên năm đó, nhưng cũng có vài phần giống nhau.

Dường như cảm nhận được sự lạnh lẽo đột ngột của Thái hậu, Đế Thừa Ân cảm thấy bất an, đáy mắt lộ vẻ ướt át như một đứa trẻ khi nhìn Thái hậu.

"Thừa Ân đã mười năm không gặp Thái hậu, thân thể Thái hậu có tốt không?"

Thái hậu đánh giá nàng ta hồi lâu, cầm chén trà nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói: "Ai gia rất tốt, ngươi vừa hồi kinh đã tới điện Từ An thỉnh an, thật có lòng."

"Thừa Ân được Thái hậu và bệ hạ ban ân nên mới có thể ở Thái sơn yên ổn qua ngày, mấy năm nay Thái hậu đều rất chiếu cố Thừa Ân, tới cảm tạ Thái hậu là việc Thừa Ân nên làm."

Đế Thừa Ân uyển chuyển hành lễ, trông rất trang nhã đứng đắn.

Thái hậu đặt chén trà xuống, ra vẻ không để tâm nói: "Ngươi có từng oán trách ta và bệ hạ đã cấm ngươi ở Thái sơn mười năm, ngay cả hôn sự mà Thái tổ ban xuống cũng bị gác lại..."

Đế Thừa Ân bước lên hai bước, đến gần Thái hậu, ánh mắt mờ mịt như làn sương mỏng, quỳ xuống: "Năm đó phụ thân phạm phải tội lớn, nếu không có hồng ân của bệ hạ, hôm nay Thừa Ân đã không thể đứng trước mặt Thái hậu. Thái hậu nhân từ, Thừa Ân không hề oán giận Thái hậu và bệ hạ, chỉ có biết ơn. Thần nữ thân đang mang tội, không dám bám víu vào điện hạ, chỉ mong Thái hậu có thể cho phép thần nữ thường xuyên vào cung thỉnh an, đã là ban đại ân cho thần nữ rồi."

Trương Phúc đứng ở bên cạnh, kinh ngạc nhìn tiểu thư Đế gia nước mắt lưng tròng bước đến trước mặt Thái hậu, giống như là thấy quỷ vậy. Mười năm không gặp, tại sao tiểu nha đầu ngạo mạn tùy tiện không ai địch nổi năm đó lại biến thành dáng vẻ này. Mặc dù khí chất nàng ta cao quý, nhưng vẫn là có vài phần kỳ lạ.

Cũng khó trách, cho dù ban đầu hiển hách bao nhiêu thì Đế gia cũng đã lụi tàn rồi. Đế Tử Nguyên bị giam lỏng ở Thái sơn mười năm, nếu như vẫn còn tính tình như lúc đầu, vậy thì đúng là uổng phí tính toán của Thái hậu với nàng ta trong mười năm qua.

Một bàn tay vừa vặn giữ Đế Thừa Ân lại, vẻ mặt Thái hậu hiền từ, sắc mặt lạnh lùng không còn, hơi giận nói: "Ngươi là con gái của Đế gia, ai dám nói ngươi có tội." Bà vỗ nhẹ vào tay nàng ta: "Đừng lo, ai gia nhìn ngươi lớn lên, lỗi của phụ thân ngươi không liên quan đến ngươi... Cho dù thân phận của ngươi hiện tại khó có thể làm Thái tử phi, nhưng ai gia vẫn sẽ tìm cho ngươi một phu quân tốt trong tông thất."

Đế Thừa Ân ngẩn ra, miễn cưỡng mỉm cười, trả lời: "Tạ ơn Thái hậu quan tâm."

Trong mắt Thái hậu thoáng qua một tia sâu xa, khóe miệng cong lên: "Lúc nhỏ tính cách ngươi sôi nổi hoạt bát, không ngờ sau khi nghỉ dưỡng ở Thái sơn mười năm lại trầm tĩnh đi không ít, nếu như Đế gia chủ có thể nhìn thấy, ắt hẳn cũng có thể an tâm."

Bàn tay bị Thái hậu nắm lấy của Đế Thừa Ân hơi khựng lại, vô tình liếc thấy sự hoài nghi trong mắt Thái hậu, nàng ta vội lấy từ trong tay áo ra một quyển sách, đưa tới trước mặt Thái hậu: "Vĩnh Ninh tự yên tĩnh thanh tịnh, mỗi ngày thần nữ ở Thái sơn đều nghe thấy tiếng chuông, nhớ lại lúc nhỏ có chút bướng bỉnh nên rất hối hận, nguyện mỗi ngày tụng kinh niệm phật, thanh tịnh tâm hồn. Đây là quyển kinh Phật do thần nữ chép cho Thái hậu, mong Thái hậu thân thể an khang."

Ánh mắt Thái hậu kinh ngạc, nhận lấy quyển kinh Phật trên tay Đế Thừa Ân rồi mở ra, thấy chữ viết trên đó rất giống với chữ viết của Đế Tử Nguyên lúc nhỏ, có điều lúc nhỏ phóng khoáng tự do, bây giờ lại tròn trịa ngay ngắn, sự nghi ngờ liền biến mất, hài lòng nói: "Đứa bé này, trong núi gian khổ, làm khó ngươi còn nhớ đến lão thái bà này. Sau này ra vào điện Từ An không cần bẩm báo, thường xuyên tới là được."

"Tạ ơn Thái hậu." Vẻ mặt Đế Thừa Ân cảm kích, hành lễ tạ ơn với Thái hậu.

"Mười năm rồi ngươi chưa hồi kinh,  thiết nghĩ vẫn còn xa lạ với kinh thành. Ngày mai ai gia sẽ phái nữ quan đến cẩm viện cùng ngươi nói chuyện, thuận tiện dẫn ngươi đi dạo kinh thành."

"Vâng, Thái hậu." Thấy vẻ mặt của Thái hậu có chút mệt mỏi, Đế Thừa Ân lập tức hiểu chuyện, cung kính thỉnh an rồi lui ra khỏi điện.

Đợi khi bóng dáng của nàng ta hoàn toàn biến mất bên ngoài điện Từ An, Trương Phúc đứng ở bên cạnh cẩn thận ngẩng đầu, vô tình liếc thấy vẻ mặt của Thái hậu, hơi sửng sốt... Ông ta hầu hạ Thái hậu hơn hai mươi năm, chưa từng nhìn thấy Thái hậu thoải mái như vậy.

"Trương Phúc." Giọng nói của Thái hậu đột nhiên vang lên, ông ta chợt giật mình, lập tức bước lên: "Có nô tài."

"Buổi triều sớm sắp tan rồi, đi mời Nhậm An Lạc đến điện Từ An một chuyến."

Trương Phúc đáp vâng, bước ra ngoài điện. Lúc bước qua cửa điện, ông ta mơ hồ nghe thấy một tiếng cười nhạo rất nhỏ ở bên trong, quay đầu lại nhìn.

Thái hậu đứng quay lưng với ngự ỷ trên đại điện, quyển kinh Phật bị giẫm trên mặt đất, nhìn ngự bài ở trên đại điện mà Thái tổ đã ban xuống.

"Tiên đế, đây chính là Hoàng hậu mà năm đó người và Đế Thịnh Thiên đã chọn cho triều đình Đại Tĩnh ta. Đế Thịnh Thiên, ngươi nhìn thật kỹ cho ai gia, nữ tử Đế gia các ngươi cũng chỉ có vậy, cũng chỉ có vậy, ha ha ha ha..."

Trương Phúc thở dài, vội vàng biến mất ở cửa điện.

Bên trong điện Kim Loan, buổi triều sớm đã tan, cung nhân bẩm báo với Hàn Diệp về việc Đế Thừa Ân đã ra khỏi điện Từ An, đang đi về phía cửa cung. Vẻ mặt hắn hơi khựng lại, nhưng còn chưa bước xuống bậc đá thì đã thấy đại tổng quản Trương Phúc của điện Từ An đang ngăn Nhậm An Lạc lại nói chuyện ở bên ngoài. Hàn Diệp khẽ nhíu mày, có chút do dự, cuối cùng vẫn tiến lên phía trước.

"Trương Phúc, có chuyện gì mà ngăn cản Nhậm tướng quân?"

Trương Phúc còn đang kinh ngạc vì nữ tướng quân nổi danh trong triều này quả nhiên người cũng như tên, vô cùng ung dung tự tại, đột nhiên giọng nói sắc lạnh của Thái tử điện hạ truyền tới từ phía sau, ông ta vội vàng quay đầu: "Khởi bẩm điện hạ, Thái hậu mời Nhậm tướng quân đến điện Từ An một chuyến." Thấy lông mày của Thái tử giãn ra, ông ta mới nhẹ nhõm nói tiếp: "Điện hạ, Đế tiểu thư vừa tới thỉnh an Thái hậu, hẳn là đã đến Ngự hoa viên."

Nhậm An Lạc thấy Hàn Diệp nhíu mày, cười nói: "Bộ dạng này của ngài là sao, lẽ nào sợ một nữ nhân lỗ mãng như ta sẽ quấy rầy Thái hậu?"

Nói xong nàng liền đi về hướng điện Từ An trước, Trương Phúc chắp tay hành lễ với Thái tử, vội vàng sải bước nhỏ theo sau Nhậm An Lạc.

Hàn Diệp đứng trên bậc đá, nhìn về phía Ngự hoa viên một cái, hơi do dự rồi đuổi theo về hướng điện Từ An.

Đi qua Thượng thư phòng, tiến vào sâu trong cung, mắt thấy qua được con đường nhỏ là đến điện Từ An của Thái hậu, Trương Phúc còn chưa kịp thở, phía sau đã vang lên tiếng bước chân dồn dập. Ông ta vừa quay đầu liền nhìn thấy Thái tử gia vội vàng vượt qua, giữ lấy Nhậm An Lạc ở phía trước.

Sắc mặt Thái tử đỏ bừng, bước chạy có chút gấp gáp, triều phục vẫn luôn nghiêm chỉnh đã hơi nhăn lại.

Trương Phúc chớp chớp mắt, lập tức coi như bản thân không tồn tại, ngoan ngoãn lùi lại phía sau một bước.

Nhậm An Lạc bị kéo đến đứng không vững, ngẩng đầu, dù gấp nhưng vẫn thong dong hỏi: "Điện hạ có chuyện gì?"

Hàn Diệp rõ ràng cũng bị chính mình làm cho giật mình, ngừng lại một chút, né tránh ánh mắt của Nhậm An Lạc, trầm giọng nói: "Thái hậu xưa nay không thích những nữ tử trên sa trường, chỉ thích lễ Phật, ngươi có thể nói nhiều chuyện về kinh Phật một chút..." Hắn dừng lại, nhìn Nhậm An Lạc một cái: "Bỏ đi, với tính cách của ngươi chắc cũng không đọc nhiều kinh Phật, vẫn là nói vài chuyện thú vị ở Tấn Nam..."

Nhìn thấy Thái tử cẩn thận tỉ mỉ dặn dò về sở thích của Thái hậu, Trương Phúc kinh ngạc, đây thực sự là Thái tử điện hạ uy nghi lạnh lùng của bọn họ sao?

Khoé miệng Nhậm An Lạc hơi cong lên, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Hàn Diệp trước mắt, ánh hoàng hôn rơi trên khuôn mặt tuấn tú có phần kiên định của hắn, nàng hơi ngơ ngẩn, đột nhiên khẽ thở dài.

"Tiểu thư, hôm nay Thái hậu gặp người có gây khó dễ..." Tâm Vũ theo sau Đế Thừa Ân, bước đi trong Ngự hoa viên, nhỏ giọng hỏi tiểu thư nhà mình tình hình ở điện Từ An.

"Ta đã nhún nhường đến mức này rồi, Thái hậu suy cho cùng cũng là quốc mẫu của một nước, sao có thể đánh mất phong thái trước mặt ta. Có điều... năm đó Thái hậu nhất định rất kiêng kị sự tồn tại của Đế gia." Đế Thừa Ân tuỳ ý hái một đóa hoa mẫu đơn trong vườn, nhớ đến Thái hậu một thân áo mũ lộng lẫy, nhẹ giọng nói.

"Tiểu thư vì lần hồi kinh này mà đã chuẩn bị rất kỹ, bây giờ Thái hậu và bệ hạ càng thêm yêu thích tiểu thư. Nếu như điện hạ kiên trì, vậy thì hôn sự kia của tiểu thư nhất định sẽ có cơ hội xoay chuyển..."

Hai người rẽ sang một con đường nhỏ, Tâm Vũ còn chưa nói xong, lời còn mắc kẹt bên trong cổ họng, nhìn thấy cảnh tượng cách đó không xa thì không tưởng tượng nổi.

Nữ tướng quân mặc triều phục màu đỏ tía đang nghiêng người đứng đối diện bọn họ, tuy không nhìn rõ dung mạo nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí chất bức người từ trên người nàng. Thái tử điện hạ đang đứng cạnh nàng, nhẹ giọng nói chuyện, vẻ mặt lãnh đạm lộ vẻ bất lực. Hai người đúng chung một chỗ, dường như tách biệt với thế giới này, vừa nhìn liền cảm thấy yên tĩnh tuyệt đẹp.

Đế Thừa Ân nheo mắt, đoá mẫu đơn trong tay bị bóp nát, rơi đầy trên đất, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói bình tĩnh lạ thường: "Đi thôi."

Vẻ mặt Tâm Vũ thấp thỏm, thấy Đế Thừa Ân không hề ngoảnh đầu lại, vội vàng đi theo.

Hàn Diệp dặn dò hồi lâu rồi mới hài lòng dừng lại, không chờ Nhậm An Lạc đáp lại, hắn nhìn về phía Trương Phúc một cái, xoay người quay về tiền điện.

Trương Phúc nhăn mặt, liên tục hướng tay về phía điện Từ An: "Tướng quân, nên đi nhanh một chút, Thái hậu vẫn còn đang chờ trong điện."

"Được, đi thôi." Thanh âm này nghe có chút lay động, Trương Phúc nghĩ rồi ngước mắt lên nhìn, mở to mắt... Nhậm An Lạc khi nãy vẫn còn ở trước mặt đã đi xa được mấy mét rồi.

Chuyến đi của Nhậm An Lạc đến điện Từ An không lâu, mới qua nửa khắc đã lui ra rồi. Lúc đi ra thấy sắc trời còn sớm, nàng liền rời cung, trực tiếp đi về phía Hàn Lâm viện.

Bên trong điện Từ An yên tĩnh lạ thường, Trương Phúc thấy trưa nay Thái hậu vẫn chưa truyền thiện, chỉ đành thấp giọng nhắc nhở: "Thái hậu, hôm nay ngự thiện phòng chuẩn bị cháo thanh đạm, người có muốn nô tài mang lên..."

Lời còn chưa dứt, trên sập truyền đến tiếng ho khan, ông ta vội vàng tiến lại gần, thấy Thái hậu lộ vẻ mệt mỏi, dựa vào sập khoát tay: "Không cần."

"Thái hậu, trời sắp vào đông, người cẩn thận bị cảm lạnh." Trương Phúc đắp lại thảm lông đã bị trượt khỏi đầu gối của Thái hậu, đưa trà sâm đến tay Thái hậu.

"Trương Phúc, ai gia già rồi." Thái hậu đột nhiên cảm thán khiến cho Trương Phúc ngẩn ra, ông ta cười nói: "Nô tài đã nhìn thấy tất cả mỹ nhân lớn nhỏ trong hậu cung, không thấy ai có thể sánh với Thái hậu. Nô tài nghĩ chuyện này không liên quan tới dung mạo, Thái hậu đứng đầu hậu cung, mẫu nghi thiên hạ, con dân Đại Tĩnh không có ai là không kính trọng..."

"Ngươi đúng là biết nói chuyện." Thái hậu đón lấy ly trà sâm, chậm rãi nói: "Ngươi đã theo ai gia mấy chục năm, ngươi nói xem... Đế Thừa Ân và Nhậm An Lạc, ai xứng với Thái tử hơn?"

"Nô tài sao dám tuỳ tiện nghị luận Thái tử điện hạ..."

"Thứ cho ngươi vô tội."

Nhớ lại khi nãy trên đại điện, Nhậm An Lạc cư xử rất đúng mực, nghiêm túc nói với Thái hậu rằng nếu không phải vị trí Thái tử phi thì sẽ không vào Đông cung. Trương Phúc có chút do dự, trả lời: "Tính tình hiện nay của Đế tiểu thư dịu dàng uyển chuyển, nhưng nô tài thấy Nhậm tướng quân phóng khoáng quyết đoán, càng hợp với Thái tử điện hạ hơn. Huống hồ theo như nô tài thấy, điện hạ cũng rất để tâm đến vị Nhậm tướng quân này."

Thái hậu rủ mắt: "Dịu dàng uyển chuyển? Ai gia chỉ sợ nàng ta là một con hồ ly khó thuần. Người duy nhất có thể khiến cho Diệp Nhi để tâm..." Thái hậu dừng lại, sắc mặt có chút khó coi: "Tính nết bướng bỉnh khó thuần giống như Đế Thịnh Thiên ban đầu!"

"Thái hậu không cần lo lắng, năm đó Đế gia phạm tội mưu nghịch, chỉ cần bệ hạ không gật đầu, cho dù có di chỉ của tiên đế thì Đế tiểu thư cũng chưa chắc được vào Đông cung."

"Điều ai gia đang sợ chính là nó sẽ gật đầu."

"Sao có thể? Bệ hạ đã giằng co với điện hạ mười năm nhưng chưa từng đồng ý..."

"Ngươi cho rằng nó cấm Đế Thừa Ân ở Thái sơn mười năm, thực sự chỉ để cân bằng Đế Thịnh Thiên và các thế tộc?" Thái hậu phất tay: "Thái sơn có Tịnh Huyền canh giữ, Đế Thịnh Thiên không cứu được Đế Thừa Ân, nhưng ai gia... cũng không giết được nàng ta."

Bên trong đại điện trống trải, giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên, dần dần không thể nghe thấy nữa.

Từ sau vụ án gian lận thi cử, một nữ thổ phỉ bước ra từ rừng sâu núi thẳm như Nhậm An Lạc cũng coi như là có tình nghĩa cách mạng với các học sĩ ở Hàn Lâm viện, qua lại nửa năm nên giao tình cũng sâu. Sau khi Nhậm An Lạc được phong làm Thượng tướng quân, Nhậm phủ mỗi ngày đều đông như trẩy hội, mọi người đều làm ngơ với việc Nhậm An Lạc thường nhàn rỗi trốn trong lầu biên soạn của Hàn Lâm viện.

Như thường lệ, hôm nay nàng lại lẻn vào lầu biên soạn, có điều không ở dưới lầu nghỉ ngơi như mọi khi mà trực tiếp đi lên lầu hai. Người đang trông coi Hàn Lâm viện là Hà Chính, một sĩ tử của khoa thi lần này, hắn hơi ngại ngùng gọi nàng lại: "Nhậm tướng quân, lầu hai là tàng các của Hàn Lâm viện, bệ hạ có chỉ, ngoại trừ một vài vị đại học sĩ, người khác không được đi vào."

Vẻ mặt Nhậm An Lạc đau khổ, nhíu mày: "Hà đại nhân, ngài cũng biết việc tuyển phi của Thái tử đã gây ra rất nhiều phiền phức, ta thực sự không trốn trong Nhậm phủ được, thuận tiện thì cho ta mượn lầu hai nửa canh giờ?"

Nếu không phải ban đầu Nhậm An Lạc công bằng nghiêm minh, Hà Chính cũng sẽ không thể vào được Hàn Lâm viện. Hắn do dự một lúc rồi mới miễn cưỡng nói: "Tướng quân muốn trốn cũng được, có điều trong tàng các cất giữ rất nhiều tấu chương và thánh chỉ của tiên đế và bệ hạ, tướng quân cẩn thận một chút."

Thấy Nhậm An Lạc liên tục đảm bảo, Hà Chính đành phải lên lầu giúp Nhậm An Lạc mở tàng các.

Nhậm An Lạc đi vào lầu hai rồi đóng cửa, thu lại nụ cười, nhìn tàng thư và tấu chương chất cao như núi bên trong.

Đại Tĩnh lập quốc hai mươi năm, mỗi đạo thánh chỉ mà hoàng đế ban xuống và tấu chương bình thường phê duyệt hầu như đều cất ở đây.

Nhậm An Lạc tiến lên phía trước, nhẫn nại lật đọc từng trang giấy. Nửa khắc sau, nàng dừng lại giữa thư các, cầm lấy một đạo thánh chỉ đã phủ đầy bụi, nheo mắt.

Đây là đạo thánh chỉ mà mười mấy năm trước lúc các chư vương nội loạn, vua Gia Ninh dùng để phái tới canh giữ biên cương, khi đó nội loạn phân tranh, vua Gia Ninh đã lấy mật chỉ điều quân, dùng con dấu riêng của hoàng đế.

Triều đình Đại Tĩnh ngoại trừ ngọc tỷ và hổ phù có thể điều quân, hoàng đế truyền dụ còn có con dấu riêng để có thể điều động quân đội ở biên cương Đại Tĩnh lúc nguy cấp, đây chính là thứ Nhậm An Lạc đang tìm.

Nàng lấy từ trong tay áo ra một bức thư đã ố vàng, đối chiếu thánh chỉ với chữ viết có đóng dấu riêng trên bức thư, vẻ mặt ngưng trọng.

Ngoại trừ nội dung không giống nhau, bút tích và ấn riêng giống nhau như đúc.

Vĩnh Ninh, Bắc Tần khấu quan (*), Tây Bắc gặp nguy, ngày người nhận được tin này đã dẫn quân của Đế gia đi về Tây Bắc, tổ chức đánh từ hai bên núi Thanh Nam cùng Trung Nghĩa Hầu, giết chết kỵ binh của Bắc Tần.

(*) Khấu quan: gõ cửa quan, cửa khẩu hoặc cổng thành để cầu xin điều gì đó; gõ cửa cầu kiến,...

Không có đề tên, nhưng Tĩnh An Hầu sao có thể nhận nhầm bút tích của vua Gia Ninh và ấn riêng của hoàng đế?

Mười năm trước, nếu như không có bức mật chỉ của hoàng đế từ kinh thành này, tám vạn đại quân Đế gia sao dám viễn chinh Tây Bắc, Đế gia nàng cũng sẽ không gánh trên lưng tội danh phản quốc, cả nhà bị giết!

Khương Du lục soát Đế phủ cũng vì bức mật thư này, chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, ông ta lục soát thành ba ngày, không hề nghĩ đến khi đó bức mật thư lại ở trên người một đứa bé là nàng, mười năm nay chưa từng rời thân.

Khép lại thánh chỉ, Nhậm An Lạc đi đến bên cửa sổ, vẻ mặt khó đoán.

Mặc dù bút tích và ấn riêng đều chứng minh rằng vua Gia Ninh chính là người đã gửi mật thư kia vào mười năm trước, nhưng lại không thể chắc chắn là ông ta, nếu không thì năm đó phụ thân có thể công khai bằng chứng, chứ không phải dùng cách tự sát để chứng minh sự trong sạch.

Nếu như người gửi mật thư là vua Gia Ninh, ông ta sẽ không để Khương Du gióng trống khua chiêng đến Đế Bắc thành điều tra chân tướng, bởi vì một khi mật thư được phơi bày trước thiên hạ, đế vị của ông ta chắc chắn sẽ không còn vững, sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích.

Nếu như ông ta là người khơi mào cho nỗi oan khuất của Đế gia, ông ta cũng sẽ không sinh lòng trắc ẩn với Đế gia, hai vạn binh lính dưới trướng Lạc Xuyên cũng sẽ không được bảo vệ, càng không giữ lại tính mạng của nàng, giao cho Tịnh Huyền chăm sóc.

Nhưng vua Gia Ninh cũng không phải là người có thể tin tưởng, án oan của Đế gia có thể không phải do ông ta gây nên, nhưng ông ta là người hạ chỉ ban chết cho một trăm ba mươi hai mạng người của Đế gia, toàn bộ Đế gia sụp đổ sau một đêm cũng là do ông ta tạo thành.

Cơ hội mà phụ thân dùng mạng để đổi, ông ta cuối cùng vẫn lựa chọn quyền thế, không phải là sự trong sạch của Đế gia.

Gấp lại mật thư rồi bỏ vào trong tay áo, Nhậm An Lạc nhìn hoàng cung nguy nga, nheo mắt lại.

Rốt cuộc là ai có mối thù không đội trời chung với Đế gia, oán hận đến mức muốn kéo theo tám vạn tướng sĩ tới bồi táng, khiến cho Đế gia lưu truyền trăm năm mãi không có ngày trở mình?

Người gửi bức mật chỉ này, rốt cuộc là ai?

• Hết chương 36 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro