Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Trùng phùng

Edit: Water Fairy, Rùa

Beta: Alice

Cho dù là ai, mất sức nửa ngày mới tìm được một chỗ nghỉ ngơi thoải mái mà lại bị phá thì cũng không thể vui vẻ được, huống hồ đương sự lại là Nhậm An Lạc.

Nàng lạnh lùng liếc nhìn thanh niên trong đình đá, đạp chân lên trên ghế đá, lưu manh cười nói: "Không biết quy củ gì hết, Nhậm An Lạc ta trước giờ chỉ có cướp của người khác, chưa từng có ai cướp được của ta..." Nói rồi mở quạt gấm bên hông ra, nhướng mày: "Báo ra tên của ngươi, nếu như có chút tình cũ với phủ ta, bản tướng quân có thể bỏ qua chuyện cũ."

Hai người này đều là khách quý của Đông cung, cung nữ đứng ở một bên bối rối nhìn hai người họ không ai nhường ai.

Lạc Minh Tây nhìn nữ tử hống hách trước mặt, bật cười: "Dù đã vào kinh thành nhưng tính tình của tướng quân vẫn không đổi, tuy ta và tướng quân chưa từng gặp, nhưng ở Tấn Nam cũng có giao tình mười năm. Lẽ nào tướng quân đã quên sạch ân nghĩa của tại hạ?"

Vẻ mặt của Nhậm An Lạc nghi hoặc, quan sát khuôn mặt tươi cười của thanh niên một lúc, đột nhiên nói: "Ngươi là trưởng tử của Lạc gia, Lạc Minh Tây?"

Thấy thanh niên không trả lời, Nhậm An Lạc xua tay với cung nữ bên cạnh, vẻ mặt vui mừng: "Khó trách ta tự hỏi ai dám cướp tiền mãi lộ của Nhậm An Lạc ta, hóa ra là hồ ly ngươi. Đi, mang mấy vò rượu ngon tới, hôm nay bản tướng quân mượn đất của Thái tử, ôn lại chuyện với bạn cũ. Năm ngoái ngươi cho ta mượn đường để giết thủy tặc Nam Hải, Nhậm An Lạc ta nợ ngươi một ân tình!"

Cung nữ thấy hai người hoà giải thì vô cùng vui mừng, luống cuống tay chân chạy ra khỏi hòn non bộ.

Lúc này ngoại trừ vài thị vệ thỉnh thoảng đi tuần tra, xung quanh đã không còn ai.

Một lúc sau, Nhậm An Lạc bưng chén rượu đi tới lan can đình đá, thu lại ý cười. Gió thu xào xạc, tay áo rộng tung bay, nàng ném chiếc quạt gấm trong tay về phía sau, dừng ngay trước mặt Lạc Minh Tây.

"Lấy đi, không phải huynh nói quạt gấm trầm hương Vân Nam cống nạp chỉ gặp được không cầu được sao, đây là tặng phẩm vua Gia Ninh ban thưởng mấy ngày trước."

Lạc Minh Tây cầm quạt gấm lên, mở ra, kinh Phật chép trên mặt quạt tao nhã mộc mạc, cười nói: "Có cây quạt này, lần này đến kinh thành cũng xem như không uổng phí." Thấy Nhậm An Lạc lười đáp lại hắn, Lạc Minh Tây gãi mũi xin tha: "Ta biết muội không muốn ta vào kinh, nhưng chung quy để muội ở kinh thành một mình, ta không yên tâm."

"Vua Gia Ninh vẫn luôn lo lắng Lạc gia biến thành Đế gia thứ hai, nếu không phải bách tính Tấn Nam dũng mãnh khiến ông ta khó quản lý, ông ta cũng sẽ không giao đại doanh Sùng Nam cho phụ thân huynh. Huynh vừa vào kinh, thân phận chẳng khác nào một quả bom, hà tất phải khiến cho Lạc tướng quân lo lắng."

Thân ảnh dưới ánh trăng lành lạnh, Lạc Minh Tây cất quạt gấm đi, đáy mắt thoáng qua một tia ấm áp: "Ông ta còn cần lão đầu tử kiểm soát Thi gia, cai quản Tấn Nam, sẽ không động đến ta. Huống hồ ông ta còn định đón Ngân Huy vào Đông cung, ta cũng không yên tâm để Ngân Huy vào kinh một mình."

Nhậm An Lạc nhíu mày: "Tranh chấp của Đông cung liên quan đến triều đình, tính tình Ngân Huy đơn thuần, đừng kéo muội ấy vào trong."

Lạc Minh Tây gật đầu, ngồi thẳng trên ghế đá uống rượu, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn về phía xa, chỉ cảm thấy hai người ở chung rất nhạt nhẽo.

"Muội vào kinh nửa năm rồi, đã tìm ra chứng cứ chuyện của Đế gia năm đó chưa?" Một lúc lâu sau, Lạc Minh Tây mở miệng hỏi.

Nhậm An Lạc quay đầu, ánh mắt thờ ơ thoáng qua một tia tiêu điều: "Năm đó ở Tây Bắc, Thi gia và Trung Nghĩa Hầu chia đôi binh quyền, núi Thanh Nam thuộc quyền quản lý của Trung Nghĩa Hầu, tám vạn đại quân Đế gia lại bị Bắc Tần sát hại ở đó, Cổ Vân Niên nhất định biết chân tướng."

Lạc Minh Tây rũ mắt, dưới ánh sáng của viên dạ minh châu, đôi mắt phượng hẹp dài càng dịu dàng sáng suốt: "Mượn vụ án gian lận thi cử để làm mất thanh danh của phủ Trung Nghĩa Hầu trước; sau đó để việc Cổ Vân Niên ngang ngược hung hăng ở Tây Bắc truyền đến tai vua Gia Ninh, từ đó khiến cho quân thần đối nghịch; chuyến đi đến Mộc Thiên phủ lần này của muội, Mộc Vương bị cấm, Trung Nghĩa Hầu mất đi chỗ dựa, chỉ có thể nhắm vào Đông Cung, chuyển hướng chú ý lên vị trí Thái tử phi, như vậy chắc chắn sẽ làm phật lòng vua Gia Ninh. Uy thế của phủ Trung Nghĩa Hầu ở kinh thành giảm mạnh trong lòng nửa năm, triều thần sẽ thừa cơ hãm hại Trung Nghĩa Hầu, tấu chương vạch tội ông ta gần đây chỉ có nhiều thêm, thiết nghĩ muội đã tốn không ít công sức."

Một hơi cạn sạch chén rượu, vẻ mặt Nhậm An Lạc nhàn nhạt: "Trung Nghĩa Hầu được vua Gia Ninh tin dùng mười mấy năm, muốn hầu phủ suy yếu nhưng không để ai nghi ngờ cũng không phải chuyện đơn giản, chỉ cần Cổ Vân Niên bị bức đến cùng đường, ta tự khắc sẽ biết được nguyên do của chuyện năm ấy."

"An Lạc, muốn trả lại trong sạch cho Đế gia không phải là chuyện ngày một ngày hai, hành sự không thể nóng vội. Năm đó muội từng ở Đông cung một năm, Thái hậu, vua Gia Ninh và Thái tử rất quen thuộc với muội, nếu không phải Đế Thừa Ân vẫn luôn bị giam ở Thái sơn, có lẽ bọn họ sớm đã phát hiện ra..."

"Huynh đang nói đến nàng ta?"

Giọng nói trầm ổn của Nhậm An Lạc đột nhiên vang lên trong đình đá, Lạc Minh Tây đứng dậy, nhìn theo ánh mắt của nàng, dừng trước chính điện Đông cung cách đó không xa.

Đèn đuốc sáng trưng, trăng tròn sao sáng, dưới mái ngói lưu ly của đại điện Đông cung, một nữ tử khoác áo choàng trắng đang đứng đó, vẻ mặt đoan trang, cao quý nghiêm nghị.

Hàn Diệp nghe tin dừng trên thềm đá, lẳng lặng nhìn nữ tử đang đứng ở cuối bậc thang, đáy mắt thâm trầm. Phía sau hắn, các công tử và tiểu thư của kinh thành đứng đầy ngoài điện, nín thở nhìn hai người.

Bước chân dừng lại của Hàn Diệp cuối cùng cũng di chuyển, hắn bước xuống bậc thềm đá, dừng trước mặt nữ tử kia. Một đám tiểu thư tuy không thích Đế Thừa Ân vào kinh, nhưng cũng không nhịn được mà muốn nhìn một chút. Cảnh tượng gặp lại sau mười năm xa cách của hai người, rốt cuộc sẽ như thế nào?

Hai người gần trong gang tấc, bé gái mới bảy tám tuổi năm đó giờ đã trưởng thành, dường như có thể thấy được dung mạo năm đó. Hàn Diệp nhìn nàng ta, lại có chút kinh ngạc. Ánh mắt lạnh lẽo quyết tuyệt trước từ đường Đế gia mười năm trước, tại sao có thể... tan thành mây khói, tựa như mọi chuyện trước đây chưa từng xảy ra.

Quá mức ôn hoà điềm tĩnh, khiến hắn sinh ra cảm giác xa lạ hoang đường.

"Điện hạ, người vẫn khoẻ chứ?"

Tuy nhìn thấy vẻ mặt ẩn giấu kích động của Hàn Diệp, nhưng sự xa lạ trong ánh mắt hắn lại không lừa được người khác. Đáy lòng Đế Thừa Ân khẽ động, đột nhiên mở miệng.

"Khoẻ..." Hàn Diệp lấy lại tinh thần, chậm rãi nói: "Ta rất khoẻ." Trong giọng nói rõ ràng có sự chua xót.

"Mười năm không gặp, hôm nay là sinh thần của điện hạ, có muốn cùng đi?" Đế Thừa Ân nở nụ cười, dung mạo cao quý.

"Tất nhiên muốn." Thấy Hàn Diệp gật đầu, ý cười của nàng ta càng đậm, cất bước đi vào bên trong Đông cung. Hàn Diệp đứng sau nàng ta, đột nhiên mở miệng: "Tử Nguyên."

Không biết vì sao, người phía trước lại không dừng lại, Hàn Diệp khẽ nhíu mày: "Tử Nguyên..."

Âm thanh truyền đến trong tai, Đế Thừa Ân đột nhiên dừng lại, bàn tay giấu dưới tay áo nắm chặt, quay lưng về phía mọi người, ánh mắt lập tức lộ vẻ kinh hãi. Nàng ta bị giam ở Thái sơn mười năm, chưa từng có ai gọi nàng ta như vậy. Ba chữ "Đế Tử Nguyên" đối với nàng ta mà nói, trước giờ chỉ là một cái tên không đáng kể.

Nàng ta quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh, rũ mắt, có chút khổ sở: "Đã mười năm ta không nghe thấy cái tên này rồi."

Hàn Diệp ngẩn ra, vẻ mặt áy náy, tiến lên trước nhìn nàng ta: "Ta chỉ muốn hỏi, mấy năm nay nàng sống thế nào?"

"Được điện hạ nhớ mong, ta tất thảy đều khoẻ." Bàn tay siết chặt từ từ buông lỏng, Đế Thừa Ân mở miệng: "Điện hạ, đã lâu không vào Đông cung, có chút không nhớ rõ đường, không bằng cùng đi?"

"Được, Tống Nham, thay ta tiễn khách." Hàn Diệp gật đầu, nhàn nhạt phân phó một câu với tổng quản Đông cung đứng ở một bên, dẫn Đế Thừa Ân đi về thư phòng sâu trong Đông cung.

Từ đầu đến cuối, toàn bộ công tử và tiểu thư danh môn thế gia ở đó, Đế Thừa Ân không hề liếc mắt nhìn lấy một cái.

Mọi người nhìn hai người biến mất ở cuối cung, cảm khái một chút rồi tự rời đi.

Trong gian đình đá, Lạc Minh Tây chậm rãi mở miệng: "An Lạc, nếu như Đế gia vẫn còn, hiện giờ người đứng ở đó... vốn phải là muội."

"Đế Tử Nguyên năm đó cũng không còn quan tâm nữa, huống hồ là ta của hiện tại."

Nhậm An Lạc phất tay áo, vẻ mặt thản nhiên, hoàn toàn không bị xúc động bởi cảnh tượng đoàn tụ kia.

Bóng đêm u ám, tiếng yến tiệc huyên náo chợt kết thúc, tiếng của thị nữ tới gần. Lạc Minh Tây bước xuống đình đá, cuối cùng vẫn dừng lại, quay đầu.

"An Lạc, nàng ta bắt chước rất giống, năm đó muội viết hết tất cả những việc mà Đế Tử Nguyên đã trải qua trước tám tuổi cho nàng ta, là vì có một ngày nàng ta sẽ không bị Hàn Diệp vạch trần?"

Hắn thờ ơ hỏi, câu hỏi này dường như cũng không cần trả lời, Lạc Minh Tây chưa từng chờ được câu trả lời của Nhậm An Lạc. Hắn rũ mắt, vẻ mặt khó đoán, cầm chiếc quạt gấm trầm hương bước ra khỏi đình đá.

Thân ảnh mặc áo choàng trắng thản nhiên trần tĩnh, nhưng lại có chút cô đơn vô hình.

Tiếng bước chân ở phía sau dần dần biến mất, Nhậm An Lạc trầm mặc nhìn về phía bậc đá trống rỗng cách đó không xa.

Lạc Minh Tây chỉ nói đúng một nửa, năm đó nàng viết toàn bộ những việc Đế Tử Nguyên đã làm trước tám tuổi cho Đế Ninh, nhưng người nàng đề phòng trước giờ chỉ có vua Gia Ninh và Tuệ Đức thái hậu, không phải là Hàn Diệp.

Ngay cả Lạc Minh Tây cũng không biết, cuộc sống của Đế Tử Nguyên trong mấy trang giấy đó đột nhiên dừng lại trước sự sụp đổ của Đế gia, chứ không phải là cảnh gặp gỡ cuối cùng giữa nàng và Hàn Diệp ở Đế Bắc thành.

Quên đi huyết hải thâm thù của Đế Tử Nguyên, cho dù Đế Thừa Ân có bắt chước giống đến đâu đi chăng nữa, nàng ta vĩnh viễn cũng không thể trở thành Đế Tử Nguyên.

Bên trong Phật đường sau tẩm cung của Thái hậu, tiếng mõ trầm thấp vang lên, khiến cho cung điện về đêm càng thêm lạnh lẽo.

Tổng quản của điện Từ An, Trương Phúc đẩy cửa ra, gió lạnh tràn vào, ánh nến lay động, bên trong Phật đường càng thêm u ám. Ông ta cẩn thận đi tới sau lưng Thái hậu, thấp giọng bẩm báo: "Thái hậu, Thái tử điện hạ ôn chuyện cùng Đế Thừa Ân khoảng nửa canh giờ, sau đó đích thân đưa nàng ta về cẩm viên."

Cẩm viên nằm giữa hoàng cung và Đông cung, nguy nga lộng lẫy, là nơi mà mấy ngày trước vua Gia Ninh chuẩn bị cho Đế Thừa Ân sắp vào kinh.

Chuỗi Phật châu đang xoay trong tay chợt dừng lại, Thái hậu mở mắt, vẻ mặt có chút hoà hoãn: "Tuỳ nó sắp xếp, chỉ cần Đế Thừa Ân không vào ở phủ Tĩnh An Hầu và Bắc Khuyết các là được. Trên thọ yến, Thái tử ở cùng tiểu thư của phủ Đông An Hầu và Lạc gia như thế nào?"

Thái hậu hỏi rất ôn hoà, nhưng Trương Phúc đột nhiên toát ra một tầng mồ hôi lạnh, càng cúi thấp đầu: "Bẩm Thái hậu, ngoại trừ lúc trò chuyện vui vẻ với Nhậm tướng quân, điện hạ đối với các tiểu thư khác... đều rất hời hợt."

Gần như ngay lập tức, bên trong Phật đường đột nhiên lạnh đi, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Thái hậu: "Nhậm An Lạc? Trương Phúc, tìm thời gian triệu nàng ta vào cung, ai gia phải nhìn nàng ta cho kỹ."

"Vâng, Thái hậu." Trương Phúc đáp lại, thấy Thái hậu phất tay, cẩn thận lui ra ngoài.

Tin tức Đế Thừa Ân vào kinh đúng vào cuối buổi thọ yến của Thái tử, Thái tử một mình rời đi được những con cháu thế gia dự tiệc Đông cung đêm đó kể lại sinh động như thật. Tuy Đế Thừa Ân đã mười năm không vào kinh, nhưng nàng ta vẫn luôn là đối tượng bàn tán của bách tính trong thành. Nghĩ tới nỗi khổ bị giam mười năm của nàng ta và sự kiên trì của Thái tử, tin đồn về mối tình trắc trở của hai người họ dần được lan truyền khắp kinh thành, có được không ít sự đồng tình của bách tính. Trong Thượng thư các cũng xuất hiện tấu chương thỉnh cầu làm theo di chỉ của Thái tổ, lập Đế Thừa Ân làm Thái tử phi.

Ba ngày sau, vua Gia Ninh hạ chỉ, Đế Thừa Ân được tự do ra vào cấm cung. Chỉ vừa hạ xuống, cả triều lập tức kinh ngạc, triều chần đều cho rằng mặc dù Đế Thừa Ân không còn được sủng ái như mười năm trước nữa, nhưng sức nặng của nàng ta trong lòng vua Gia Ninh vẫn vượt xa các tiểu thư bình thường.

Sau khi chỉ được hạ xuống, ngày hôm sau khi vừa tảng sáng, bên trong điện Từ An, Thái hậu đang định thay y phục, nhận nước súc miệng mà thị nữ đưa đến, Trương Phúc vội vàng bước vào, cúi đầu bẩm báo: "Thái hậu, Đế tiểu thư... đang ở ngoài điện cầu kiến."

Bóng người đang ngồi trên giường khựng lại, chiếc chén sứ trong đôi tay bên dưới màn lụa đột nhiên rơi xuống, vỡ vụn, âm thanh chói tai khiến cho trong điện lập tức yên tĩnh.

Một đám cung nữ quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch kinh hãi.

"Người đâu, thay y phục cho ai gia. Trương Phúc, cho nàng ta vào."

Không còn giọng nói ôn hoà hiền từ ngày thường, Thái hậu từ trên giường bước xuống chỉ còn lại vẻ mặt lạnh băng.

Cùng lúc đó, buổi triều sớm sắp bắt đầu.

Nhậm An Lạc bước lên bậc đá của điện Thái Hoà, nhìn thấy Hàn Diệp vốn định bước vào đại điện sau khi nghe cung nhân nhỏ giọng bẩm báo thì nhíu mày nhìn về phía điện Từ An, nàng cong khóe miệng, vẻ mặt lãnh đạm, sải bước lướt qua Hàn Diệp.

Hàn Diệp, người mong chờ mười năm, ta tặng cho người một Đế Tử Nguyên quay về như đã hứa, người... có thất vọng?

• Hết chương 35 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro