Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34: Thọ yến

Edit: Rùa

Beta: Alice

Thọ yến của Thái tử Đông cung nhận được rất nhiều sự chú ý, mọi người cũng đã biết tin Đế Thừa Ân đổ bệnh trên đường, lỡ mất thọ yến. Các tiểu thư trong kinh thành đều rất vui mừng, nô nức vào kinh sau tiểu thư của Lạc gia và phủ Đông An Hầu, các cửa tiệm trang sức và y phục dường như sắp bị đạp đổ, vải lụa cống nạp từ Giang Nam cũng hết sạch. Dưới sự chiêu đãi long trọng của hoàng thất, một buổi thọ yến ở Đông cung đã biến thành màn kịch chọn phi của Thái tử.

Trong hoa viên của hoàng cung, vua Gia Ninh đang cùng Cổ chiêu nghi thưởng hoa, nghe thấy Triệu Phúc bẩm báo, vẻ mặt có chút kỳ quái: "Ngươi nói Đế Thừa Ân còn chưa vào kinh?"

"Vâng, bệ hạ, Trịnh thống lĩnh phái người vội vã truyền tin vào cung, Đế tiểu thư đột nhiên bị nhiễm phong hàn, hành trình bị trì hoãn lại, vẫn chưa biết có thể tới kịp buổi thọ yến của Thái tử không."

"Tuỳ nàng ta đi." Vua Gia Ninh khoát tay, qua loa lấy lệ: "Mười năm rồi nàng ta mới được xuống núi, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy."

Triệu Phúc thấy vẻ mặt lãnh đạm của vua Gia Ninh thì lập tức hiểu ra, lui xuống.

"Bệ hạ, thần thiếp nghe nói dung nhan của tiểu thư Đế gia tuyệt sắc, không biết có thể tin là thật không?" Cổ chiêu nghi nói khẽ, bụng đang mang thai, khuôn mặt ngày càng tròn trịa hơn.

"Nàng nghe ở đâu thế, lúc nàng ta vào Thái sơn mới có tám tuổi, sao có thể nói là tuyệt sắc." Vua Gia Ninh bị chọc cười lớn, uống một ngụm trà Cổ chiêu nghi đưa tới, tiếp tục nói: "Có điều, nha đầu này khi còn nhỏ đã có khí chất của gia chủ Đế gia năm đó, không biết bây giờ có mấy phần giống với Đế Thịnh Thiên?"

"Chỉ là giống nhau thôi, suy cho cùng cũng không phải bản thân gia chủ Đế gia, Bệ hạ không cần để tâm. Mấy ngày trước phụ thân vào cung, kể cho thần thiếp nghe về việc năm đó chinh chiến thiên hạ cùng bệ hạ, thần thiếp nghe mà vô cùng tiếc nuối, không được nhìn thấy phong thái của bệ hạ trên lưng ngựa năm đó."

"Tiểu hoàng tử của trẫm vừa vặn sinh vào mùa đông, đến lúc đó trẫm sẽ dẫn người đến bãi săn, săn cho nó một bộ lông lớn, cũng coi như là thỏa ước nguyện của ái phi."

Thấy vẻ mặt vua Gia Ninh vui vẻ, Cổ chiêu nghi cắn môi, sờ cái bụng tròn của mình: "Tạ ơn bệ hạ, tiểu muội của thần thiếp năm nay cũng đã đến tuổi gả chồng rồi, thần thiếp còn mong bệ hạ tìm giúp muội ấy một nhà tốt nữa!"

"Ồ, nhà tốt, Trung Nghĩa Hầu là quân thần bậc nhất ở kinh thành, gia thế như thế nào mới được coi là tốt nữa đây, trừ phi là... Đông cung?"

Bàn tay đang cầm chén trà của vua Gia Ninh ngừng lại, cười như không cười liếc nhìn phi tử đang thẹn thùng, ánh mắt lạnh đi. Bàn tay đang sờ bụng của Cổ chiêu nghi khẽ run, không dám nhìn vào ánh mắt khó lường của vua Gia Ninh, trong lòng vô cùng hối hận.

Mấy tháng trước vì Cổ Tề Thiện làm xằng làm bậy mà binh quyền của phủ Trung Nghĩa Hầu đã bị tước đi, thanh thế đã không còn lớn như trước. Nàng ta cẩn thận lấy lòng mấy tháng, cuối cùng cũng dựa được vào cái thai trong bụng để vua Gia Ninh sủng hạnh nàng ta lần nữa. Nếu không phải phụ thân muốn để muội muội gả vào Đông cung, nàng ta cũng sẽ không vội nhắc đến Trung Nghĩa Hầu với vua Gia Ninh.

"Ái phi, Trung Nghĩa Hầu và trẫm là quân thần đã mấy chục năm, trẫm không phải là người bạc tình bạc nghĩa, ban thưởng vinh quang cho phủ Trung Nghĩa Hầu đã là trẫm niệm tình cũ, phi tử Đông cung và binh quyền Tây Bắc... không đến lượt Trung Nghĩa Hầu khoa chân múa tay, nói trẫm nên làm thế nào."

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén như đại bàng của vua Gia Ninh, Cổ chiêu nghi hoảng sợ quỳ rạp dưới đất: "Bệ hạ bớt giận, là thần thiếp nói bừa."

"Đứng lên đi, trước khi tiểu hoàng tử được sinh ra, không được rời khỏi điện Vân Thuỵ nữa."

Nhìn thấy bóng lưng của vua Gia Ninh đã đi xa, Cổ chiêu nghi mềm nhũn ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.

Trước thọ yến một ngày, thấy Thái tử đã thu xếp xong việc của Giang Nam như mọi khi, Ôn Sóc cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Điện hạ, Đế tiểu thư nhiễm bệnh, e là sẽ không kịp tới thọ yến của người, người không gấp chút nào sao?"

"Có gì mà phải gấp, nàng ấy sớm muộn cũng sẽ tới." Hàn Diệp nhíu mày, đưa cho Ôn Sóc một cuộn tấu chương: "Đây là danh sách các quan viên đáng tin cậy mà mấy ngày nay ta đã chọn ra, bảo Lễ bộ Thượng thư truyền dụ tới Giang Nam, nhậm chức trong ngày hôm nay."

"Ai cũng biết đằng sau thọ yến này là Thái hậu thay người chọn phi, tiểu thư nhà nào tài sắc vẹn toàn sẽ chắc mười mươi..." Thấy Thái tử đã đứng lên bước ra khỏi thư phòng, Ôn Sóc lẩm bẩm một câu: "Thái hậu đích thân phái người đưa thiệp mời tới phủ Thượng tướng quân, nếu ngày mai Nhậm tướng quân tới thì nên làm thế nào?"

"Ngày mai cứ dựa theo lễ của khách quý để tiếp đón Nhậm An Lạc, không nói năng tuỳ tiện là được."

Ôn Sóc vội gật đầu: "Tất nhiên ta biết, điện hạ, nghe nói người đưa Lạc tiểu thư vào kinh chính là Lạc Minh Tây, các công tử ở kinh thành bàn tán rất nhiều về người này, hắn rốt cuộc có thân phận như thế nào?"

Hàn Diệp dừng bước, đi tới hành lang, nhìn Bắc Khuyết các ở sâu trong Đông cung, hồi lâu sau mới nghe thấy giọng nói có chút lạnh lẽo của hắn.

"Người này bằng tuổi ta, giỏi mưu lược, thạo chính sự. Lạc tướng quân là một võ tướng, thanh thế của Lạc gia ở Tấn Nam mười năm nay vô cùng hưng thịnh, bách chiến bách thắng, có được lòng người, tất cả đều là công lao của hắn. Chỉ có điều Lạc Minh Tây từ nhỏ đã ốm yếu, mỗi năm phụ hoàng đều sẽ ban tặng cho Lạc gia không ít thảo dược quý hiếm."

Nghe thấy trong giọng nói của Hàn Diệp có chút cảm khái, Ôn Sóc hoài nghi: "Lẽ nào điện hạ có quen biết hắn?"

Hàn Diệp cười nói: "Tính cách Đế Tử Nguyên quật cường, năm đó phủ Tĩnh An Hầu là gia tộc bậc nhất Tấn Nam, nàng ấy tiêu dao tự tại ở Tấn Nam, cho dù phụ hoàng dùng lễ của công chúa để nghênh đón, nàng ấy cũng không chịu nghe theo ý chỉ vào kinh. Tĩnh An Hầu dùng đủ mọi biện pháp, cuối cùng nàng ấy cũng đồng ý vào kinh, nhưng lại đưa ra một điều kiện..."

"Là điều kiện gì?" Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, Ôn Sóc đi đến bên cạnh Hàn Diệp, vội vàng tra hỏi. Hắn thực sự không biết, năm đó Đế Tử Nguyên mới gần bảy tuổi, ngay cả khi vua Gia Ninh dùng lễ của công chúa nghênh đón còn dám từ chối vào kinh, vậy thì có biện pháp gì mới khiến nàng ta thay đổi chủ ý.

"Năm đó Lạc tướng quân là phó tướng đắc lực nhất dưới trướng Tĩnh An Hầu, điều kiện duy nhất để Đế Tử Nguyên đồng ý vào kinh, chính là trong một năm nàng vào kinh, trưởng tử của Lạc gia Lạc Minh Tây phải theo hầu nàng, hoàng gia phải ban cho Lạc Minh Tây quyền được ra vào hoàng cung và Đông cung."

Ôn Sóc ngạc nhiên, lắp bắp nói: "Điện hạ, vậy thì không phải những chỗ mà Đế tiểu thư có thể đi lại, Lạc Minh Tây cũng có thể đi lại sao?"

Hành động này có khác gì hành động nuôi trai của An Ninh công chúa, huống hồ lúc đó cả thiên hạ đều biết Đế Tử Nguyên còn có một thân phận khác... Thái tử phi chưa qua cửa của Thái tử Đại Tĩnh!

"Không sai." Hàn Diệp quay đầu, cười khổ: "Nếu không phải năm đó Đế Tử Nguyên chỉ có bảy tuổi, ta sợ rằng cả Đại Tĩnh này đều biết Thái tử đã bị cắm sừng."

"Điện hạ, Đế tiểu thư quả thực là một nữ kiệt, đợi mấy ngày nữa người nhất định phải giới thiệu với ta." Khó khăn lắm mới nhìn thấy dáng vẻ bất lực của Thái tử, Ôn Sóc không nhịn được cười, nháy mắt đã biến mất như một làn khói.

Nhìn bóng dáng của Ôn Sóc đã chạy xa, vẻ mặt Hàn Diệp mơ hồ phức tạp, đứng nguyên một chỗ hồi lâu mà không nói gì.

Ngày hôm sau, chưa tới chập tối, trước Đông cung xe cộ đông đúc, hầu hết các tiểu thư thế gia đều tới đây, khiến cho Đông cung trước giờ lạnh lẽo tức khắc trở nên náo nhiệt. Từ khi vua Gia Ninh đăng cơ, Trung Vương thế tử Hàn Diệp lấy vị trí trữ quân vào làm chủ Đông cung, nơi này chưa từng náo nhiệt như vậy.

Đèn ngói lưu ly liên tục thắp sáng, trên sàn trải thảm gấm thêu hình rồng, những viên minh châu xanh biếc tô điểm. Bước vào Đông cung, nhìn toà cung điện không thua kém hoàng cung, dường như mọi người đều có thể nhìn ra sự coi trọng của hoàng đế với vị trữ quân này, cũng khiến cho các tiểu thư càng thêm khao khát vị trí bỏ trống lâu nay của Đông cung.

Vị trí Thái tử phi đã vinh hoa như vậy, quốc mẫu tương lai còn như thế nào?

Bên trong đại điện đông nghịt khách khứa, không biết vô tình hay cố ý, hôm nay tất cả các vị tiểu thư đều ngồi sát vị trí trên đầu, các công tử thế gia ngồi ra sau. Gần tới yến tiệc, bên trong đại điện trăm hoa khoe sắc, hai thiếu nữ ngồi trên đầu càng nổi bật hơn.

Con gái của Tả tướng Khương Điệp Vân, xinh đẹp dễ thương, kín đáo cao ngạo, ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải, nói chuyện cùng các tiểu thư xung quanh, vừa nhìn là biết đứng đầu trong số các tiểu thư trong kinh thành.

Bên cạnh nàng ta là một thiếu nữ dung mạo thanh thuần đang ngồi nghiêm chỉnh, không chút son phấn, đậm chất thư sinh, tao nhã cao quý. Túi hương nàng ta đeo trên thắt lưng có thêu một chữ "Đông" tinh xảo, thiết nghĩ là đại tiểu thư Triệu Cầm Liên của phủ Đông An Hầu.

Vị trí bên dưới Triệu Cầm Liên hiện đang bỏ trống, tiểu thư Lạc gia còn chưa tới yến tiệc. So với người được đề cử cho vị trí Thái tử phi là nàng, mọi người càng mong đợi Lạc Minh Tây nổi tiếng Tấn Nam hơn.

Mưu trí vô song, danh chấn Tấn Nam, trưởng tử của Lạc gia mười năm chưa vào kinh đã lâu không được người trong kinh thành để ý tới.

Đương nhiên, ngoại trừ Lạc Ngân Huy, hai vị trí đầu tiên bên trái cũng đang đợi chủ nhân đến, nhưng trước khi vào cung mọi người cũng đã nghe ngóng được rằng, vị trí đầu tiên bên trái là Thái hậu tự mình sắp xếp, dành cho Thượng tướng quân mới của Đại Tĩnh Nhậm An Lạc ngồi, còn vị trí phía dưới nàng, sau khi quan sát các chỗ ngồi đều đã đầy đủ thì chỉ còn lại một người, người mà đến giờ vẫn chưa vào kinh, Đế Thừa Ân.

"Nhậm tướng quân, qua hành lang này là đến đại điện." Cung nữ cẩn thận dẫn đường cho nữ tử phía sau, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Nhậm An Lạc thấy hơi thú vị, lười nhác hỏi: "Tiểu cô nương, ngươi đã nhìn cả nửa ngày rồi. Sao nào, đang so sánh xem ta hay các tiểu thư trên đại điện có thể có được sự yêu thích của điện hạ ngươi?"

Cung nữ dẫn đường run rẩy, thiếu chút nữa là té ngã, vội vàng dừng lại, sợ hãi hành lễ: "Tướng quân thứ tội."

"Không sao, ta biết đi thế nào rồi, ngươi dẫn tới đây là được. Uyển Cầm, đi thôi." Nói rồi sải bước đi về phía trước.

Cung nữ đứng nguyên tại chỗ nhìn nữ tử phong lưu phóng khoáng trước mắt, rất lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

E là chính bản thân Nhậm tướng quân cũng không biết, chưa nói đến dáng vẻ, khí chất của nàng đã đủ khiến cho các tiểu thư trong điện không nói lên lời.

Đại điện sáng rực, tiếng cốc chén va chạm xen lẫn tiếng cười đùa nhàn nhạt, Uyển Cầm nhìn tiểu thư nhà mình suốt cả chặng đường được các cung nữ xuýt xoa, nhưng vẫn tràn đầy do dự. Tiểu thư đã quen làm biếng, dưới sa trường áo vải, trên chiến trường khôi giáp lăn lộn mười mấy năm, sau khi vào kinh quan phục cũng nhiều, nhưng không ngờ nàng lại ăn mặc như vậy, có chút nằm ngoài dự liệu của người khác.

"Chờ chút." Một tiếng gọi gấp gáp truyền tới từ phía sau, hai người quay đầu lại, đứng yên tại chỗ.

Khuôn mặt tròn trịa lộ vẻ ngây thơ, đôi mắt đen láy sáng rực, trên người mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt nhìn rất thoải mái, thiếu nữ chân thấp chân cao chạy tới vẫy tay với họ, mệt đến mức không thở nổi, mấy cung nữ phía sau nàng ta vẻ mặt gấp gáp, có lẽ là sợ nàng vấp ngã.

Nhậm An Lạc dừng chân, trong mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt, có chút xúc động. Đứa nhỏ này rất giống mẫu thân, mười năm trôi qua lại có được dáng vẻ duyên dáng yêu kiều như vậy.

Nếu như Tẫn Ngôn còn sống, chắc cũng sẽ lớn như vậy.

Trong lúc suy nghĩ, thiếu nữ kia đã chạy đến trước mặt, lảo đảo suýt thì té ngã, Nhậm An Lạc vội đỡ lấy nàng, cười nói: "Chậm một chút, không có người đuổi theo ngươi, sao phải gấp gáp?"

"Vừa rồi ở ngoài cửa điện ta nghe nói chỉ còn mình ta chưa đến, nếu như tới trễ, huynh trưởng nhất định sẽ trách ta ham ăn quên chuyện, tỷ tỷ tốt bụng, tỷ cùng ta vào trong đi..." Thiếu nữ chắp tay thi lễ, ngẩng đầu còn chưa nói xong, đôi mắt to tròn đột nhiên kinh ngạc, quên mất cả lời muốn nói.

"Tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp!"

Giọng nói thiếu nữ lanh lảnh mang theo sự khen ngợi không hề giấu giếm, Nhậm An Lạc sống đến tuổi này vẫn chưa từng được khen một cách thẳng thừng như vậy, suy cho cùng nữ tử vẫn rất vui vẻ vì dung mạo của mình, phì cười: "Ồ, thật sao? Tiểu cô nương, ta xinh đẹp chỗ nào?"

Nhìn thấy tiểu thư nhà mình dương dương tự đắc, Uyển Cầm lùi lại hai bước, cảm thấy quá mất thể diện.

"Á..." Lạc Ngân Huy chớp chớp hai mắt, vô cùng nghiêm túc nói: "Tỷ tỷ không cần quan tâm đến chỗ nào đẹp, chỉ cần biết là ta cảm thấy đẹp thôi."

Nhậm An Lạc mỉm cười, nhìn Lạc Ngân Huy, hỏi: "Ngươi là tiểu thư của Lạc gia, Lạc Ngân Huy?"

Lạc Ngân Huy gật đầu: "Tỷ tỷ là..."

"Ta là Nhậm An Lạc, nghe qua chưa?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Ngân Huy lộ vẻ ngạc nhiên: "Tỷ là đại thổ phỉ của Tấn Nam..." Lập tức tươi cười: "Vừa là nữ kiệt của Tấn Nam chúng ta, vừa là Thượng tướng quân của Đại Tĩnh, ta đương nhiên đã nghe đến rồi!"

Nhìn điệu bộ lanh lợi của Lạc Ngân Huy, Nhâm An Lạc cười lớn: "Đi thôi, cô nương đất Tấn Nam, chúng ta cùng nhau đi vào, xem các tiểu thư được công tử thế gia ở kinh thành yêu thích có dáng vẻ như thế nào, chúng ta cũng học hỏi một chút!"

Lạc Ngân Huy liên tục gật đầu, giữ tay của Nhậm An Lạc rồi đi về phía đại điện.

Ở nơi không xa phía sau hai người, thanh niên đứng ở góc hàng lang một thân áo choàng màu trắng, dung mạo như ngọc cảm thấy có chút bất lực.

Đợi đến khi không còn nhìn thấy hai người, hắn mới quay đầu khẽ cười nói với thị nữ bên cạnh: "Thân thể ta không được khoẻ, điện hạ đã miễn cho ta tham dự yến tiệc, không biết Đông cung có nơi nào để nghỉ ngơi không?"

Khuôn mặt cung nữ đỏ bừng, bị thanh niên nhìn liền không ngẩng đầu lên nổi, thanh âm như tiếng muỗi kêu: "Khởi bẩm công tử, vườn hoa có một đình đá, công tử có thể đến đó nghỉ ngơi, ta sẽ dẫn đường cho công tử." Nói rồi siết chặt lồng đèn, luống cuống dẫn Lạc Minh Tây đi về phía hòn non bộ bên ngoài hành lang.

Bên trong đại điện sớm đã ổn định vị trí, đến gần cửa tiếng nói cười cũng vang lên không ngớt. Nhìn thấy Thái tử điện hạ vừa bước vào điện liền ngồi ở vị trí trên cùng nhìn về phía cửa, mọi người càng tò mò về vị tân tướng quân nổi danh kinh thành này hơn.

Chưa kịp suy nghĩ, tiếng bước chân lười nhác vang lên ở cửa đại điện, mọi người ngước mắt lên nhìn, tất cả ngẩn ra.

Thiếu nữ đáng yêu ngây thơ như ngọc bích điêu khắc, toả sáng như lúc tiểu thư của phủ Đông An Hầu xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng nữ tử đứng cạnh nàng ấy lại khiến cho toàn bộ đại điện nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Áo choàng dài tay màu đen sẫm, đôi ủng in hoa văn sáng màu, chiếc quạt bằng gấm nhét ở thắt lưng, mái tóc dài vén sau gáy, khóe miệng hơi cong, mắt sáng như sao, ăn vận như một học sĩ Tấn Nam thời cổ đại.

Nữ tử thay sang áo choàng tướng quân, y phục của Tấn Nam, phong thái của danh sĩ, vô cùng phong lưu.

Không ai ngờ rằng Thượng tướng quân Nhậm An Lạc sẽ mặc nam trang tham dự yến tiệc, cũng không ai ngờ rằng khí chất như vậy rất hợp với nàng.

Một đám tiểu thư sắc mặt kinh ngạc, nhìn Nhậm An Lạc chậm rãi đi tới, không khỏi tự thấy hổ thẹn trong lòng.

Bàn tay đặt trên đầu gối của Hàn Diệp khựng lại, hắn thầm thở dài, nhìn nữ tử đang khẽ cười ở cửa điện, đứng dậy vỗ tay: "Thượng tướng quân đại giá quang lâm, ta không thể tiếp đón từ xa, mời ngồi."

"Nào có, đại thọ của Thái tử điện hạ, thần tới muộn rồi." Nhậm An Lạc tùy ý trả lời, chắp tay, kéo Lạc Ngân Huy đi vào trong điện, lướt qua một loạt ánh mắt kinh ngạc mơ hồ, vô cùng tự nhiên ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, cầm chén rượu trên bàn hướng về phía Thái tử ở xa xa: "Chúc cho Thái tử điện hạ thân thể an khang, sớm ngày nghênh đón Thái tử phi trở về, cũng để cắt đứt tâm ý bất kính của thần!"

Nhìn thấy Nhậm An Lạc nói xằng nói bậy, mọi người há mồm trợn mắt, nào ngờ Thái tử lại bật cười lớn, nâng chén hướng xuống phía dưới: "Nhận lời chúc quý giá của tướng quân, nếu Đông cung có chuyện mừng, ta nhất định sẽ mời tướng quân ngồi ở vị trí thượng khách!"

Hai người vô cùng ăn ý, một hơi cạn sạch, dường như làm ngơ trước những ánh mắt của mọi người trong điện.

Các tiểu thư trong đại điện nhìn thấy hai người rất hoà thuận, chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, Thái tử và Nhậm An Lạc đều từ chối hôn sự mà bệ hạ ban cho, vì sao vẫn còn có thể không chút kiêng kỵ mà ở cùng nhau?

Còn chưa lấy lại tinh thần, Nhậm An Lạc vừa mới uống rượu với Thái tử xong liền nhìn về phía các tiểu thư và công tử ngồi trong đại điện, chén rượu trong tay lại được rót đầy: "An Lạc tới muộn, tự phạt một ly, chư vị tận hứng!"

Toàn bộ đại điện gần như ngưng trệ, gần như tức khắc trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh. Bất luận là nữ thổ phỉ uy danh hiển hách của Tấn Nam hay là Thượng tướng quân được triều thần ca tụng, đối với các tiểu thư đang ngồi ở đó mà nói, hôm nay gặp được, trong lòng không hề có chút so bì, chỉ có ngưỡng mộ.

Nữ tử trên đời có thể tự do phóng khoáng như Nhậm An Lạc, ngoại trừ gia chủ Đế gia uy danh lập quốc năm đó, bọn họ chưa từng nhìn thấy người nào như vậy.

Khi cổng thành gần được đóng kín, một chiếc xe ngựa do Cấm vệ quân hộ tống đi tới.

Yến tiệc đã gần kết thúc, vở kịch cũng đã hát xong, thấy một đám tiểu thư háo hức nhìn về phía Hàn Diệp, Nhậm An Lạc hiếm khi mới trở lại làm một người tốt, lấy lý do không thể tiếp rượu nữa rồi rời đi.

Hàn Diệp rủ mắt nhìn nàng nhẹ nhõm rời đi, dung mạo tuấn mỹ nhìn về cửa điện, trở lại dáng vẻ trước khi Nhậm An Lạc bước vào điện.

Rượu hết ca múa kết thúc, đêm đã về khuya, người có mắt nhìn đều có thể thấy Thái tử không hề muốn tổ chức yến tiệc này, chúng nữ cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn thanh niên ngồi ở bên trên, sinh lòng thương mến.

Từ đầu đến cuối, người duy nhất không bộc lộ chút cảm xúc gì với Thái tử ngồi trên cao là đại tiểu thư của phủ Đông An Hầu và Lạc Ngân Huy, người vẫn luôn tròn mắt nhìn chằm chằm các tiểu thư.

Tiệc rượu cuối cùng cũng tan, Thái tử đứng lên định rời đi, nhưng tiếng bước chân gấp gáp đột nhiên truyền tới từ ngoài đại điện. Nhìn thấy thị vệ chạy vào trong điện, mọi người nhìn nhau, ai cũng biết yến tiệc đêm nay ở Đông cung rất được hoàng thất chú ý, lúc này còn ai dám tới quấy rầy Thái tử.

Hàn Diệp dừng bước, nhìn thị vệ đang quỳ trên đại điện: "Chuyện gì?"

"Khởi bẩm điện hạ." Thị vệ cúi đầu, giọng nói âm vang: "Thị vệ canh giữ cửa cung truyền lời, nói là Đế tiểu thư đã tới trước cửa cung..."

Thị vệ còn chưa nói xong, mọi người đều kinh ngạc nhìn thấy... Thái tử điện hạ của bọn họ cả một buổi tối vẫn luôn lạnh lùng khẽ cong khoé miệng, không chút lưỡng lự bước ra ngoài điện.

Bước chân như có gió, dưới ánh trăng chỉ còn lại bóng áo choàng lướt qua của hắn.

Lúc này, trên gian đình đá trong Đông cung, thanh niên chống cằm nhìn Nhậm An Lạc mất một lúc lâu mới có thể trèo lên hóng gió, khóe miệng cong lên, cười cười chỉ vào đình hóng mát.

"Nhậm tướng quân, ta đến đây trước, nếu như ngài muốn ngồi thì phải tuân theo quy tắc của Tấn Nam chúng ta. Ồ, chiếc quạt gấm trầm hương mà ngài đeo bên eo ta thấy không tồi, coi như là tiền mãi lộ đi, thế nào?"

• Hết chương 34 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro