Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Ban hôn

Edit: Rùa

Beta: Alice

Sau khi nghênh đón vua Gia Ninh, yến tiệc của điện Thái Hoà cuối cùng cũng bắt đầu. Những bữa quốc yến như thế này chẳng qua là nghi thức rập khuôn như thiên tử khen ngợi, quần thần phối hợp, người nhận tạ ơn, nhưng hôm nay chúng thần đều nhìn ra, hai ngày trước vua Gia Ninh còn không vui nhưng tâm trạng hôm nay quả thực không tồi, vừa kinh ngạc vừa cảm ơn Thái tử và Nhậm An Lạc đã trở về đúng lúc, vì vậy mới có thể thoải mái uống rượu trên bàn.

Bộ dạng của Nhậm An Lạc luôn rất lãnh đạm, giống như một khắc trước đó nàng chưa từng hỏi Hàn Diệp bất kỳ câu hỏi nào, nụ cười vẫn như cũ, lời cảm ơn cũng rất vừa phải.

Hàn Diệp thực sự không nhìn thấu được dụng ý của nàng, quyết định không nghĩ nữa, nhấp một ngụm rượu.

"Chúng khanh." Tiếng đàn dần ngừng, các vũ cơ trên đại điện cũng lui xuống, vua Gia Ninh nâng chén, giọng nói uy nghi: "Việc quan lại ở Giang Nam đã được rõ ràng, bách tính vui vẻ, trẫm rất an tâm, nào, chúng khanh cùng uống."

Mọi người cầm chén rượu, đứng dậy cung kính đáp lại: "Bệ hạ đại ân đại đức, Đại Tĩnh ta mới được trời cao phù hộ!"

Vua Gia Ninh cười lớn, tâm trạng càng vui vẻ, đợi đến khi mọi người ngồi xuống, ông mới nhìn về phía Hàn Diệp và Nhậm An Lạc: "Công bình định Giang Nam không phải do trẫm, trẫm có một Thái tử tốt, còn có thêm một thần tử tốt."

"Phụ hoàng quá lời rồi, nhi thần không dám."

"Bệ hạ quá lời rồi, thần không dám."

Thái tử và Nhậm An Lạc gần như cùng lúc đứng dậy, hơn nữa thần thái, động tác và ngữ khí vô cùng ăn ý, vốn chỉ là một câu cảm tạ thông thường, nhưng hai người một trên một dưới hành động chỉnh tề lại khiến cho điện Thái Hoà yên tĩnh kỳ lạ.

Bất luận ánh mắt đánh giá của chúng quan khiến người ta nổi da gà như thế nào, Nhậm An Lạc và Hàn Diệp vẫn rũ mắt xuống, vô cùng nhẹ nhàng.

"Thái tử và Nhậm tướng quân không cần khiêm tốn, lần này các ngươi đã lập được công lớn cho triều đình." Vua Gia Ninh buông chén rượu xuống, đột nhiên mở miệng, vẻ mặt tràn đầy ý cười: "Nhậm tướng quân, chi bằng... trẫm hoàn thành một tâm nguyện cho ngươi, ngươi nói xem có được không?"

"Kính xin bệ hạ nói rõ?" Nhậm An Lạc chắp tay hành lễ, nhíu mày, có chút nghi hoặc.

Vẻ mặt nhàn nhạt của Tả tướng ngồi ở bên dưới bỗng nhiên thay đổi, bất giác siết chặt chén rượu trong tay, nheo mắt nhìn lên.

Chúng thần thấy vua Gia Ninh có vẻ rất hài lòng với vị Thượng tướng quân vừa mới thăng chức này, lại nhìn hai người đang đứng trên điện, trong lòng đột nhiên giật thót, sinh ra một suy đoán ngớ ngẩn... Từ trước đến nay Thái tử chỉ có một vị Trắc phi, lẽ nào bệ hạ muốn đưa vị tướng quân được lòng dân này vào Đông cung?

"Trẫm cũng đã lớn tuổi, cho tới bây giờ còn chưa được hưởng niềm vui con cháu ở Đông cung, vô cùng đáng tiếc. Tính tình Nhậm tướng quân ngay thẳng, quả thực xứng đôi vừa lứa với Thái tử, trẫm muốn ban cho khanh một vị trí Trắc phi trong Đông cung, khanh có đồng ý không?"

Vua Gia Ninh nhàn nhạt mở miệng, tuy chỉ là hỏi dò, nhưng uy quyền trong nháy mắt đã lan ra khắp điện Thái Hoà.

Nếu là tiểu thư bình thường thì chỉ cần một thánh chỉ ban hôn là đủ rồi, nhưng nửa năm trước, chính miệng ông đã từ chối Nhậm An Lạc xin vào Đông cung, nay Nhậm An Lạc lại rất được lòng quan trong triều, hơn nữa còn là ông phong làm Thượng tướng quân, tất nhiên không thể tuỳ ý nữa. Có điều... ông đích thân mở miệng, còn ban hôn trước mặt văn võ bá quan, ân sủng lớn như vậy, chắc hẳn có thể khiến nàng ta cân nhắc.

Tả tướng thấy vua Gia Ninh chỉ nói về vị trí Trắc phi thì vẻ mặt thả lỏng hơn, nghiêm nghị ngồi thẳng lưng, Hữu tướng ngược lại vẫn cười híp mắt, vẻ mặt không chút dao động.

Các quần thần đều nín thở nhìn về phía Nhậm An Lạc và Thái tử, tuy không dám lên tiếng nhưng cũng thầm than vận khí của Nhậm An Lạc tốt. Tuy Thượng tướng quân tôn quý, nhưng Thái tử là trữ quân, thiên tử tương lai của Đại Tĩnh. Nếu Nhậm An Lạc đồng ý vào Đông cung, tương lai ít nhất cũng là Quý phi, đây mới thực sự là cao quý không nói nên lời.

Mắt thấy một bữa tiệc mừng công biến thành một bữa tiệc ban hôn, tâm tình bát quái lại nổi lên, tất cả mọi người đều háo hức chờ Nhậm An Lạc trả lời.

"Bệ hạ, thần..." Nhậm An Lạc rũ mắt, vừa định mở miệng.

"Phụ hoàng."

Nào ngờ Thái tử đứng yên tại chỗ nãy giờ đột nhiên bước ra, mọi người nhìn bóng người đang quỳ trên điện, vẻ mặt trịnh trọng, chậm rãi mở miệng: "Kính mong phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh."

Không khí bên trong điện Thái Hoà đột nhiên ngưng trệ, nhìn Thái tử đang quỳ giữa điện, chúng thần nhìn nhau dò xét, không thể tin được. Ban đầu bọn họ cho rằng Nhậm An Lạc chỉ là một nữ thổ phỉ thô bỉ, vì vậy Thái tử mới không để ý đến nàng, nhưng nay đã rõ Nhậm An Lạc phong thái xuất chúng, được vua Gia Ninh coi trọng, tại sao hắn còn không đồng ý, thậm chí ngang nhiên kháng chỉ?

Vẻ mặt vua Gia Ninh đen đi, khẽ gõ tay lên ghế, nhìn chằm chằm Thái tử, không nặng không nhẹ hừ một tiếng: "Ồ? Thái tử muốn trẫm thu hồi mệnh lệnh, lẽ nào Thượng tướng quân của trẫm không xứng với ngươi?"

"Phụ hoàng, nhi thần không dám, không phải như vậy." Hàn Diệp nâng mắt, nhìn vua Gia Ninh: "Nhi thần có lý do không thể nghênh đón Nhậm tướng quân vào Đông cung."

Nhậm An Lạc ở bên cạnh liếc nhìn, ánh mắt lãnh đạm không rõ cảm xúc.

"Nói đi." Vua Gia Ninh nén giận, nói.

"Nhậm tướng quân văn võ song toàn, là một nhân tài trụ cột, nếu để nàng vào Đông cung, phụ hoàng sẽ mất đi một thần tử trung thành, triều đình Đại Tĩnh sẽ mất đi một tướng quân thiện chiến, bách tính trong thiên hạ sẽ mất đi một vị quan tốt. Nhi thần là trữ quân Đại Tĩnh, hổ thẹn không dám làm vậy."

Hàn Diệp trầm giọng đáp lại, nói rõ từng câu từng chữ, dáng người thẳng tắp kiên định như một cây thông.

Nhậm An Lạc chớp mắt, lẳng lặng nhìn nam tử đang nửa quỳ trên đất, khẽ mím môi.

Lời này của Thái tử khiến cho mọi người kinh ngạc, ai cũng biết Thái tử được lập làm trữ quân từ nhỏ, trước giờ vẫn rất tỉnh táo, không qua lại nhiều với các triều thần, cũng không tham gia tranh đấu của bất kỳ bè phái nào, ngay cả Hữu tướng có ơn dạy dỗ hắn cũng khá lãnh đạm. Trên dưới triều đình trước giờ chưa từng thấy hắn danh chính ngôn thuận khen một vị triều thần như vậy, thậm chí còn ngang nhiên kháng chỉ trước triều đình.

Nhưng những lời này quả thực quá cương quyết, hơn nữa không thể tìm ra nửa điểm mắc lỗi, vì thế các quần thần đều lần lượt gật đầu, ánh mắt mang theo sự tán thưởng, vẻ mặt của vua Gia Ninh cũng dịu đi không ít.

Trong lúc chúng thần đang suy nghĩ, Nhậm An Lạc cuối cùng cũng động đậy, tuy nàng chỉ là tuỳ ý vén tay áo lên, nhưng ánh mắt lãnh đạm thường ngày của quần thần đều nhìn chằm chằm vào nàng. Thấy vị nữ tướng quân này vẫn thờ ơ vén ống tay áo, mấy tên võ tướng đang nổi giận thiếu chút nữa là hất râu trừng mắt.

Nữ nha đầu này, không biết cả triều đình đang sốt ruột vì hôn sự của ngươi sao, nếu không muốn mất đi vị phu quân là Thái tử thì mau cầu xin đi, còn lề mề gì nữa!

Dường như không chú ý đến ánh mắt của mọi người, Nhậm An Lạc vén xong tay áo, phất tay, sải bước về phía bên trái, gần như là cùng hàng với Thái tử, quỳ trên mặt đất, nhìn vua Gia Ninh, thanh âm lanh lảnh: "Thần cũng không muốn, khẩn xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh."

Vừa rồi lúc Thái tử từ chối, mọi người chỉ thấy ngạc nhiên, nhưng bây giờ tới phiên Nhậm An Lạc tự tin nói rằng "không muốn", toàn bộ đại thần ở điện Thái Hoà đều muốn loạn hết lên!

Ban đầu không phải ngươi từ ngàn dặm xa xôi tới cầu hôn hay sao? Không phải nữ thổ phỉ ngươi muốn cướp đi Thái tử như bảo bối của triều đình Đại Tĩnh chúng ta hay sao? Vậy mà tại sao hôm nay hoàng đế ban hôn, ngươi không cảm ơn thì thôi, còn dám nói là "không muốn", ngươi có còn coi văn võ bá quan trong triều ra gì hay không?

Vua Gia Ninh hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm Nhậm An Lạc, khóe miệng nhếch lên: "Ồ? Nhậm khanh, Thái tử nói không muốn để trẫm mất đi một thần tử tốt, không muốn triều đình mất đi một vị tướng tài, còn ngươi tại sao lại không đồng ý?"

Nhậm An Lạc nâng mắt, bộ dạng tuỳ ý, giữa hàng lông mày lộ ra ý cười phong lưu nhàn nhạt: "Bệ hạ, nửa năm trước thần đưa hôn thư tới kinh thành, tâm ý của An Lạc vẫn luôn đúng như những gì hôn thư đã viết, nay vẫn như cũ, không thể dựa vào hoàng lệnh mà vào Đông cung. Mặc dù biết là đã phụ hoàng ân, nhưng kính mong bệ hạ tha tội, thu hồi mệnh lệnh."

Hàn Diệp quay đầu nhìn về phía nàng, trong mắt hiện lên dáng vẻ phong hoa lỗi lạc của Nhậm An Lạc, nhất thời có chút kinh ngạc.

Hôn thư nửa năm trước? Gần như ngay lập tức, triều thần liền biết được nguyên nhân Nhậm An Lạc từ chối, ánh mắt nhìn nàng ban đầu đã bớt hoang đường, thậm chí còn thêm vài phần ngưỡng mộ.

Nàng đang nói với vua Gia Ninh, từ lúc bắt đầu, Nhậm An Lạc nàng đã muốn vị trí Thái tử phi, cho dù nàng là nữ thổ phỉ của Tấn Nam hay là Thượng tướng quân của Đại Tĩnh, điều này chưa từng thay đổi.

Vua Gia Ninh không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt đánh giá nữ tử ngang ngược bên dưới, rõ ràng đang cúi người quỳ trên đại điện, nhưng lại có thể khiến cho văn võ bá quan cảm phục. Trên đời ông đã từng nhìn thấy sự kiên trì và chắc chắn này ở trên một người, quá mức giống nhau, sinh ra cảm giác chói mắt.

Đời này không phải ai cũng có thể nói ra câu "Tâm ý của ta, chưa từng thay đổi" trên điện Thái Hoà khi đối diện với việc ban hôn của người làm chủ thiên hạ như ông, cũng không có nữ tử nào có thể kìm lòng trước chuyện trở thành phượng hoàng sau khi được gả vào Đông cung, nhưng Nhậm An Lạc vẫn luôn làm được.

Vua Gia Ninh đột nhiên cảm thấy tò mò, An Lạc trại rốt cuộc là nơi như thế nào, tại sao có thể sinh ra một nữ tử như Nhậm An Lạc?

Nhìn hai người đang quỳ dưới đất, vua Gia Ninh dường như có ảo giác trở lại hai mươi năm trước, nhìn thấy hai người kia. Ông cười tự giễu, khoát tay nói: "Lời của Thái tử có lý, Nhậm khanh là người tài, có ngươi trên triều là may mắn của Đại Tĩnh. Trẫm suy xét chưa thỏa đáng, chuyện này bỏ qua vậy, các ngươi đứng lên đi."

Vua Gia Ninh đã đồng ý bỏ qua chuyện này, mọi người vội vàng tiến tới thay đổi đề tài.

Nhưng chuyện quan trọng như vậy mà đế vương không hề nổi giận, quần thần không khỏi thở dài xúc động trước Thái tử và Nhậm An Lạc.

Yến tiệc lại ồn ào trở lại, nhưng cũng không còn náo nhiệt như lúc đầu, vì vậy sau khi vua Gia Ninh viện cớ không tiếp rượu được nữa rồi rời đi, mọi người chỉ ở lại một lúc rồi giải tán.

Từ đầu đến cuối, mọi người đều có thể nhìn ra vẻ mặt lãnh đạm của Thái tử và Nhậm An Lạc, cứ như chuyện ban hôn trước giờ chưa từng xuất hiện vậy.

Rời khỏi hoàng cung, về đến Nhậm phủ, Nhậm An Lạc không hề nói một câu nào, Uyển Thư ở bên ngoài nghe được những người trong cung buôn chuyện, vì thế lúc ở trong phòng tắm giúp Nhậm An Lạc cởi y phục, cô cuối cùng vẫn không nhịn được mà an ủi một câu: "Tiểu thư, tuy Thái tử điện hạ nói là từ hôn, nhưng dù sao ngài ấy cũng đã nói tốt cho tiểu thư rất nhiều, người đừng để trong lòng."

Nhậm An Lạc lấy lại tinh thần, thấy Uyển Thư mở to mắt lo lắng, cười nói: "Ngươi nghĩ đi đâu thế, lẽ nào tiểu thư nhà ngươi sẽ muốn một vị trí Trắc phi ư?"

Uyển Thư thấy Nhậm An Lạc không hề giống như phải chịu đả kích, vẫn thoải mái tươi cười thì mới yên tâm, lập tức biến thành một con cua giương nanh múa vuốt, hừ một tiếng: "Bệ hạ cũng quen ăn hiếp chúng ta, biết rõ chúng ta vào kinh là vì vị trí Thái tử phi mà lại ban cho tiểu thư vị trí Trắc phi, không thành thật chút nào! Tiểu thư yên tâm, ngày mai ta và Trường Thanh sẽ thay người tìm một lang quân tốt ở kinh thành..."

Nhậm An Lạc xoa xoa lông mày, bước vào bồn tắm, thực sự chán ghét sự ồn ào của Uyển Thư nên bảo Uyển Cầm đuổi cô ra ngoài.

"Tiểu thư, người đã đoán được Thái tử sẽ từ chối hôn sự?" Uyển Cầm đốt chút huân hương, giọng nói nhẹ nhàng.

Nhậm An Lạc nhắm mắt, bọt nước bắn lên cổ, nàng cong môi: "Hàn Diệp quả nhiên rất thông minh, lúc hắn bảo Thi Tranh Ngôn bẩm báo công trạng của ta lên vua Gia Ninh, hẳn là hắn đã đoán được chuyện vua Gia Ninh sẽ ban hôn, vậy nên lần ở Thương sơn mới nói với ta những chuyện kia, để ta biết khó mà lui."

"Tiểu thư, em không hiểu lắm, bệ hạ đang ở thời kỳ thịnh vượng, hiện tại người đang nắm quyền cai quản hộ vệ của kinh thành, tại sao ông ta lại yên tâm gả người vào Đông cung? Nếu người cùng phe với Thái tử, nhất định sẽ có uy hiếp tới hoàng quyền."

"Uyển Cầm, nhớ lại xem mấy tháng này kinh thành có tin đồn gì?"

Uyển Cầm suy nghĩ một lúc, dần dần hiểu ra: "Tiểu thư, trong triều đồn rằng bệ hạ gọi An Ninh công chúa và Thi thiếu tướng quân về là muốn để Cửu hoàng tử nắm giữ binh quyền Tây Bắc. Lẽ nào hôm nay bệ hạ ban hôn là muốn trấn an Thái tử?"

"Không sai, Mộc vương bị phế, Ngũ hoàng tử lại một lòng theo Phật pháp, hiện nay ông ta chỉ có thể ủng hộ Cửu hoàng tử để chia mỏng uy thế của Thái tử." Nhậm An Lạc gật đầu: "Nhưng ông ta không ngờ ta và Hàn Diệp sẽ cùng từ chối, bây giờ ban hôn không thành, bệ hạ e rằng phải hao tổn tinh thần rồi. An ủi trữ quân có công với xã tắc, không dễ dàng."

"Quyền thế hoàng gia là rắc rối nhất, để bọn họ tự làm loạn mình đi."

Uyển Cầm phàn nàn. Giọng nói của Uyển Thư truyền tới từ bên ngoài bình phong: "Tiểu thư, Trường Thanh nói Tần thúc ở Tấn Nam đã chuyển tới đây hai gốc hoa Kim Diễm."

Vẻ mặt Uyển Cầm khẽ đổi, lớn tiếng nói: "Uyển Thư, ngươi chuyển vào trong vườn trước đi."

Uyển Thư lẩm bẩm một câu "lúc nào cũng sai ta" rồi chạy đi không thấy bóng dáng.

Uyển Cầm cẩn thận giúp Nhậm An Lạc vén mái tóc dài: "Tiểu thư, phấn hoa Kim Diễm sắp dùng hết rồi, Tần thúc đưa tới thật đúng lúc."

Nhậm An Lạc "ừm" một tiếng, không nói lời nào.

Uyển Cầm thấy nàng khẽ nhíu mày, biết nàng đang buồn bực, thở dài: "Dù sao thì mặt nạ bằng bột bình thường cũng quá thô, nếu gặp phải người có nội công thâm hậu thì có lẽ sẽ nhìn thấy manh mối. Tần thúc ở biên cương xa xôi, mấy năm mới trộm được vài gốc hoa Kim Diễm ở hoàng cung Bắc Tần về. Tiểu thư, em biết người không muốn đeo mặt nạ, nhưng..."

Thế gian chỉ có duy nhất mặt nạ làm từ phấn hoa Kim Diễm mới không chút sơ hở, đẹp như da người thật, nhưng cần ba tháng thay một lần. Để bọn họ không bị lộ hành tung, Tần thúc mới mang loại hoa Kim Diễm ở dị vực này vào kinh thành.

"Uyển Cầm, ta biết mọi người đã làm những gì cho ta." Nhậm An Lạc rũ mắt, nhìn khuôn mặt phản chiếu trên mặt nước, rất nhạt nhoà phổ thông, nhưng nàng đã nhìn nó mười năm rồi.

"Mười năm trước Đế Tử Nguyên đã chết rồi, bây giờ ta chỉ là Nhậm An Lạc."

"Em đi lấy phấn hoa để làm mặt nạ." Hốc mắt Uyển Cầm hơi nóng, quay đầu lui ra.

Nhậm An Lạc nhắm mắt, thở dài một tiếng, cả người chìm vào bồn tắm.

Nửa canh giờ sau, Uyển Cầm gõ cửa bước vào, nhìn cảnh tượng bên trong phòng tắm, đứng sững tại chỗ.

Áo choàng treo trên bình phong đã bị lấy đi, trên mặt nước nổi lên một cái mặt nạ, bên trong bồn tắm sớm đã không còn bóng người.

...

Phố Vĩnh Ninh nằm ở nơi phồn hoa nhất kinh thành, vậy mà mười mấy năm nay không có ai dám nhắc đến nơi này, thậm chí bây giờ cũng có rất ít người qua lại.

Cuối phố có một toà nhà cổ, tuy căn nhà trông như một ông lão đang tuổi xế chiều, nhưng tấm biển hiệu phủ Tĩnh An Hầu treo trước cửa vẫn cứng cáp như ngày nào.

Đêm nay, một chiếc xe ngựa chạy thẳng từ trong hoàng cung ra, dừng trước cánh cổng rỉ sét nham nhở cuối phố. Hàn Diệp ôm một vò rượu, bước xuống xe ngựa, hắn lệnh cho thị vệ rời đi, một mình bước lên bậc đá, đẩy cánh cửa lớn ra. Thanh âm sắc bén rơi vào tai, hắn mím môi, bước từng bước vào bên trong.

Hầu phủ cao quý mười năm trước chỉ còn lại các bậc đá phủ đầy rêu xanh, những cây cổ thụ mục nát, vườn hoa héo tàn. Mỗi bước tiến vào bên trong, ánh mắt Hàn Diệp lại âm trầm thêm vài phần.

Hắn không đến phủ Tĩnh An Hầu mấy năm rồi, nhìn vật nhớ người, toà nhà này là do Thái tổ ban thưởng, mang theo vinh quang của Đế gia, cũng chứng kiến sự suy tàn của Đế gia.

Hàn Diệp dừng trước một gian lầu các, trước cửa dán một mảnh giấy Tuyên Thành màu vàng, phía trên viết mấy chữ lớn "Quy Nguyên các", nét chữ non nớt, nhưng ngòi bút sắc sảo. Hắn dừng lại, chầm chậm đến gần, ngồi trên bậc đá trước hành lang, không để ý đến bụi đất dính đầy quan phục.

Nơi này là thư phòng của Đế phủ, hắn nhìn Quy Nguyên các, tựa như đang hồi tưởng lại. Năm đó phụ hoàng thường xuyên tới uống trà đánh cờ cùng Tĩnh An Hầu, hắn chỉ có thể chơi cùng Đế Tử Nguyên đồng trang lứa.

"Nha đầu Đế gia, phủ của ngươi thật giản dị, đến cả thư phòng cũng không có tên." Khi đó vua Gia Ninh rất cưng chiều Đế Tử Nguyên, hắn không nhịn được mà muốn trêu chọc bé gái trắng nõn mềm mại kia.

Hắn nhớ rất rõ, khi đó Đế Tử Nguyên bảy tuổi đang ôm cuốn sách cổ ngồi trên hành lang, không thèm ngước mắt lên nhìn, bước chân ngắn cũn bước vào thư phòng lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành, nghiêm túc viết lên mấy chữ "Quy Nguyên Các" rồi dán lên cửa, tiếc là quá lùn, nàng đành ấm ức chạy vào trong thư phòng, đẩy một băng ghế dài ra.

Hắn thấy có chút thú vị, đứng ở bên cạnh xem kịch, nào ngờ mắt hắn vừa chớp, bé gái kia đã mềm nhũn chân, ngã từ trên ghế xuống, cổ chân bị xước một mảng da lớn, máu chảy đầm đìa. Hắn nhìn thấy mà đau lòng, vội ôm tiểu cô nương vào lòng định an ủi, nào ngờ vừa ngước mắt lên lại thấy môi nàng mím chặt, nước mắt giàn giụa, nhất quyết không chịu khóc ra thành tiếng.

"Ngươi ấy à, quá bướng bỉnh, chỉ là một đứa bé, khóc một tiếng thì có sao?" Hàn Diệp xé niêm phong trên vò rượu, uống một ngụm, nhìn nét chữ đã ố vàng, nhỏ giọng oán trách.

Âm thanh ngừng lại, Hàn Diệp cười khổ, hắn sao có thể không biết nàng rất quật cường. Nếu không quật cường thì khi Đế gia xảy ra chuyện ở Đế Bắc thành, nàng bị thương nặng cũng không liều chết từ chối để hắn cứu chữa, chỉ khăng khăng quỳ trước tông từ Đế gia, không chịu rời khỏi.

Gió đêm nhè nhẹ thổi bay đám lá khô trên mặt đất, Hàn Diệp nhìn Quy Nguyên các, khẽ mấp máy môi.

"Tử Nguyên, xin lỗi, ta thiếu chút nữa đã động lòng với người khác, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

Hắn nhắm nghiền mắt dựa vào lan can, tóc dài bị cuốn bay, thanh âm trầm thấp vang lên trong gió, không thể nghe thấy.

Tẩm cung điện Càn Nguyên trong hoàng thành, vua Gia Ninh đang thay đồ chuẩn bị đi ngủ, thấy Triệu Phúc vội vàng đi vào thì tuỳ tiện hỏi: "Thái tử đã về Đông cung rồi?"

Triệu Phúc im lặng, một lúc sau mới thấp giọng đáp: "Bệ hạ, điện hạ ngài ấy... ôm theo một vò rượu tới phủ Tĩnh An Hầu."

Động tác cởi y phục của vua Gia Ninh chợt dừng lại, ông bước đến bên cửa sổ, căn phòng tràn ngập ánh sáng. Một lúc lâu sau, bên trong tẩm cung cuối cùng cũng truyền đến một tiếng thở dài nặng nề.

• Hết chương 30 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro