Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Mắc mưu

Edit: Rùa

Beta: Alice

"Điện hạ, vừa rồi Chung đại nhân cầu kiến, nhưng bị Nhậm tướng quân chặn lại nên đã về rồi. Đây là thư trần tình do Chung đại nhân viết, ngài ấy nói rằng sẽ lập tức hồi kinh để bẩm báo với bệ hạ về công lao giúp vỗ về nạn dân của điện hạ, muốn điện hạ xem qua trước." Giản Tống bước vào thư phòng, cầm trong tay một cuộn tấu chương, đặt trước mặt Hàn Diệp.

Hàn Diệp liếc nhìn tấu chương ở trên bàn, thanh âm lãnh đạm: "Khẩu phật tâm xà, hắn sợ ta sẽ tiếp tục điều tra về số bạc dùng để tu sửa đê điều, nên muốn thoả thuận với ta."

"Thoả thuận?" Giản Tống không hiểu.

"Hắn muốn ta từ bỏ điều tra, tự khắc sẽ thêm mắm dặm muối cho danh tiếng của ta trước mặt phụ hoàng. Nếu như thật lòng muốn nói đỡ cho ta thì trực tiếp đưa tấu chương vào kinh là được, sao phải đưa đến trước mặt ta. Giản Tống, trả lại thứ này đi, tránh làm bẩn mắt ta."

"Điện hạ, Chung Lễ Văn dù sao cũng là Mộc Thiên tri phủ, là chúa đất ở nơi này. Năm ngày nữa Thi tướng quân mới tới, nếu chúng ta đắc tội với hắn, e là điện hạ sẽ gặp bất lợi." Giản Tống có chút do dự, thuyết phục.

"Không sao." Hàn Diệp cười nói: "Giản Tống, ngươi là đệ nhất cao thủ của Đông cung, có ngươi ở đây, tên tiểu nhân nào dám mạo phạm."

"Điện hạ yên tâm, Cấm vệ quân nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho điện hạ." Giản Tống ra vẻ đương nhiên, thấy Hàn Diệp tin tưởng như vậy thì đáp lại một tiếng rồi lui ra.

Tiếng bước chân xa dần, Hàn Diệp nâng mắt, ngón tay khẽ động, vẻ mặt khó lường.

"Điện hạ, vị thống lĩnh này của ngài là một người thành thật."

Một giọng nói giễu cợt đột nhiên vang lên, Hàn Diệp cong khoé miệng, khẽ mím môi, sắc mặt không đổi, quay đầu nhìn nữ tử đang ngồi trên bệ cửa sổ: "Nào có, cho dù Giản Tống thành thật đến đâu thì cũng không thể so với thị vệ Trường Thanh bên cạnh tướng quân được, cả ngày hôm qua ta không hề rời khỏi hắn nửa bước!"

An Lạc cười lớn, đảo mắt, lấy lại khí thế cây ngay không sợ chết đứng: "Kiếm pháp Trường Thanh cao siêu, Giản thống lĩnh không có ở đây, ta đương nhiên phải để hắn canh giữ bên cạnh điện hạ."

"Sau này không cần." Hàn Diệp đứng dậy đi đến trước mặt Nhậm An Lạc, vô cùng nghiêm túc: "Nếu lại gặp phải tình huống hôm qua, Trường Thanh không thể rời khỏi ngài nửa bước."

Nhậm An Lạc bĩu môi, giơ tay đầu hàng: "Được được, điện hạ đừng bày ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, ta đồng ý là được." Nàng đổi chủ đề, nói: "Ngài bảo Giản Tống trả lại tấu chương là muốn chọc tức Chung Lễ Văn, khiến hắn tự loạn kế hoạch?"

Hàn Diệp gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng: "Lương thực trong kho bị ta mang đi cứu tế nạn dân, hắn đã rất khó đứng vững trước mặt Mộc vương nữa rồi, nếu như chuyện ngân lượng dùng để tu sửa đê điều lại bị bại lộ, hắn sẽ trở thành một quân cờ, thay vì tự mình tìm kiếm, chi bằng khiến hắn giao chứng cứ đến tận tay."

"Ý của điện hạ là các công nhân đang bị giam giữ ở thành Nam?"

Hàn Diệp mỉm cười: "An Lạc, ngài cho rằng Chung Lễ Văn là người như thế nào?"

"Nhìn thì ôn hậu nhưng thực chất lại rất tàn độc, quan sát bách tính của Mộc Thiên phủ có thể biết được phần nào tính cách của người này." Nhậm An Lạc dừng lại, nheo mắt nhìn Hàn Diệp: "Để bảo vệ mình, hắn sẽ loại bỏ hết các vật cản bằng mọi cách, bao gồm cả công nhân xây đê điều và quản sự. Bách tính ở Mộc Thiên phủ bị Chung Lễ Văn áp bức đã lâu, cho dù thăng đường cũng sẽ không dễ dàng mở miệng, nhưng nếu bọn họ biết Chung Lễ Văn muốn diệt khẩu... thì sẽ khác, bọn họ sẽ trở thành bằng chứng tốt nhất cho vụ án này."

"Không sai, ta đoán nếu tấu chương của Chung Lễ Văn bị đem trả lại, nhiều nhất là hai ngày hắn sẽ động thủ." Hàn Diệp nhíu mày: "Chỉ là có chút đáng tiếc, ta đã phái người vào phủ của Chung Lễ Văn lục soát vài lần, nhưng vẫn không tìm được sổ sách nội bộ. Ngoại trừ Chung Lễ Văn thì hoàn toàn không có chứng cứ để tìm ra những quan viên khác có liên quan đến vụ án, nếu lần này không thể tóm gọn đám tham quan của Mộc Thiên phủ, việc trỗi dậy của đám tro tàn lại cháy này cũng chỉ là chuyện sớm muộn."

"Tẫn nhân sự thính thiên mệnh (*), vẫn còn vài ngày, có lẽ có thể xoay chuyển." Nhậm An Lạc an ủi: "Có điều Giản thống lĩnh phải canh giữ ở quán trọ, hắn rời đi nhất định sẽ đánh rắn động cỏ, điện hạ đã định phái ai đi cứu các công nhân chưa?"

(*) Khi hành sự cứ cố hết sức mình, còn kết quả như thế nào thì do trời quyết định.

"Ta muốn mượn dùng Trường Thanh và Uyển Thư, đêm mai để bọn họ dẫn Cấm vệ quân canh giữ ở thành Nam, ta sẽ giao quyền chỉ huy cho Uyển Thư."

"Ồ? Vì sao không phải Trường Thanh?" Nhậm An Lạc nhướng mày, hơi ngạc nhiên.

"Nha hoàn đó của ngài xem ra rất thành thật, quả thực đã bắt chước y hệt dáng vẻ của chủ tử là ngài, trong bụng đều là mưu mô, giao cho nàng ta cũng là hợp lý."

Tuy hai người đã định xong kế hoạch, nhưng đối với lời nhận xét này của Hàn Diệp, Nhậm An Lạc vẫn là vô cùng bất mãn, thuận tay di chuyển một nước cờ trắng trên bàn cờ, làm loạn thế cờ, ăn miếng trả miếng.

Chập tối, tại thượng thư phòng của phủ nha Mộc Thiên, Chung Lễ Văn nhìn bức mật thư vừa được đưa đến tay, sắc mặt mơ hồ, phất tay ra lệnh cho thuộc hạ: "Mau gọi sư gia đến đây."

Vương Thạch vội vàng chạy tới, mồ hôi nhễ nhại bước vào thư phòng: "Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?"

Châm lửa đến nến, mật thư bị đốt chỉ còn lại một chút, đợi đến khi đã bị cháy thành tro tàn, Chung Lễ Văn mới ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: "Thái tử quả nhiên đến đây vì khoản tiền sửa đê năm ngoái, bọn họ đã tra ra nơi giam giữ các công nhân xây đê, tối mai Cấm vệ quân sẽ tới thành Nam canh giữ, đêm nay bắt buộc phải ra tay."

Vương Thạch kinh ngạc, có chút không tin: "Đại nhân, mật thư là từ đâu tới, nếu là tin đồn..."

"Nói nhảm, bên trong Cấm vệ quân có người của Mộc vương sắp xếp, sao có thể nhầm lẫn! Bây giờ Thái tử đã để ý đến Triệu gia trang, không thể để lại bất kỳ chứng cứ nào, đêm nay ngươi đưa người lấy danh nghĩa một đám sơn tặc, giả dạng như một vụ cướp của giết người."

"Vâng, đại nhân." Tim của Vương Thạch trùng xuống, bước đi như không chạm đất.

Chung Lễ Văn thở ra một hơi, sau khi hoàn hồn mới cảm thấy lạnh cả sống lưng. Nếu không có người báo tin, đợi đến khi những công nhân kia rơi vào tay Thái tử, vậy thì hắn coi như xong rồi.

Đêm khuya, vạn vật tĩnh lặng, Triệu gia trang cách thành Nam mười dặm.

Vương Thạch dẫn theo một trăm sai nha giả dạng, ngựa to đao lớn, mặc quần áo của thổ phỉ, vác theo cờ lớn, vừa cưỡi ngựa vừa hò chém xông vào Triệu gia trang. Nhưng sau khi đã vào trong trang một trăm mét, Vương Thạch thấy xung quanh là một mảng tối đen, không hề nhìn thấy thủ vệ áp giải các công nhân ra theo kế hoạch, trong lòng có chút hoảng loạn, cảm nhận được có gì đó không ổn, tay run rẩy ghì chặt dây cương.

Cảm giác bất an lan ra toàn đội, người ngựa huyên náo, đám người nhìn sang Vương Thạch, nhưng còn chưa kịp hỏi, một tiếng sấm sét đột nhiên vang lên giữa bầu trời đen kịt. Hàng trăm ngọn đuốc từ từ áp sát, dưới ánh lửa đỏ rực, Cấm vệ quân được trang bị khôi giáp và vũ khí thúc ngựa thành một vòng tròn, bao vây một trăm tên sai nha lại, một mảnh chết chóc.

Vương Thạch nhìn thấy cảnh tượng này thì chết lặng, không tự chủ lùi về phía sau với đám sai nha.

"Ồ, nghe nói Mộc Thiên phủ cai quản kỹ lưỡng, không ngờ ở nơi gần thủ phủ như này lại có sơn tặc ăn cướp. Trước khi tới các người cũng không chịu nghe ngóng thử, ở Tấn Nam lão nương giết người không nương tay, trong đám thổ phỉ ta dám xưng thứ hai, ngoại trừ tiểu thư nhà ta vẫn chưa có ai dám xưng thứ nhất! Cung thủ đâu, bắn đám cướp không có mắt này thành tổ ong vò vẽ cho ta!"

Ánh chớp lạnh lẽo xẹt qua, cung nỏ sắc bén được kéo căng, chĩa thẳng vào đám người Vương Thạch. Uyển Thư rút trường đao ra, tay phải chỉ về phía trước, dường như chỉ cần nàng hạ tay xuống, những mũi tên sắc lạnh kia sẽ lập tức được bắn ra.

Vương Thạch biết việc lớn không thành, đã rơi vào bẫy của Thái tử, đang định kiếm cớ rút lui thì lại thấy tay của Uyển Thư, hắn lập tức run rẩy, hồn phi phách tán, nhảy từ trên ngựa xuống, quỳ trên mặt đất hét lớn: "Tướng quân, xin đường bắn tên, xin đừng bắn tên, bọn ta không phải thổ phỉ gì cả, bọn ta là sai nha của Mộc Thiên phủ..."

"Nói bậy, sai nha nào lại mặc quần áo của thổ phỉ! Sao lại chạy đến Triệu gia trang này!" Uyển Thư trợn mắt quát.

"Tiểu nhân không hề nói bậy, tướng quân, ta là sư gia của Mộc Thiên phủ, đại nhân chúng ta nhận được mật báo đêm nay sẽ có sơn tặc đến cướp Triệu gia trang nên mới để cho bọn ta cải trang tới, chỉ là hiểu lầm thôi!"

"Ồ? Là như vậy sao? Các người thực sự là sai nha?"

"Đúng là như vậy, tướng quân, nếu ngài không tin thì có thể theo bọn ta trở về Mộc Thiên phủ, tìm Chung đại nhân đối chất..."

"Không cần, hắn đang ở đây, muốn hỏi gì thì hỏi trước mặt ta."

Cấm vệ quân mở ra một lối đi, Nhậm An Lạc cưỡi ngựa dẫn đầu, Thái tử bình thản ngồi trên lưng ngựa bên cạnh nàng. Hắn nhìn Chung Lễ Văn dáng vẻ chật vật đang bị Cấm vệ quân kéo ra, nhàn nhạt nói: "Chung đại nhân, vừa rồi ta mới vào phủ hỏi ngươi, thành Nam xuất hiện một đám thổ phỉ thì nên xử lý thế nào, ngươi trả lời ta thế nào?"

Vương Thạch bị cảnh tượng trước mặt doạ đến đờ người, Chung Lễ Văn im lặng hồi lâu, sau đó chắp tay nói: "Hạ quan, hạ quan..."

"Ngươi nói đám thổ phỉ này không có tội ác nào là không làm, từ đốt phá trộm cắp đến giết người cướp của, nếu Cấm vệ quân gặp được thì không cần tra hỏi, trực tiếp giết chết là được. Ngươi thử nói xem, đám người này rốt cuộc là ai?"

Đêm khuya yên tĩnh, giọng nói sắc lạnh của Hàn Diệp vô cùng rõ ràng, Vương Thạch đột nhiên ngẩng đầu, khó tin nhìn chằm chằm Chung Lễ Văn, sau đó ngã quỵ xuống đất.

Ánh mắt giận dữ như lửa của Vương Thạch nhìn thẳng qua đây, Chung Lễ Văn quay đầu lảng tránh, sắc mặt trắng bệch. Hắn biết bản thân đã rơi vào bẫy của Thái tử, giờ có hối hận cũng đã muộn.

Chập tối, Thái tử đột nhiên tới phủ tham quan, sau khi hắn bị kéo đi bầu bạn cùng Thái tử cả một canh giờ, Thái tử mới nhẹ nhàng nói với hắn về việc Cấm vệ quân phát hiện ra một đám thổ phỉ, hỏi hắn nên xử lý thế nào. Khi đó hắn đã biết không ổn, chỉ đành ậm ừ cho qua, vẫn ôm hy vọng rằng Cấm vệ quân chỉ trùng hợp phát hiện ra tung tích của Vương Thạch, vậy nên mới khăng khăng nói rằng không cần thẩm vấn, giết sạch là được, nhưng không ngờ Cấm vệ quân sớm đã chiếm được Triệu gia trang rồi. Từ đầu đến cuối đều là cái bẫy do Thái tử tạo ra, ngay cả việc đưa mật thư tới phủ cũng chỉ là một nước cờ mà thôi.

Chỉ có điều hắn vẫn không hiểu, tên ám vệ do Mộc vương sắp xếp vẫn chưa bị phát hiện, vậy thì tại sao lại đúng lúc đưa tới tin tức sai.

"Điện hạ, tiểu nhân là sư gia Vương Thạch của Mộc Thiên phủ, chuyện này đều do Chung đại nhân xúi giục, không liên quan gì đến chúng thần!" Kiếm và tên sắc bén cùng hành động đâm sau lưng của Chung Lễ Văn cuối cùng đã trở thành cọng rơm làm gãy lưng lạc đà. Vương Thạch đột nhiên bò về phía Hàn Diệp, chỉ vào Chung Lễ Văn rồi hét lên: "Là Chung đại nhân kêu chúng thần đóng giả thành sơn tặc tới cướp Triệu gia trang, chúng thần chỉ phụng mệnh hành sự thôi."

Theo tiếng kêu gào của Vương Thạch, một đám sai nha sớm đã bị doạ cho ngây người đều nhảy từ trên ngựa xuống, quỳ rạp trên đất cùng nhau đồng thanh.

Chung Lễ Văn đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Vương Thạch, ánh mắt lạnh lẽo.

"Ồ?" Thanh âm Hàn Diệp nhàn nhạt, tựa như không hề tin tưởng: "Chung đại nhân là mệnh quan triều đình, sao có thể sai người đóng giả làm sơn tặc để cướp đoạt bách tính, lời ngươi nói quá mức hoang đường, sao ta có thể tin được?"

"Điện hạ." Dù gì cũng chết, chi bằng cố gắng bảo vệ gia quyến, Vương Thạch có chút do dự, nghiến răng dập đầu: "Chung đại nhân sợ điện hạ sẽ điều tra ra khoản tiền dùng để tu sửa đê điều năm ngoái, vì vậy đã phái tiểu nhân đi trước diệt khẩu, trong Triệu gia trang này... đang giam giữ toàn bộ công nhân và quản sự phụ trách tu sửa đê điều."

Giọng nói của Vương Thạch tuy run rẩy nhưng vẫn khiến cho những người trong trang nghe được rõ ràng, Chung Lễ Văn thấy vẻ mặt của Thái tử đột nhiên lạnh đi, cảm giác được vận hạn đã tới, hắn liếm đôi môi khô khốc, chân mềm nhũn lùi về phía sau.

Nhưng không ngờ một tiếng rít xé trời vang lên, hai mắt Chung Lễ Văn tối sầm, cơn đau rát đột nhiên ập đến trên người. Hắn hít một hơi nhìn xung quanh, chỉ thấy Nhậm An Lạc một thân quân phục, tay cầm roi dài, ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi ra, mặt lạnh như băng, khí thế bức người.

"Chung Lễ Văn, ngươi giết hại bách tính, ỷ mình là quan phụ mẫu mà làm xằng làm bậy, không bằng súc sinh!"

Ánh mắt Nhậm An Lạc lướt qua như ánh mắt của thần chết, Chung Lễ Văn theo bản năng cảm thấy ớn lạnh, cuối cùng ngã quỵ xuống đất.

"An Lạc." Hàn Diệp thấp giọng gọi một tiếng, Nhậm An Lạc mới quay đầu đi, lười nhìn Chung Lễ Văn thêm lần nữa.

"Chung đại nhân, tất cả những gì Vương Thạch nói đều là sự thật?" Hàn Diệp trầm giọng hỏi, Chung Lễ Văn cúi đầu, không nói một lời.

Sự thật bày ra trước mắt, nhân chứng vật chứng đều có, không đợi Chung Lễ Văn trả lời, Hàn Diệp nhướng mày phất tay, không hỏi thêm nữa, ra lệnh cho Cấm vệ quân: "Tản ra."

Vương Thạch và Chung Lễ Văn nhất thời ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng cách đó không xa, vô cùng kinh ngạc.

Bên ngoài vòng vây, phía sau tấm khiên bảo vệ của Cấm vệ quân là mấy trăm bách tính áo vải đang đứng, bọn họ vừa vui mừng vừa sợ hãi nhìn đám sai nha ở chính giữa. Vương Thạch thấy rất rõ ràng, đây đều là những công nhân và quản sự từng bị giam giữ ở đây.

"Chư vị chắc hẳn đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Mộc Thiên phủ? Một ngày sau, ta sẽ thăng đường ở Mộc Thiên phủ, không biết các vị hương thân phụ lão có nguyện vì ta mà đứng ra làm chứng hay không? Đưa đám tham quan này ra trước công lý, lấy đó làm gương!" Hàn Diệp nhìn về phía những công nhân xây đê, vẻ mặt chân thành.

"Điện hạ đã cứu mạng chúng ta, chúng ta tuyệt đối không phải là người có ơn không báo, chúng ta nguyện làm chứng vì điện hạ!" Hơn chục vị quản sự trung niên nhìn nhau, bước ra từ trong đám đông, quỳ rạp dưới đất lớn tiếng đáp lại.

"Được! Cấm vệ quân sẽ đưa các vị về nhà, giữa trưa ngày kia thăng đường, ta sẽ đợi chư vị tới."

Hàn Diệp cho phép mọi người đứng dậy, khoát tay phân phó: "Đưa  Vương Thạch cùng đám sai nha về phủ canh giữ, còn về Chung đại nhân... ta muốn mượn Mộc Thiên phủ của ngươi một ngày, ngươi có ý kiến gì không?"

Vẻ mặt Chung Lễ Văn suy sụp, y phục xộc xệch, nhưng hắn vẫn đứng dậy, chắp tay hành lễ với Hàn Diệp, ánh mắt phức tạp khó phân, thở dài nói: "Tâm tư điện hạ tỉ mỉ, Chung mỗ tâm phục khẩu phục."

Hết lần này đến lần khác, thận trọng kín đáo, hắn còn có thể nói gì được nữa!

Huỷ danh tiếng trước, thu mua lương thực, đưa mật thư giả, ép hắn diệt khẩu, sau đó lấy được nhân chứng vật chứng.

Để các công nhân tận mắt nhìn đám sai nha tới giết người, khiến bọn họ không cần lo lắng trên công đường, cho dù hắn không tìm được bất kỳ chứng cứ nào, thì những công nhân này cũng đã trở thành nhân chứng.

Hắn dường như đã tính toán tỉ mỉ toàn bộ Mộc Thiên phủ này rồi, tâm cơ như vậy, mưu kế lâu dài, Mộc vương điện hạ sao có thể thắng được đây?

Đông cung Thái tử Hàn Diệp, không hổ là đệ tử do Thái tổ và gia chủ Đế gia đích thân dạy bảo. Từ lúc bắt đầu, hắn đã chọn nhầm người rồi.

Hàn Diệp không nói gì nữa, giơ tay ra hiệu, Cấm vệ quân liền đưa đám sai nha và Chung Lễ Văn rời khỏi. Những công nhân cung tiễn quỳ đầy trên đất, hắn nhìn Nhậm An Lạc một cái, hai người vung roi rời đi.

Cách nhà trọ Bình An hơn một trăm mét, Hàn Diệp bỗng nhiên giữ lấy dây cương, nhìn nữ tử vẫn luôn song hành bên cạnh, bật cười.

"Nhậm An Lạc, ngươi tất tốt, thực sự rất tốt."

Nhậm An Lạc nhướng mày: "Điện hạ nói gì vậy? Công lao đêm nay đều là của nha đầu Uyển Thư kia, ta còn không biết cô ấy cũng khá biết cách doạ người đó."

"Nếu như không đoán ra được kế hoạch của ta, hôm nay ngươi cũng sẽ không diễn kịch cùng ta bên trong quán trọ, để Chung Lễ Văn nhận được tin tức mà ta muốn hắn biết, còn dặn Uyển Thư đưa người tới Triệu gia trang cứu người. Ngươi đoán ra từ lúc nào?"

Nhậm An Lạc ngả người về sau: "Cũng không sớm lắm, từ khi Trường Thanh bắt đầu đi tìm nơi giam giữ các công nhân, ta đã cảm thấy điện hạ có lẽ sẽ bày ra ván cờ này."

"Ồ?"

"Không phải ta không tin tưởng Trường Thanh, chỉ có điều hắn không quen thuộc Mộc Thiên phủ, cho dù có giỏi truy tìm tung tích thì cũng không thể tìm ra trong một ngày được, trừ phi có người cố ý muốn hắn tra ra, mượn miệng hắn để tránh tai mắt của nội gián trong Cấm vệ quân." Nhậm An lạc nhìn Hàn Diệp, nheo mắt nói: "Ngoại trừ điện hạ, ta thực sự không nghĩ ra được người thứ hai, nếu đã đoán ra kế hoạch của điện hạ, ta tự khắc sẽ toàn lực phối hợp. Giải quyết Mộc Thiên phủ sớm ngày nào, bách tính ở đây càng có được cuộc sống tốt ngày đó."

Nữ tử dưới ánh trăng thẳng thắn vô tư, vung roi chạy về phía nhà trọ, tiếng cười lanh lảnh truyền tới: "Điện hạ, bị một nữ tử nhỏ bé như ta đoán trúng mưu kế, lẽ nào không vui rồi?"

Hàn Diệp bất lực nhìn thân ảnh ở xa, thúc ngựa chạy theo.

Trời lờ mờ sáng, Hàn Diệp cả đêm không ngủ ngồi khoanh chân trên giường, quan sát thế cờ sớm đã bị Nhậm An Lạc tiện tay phá, biểu cảm xa xăm.

Thế cờ hoàn chỉnh, chỉ có một đường phá vỡ vòng vây, thiếu mất một quân cờ.

Vây mà không giết, sống chết xoay vần, Nhậm An Lạc đang nói với hắn, nàng đã nhìn ra thế cục, nguyện toàn lực giúp đỡ hắn.

Vì vậy hắn mới yên tâm giao Cấm vệ quân cho Uyển Thư, sau đó một mình vào phủ nha giữ Chung Lễ Văn.

Nếu không có Nhậm An Lạc, ván cờ này chắc chắn sẽ không hoàn chỉnh như vậy.

Hàn Diệp đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, ánh bình minh dần lên, chân trời tảng sáng như được tái sinh.

Lão sư, cuối cùng con cũng tìm được người có thể cùng con chơi cờ, chỉ là... thật đáng tiếc, nàng ấy không phải Tử Nguyên.

• Hết chương 26 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro