Chương 107: Quay về
Edit: Rùa
Beta: Alice
Trong ngục giam của Tông Nhân phủ, trên y phục trắng tinh của Hàn Diệp vẫn còn lưu lại vết máu do vua Gia Ninh đá vào ngực không lâu trước đây. Lâm Song trầm mặc đứng ngoài ngục giam, không dám mở lời.
Điện hạ cũng đã bảo vệ tiểu công tử của Đế gia mười một năm, điện hạ dạy cậu viết chữ, dạy cậu văn thơ, dạy cậu nhân đức. Ôn Sóc là do một tay điện hạ nuôi lớn, tình cảm của hai người e rằng còn thân thiết hơn huynh đệ ruột thịt.
Bây giờ tiểu công tử đã biết được chân tướng, cho dù không trách Thái tử, nhưng cả nhà Đế gia chết trong tay hoàng gia, huyết thù ngăn cách, cũng khó mà quay về khi chưa có khúc mắc.
Tiểu thư Đế gia một lòng báo thù, nếu bây giờ Ôn Sóc cũng quay về phủ Tĩnh An Hầu, bên cạnh điện hạ thực sự không còn một người nào nữa.
Bên ngoài mưa như trút nước, trong phòng giam lại yên tĩnh đáng sợ. Hàn Diệp đưa lưng về phía Lâm Song, hai tay nắm chặt, giọng nói có chút khàn khàn truyền tới.
"Hắn biết hết rồi?" Lâm Song nhận lệnh bảo vệ Ôn Sóc, bây giờ hắn lại gấp gáp tới đây một mình, vậy thì chỉ có một khả năng.
"Vâng, điện hạ. Lão nô không nghe theo dặn dò của điện hạ, để tiểu công tử đi gặp Khương Hạo." Lâm Song muốn nói lại dừng: "Điện hạ, đã đến lúc này rồi, cho dù người không muốn để tiểu công tử biết thì cũng nên nói cho Tĩnh An Hầu Quân. Nếu nàng ấy thực sự muốn tranh giành hoàng vị, Đại Tĩnh của chúng ta sẽ nguy!"
Đế gia ẩn tích ở Tấn Nam mười năm, có trời mới biết đã nuôi dưỡng được bao nhiêu binh lính. Hiện nay Tĩnh An Hầu Quân dám bành trướng ở kinh thành còn không phải dựa vào binh lực không rõ lớn mạnh ở Tấn Nam sao? Hàn gia đã trị vì thiên hạ hai mươi năm, cho dù uy tín của hoàng thất không còn được như xưa, nhưng vị trí chủ nhân thiên hạ cũng không thể tuỳ ý lung lay. Huống hồ Thái tử điện hạ còn được lòng dân, đến khi hai nhà tranh đấu, mọi chuyện đều chưa biết chắc.
Từ xưa, vinh quang của bậc vua chúa đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường, Tĩnh An Hầu Quân muốn đoạt thiên hạ, ngoại trừ chiến tranh, căn bản không còn lựa chọn thứ hai.
Nếu đến cả hắn cũng đã đoán được, vậy thì bệ hạ và điện hạ không thể không nhìn ra.
Điện hạ dùng cách vụng về như vậy để nhốt bản thân vào Tông Nhân phủ, còn không phải vì...
"Lâm Song, nếu ta giết cả nhà ngươi, sau đó lại nó với ngươi ta cứu được một người thân của ngươi trong đó, ngươi sẽ biết ơn ta sao?"
Lâm Song bị câu nói này chặn họng, lúng túng nói: "Điện hạ, oan khuất của Đế gia không phải một tay điện hạ gây ra, điện hạ hà tất phải chịu trách nhiệm!"
"Không khác gì cả, người sai là tổ mẫu và phụ hoàng, là Hàn gia, ta là Thái tử của Hàn gia, nên gánh."
Lâm Song nhìn bóng lưng tĩnh mịch của Thái tử, không đành lòng nói: "Điện hạ, trước tiên không quan tâm Tĩnh An Hầu Quân có tha thứ cho người hay không, nhưng mấy năm nay người làm nhiều việc vì tiểu công tử như vậy, ngài ấy là một tay người nuôi lớn, ngài ấy nhất định sẽ không hận người."
"Nhưng hắn cũng sẽ không tha thứ cho tổ mẫu và Hàn gia." Hàn Diệp khoát tay: "Chăm sóc tốt cho hắn, đừng để hắn nhúng tay vào chuyện này..." Hắn dừng một chút, thấp giọng tự giễu: "E là bây giờ hắn cũng không muốn bị cuốn vào nữa."
Lâm Song cảm thấy chua xót, khẽ lau khoé mắt: "Điện hạ, lão nô nhất định sẽ chăm sóc cho tiểu công tử thật tốt, người bảo trọng." Thấy Hàn Diệp không đáp lại, hắn thở dài rồi lui ra.
Hạt mưa ào ạt rơi xuống, vì trận mưa này mà đường phố kinh thành về đêm càng trở nên vắng vẻ, cuối đường có một thiếu niên bước đi. Thiếu niên nhìn qua chỉ mười lăm mười sáu tuổi, toàn thân ướt sũng, loạng choạng đi về phía trước.
Không xa phía sau cậu có mấy thị vệ đi theo, nhưng không dám tới gần cậu, chỉ dám cẩn thận bảo vệ trong bóng tối.
Trên phố chỉ có một phủ đệ —— Phủ Tĩnh An Hầu.
Thiếu niên bước vào con phố đó, nhìn hầu phủ sáng đèn cách đó không xa, bước chân loạng choạng chậm dần.
Mười năm, cậu đã đi qua con phố này vô số lần, thờ ơ nhìn phủ đệ đã từng suy tàn này. Vô số lần đứng ngoài cuộc, nghe người khác thổn thức cảm thán về Đế gia, lại chỉ cười nói một câu "Thắng làm vua thua làm giặc". Cậu lớn lên trong Đông cung của hoàng gia, ăn ngon mặc đẹp, nhưng lại không biết người thân duy nhất ở Tấn Nam phải gánh vác oan khuất của tám vạn tướng sĩ, cô độc giẫm lên máu để trở thành Tĩnh An Hầu Quân hiện nay. Cậu trung thành với hoàng thất Đại Tĩnh, hết mực báo ân, nhưng lại không biết cả nhà bị chết trong tay hoàng gia!
Ngày nào cậu cũng vô tư náo loạn cùng Đế Tử Nguyên, nhưng lại không nhận ra nàng chính là tỷ tỷ ruột, là người thân duy nhất trên đời của mình.
Cậu là Đế Tẫn Ngôn, nhưng không thể hận, không thể oán.
Bởi vì ngoại trừ là Đế Tẫn Ngôn, cậu còn là Ôn Sóc được một tay Thái tử Đại Tĩnh nuôi lớn.
Tựa như đã khắc sâu vào xương cốt huyết mạch, điều này cũng không có ai có thể thay đổi.
Phủ Tĩnh An Hầu gần ngay trước mắt, Ôn Sóc nhìn biển hiệu cũ treo trên cửa lớn, chậm rãi nhắm mắt.
Thư các phủ Tĩnh An Hầu, đèn đuốc sáng trưng. Ngoài phòng không ngừng vang lên tiếng mưa, Đế Tử Nguyên khoác áo choàng đứng trước cửa sổ, đáy mắt không chút cảm xúc.
Chuyện Hàn Diệp bị nhốt vào Tông Nhân phủ quá đột ngột, với trí tuệ của hắn, cho dù có bị Tả tướng cản trở, hắn cũng sẽ không mạo hiểm làm ra chuyện tổn hại đến cả hai bên như vậy.
Lạc Minh Tây ngồi trước bàn, lật xem thông tin của các quan thần trong triều. Hắn ngước mắt, nhìn dáng vẻ gầy gò của Đế Tử Nguyên, ho khan một tiếng: "Tử Nguyên, ngày mai muội vẫn tới thăm những người này theo kế hoạch?"
Đế Tử Nguyên quay đầu, thấy chút sắc hồng trên mặt Lạc Minh Tây, vội vàng đóng cửa sổ lại, bước đến trước mặt hắn, nhíu mày nói: "Sao gần đây huynh càng ngày càng ho nhiều hơn vậy, để ta bảo Uyển Cầm xem thử cho huynh..."
Lạc Minh Tây lắc đầu, uống một ngụm trà ấm: "Chỉ là thay đổi thời tiết nên bị cảm lạnh thôi, bệnh cũ từ nhỏ rồi, muội cũng biết mà."
Thấy sắc mặt của hắn đã tốt hơn, Đế Tử Nguyên thở phào, trầm mặc một lúc rồi gật đầu: "Nếu đã sắp xếp xong rồi, ngày mai tất nhiên phải gặp."
Giọng nói có chút khàn khàn, nhưng vẫn kiên định như vậy. Lạc Minh Tây gật đầu, không nói nữa, cúi đầu có chút cảm khái. Hắn sớm đã đoán được nàng sẽ không thay đổi kế hoạch vì bất kỳ ai, kể cả khi người đó là Hàn Diệp.
Trên hàng lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, cửa thư các bất chợt bị đẩy ra, hơi lạnh và mưa tràn vào. Ánh nến khẽ lay động, kéo dài bóng người ở trong phòng.
Người có thể xông vào thư các của hầu phủ lúc này không nhiều, Đế Tử Nguyên nhìn thấy sự ngạc nhiên trên mặt Lạc Minh Tây, quay đầu nhìn thấy thiếu niên ở cửa, cũng giật mình.
Ôn Sóc vịn một tay vào cửa, sắc mặt tái xanh, mái tóc tán loạn. Toàn thân cậu ướt sũng, hai mắt bị tóc che lại, nước mưa nhỏ xuống đất theo sợi tóc.
Thân ảnh thiếu niên vô cùng gầy gò, bàn tay siết chặt cạnh cửa mơ hồ hiện lên sắc xanh, tựa như đang cố nhẫn nhịn, vừa bi thương vừa bất lực.
Bên ngoài có vài thị vệ hầu phủ đi theo, cẩn thận nhìn cậu, nhìn thấy Đế Tử Nguyên thì muốn nói lại dừng.
Áo choàng trên người Ôn Sóc đọng thành một vũng nước dưới đất, cậu sững sờ hồi lâu mới cố gắng thích ứng được với ánh sáng đột ngột trong thư các. Cậu ngẩng đầu nhìn vào trong, ánh mắt rơi trên người Đế Tử Nguyên, đột nhiên ngẩn người, hàm răng cắn chặt môi đến tái nhợt, lập tức có máu chảy ra.
Nhìn thấy Ôn Sóc như vậy, Đế Tử Nguyên nhất thời hoảng sợ, không biết làm thế nào.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Nàng khoát tay cho thị vệ lui xuống, vội vàng bước về phía Ôn Sóc, còn chưa lại gần Ôn Sóc, nàng đã bị cậu mạnh mẽ giữ chặt tay áo.
Ôn Sóc đang run rẩy! Đế Tử Nguyên nhíu mày, gạt tóc trên mặt thiếu niên ra, nhìn thấy hốc mắt cậu đỏ hoe. Nàng trực tiếp dùng tay lau nước mưa trên mặt cậu: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, từ từ nói, tỷ làm chủ cho đệ." Thấy thiếu niên không nói, nàng lại gọi một tiếng: "Ôn Sóc?"
Đế Tử Nguyên thận trọng gọi, hoàn toàn không giống nàng lúc bình thường. Lạc Minh Tây ở một bên có chút ngạc nhiên, hắn biết Đế Tử Nguyên thương Ôn Sóc, nhưng không biết là nàng lại coi trọng như vậy.
Kể cả đối với Tẫn Ngôn năm đó, cũng chỉ như này...
Khuôn mặt của Đế Tử Nguyên gần trong gang tấc, bàn tay đặt trên trán rất ấm áp. Ôn Sóc ra sức lắc đầu, khi nghe thấy giọng nói của Đế Tử Nguyên thì đột ngột ôm chầm lấy nàng, tủi thân như một đứa bé bị bỏ rơi, đột nhiên nức nở: "Tỷ, tỷ, tỷ..."
Đế Tử Nguyên bị cậu ôm chặt, mặc kệ cả người bị ướt, vô cùng đau lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng Ôn Sóc: "Ôn Sóc, ta ở đây, rốt cuộc đệ làm sao thế?"
Ôn Sóc không nói lời nào, chỉ liên tục gọi nàng. Đế Tử Nguyên nhất thời không biết ứng phó thế nào, cũng may Uyển Cầm biết tin xuất hiện, sự hỗn loạn trong phòng mới coi như dừng lại.
Ôn Sóc nhìn thấy Uyển Cầm thì cũng không yếu ớt như một đứa trẻ nữa, khịt mũi đứng sau lưng Đế Tử Nguyên, trên mặt có chút xấu hổ.
Đế Tử Nguyên thở phào nhẹ nhõm, bộ dạng lúc này có vài phần ra lệnh, xua tay: "Đừng đứng ở đây nữa, mau đi tắm đi, tránh bị nhiễm lạnh, có chuyện gì lát nữa lại nói."
Ôn Sóc có lẽ cảm thấy hơi xấu hổ, vì thế không dám nhìn Uyển Cầm, chạy đi như một làn khói, khiến Đế Tử Nguyên dở khóc dở cười.
Thấy Đế Tử Nguyên coi Ôn Sóc như một bảo bối sống, Lạc Minh Tây và Uyển Cầm chỉ có thể rời khỏi thư phòng để hai người trò chuyện.
Ra khỏi thư phòng, Uyển Cầm tiễn Lạc Minh Tây tới cửa. Nàng đang định quay về, Lạc Minh Tây lại gọi nàng lại.
"Uyển Cầm." Giọng nói của Lạc Minh Tây vang lên trong tiếng mưa lớn, nghe hơi mơ hồ: "Ngươi điều tra Ôn Sóc đi."
Uyển Cầm ngẩn ra: "Công tử?"
"Không có chuyện gì, ta chỉ cảm thấy hôm nay Ôn Sóc hơi lạ, muốn xem thử có phải hắn xảy ra chuyện gì rồi không."
Uyển Cầm thở phào, đồng ý chuyện này.
Xe ngựa của Lạc phủ vội vàng biến mất trong cơn mưa. Trong xe ngựa, Lạc Minh Tây khoác áo choàng lớn, vẻ mặt sâu xa.
Hắn mơ hồ cảm thấy Ôn Sóc đã biết được nguyên nhân Hàn Diệp chém Tả tướng. Ngày lục soát ra chỗ vàng, Tả tướng đã vào Đông cung, rõ ràng là đã có chỗ chống lưng. Mấy ngày trước Tả tướng còn phái người điều tra Ôn Sóc, vì thế chỗ chống lưng của Tả Tướng khả năng cao có liên quan đến Ôn Sóc. Mặc dù Ôn Sóc có quan hệ tốt với phủ Tĩnh An Hầu, nhưng đây là chuyện mà cả kinh thành đều biết, không thể lấy ra uy hiếp. Còn về thân phận, trước khi vào Đông cung, hắn chỉ là một đứa trẻ ăn xin...
Lạc Minh Tây nhớ đến cảnh tượng vừa rồi trong thư các, day day thái dương.
Thái độ hôm nay của Ôn Sóc với Tử Nguyên rất khác, nếu không phải Tử Nguyên thương yêu Ôn Sóc, hắn đã phát hiện ra từ lâu.
Hàn Diệp, Ôn Sóc, Tử Nguyên... Ba người này sẽ có liên quan gì?
Mấy năm nay Tử Nguyên ở Tấn Nam, Hàn Diệp ở kinh thành, những thứ mà họ liên quan chỉ có từ mười một năm trước.
Mười một năm trước khi Tử Nguyên rời kinh... Lạc Minh Tây xoay cái lò sưởi trên tay, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, một ý nghĩ rất ngớ ngẩn xuất hiện.
Hắn mím chặt môi, vẻ mặt u ám mơ hồ, ngón tay thon dài siết chặt lò sưởi hiện lên màu xanh nhạt. Một lúc lâu sau, hắn thấp giọng ho khan một tiếng, tựa lưng vào đệm, thở dài một hơi.
Quanh đi quẩn lại, lẽ nào đến bây giờ thực sự là số mệnh!
Nếu như hắn đoán không sai, trước khi mọi chuyện được định, thân phận của Ôn Sóc sẽ trở thành biến số lớn nhất trên con đường của Tử Nguyên.
Sau nửa nén hương, Ôn Sóc mặc áo choàng của Trường Thanh quay về thư các, bên trong thư các chỉ còn lại Đế Tử Nguyên.
Sau khi tắm xong, trên mặt cậu đã có chút sức sống, cả người cũng đã lấy lại tinh thần. Thấy Đế Tử Nguyên đang ngồi trên sập đợi mình, cậu cúi đầu xuống, chậm rãi tới gần.
Đế Tử Nguyên ngoắc tay, bộ dạng hận rèn sắt không thành thép: "Mau qua đây, ta đã cho Uyển Cầm lui xuống rồi, đệ còn e thẹn cái gì, y như một đại cô nương!"
Ngày thường nghe thấy lời này, Ôn Sóc nhất định sẽ không cảm thấy gì, cười hi hi đùa giỡn mấy câu, nhưng hôm nay cậu lại không muốn bị Đế Tử Nguyên nói như vậy. Cậu run rẩy chạy đến ngồi xuống đối điện Đế Tử Nguyên, im lặng nhìn nàng, không chịu mở miệng.
Đế Tử Nguyên thở dài: "Có phải là vì Thái tử bị giam vào Tông Nhân phủ nên đệ mới sợ như vậy không?"
Ôn Sóc ngẩn ra, giấu cảm xúc trong đáy mắt, yên lặng hồi lâu không đáp.
"Không cần lo." Đế Tử Nguyên vỗ vai cậu: "Ta đã bảo Uyển Thư tới Tông Nhân phủ thăm dò rồi, xem thời gian thì cũng sắp quay về. Hàn Diệp là Thái tử, sẽ không có ai dám thất lễ với hắn. Trước khi chuyện của Tả tướng xảy ra, hắn đã có được lòng dân, bệ hạ sẽ không phạt hắn quá nặng. Huống hồ hắn còn đang mang trên mình quốc hôn của Bắc Tần, đệ ở phủ Thị lang chờ tin là được, mấy ngày nữa bệ hạ chắc chắn sẽ thả hắn ra."
Có một điều mà Đế Tử Nguyên không nói, đó là có phủ Tĩnh An Hầu của nàng ở đây, vua Gia Ninh sẽ không vứt bỏ Hàn Diệp, lập Đông cung khác, trừ phi ông ta nghĩ rằng những ngày tháng tốt đẹp của Hàn gia kết thúc rồi.
Ôn Sóc gật đầu, chuyện của Thái tử không quá nghiêm trọng, khiến cậu yên tâm hơn nhiều. Cậu nhìn Đế Tử Nguyên hồi lâu, đột nhiên nắm chặt tay nàng: "Tỷ, ta có lời này muốn nói với tỷ, tỷ nghe cho kỹ..."
Bàn tay của Ôn Sóc rất ấm áp, trong lòng Đế Tử Nguyên khẽ động, nhìn cậu, ôn hoà mỉm cười: "Có gì muốn nói thì cứ nói, ta đang nghe đây."
Ôn Sóc thở ra một hơi, đang định mở miệng, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, giọng nói của Uyển Thư truyền đến.
"Tiểu thư, ta trở về rồi." Không dũng mãnh như ngày thường, giọng điệu của cô có chút trịnh trọng.
Có lẽ đã có tin tức của Hàn Diệp rồi, Đế Tử Nguyên khẽ nhíu mày, buông tay Ôn Sóc ra, cao giọng nói: "Vào đi."
Uyển Thư đẩy cửa phòng ra, thấy Ôn Sóc cũng ở đây thì rất ngạc nhiên, nhưng cũng không giấu cậu, liền tiến đến gần nói với hai người: "Tiểu thư, ta đến Tông Nhân phủ thăm dò một chuyến, hỏi cả thị vệ canh giữ ngục giam. Bệ hạ ở trong ngục rất tức giận, Thái tử điện hạ..." Cô dừng một chút, nói tiếp: "Điện hạ bị bệ hạ đá vào ngực, nghe nói còn phun ra máu."
Tin tức này khiến cho hai người cùng ngẩn ra, Ôn Sóc lập tức bật dậy từ trên sập gỗ, vội nói: "Uyển Thư, ngươi phải hỏi cho rõ ràng, hồi nhỏ điện hạ bị đâm một kiếm vào ngực, sau đó để lại di chứng, người thực sự bị thương ở ngực sao? Bị thương có nặng lắm không? Thái y đã vào Tông Nhân phủ chữa trị cho người chưa?"
Cậu hỏi dồn dập, thấy Uyển Thư không biết trả lời như thế nào thì mới dừng lại, trên mặt có chút ngượng ngùng.
Đế Tử Nguyên cũng nhíu mày. Ban đầu trên núi Hoá Duyên, ngực Hàn Diệp cũng bị đâm một kiếm, vết thương cũ vừa mới khỏi.
Uyển Thư thấy tỷ đệ này nhíu mày giống y hệt nhau, muốn nói lại dừng giống y hệt nhau, khuôn mặt cũng có vài phần giống nhau. Cô vội vỗ về hai người: "Ôn Sóc, tiểu thư, hai người đừng gấp. Ta đã hỏi rồi, điện hạ vẫn khoẻ mạnh, cũng mời Thái y rồi, nghỉ ngơi nhiều nhất nửa tháng là khỏi."
Hai người thở phào, Đế Tử Nguyên xua tay cho Uyển Thư lui xuống, nói với Ôn Sóc: "Khi nãy đệ nói trước kia Hàn Diệp từng bị thương do kiếm, có phải là lần bị thích khách bắt ra khỏi cung chín năm trước không?"
"Tỷ cũng biết?" Ôn Sóc hơi ngạc nhiên.
"Ta từng nhìn thấy vết thương do kiếm đâm xuyên qua trên ngực hắn, có lẽ khi đó bị thương không nhẹ."
Ôn Sóc gật đầu: "Lần đó điện hạ phải nghỉ dưỡng ở Đông cung nửa năm mới khỏi." Thấy Đế Tử Nguyên hơi cảm thán, cậu đột nhiên nói: "Tỷ, thực ra chín năm trước không phải đệ cứu được điện hạ đang hôn mê trong miếu rách, mà là điện hạ cứu đệ."
Đế Tử Nguyên ngẩn ra: "Không phải mọi người đều nói là đệ cứu Hàn Diệp, vì thế mới được hắn đưa về Đông cung sao?"
Nếu năm đó Ôn Sóc không có ơn cứu mạng Hàn Diệp, vua Gia Ninh sao có thể đồng ý để một đứa bé ăn xin hèn mọn vào Đông cung ở, còn xem trọng cậu như vậy, sau đó còn bồi dưỡng cậu như một quan thần đắc lực.
Ôn Sóc chậm rãi lắc đầu, đáy mắt có chút hồi tưởng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giọng nói lúc ẩn lúc hiện cùng tiếng mưa lớn vang lên bên trong thư các.
"Ký ức của đệ bắt đầu ở phố Ngũ liễu, là dì Chung đã nuôi đệ. Nghe dì Chung nói hồi nhỏ đệ có đổ bệnh một lần, những chuyện trước đó đều không nhớ rõ." Ôn Sóc quay đầu nhìn Đế Tử Nguyên, giọng nói khàn khàn khô khốc: "Không nhớ rõ cha mẹ là ai, nhà ở nơi nào, không nhớ rõ tên của bản thân. Khi đó đệ chỉ là một đứa bé ăn xin ở phố Ngũ Liễu, không có tên họ."
Đế Tử Nguyên thu lại vẻ mặt, nghe giọng nói của Ôn Sóc, đột nhiên có chút chua xót. Cha mẹ nào lại bỏ một đứa trẻ tốt như vậy!
"Hai năm sau, có một ngày đệ tới miếu dạo chơi cùng những đứa bé ăn xin khác, lúc quay về thì phát hiện một mình điện hạ đang trốn trong cái miếu rách ở ngoại thành. Hồi đó dì Chung thu nhận không ít đứa bé ăn xin, mỗi ngày bà đều giúp người khác giặt đồ để nuôi bọn đệ. Đệ thấy điện hạ ăn mặc đẹp, vì thế muốn lấy trộm ít bạc trên người người để mang về giúp đỡ, nào ngờ lại bị điện hạ phát hiện."
"Sau đó thì sao?" Đế Tử Nguyên hỏi.
"Điện hạ hỏi đệ tại sao lại muốn ăn trộm, đệ nói là trong nhà thiếu tiền, muốn giúp trưởng bối nuôi một đám trẻ nhỏ. Sau đó điện hạ nói sẽ tìm cho đệ một lão sư, để cho đệ đọc ít sách, sau này có chút tiền đồ. Nhưng lúc điện hạ đang định đưa đệ quay về thì có một đám côn đồ xuất hiện trong miếu, bọn chúng thấy điện hạ còn nhỏ mà lại giàu có, vì thế nảy sinh ý xấu. Thân thủ của điện hạ không tệ, đả thương thủ lĩnh của bọn chúng, những người đó liền tức giận, cầm kiếm đâm về phía đệ. Vì cứu đệ, điện hạ đã thay đệ chắn một kiếm."
Giọng nói của Ôn Sóc hơi dừng lại: "Hơi thở của điện hạ yếu ớt, bọn chúng thấy đã ảnh hưởng đến mạng người, sợ sau này bị liên luỵ, vì thế lập tức giải tán."
Lần đầu tiên Đế Tử Nguyên nghe thấy sự thật hoàn toàn trái ngược với lời đồn mấy năm nay, nàng đột nhiên nhớ đến lúc ở trên núi Hoá Duyên, Hàn Diệp không chút do dự đẩy nàng ra, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
"Thấy điện hạ bê bết máu, đệ bị doạ cho khóc lớn, đệ muốn đi gọi đại phu, nhưng điện hạ lại ngăn cản. Người bảo đệ canh giữ trong miếu rách, không được đi đâu hết, nhất định phải đợi đến khi người của người tìm đến. Sau này đệ mới biết, điện hạ bảo đệ canh giữ ở đó là để khi tìm ra người, Cấm vệ quân sẽ nhìn thấy đệ đang canh giữ cạnh người, như vậy thì cả thiên hạ sẽ cho rằng đệ đã cứu điện hạ, vì thế bệ hạ sẽ không ngăn người đưa đệ vào Đông cung."
Giọng nói của Ôn Sóc hơi dừng lại, mấy năm nay cậu luôn cho rằng đây chính là toàn bộ chân tướng, bây giờ nghĩ lại, thực ra không phải như vậy. Có lẽ năm đó điện hạ cho rằng chuyện của Đế gia đã qua, có thể đường đường chính chính chăm sóc cậu, vì vậy mới chọn ngày hội để cố ý dẫn cậu tới miếu rách, cái gọi là bị thích khách bắt khỏi Đông cung chắc hẳn cũng là sắp xếp của điện hạ. Lúc đó có lẽ điện hạ chỉ muốn cậu bái một người thầy bình thường, không bị cuốn vào triều đình, thanh thản sống một đời. Bởi vì thân phận của cậu đặc biệt, điện hạ mới không đưa thị vệ theo.
Nhưng toàn bộ kế hoạch lại bị đám côn đồ đột nhiên xuất hiện phá vỡ, điện hạ trọng thương, tính mạng nguy kịch. Bệ hạ nhất định sẽ không bỏ qua những người bị liên luỵ, nói không chừng còn tra ra được thân phận của cậu. Vì bảo vệ cậu, điện hạ nói bản thân được cậu cứu, bịa ra một lời nói dối kinh thiên động địa như vậy.
Chuyện này, ngoại trừ cậu và Hàn Diệp, trên đời không còn người biết.
"Điện hạ nhất quyết đợi đến khi Cấm vệ quân đuổi tới, chính miệng nói với họ rằng đệ đã cứu người rồi mới ngất đi. Lúc đó đệ rất sợ hãi, được Cấm vệ quân mơ hồ đưa về Đông cung. Sau đó điện hạ tỉnh lại, câu đầu tiên nói với đệ chính là giữ kín bí mật, đời này không được kể cho bất kỳ ai. Cứ như vậy, đệ trở thành người có ơn cứu mạng đương kim Thái tử, tận hưởng chín năm phú quý."
"Tỷ, năm điện hạ cứu đệ, người mới có mười bốn tuổi, lúc mười bốn tuổi người thiếu chút nữa thì chết thay đệ. Đệ nợ người, có đúng không?"
Người Ôn Sóc nhìn là Đế Tử Nguyên, nhưng cậu lại đột nhiên nhớ đến mấy năm Hàn Diệp chăm sóc cậu. Sự nghiêm túc khi người dạy cậu cầm bút, sự vui vẻ khi thấy cậu viết được chữ đầu tiên, sự lo lắng khi biết cậu bướng bỉnh, sự căng thẳng khi đưa cậu đi thi, còn có sự mãn nguyện của Hàn Diệp khi cậu trở thành Trạng nguyên trẻ tuổi nhất của Đại Tĩnh.
Cậu đột nhiên cảm thấy, bản thân không thể nói cho Đế Tử Nguyên biết mình là ai. Đế gia sinh ra cậu, nhưng... Hàn Diệp đối với cậu, giống như huynh như cha.
Ôn Sóc dừng lại. Đế Tử Nguyên cảm thấy dường như chỉ trong một đêm, đứa trẻ này đã đột nhiên chín chắn hẳn lên. Nàng gật đầu, nghiêm túc nói: "Ôn Sóc, Hàn Diệp đối xử với đệ như huynh đệ ruột, đệ thực sự nên ở bên bảo vệ và giúp đỡ hắn."
Ôn Sóc gật đầu: "Tỷ, đệ biết rồi."
"Đúng rồi, Ôn Sóc, vừa rồi đệ muốn nói gì?" Đề tài này hơi nặng nề, Đế Tử Nguyên nhớ đến chuyện vừa rồi, hỏi lại Ôn Sóc.
Ôn Sóc im lặng, sau hồi lâu liền lắc đầu: "Không có gì, đệ chỉ lo lắng cho điện hạ thôi, hy vọng tỷ có thể giúp người."
Năm đó cậu không biết mình đã sống lại như thế nào, nhưng nếu điện hạ đã bị dồn đến bước đường này, thân thế của cậu nhất định sẽ liên luỵ đến càng nhiều người. Bây giờ cậu không thể nói thân phận của mình cho Đế Tử Nguyên.
"Đệ yên tâm, bệ hạ còn muốn để hắn kế thừa ngôi vị, sẽ không động đến hắn đâu. Đệ về phòng nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai lại quay về phủ Thị lang." Nàng nói rồi đứng dậy đi đến trước bàn, lật xem tên các đại thần cần gặp ngày mai mà Lạc Minh Tây đã lựa chọn giúp nàng.
Ôn Sóc lắc đầu: "Tỷ, đệ không đi đâu hết, tỷ làm việc của tỷ, đệ ở đây xem tỷ."
Đế Tử Nguyên hết cách với cậu, chỉ đành tuỳ theo cậu.
Bên ngoài mưa to gió lớn, trong phòng lại rất yên bình. Dưới ánh nến dập dờn, Ôn Sóc chống cằm, bò trên sập gỗ nhìn Đế Tử Nguyên, không nỡ chớp mắt.
Một lúc lâu sau, trong phòng vang lên giọng nói có chút mệt mỏi của cậu: "Tỷ, đệ nghe điện hạ nói người từng có một đệ đệ?"
Cậu cẩn thận hỏi. Bàn tay đang lật thư của Đế Tử Nguyên chợt khựng lại, đáy mắt lộ vẻ hồi tưởng, vô cùng dịu dàng: "Đúng vậy, Tẫn Ngôn nghịch ngợm giống đệ, cũng thông minh hiểu chuyện giống đệ, đáng tiếc..." Nàng dừng một chút: "Nếu sau này có thời gian, ta đưa đệ đi gặp đệ ấy."
Ôn Sóc nghẹn lời, hốc mắt đỏ hoe. Ở nơi mà Đế Tử Nguyên không thấy, cậu không đáp lại, vẻ mặt buồn bã.
Thực xin lỗi, tỷ. Đệ không thể nói với tỷ, đệ là Tẫn Ngôn.
Trong phòng dần dần không còn giọng nói của Ôn Sóc nữa, Đế Tử Nguyên quay đầu nhìn về phía sập gỗ, mỉm cười. Ôn Sóc đã bò trên gối ngủ say, cậu hơi nhíu mày, nhưng khoé miệng lại mang theo ý cười.
Đứa trẻ này, hôm nay đúng là khó hiểu nha.
Đế Tử Nguyên đứng dậy, lấy thảm lông đắp lên người cậu. Nắng sớm ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, trời đã sáng rồi, một ngày thăng trầm cuối cùng cũng qua. Nàng mở cửa sổ, nhìn về phía Tông Nhân phủ, cảm xúc trong đáy mắt dần thoát ra.
Hàn Diệp, tất cả những chuyện huynh làm, rốt cuộc vì ai?
• Hết chương 107 •
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro