Chương 106: Đích tử Đế gia
Edit: Alice
Beta: Alice
Vua Gia Ninh về đến tẩm điện thì đêm đã khuya, cả đường không ngừng ho khan. Tông Nhân phủ quả nhiên là khắc tinh của hoàng gia, ông ta mới đi một chuyến, chỉ sau nửa canh giờ đã giống như già đi mười tuổi.
Triệu Phúc đỡ ông ta ngồi xuống sập, đang định cho gọi Thái y, vua Gia Ninh lại lạnh lùng ngăn lại: "Thái tử vừa phạm tội lớn, trẫm lại cho gọi Thái y vào cung, ngày mai tấu chương nói Thái tử thờ ơ với phụ hoàng nhất định sẽ chất thành núi. Ngươi đi lấy mấy viên thuốc qua đây, sau đó bí mật gọi Phương Giản Chi hồi kinh."
Triệu Phúc ngẩn ra, thấp giọng đáp "Vâng". Mấy tháng trước vì vụ thai chết, Phương Giản Chi bị vua Gia Ninh đày đến Giang Nam. Lần này bệ hạ đặc biệt gọi ông ta hồi kinh, e rằng đã quyết định sẽ không để triều thần biết chuyện sức khoẻ đang ngày càng yếu, xem ra bệ hạ vẫn không nỡ phế truất Thái tử.
Triệu Phúc thở dài, bệ hạ là người tàn nhẫn vô tình, nhưng đối xử với Thái tử thực sự rất tốt, cuối cùng thì có vị hoàng tử nào không trở thành bàn đạp cho Thái tử điện hạ? Ngũ hoàng tử lễ Phật, là bệ hạ âm thầm đồng ý; Mộc vương bị phế, cũng là bệ hạ âm thầm góp sức; triều thần đều cho rằng bệ hạ thương xót Cửu hoàng tử, nhưng người thông minh vừa nhìn liền biết người mà bệ hạ thực sự để ý là ai. Năm đó Thái tử đến Tây Bắc, trực tiếp nắm giữ ấn soái của mười vạn kỵ binh, chỉ dưới quyền Thi lão nguyên soái. Nào giống Cửu hoàng tử chỉ được phái tới một trấn nhỏ ở biên cương, cách xa binh quyền.
Mấy năm nay thế lực của chư vương lớn mạnh, vinh quang của Đông cung bị chia mỏng. Chỉ có ông ta nhìn thấy rõ nhất, người mà bệ hạ chọn để thừa kế từ đầu đến cuối chỉ có Thái tử. Cho dù năm đó Thái tử sửa đổi thánh chỉ ở Đế Bắc thành, bảo vệ Đế Tử Nguyên hơn mười năm nay, bệ hạ vẫn chưa từng dao động. Bệ hạ giận dữ vì Thái tử cố chấp, nhưng đồng thời càng tán thưởng tính cách của Thái tử hơn. Tình cảm như vậy, cũng chỉ có thể nhìn thấy từ một vị hoàng đế phức tạp như vua Gia Ninh.
Triệu Phúc vừa nghĩ vừa vào trong phòng lấy thuốc, giúp vua Gia Ninh nuốt xuống.
Vua Gia Ninh vẫn còn vẻ tức giận: "Nghịch tử, những việc trẫm làm còn không phải vì nó sao. Nó thà chịu tội vì những người không liên quan chứ không muốn hiểu cho nỗi khổ tâm của trẫm! Bây giờ ngay cả Thái tử nó cũng không muốn làm nữa, không làm càng tốt, ngày mai trẫm sẽ gọi Tiểu Cửu về, trẫm không tin vị trí trữ quân của trẫm còn có người không thích!"
Vua Gia Ninh lại ho khan, Triệu Phúc biết ông ta chỉ đang nóng giận nhất thời, đành vỗ lưng khuyên nhủ: "Bệ hạ, tính cách điện hạ nhân từ, có tình cảm sâu nặng với An Ninh công chúa. Bây giờ ngài ấy đột nhiên biết được chân tướng, tất nhiên sẽ không chấp nhận được, đây cũng là điều dễ hiểu. Điện hạ vẫn luôn kính trọng người, bây giờ chỉ hơi giận dữ thôi, Đại Tĩnh của chúng ta sau này vẫn phải nhờ vào điện hạ. Hơn nữa lần này Tả tướng tội ác tày trời, tự tìm đường chết, cũng không thể đổ lỗi cho Thái tử điện hạ."
Triệu Phúc dừng lại, nói một câu rất sâu xa: "Bệ hạ, nếu Thái tử điện hạ buông bỏ giang sơn, sau này vị hoàng tử khác lên ngôi, có Tĩnh An Hầu Quân ở đây, e rằng tân đế sẽ bị ngáng đường!"
Triệu Phúc nhìn Hàn Diệp lớn, tình cảm cũng không bình thường, tất nhiên sẽ nói giúp hắn. Hơn nữa, đây cũng là lời mà vua Gia Ninh muốn nghe.
Sắc mặt của vua Gia Ninh tối sầm. Một lúc lâu sau, ông ta lạnh lùng phun ra một câu: "Sao trẫm có thể để nàng ta dễ dàng sống đến khi tân đế lên ngôi."
Câu nói này tràn đầy thù hận, cho dù đã nhìn quen chuyện sống chết, Triệu Phúc vẫn không khỏi giật mình. Suy nghĩ muốn giết Đế Tử Nguyên của bệ hạ bây giờ không kém gì khi trừ khử Tĩnh An Hầu năm đó. Năm đó bệ hạ dứt khoát loại bỏ cơ ngơi trăm năm của Đế gia và tám vạn quân Đế gia, không biết lần này lại mở ra một trận mưa máu gió tanh như thế nào?
Đúng lúc này, bên ngoài điện có tiếng bẩm báo của tiểu thái giám.
"Bệ hạ, Khương tần nương nương cầu kiến!"
"Không gặp! Bảo nàng ta về Chung Tú cung đi!" Giọng nói không kiên nhẫn của vua Gia Ninh truyền từ trong điện ra.
"Bệ hạ, nương nương đang quỳ dưới đất, không chịu đứng lên." Bên ngoài điện, tiểu thái giám nhìn Khương tần sắc mặt tái nhợt đang quỳ trên bậc đá, run rẩy đến sắp khóc rồi.
Trong tẩm điện, vua Gia Ninh lạnh mặt. Hôm nay ông ta bị Đế Tử Nguyên uy hiếp, bị con trai ruột uy hiếp, bây giờ đến cả phi tần cũng uy hiếp ông ta, một hoàng đế như ông ta có bất không!
Vua Gia Ninh đột nhiên đứng dậy hét ra bên ngoài điện: "Nàng ta sợ trẫm chưa đủ phiền sao! Còn dám gây chuyện ở đây. Tả tướng phạm vào tội nặng, coi thường hoàng ân, kết cục như thế này là tự làm tự chịu. Triệu Phúc, ngươi ra nói với nàng ta, nếu nàng ta chỉ muốn làm nữ nhi Khương gia, ngày mai trẫm sẽ để Huệ phi nhận nuôi Thiều Hoa và Tiểu Cửu!"
Trong và ngoài điện chỉ cách nhau một cánh cửa, giọng nói của vua Gia Ninh như sấm, rõ ràng là đang nói cho Khương tần nghe. Khương tần đang quỳ ngoài điện cắn chặt môi, siết chặt vạt váy, cơ thể lắc lư vài cái.
Thiều Hoa đang đợi dưới hành lang vội vàng chạy ra đỡ nàng ta, giọng như sắp khóc: "Mẫu thân, người đừng lo lắng, để con cầu xin phụ hoàng."
Khương tần rõ ràng đã bị câu nói cuối cùng của vua Gia Ninh doạ sợ. Nàng ta đột ngột che miệng Thiều Hoa lại, lắc đầu nguầy nguậy, sợ rằng không thể bảo vệ cả nữ nhi này: "Phụ hoàng con đang tức giận, chúng ta quay về trước. Thiều Hoa, mẫu phi không thể để mất con và hoàng huynh con nữa!"
Hai mắt Thiều Hoa đỏ hoe, liếc nhìn tẩm cung uy nghi lạnh lẽo của thiên tử một cái, đáy mắt hiện lên một tia oán hận. Nàng ta đỡ Khương tần dậy, cẩn thận rời khỏi điện Càn Thanh.
Trong tẩm điện, Triệu Phúc nhìn sắc mặt của vua Gia Ninh dịu đi, ông ta nhớ tới một chuyện, nhưng hơi do dự không biết nên nói thế nào.
Vua Gia Ninh thấy ông ta ấp a ấp úng, quát lên: "Bây giờ đến ngươi cũng không đặt trẫm vào mắt nữa rồi, có chuyện gì thì nói mau."
Triệu Phúc lí nha lí nhí: "Bệ hạ, khi nãy ở Tông Nhân phủ, điện hạ đã bị thương, người cũng đang tức giận, có lẽ không phát hiện ra..."
Vua Gia Ninh sốt ruột phất tay: "Không phát hiện ra cái gì?"
"An Ninh công chúa cũng tới Tông Nhân phủ, đứng ở đầu hành lang. Lão nô cảm thấy đã muộn, vì thế không biết nên mở lời như thế nào."
Vua Gia Ninh vừa nghe thấy vậy thì có chút kinh ngạc, không còn sự cứng rắn như vừa rồi nữa, im lặng hiếm thấy. Một lúc lâu sau ông ta mới nói: "Nó nghe thấy hết rồi?"
Triệu Phúc đáp "Vâng".
Vua Gia Ninh thở dài, dựa vào một bên, vẻ mặt có chút phiền não: "Đừng để Thái tử biết."
"Nô tài đã hiểu."
"Lui xuống đi." Vua Gia Ninh xua tay, vẻ mặt mệt mỏi.
Nhưng Triệu Phúc vẫn chưa đi, suy nghĩ rồi nói: "Bệ hạ, nô tài vẫn còn chuyện cần bẩm báo." Ông ta nói xong, lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy, dâng đến trước mặt vua Gia Ninh: "Bệ hạ, đây là thư do Đế Thừa Ân sai người đưa vào cung trước đó."
Vua Gia Ninh thu lại vẻ mệt mỏi, hất cằm ra hiệu Triệu Phúc mở ra.
Tờ giấy được mở ra, hai người đồng thời sững sờ. Gần như ngay lập tức, vua Gia Ninh vung tay hất tờ giấy xuống đất, vẻ mặt hung ác, bàn tay siết chặt thanh gỗ trên giường, dần dần hiện lên vết tích.
Triệu Phúc quỳ xuống đất, không dám thở mạnh. Ông ta thực sự bị doạ sợ, không phải vì vua Gia Ninh, mà là vì tờ giấy mà Đế Thừa Ân gửi.
Bên trên chỉ có một câu: Đế Tử Nguyên nói phải đoạt lấy giang sơn Đại Tĩnh, bệ hạ cẩn thận.
"Hay, hay cho một Đế Tử Nguyên, nàng ta quả nhiên không phải Đế Vĩnh Ninh thứ hai!" Vua Gia Ninh đột nhiên đứng dậy, chỉ vào tờ giấy trên đất, tức đến mức cả người run rẩy: "Chỉ dựa vào một đứa nhóc miệng còn hôi sữa như nàng ta mà cũng dám đoạt lấy giang sơn trẫm bảo vệ mấy chục năm, vọng tưởng! Nàng ta cho rằng nàng ta họ Đế là có thể muốn gì được nấy ư! Cho dù có phải huỷ cả thiên hạ Đại Tĩnh, trẫm cũng sẽ không giao cho nàng ta!"
Triệu Phúc bị sự lạnh lẽo và cay nghiệt trong lời nói của vua Gia Ninh làm cho sững sờ, chậm rãi cúi đầu.
Chỉ với câu nói này của Đế Tử Nguyên, e rằng Hàn gia và Đế gia sẽ rơi vào kết cục một mất một còn!
...
Mặc dù mất đi chủ nhân, nhưng Đông cung vẫn không hề náo loạn. Sau khi sắp xếp ổn thoả mọi chuyện, Ôn Sóc liền rúc vào trong thư các. Cậu ngồi trên ghế gỗ, nhìn những tấu chương và bút lông cũ được đặt cao bằng nửa người, chóp mũi có chút cay cay. Cậu được Thái tử nuôi dưỡng từ năm bốn tuổi, đã nhiều năm như vậy rồi, cậu chưa từng nghĩ có ngày Thái tử sẽ vào ngục, càng chưa từng nghĩ Thái tử sẽ giao toàn bộ thế lực ngầm ở Đông cung cho mình.
Khi nhận được lệnh trong biệt trang ở ngoại thành, cậu còn cho rằng Hàn Diệp đã nghĩ ra cách đối phó với Tả tướng, nhưng nào ngờ khi đó Hàn Diệp lại có ý định ngọc nát đá tan. Cậu ở Đông cung chín năm, sự thông minh và trầm ổn của Hàn Diệp đã vượt xa những gì cậu thấy, vì thì cho dù có nghĩ nát óc, cậu vẫn không thể đoán ra nguyên nhân Hàn Diệp làm vậy.
Điện hạ nhất định đã bị Tả tướng nắm thóp, bằng không sẽ không đích thân chém đầu Tả tướng trước cổng Trùng Dương. Nếu không phải cậu nhất quyết muốn đòi lại công đạo cho Uyển Cầm, có lẽ mọi chuyện cũng đã không đi đến bước đường này.
Đông cung thiếu đi Thái tử rất tĩnh mịch, Ôn Sóc thở dài, phiền muộn đập đầu, nhíu chặt mày.
Mãi đến nửa đêm, tổng quản Lâm Song của Đông cung mới gõ cửa thư các.
"Vào đi." Đáy mắt Ôn Sóc dao động, ngồi thẳng dậy, cao giọng nói, thu lại sự nghi hoặc và lo lắng trên mặt.
Lâm Song sải bước đến trước bàn, khom người bẩm báo: "Tiểu công tử, lão nô đã sai người canh giữ ngoài phủ Tả tướng theo lời ngài dặn, quả nhiên nửa đêm có người muốn bí mật vào cung cầu kiến Khương tần nương nương."
"Ồ? Người đâu?" Lâm Song bình tĩnh như vậy, khả năng cao là đã ngăn được người đó.
"Người đó đã bị lão nô ngăn cản và nhốt lại rồi, bây giờ người ở tướng phủ đều rất hoảng loạn, làm một người biến mất cũng không khó." Lâm Song nói rồi đưa một lá thư có đóng dấu đến trước mặt Ôn Sóc: "Lão nô đã thẩm vấn tên nô bộc đó, hắn không biết gì hết. Chỉ nói hôm nay Khương Hạo hạ lệnh, nếu tướng phủ xảy ra chuyện, nhất định phải gửi lá thư này vào cung cho Khương tần."
Ôn Sóc nhận lấy lá thư, xé mở con dấu trên thư, liếc qua một cái. Vẻ mặt của cậu chợt thay đổi, lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Lâm Song ra vẻ không thấy, cúi đầu, vẻ mặt cung kính.
"Lâm tổng quản, điện hạ vẫn không muốn gặp ta?" Ôn Sóc đột nhiên hỏi.
Lâm Song gật đầu: "Tiểu công tử, điện hạ nói không muốn tiểu công tử nhúng tay vào chuyện này."
"Vậy ngươi thì sao?" Ôn Sóc nhướng mày, khí thế có chút không giận cũng uy.
Lâm Song ngẩn ra, một lúc lâu sau mới cúi đầu đáp: "Điện hạ đã giao lệnh bài cho tiểu công tử, trước khi điện hạ lấy lại lệnh bài, lão nô đương nhiên phải nghe lệnh tiểu công tử."
Ôn Sóc gật đầu: "Vậy người nhà của Khương Hạo đâu?"
"Công tử yên tâm, thị vệ đã sắp xếp ổn thoả cho bọn họ rồi."
Lâm Song ở Đông cung hơn mười năm, hành động cẩn thận, Đông cung có hắn sẽ không loạn được. Ôn Sóc thở ra, đứng dậy dặn dò: "Chuẩn bị xe ngựa, đến Đại lý tự."
Lâm Song không hỏi nguyên nhân, chỉ làm theo lời Ôn Sóc.
Nửa canh giờ sau, một cỗ xe ngựa đơn giản dừng ở cổng sau của Đại lý tự, Hoàng Phổ mặc thường phục tiến lên đón.
Ôn Sóc bước xuống xe ngựa, bước đến trước mặt Hoàng Phổ, chắp tay: "Đa tạ đại nhân đã cho phép ta gặp riêng Khương Hạo."
"Không cần đa lễ, ta sẽ cố hết sức với chuyện của điện hạ, cũng không uổng phí sự ủng hộ thường ngày của điện hạ. Có điều chập tối bản quan đã thẩm vấn Khương Hạo một lần, hắn không chịu nói lời nào, vô cùng cứng đầu, e rằng người sẽ phải tốn chút công sức."
Ôn Sóc vẫn còn trẻ, Đông cung lại đột nhiên mất đi trữ quân, e rằng các hạ thần đều phải trông cậy vào Ôn Sóc, Hoàng Phổ thực sự sợ cậu không chống đỡ được.
"Đa tạ đại nhân nhắc nhở." Ôn Sóc gật đầu, ánh mắt kiên định, không hề hỗn loạn.
Hoàng Phổ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ôn Sóc, trong lòng thấy yên tâm hơn. Hắn dẫn Ôn Sóc vào phủ nha từ cửa sau, đích thân dẫn cậu đến trước ngục giam, sau khi cho thị vệ lui thì cũng rời đi.
Ôn Sóc bảo Lâm Song canh bên ngoài, một mình tiến vào.
Lâm Song nhìn bóng dáng Ôn Sóc biến mất ở cửa ngục, đáy mắt thoáng qua một tia giằng xé, thở dài.
Trong phòng giam tối đen, Khương Hạo cuộn mình trên tấm gỗ lạnh lẽo, giương mắt nhìn lỗ hổng trên nóc phòng. Chỉ trong một ngày, một quản gia tướng phủ ngạo mạn hống hách như ông ta đã bị mài thành bộ dạng có chút vô hồn.
Tiếng bước chân trầm ổn truyền đến, trong phòng giam yên tĩnh nghe rất rõ ràng. Ông ta bò dậy từ tấm gỗ, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Ôn Sóc. Vẻ mặt ông ta có chút kinh ngạc, còn có tò mò, giống như trước đây chưa từng nhìn thấy Ôn Sóc, ánh mắt lướt qua người Ôn Sóc, nhìn cậu không chớp mắt.
Im lặng khoảng nửa khắc, giọng nói lanh lảnh của thiếu niên vang lên: "Khương Hạo, nhìn ngươi như thế này là không định nói thật nữa rồi?"
Khương Hạo bật cười quỷ dị: "Một phạm nhân như nô tài, thị lang có thể tìm ra chân tướng gì trên người nô tài sao?"
Ôn Sóc lười giở trò với ông ta, lấy từ trong tay áo ra một lá thư, ném vào trong lồng sắt. Thông qua ánh trăng từ lỗ hổng trên nóc phòng, có thể nhìn thấy hai chữ mơ hồ xuất hiện bên trên —— Ôn Sóc.
"Nói đi, Khương Hạo, tại sao ngươi lại muốn gửi lá thư này cho Khương Tần? Tại sao Tả tướng lại muốn vào Đông cung? Rốt cuộc chuyện này liên quan gì đến ta? Có phải điện hạ vì ta nên mới chém đầu Tả tướng trước cổng Trùng Dương không? Nếu ngươi nói thật, ta có thể bảo vệ an toàn cho người nhà ngươi." Ôn Sóc trầm giọng mở miệng, khác hoàn toàn với bộ dạng công tử thường ngày, dần dần hiện lên sát khí.
Vẻ mặt Khương Hạo cứng đờ, nhìn chằm chằm lá thư hồi lâu, trông đã già đi rất nhiều, nhưng vẫn nói: "Ôn thị lang, ngày thường ta còn cho rằng ngươi là một người mềm mỏng, xem ra là ta nhìn nhầm rồi. Ngươi đi đi, ta sẽ không nói gì hết. Ta khuyên ngươi một câu, đôi khi chân tướng sẽ là một món vũ khí, vừa đả thương người vừa đả thương mình, cho dù Thị lang cầm được thì cũng chỉ làm đứt tay, không thể cứu được người khác."
Ôn Sóc nhướng mày: "Có thể cứu được hay không là do ta nói. Khương Hạo, mấy ngày nữa vụ án tiền vàng sẽ được Hoàng đại nhân đưa ra xét xử cùng Thượng thư của Binh bộ và Hình bộ, ngươi định hôm đó sẽ nói ra trên công đường? Lá thư này chỉ là mồi nhử mà ngươi vứt ra để kéo dài thời gian, ta nói có đúng không?"
Cậu mở cửa phòng giam, đôi ủng quan hoa văn đen giẫm lên phiến đá vừa cứng vừa lạnh, đá tờ giấy trên mặt đất: "Ngươi muốn công khai bí mật mà ngươi che giấu trước mặt mọi người, đẩy điện hạ vào chỗ chết?" Ôn Sóc cúi người, rút một thanh đoản đao từ trong tay áo ra, đột nhiên đè lên cổ Khương Hạo: "Khương Hạo, ngươi thông minh như vậy, thử đoán xem bây giờ ta sẽ làm gì?"
Sắc mặt Khương Hạo trắng bệch, liếc thấy sự lạnh lẽo trong đáy mắt Ôn Sóc, giọng nói run rẩy ngắt quãng: "Ôn Sóc, ngươi dám! Nơi đây là Đại lý tự! Hoàng Phổ sẽ không để ngươi làm vậy!"
"Có gì mà ta không dám, cái mạng này của ta là do điện hạ cho. Điện hạ dám chém đầu chủ ngươi trước cổng Trùng Dương, ta là do người nuôi lớn, ngươi nói xem ta có dám giết ngươi không? Chỉ cần cứu được điện hạ, chuyện gì ta cũng dám làm!"
Sự cố chấp trong đáy mắt Ôn Sóc khiến cho người khác khiếp sợ, Khương Hạo co rúm lại: "Nếu ngươi giết ta thì vĩnh viễn đừng mong biết được chân tướng!"
"Vậy thì không biết nữa, chỉ cần ngươi chết rồi, uy hiếp đến điện hạ cũng không còn, ta còn muốn biết chân tướng làm gì." Ôn Sóc nhẹ giọng nói, lực tay lại mạnh thêm.
Đoản đao lạnh lẽo cứa qua cổ, từng giọt máu tươi nhỏ xuống đất, vô cùng đáng sợ.
Khương Hạo run rẩy, trên mặt thoáng qua vẻ khó tin, nhìn chằm chằm Ôn Sóc: "Ôn Sóc, ngươi thực sự không tò mò về chân tướng sao? Nếu Thái tử không giống như ngươi nghĩ..."
"Thế thì có sao, người nuôi ta lớn, bất luận người làm chuyện gì, sự kính trọng của ta với người vẫn không thay đổi." Thấy trong mắt Khương Hạo cuối cùng cũng có vẻ gấp gáp, Ôn Sóc biết đã có tác dụng, rũ mắt nói: "Nhưng ta có thể làm một vụ giao dịch với ngươi. Khương Hạo, ngươi không quan tâm đến già trẻ trong nhà, thế còn Khương Tư Triết thì sao?"
Vẻ mặt Khương Hạo lập tức thay đổi: "Ôn Sóc, ngươi muốn làm gì công tử nhà chúng ta?"
Khương Tư Triết là con trai duy nhất của Tả tướng, sau vụ án gian lận thi cử năm trước, hắn được Tả tướng sắp xếp cho một chức quan nhỏ ở Giang Nam, đến giờ chưa về. Bây giờ Tả tướng đã chết, tướng phủ chỉ còn người nối dõi là hắn, nếu hắn cũng xảy ra chuyện, Khương gia sẽ không còn người nối dõi nữa.
"Khương Hạo, chuyện đến nước này, ngươi chỉ còn hai lựa chọn, một là đêm nay ta lấy mạng ngươi, sau đó để Khương Tư Triết đi cùng ngươi và Tả tướng; hai là ngươi nói ra sự thật, ta sẽ không động đến một người nào của tướng phủ. Nếu ngươi có tội, luật pháp Đại Tĩnh tự khắc sẽ trừng trị ngươi."
Ngay khi Ôn Sóc dứt lời, bên ngoài đột nhiên đổ mưa tí tách. Từng giọt mưa rơi trên mái ngục giam, mài nát lòng người.
Trên trán Khương Hạo đổ mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm Ôn Sóc, nhưng không hề thấy một chút dấu hiệu nói dối trong mắt cậu. Giống như chỉ cần ông ta nói một tiếng "Không", mạng của ông ta và công tử thực sự không được bảo toàn nữa.
Một lúc lâu sau, ông ta bật cười thê lương, đột nhiên cảm thán một câu: "Ôn Sóc, sự tàn nhẫn trong máu ngươi quả nhiên là trời sinh. Ta chỉ tò mò... rốt cuộc Thái tử có biết, hắn đã nuôi cho hoàng gia một kẻ địch hay không!"
Thấy Ôn Sóc nhíu mày, ông ta hỏi: "Ngươi thực sự sẽ không động đến công tử nhà chúng ta?"
Ôn Sóc lãnh đạm nhìn ông ta, thu đoản đao lại: "Ta nói được làm được."
"Được, ta tin ngươi." Khương Hạo xé một mảnh vải rồi quấn lên cổ, đi đến chiếc bàn gỗ bên cạnh rồi ngồi xuống, nhìn Ôn Sóc, chậm rãi nói: "Mấy ngày trước xảy ra vụ án của Tần gia, ngươi rất để tâm đến vụ án tiền vàng, vì thế ta đã kiến nghị Tả tướng điều tra thân thế của ngươi, tìm ra một vài manh mối để ép ngươi dừng tay."
Vẻ mặt Ôn Sóc dao động, chuyện này quả nhiên có liên quan đến cậu. Tả tướng nhất định đã tra ra điều gì đó nên mới dám uy hiếp điện hạ, nhưng tại sao thân thế của cậu lại khiến điện hạ để ý đến như vậy? Cậu im lặng không nói, nghe Khương Hạo nói tiếp.
"Ta dùng toàn bộ ám vệ của tướng phủ, cuối cùng cũng tra ra một vài manh mối. Ôn thị lang, không biết ngươi còn nhớ người phụ nữ tên 'Chung Nương' không?" Thấy vẻ mặt lạnh lùng của Ôn Sóc, ông ta vội nói: "Thị lang không cần lo lắng, ta không động đến bà ấy. Nữ tử đó đã được người khác giấu đi từ lâu rồi, ta cũng không động đến được. Chỉ là ta tra ra 'Chung Nương' là người bên cạnh Nguỵ lão phu nhân trong phủ Hữu tướng. Khi Thị lang ở phố Ngũ Liễu, ngươi không những được bà ta chăm sóc cẩn thận mà còn thường xuyên được tướng phủ tiếp tế, còn có thị vệ tướng phủ âm thầm bảo vệ."
Rõ ràng đây là lần đầu tiên Ôn Sóc nghe được những lời này, vì thế ngẩn ra. Chung Nương là người của phủ Hữu tướng? Khó trách bà ấy biết được vài chữ, lúc nhỏ còn dạy cậu cầm bút.
"Ngươi còn biết được gì nữa, nói."
"Hết rồi, Thị lang sống ở phố Ngũ Liễu một thời gian, sau này cứu điện hạ nên được đưa về Đông cung, đây là toàn bộ những gì ta tra được." Khương Hạo dựa vào tường, chọn một tư thế thoải mái, nói với Ôn Sóc: "Hữu tướng là thầy của hoàng đế, thân phận tôn quý, lẽ nào Thị lang không tò mò tại sao ngài ấy lại quan tâm đến ngươi như vậy, còn đích thân làm thầy dạy vỡ lòng? Ăn xin trong kinh thành đếm không xuể, tại sao chín năm trước Thái tử lại trùng hợp được Thị lang cứu? Mấy năm nay Thái tử đối xử với ngươi rất khác, chỉ cần người có mắt thì đều có thể nhìn ra, lẽ nào Thị lang không cảm thấy kỳ lạ sao?"
Ôn Sóc trầm mặc, không một tiếng động. Cậu không ngốc, chín năm nay Hàn Diệp đối xử với cậu rất tốt, nhưng cậu chỉ coi như mình và Hàn Diệp có duyên, không ngờ rằng trong chuyện này lại có nguyên nhân khác.
Rốt cuộc cậu là ai mà lại khiến cho điện hạ và Hữu tướng đối xử khác biệt như vậy? Trong lòng Ôn Sóc mơ hồ hiểu ra, lời mà Khương Hạo nói ra có lẽ không phải điều mà cậu muốn nghe. Nhưng cậu nhất định phải biết Đông cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu không thể giương mắt nhìn điện hạ vô duyên vô cớ mất đi vị trí Thái tử.
"Ngươi đã tra ra điều gì?" Ôn Sóc lạnh lùng mở miệng.
Khương Hạo cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của cậu, đột nhiên tự hỏi nếu Ôn Sóc biết được thân phận của mình, hắn sẽ làm như thế nào?
Ông ta bật cười, chống lên bàn gỗ đứng dậy: "Thực ra lúc đó ta tra ra vài thứ, nhưng không hề đoán được thâm ý trong đó là gì. Cho đến hôm qua nghe tướng gia dặn dò trước khi vào Đông cung, ta mới bừng tỉnh. Thực ra tướng gia chỉ nói với ta một câu..."
Ông ta nhìn Ôn Sóc, lộ ra vài phần lạnh lẽo và hả hê, mở miệng nói rõ từng câu từng chữ: "Thị lang, ngươi phải nghe rõ, tướng gia nói với ta... Ôn Sóc chính là Đế Tẫn Ngôn."
Ngoài ngục giam đột nhiên vang lên tiếng sấm, vẻ mặt của Khương Hạo vô cùng lạnh lẽo quỷ dị.
Ôn Sóc mở to mắt, hai tay chắp ở sau lưng đột nhiên siết chặt, bị câu nói này làm cho chấn động đến mức không nói được lời nào.
Vô số chuyện trong quá khứ và manh mối nhất thời lướt qua trong tâm trí, cuối cùng cũng đã hiểu ra toàn bộ mọi chuyện.
Lý do này quả thực đủ để Thái tử đích thân chém đầu Tả tướng trước cổng Trùng Dương. Tất cả những chuyện Thái tử làm, đều là vì cậu?
Khương Hạo nhìn chằm chằm Ôn Sóc, chăm chú quan sát biểu tình trên mặt cậu, đợi cậu suy sụp hối hận, đáy lòng vừa vui vẻ vừa nham hiểm.
Ôn Sóc lại không giống như Khương Hạo nghĩ, cậu chỉ lạnh lùng liếc nhìn Khương Hạo, xoay người bước ra ngoài: "Khương Hạo, nếu ngươi dám nói ra nửa câu trên công đường, Khương gia nhất định sẽ không còn người nối dõi."
Không ngờ Ôn Sóc sẽ bình tĩnh như vậy, thấy cậu đã ra khỏi ngục giam, Khương Hạo đột nhiên bật dậy: "Ôn Sóc, ngươi không oán hận Thái tử chút nào sao, đến bây giờ vẫn muốn bảo vệ hắn, đừng quên ngươi là Đế Tẫn Ngôn!"
Ôn Sóc dừng chân, không hề trả lời, biến mất ở nơi sâu trong ngục giam.
Vừa khuất khỏi tầm mắt của Khương Hạo, Ôn Sóc liền dựa vào tường, hít thở hổn hển, hai tay ôm chặt vạt áo trước ngực, vừa mơ hồ vừa hụt hẫng.
Cậu từng nghĩ ra ngàn vạn lý do, nhưng không thể ngờ được chân tướng lại như vậy.
Cậu là Đế Tẫn Ngôn, là đích tử của Đế gia đã chết từ mười một năm trước, được chôn ở Loạn Táng Cương!
Cậu gắng hết sức bò dậy, lảo đảo bước khỏi ngục giam.
Bên ngoài ngục giam mưa to gió lớn, mưa như trút nước. Ôn Sóc vừa xuất hiện ở cửa ngục giam, một cơn gió rét đột nhiên thổi tới, khiến cậu loạng choạng hai bước. Lâm Song đang canh giữ ở ngoài thấy vậy thì vội đỡ cậu, nhưng lại bị Ôn Sóc hung hăng đẩy ra. Lâm Song ngẩn người, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trắng bệch của cậu, mím môi, lui sang một bên.
"Ngươi đã biết từ lâu, nên mới không ngăn ta đến gặp hắn." Lâm Song đã ở Đông cung hơn mười năm, một tay nắm giữ thế lực ngầm ở Đông cung, vì thế những chuyện năm đó Thái tử làm, hắn không thể không biết.
Nghe thấy giọng nói vô cùng lạnh lùng của Ôn Sóc, khuôn mặt già nua của Lâm Song có chút chua xót, khẽ đáp: "Chỉ có ngài mới khuyên được điện hạ đổi ý."
"Nếu Thái tử không xảy ra chuyện, ngươi còn định giấu ta đến khi nào, các ngươi còn định giấu ta đến khi nào!"
Ôn Sóc đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt âm u đen kịt. Cậu đột nhiên xoay người bước vào trong mưa, Lâm Song lấy ô từ tay của thị vệ rồi vội vàng đuổi theo cậu, nhưng lại bị sự lạnh lùng trong mắt Ôn Sóc doạ cho không dám tiến lên.
Thiếu niên lao vào cơn mưa xối xả, rất nhanh không còn nhìn thấy bóng dáng. Thị vệ đuổi theo, nhìn Lâm Song nói: "Công công? Tiểu công tử..."
Lâm Song xua tay: "Ngài ấy nhất định phải đến nơi đó, các ngươi âm thầm bảo vệ, đừng để ngài ấy bị thương."
Thị vệ nhận lệnh rời đi, Lâm Song đứng trong cơn mưa hồi lâu, sau đó ra từ cửa sau của Đại lý tự, đến Tông Nhân phủ.
• Hết chương 106 •
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro