Chương 102: Đế Tẫn Ngôn
Edit: Alice
Beta: Alice
Vì chuyện của Mộc vương, kinh thành và hoàng cung vô cùng náo loạn, chỉ có phủ Tĩnh An Hầu được canh phòng nghiêm ngặt. Bây giờ đã là đêm khuya, trong hầu phủ cứ ba bước có một trạm gác, năm bước có một lầu canh, khác hoàn toàn với vẻ thưa thớt thường ngày, trong thư các càng im lặng khác thường.
Uyển Thư vác trường đao trên vai, đứng thẳng tắp trước cửa, ánh mắt lộ vẻ hung ác.
Đế Tử Nguyên ngồi ở trên cùng, Lạc Minh Tây ngồi bên dưới nàng.
Uyển Thư đứng ở cạnh bàn, khuôn mặt thanh tú trầm xuống, cẩn thận mài mực giúp Đế Tử Nguyên.
Từ trên xuống dưới thư các không còn chỗ trống, ánh mắt của Đế Tử Nguyên lướt qua những người trước mặt, vẻ mặt sắc bén, nghiêm nghị mở miệng.
"Sau khi ra khỏi phủ Tĩnh An Hầu, các ngươi phải giả vờ không quen biết như năm năm nay. Sau lần gặp mặt này, cho đến khi giang sơn đổi chủ, ta sẽ không gặp riêng các ngươi nữa."
"Tuân lệnh hầu quân."
Vẻ mặt của những người trong thư các nghiêm nghị, cung kính đáp lại. Nếu như có người ở đây, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc. Những người đang ngồi trong thư các của một hầu phủ nhỏ bé, vậy mà lại bao gồm non phân nửa thế lực của triều đình.
Hộ bộ Thượng thư Tiền Quảng Tiến, Lễ bộ Hữu thị lang Trương Chung, Hình bộ Tả thị lang Ngô Hải, các tướng lĩnh vừa vào quân và khoảng mười quan viên của ba bộ khác ngồi rất nghiêm chỉnh, cung kính đáp lại.
Những người này đều mới nổi lên trong triều khoảng năm sáu năm nay, mặc dù vẫn chưa vào được nội các và phong tước bái hầu, nhưng bọn họ rõ ràng đều là những trụ cột của triều đình Đại Tĩnh trong mười năm tới, lực lượng trung kiên thuộc tầng lớp trẻ.
Nếu như quan sát kỹ hơn thì sẽ phát hiện, những triều thần này đều là những người đã lên án mạnh mẽ khi xảy ra vụ án gian lận thi cử, lũ lụt Giang Nam và vụ án của Trung Nghĩa Hầu năm trước. Bất luận là thân tín của vua Gia Ninh hay là phe phái của Hữu tướng và Tả tướng, những người này đều nằm trong số đó.
Người lớn tuổi và có địa vị cao nhất trong phòng chính là Tiền Quảng Tiến, ba mươi tuổi hắn quyên góp phần lớn gia tài, sau đó được vua Gia Ninh đề bạt cho vào triều, ba mươi lăm tuổi được phong làm Hộ bộ Thượng thư, là Thượng thư trẻ tuổi nhất từ khi Đại Tĩnh lập triều đến nay. Không giống với vẻ thông minh lanh lợi khi đối diện với chúng thần và vua Gia Ninh thường ngày, lúc này hắn ngồi phía dưới bên trái của Đế Tử Nguyên, vẻ mặt điềm tĩnh, ánh mắt thông suốt, mơ hồ thể hiện là người đứng đầu những triều thần này.
"Hầu quân yên tâm, năm năm nay chúng ta đã làm theo dặn dò của hầu quân, không hề qua lại trong triều." Tiền Quảng Tiến khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Sau này cũng sẽ như vậy."
"Vậy thì tốt, giống như vừa rồi ta nói, trước kia các ngươi ở trong triều như thế nào thì sau này cũng cứ như vậy, không cần thay đổi gì cả. Quay về đi." Đế Tử Nguyên ngẩng đầu phất tay, vẻ mặt thâm trầm lạnh nhạt, không giận vẫn uy.
Những người trong phòng gật đầu, chắp tay lui ra.
Uyển Thư lặng lẽ tiễn bọn họ ra từ cửa sau của hầu phủ, đích thân dặn thị vệ đưa bọn họ hồi phủ. Bọn họ dường như đều quen biết Uyển Thư, lúc rời đi đều gật đầu ra hiệu. Một lúc sau, hơn mười cỗ xe ngựa thô sơ vội vàng biến mất ở cuối phố.
Tiền Quảng Tiến là người ra cuối cùng, Uyển Thư đỡ hắn lên xe ngựa. Trước khi hạ rèm vải xuống, Tiền Quảng Tiến thấp giọng thì thầm: "Bảo vệ hầu quân cho tốt."
Uyển Thư gật đầu, mỉm cười toe toét: "Tiểu lão đầu, ngươi vẫn nói nhiều như năm năm trước vậy."
Tiền Quảng Tiến nghiêm mặt: "Đường đường là một cô nương, ngươi cũng vẫn ngang ngược như năm năm trước còn đâu, cẩn thận sau này không gả đi được!" Nói rồi hạ rèm vải xuống, rụt vào trong xe, tiếng cười trầm thấp vọng ra.
Uyển Thư hừ một tiếng, nhưng đáy mắt lại có ý cười, đột nhiên cảnh giác kiểm tra xung quanh. Thấy không có gì bất thường, cô mới vào phủ, cho thị vệ khôi phục lại dáng vẻ lười biếng thường ngày.
Một canh đến, ba canh về, lệnh hạ xuống, không thể trái. Sự uy hiếp của hầu quân lại lợi hại hơn năm năm trước rồi. Tiền Quảng Tiến ngồi vững trong xe ngựa, nhắm mắt lắng nghe tiếng gõ canh trên đường phố ban đêm, vẻ mặt ung dung.
Mọi người đều nói hắn là Hộ bộ Thượng thư có tiền đồ xán lạn nhất của Đại Tĩnh, nhưng không hề biết khi hắn quyên góp phần lớn gia tài, bước vào triều đình năm năm trước, người hắn trung thành không phải là chủ thiên hạ Hàn Trọng Viễn, mà là nữ thổ phỉ Nhậm An Lạc khét tiếng ở biên cương Tấn Nam.
Hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ đi theo con đường này, nhưng cũng chưa từng hối hận.
Năm năm trước, trong dòng họ Tiền thị giàu có ở Từ Châu. Hắn là đích tử, nhưng phụ thân lại sủng ái vợ lẽ ruồng bỏ vợ cả, yêu chiều con của vợ lẽ. Hắn bị đổ oan là lăng nhục thiếp của phụ thân, phụ thân tức giận, thiếu chút nữa thì đuổi hắn ra khỏi cửa, dìm xuống hồ theo tộc quy. May mắn là lão quản gia của Tiền gia trung thành, vạch trần tội lỗi của vợ lẽ trước mặt tộc trưởng, giúp hắn giữ được một mạng. Sau đó vợ lẽ bị tộc trưởng đưa đến quan phủ để xử tội, giam trong từ đường. Huyết mạch của phụ thân chỉ còn lại hắn, cũng là người thừa kế danh chính ngôn thuận nhất. Một năm sau, phụ thân qua đời vì bệnh, hắn tiếp quản Tiền gia, trở thành thương nhân một phương. Cũng trong lúc đó, hắn mới biết được từng miệng lão quản gia rằng người tìm được chứng cứ cứu hắn là một tiểu lang quân ngang qua Từ Châu, người đó đã rời khỏi Từ Châu từ lâu, chỉ để lại một câu danh tính là "Tấn Nam Nhậm An Lạc".
Hắn đi cả ngày cả đêm đến An Lạc trại, khi đó Đế Tử Nguyên mới mười bốn tuổi, vừa mới thành danh, nhưng khuôn mặt đã có sự uy nghiêm giống sau này.
Hắn vẫn còn nhớ trong đại sảnh của An Lạc trại, Đế Tử Nguyên cao giọng hỏi hắn, nếu là báo ân, tại sao chỉ đến một mình mà không kéo theo vài rương bạc?
Hắn đáp, ân rửa sạch nhục nhã, nghĩa cứu giúp tính mạng, nguyện dùng tính mạng để báo.
Từ đó, hắn ở lại An Lạc trại một tháng, sau này mới biết Nhậm An Lạc chính là cô nữ duy nhất của Đế gia, Đế Tử Nguyên. Đế Tử Nguyên từng hỏi: Ta định đoạt lấy giang sơn Hàn thị, con đường phía trước chưa rõ, hoạ phúc một sớm một chiều, người không hối hận với lời hứa này?
Một đứa bé mười mấy tuổi, không biết lấy khí thế ở đâu ra mà muốn đoạt lấy ngàn dặm núi sông. Nhưng khi đó hắn mơ hồ cảm thấy, thiếu nữ này tựa như một con rồng ẩn mình, rất nhiều năm sau, nói không chừng nàng có thể khuynh đảo càn khôn, đổi chủ giang sơn, tạo nên một đoạn truyền thuyết.
Ngày rời khỏi trại, hắn dập đầu trước mặt nàng, hành lễ của một thần tử.
Khi quay về Từ Châu, đúng lúc Đại Tĩnh và Bắc Tần giao chiến, triều đình thiếu bạc. Hắn đã quyên tặng gia sản vào quốc khố, giải quyết tình hình nguy cấp của triều đình, sau đó được vua Gia Ninh tiếp kiến với thân phận thường dân, từ đó vào Hộ bộ, một bước lên mây. Mãi cho đến năm năm sau, trở thành Hộ bộ Thượng thư.
Năm năm nay, mỗi khi có sĩ tử mới nhậm chức hoặc quan viên vừa vào triều đến bái kiến hắn, sau đó tặng cho hắn một nhánh hoa Đế Hoa mọc ở Tấn Nam, hắn liền biết những người này đều đang đợi ngày Đế gia trở lại giống như hắn. Năm năm, thế lực ẩn nấp này ngày càng lớn mạnh, đến nay đã bào mòn triều đình, đan xen khó gỡ, chưa từng có ai phát hiện. Những người này ẩn nhẫn kiên trì, tài hoa giỏi giang, trung thành chính trực, đến từ mọi nơi trên đất Đại Tĩnh. Hắn còn từng nghĩ, rốt cuộc Đế Tử Nguyên đã phải đi qua bao nhiêu con đường, trả giá lớn như thế nào mới tìm ra được những người thích hợp này, nhưng đến bây giờ mới hiểu, vốn không thể tính rõ.
Hơn nữa càng tiếp cận sâu với thế lực cốt cán của Đế gia, hắn mới biết rằng những nhân tài mới nổi xuất hiện trong phủ Tĩnh An Hầu chỉ là một phần sức mạnh giúp đỡ Đế gia vùng dậy. Những trung thần của Đế gia trên đất Đại Tĩnh và những người được Đế gia chủ giấu trong triều đình hai mươi năm trước, mới thực sự là lực lượng đáng sợ của Đế gia.
Năm năm, hắn nhìn rất rõ, Đế Tử Nguyên đã làm hết sức mình, quyết chí kiên định. Năm năm sau khi nàng dùng thân phận Nhậm An Lạc để vào kinh cầu hôn Thái tử, hắn liền biết, ngày này cuối cùng cũng tới rồi.
Trong vòng một năm nàng vào được nội các, có được lòng dân, chúng thần tán thưởng. Người trong thiên hạ chỉ biết Đế Tử Nguyên chỉ mất một năm để từ một nữ thổ phỉ Tấn Nam trở thành Tĩnh An Hầu Quân, nhưng bọn họ không hề biết vì một ngày này, nàng đã rèn luyện mười một năm trên mảnh đất Đại Tĩnh.
Đế Tử Nguyên, bây giờ mới mười chín tuổi. Với trí tuệ và sự bền bỉ, kiên nhẫn và ngoan cường này, làm hoàng đế, không quá đáng.
Xe ngựa chạy sâu vào trong con phố, gió lạnh ban đêm thổi qua khiến cho những tán lá xung quanh kêu xào xạc.
Tiền Quảng Tiến dừng dòng hồi ức lại, chậm rãi mở mắt, sự kiên định trong ánh mắt càng sâu hơn trước.
"Đại nhân, tới rồi." Xe ngựa ổn định dừng ở trước cửa Tiền phủ, hộ vệ ở bên ngoài thấp giọng nói.
Sự sắc bén trong đáy mắt Tiền Quảng Tiến trong phút chốc biến mất hoàn toàn, hắn cong khoé miệng, lại biến thành dáng vẻ thông minh lanh lợi như ngày thường, hít sâu một hơi, vén rèm vải lên, bước ra khỏi xe.
Sau khi tiễn khách, Đế Tử Nguyên châm đèn đọc mật báo từ khắp nơi gửi đến trong thư các.
Vẻ mặt của Lạc Minh Tây trầm ngâm, im lặng hồi lâu mới nói: "Tử Nguyên, theo như sắp xếp ban đầu của chúng ta, bây giờ vẫn chưa đến lúc cần dùng bọn họ, tại sao lại đột nhiên đẩy nhanh kế hoạch?"
Sáu năm trước, Đế Tử Nguyên đã đích thân đến các vùng tìm nhân tài rồi giúp bọn họ vào triều, nhưng không phải tất cả đều chịu ơn cứu mạng như Tiền Quảng Tiến. Vài người có lẽ còn chưa gặp mặt mấy lần, nhưng dường như tất cả những người vào triều đều từng gặp phải bất hạnh dưới sự cai trị tàn ác của vua Gia Ninh. Lực lượng này là thế lực ẩn giấu do Đế Tử Nguyên đích thân bồi dưỡng, theo suy nghĩ ban đầu của bọn họ, có lẽ phải đợi ba đến năm năm nữa khi bọn họ đã bào mòn triều đình, thay thế Thượng thư và Thị lang của các bộ, thì mới làm chuyện lớn.
Bàn tay đang lật mật báo của Đế Tử Nguyên khựng lại, vẻ mặt đột nhiên trầm xuống, cao giọng nói: "Trường Thanh, đóng cửa lại."
Trường Thanh đang canh ngoài cửa đáp "Vâng" một tiếng, cửa lập tức bị đóng lại.
Lạc Minh Tây và Uyển Cầm đều nghe ra sự lạnh lẽo trong giọng nói của Đế Tử Nguyên, nghi hoặc nhìn về phía nàng.
Đế Tử Nguyên rút một lá thư từ trong tay áo ra, đưa đến trước mặt Lạc Minh Tây: "Đây là thứ ta tìm được trong Quy Nguyên các trước khi đến tiệc mừng của phủ Minh vương."
Lạc Minh Tây nhận lấy lá thư, vội vàng mở ra liếc qua, vẻ mặt lập tức thay đổi, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Tử Nguyên, nếu đúng như những gì trên đây nói, vậy thì mật chỉ đưa đến Đế Bắc thành năm đó..."
"Là do vua Gia Ninh viết." Đế Tử Nguyên nhàn nhạt tiếp lời: "Không hổ là người đã làm hoàng đế mười mấy năm, ta đánh giá thấp ông ta rồi."
Uyển Cầm nghe vậy thì rất kinh ngạc, vội vàng cầm lấy bức thư trên tay Lạc Minh Tây đọc qua, sắc mặt cũng trầm xuống.
Trong thư các nhất thời có chút trầm mặc, bọn họ dốc lòng tìm hiểu hơn mười năm, vụ án oan của Đế gia đột nhiên lại bị lật ngược, không ai ngờ rằng tất cả đều đã bước vào một cái bẫy mà vua Gia Ninh đã bố trí cẩn thận.
"Tử Nguyên." Lạc Minh Tây dừng lại: "Mật thư đó..."
Đế Tử Nguyên nói: "Bị Thái hậu lấy đi ngoài điện Nhân Đức rồi, Tuệ Đức thái hậu bằng lòng nhận chết, giúp vua Gia Ninh gánh mọi tội danh, bức thư kia là chứng cứ duy nhất, đương nhiên cũng bị bà ta huỷ rồi. Bây giờ mọi người đều nghĩ vụ án của Đế gia đã kết thúc, vua Gia Ninh lại thưởng phạt công minh, có được sự ủng hộ của bách tính, nếu bây giờ nhắc lại chuyện này, Đế gia sẽ chỉ mang danh hàm oan và bức ép hoàng đế."
"Vậy chúng ta không thể động đến ông ta nữa?"
"Đương nhiên không phải, chỉ là không thể dùng chuyện của Đế gia để chỉ tội ông ta nữa. Hôm nay ta tìm được lá thư này ở Quy Nguyên các, chính là lý do khiến ta đẩy nhanh kế hoạch." Đế Tử Nguyên ngẩng đầu nhìn Lạc Minh Tây, ánh mắt vẫn kiên định như cũ: "Minh Tây, nếu năm đó người mưu hại Đế gia là vua Gia Ninh, chúng ta không kịp từng bước bào mòn triều đình nữa rồi, trước lúc đó nhất định sẽ bị vua Gia Ninh nhổ cỏ tận gốc, ngay cả những lão thần được cô tổ mẫu giữ lại trong triều năm đó cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp."
Lạc Minh Tây lập tức nghiêm mặt, khẽ gật đầu. Ngoại trừ những người trẻ tuổi do Đế Tử Nguyên đích thân bồi dưỡng, con át chủ bài lớn nhất của Đế gia thực ra là những lão thần trung thành với Đế gia được Đế Thịnh Thiên âm thầm giấu vào trong triều khi Đại Tĩnh lập triều hai mươi năm trước. Hầu hết những người này đã bị vua Gia Ninh quét sạch sau khi Đế gia sụp đổ mười sáu năm trước, nhưng có vài người vẫn thoát được kiếp nạn lần đó, sau này có người vào được nội các, có người phong tước bái hầu. Sau khi nhận được lực lượng này từ tay Đế gia chủ, Tử Nguyên chưa từng qua lại với bất kỳ ai trong số đó, bởi vì nàng biết, người mà Đế Thịnh Thiên giao cho bọn họ tuyệt đối đáng tin, những người này đều là trụ cột nắm giữ núi sông của Đế gia.
"Muội muốn chúng ta ra tay trước?"
"Vua Gia Ninh bảo thủ cố chấp, lần này ông ta chơi chúng ta một vố cũng là chuyện tốt." Đế Tử Nguyên khẽ mím môi: "Đối với một người bản tính đa nghi như ông ta, chỉ cần chúng ta ra tay, triều đình nhất định sẽ loạn. Huynh chuẩn bị đi, đợi sau chuyện của Tả tướng, chúng ta cùng đi bái kiến vài vị lão đại nhân."
Lạc Minh Tây nhướng mày, gật đầu, nhìn Uyền Cầm đang đứng ở một bên: "Uyển Cầm, hai căn nhà đó điều tra như thế nào rồi, có tìm được thợ tu sửa năm đó không?"
Uyển Cầm lắc đầu, sắc mặt có chút khó coi: "Thời gian quá gấp, ta chỉ tra ra sau khi những người đó sửa nhà cho Tả tướng thì đã biến mất trong kinh thành rồi..."
Uyển Cầm chưa nói dứt lời, giọng nói của Trường Thanh đã vang lên ở cửa: "Tiểu thư, có người bí mật gửi thư vào phủ."
Đế Tử Nguyên ngẩng đầu: "Ồ? Mang vào đây."
Trường Thanh đẩy cửa ra, đặt bức thư lên bàn, sau đó lại lui ra ngoài.
Đế Tử Nguyên mở tờ giấy, hơi ngẩn ra, nheo mắt lại.
Một lúc lâu sau, Đế Tử Nguyên đưa tờ giấy cho Uyển Cầm: "Lan truyền ra ngoài, khiến toàn bộ kinh thành trong vòng một đêm phải biết được tin tức này."
Uyển Cầm nhận lấy mảnh giấy rồi nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức thay đổi, bên trên chỉ có ngắn ngủn vài chữ —— Vàng giấu gần thành.
Nàng gật đầu, lập tức quay người bước ra ngoài.
Lạc Minh Tây cũng đã nhìn thấy nội dung bên trên, vẻ mặt phức tạp: "Tử Nguyên, đây là nét chữ của Hàn Diệp, tin tức mà hắn điều tra ra có lẽ sẽ không sai. Muội bảo Uyển Cầm lan truyền là để Tả tướng không dám tuỳ tiện hành động?"
Đế Tử Nguyên gật đầu: "Thời hạn mà vua Gia Ninh định ra chỉ còn một ngày, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía ngoại thành, ông ta sẽ không dám có hành động kỳ lạ. Nhưng truyền tin tức ra ngoài không hẳn là vì ông ta..."
Lạc Minh Tây nhướng mày "Vậy thì là vì ai?"
Đế Tử Nguyên đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn chân trời dần sáng lên. Nàng quay đầu, khẽ mỉm cười: "Nếu như địa vị của Khương Du lung lay, Minh Tây, huynh nói xem... người lo lắng nhất trên triều đình Đại Tĩnh sẽ là ai? Ta đang đợi hắn gặp ta."
Cùng lúc đó, thư các trong tướng phủ.
Tả tướng lại rót thêm một tách trà, ngồi thẳng tắp trên ghế, lơ đãng liếc nhìn sách trên bàn.
Đột nhiên, tiếng bước chân bên ngoài vang lên, ông ta chợt mở mắt nhìn ra bên ngoài.
Quản gia Khương Hạo vội vàng bước vào, vẻ mặt nghiêm trọng, đi đến trước mặt Tả tướng, cẩn thận mở miệng.
"Lão gia, ngài bảo nô tài điều tra thân phận của Ôn thị lang, có tiến triển rồi."
Tả tướng ngẩng đầu, chậm rãi phun ra ngụm khí đã tích tụ trong lòng mấy ngày nay, nhìn chằm chằm Khương Hạo, phun ra một chữ: "Nói."
Khương Hạo tiền gần thêm mấy bước, cúi người, nhỏ giọng nói: "Lão gia, thân phận của Ôn thị lang rất kỳ lạ. Nô tài điều tra theo manh mối về 'Chung nương', ngài đoán xem đã tra ra ai?"
"Ai?" Tả tướng hỏi, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của quản gia đã theo mình mấy chục năm, gầm lên: "Còn không mau nói."
"Vâng, vâng." Khương Hạo vội vàng gật đầu, vẻ mặt vừa thận trọng vừa căng thẳng: "Lão gia, nô tài điều tra ra 'Chung nương', không ngờ lại là thị nữ thân cận Bồ Quyên của phu nhân Hữu tướng, đã chăm sóc cho lão phu nhân trong tướng phủ mấy chục năm rồi."
Hữu tướng Nguỵ Gián? Kết quả hoàn toàn khác với tưởng tượng khiến cho Hữu tướng trầm xuống, nói: "Tiếp tục nói."
"Nghe nói mười một năm trước Bồ Quyên được lão phu nhân gả ra khỏi phủ, mọi người đều nghĩ bà ta đã rời khỏi kinh thành, nhưng không ngờ bà ta lại trốn trong phố Ngũ Liễu, trở thành một người giặt đồ chuyên thu nhận trẻ mồ côi. Khi Bồ Quyên xuất hiện ở phố Ngũ Liễu, Ôn thị lang mới ba bốn tuổi đã theo bên cạnh, mới đầu mọi người đều cho rằng Ôn thị lang là con trai của Bồ Quyên. Nô tài nghe mấy người già ở phố Ngũ Liễu nói, chưa từng gặp đứa bé nào trắng trẻo non nớt như Ôn thị lang, mặc dù ăn mặc rách rưới xuề xoà, nhưng nhìn rất giống một đại thiếu gia của một nhà giàu nào đó. Hai năm trôi qua, trong một ngày đi ăn xin, Ôn Sóc tình cờ bắt gặp Thái tử gia đang bị thương hôn mê trong một cái miếu đổ nát, sau đó được đưa vào Đông cung. Thái tử yêu thích hắn, tiền đồ sau đó của hắn thực sự đã xán lạn hơn công tử của các thế gia khác mấy phần."
Khương Hạo nhanh chóng kể xong chuyện của Ôn Sóc, thấy Tả tướng im lặng, ông ta nói tiếp: "Trong hai năm Bồ Quyên ở phố Ngũ Liễu, có người thường xuyên âm thầm tiếp tế cho bọn họ, nô tài tra ra người tặng lương thực mỗi tháng cho bọn họ chính là quản gia phủ Hữu tướng. Lão gia, thân phận của Ôn tiểu công tử nhất định không bình thường, bằng không tại sao Hữu tướng phải để thị nữ trong phủ chăm sóc riêng cho hắn, còn bí mật phái người bảo vệ, nô tài đoán..." Hắn ghé sát vào tai Tả tướng, cười hả hê: "Ôn Sóc rất có khả năng là con riêng của Hữu tướng."
Tả tướng khó tin nhìn Khương Hạo, thấy hắn kiêu ngạo nói: "Lão gia, ở Đại Tĩnh ta, Hữu tướng có thể coi là thầy của đế vương, còn là nguyên lão hai triều, học trò rải khắp thiên hạ, vẫn luôn ỷ vào thân phận mà coi thường phủ Tả tướng chúng ta. Bây giờ xảy ra tai tiếng như vậy, ông ta nhất định muốn giấu, sợ người khác nói mình già mà không biết xấu hổ. Ngài cho ta thêm vài ngày nữa, nô tài nhất định sẽ tìm ra mẹ ruột của Ôn Sóc, sau đó đến Đại lý tự náo loạn một trận, để người trong thiên hạ đều biết con người ông ta, ép Nguỵ Gián ra vẻ chính trực đó cáo lão về quê, giúp lão gia hả giận!"
Tả tướng nhíu mày, không thèm để ý đến Khương Hạo đang đắc ý, trầm ngâm hồi lâu, một tia sáng xẹt qua trong mắt, xua tay nói: "Ngươi tạm thời dừng tay lại, không cần tra nữa."
Khương Hạo ngẩn ra: "Lão gia..."
Tả tướng lạnh mặt: "Làm theo ta nói."
Khương Hạo bị nhìn chằm chằm thì rất sợ hãi, gật đầu đứng sang một bên.
Tả tướng xoa xoa đôi mắt mệt mỏi: "Ngày mai hưu mộc (*), trước giữa trưa không cần gọi ta dậy. Buổi trưa chuẩn bị sẵn xe ngựa, ta muốn ra khỏi phủ."
(*) Hưu mộc (nhật) là chỉ ngày nghỉ, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội.
"Lão gia muốn đi..."
"Đông cung, lui xuống đi." Tả tướng xua tay, Khương Hạo lúng túng lui ra ngoài, đáy mắt vẫn có chút không cam tâm.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Tả tướng nheo mắt, gõ gõ ngón tay lên bàn. Ông ta rất hiểu Nguỵ Gián, tính tình xấu xa, vừa ương vừa cứng, nhất định không thể xảy ra chuyện có con riêng.
Mười một năm trước, sau khi Đế gia bị xử trảm ở Tấn Nam, toàn bộ ánh mắt trong kinh thành nhất thời đổ dồn về phía đích tử Đế Tẫn Ngôn của Đế gia ở Đông cung. Khi đó bằng chứng Đế gia mưu phản cao như núi, vua Gia Ninh hạ chỉ ban chết cho Đế Tẫn Ngôn mới bốn tuổi, nào ngờ Thái tử nhất quyết bảo vệ. Triều thần đều biết chủ nhân tương lai của thiên hạ rất coi trọng đích tử Đế gia, vì thế không ai muốn nhận lấy củ khoai nóng này.
Vua Gia Ninh hết cách với đích tử duy nhất của mình, cuối cùng chỉ có thể khuyên thầy của Thái tử là Nguỵ Gián vào cung khuyên nhủ, sau đó đưa Đế Tẫn Ngôn đi. Nào ngờ đúng lúc đó Đế Tẫn Ngôn bị bệnh nặng, viện chính của Thái Y viện vào cung khám, cuối cùng bẩm lên cho thiên tử rằng đứa bé của Đế gia bị nhiễm khí lạnh, hết cách cứu chữa, không sống được lâu nữa. Vua Gia Ninh biết tin thì rất hài lòng, không cần ông ra tay thì đứa bé của Đế gia cũng không sống nổi, không phải là ý trời sao. Quả nhiên, một tháng sau, Đế Tẫn Ngôn bệnh chết trong Đông cung, khi đó vua Gia Ninh giao toàn bộ chuyện này cho Hữu tướng xử lý. Nghe nói Hữu tướng đã chôn Đế Tẫn Ngôn ở Loạn Táng Cương bên ngoài thành, từ đó trở đi, chuyện này kết thúc.
Bây giờ nghĩ lại, Ôn Sóc quả thực có vài phần giống Đế Tử Nguyên, có điều đích tử của Đế gia đã chết mười mấy năm, Ôn Sóc mới xuất hiện như một kẻ ăn xin mấy năm trước, khác biệt về thân phận quá lớn, vì thế không ai nghĩ đến chuyện này.
Nếu năm đó Hữu tướng giúp Thái tử qua mắt mọi người, cứu Đế Tẫn Ngôn, thực ra rất có khả năng. Tính theo độ tuổi, năm nay đích tử của Đế gia vừa tròn mười lăm. Hữu tướng rất quan tâm đến một đứa bé ăn xin, đích thân dạy vỡ lòng cho hắn, chuyện này vốn không bình thường, hơn nữa sự coi trọng của Thái tử với Ôn Sóc vô cùng rõ ràng. Nhưng nếu Ôn Sóc thực sự là Đế Tẫn Ngôn, vậy thì mọi chuyện đều rất hợp lý. Năm đó chuyện Thái tử bị thích khách đưa ra khỏi cung rồi được Ôn Sóc cứu cũng rất kỳ lạ, nói không chừng tất cả chuyện này đều do Thái tử sắp xếp.
Tả tướng nhíu mày, năm đó Thái tử mới mười bốn tuổi nhưng đã thủ đoạn tâm cơ, qua mắt mọi người như vậy, quả thực có chút đáng sợ.
Ông ta lạnh lùng hừ một tiếng, bây giờ ông trời đang giúp ông ta, để ông ta vô tình tra ra được ngọn nguồn, thân phận của Ôn Sóc đã đủ để hãm chân rất nhiều thế lực trong triều. Đợi đến ngày mai, trên triều không ai có thể ngăn cản ông ta nữa. Đợi Chiêu nhi từ Tây Bắc quay về, há còn phải lo lắng giang sơn Đại Tĩnh không rơi vào tay Khương gia nữa.
Đáy mắt Tả tướng lộ vẻ đắc ý, thở ra một hơi, quay người bước vào phòng trong nghỉ ngơi.
Nửa đêm Ôn Sóc nhận được tin tức, lập tức tràn trề năng lượng, vừa sáng sớm đã mặc quan phục chạy đến Đại lý tử.
"Ôn thị lang, nguồn tin có chính xác không?" Cách thời hạn mà vua Gia Ninh định xuống chỉ còn một ngày, mấy ngày nay Hoàng Phổ cũng ngủ không ngon giấc, thấy Ôn Sóc có được địa chỉ giấu vàng, trầm giọng hỏi.
Ôn Sóc gật đầu: "Hoàng đại nhân, nơi này là do Thái tử điện hạ đích thân tra ra, nhất định sẽ không sai."
Hoàng Phổ kinh ngạc, thở phào nhẹ nhõm. Trước giờ Thái tử làm việc rất cẩn thận, có lẽ sẽ không sai sót. Nhưng nếu số vàng mất tích chín năm trước thực sự được giấu trong biệt trang của Tả tướng, triều đình nhất định sẽ loạn.
"Ôn thị lang, bản quân đi tập hợp sai nha, lát nữa sẽ đến biệt trang lục soát." Hoàng Phổ đưa ra quyết định, nghiêm nghị mở miệng.
"Đại nhân đừng gấp, thế lực của Tả tướng ở trong triều rất lớn, là nguyên lão hai triều, đứng đầu nội các, hơn nữa biệt trang đó là do Khương lão phu nhân được phong Nhất phẩm Cáo mệnh (*) tu sửa để lễ Phật. Với chức quan của hai chúng ta, bây giờ tuỳ tiện xông vào thì sẽ chỉ bị ngăn lại, không bằng đợi thêm một thời gian nữa."
(*) Cáo mệnh là phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu.
Hoàng Phổ nhướng mày: "Ý của Ôn thị lang là?"
"Ta đã lan tin vàng được giấu trong biệt trang ra khắp kinh thành rồi, đợi nửa ngày nữa, toàn bộ kinh thành nhất định sẽ biết, lúc đó lòng người sục sôi, chúng ta sẽ có lý do chính đáng để lục soát." Ôn Sóc mỉm cười toe toét, lộ ra hai chiếc răng nanh, có chút gian xảo.
Hoàng Phổ bừng tỉnh, vuốt râu mỉm cười gật đầu. Không hổ là Trạng nguyên do đích thân Thái tử dạy dỗ, xem ra hắn đã đánh giá thấp Ôn Sóc rồi. Với địa vị của Tả tướng trong triều, còn được bệ hạ bảo vệ, chỉ có sức mạnh của bách tính mới có thể bảo vệ bọn họ.
Thời gian dần dần trôi qua, chớp mắt đã đến lúc bình minh lên.
Vì mệnh lệnh không được làm phiền của Tả tướng tối qua, trong ngoài phòng ngủ của phủ Tả tướng vô cùng yên tĩnh. Khương Hạo chợt chạy từ ngoài viện vào, đầu đầy mồ hôi lạnh, đánh thức Tả tướng đang mơ mơ màng màng.
"Lão gia! Lão gia!" Cửa phòng bị gõ vang.
Một lúc sau, Tả tướng khoác áo choàng đẩy cửa ra, liếc nhìn sắc trời, chưa tới giữa trưa, trầm mặc nói: "Còn chưa giữa trưa, gọi ta dậy sớm làm gì!"
Khương Hạo lắp bắp trả lời: "Lão gia, không hay rồi, bây giờ kinh thành đều đang đồn rằng số vàng bị mất tích chín năm trước được giấu trong biệt trang ở ngoại thành của tướng phủ."
Sắc mặt Tả tướng lập tức thay đổi, thấp giọng gầm lên: "Đám vô dụng, không phải ngươi nói mấy người vận chuyển vàng năm đó đều bị xử lý rồi sao, tại sao còn bị người khác tra ra!"
Khương Hạo lau mồ hôi lạnh, vẻ mặt kinh hãi: "Lão gia, nô tài cũng không biết tại sao lại rò rỉ ra tin tức này, nhưng nô tài vừa điều tra, tin tức này là do Ôn thị lang sai người tung ra. Mới một buổi sáng mà cả kinh thành đều đã biết chuyện, nô tài còn nghe nói sáng sớm Ôn thị lang đã đến Đại lý tự, e rằng không bao lâu nữa, hắn và Hoàng Phổ sẽ đến biệt trang lục soát. Lão gia, chuyện này phải làm sao đây? Nếu số vàng đó bị tra ra, vậy thì vụ án của Tần phủ năm đó sẽ không giấu được nữa..."
"Hoảng loạn cái gì!" Tả tướng lạnh lùng liếc nhìn, nheo mắt: "Không có sự ủng hộ của Thái tử, Ôn Sóc có mượn gan trời cũng không dám động đến lão phu. Chuẩn bị xe, bây giờ lão phu sẽ đến Đông cung, ngươi đưa người đến biệt trang canh giữ, cho bọn họ soát, hừ, cho dù biết được địa điểm thì có sao. Lão phu đã giấu mười năm nay, không tin bọn họ có thể tìm ra ngay."
Sắc mặt Khương Hạo bình tĩnh hơn chút, đang định rời đi thì lại bị Tả tướng gọi lại: "Ngươi qua đây, ta giao cho ngươi một chuyện."
Khương Hạo tiến lại gần, nghe Tả tướng nói thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, lộ ra vài phần mừng rỡ, lập tức gật đầu rồi đi chuẩn bị xe ngựa.
Cùng lúc đó, vua Gia Ninh vì chuyện trưởng tử đột nhiên qua đời mà một đêm không ngủ cũng biết được tin tức của số vàng, lạnh mặt đứng trong Thượng thư các.
Tối qua mới mất trưởng tử, hôm nay thần tử đắc lực lại xảy ra chuyện, Triệu Phúc cảm thấy sau khi Đế Tử Nguyên đó vào kinh, bệ hạ quả thực không có ngày nào yên ổn.
Ông ta tiến lại gần vài bước, lo lắng nói: "Bệ hạ, bây giờ lời đồn trong kinh thành bay rợp trời, nói rằng tướng gia tham ô bổng lộc quân đội. Người giao quyền thẩm án cho Hoàng đại nhân, với tính cách của Hoàng đại nhân, e rằng sắp đưa người đi lục soát rồi! Trong thời gian này, tướng gia không thể xảy ra chuyện, nếu không triều đình sẽ mất đi người có thể cân bằng Đế gia. Bệ hạ, hay là triệu Thái tử điện hạ vào cung, bảo điện hạ ngăn Ôn thị lang và Hoàng đại nhân..."
Vua Gia Ninh xua tay, trầm mặc hồi lâu, lạnh giọng phân phó: "Truyền chỉ của trẫm, triệu Tĩnh An Hầu vào cung gặp trẫm."
Triệu Phúc ngẩn ra, hít sâu một hơi, vẻ mặt kinh ngạc. Sau khi Tuệ Đức thái hậu tự vẫn trong điện Từ An mấy tháng trước, ngoại trừ lúc triều sớm muốn tránh không được, thì ngày thường vua Gia Ninh còn không muốn nhắc đến tên của Đế Tử Nguyên.
"Bệ hạ?"
"Nếu Đế Tử Nguyên không buông tha thì ngăn cản Thái tử và Ôn Sóc cũng không có ích, nàng ta sớm muộn cũng sẽ nhắc lại chuyện này. Triệu Phúc, ngươi đích thân đến phủ Tĩnh An Hầu, triệu Đế Tử Nguyên vào cung, nói rằng trẫm muốn gặp nàng ta!"
Giọng nói của vua Gia Ninh tràn đầy hung ác, Triệu Phúc run rẩy, vội vàng nhận lệnh rồi lui ra ngoài. Tả tướng bị ép đến bước đường này, ngay cả bệ hạ cũng sốt ruột rồi.
Hàn Diệp cũng cả đêm không ngủ, sau khi xử lý xong thi thể của Mộc vương thì mới vội vàng quay về Đông cung. Nào ngờ vừa mới tắm xong, Lâm Song bước vào, nói rằng Tả tướng đang đợi ngoài cửa cung để cầu kiến hắn.
Xem ra tin tức đã được truyền ra ngoài rồi, nếu không thì với lòng dạ của lão hồ ly này, ông ta sẽ không đích thân tới Đông cung gặp hắn.
Hàn Diệp xua tay: "Bảo ông ta tới thư các, ta muốn nghe xem đến lúc này rồi, ông ta còn muốn nói gì."
Tổng quản nhận lệnh đi mời Tả tướng, Hàn Diệp xoa xoa thái dương, đi về phía thư các.
Giữa trưa, một chiếc xe ngựa đi ra từ hoàng cung lặng lẽ dừng bên ngoài phủ Tĩnh An Hầu. Triệu Phúc được khách khí mời vào hầu phủ, khi nhìn thấy Đế Tử Nguyên đang thoải mái nằm phơi nắng trên chiếc ghế mây trong viện, ông ta thiếu chút nữa thì không thở được.
Nhìn xem, toàn bộ kinh thành đều đang binh hoang mã loạn, chỉ có nàng ta là thoải mái nhất.
"Ồ, Triệu công công, sao hôm nay ông lại tới hầu phủ?" Đế Tử Nguyên vẫy tay chào Triệu Phúc từ xa: "Nào, ngồi xuống một lúc, hôm nay thời tiết tốt, phơi nắng rất thoải mái đó."
Triệu Phúc thở dài. Hoàng gia và Đế gia thù sâu như biển, nhưng Đế Tử Nguyên coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, khuôn mặt tươi cười giống hệt Nhậm An Lạc lúc trước.
Triệu Phúc ở trong cung mấy chục năm, cũng không phải người đơn giản. Ông ta tiến lên, cười còn thân mật hơn Đế Tử Nguyên, chắp tay nói: " y dà, tiểu hầu quân của ta ơi, lão nô làm gì có thời gian sưởi nắng cùng ngài. Ngài mau cùng lão nô vào cung đi, bệ hạ đang đợi gặp ngài!"
"Ồ? Bệ hạ muốn gặp ta?" Đế Tử Nguyên lười biếng nâng mắt, mỉm cười: "Triệu công công, ngài đang đùa ta đúng không, sao bệ hạ có thể muốn gặp ta? Ngày nào ta cũng trốn trong phủ, nghĩ rằng nếu có một ngày bệ hạ không chịu nổi ta nữa, có khi nào sẽ ban cho ta một bình rượu (*) luôn không?"
(*) Ý chỉ ban thuốc độc để ép chết.
Triệu Phúc ngẩn ra, nụ cười trên mặt cứng lại, không dám tin nhìn Đế Tử Nguyên. Nàng ta cũng không sợ mấy lời này sẽ truyền đến tai bệ hạ, Đế Tử Nguyên quá to gan rồi.
Đế Tử Nguyên nhìn ông ta hồi lâu, đột nhiên bật cười: "Công công đừng trách, gần đây đọc nhiều sách kịch quá, thích nói đùa vài câu, nhất thời giúp công công giải ưu thôi."
Triệu Phúc gượng gạo cười cười. Đế Tử Nguyên chậm chạp đứng dậy từ ghế mây, khẽ phất tay áo, dứt khoát đi thẳng ra bên ngoài viện, giọng nói vọng lại từ xa: "Triệu công công, bệ hạ triệu kiến, nếu không mau vào cung e rằng sẽ chọc giận bệ hạ, đến lúc đó bệ hạ thực sự sẽ ban cho ta một bình rượu mất!"
Sắc mặt Triệu Phúc thay đổi, vội vàng theo Đế Tử Nguyên ra khỏi phủ Tĩnh An Hầu.
Cùng lúc đó, trong Đại lý tự, sai nha Ngô Dũng vội vàng vào nội đường bẩm báo cho Ôn Sóc và Hoàng Phổ.
"Đại nhân, trong kinh thành đồn rằng biệt trang ở ngoại thành của tướng phủ có giấu số vàng bị mất tích chín năm trước, có rất nhiều bách tính và sĩ tử tụ tập bên ngoài phủ nha, nói hôm nay là thời hạn cuối cùng của vụ án Tần gia, khẩn xin đại nhân phái sai nha lục soát trang, tìm ra chân tướng."
Hoàng Phổ nhìn dáng vẻ hài lòng của Ôn Sóc, cười nói: "Ôn thị lang, có vẻ người đã tốn không ít công sức." Mới có nửa ngày mà bách tính và sĩ tử đã tụ tập trước Đại lý tự, rõ ràng là có người khuấy động thì mới có được hiệu quả nhanh chóng như vậy.
Ôn Sóc "suỵt" một tiếng, nháy mắt: "Chút tiểu xảo, không qua được mắt đại nhân."
"Nào có, Ôn thị lang rất thông minh." Hoàng Phổ vuốt râu, liếc nhìn sắc trời: "Thời gian vừa đẹp. Ngô Dũng, ra nói với bách tính và sĩ tử, bản quan nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng, cho mọi người một lời giải thích. Lập tức triệu tập sai nha, cùng bản quan đến biệt trang ở ngoại thành."
"Vâng, đại nhân." Ngô Dũng lớn tiếng đáp lại, hừng hừng khí thế chạy về phía tiền sảnh.
Chưa qua bao lâu, cửa phủ Đại lý tự được mở ra. Hoàng Phổ và Ôn Sóc uy phong lẫm liệt dẫn theo sai nha hùng hổ tiến ra ngoài thành, để lại bách tính và sĩ tử háo hức đằng sau.
Sau nửa nén hương, Hoàng Phổ và Ôn Sóc dừng trước biệt trang ở ngoại thành, nhìn Khương Hạo và hộ vệ đang đứng trước cửa, sắc mặt lạnh lẽo.
"Hoàng đại nhân, Ôn thị lang." Khương Hạo chắp tay, cử chỉ đúng mực: "Đây là nhà riêng của tướng phủ, là nơi lão phu nhân lễ Phật, không biết hai vị đại nhân đưa sai nha đến đây muốn làm gì?"
Hoàng Phổ lớn tiếng nói: "Khương Hạo, có người báo tin mười vạn lượng vàng mất tích chín năm trước được giấu trong biệt trang, bản quan muốn vào lục soát, ngươi mau tránh đường."
Sai nha đứng ở một bên nghe vậy thì định tiến lên, Khương Hạo lại bước lên ngăn cản: "Đại nhân, chỉ là vài tin đồn vô căn cứ, lão gia nhà ta là Thừa tướng đứng đầu nội các, lão phu nhân là Nhất phẩm Cáo mệnh, sao ngài có thể tuỳ tiện phái người xông vào?"
"Khương Hạo! Năm đó Tần lão đại nhân chết oan cũng là nguyên lão hai triều, đứng trong nội các, nếu vàng thực sự được giấu trong biệt trang, Tả tướng chính là người đã mưu hại trung thần năm đó. Bệ hạ lệnh cho Hoàng đại nhân điều tra vụ án này, tại sao không được phép lục soát?" Ôn Sóc nhảy từ trên ngựa xuống, giọng nói lanh lảnh vang vọng trước biệt trang.
Lúc này, có vài bách tính và sĩ tử đã theo sau xe ngựa chạy đến đây. Muốn biết chân tướng không sai, nhưng quan trọng hơn là muốn xem náo nhiệt.
Khương Hạo nheo mắt, liếc nhìn bách tính xung quanh, lộ ra một nụ cười quỷ dị với Ôn Sóc: "Ôn thị lang, lão gia nhà ta vừa vào Đông cung diện kiến Thái tử điện hạ, kết quả của vụ án này thế nào còn chưa thể nói chắc. Ngài ấy à, vẫn là tự cầu phúc thì hơn!"
Ôn Sóc và Hoàng Phổ nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của quản gia tướng phủ, không biết ông ta lấy tự tin từ đâu ra, nhưng bọn họ cũng biết Tả tướng vào Đông cung thì nhất định sẽ có chỗ chống lưng, càng kéo dài thời gian thì càng bất lợi. Hai người liếc mắt nhìn nhau, gật đầu.
Ôn Sóc tiến lên một bước, nghiêm giọng nói: "Không cần nói xằng nói bậy nữa, điện hạ vẫn luôn công chính liêm minh, nhất định sẽ không bao biện cho ai. Khương Hạo, ngươi ngăn không cho chúng ta vào, xem ra trong biệt trang này thực sự có bảo bối!"
Khương Hạo nín thở, nhớ đến lời Tả tướng đã dặn dò, ông ta lùi lại một bước: "Ôn thị lang, ngài đang nói gì thế, ta chỉ muốn bảo vệ thể diện cho tướng phủ thôi. Nếu người muốn soát thì cũng không phải không thể, có điều nếu không soát ra chỗ vàng đó..."
Nhìn vẻ mặt khiêu khích của Khương Hạo, Ôn Sóc tiến lên, chắp tay ra sau, vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu không lục soát ra chỗ vàng, Ôn Sóc sẽ tự mình gánh chịu hậu quả, đích thân vào cung thỉnh tội với bệ hạ và Tả tướng, cởi xuống áo quan, bị giáng làm dân thường cũng không sao."
Thiếu niên mười lăm tuổi mặc triều phục gấm xanh, cả người chính trực, thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người, lập tức có bách tính và sĩ tử bắt đầu hô hào.
Trong mắt Hoàng Phổ lộ vẻ tán thưởng, khẽ gật đầu, nhảy xuống ngựa, bước đến bên cạnh Ôn Sóc: "Thêm cả bản quan, bản quan chưa từng hành động không có mục đích. Nếu không thể tìm được vàng, bản quan sẽ cùng Ôn thị lang gánh vác, đích thân thỉnh tội với Tả tướng."
Hoàng Phổ là người chính trực thanh liêm, một tiếng hô cũng rất có khí thế. Khương Hạo bị hai người chèn ép, chỉ đành lui xuống một bước, đáp: "Nếu hai vị đại nhân đã nắm chắc như vậy, nô tài sẽ nhường đường để đại nhân đưa người lục soát. Người đâu, mở trang!"
Ông ta vừa nói dứt lời, hộ vệ của trang liền mở cửa trang. Ôn Sóc phất tay, cùng Hoàng Phổ dẫn sai nha vào trong biệt trang.
Ngoài trang, một nhóm bách tính trông mong, chỉ mong hai người bọn họ thực sự có thể tìm ra chút đồ, nếu không triều đình sẽ mất đi hai vị quan tốt rồi.
Đông cung, Tả tướng được tổng quản cung kính đưa tới bên ngoài thư các, ông ta khẽ thở ra một hơi, đẩy cửa bước vào.
Thái tử mặc thường phục màu xanh thẫm, ngồi ngay ngắn trước bàn uống trà. Thấy ông ta bước vào, hắn hơi nâng tay: "Hôm nay Tả tướng thật có hứng thú, còn tới thăm Đông cung của ta. Ta sẽ cho người pha một chén trà sâm, giúp Tả tướng đỡ mệt mỏi."
Tả tướng hành lễ, ngồi sang một bên, nói: "Đa tạ điện hạ quan tâm, tuổi tác của lão thần ngày càng lớn, thân thể này càng ngày càng kém rồi." Ông ta nói rồi cầm chén trà lên nhấp một ngụm.
Tin đồn về việc biệt trang của tướng phủ giấu vàng đang được truyền khắp kinh thành, Tả tướng vẫn còn thản nhiên như vậy? Hàn Diệp nhíu mày, hỏi: "Hôm nay tướng gia vào cung là có chuyện muốn thương lượng với ta?"
Tả tướng gật đầu, vẻ mặt thành khẩn: "Điện hạ, bây giờ cả kinh thành đều đang lan truyền tin tức số vàng mất tích chín năm trước được giấu trong biệt trang của lão thần. Thiết nghĩ Hoàng Phổ và Ôn Sóc đã ra ngoại thành lục soát rồi. Mấy năm nay lão thần ở trong triều không có công lao cũng rất khổ tâm, vẫn mong điện hạ cho lão thần chút thể diện, hạ lệnh để hai vị đại nhân quay về đi."
Hàn Diệp liếc nhìn ông ta: "Tin đồn trong thành? E rằng là sự thật, nếu là tin đồn vô căn cứ, tướng gia cũng sẽ không đích thân đến Đông cung nói chuyện."
Tả tướng bật cười: "Điện hạ, lật lại một vụ án từ mười năm trước thì có ích gì, Tần đại nhân cũng không thể sống lại. Bây giờ Tần phủ đã lật lại án, tại sao không kết án từ đó, người người vui vẻ?"
Sắc mặt Hàn Diệp trầm xuống, giọng nói lạnh đi: "Câu nói này của tướng gia quá lạnh lùng rồi, lẽ nào mười mấy mạng người của Tần gia chỉ xứng với bốn chữ 'người người vui vẻ' của tướng gia? E rằng tướng gia đến nhầm chỗ rồi, không bằng tướng gia về phủ nghĩ xem nên thỉnh tội như thế nào với phụ hoàng và văn võ bá quan đi, cũng có thể giữ lại thể diện cho Khương quý phi và Cửu đệ."
Nghe thấy Hàn Diệp trào phúng, Tả tướng không hề khó chịu, thản nhiên nhấp một ngụm trà, đặt chén trà xuống, một tiếng kêu lanh lảnh vang lên, nói: "Điện hạ, mặc dù đã nhiều tuổi, nhưng lão thần rất tỉnh táo, hôm nay thực sự không đến nhầm Đông cung. Cứ tra vụ án của Tần phủ đi, lão thần gánh vác được. Nhưng nếu đã là tra lại án cũ thì không bằng tra đến cùng, dạo này lão thần ở trong phủ rất rảnh rỗi, vì thế đã nghĩ ra một vụ án khác."
Ông ta dừng lại, nhìn Hàn Diệp, đáy mắt lạnh lẽo thoáng qua một tia quỷ dị, nói: "Đến bây giờ, chuyện điện hạ bị thích khách bắt cóc khỏi Đông cung vẫn chưa tra được rõ ràng. Không bằng cùng dâng tấu lên bệ hạ để điều tra lại, cũng có thể giấu một bí mật nào đó giống như vụ án của Tần phủ!"
Bàn tay đang cầm tấu chương của Hàn Diệp khựng lại, chậm rãi nâng mắt: "Lời này của tướng gia có ý gì? Thích khách năm đó đã bị truy sát sạch sẽ, hà tất phải tra lại?"
Tả tướng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, vẻ mặt khó lường, một lúc lâu sau mới nói: "Điện hạ đối xử với Ôn Sóc thật tốt, còn có thể hi sinh cả thị vệ thân cận." Thấy vẻ mặt của Hàn Diệp càng ngày càng lạnh, ông ta cuối cùng cũng bật cười hả hê: "Lão thần vẫn luôn không hiểu, Đế gia là kẻ địch lớn nhất của hoàng triều, Thái tử điện hạ lại có giao hảo với hậu nhân của Đế gia, tại sao bệ hạ vẫn khăng khăng truyền hoàng vị cho người. Trước kia chỉ có một Đế Tử Nguyên thì thôi, nàng ta dù sao cũng là nữ tử, không thể làm gì được, bệ hạ có thể nhịn. Nhưng nếu bệ hạ biết được hơn mười năm trước điện hạ đã bắt đầu lừa ngài, điện hạ, ngài nói xem bệ hạ sẽ làm thế nào?"
Hàn Diệp đột nhiên nhìn về phía Tả tướng, ánh mắt lạnh lùng, im lặng không nói.
"Lão thần mới mười mấy tuổi đã theo bệ hạ, thành thật mà nói, khi bệ hạ mười mấy tuổi vẫn chưa thủ đoạn tâm cơ như điện hạ, trước đây lão thần quả thực đã đánh giá thấp điện hạ rồi."
"Điện hạ có còn nhớ đứa bé Đế Tẫn Ngôn của Đế gia năm đó không?" Không quan tâm đến vẻ mặt của Hàn Diệp, Tả tướng vuốt râu, tiếp tục nói: "Mười một năm trước, bệ hạ vốn định hạ chỉ xử tử đứa bé của Đế gia đó, sau đó Đế Tẫn Ngôn bị bệnh nặng, trước khi xử trảm thì đã chết trong Đông cung. Gần đây lão thần lại phát hiện Đế Tẫn Ngôn không chết, điện hạ, Trạng nguyên có tiền đồ xán lạn nhất của triều đình Đại Tĩnh chúng ta hiện nay chính là đích tử Đế Tẫn Ngôn của Đế gia đúng không?"
"Tả tướng, chớ nói hồ đồ." Hàn Diệp đặt tấu chương trong tay xuống, lạnh giọng.
"Điện hạ, hà tất phải tức giận? Lão thần điều tra ra quá khứ của Ôn Sóc, người chăm sóc hắn là thị nữ trong phủ Hữu tướng, còn có người vẫn luôn âm thầm bảo vệ hắn ở phố Ngũ Liễu. Một đứa bé ăn xin, sao đáng để Hữu tướng dốc sức bảo vệ như vậy? Năm đó điện hạ bị đưa ra khỏi cung có lẽ cũng là do người sắp xếp, bằng không sao người có thể quang minh chính đại đưa Ôn Sóc vào Đông cung nuôi dưỡng, thậm chí còn mời thầy của đế vương dạy vỡ lòng cho hắn?"
"Đương nhiên, bệ hạ, chuyện này người không hề để lại bất kỳ sơ hở nào cả, thị nữ đó cũng đã bị đuổi đi từ lâu, lão thần không thể tìm ra chứng cứ chứng minh Ôn Sóc chính là Đế Tẫn Ngôn. Nhưng bệ hạ của chúng ta vốn không cần chứng cứ, chỉ cần lão thần vào cung nói cho bệ hạ về manh mối đã tra ra, với độ tuổi tương đương của Ôn Sóc và Đế Tẫn Ngôn, với sự chăm sóc của điện hạ với Ôn Sóc, e rằng bệ hạ còn tin sự thật này hơn ta."
Thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Diệp, Tả tướng khẽ cười, đứng dậy bước đến trước bàn: "Điện hạ, thực ra chuyện này cũng không to tát. Oan khuất của Đế gia đã được sửa, Ôn Sóc lấy lại thân phận, vậy thì sau này sẽ là đích tử hầu phủ quang minh chính đại, Tĩnh An Hầu Quân sẽ càng cảm ơn điện hạ đã cứu đệ đệ. Có điều... chuyện mận chết thay đào, đánh tráo đích tử Đế gia này, điện hạ nhất định sẽ mất lòng vua, Hữu tướng và viện chính của Thái Y viện đã cáo lão về quê từ lâu cũng sẽ không thoát khỏi tội khi quân. Bây giờ xem ra có điều tra rõ vụ án của Tần phủ thì cũng không sao, trăm mạng người của hai phủ này cùng chết chung với người của Khương gia, lão thần cảm thấy cũng là chuyện tốt."
Tả tướng lộ ra nụ cười âm trầm, nhìn thẳng vào Hàn Diệp, nói: "Điện hạ, người thấy thế nào?"
Cùng lúc đó, Thượng thư các trong hoàng cung.
Triệu Phúc đẩy cửa ra, cung kính nói với Đế Tử Nguyên: "Hầu quân, mời vào, bệ hạ đang đợi ngài ở bên trong."
Trong Thượng thư các, vua Gia Ninh đứng trước bàn, cẩn thận quan sát thanh kiếm trong lòng bàn tay.
Đế Tử Nguyên bước vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này. Nàng liếc nhìn kiếm bích tỷ trong tay vua Gia Ninh, tiến lên hành lễ: "Thần tham kiến bệ hạ."
Vua Gia Ninh không quay lại, chỉ nhàn nhạt phất tay: "Đứng lên đi."
Hoàng đế đang đứng, Đế Tử Nguyên tất nhiên cũng không thể ngồi. Nàng đứng cách vua Gia Ninh không xa, vẻ mặt bình tĩnh.
"Tử Nguyên, ngươi thấy thanh kiếm bích tỷ này thế nào? Trẫm sẽ ban nó cho ngươi." Vua Gia Ninh quay người lại, nghịch thanh kiếm trong tay, nhìn Đế Tử Nguyên.
Đế Tử Nguyên chớp mắt, cười nói: "Đây là thứ mà cô tổ mẫu tặng bệ hạ năm đó, sao thần có thể lấy thứ bệ hạ yêu thích. Ban đầu thần chỉ nói đùa, bệ hạ không cần coi là thật."
"Tính cách của ngươi rất giống phụ thân. Cũng được, nếu sau này ngươi muốn thì nói với trẫm, trẫm sẽ giữ nó lại cho ngươi. Triệu Phúc!"
Vua Gia Ninh lớn tiếng gọi, Triệu Phúc bước từ bên ngoài vào, cung kính đứng trước mặt vua Gia Ninh.
"Cất kiếm bích tỷ vào điện phụ, rót cho Tử Nguyên một tách trà."
"Vâng, bệ hạ."
Đế Tử Nguyên cong môi cười, nhìn Triệu Phúc cất thanh kiếm bích tỷ đại diện cho vinh quang của Đế gia vào hộp, sau đó lui xuống.
Nếu muốn có kiếm bích tỷ, ta sẽ đích thân lấy lại, hà tất phải nhờ quyền lực đế vương của ông ban cho, nực cười!
Vua Gia Ninh đi tới bên cạnh ngồi xuống, chỉ vào bàn cờ trên sập: "Cùng trẫm chơi một ván?"
Đế Tử Nguyên vui vẻ đáp "Vâng", đi đến bên sập, thản nhiên ngồi xuống: "Bệ hạ đã có hứng thú như vậy, thần tất nhiên phải chơi."
"Một ván cờ như thế nào mới khiến trẫm vui vẻ?" Vua Gia Ninh nhướng mày.
"Bệ hạ, trên chiến trường quyết chiến vạn dặm, một chút bất cẩn cũng sẽ khiến cho toàn quân bị diệt. Chơi cờ cũng vậy, một nước cũng có thể quyết định thắng thua sinh tử." Đế Tử Nguyên lấy ra một quân cờ trong hũ cờ, cười nói: "Bệ hạ lớn tuổi hơn, chi bằng đi trước."
Vua Gia Ninh quan sát nàng một cái, bật cười thành tiếng: "Dám bảo trẫm hạ nước cờ trước, sau khi cô tổ mẫu của ngươi rời khỏi kinh, trẫm đã không nghe câu nói này mười mấy năm rồi. Hay cho một khuê nữ Đế gia, ban đầu Vĩnh Ninh cũng không to gan như ngươi đâu!"
"Năm đó thần nhìn bệ hạ và phụ thân chơi cờ trong hầu phủ, nước cờ của phụ thân quá nhẹ nhàng, không hề có chút sát khí, vì thế thường thua bệ hạ. Lúc đó thần chỉ biết cầm quân cờ nghịch, không có tư cách chơi cờ cùng bệ hạ."
Vua Gia Ninh đặt quân cờ xuống, trả lời có chút tâm đắc: "Bây giờ tư cách của ngươi... đủ rồi. Nếu Vĩnh Ninh còn sống, nhìn thấy dáng vẻ của ngươi, hắn nhất định sẽ rất vui."
Đế Tử Nguyên rũ mắt, không nhanh không chậm đặt quân cờ xuống, giọng nói trầm thấp truyền đến: "Đúng vậy, bệ hạ, năm nay thần mười chín tuổi, kế thừa tước vị của Đế gia, trở thành Nhất phẩm công hầu của Đại Tĩnh. Đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được, từng bước đi quả thực không dễ dàng."
Vua Gia Ninh bị lời nói vừa đắc thắng vừa khoe mẽ này làm cho ngẩn ra, nhìn Đế Tử Nguyên, thấy nàng từ từ ngẩng đầu, ánh mắt đen láy mơ hồ: "Nhưng bệ hạ không biết thần thà rằng sớm được gả đi, chỉ hiểu cầm kỳ thi hoạ, thà rằng phụ mẫu vẫn còn, đệ đệ vẫn sống. Bệ hạ, nếu phụ thân còn sống, e rằng người không muốn nhìn thấy Tử Nguyên trở thành bộ dạng ngang ngược lộng quyền như hiện nay."
Vua Gia Ninh khẽ nhíu mày: "Được mất đều theo lẽ trời, không nhắc đến chuyện này nữa."
Trong lúc nói chuyện, cung nhân đúng lúc bước vào, đặt trà nóng trước mặt vua Gia Ninh và Đế Tử Nguyên, sau đó cẩn thận lui xuống.
Đế Tử Nguyên thấy vua Gia Ninh bị mình làm cho nghẹn họng, thuận theo ý vua, mở miệng: "Hôm nay bệ hạ triệu thần vào cung, chỉ là để trao đổi kỹ nghệ chơi cờ với thần?"
Lúc này hai bên đen trắng trên bàn cờ đang đấu nhau. Quân đen bày trận chắc chắn, không sai nửa bước, quân trắng hỗn loạn lộn xộn, vô cùng tuỳ ý, nhưng vẫn không hề mất đi thế cờ.
Vua Gia Ninh rủ Đế Tử Nguyên đánh cờ chỉ là cái cớ, nhưng bây giờ thực sự đã sinh ra ý đối đầu, đặt xuống một quân, nâng mắt: "Ngươi có lẽ đã nghe thấy lời đồn trong kinh thành rồi."
"Ý bệ hạ là tung tích của mười vạn lượng vàng?" Thấy vua Gia Ninh gật đầu, Đế Tử Nguyên nói: "Bây giờ mọi người đều biết chuyện này, thần đương nhiên cũng đã nghe rồi."
Trong lúc rảnh rỗi nàng vẫn không quên ra đòn, nghiêm túc nói: "Thần chúc mừng bệ hạ. Nếu tìm ra vàng, không những có thể trả lại sự trong sạch cho Tần lão đại nhân, mà quốc khố cũng được dồi dào hơn, đây quả thực là một chuyện vui mừng. Đợi sau khi xong chuyện này, thần nguyện cùng bệ hạ uống rượu để chúc mừng."
Câu nói nói quá dễ dàng, nhưng cũng khiến cho người khác cảm thấy bực bội. Đừng nói là vua Gia Ninh, ngay cả người có tính cách tốt e rằng cũng không nhịn được mà muốn rút roi ra đánh Đế Tử Nguyên.
Ánh mắt của vua Gia Ninh tối đi, nhưng vẫn nhịn xuống lửa giận: "Tử Nguyên, hôm nay trẫm triệu ngươi vào cung quả thực là có một chuyện, trẫm trước giờ không thích lòng vòng..."
Vua Gia Ninh nói được một nửa, Đế Tử Nguyên liền tiếp lời, bộ dạng thành khẩn: "Bệ hạ mời nói, thần nhất định sẽ dốc hết sức lực, giúp bệ hạ giải sầu."
Vua Gia Ninh tỏ vẻ hài lòng, gật đầu: "Điểm này của ngươi rất giống Vĩnh Ninh."
Đế Tử Nguyên mỉm cười, vua Gia Ninh nói tiếp: "Tử Nguyên, trẫm biết Uyển Cầm bên cạnh ngươi là tiểu thư Tần gia năm đó. Ngươi muốn tìm lại công đạo cho phủ nhà nàng ta không có gì sai, trẫm cũng có thể hiểu được. Có điều..." Lời nói của ông ta càng nặng nề: "Ngươi là chủ, trẫm cũng là chủ, Khương Du đã theo trẫm mấy chục năm, cũng coi như là nhạc phụ (*) của trẫm, cho dù là nể tình Khương tần hay Cửu hoàng tử, trẫm cũng phải bảo vệ ông ấy. Trước tiên chưa nói trong chuyện này ông ấy sai nhiều hay ít, nhưng ông ấy đã làm Tả tướng mười mấy năm, có công với xã tắc, trẫm quả thực không đành lòng thấy ông ấy khi về già rồi còn mất hết danh tiếng, cả nhà bị trảm. Lần này Khương Du đã phải nhận một bài học, sau này nhất định sẽ không dám làm ra loại chuyện này nữa. Trẫm đã quyết định sẽ truy phong Tần lão đại nhân, phá lệ phong Uyển Cầm làm công chúa."
(*) Bố vợ, cha vợ.
Thấy Đế Tử Nguyên không nói, vua Gia Ninh vừa nói vừa đặt quân cờ xuống. Quân đen thuận thế tiến vào vùng của quân trắng, thẳng đến quân vua.
Ông ta mỉm cười, có chút hàm ý sâu xa: "Nữ tử chung quy vẫn là nữ tử, sớm muộn cũng phải gả đi, ngươi không thể bảo vệ nàng ta cả đời. Nếu nàng ta có thân phận công chúa, có hoàng gia làm chỗ dựa, sau này không ai có thể coi thường nàng ta nữa. Hơn nữa... mấy ngày gần đây trẫm nhớ đến một chuyện, năm đó trẫm hạ chỉ phong Lạc Xuyên làm thống soái của đại doanh Sùng Nam, nhưng mười thành trì ở Tấn Nam dù sao cũng là đất của Đế gia. Bây giờ ngươi đã kế thừa tước hiệu, cũng đã đến lúc giao ấn soái Tấn Nam cho ngươi rồi. Tử Nguyên, bây giờ ngươi sai người đi báo tin, bảo Ôn Sóc từ biệt trang quay về, thế nào?"
Đế Tử Nguyên xoay xoay quân cờ trong tay, khổ não nhìn thế cờ, cúi đầu xuống, khoé môi hơi cong lên.
Không hổ là người đã làm hoàng đế hơn mười năm, kỹ năng lấy lòng khác xa người bình thường. Trả lại sự trong sạch cho Tần gia, phong Uyển Cầm làm công chúa, ban ấn soái của đại doanh Sùng Nam cho nàng, từng chuyện đều giống như vua quan tâm đến thần.
Ông ta cũng không nghĩ thử, chuyện Tần gia trong sạch người người đều biết, thân phận công chúa cũng chỉ là phần thưởng không đau không ngứa. Còn về binh quyền ở Tấn Nam, mười năm nay vẫn chưa từng đổi chủ, hà tất phải đợi ông ta ban cho? Nếu tương lai thiên hạ biết được chuyện này, mọi người cũng chỉ cho rằng nàng vì quyền lực mà bỏ qua án oan của Tần phủ, không hề liên quan đến vua Gia Ninh...
Nếu nàng là Đế Tử Nguyên lớn lên trong Đế gia vinh hoa phú quý, e rằng nàng sớm đã khóc lóc quỳ xuống tạ ân rồi. Nhưng đáng tiếc, đời này nàng đã nhìn thấy quá nhiều máu, đến bây giờ vua Gia Ninh vẫn chưa nhìn rõ, nàng đã không còn là nha đầu ngu ngốc của Đế gia năm đó nữa, mà là gia chủ Đế gia.
"Bệ hạ, quyết định như vậy e rằng không thoả đáng." Một quân cờ trắng được tuỳ ý ném lên bàn cờ, vừa hay rơi xung quanh quân đen, không có tác dụng lắm.
Đế Tử Nguyên thong thả ngước mắt: "Với tính cách của nha đầu Uyển Cầm đó, vị trí công chúa và kẻ thù đền tội, nàng ta nhất định sẽ chọn điều thứ hai, thần không dám quyết định thay nàng ta. Tục ngữ nói rất hay, giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền. Tướng gia đổ oan trung thần, tham ô bổng lộc quân đội, không màng đến sống chết của tướng sĩ trên chiến trường. Một Thừa tướng như vậy cũng chỉ có bệ hạ niệm tình cũ, muốn bảo vệ ông ta. Nếu để bách tính biết được, e rằng mỗi người một lời thoá mạ cũng đủ để dìm phủ Tả tướng xuống. Bệ hạ, e rằng lần này trời cũng bất lực, Khương gia không thể qua được lần này rồi. Hơn nữa một mình thần sao dám chống lại vạn dân thiên hạ, thần không giúp được."
Vua Gia Ninh làm hoàng đế hơn mười năm, đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy lời nói vừa cứng rắn vừa hợp lý như vậy, vẻ mặt không tự chủ được trầm xuống: "Đế Tử Nguyên..."
Nào ngờ Đế Tử Nguyên lại cười ngắt lời ông ta: "Từ nhỏ tính tình của thần đã ương bướng, không ai dạy thần đạo về quân thần, đã mạo phạm đến bệ hạ, bệ hạ đừng trách. Khi nãy bệ hạ nói gì nhỉ..." Nàng xoa xoa cằm nghĩ ngợi: "Thần nghĩ ra rồi, bệ hạ nói tính cách của thần giống phụ thân! Lời này sai rồi, tính cách của thần và phụ thân khác nhau một trời một vực."
Đế Tử Nguyên chậm rãi đặt một quân cờ xuống: "Năm đó khi chơi cờ cùng bệ hạ, phụ thân chưa từng thắng lần nào. Khi đó thần cho rằng phụ thân không giỏi chơi cờ, nhưng sau khi học cờ rồi mới biết, mỗi lần đều chỉ để thua hai quân hoặc đưa được thế cờ về thế cân bằng còn khó hơn cả chơi thắng. Phụ thân không phải không thắng được, mà là không thể thắng. Bệ hạ, người xem có đúng không?"
Vua Gia Ninh nén lại lửa giận, ẩn ý nói: "Vĩnh Ninh vẫn luôn đúng mực, biết thế nào là quân, thế nào là thần, phẩm tính tự mình hiểu mình này của hắn là điều trẫm tán thưởng nhất."
"Vậy sao?" Đế Tử Nguyên mở miệng, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, thần có câu hỏi muốn hỏi người."
Vua Gia Ninh khoát tay với nàng: "Ngươi nói đi."
Đế Tử Nguyên im lặng một lúc lâu, đột nhiên ngồi thẳng, nhìn chằm chằm vua Gia Ninh: "Bệ hạ, ngay cả một người lộng quyền bức dân như Khương Du người cũng muốn bảo vệ, vậy thì ban đầu tại sao lại không muốn bảo vệ phụ thân thần?"
Bàn tay cầm quân cờ của vua Gia Ninh khựng lại, ánh mắt u ám, đang định mở miệng, giọng nói nặng nề mơ hồ của Đế Tử Nguyên đã vang lên.
"Năm Gia Ninh thứ tư, sau khi chư vương hỗn chiến, phụ thân cởi xuống chiến bào, sống ở kinh thành, không hề đòi hỏi binh quyền ở Tấn Nam. Quân Đế gia cởi giáp về quê, hai mươi vạn đại quân giảm xuống còn mười vạn, chỉ để canh giữ biên cương. Năm Gia Ninh thứ năm, người nhắc với phụ thân về hôn sự do Thái tổ ban, mặc dù phụ thân không muốn gả thần vào hoàng gia, ông ấy vẫn đưa thần đến kinh thành, gửi vào Bắc Khuyết các trong Đông cung. Năm Gia Ninh thứ sáu, phụ thân tổ chức thọ yến ở Tấn Nam, thần một mực muốn quay về tham dự, ông ấy đưa Tẫn Ngôn mới bốn tuổi vào kinh thành. Bệ hạ, phụ thân sống ở kinh thành hai năm, ru rú trong phủ, chưa từng qua lại với các triều thần vương hầu, không dẫn binh, không vào triều, sống như bách tính bình thường."
Đế Tử Nguyên nâng mắt, vẻ mặt vừa bi thương vừa bất lực, nhưng vẫn ẩn chứa sự kiên cường bất khuất không nói thành lời.
"Bệ hạ, phụ thân chưa từng muốn bước vào triều, chỉ muốn bảo vệ yên bình cho mảnh đất Tấn Nam. Tại sao ông ấy đã làm đến bước này rồi, người vẫn không muốn giữ lại một mạng cho ông ấy, giữ lại một con đường sống cho Đế gia?"
• Hết chương 102 •
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro