116-120
Điều hướng bài viết
«
»
Đế hỏa 116-120
869151967_Natsume.Yuujinchou.full.622077_122_1126lo
116. Tranh đoạt đế vị (sáu)
Olivia nói: "Người không thể vĩnh viễn sống trong quá khứ."
"Cho nên tớ mới vạch kế hoạch cho tương lai." Hoàng hậu Samantha ngẩng đầu, nhìn thái dương đang dâng lên nơi chân trời.
"Tớ không ngại trong tương lai cậu vứt bỏ tên trượng phu đầu heo kia, nhưng Ciro vô tội! Thằng bé là con cậu!" Olivia hít một hơi thật sâu, như thể muốn áp chế phẫn nộ ngập đầy. Vào lúc này giữa hai người phải có một kẻ tỉnh táo, tìm về lý trí đã mất!
Hoàng hậu Samantha không nói gì.
Olivia nhìn bóng dáng nàng, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, "Cậu chuẩn bị làm thế nào?"
Hoàng hậu Samantha chậm rãi xoay người, "Olivia, cậu có còn là bạn tớ không?"
Olivia: "Những lời này phải do tớ hỏi cậu. Cậu vẫn còn là người bạn năm đó của tớ sao?"
Hoàng hậu Samantha hạ mắt: "Nếu đã không phải, cô không có quyền chất vấn ta bất cứ chuyện gì." Nàng dừng một chút, lạnh nhạt xưng hô, "Viện trưởng Olivia Fingen."
Olivia chỉ cảm thấy toàn thân trong chốc lát rơi vào hầm băng, trong chốc lát phóng lên biển lửa, thân thể lúc lạnh lúc nóng, tim đập không ngừng. Bà nhìn chằm chằm cặp mắt bình tĩnh đến đáng sợ kia, nói từng chữ từng chữ: "Nếu đây là đáp án của ngài, như vậy đáp án của ta chỉ có thể là... chúng ta không còn là bạn bè nữa!" Nói xong, bà trực tiếp đẩy cửa bước đi!
Hành lang vang lên tiếng chân phẫn nộ, như muốn giẫm nát sàn nhà.
Hoàng hậu Samantha nhìn cánh cửa lung lay, ánh mắt phức tạp.
Cánh cửa liên thông cách vách bị gõ nhẹ, một lát sau, cửa dịch chuyển, nhẹ nhàng mở ra.
Một người toàn thân bị vây trong áo choàng đen ngồi trên xe lăn, chậm rãi lăn bánh xe lại đây.
Hoàng hậu Samantha quay đầu nhìn hắn, sóng gió trong mắt từ từ bình ổn. Nàng ngồi xổm xuống, khẽ dựa đầu vào đầu gối hắn.
Người kia vươn bàn tay giấu trong bao tay, dịu dàng vuốt tóc nàng.
"Em rất khổ sở." Hoàng hậu Samantha thấp giọng.
Người kia lẳng lặng nghe.
"Đây là lòng tin em kiên trì hơn hai mươi năm, em không thể từ bỏ nó." Hoàng hậu Samantha nói, "Nhưng em không muốn thương tổn Ciro. Anh có trách em không?"
Người kia ngừng tay.
Hoàng hậu Samantha ngẩng đầu nhìn hắn.
Người kia chầm chậm lắc đầu. Động tác này hình như rất khó đối với hắn, cho nên hắn thực hiện động tác này xong, không cử động chút nào nữa.
"Nhưng em không thể không thương tổn nó." Nàng đứng lên, xoay người nhìn mặt trời mới mọc ngoài cửa sổ, lẩm bẩm, "Chúng ta chỉ có một mảnh không trung. Ánh sáng và bóng tối, chung quy phải có một bên thất bại."
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Người kia chấn kinh, hai tay đặt trên bánh xe, cố gắng muốn lui về phòng mình.
Hoàng hậu Samantha nhíu mày không vui, đi ra cửa.
Đối phương dường như không ngờ hoàng hậu đích thân ra mở cửa, vội dừng bước, khom người bẩm báo: "Bệ hạ, như ngài dự đoán, viện trưởng Barnett đang có kế hoạch vào cung ủng hộ hoàng đế bệ hạ đoạt lại quyền khống chế đế đô."
Hoàng hậu Samantha: "Rhodes, ngươi hữu dụng hơn so với tưởng tượng của ta."
Nếu Ciro hoặc Soso ở trong này, nhất định sẽ rất kinh ngạc khi thấy người trước mắt, bởi vì người đó chính là ma pháp sư cung đình Rhodes, lúc trước bị hoài nghi là nội ứng của Mundra, cuối cùng lại mất tích đầy thần bí.
Rhodes vội cúi người: "Là hoàng hậu bệ hạ khoan hồng độ lượng tha thứ cho tôi lúc trước phản bội hoàng thái tử điện hạ, mới khiến cho tôi có cơ hội tái sinh. Có thể cống hiến sức lực cho hoàng hậu bệ hạ là vinh hạnh của tôi."
Hoàng hậu Samantha lạnh nhạt liếc mắt: "So với miệng lưỡi trơn tru hiện tại của ngươi, ta thích ngươi trầm mặc ít lời như trước kia hơn."
Rhodes nghiêm mặt: "Dạ."
Hoàng hậu Samantha: "Ta muốn gặp phu nhân Rachel."
Rhodes sửng sốt, thử thăm dò: "Là... lén mời đến sao?"
Hoàng hậu Samantha: "Cô ta biết mình nên đến thế nào."
"Dạ." Rhodes xoay người, ánh mắt hữu ý vô tình đảo qua căn phòng bên cạnh phòng ngủ của hoàng hậu.
Nếu lúc này ông ta đột nhiên quay đầu lại, nhất định sẽ nhìn thấy trên khuôn mặt bình tĩnh vô ba của hoàng hậu Samantha toát ra sát ý thâm trầm yên lặng.
Đợi một giờ không thấy Olivia, cuối cùng Ciro quyết định đi tiếp một chuyến tới hoàng cung.
Hắn có quá nhiều thắc mắc muốn cởi bỏ. Dù hắn ôm mối nghi ngờ cực lớn với lời của phu nhân Rachel, nhưng theo bản năng vẫn không muốn đi tìm hoàng hậu Samantha chứng thực. Dưới tình huống như vậy, người duy nhất có thể làm sáng tỏ sự tình chính là Kastalon II.
Trước kia hắn chưa từng nghĩ đến, bản thân sẽ có một ngày mang tâm tình nào khác ngoài kháng cự và khinh bỉ mà đi vào phòng ngủ của lão.
Vincent đưa hắn tới, giúp hắn giải quyết hai thị vệ canh cửa, sau đó tìm vị trí an toàn lại có tầm nhìn tốt ngồi chờ.
Ciro gõ cửa.
Trong phòng ngủ yên tĩnh thật lâu, rồi mới xuất hiện một giọng khàn khàn, "Vào đi."
Ciro đẩy cửa, mùi rượu xông vào mũi.
Kastalon II ngồi trên sa lông, lộ ra nửa cái đầu.
Rèm chỉ che một nửa cửa sổ, nắng sớm chiếu vào qua nửa còn lại.
"Phụ thân." Ciro nhẹ giọng.
Thẩn thể Kastalon II cứng đờ, nửa ngày sau mới lạnh lùng hỏi: "Ngươi tới làm gì?"
Ciro đóng cửa, "Ta có lời muốn hỏi ông."
Kastalon II quay đầu, nhìn thấy hắn chỉ đến một mình, hơi thả lỏng thân thể, hừ lạnh: "Hôm qua chỉ trích còn chưa đã nghiền sao? Hôm nay chuẩn bị tiếp tục?"
Ciro: "Ta muốn bình tĩnh nói chuyện với ông."
Kastalon II kinh ngạc nhìn hắn, rốt cục thu hồi móng vuốt sắc nhọn, "Nói chuyện gì?"
Ciro: "Độc dược hại chết anh trai thật sự không phải do ông đưa cho phu nhân Rachel?"
Kastalon II cau mày: "Ta không đưa độc dược cho bất kỳ kẻ nào, còn nữa, anh trai ngươi không phải do Rachel hại chết!"
Ciro: "Bà ta đã thừa nhận."
"Ngươi cho rằng ta tin lời nói dối ngây thơ muốn chia rẽ quan hệ giữa ta và nàng của ngươi sao?" Kastalon II phẫn nộ nhìn hắn.
Ciro hít một hơi thật sâu. Cho dù hắn đã thay đổi cách nghĩ về lão, nhưng trong đó tuyệt đối không bao gồm chỉ số thông minh hạng nhất này. "Được rồi. Chúng ta nói sang chuyện khác. Ông và mẫu hậu, hai người là tự do yêu đương sao?"
"Cái gì?" Kastalon II nhíu chặt mày, nhìn thanh niên trước mắt trông rất giống con lão nhưng thật sự rất khiến lão hoài nghi là một người khác, "Rốt cục ngươi muốn hỏi cái gì?"
Ciro: "Ông có phải người yêu đầu tiên của mẫu hậu không?"
Kastalon II: "Có phải ngươi nghe được lời đồn nào đó bên ngoài không?" Lão tựa hồ nghĩ tới điều gì đó.
Ciro không phủ nhận.
Kastalon II ngẫm nghĩ: "Ta không phải mối tình đầu của nàng. Mối tình đầu của nàng là một thằng nhãi tên là, là Paul Kallen. Lúc ấy chúng ta đồng thời theo đuổi mẫu thân ngươi. Dù hắn chỉ là một tên kỵ sĩ cấp sáu nhỏ nhoi, nhưng ta sẵn lòng cạnh tranh công bằng với hắn. So với ta hắn chỉ biết mẫu thân ngươi sớm hơn một chút mà thôi, không phải nhất định ta sẽ thua hắn. Không, ta chưa từng bại bởi hắn. Có điều thực đáng tiếc, hắn bị một trận lửa lớn cướp đi sinh mệnh. Tại sao ngươi hỏi như vậy?"
Ciro: "Bị lửa cướp đi sinh mệnh?"
Kastalon II: "Đúng vậy. Nghe nói hắn vốn muốn đi cứu người, nhưng hiển nhiên kỵ sĩ cấp sáu không phải cấp bậc đáng tin cậy lắm."
Ciro hít một hơi thật sâu, "Có phải mẫu hậu vẫn luôn giành ích lợi cho ba đại gia tộc?"
"Ta thật vui vẻ khi thấy ngươi đã nhìn rõ điểm này!" Sắc mặt Kastalon II thoáng coi được chút. Lão buông chén rượu trong tay, đi tới trước mặt Ciro, "Nhưng ngươi không cần hận nàng. Nàng chỉ bị những kẻ đó mê hoặc quá sâu, căn bản không hiểu chính trị là cái gì! Chỉ cần hoàn toàn chèn ép được ba đại gia tộc, nàng lập tức sẽ hiểu ra ai mới là chúa tể chân chính của đế quốc. Ngươi là con ta, hẳn phải đứng về phía ta, chứ không phải mở mắt trừng trừng nhìn nàng bị những kẻ đó lợi dụng."
Ciro: "Ông cho là như thế?"
"Đương nhiên! Hopkin Charlie! Murdoch Dana! Bọn chúng đều là ác ma hút máu." Kastalon II khó giấu chán ghét, "Nếu hiện giờ chúng đứng ở phía sau ngươi, chứng tỏ chúng muốn hút máu trên người ngươi, đạt được những điều mình muốn. Vĩnh viễn không thể tin tưởng bọn chúng, vĩnh viễn không thể để cho chúng chi phối tư duy của ngươi! Nếu không rất nhanh ngươi sẽ vạn kiếp bất phục." Lão càng nói càng kích động, xoay người cầm lấy chén rượu trên bàn, đem số rượu còn lại một hơi uống sạch!
117. Tranh đoạt đế vị (bảy)
Mẫu hậu chắc chắn không phải người bị lợi dụng.
Về điểm này, Ciro rất rõ ràng. Nhưng đằng sau sự rõ ràng này lại ẩn giấu sự thật quá mức tàn khốc. Hắn đứng đó, nhìn Kastalon II liên miên lải nhải oán giận, trong lòng đột nhiên bắt đầu hâm mộ người đàn ông từ trước vẫn bị hắn khinh thường này. Đơn thuần và ngu xuẩn sống trong thế giới tưởng tượng của mình có lẽ sẽ thoải mái hơn nhiều so với trực tiếp đối diện với hiện thực.
"Rốt cục ngươi tới làm gì?" Kastalon II cuối cùng nhớ ra vấn đề.
Ciro hoàn hồn, nở nụ cười hiếm có với lão: "Tới thăm ông một chút."
"Cái gì?" Kastalon II cảnh giác nhìn hắn. Trong nhận thức của lão, nam giới đáng sợ hơn xa nữ giới. Ác cảm của lão với Ciro một phần đến từ việc trên người hắn chảy xuôi dòng máu của một trong ba đại gia tộc, một phần vì hắn và mình giống nhau, đều có tư cách kế thừa đế vị. Cho nên lão khoan dung đủ loại hành vi của hoàng hậu Samantha, nhưng không thể chịu đựng được chống đối của Ciro, bởi nó khiến lão cảm thấy đế vị bị uy hiếp.
Ciro rũ mí mắt. Bất kể chân tướng là gì, bọn họ đều không thể tiếp tục trở lại quan hệ phụ tử. Vết rách nhiều năm đã mở rộng thành khoảng cách không thể vượt qua vắt ngang giữa hai người họ. Cho dù hắn bỏ xuống khúc mắc, bọn họ cũng không bỏ được nghi kỵ. Hắn lạnh nhạt nói: "Gần đây bên ngoài rất loạn, ông cẩn thận giữ mình."
Kastalon II nheo mắt: "Ngươi muốn làm gì?"
Ciro nhìn vẻ mặt phòng bị của lão ta, không nói lời nào xoay người.
"Đứng lại!" Kastalon II tiến lên, muốn bắt lấy tay hắn, rồi lại cố kỵ gì đó mà rụt trở về, lạnh lùng nói, "Ta là phụ thân của ngươi, là chúa tể đế quốc! Ta hy vọng ngươi nhớ kỹ điểm này, đừng có làm ra chuyện gì khiến mình hối hận!"
Ciro dừng bước, nghiêng đầu hỏi: "Ngoại trừ ba đại gia tộc, ông còn coi ai là kẻ địch?"
Kastalon II: "Cái gì?"
Ciro tự giễu: "Là ta hả?"
Kastalon II cau mày: "Ngươi đang nói cái gì vậy?" Trong lời của lão mang theo chút chột dạ.
Tay Ciro cầm núm cửa, thấp giọng: "Chia rẽ cũng được, nói dối cũng được, tốt nhất ông nên coi những lời sau là thật: Không nên tin hoàng hậu, cũng không nên tin phu nhân Rachel, tự bảo vệ mình." Nói xong, hắn mở cửa, đi ra ngoài.
Kastalon II đứng sau lưng hắn, hai gò má dưới tác dụng của cồn nổi lên hai mảng đỏ ửng, ánh mắt giãy dụa giữa mê man và tỉnh táo, dường như đang muốn tìm ra manh mối.
"Bệ hạ."
Tiếng nói dịu dàng vang lên từ bên phải lão.
Kastalon II quay đầu, nhìn thấy phu nhân Rachel đang mỉm cười đứng đó, mái tóc nâu nhạt hoàn toàn thả xuống, xõa tung như mây. Ánh mắt nàng nhìn lão chuyên chú như vậy, giống như trên thế giới chỉ có lão là người đàn ông duy nhất. Cảm xúc mê man của lão đột nhiên giảm bớt, lời của Ciro bị vứt ra sau đầu, "Howl có khỏe không?"
Ánh mắt phu nhân Rachel lộ ra ưu sầu nhàn nhạt, "Tâm trạng của nó không ổn lắm."
Kastalon II bất mãn hừ hừ: "Vô dụng, gặp phải chút thất bại nhỏ nhoi đã trốn vào ngực mẫu thân khóc nhè. Lần sau còn xảy ra chuyện này, nàng phải khóa nó ở trong phòng tối để nó khóc lóc cho đã, chứ không phải dỗ nó cả buổi giống như đứa trẻ chưa cai sữa thế đâu."
Phu nhân Rachel nhẹ kéo chặt tay lão, dịu dàng trả lời: "Được."
Trong lòng Kastalon II thoáng chốc khoan khoái. Mặc kệ tại sao hôm nay Ciro đến, ít nhất không giống thường ngày khiến lão mất vui.
Phu nhân Rachel theo lão vào nhà, trở tay đóng cửa.
Kastalon II đến trước sô pha, xoay người cầm lấy bình rượu, rót đầy một chén, thầm thì: "Nghênh đón ly cuối cùng tái sinh."
Một luồng sáng đột nhiên xẹt đến từ phía cửa, xuyên qua thân thể lão.
Kastalon II chỉ cảm thấy trái tim co rút nhanh chóng, giống như bị một bàn tay vô hình bắt lấy, chậm rãi siết chặt. Lão há to mồm, định quát gọi, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng khặc khặc.
Lão cố gắng quay đầu, muốn tìm bóng dáng quen thuộc, tầm mắt lại ngày càng mơ hồ. Phía sau lưng bỗng nhiên bị dán chặt, đôi cánh tay dịu dàng vòng quanh nâng đỡ thân thể chậm rãi trượt xuống của lão. Tiếng nói thánh thót như chuông bạc của phu nhân Rachel nhẹ dỗ dành bên tai: "Rất nhanh sẽ qua. Rất nhanh."
Kastalon II đột nhiên bắt lấy tay nàng, mặt trướng đến đỏ bừng cố gắng ngửa về trước, con mắt như muốn lồi ra khỏi hốc mắt. Lão há to miệng, môi không ngừng mấp máy, đầu lưỡi nhúc nhích, liều mạng muốn nói gì đó.
Tâm phu nhân Rachel mềm nhũn, dán lỗ tai qua, "Ngài muốn nói gì?"
"Sa... Sa, Saman..." Từng chữ thốt ra cực kỳ gian khổ.
Ánh mắt phu nhân Rachel nhìn vỏ chai rượu trên bàn toát ra thương hại. Nàng do dự, thấp giọng: "Ta sẽ nói cho nàng, ngài yêu nàng."
Hai mắt Kastalon II từ từ trắng dã, ánh sáng trong mắt từng chút ảm đạm, cánh tay nắm lấy tay nàng mất lực buông xuống.
Phu nhân Rachel ôm lão, nhẹ nhàng hôn lên trán lão, "Nhưng ta sẽ không cho ngài biết, nàng muốn giết ngài."
Trời đột nhiên tối sầm.
Ciro quay đầu nhìn mây đen dày đặc chốn hoàng cung, rồi đi thẳng lên xe ngựa.
Vincent ngồi trong xe, bắt chéo chân hỏi: "Không mượn sức của lão à?" Cho dù đã bị nghị viện áp chế, Kastalon II vẫn là hoàng đế. Chỉ cần Ciro ra mặt, lão rất nhanh có thể thoát khỏi cục diện bất lợi này.
Ciro: "Ông ấy là kẻ địch không tồi, nhưng tuyệt đối không phải một chiến hữu tốt."
Vincent: "Hiện giờ ngươi chuẩn bị làm thế nào?"
Ciro nhắm mắt nghĩ ngợi: "Về học viện."
Vincent nhướng mày.
"Trước tiên đưa Soso rời đi."
Xe ngựa chuyển hướng, nhanh chóng chạy về phía học viện ma pháp hoàng gia.
Một đầu đường khác, mấy chục con ngựa đang phi như điên đến.
Đi đầu là thân tín của Kastalon II, viện trưởng học viện kỵ sĩ hoàng gia Barnett.
Howl dính chặt phía sau gã, quần áo kỵ sĩ đã từng vừa vặn nay rộng thùng thình trên người y, trường kiếm đeo trên lưng tựa hồ tùy thời sẽ lôi y xuống ngựa.
Phía sau Barnett là học sinh học viện kỵ sĩ hoàng gia. Trước khi đến, Barnett đã nghĩ ra cái cớ hoàn hảo, diễn tập, một hồi diễn tập bảo hoàng. Gã tin tưởng lấy cớ này nhất định sẽ được Kastalon II ngầm đồng ý. Đây là cách duy nhất gã có thể nghĩ ra. Từ sau khi nghị viện giao quân thủ vệ Fariel cho hoàng hậu, gã đã bị chặn ngoài cửa hoàng cung. Gã không thể chịu đựng được nữa.
Hiện giờ hoàng thái tử mất tích, hoàng đế bị giam lỏng, đế đô giới nghiêm, toàn bộ đế quốc bị khống chế trong tay một người đàn bà gia tộc Telozzo, đây là điều gã tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!
"Điện hạ." Gần tới hoàng cung, Barnett thoáng ghìm chậm tốc độ phi ngựa, "Điện hạ, đến lúc đó sẽ có một hồi quyết chiến ác liệt, ngài nhất định phải tránh sau ta, bảo vệ tốt bản thân."
Howl đang đầy bụng tâm sự, mãi đến khi gã lặp lại lần thứ hai, mới kịp phản ứng, không yên lòng gật gật đầu.
Barnett thở dài.
"Viện trưởng!" Đạo sư của học viện kỵ sĩ được phái đi thăm dò đột nhiên ghé vào lưng ngựa phi nhanh về, "Hoàng cung bị bao vây ba tầng trong ngoài, rất nhiều ma pháp sư cung đình đang đứng ở cửa."
Barnett biến sắc, "Ma pháp sư cung đình?!"
Chẳng lẽ hoàng hậu Samantha thật sự chuẩn bị cầm tù hoàng đế cả đời, không tiếc khai chiến chính diện với gã?
Đế đô tiềm tàng nguy cơ lớn lao khiến cho học viện ma pháp hoàng gia cũng trở nên tăm tối.
Ciro trở lại biệt thự, liền nhìn thấy Olivia đi từ trên lầu xuống.
"Dì Olivia." Tim hắn trầm xuống. Có liên quan đến hoàng hậu Samantha, hắn đặt Olivia tại vị trí gần mình. Nếu bỏ đi chính mình, Olivia không nghi ngờ gì là người gần gũi nhất với hoàng hậu.
Hắn nghĩ đến Soso khả năng còn đang ngủ, trái tim trong khoảnh khắc co lại.
"Con đã từ hoàng cung trở lại." Bà đi xuống, tâm sự nặng nề.
"Đúng thế." Ciro cẩn thận lùi hai bước.
Keane đột nhiên xuất hiện tại cửa thang lầu, chính giữa Olivia và Ciro.
"Keane?" Olivia dừng bước, chân mày hơi nhíu lại.
Hai mắt Keane nhìn bà chằm chằm, tay đặt trên chuôi kiếm, bày ra tư thế phòng ngự.
Gallon lắc mình che trước người Ciro.
Chiến đấu dường như hết sức căng thẳng.
"Các ngươi đang làm gì vậy?" Vincent cười tủm tỉm xuất hiện ở cửa, ánh mắt dạo qua một vòng giữa Olivia và Ciro, "Chờ ta à?"
Lưng Ciro rét run từng trận.
Hắn phát hiện giữa những người ở đây, hắn không phân biệt được địch ta.
Gallon là người hoàng hậu phái cho hắn, Keane là người của phu nhân Rachel, Olivia là bạn tốt nhất của hoàng hậu, còn Vincent... ông ta đang theo đuổi Olivia.
"Mọi người đang làm gì thế?" Cùng một câu hỏi nhưng người hỏi khác nhau liền không có cùng hiệu quả. Soso mặc đồng phục học viện đi từ trên lầu xuống, dừng lại phía sau Olivia, nhẹ giọng: "Mời viện trưởng."
Olivia liếc mắt nhìn Keane một cái.
Tay Keane chậm rãi buông chuôi kiếm, lui về sau vài bước.
Olivia đi một hơi đến sô pha phòng khách ngồi xuống.
Soso theo sau lưng bà, bị Ciro thuận tay giữ chặt. Soso kinh ngạc nhìn hắn, bởi vì cậu phát hiện tay hắn giữ mình đang hơi phát run.
"Con có tính toán gì không?" Olivia dựa vào sô pha, đưa lưng về phía Ciro.
Ciro hỏi ngược lại: "Mẫu hậu tính toán thế nào?"
Môi Olivia giật giật. Trên đường tới đây, bà thật sự có xúc động muốn nói thẳng chuyện này, nhưng tới nơi rồi, bà lại không nói nên lời. Người kia, dù gì cũng là mẹ hắn, là bạn tốt nhất của bà.
"Cô ấy... có lẽ có quyết định riêng của mình." Bà chậm rãi nói.
Đồng tử của Ciro co rụt.
Ngón tay của Olivia trên ghế sốt ruột gõ gõ, đứng lên xoay người nhìn hắn: "Mục tiêu của con là gì? Lật đổ Kastalon II, hay là..."
Ciro bình tĩnh: "Đế quốc."
Không phải đế vị, mà là đế quốc, toàn bộ đế quốc.
Trong mắt Olivia hiện lên đủ loại cảm xúc, cuối cùng tất cả đều lắng xuống dưới đôi con ngươi nâu nhạt nổi bật sắc vàng, "Ta sẽ bảo vệ con." Samantha có lựa chọn của cô ta, bà cũng có.
Ciro hơi động dung.
Olivia: "Học viện ma pháp hoàng gia do gia tộc Kastalon thành lập, nó vĩnh viễn nguyện trung thành với hoàng gia."
"Ngài... có phải đã biết chuyện gì không?" Ciro hỏi dò.
Olivia trầm mặc.
Tim Ciro nặng nề đập trong lồng ngực. Lúc này, trầm mặc còn tàn nhẫn hơn thừa nhận. Bởi vì nó chứng minh, chân tướng rất khó mở miệng.
118. Tranh đoạt đế vị (tám)
Rất nhanh Olivia tỉnh táo khỏi cảm xúc tiêu cực, quay đầu nhìn Keane đứng ở bên cạnh hỏi: "Hắn ở trong này làm gì?"
Ciro: "Đó là một câu chuyện rất dài."
Olivia bóp trán. Hiện giờ bà không muốn nhất chính là lại nghe kể chuyện. "Nói cho ta biết, con cảm thấy hắn có thể tin được không?"
Keane mặt không đổi sắc nhìn bọn họ ngang nhiên thảo luận độ trung thành của mình trước mặt mình.
Ciro: "Con không biết." Mặc dù có lời của Kastalon II và thái độ của Olivia làm bằng chứng, lòng hắn vẫn hoàn toàn không thể tiếp nhận những lời phu nhân Rachel nói. Đó không chỉ là vấn đề mẹ hắn mưu đoạt đế vị, mà còn cả xuống tay sát hại con ruột mình!
Hắn nhắm mắt lại, trên người toát ra một thân mồ hôi.
Soso mở lòng bàn tay hắn, lấy khăn tay ra khỏi túi, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên tay cho hắn. Động tác của Soso rất dịu dàng, như thể bàn tay hắn là bảo vật quý giá nhất thế giới này. Sự quý trọng đó đã an ủi vết thương sâu trong tim hắn không muốn để ai nhìn thấy, khiến đau đớn từ từ chết lặng trong dịu dàng của cậu.
Olivia nhịn không được hỏi: "Tại sao còn giữ hắn lại?"
Ciro lấy lại tinh thần, lạnh nhạt: "Có lẽ sẽ hữu dụng." Nếu lời phu nhân Rachel nói là thật, Keane sẽ mang đến cho hắn lực lượng rất cường đại. Dù hắn không muốn nhận ân huệ của phu nhân Rachel, nhưng vào lúc này, hai chữ "không muốn" kém xa so với "cần thiết".
Olivia: "Con đã có Gallon." Bà đột nhiên dừng lời, ánh mắt nhìn về phía Gallon cũng mang theo nghi ngờ. Dường như bà nghĩ tới cùng một điều như Ciro.
Gallon thẳng người, kiên định nói: "Tôi vĩnh viễn nguyện trung thành với hoàng thái tử điện hạ Ciro." Thái độ quái dị ngày hôm qua của Ciro khiến y cảm giác thấy có chuyện gì đó đã âm thầm xảy ra trong bóng tối, khiến cho sự trung thành của mình bị nghi ngờ. Đối với một kỵ sĩ, đây là chuyện khó chịu đựng nhất, cho nên y cấp bách thổ lộ chính mình.
Olivia nhìn y chằm chằm một lúc lâu, mới đầy thâm ý nói với Ciro: "Ta cảm thấy hắn có thể tin được."
Keane đột nhiên sáp đến gần: "Tôi cũng nguyện ý vĩnh viễn trung thành với hoàng thái tử điện hạ Ciro!" Tiếng của gã còn vang dội hơn cả Gallon.
Olivia: "Có vài người luôn thích dùng âm lượng để che dấu chột dạ."
Trong mắt Keane hiện lên phẫn nộ, rồi lại nhịn xuống, "Tôi đã đồng ý với phu nhân Rachel sẽ bảo vệ Ciro điện hạ, nghe theo lời điện hạ chỉ huy, tôi nhất định sẽ làm được."
Giọng Olivia lạnh lùng: "Ngươi cho rằng lời phu nhân Rachel đáng tin cậy với chúng ta chắc?"
Keane: "Ngài ấy là một người đáng kính."
Olivia: "Cô ả trong mắt ngươi có bao nhiêu đáng kính thì trong mắt ta có bấy nhiêu đáng hận!" Vì hoàng hậu Samantha mà bà tích một bụng lửa giận, Keane vừa lúc xui xẻo đụng vào.
Keane trừng bà, thanh danh và uy vọng của người phụ nữ truyền kỳ đế quốc này chẳng tạo thành bất cứ áp lực gì cho gã. Gã nói từng chữ từng chữ: "Thề trên danh xưng kỵ sĩ!"
Olivia hừ lạnh, nhưng không tiếp tục chất vấn nữa. Nếu như nói ma pháp sư và kỵ sĩ còn có điểm gì giống nhau, nhất định chính là bọn họ cùng tôn trọng thanh danh của mình. Bà quay đầu hỏi Ciro: "Hiện giờ con có tính toán gì không?"
Ciro cúi đầu nhìn Soso, sóng mắt ôn nhu, "Con muốn đưa Soso rời khỏi đế quốc."
Ngón tay Soso cứng đờ, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Ciro đưa tay vuốt ve mặt cậu, "Ta sẽ mau đến đón em về."
"Xảy ra chuyện gì rồi đúng không?" Lông mày Soso nhăn chặt lại, trong tròng mắt tràn đầy lo lắng, "Em muốn ở lại."
Ciro dịu dàng nói: "Em ở nơi an toàn ta mới có thể yên tâm."
Soso: "Nhưng anh ở nơi không an toàn em sẽ yên tâm được sao?"
Ngón tay Ciro dừng lại. Nếu bình thường nghe được câu này, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ, nhưng hiện tại không phải lúc.
Vincent đột nhiên ngắt lời: "Lửa giận tinh linh có lẽ sẽ có tác dụng mấu chốt với ngươi."
Ciro: "Em ấy còn chưa khống chế tốt nó."
Vincent: "Không thể khống chế không có nghĩa là không thể dùng."
Kiên trì của Ciro hơi hơi dao động.
Vincent lại hỏi: "Chẳng lẽ cậu ta không phải người ngươi có thể tin tưởng nhất hiện giờ?"
Lời ông ta giống như thanh kiếm sắc bén, nháy mắt xuyên thủng trái tim Ciro, vạch trần tất cả những cảm xúc hắn muốn che dấu, nhưng Ciro không định thừa nhận. Hắn không thay đổi sắc mặt nói: "Ta tin tưởng ông, cũng tin tưởng dì Olivia và Gallon. Điểm ấy không thể nghi ngờ." Hắn dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Keane, "Có lẽ, cũng có thể tính cả ngươi vào."
Vincent cười cười từ chối cho ý kiến.
Ciro: "Nếu không đưa Soso rời đi nữa, vậy trực tiếp hành động thôi."
Olivia: "Con định làm thế nào?"
Ciro: "Giống như trước kia, mượn sức ba đại gia tộc."
Olivia nhíu mày, "Con cho rằng sẽ khả thi?"
Ciro: "Tại sao lại không chứ?"
Olivia nghĩ đến trăm nghìn mối dây liên hệ giữa ba đại gia tộc cùng với lực ảnh hưởng của hoàng hậu Samantha lên họ, trong lòng không đồng tình lắm.
Như thể đọc được suy nghĩ của bà, Ciro chậm rãi nói: "Ba đại gia tộc chưa bao giờ cần bạn bè, mà là đồng minh. Liên hệ bọn họ với nhau cũng chưa bao giờ là tình bạn, mà là ích lợi."
Olivia: "Được rồi. Ta đi cùng con."
Ciro: "Không, dì Olivia. Con có một chuyện quan trọng hơn muốn nhờ dì."
"Chuyện gì?"
"Con muốn có một quân đoàn ma pháp."
Tập hợp một quân đoàn ma pháp đối với học viện ma pháp hoàng gia là chuyện dễ dàng cũng giống như tập hợp một quân đoàn kỵ sĩ đối với Barnett. Nhưng tuy gã dễ dàng tập hợp quân đoàn, cuối cùng vẫn đến chậm một bước.
Gã cưỡi trên lưng ngựa, khiếp sợ nhìn ma pháp sư cung đình nề nếp trước mặt tuyên bố tin Kastalon II băng hà, nếu có thể, gã rất muốn vặn một phát gãy luôn cổ đối phương, sau đó đổ tất cả những lời trong bụng ông ta ra, nhìn xem chúng có biến mất khi phơi dưới ánh mặt trời hay không. Nhưng gã không thể làm vậy, chỉ có thể lập tức nhảy xuống, xách cổ áo đối phương, lạnh lùng chất vấn: "Ta muốn thấy hoàng đế bệ hạ."
Ma pháp sư cung đình chính là Rhodes. Ông ta rất bình tĩnh nhìn lại gã, lạnh nhạt nói: "Bệ hạ đã gặp nạn bỏ mình."
"Ai làm? Ngươi hả?" Barnett hơi nâng tay lên.
Rhodes dùng ma pháp thổ hệ lót chân mình, để hô hấp không bị khó khăn, "Không. Trải qua kiểm nghiệm, chúng ta đã xác định, hung thủ là người Quang Minh thần hội."
"Cái gì?" Đây là lần thứ hai trong hôm nay Barnett cảm thấy giật mình.
Rhodes nói: "Bệ hạ chết do tín ngưỡng lực, đây là năng lực chỉ sứ giả của thần mới có. Vừa vặn đế đô có hai vị sứ giả Quang Minh thần làm khách, đáp áp không phải rất rõ ràng sao?"
Barnett: "Ta muốn thấy bệ hạ! Cho dù là thi thể."
Rhodes ngẫm nghĩ: "Ta phải xin chỉ thị của hoàng hậu bệ hạ."
Barnett buông áo ông ta, "Kiên nhẫn của ta có hạn, tốt nhất ngươi nhanh lên một chút!"
Rhodes thi nhiên cúi người, sau đó quay đầu hướng về phía hoàng cung.
Barnett đứng sau ông ta, đột nhiên nhớ ra một việc. Lúc này không phải hoàng hậu đang ở tòa nhà đại hội đế quốc sao? Tại sao Rhodes lại đi hoàng cung xin chỉ thị?
Howl luôn ở bên cạnh gã không lên tiếng đột nhiên mở miệng: "Ta muốn thấy mẫu thân."
Barnett do dự: "Lát nữa chúng ta sẽ cùng vào." Thế cục ở hoàng cung còn chưa rõ ràng, gã không thể ném nốt vương bài cuối cùng này đi.
Ma pháp trận thông với hoàng cung hiển nhiên không chỉ có duy nhất cái của Vincent. Chí ít hoàng hậu Samantha mà tất cả mọi người cho rằng đang ở tòa nhà đại hội đế quốc giờ phút này lại thần không biết quỷ không hay xuất hiện trong hoa viên hoàng cung uống trà. Cử chỉ của nàng trước sau như một đều tao nhã, Kastalon II tử vong hiển nhiên chẳng tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì cho nàng.
Ngồi đối diện với nàng chính là người mà toàn bộ đế đô cảm thấy không có khả năng cùng ngồi uống trà với nàng nhất.
Phu nhân Rachel nói: "Việc ngươi muốn ta làm ta đã làm được."
Hoàng hậu Samantha lạnh nhạt: "Cám ơn."
"Ngươi cũng nên thực hiện hứa hẹn của mình." Phu nhân Rachel nói.
Hoàng hậu Samantha: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thả hắn tự do."
Phu nhân Rachel: "Khi nào?"
Hoàng hậu Samantha: "Khi ta thực sự có được đế quốc."
Phu nhân Rachel: "Hiện tại đã là lúc đó."
"Không. Còn chưa phải."
Phu nhân Rachel đột nhiên cười rộ, "Ngươi thật sự định tự tay xử lý con mình để hoàn thành nốt miếng xếp cuối cùng của bức hình này sao?"
Tay bưng chén của hoàng hậu Samantha hơi dừng lại, ngước mắt nói: "Đúng rồi, ngươi còn thiếu ta một mệnh của con ta."
Phu nhân Rachel không nóng không lạnh: "Độc dược tự tay ngươi đưa cho ta."
Mặt hoàng hậu Samantha lộ vẻ âm lãnh: "Đó là vì nó trúng nguyền rủa của ngươi."
119. Tranh đoạt đế vị (chín)
Phu nhân Rachel nói: "Nguyền rủa của hắn không phải không thể cởi bỏ."
Hoàng hậu Samantha: "Phương pháp ấy chẳng khác gì không cởi bỏ, ta sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn nó từ từ đánh mất chính mình, biến thành con rối trong tay các ngươi."
"Nguyền rủa có thể cởi bỏ hoàn toàn." Phu nhân Rachel giễu cợt nhìn nàng, "Nếu lúc đó ngươi đồng ý thả anh ấy, anh ấy có thể cởi bỏ nguyền rủa, trả lại đứa con hoàn hoàn chỉnh chỉnh cho ngươi, đó là chuyện dễ như trở bàn tay đối với anh ấy. Là dã tâm và ham muốn của ngươi đã cướp đi sinh mệnh con ngươi. Nếu ta nhớ không lầm, đứa bé kia chết khi chỉ mới hai mốt tuổi, đúng là độ tuổi đẹp nhất đời người, mang theo toàn bộ hy vọng và vinh quang của đế quốc. Hắn vốn có thể giống như Ciro, có được tương lai và tiền đồ tốt đẹp, nhưng mẫu thân kính yêu nhất của hắn đã tự tay đưa hắn vào đường cùng."
Đôi mắt lạnh lùng của hoàng hậu Samantha nhìn nàng chằm chằm, nói từng chữ từng chữ: "Độc do ngươi hạ."
"Độc dược ngươi cho ta." Phu nhân Rachel nói, "Cho dù ngươi để ta hạ độc, lừa mình dối người đổ hết tội lên đầu ta, nhưng trong lòng ngươi biết rõ, là ngươi đã giết chết con trai mình."
Không khí thật nặng nề.
Gió thổi qua mặt cỏ hoa viên, phát ra tiếng sàn sạt.
Hoàng hậu Samantha đột nhiên nở nụ cười.
***
Xe ngựa bị vây giữa ba tầng trong ba tầng ngoài, khí thế ngời ngời lướt nhanh trên đường lớn. Gallon tự mình suất lĩnh đội cận vệ của hoàng thái tử đi trước mở đường. Cho tới giờ, y đã đẩy lùi hai tốp quân thủ vệ đế đô mượn lệnh giới nghiêm đi ra ngăn cản.
Sắc mặt Ciro âm trầm.
Bức màn đỏ sậm chiếu vào mặt hắn, giống như một mảnh huyết quang.
Keane lấy một tờ danh sách ra khỏi túi không gian, giao cho Ciro, "Đây là danh dách thân tín của phu nhân Rachel, mời điện hạ xem."
Ciro nhận lấy danh sách, trong mắt lóe lên. Thành chủ, thương nhân, ma pháp sư... nhân tài các ngành các nghề. "Ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không?"
Keane: "Chỉ cần điện hạ yêu cầu, những người này tùy thời sẽ do điện hạ sử dụng."
Ciro: "Ta rất có thể sẽ diệt trừ bọn họ."
Soso giật mình nhìn lướt qua. Ciro trước mắt khiến cậu cảm thấy thực xa lạ, không phải người ban đầu ở học viện ma pháp St Paders kia, cũng không phải người cùng chung sống trong khoảng thời gian này, giống như một người khác. Nhưng cậu rất nhanh cúi đầu, giấu đi hoảng sợ của bản thân. Lúc này, cậu không muốn bất cứ cảm xúc nào của mình khiến Ciro phân tâm.
Keane mặt không đổi sắc: "Nếu đây là ý muốn của điện hạ, tôi sẽ giúp điện hạ đạt được."
Vincent cười: "Gallon sẽ nhanh thất sủng mất."
Ciro nhìn Keane chằm chằm, chậm rãi nói: "Nếu ta muốn diệt trừ người trong danh sách và cả Howl thì sao?"
Sắc mặt Keane hơi cứng lại, "Điện hạ sẽ không làm vậy."
Ciro nhướng mày: "Ngươi không phải Gallon."
Keane không hiểu nhìn hắn.
"Cho nên ngươi không thể đoán được ý ta." Trong lòng hắn vô cùng vô cùng hy vọng có thể làm vậy. Khóe miệng Ciro nhếch lên thành nụ cười lạnh, Keane nhìn thấy thì hết hồn. Nếu đối phương là vương tử Howl...
Keane cắn răng: "Tôi sẽ giúp điện hạ đạt được nguyện vọng."
Mặt Ciro lộ vẻ khác lạ, "Ngươi không sợ phu nhân Rachel trở về?"
Cánh tay giấu trong áo của Keane siết chặt, một lúc lâu sau mới nói: "Ngài ấy sẽ không trở về."
Xe ngựa bỗng dừng lại.
Lát sau, Gallon mở cửa từ bên ngoài, cung kính nói: "Điện hạ, đã đến nơi."
***
Nụ cười chia làm nhiều loại.
Cười nịnh, cười châm biếm, cười ngây ngô, cười mỉa, cười lạnh, cười giả tạo, cười vui... Nhưng nụ cười của hoàng hậu Samantha không thuộc bất kỳ loại nào. Nụ cười của nàng giống như vốn đã ở sẵn trên mặt, nhìn không ra rốt cục nàng cười vì cái gì.
Phu nhân Rachel bình tĩnh nhìn nàng, giống như đang nhìn một người điên.
"Ngươi đang chọc giận ta, vì sao?" Hoàng hậu Samantha chậm rãi thu lại tươi cười, lạnh nhạt hỏi.
"Bởi vì có những lời nếu bây giờ không nói, vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nói nữa." Giọng điệu của phu nhân Rachel bình thản như đang bình luận bữa sáng hôm nay, "Từ một khắc ngươi cho ta độc dược, ta đã biết sau khi thành công, chắc chắn ngươi sẽ không buông tha ta."
Hoàng hậu Samantha không phủ nhận, "Cuối cùng ngươi đã giúp ta đạt được mục đích."
Phu nhân Rachel: "Mạng của ta không quan trọng, quan trọng là... ngươi đừng quên lời hứa của mình, ngươi đã nói sẽ thả anh ấy tự do."
Hoàng hậu Samantha nhìn nàng, "Đúng vậy, ta từng hứa hẹn. Nhưng hình như ngươi cũng không thực hiện được lời mình đã hứa."
Phu nhân Rachel nhìn nàng.
Hoàng hậu Samantha: "Ta đã từng nói cho ngươi, đừng có tiếp tục âm thầm giở thủ đoạn, nhưng ngươi lại phái Keane ám sát Ciro."
Phu nhân Rachel: "Nếu lúc đó hắn chết, có lẽ sẽ hạnh phúc hơn bây giờ nhiều lắm. Chí ít hắn không cần nhìn rõ bộ mặt thật độc ác của mẫu thân mình, chí ít khi đó hắn vẫn nghĩ mẫu thân yêu thương hắn."
Hoàng hậu Samantha: "Như vậy thật xin lỗi đã khiến ngươi thất vọng."
"Có muốn biết vẻ mặt của Ciro khi biết rõ sự thật không? Ta rất vui lòng nói cho ngươi biết."
"Ta có thể tưởng tượng được, nó là con trai ta."
"Đúng vậy." Phu nhân Rachel ngẩng đầu, nhìn mây đen âm u trên bầu trời, "Nếu có thể, thật muốn nhìn thấy bộ dáng điên cuồng suy sụp của ngươi khi bị chính con mình tự tay lật đổ."
Hoàng hậu Samantha: "Ngươi có thể dùng trí tưởng tượng phong phú của mình mà tự thỏa mãn."
Phu nhân Rachel nở nụ cười trong vắt như dòng suối, "Ngươi thật sự khiến ta buồn nôn."
Hoàng hậu Samantha lạnh nhạt tiếp nhận, "Còn gì nữa?"
"Còn nữa, ta rất thương hại ngươi." Phu nhân Rachel nói, "Hành động hiện tại của ngươi cuối cùng sẽ chỉ dẫn đến một kết quả. Ngươi cho rằng mình chiếm được hết thảy, kỳ thật chẳng chiếm được gì, còn đánh mất tất cả những gì mình có."
Hoàng hậu Samantha: "Không có gì để nói với Howl sao?"
Sóng mắt của phu nhân Rachel chậm rãi nhu hòa, "Nó sinh ra đã là sai lầm. Nếu nó có thể sửa đúng sai lầm này, ta sẽ mừng cho nó."
Hoàng hậu Samantha: "Nó là con trai ngươi, cũng còn rất trẻ."
Phu nhân Rachel cười tự giễu: "Đúng vậy. Chúng ta thuộc cùng một loại người, cho nên mới ngồi cùng nhau."
Hoàng hậu Samantha: "Ngươi thích chết kiểu nào?"
"Có thể chọn à?"
"Nếu hợp lý, có thể." Hoàng hậu Samantha chậm rãi uống trà.
Phu nhân Rachel mỉm cười: "Ta muốn tận mắt nhìn thấy ngươi cầm dao đâm vào cơ thể ta."
Hoàng hậu Samantha nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nói: "Ta chưa bao giờ làm bẩn tay mình."
Phu nhân Rachel: "Đúng vậy. Bởi vì trước kia ngươi khống chế tay ta."
Ánh mắt hoàng hậu Samantha chuyển qua tay nàng, "Ta muốn khống chế một lần nữa."
***
Lò sưởi trong phòng đã mở.
Murdoch và Hopkin một trái một phải ngồi bên lò sưởi, mỗi người một ly rượu đỏ, thật thoải mái.
Ciro ngồi giữa bọn họ, đối diện với lò lửa. Ánh lửa hừng hực thiêu đốt ra sức hòa tan hàn băng trên mặt hắn, lại chỉ làm sắc mặt hắn càng thêm lạnh lùng. Vincent và Soso lưu ở ngoài chờ.
"Điện hạ." Hopkin liếc mắt nhìn Murdoch vẫn giữ im lặng, thấp giọng nói, "Có lẽ ngài còn chưa biết, nửa giờ trước hoàng đế bệ hạ đã gặp nạn bỏ mình."
Ciro ngẩn ra, sắc mặt âm trầm càng thêm u ám, so với sắc trời bên ngoài cửa sổ còn tối tăm hơn.
Murdoch: "Nghe nói tử vong do tín ngưỡng lực, hô, cho nên hung thủ tình nghi là hai vị đến từ Quang Minh thần hội."
Hopkin: "Đúng vậy. Cho nên dù ngài có đầy đủ chứng cứ tố cáo trước đó hoàng đế bệ hạ cầm tù ngài, hiện tại cũng vô dụng."
Đúng vậy.
Ciro không nói cho bọn họ âm mưu mà hoàng hậu Samantha có khả năng đang tiến hành, bởi vì những điều này không thể bày ra ánh sáng. Hắn không có chứng cớ, lời của phu nhân Rachel, lời của Keane, thậm chí lời của Olivia đều không đủ để tố cáo một hoàng hậu đế quốc. Vì vậy điều duy nhất hắn có thể làm, chính là phô bày chân tướng vụ mất tích của hắn, lấy chuyện này để lôi kéo gia tộc Charlie và Dana đứng về phía mình. Bề ngoài là đối đầu Kastalon II, bên trong là âm thầm thử nghiệm chiếm đoạt quyền khống chế ba đại gia tộc từ tay hoàng hậu Samantha.
Nhưng Kastalon II băng hà.
Ông ta thế mà lại băng hà.
Đáy lòng Ciro trống rỗng. Lần gặp mặt cuối cùng, kỳ thật hắn đã đoán trước được kết cục này, cho nên mới nhịn không được nhắc nhở ông ta chú ý an toàn của bản thân. Nhưng hóa ra vẫn không thể thay đổi được kết cục.
"Điện hạ." Hopkin lo lắng nhìn hắn.
Ciro giơ tay lên, chậm rãi lau mặt một lượt, "Hung thủ dùng tín ngưỡng lực sao?"
Hopkin: "Nghe đồn là vậy."
Ciro: "Mộng đại lục chỉ có Quang Minh thần hội có thể sử dụng tín ngưỡng lực?"
Hopkin nhìn về phía Murdoch.
Người sau nhún vai.
"Mộng đại lục rất thần bí, chúng tôi không thể gạt bỏ bất cứ khả năng nào. Nhưng Quang Minh thần hội hiển nhiên là hiềm nghi lớn nhất." Hopkin trả lời đầy khéo léo.
Ciro: "Người Quang Minh thần hội chỉ có thể dùng tín ngưỡng lực để giết người?"
"Đương nhiên không phải." Murdoch nói, "Bọn họ am hiểu nhất là dùng ngôn từ giết người, cổ động nhân tâm là sở trường của bọn họ."
Ciro vốn muốn hướng sự chú ý của họ vào hoàng hậu hoặc phu nhân Rachel, nhưng nghe thấy lời Murdoch nói, đột nhiên phát hiện ra mình đã xem nhẹ một chuyện vô cùng quan trọng – sau khi Kastalon II chết ai là người được lợi nhất?
Hiển nhiên, chính là mình.
Phu nhân Rachel là tình nhân của Kastalon II, Howl là người thừa kế thứ hai. Hoàng hậu Samantha giấu sau màn, còn đại biểu trước mặt hoàng hậu chính là mình.
Dù bề ngoài Quang Minh thần hội có bao nhiêu hiềm nghi, thật ra hắn mới là người đáng nghi nhất!
Hơn nữa hắn mới vừa nói qua, Kastalon II có ý giam lỏng hắn. Dưới tình huống như vậy, để đi lên ngai vàng hoàng đế đế quốc, để phản kích áp bách của Kastalon II, ra tay mưu sát trước để chiếm lợi thế hoàn toàn là hợp lẽ.
Lưng Ciro toát mồ hôi lạnh, bởi vì ngay lúc vừa rồi, ngay cả bản thân hắn suýt nữa cũng bị thuyết phục rằng mình là người giết Kastalon II.
Hoàn mỹ không có chút khuyết điểm.
"Điện hạ?" Tiếng Hopkin gọi về sự chú ý của hắn.
Ciro trấn định, tựa hồ muốn từ trên mặt bọn họ nhìn ra điểm gì, nhưng hắn chỉ nhìn thấy Hopkin bình tĩnh và Murdoch trầm mặc.
Hai lão cáo già.
"Nếu phụ hoàng thật sự chết trong tay Quang Minh thần hội, là con và là người thừa kế của ngài, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng!" Ngữ điệu nói chuyện của Ciro lập tức thay đổi. Đúng vậy, dù bọn họ hoài nghi hắn là hung thủ, nhưng hiện giờ nhất định chưa có chứng cớ. Hắn không biết mấy ngày nữa liệu sẽ có "chứng cớ" bất lợi cho hắn xuất hiện hay không, nhưng chí ít bây giờ chưa thể nhanh như vậy. Cho nên hắn phải nắm lấy thời cơ này, tranh thủ cho mình càng nhiều ích lợi càng tốt.
Hopkin nói: "Bệ hạ trên trời có linh thiêng nghe thấy câu ấy nhất định sẽ rất vui mừng."
Ciro đi thẳng vào vấn đề: "Ta cần hai vị giúp đỡ."
Hopkin và Murdoch liếc mắt nhìn nhau một cái.
Ciro: "Đế quốc cần lãnh tụ."
Hopkin chậm rì rì nói: "Hiện giờ hoàng hậu đang trấn giữ hoàng cung."
Tim Ciro nhất thời lạnh phân nửa. Tại thời điểm thế này, người đầu tiên ông ta nghĩ tới không phải hắn mà là hoàng hậu.
Murdoch tiếc chữ như vàng đột nhiên mở miệng: "Lúc này hẳn là do hoàng thái tử điện hạ đứng ra."
Hopkin kinh ngạc nhìn.
Murdoch tựa hồ không biết mình vừa nói ra lời kinh dị cỡ nào, hỏi ngược lại: "Không phải sao? Điện hạ mới là tương lai của đế quốc."
Hopkin rất nhanh hiểu được ngụ ý của ông ta. Kastalon II băng hà, để lại hai người thừa kế – hoàng thái tử Ciro và vương tử Howl. Đối với bọn họ, ai thích hợp làm hoàng đế hơn? Đáp án không phải nghi ngờ. Ngay từ đầu, phu nhân Rachel và bọn họ đã không đứng trên cùng trận tuyến. Vào lúc này, Ciro là lựa chọn duy nhất. Huống chi, hoàng hậu Samantha đã giành trước chạy tới hoàng cung, chiếm giữ tiên cơ!
Khi Hopkin kịp phản ứng, Ciro cũng đồng thời ý thức được, bọn họ không biết âm mưu của mẫu thân mình. Nói cách khác trong cảm nhận của bọn họ, mình và mẫu thân vẫn chung một chiến hào. Cho nên cùng là hoàng hậu trấn giữ hoàng cung nhưng đối với bọn họ lại có ý nghĩa khác.
"Đúng vậy. Ta phải đứng ra." Ciro không buông tha cho cơ hội này. Hắn nói đầy thâm ý, "So với mẫu hậu, ta càng cần hai vị ủng hộ."
Hopkin và Murdoch nghi hoặc liếc nhau, tựa hồ không hiểu ý tứ trong lời hắn.
Ciro khẽ thở phào, chậm rãi đứng lên. Chỉ cần ba đại gia tộc không biết đến tính toán của hoàng hậu, không rình rập sau lưng hắn, cục diện sẽ không quá khó giải quyết. Hắn khẽ mỉm cười với Hopkin và Murdoch: "Ta muốn đảm đương trách nhiệm mới có của ta. Mời hai vị tiếp tục."
Cửa đột nhiên bị phá mở.
Soso nghiêng ngả lảo đảo bổ nhào vào.
Ciro theo bản năng vươn tay muốn đỡ cậu, nhưng khoảng cách giữa hai người gần hai ba thước, cho nên chờ đến khi hắn tới nơi, chỉ kịp nâng Soso đang nằm dưới thảm dậy.
"Xảy ra chuyện gì?" Ciro vừa nâng Soso lên, vừa giúp cậu xoa mũi.
Soso đau đến mức nước mắt vòng quanh, "Hỏa nguyên tố, xao động rất lợi hại."
Vincent đứng ở cửa bổ sung, "Hỏa nguyên tố bạo động."
120. Tranh đoạt đế vị (mười)
Đao ngắn đen như mực, kiểu dáng bình thường nhất thợ săn dùng để phòng thân. Tháo vỏ đao, đao phong lạnh đến rùng mình.
Hoàng hậu Samantha đặt thanh đao trước mặt phu nhân Rachel.
Phu nhân Rachel mỉm cười: "Ngươi chuẩn bị thật là chu đáo."
Hoàng hậu Samantha: "Ta chờ đợi ngày này đã lâu."
Phu nhân Rachel chậm rãi đưa tay, nắm chuôi đao đánh giá một lát, "Không tồi, chắc sẽ được chết rất sung sướng. Ta hẳn nên cảm tạ ngươi không có đưa cho ta một con dao cùn để ta từ từ hưởng thụ quá trình tử vong."
Hoàng hậu Samantha: "So với quá trình ta chú trọng kết quả hơn."
Hai tay phu nhân Rachel nắm lấy chuôi đao, nhắm vào chính trái tim mình, "Thật khó tin, ta thế mà lại chẳng có chút sợ hãi, thậm chí còn hơi chờ mong. Ngươi nói tại sao lại thế nhỉ?"
Hoàng hậu Samantha chậm rì rì uống trà, "Có lẽ ngươi đã hiểu ra mình không cần thiết phải tồn tại."
"Ngươi nói rất đúng. Từ một khắc kia khi ta độc chết hoàng thái tử tiền nhiệm, ta đã biết ngươi tuyệt đối sẽ không buông tha cho ta. Từ thời điểm đó, ta đã có suy nghĩ tự sát, nhưng ta ngăn lại xung động này của mình." Trên mặt phu nhân Rachel lộ ra nụ cười vui vẻ chân thật, "Bởi vì ta không giống ngươi, so với kết quả, ta thích quá trình hơn. Ta đã đem thế lực tích góp từng chút từng chút một trong mấy năm nay giao cho Ciro, ngươi nói, hắn có buông tha cho ngươi bởi vì ngươi là mẫu thân hắn không?"
Hoàng hậu Samantha ung dung: "Chuyện của nó lát nữa ta sẽ xử lý."
"Ngươi sẽ xử lý thế nào?" Phu nhân Rachel nhẹ nhàng vuốt ve môi mình, "Mưu sát hoàng đế, tội danh này ổn lắm."
Hoàng hậu Samantha không phủ nhận.
"Ta và Howl có lẽ sẽ trở thành đồng bọn hoặc tòng phạm. Có điều cũng không quan trọng, bởi vì trong mắt ngươi Howl hoàn toàn không có sức uy hiếp." Phu nhân Rachel tiếp tục tự nói, "Sau đó, nghị viện sẽ phát sầu vì người thừa kế tiếp theo của đế quốc. Đúng lúc ấy, hoàng hậu kịp thời tuyên bố một tin tức tốt. Nàng, mang thai. Tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng, kết cục hoàn mỹ cỡ nào."
Hoàng hậu Samantha: "Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội nhìn thấy cảnh đó."
"Những lời này ta cũng trả lại... ngươi!" Nàng đột nhiên giơ cao thanh đao, đâm mạnh vào tim!
Máu tươi bắn tung tóe, nhanh chóng nhuộm đỏ y phục nàng, tay nàng, khăn trải bàn trước người nàng.
Mặt phu nhân Rachel hơi vặn vẹo, thân thể co rút đau đớn, nhưng ánh mắt nàng lại gắt gao nhìn chằm chằm vào hoàng hậu Samantha, tươi cười quỷ dị âm trầm, "Ta có một bí mật... chưa nói cho ngươi biết... trên người ta có tín ngưỡng lực của anh ấy... cho nên, một khi ta chết, tín ngưỡng lực... sẽ, sẽ trở lại trên người anh. Ngươi cho là mình giam cầm... thật sự có thể giam cầm nổi một... vị thần, chân chính..." Nàng dùng hết chút sức lực cuối cùng, đẩy thanh đao vào trong cơ thể!
Tươi cười đọng lại trên mặt nàng.
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào thẳng hoàng hậu Samantha, giống như đang nhìn một tên hề đáng cười nhất thế giới, sau đó từng chút, từng chút chậm rãi ngã xuống.
Hoàng hậu Samantha nhìn giọt máu trong chén trà, chầm chậm đổ nó vào trên cỏ.
"Rhodes."
Rhodes như âm hồn xuất hiện sau lưng nàng, "Bệ hạ." Ánh mắt ông ta vẫn luôn nhìn mũi chân, như thể hoàn toàn không chú ý thấy thi thể ở bên.
"Tư tế đâu?" Nàng hỏi.
Rhodes: "Bọn họ bị giam trong hầm ngầm."
Hoàng hậu Samantha: "Nghĩ cách khiến chúng nói ra điều ta muốn nghe."
Rhodes: "Xin bệ hạ yên tâm." Hắn vừa nói xong, sắc mặt đột nhiên biến đổi, "Bệ hạ cẩn thận!"
Hoàng hậu Samantha nghiêng đầu, chợt nhìn thấy một ảo ảnh vàng rực xuất hiện giữa không trung, vương miện thật lớn trên đầu cùng khí tức Quang Minh thần thánh trôi nổi trong không khí đã tỏ rõ thân phận của hắn.
"Giáo hoàng bệ hạ." Hoàng hậu Samantha vẫn ngồi tại chỗ, không có chút ý tứ muốn rời nửa bước.
Rhodes sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hai chân không ngừng run rẩy dịch về sau.
"Trên người ngươi có khí tức vong linh tà ác." Giáo hoàng ở trên cao nhìn xuống ông ta.
Đột nhiên thân thể Rhodes co lại, thi triển thuật độn thổ chạy trốn.
Hoàng hậu Samantha nói: "Hắn là người của ta."
Giáo hoàng khẽ mỉm cười: "Hôm nay ta đến đây vì bệ hạ." Ảo ảnh của hắn rung lên giữa không trung.
Hoàng hậu Samantha: "Nhân loại không có khả năng điều khiển được thần tích, ngài không sợ nó hút sạch tinh thần lực sao?"
Giáo hoàng: "Vẫn còn trong vòng khống chế. So sánh với thần tích của ta, ta càng lo lắng cho tình cảnh của bệ hạ hơn."
Hoàng hậu Samantha: "Đúng vậy. Ta cũng thực lo lắng, tư tế của ngài mưu sát trượng phu của ta, đây là khiêu khích toàn bộ đế quốc, thưa giáo hoàng bệ hạ!"
"Ta nghĩ chúng ta không cần tốn nước miếng vì mấy thứ giả tạo ấy nữa." Mặt giáo hoàng không chút gợn sóng, "Chân tướng là gì ta và ngài đều biết rõ, không phải sao? Thật lâu trước kia ngài đã biết, trên đời này không chỉ có nữ thần Quang Minh là vị thần duy nhất."
Hoàng hậu Samantha: "Ngài định sám hối vì Quang Minh thần hội đã gieo rắc cho thế nhân một lời nói dối kinh thiên động địa sao?"
Giáo hoàng: "Bệ hạ, ngài còn nói thêm nữa sẽ chỉ tổ lãng phí thời gian của chính ngài. Mục đích của ngài ta rất rõ ràng, cũng như ngài rõ ràng mục đích của ta. Cho nên, ta nghĩ tại đây lấy đó làm cơ sở, chúng ta có thể có một vụ giao dịch không tồi."
Hoàng hậu Samantha từ từ ngẩng đầu.
Giáo hoàng nói tiếp: "Ta có thể để hai tư tế kia thừa nhận bọn họ chịu sự khống chế của Ciro điện hạ phạm vào sai lầm mưu sát hoàng đế đế quốc, còn điều kiện trao đổi chính là đề án bệ hạ Kastalon II không thể thông qua. Giúp người đã chết đạt thành nguyện vọng, an ủi vong hồn linh thiêng của ngài ấy trên trời, ta nghĩ nghị viện quý quốc nhất định sẽ vui vẻ vâng mệnh."
"Ngài nói xong rồi à?" Hoàng hậu Samantha đặt hai tay lên bàn, chậm rãi đứng lên.
Giáo hoàng: "Đúng vậy, ta đang đợi ngài có câu trả lời thuyết phục."
Hoàng hậu Samantha: "Hy vọng ngài không quá chờ mong, bởi vì đáp án của ta nhất định sẽ khiến ngài thất vọng. Không có sự trợ giúp của ngài, ta vẫn có thể đạt được những điều mình muốn."
"Ta nghĩ ngài còn chưa hiểu hết tính nghiêm trọng của sự việc." Giáo hoàng nói, "Lời trước khi chết của phu nhân Rachel hẳn đã cho ngài đầy đủ gợi ý. Tín ngưỡng lực là sức mạnh của thần, một khi hắn ta lần nữa có được sức mạnh đó, đế quốc sẽ không có ai là đối thủ của hắn. Dù thần khí của hải thần hoàng có cường đại, cũng không thể ngăn chặn một vị chủ thần đầy đủ sức mạnh. Nhưng Quang Minh thần hội thì khác, sau lưng chúng ta là vị thần hùng mạnh nhất thế giới. Chỉ khi ngài hợp tác cùng ta, đế quốc mới có thể tránh khỏi đại nạn."
"Hình như ngài đã có một quá trình quan sát rất thú vị."
Giáo hoàng: "Trước khi sử dụng thần tích, ta muốn thăm dò tình hình trước đã."
Hoàng hậu Samantha: "Xem ra theo ý của ngài, đe dọa của phu nhân Rachel thực nghiêm trọng."
Giáo hoàng: "Vô cùng nghiêm trọng."
"Nhưng trong mắt ta, còn lâu mới đủ nghiêm trọng đến mức để cho ngươi nhúng chàm đế quốc." Hoàng hậu Samantha ngẩng đầu, ngay cả khi đứng dưới hắn, thắt lưng nàng vẫn thẳng tắp, khí thế vẫn sắc bén, ánh mắt vẫn kiên định.
"Ngài sẽ hối hận vì quyết định này." Giáo hoàng nói.
"Ngươi lầm rồi, ta sẽ không hối hận." Hoàng hậu Samantha ngạo mạn, "Tuy ta khao khát thắng lợi, cũng sợ hãi tử vong, nhưng ta chắc chắn sẽ không bán đứng đế quốc cho ngươi."
Giáo hoàng mặt không đổi sắc: "Nếu ngài thay đổi ý kiến, lúc nào ta cũng sẵn lòng..."
Hoàng hậu Samantha: "Nghe nói gần đây bên trong Quang Minh thần hội xuất hiện chia rẽ, so với xen vào chuyện người khác, ta cảm thấy ngươi nên quay về chỉnh đốn nội vụ thì hơn."
Giáo hoàng im lặng nhìn nàng, ảo ảnh biến mất giữa không trung.
Hoàng hậu Samantha chậm rãi lui về ngồi trên ghế.
Lạch cạch...
Người ngồi xe lăn toàn thân bị quây trong áo choàng đen lần nữa xuất hiện sau lưng nàng.
Hoàng hậu Samantha nói: "Em mệt chết đi."
Người áo đen vươn tay, tựa hồ muốn đụng vào nàng, nhưng khoảng cách giữa hai người quá xa. Hắn cố gắng thật lâu, rồi chỉ có thể thu tay lại.
Hoàng hậu Samantha ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi: "Cách thành công chỉ còn một bước cuối cùng, không thể bỏ dở giữa chừng." Nàng xoay người, chủ động phủ phục trên đầu gối hắn, mỉm cười nhìn hắn: "Rất nhanh thôi chúng ta sẽ thành công."
Người áo đen giơ ngón tay lên.
Hoàng hậu Samantha nắm lấy tay hắn, đưa đến bên môi nhẹ nhàng hôn.
"Bệ hạ." Rhodes đột nhiên xuất hiện.
Trong mắt hoàng hậu Samantha hiện lên sát ý, nhưng cực lực nhịn xuống, "Chuyện gì?"
Rhodes bẩm báo: "Hoàng thái tử Ciro dẫn người xông vào cung!"
Hoàng hậu Samantha bình tĩnh: "Đi mời Murdoch và Hopkin đến."
"Dạ." Rhodes đang muốn đi, chợt nghe thấy nàng nói, "Còn nữa, xử lý thi thể phu nhân Rachel."
"Dạ." Rhodes nháy mắt di chuyển đến bên cơ thể phu nhân Rachel, từ từ dịch ghế ra, để thi thể nàng ngã xuống mặt đất, sau đó dùng thổ hệ ma pháp không ngừng xúc đất sang bốn phía tạo thành một cái hố, lấp đất chôn người. Ông ta làm xong quay đầu lại, phát hiện hoàng hậu Samantha và người áo đen đã rời đi.
***
Khi Vincent nói hỏa nguyên tố bạo động, người Ciro nghĩ đến đầu tiên chính là người phu nhân Rachel đã đề cập.
Hắn cho gọi Keane, nhưng Keane ngoại trừ giao vòng cổ ra, hoàn toàn không có bất cứ ấn tượng gì với người phu nhân Rachel nói.
Ciro ngẫm nghĩ, quay đầu bảo Gallon: "Ngươi đi mời dì Olivia lại đây, đưa cả quân đoàn ma pháp đến nữa."
Gallon cương quyết: "Điện hạ, trách nhiệm của tôi là bảo vệ an nguy của ngài!" Đây là lần đầu tiên y trực tiếp kháng nghị.
Ciro: "Dì Olivia không tin tưởng Keane, nhưng bà ấy tin tưởng ngươi."
Sắc mặt Gallon thoáng hòa hoãn.
"Ta cũng vậy." Ciro vỗ vai y, kéo tay Soso ra ngoài.
Hopkin từ trong phòng đuổi theo: "Điện hạ muốn đi đâu?"
Ciro: "Hoàng cung. Ta muốn biết rõ một chuyện!"
Trong lòng Hopkin đột nhiên có dự cảm không tốt, nhịn không được kêu: "Điện hạ."
Ciro vẫn đi về trước, "Ông và Murdoch thành thành thật thật ngồi ở đây, xung quanh tăng mạnh thủ vệ, quan trọng nhất là," Hắn đột nhiên quay đầu, "Không được đi đâu!"
Hopkin sửng sốt. Từ khi ông lên làm tộc trưởng gia tộc Charlie, chưa có ai dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ông Cho dù là Kastalon II, khi đối mặt với ông phần lớn đều chỉ châm chọc khiêu khích, rất ít khi dùng giọng điệu ra lệnh thế này.
"Hoàng đế bệ hạ tương lai của chúng ta thật là đáng yêu, không phải sao?" Murdoch đung đưa chén rượu bước ra.
Hopkin hỏi: "Ông nghe thấy lời điện hạ nói chưa?"
"Cái gì?"
"Không được đi đâu." Hopkin vỗ vai ông ta, "Ta sẽ mang tất cả rượu ngon ra, chuốc cho ông say khướt đến khi không nói nên lời mới thôi."
Murdoch nhún vai, "Được rồi. Nhưng tỉnh rượu xong thì đừng có ký giấy đòi nợ ta đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro