Chap 45
Mặc dù Vương Hạc Đệ bảo Ngu Thư Hân về phòng chờ nhưng cô ngồi trên giường được một lúc lại không còn nhẫn nại nữa.
Sự khó chịu và tự trách ngập tràn trong tâm trí.
Ngu Thư Hân tựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc sofa còn hơi nhăn, chỉ mới mấy phút trước Vương Hạc Đệ vẫn còn nằm trên kia.
Cô thở dài một hơi, buồn rầu thầm nghĩ: Tại sao cô lại nói ra ý muốn đó chứ? Tại sao lại nói cho anh nghe suy nghĩ thật mình của mình? Rõ ràng cô và Vương Hạc Đệ... thật sự giữa hai người không có bất kỳ trách nhiệm gì mà.
Ngu Thư Hân cách một lúc lại nhìn đồng hồ, nửa tiếng nhanh chóng trôi qua. Chỗ ở của cô cách trung tâm thành phố khá xa, cô chọn chỗ xa thế này là vì bảo đảm bọn chó săn sẽ không phát hiện ra được.
Ngu Thư Hân tính toán thời gian, từ đây chạy đến trung tâm thành phố, rồi còn tìm quán ăn, cộng cả thời gian quay về..
Cô sốt ruột nhìn đồng hồ treo trên tường, đã là 11h30 rồi. Mặc dù Vương Hạc Đệ là một người đàn ông trưởng thành, nhưng bên cạnh đó cũng là một ngôi sao nam có danh tiếng rất lớn, thế mà lại một thân một mình chạy xe ở bên ngoài..
Trong lòng Ngu Thư Hân không thể yên tâm được, đã mấy lần muốn gọi điện bảo anh về đi, nhưng ngón tay mới đặt lên dãy số trên màn hình cũng không gọi đi.
Nhỡ anh đang lái xe thì sao? Hoặc là đang gặp phải phiền phức gì thì thế nào?
Sau khi cẩn thân mặc áo khoác vào, Ngu Thư Hân đi xuống phòng khách ngồi chờ. Đợi mấy phút lại không nhịn được đi đến đứng trước cửa sổ sát đất kéo rèm ra, nhìn cửa lớn trống rỗng.
Không biết đã là lần lần thứ mấy cô ngước nhìn đồng hồ, kim chỉ giờ sắp chạm đến số 12 rồi, cô đi tới đi lui trước khung cửa sổ, điện thoại cầm trong tay, trong lòng rất muốn gọi cho anh, chợt ngoài cửa truyền đến tiếng xe hơi rất nhỏ.
Ngu Thư Hân lập tức đặt điện thoại qua một bên, cúi đầu nhìn áo khoác trên người một lượt rồi bước nhanh đến cửa chính.
Lúc cô vừa mới bước đến thì cửa nhà cũng vừa vặn được mở ra. Vương Hạc Đệ cầm túi đồ ăn có in logo của quán ăn trong tay, thấy Ngu Thư Hân thì hơi giật mình.
Ngu Thư Hân tiến lên phía tước, trong mắt mang theo sự vui vẻ, nói: "Thầy Vương, anh đã về rồi!"
Trên mặt Vương Hạc Đệ vốn đang có một nụ cười nhạt, đột nhiên mày nhíu lại, hỏi: "Sao lại đi ra đây?"
Anh ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ lầu hai.
Ngu Thư Hân thở phào nhẹ nhõm đáp: "Tôi nghe được tiếng xe của anh!"
Hai người đi vào trong, Vương Hạc Đệ hỏi: "Sao cô biết đó là tôi?"
Ngu Thư Hân nhìn anh một cái, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi nheo lại, đáp: "Tôi nghe thấy được!"
Không chỉ là tiếng xe đậu, mà còn cả tiếng bước chân, cô đều nghe được hết.
Vương Hạc Đệ hơi dừng bước chân, nhưng không nói thêm gì, chỉ ừ một tiếng mà thôi.
...
Vương Hạc Đệ đặt đồ ăn xuống bàn, Ngu Thư Hân ngồi ở đối diện anh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào túi đồ ăn, không ngẩng đầu lên chỉ hỏi: "Tôi ăn được rồi chứ ạ?"
Nửa đêm 12 giờ, Vương Hạc Đệ thế nhưng không buồn ngủ chút nào. Cô gái trước mặt có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, không trang điểm, da trắng trẻo mộc mạc.
Vương Hạc Đệ nắm chặt hai tay đặt lên đầu gối, giọng điệu không tự chủ được dịu xuống: "Ăn đi."
Ngu Thư Hân híp mắt cười với anh, sau đó mở gói khoai lang nướng ra, vừa mới ngửi được mùi thơm, nước bọt của cô đã muốn tràn ra ngoài cả rồi.
Nhưng mà khoai lang mới ra lò còn quá nóng, Ngu Thư Hân không biết Vương Hạc Đệ làm thế nào mới có thể mua được.
Khoai lang tỏa ra hương thơm ngọt ngào, còn mang theo cả hơi nóng, làm cả lòng bàn tay cô đỏ lên thế nhưng vẫn bất chấp cầm nó trong tay.
Muốn ăn nhưng lại sợ nóng, khoai lang cứ lăn lăn trong tay cô, trong miệng không ngưng phát ra âm thanh "ui ui".
Ngu Thư Hân có hơi vội, nhưng từ đầu tới cuối cũng không muốn thả khoai ra, ngón tay cũng bị nóng để ửng đỏ.
Đột nhiên độ nóng trên tay mất đi, cô ngẩng đầu chợt thấy Vương Hạc Đệ đang cầm khoai lang, anh bình tĩnh lột vỏ ra.
Ngu Thư Hân vội nói: "Thầy Vương ơi để tôi làm là được rồi ạ."
Bóc vỏ khoai lang sẽ làm tay bị dính rất khó chịu.
Vương Hạc Đệ vẫn không nhìn cô, từ tốn lột vỏ khoai, sau đó cẩn thận tách ra, hơi nóng liền tản nhanh đi trong không khí, cuối cùng anh đưa nửa củ khoai cho Ngu Thư Hân.
Ngu Thư Hân nhận lấy, cắn một miếng, lập tức nói: "Ngon quá!"
Trong mắt Vương Hạc Đệ thoáng hiện qua ý cười, lại bóc một củ khoai khác cho cô, đồng thời cũng mở hộp sủi cảo nhân tôm ra, đũa cũng được đặt ngay ngắn bên cạnh.
Ngu Thư Hân ăn xong một củ khoai bèn quay sang ăn hai cái sủi cảo nhân tôm, hai má phồng lên, ánh mắt theo thói quen nheo lại, nhìn dáng vẻ vô cùng thỏa mãn.
Nuốt sủi cảo xuống, Vương Hạc Đệ lại đúng lúc đưa củ khoai đã bóc vỏ tới, Ngu Thư Hân nói: "Cảm ơn thầy Vương ạ."
Vương Hạc Đệ: "Không cần phải cảm ơn."
Ngu Thư Hân cười rất vui vẻ, nhìn ra được cô thật sự đang đói. Nhưng vì thời gian quá muộn nên cũng không cho cô ăn quá nhiều.
Ngu Thư Hân ăn bảy phần no thì tự giác buông đũa.
Thân thể thả lỏng dựa vào ghế, vui vẻ nói: "Cảm ơn thầy Vương, tôi thật sự rất vui."
Cô là vui thật, mặc dù cô là loại người không thích gây phiền phức cho người khác, nhưng sau khi mang thai tính cách tựa như nhạy cảm hơn rất nhiều, lúc Vương Hạc Đệ ở đây, cô luôn giấu đi sự khó chịu trong người, buổi tối ở nhà một mình cũng chỉ biết cố chịu đựng.
Cho dù than thể cô có khỏe hơn đi chăng nữa thì cũng đang mang thai gần 9 tháng rồi, không thể nào không có phiền phức hay khó chịu gì.
Đã biết bao đêm cô đột nhiên đói bụng, cực kỳ thèm ăn một món nào đó, nhưng rốt cuộc cũng không làm phiền đến ai, cho dù Trần Băng đã nói có chuyện gì bao gồm cả việc tự dưng thấy đói cũng có thể gọi cho anh ta hoặc Hiểu Hiểu.
Phụ nữ có thai là lớn nhất, Ngu Thư Hân từ chối việc có thêm một người nữa ở trong nhà, nhưng Trần Băng và Hiểu Hiểu cũng dùng hết khả năng để chăm sóc cho cô.
Ngu Thư Hân nhìn người đàn ông mặt mày như tranh vẽ, đẹp trai ngất trời đang ngồi đối diện mình, cô dịu dàng nói: "Bảo bảo nói nó cũng rất vui, cảm ơn anh."
"Không cần khách sáo." Vương Hạc Đệ dời tầm mắt từ khuôn mặt cô xuống cái bụng đang nhô lên, nói: "Thay tôi nói lại với nó nhé."
Ngu Thư Hân sửng sốt một chút, Vương Hạc Đệ cũng sẽ nói đùa với cô à?
Thật quá vui vẻ nha.
Ngu Thư Hân cười đáp: "Vâng ạ, nhất định sẽ nói lại giúp anh."
Giữa hai hàng chân mày của Vương Hạc Đệ mang theo ý cười, anh đứng lên nói: "Lên lầu nghỉ ngơi đi."
Ngu Thư Hân gật đầu, chờ Vương Hạc Đệ dọn dẹp bàn ăn xong thì cùng lên lầu.
Chờ đến khi về phòng, Ngu Thư Hân rửa mặt sơ qua, cũng đã hơn 12h30 rồi.
Tắt đèn phòng ngủ đi, căn phòng lập tức rơi vào bóng tối, rèm cửa được kéo phân nửa, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trong.
Ngu Thư Hân chớp chớp mắt thích ứng một lúc, sau đó lặng lẽ quay đầu nhìn về phía sofa trong bóng tối.
Trên sofa không có động tĩnh gì, hơi thở của Vương Hạc Đệ ổn định, anh nằm rất ngay ngắn.
Cô nhìn một lúc, lại nhẹ nhàng xoay người, đưa lưng về phía anh, chui đầu vào chăn, trên môi mang theo nụ cười, thấp giọng nói: "Bố con bảo mẹ chuyển lời lại với con, không cần khách sáo nha bảo bảo."
Trong bụng không có động tĩnh gì, thời gian này chắc đang nghỉ ngơi rồi. Ngu Thư Hân thỏa mãn nhắm mắt, không lâu sau liền ngủ.
...
Bởi vì hôm qua ngủ muộn nên hôm nay Ngu Thư Hân dậy trễ hơn so với bình thường. Cô ngồi dậy, đầu óc có hơi choáng váng, cô tựa vào đầu giường nhớ lại chuyện tối hôm qua, sau đó mở to hai mắt nhìn sofa.
Trên ghế được sắp xếp gọn gàng, trong đầu Ngu Thư Hân lập tức chạy qua một dòng chữ: Hôm qua cô và Vương Hạc Đệ ngủ cùng một phòng.
Không biết là do hôm qua được ăn món mình thèm hay là do tâm tình, sáng hôm nay lúc Ngu Thư Hân thức dậy thì bất ngờ dạ dày không thấy khó chịu gì, cô ngậm bàn chãi đánh răng, nhìn bản thân mình trong gương, lẩm bẩm nói: Cô và thầy Vương làm thế nào tới mức phát triển thành ở chung một phòng vậy nhỉ?
Cô hoàn toàn rối rắm, đánh răng xong thì dùng nước lạnh rửa mặt, lúc này mới tỉnh táo đôi phần. Làm các bước dưỡng da, đứng trước gương chảy đầu thật lâu, sắc mặt cô cũng còn tốt.
Chảy tóc xong thì quấn lại thành một búi nhỏ trên đầu, để lộ ra cần cổ thon dài và khuôn mặt thanh lệ sạch sẽ.
Mới vừa mở cửa phòng ra thì chạm mặt ngay với Vương Hạc Đệ.
Hai người cùng giật mình, Ngu Thư Hân theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ một chút... Mặc dù hôm nay cô dậy trễ nhưng lúc này cũng không tính là muộn lắm..
Ngu Thư Hân dời mắt đi, ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Buổi sáng tốt lành nha thầy Vương."
Vương Hạc Đệ nhìn cô một lúc lâu, nói: "Buổi sáng tốt lành."
Hai người một trước một sau xuống lầu, Vương Hạc Đệ đi ở phía trước, anh luôn tỉ mỉ như vậy. Lúc lên lầu thì đi phía sau, lúc xuống lầu lại đi phía trước.
Bước xuống lầu một bỗng ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Hai người ngồi xuống bàn ăn, bữa sáng có quá khiều khác biệt so với trước kia, phần lớn là đồ ăn dinh dưỡng dành cho phụ nữ có thai.
Hai người ngồi đối diện nhau, yên tĩnh dùng bữa.
Ngu Thư Hân uống một ngụm cháo, ăn thêm một cái trứng gà và một tí rau củ, thức ăn đầy tinh bột. So với nửa tháng trước đây được tính là ăn không ít rồi.
...
Sau khi dùng bữa sáng xong, Vương Hạc Đệ ngồi đọc sách, bên dưới quyển sách còn vài quyển kịch bản. Ngu Thư Hân nhìn lướt qua nhưng không tò mò hỏi chuyện.
Từ khi mang thai cô luôn kiên trì tập yoga, cho dù cơ thể mệt mỏi thế nào cũng phải tập ít nhất một hai động tác một ngày.
Vương Hạc Đệ tựa vào sofa đọc kịch bản, còn Ngu Thư Hân lại tập luyện theo video dạy yoga.
Hai con người ở cùng nhau cũng không có khác biệt quá lớn, rất bình thường, nhưng lại mang đến cảm giác tĩnh tâm an nhàn cho cô.
...
Buổi tối sau khi tắm xong, Ngu Thư Hân sớm nằm trên giường. Hôm nay hình như Vương Hạc Đệ hơi bận rộn, luôn nói chuyện điện thoại, gần mười một giờ mới quay về phòng.
Ngu Thư Hân đã có hơi mệt mỏi, nhưng không hiểu sao vẫn không muốn ngủ, cô cầm quyển sách về thai kỳ trong tay, tựa đầu vào đầu giường ngủ gà ngủ gật.
Tiếng mở cửa của Vương Hạc Đệ rất nhỏ, nhưng cô lập tức tỉnh ngủ.
Cô mở to mắt nhìn Vương Hạc Đệ một lúc, ý thức của Ngu Thư Hân vẫn còn hỗn loạn, cô lầm bầm nói: "Anh đã về rồi..."
Vương Hạc Đệ nhìn biểu cảm mờ mịt của cô, còn cả đôi mắt đang muốn díp cả lại kia, trong lòng không tự chủ được lập tức mềm nhũn, nói: "Ừm, ngủ đi."
"Vâng." Có được câu trả lời của anh, Ngu Thư Hân chậm rãi nằm xuống, mơ mơ màng màng nói: "Ngủ ngon."
Vương Hạc Đệ đứng ở đầu giường nhìn cô, nói: "Ngủ ngon."
Cô nhắm hai mắt lại, môi hơi cong lên, nắm chăn trở mình, trong chốc lát hô hấp đều đều.
Vương Hạc Đệ ngồi trên sofa một lúc rồi xoa xoa mi tâm, tắt đèn đi ngủ.
...
Sau khi ở cùng Vương Hạc Đệ, dường như Ngu Thư Hân không có quá nhiều thay đổi, nhưng thật giống như cũng có điểm thay đổi. Cụ thể Ngu Thư Hân không thể nói khác biệt ở đâu, rồi dần dần những thói quen của cô không thể lừa ai được.
Mới đầu cô có thói quen được Vương Hạc Đệ giúp đỡ, có thói quen anh ở cạnh bên, đến giờ, lại từ từ có thói quen ở cùng anh trong một căn phòng.
Một ngày 24 tiếng, ở trong nhà với một người khác.
So với trước đây, Ngu Thư Hân không dám tưởng tượng, còn bây giờ, chỉ ngắn ngủi nửa năm, bên cạnh cô đã có một người khác nữa, từng chút từng chút xâm nhập vào cuộc sống của cô.
Ngu Thư Hân không biết điều này là tốt hay xấu, trong 25 năm cuộc đời của cô, cô vẫn luôn có thói quen một thân một mình, đột nhiên nhận được sự ấm áp, cô lại không biết phải làm sao, còn có cả không nỡ và bất an.
Bởi vì thai nhi dần lớn lên và chèn ép dạ dày, ban ngày khẩu vị của Ngu Thư Hân lúc tốt lúc xấu, nhưng hầu như mỗi buổi tối Vương Hạc Đệ đều sẽ hỏi cô muốn ăn gì.
Lúc đầu Ngu Thư Hân không chịu nói, nhưng sau hai lần đói bụng, âm thanh phát ra có hơi lớn, đến cả Vương Hạc Đệ cũng nghe được.
Ngu Thư Hân đành đỏ mặt nói món ăn mà mình thèm ăn, nếu như có thể chế biến được ở nhà thì Vương Hạc Đệ sẽ xuống bếp chuẩn bị, còn nếu cần phải ra ngoài mua thì anh dặn dò cô đôi câu rồi lái xe đi mua.
Ngu Thư Hân tự nói với lòng mình: Một lần cuối cùng nữa thôi, sau này nhất quyết không làm phiền đến anh nữa.
Nhưng mà, mỗi lần đều bị suy nghĩ của đối phương dắt đi, không tự chủ được rơi vào cái bẫy mà anh đã bày trí xong, mỗi ngày đều được ăn thật no, khiến cô không còn cảm thấy quá khẩn trương khi sắp đến ngày sinh con.
...
Chớp mắt đã qua nửa tháng, những loại phản ứng khi gần sinh của Ngu Thư Hân ngày càng tăng thêm. Bắp chân mảnh khảnh của cô bắt đầu sưng phù, ấn một cái vào bắp chân liền biến thành một cái lổ nhỏ, lúc khám thai đã hỏi qua bác sĩ Lâm, bà ấy đã giải thích cho hai người họ hiểu những triệu chứng có thể xuất hiện vào một hai tháng cuối của thai kỳ.
Chân bị sưng phù nên đi đứng có hơi bất tiện, khiến sắc mặt Ngu Thư Hân có vẻ không được tốt, ngồi không thoải mái, đứng lâu cũng không thoải mái, vô cùng khó chịu.
Thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là triệu chứng bình thường vào tháng cuối của thai kỳ, mỗi ngày chỉ biết nằm trên giường, nâng cao chân lên để giảm bớt đi chút mỏi và sưng phù, ngoài ra cũng không còn biện pháp nào khác.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Ngu Thư Hân luôn kiên trì mạnh mẽ giảng dạy cho bảo bảo.
Vương Hạc Đệ vào phòng hỏi vài câu về tình trạng thân thể của cô, Ngu Thư Hân theo lẽ thường không kể khổ ra, câu trả lời của cô vẫn như những ngày thường.
Vương Hạc Đệ cũng không nói gì, đi vào phòng tắm, một lúc sau tiếng nước chảy vang lên.
Ngu Thư Hân sửng sốt nhìn về phía phòng tắm.
Mấy phút sau người đàn ông bưng một chậu nước gỗ đi ra, đặt xuống cạnh mép giường của cô.
Ngu Thư Hân ngơ nẩng cả người nói: "Thầy Vương..."
Vương Hạc Đệ nói: "Làm dịu phù chân."
Ngu Thư Hân vất vả ngồi dậy, nói: "...Cảm ơn."
Vương Hạc Đệ gật đầu, Ngu Thư Hân vẫn không có thói quen ngâm chân trước khi ngủ, cho dù sau khi mang thai cũng không có, bởi vì cô cảm thấy cách này không có mấy tác dụng làm dịu khó chịu trong người mình.
Nước ấm vừa phải, không nóng không lạnh, cô đặt chân vào chậu nước liền cảm thấy nửa phần dưới của thân thể như được nước nóng nhè nhàng mơn trớn, vô cùng thoải mái.
Cô không nhịn được cảm thán một tiếng, trên mặt lộ ra ý cười.
Thật thoải mái.
Vương Hạc Đệ hỏi: "Nước ấm vừa phải chưa?"
Ngu Thư Hân mở mắt ra đáp: "Rất vừa! Rất thoải mái ạ!"
Vương Hạc Đệ ừ một tiếng, chợt ngồi xổm xuống, không đợi Ngu Thư Hân nhận ra anh định làm gì thì anh đã nắm lấy cổ chân trắng nõn của cô.
Hai tay Ngu Thư Hân chợt nắm chặt ga trải giường, sửng sốt theo bản năng muốn lấy chân ra khỏi tay anh.
Nhưng mà không động đậy được. Bởi vì đã bị Vương Hạc Đệ nắm chặt lại.
Ngu Thư Hân bối rối lắp bắp nói: "Thầy, thầy Vương."
Ngón tay của người đàn ông thon dài, vì đang nửa ngồi xổm nên tầm mắt thấp hơn Ngu Thư Hân rất nhiều. Tóc anh cực kỳ mềm mại, tóc mái đen nhánh rũ xuống, dưới ánh đèn buổi đêm cả căn phòng như được nhuộm thêm một tầng ánh sáng vàng nhạt ấm áp.
Mi mắt hơi rũ, lông mi dày... Ngu Thư Hân nhìn anh đến xuất thần.
Ngón tay của anh nhẹ nhàng xoa xoa bàn chân của cô, lực đạo vừa phải, nhẹ nhàng xoa bóp, hơi thở của Ngu Thư Hân hơi rối loạn, cô nói: "Thầy Vương, để tự tôi làm là được rồi!"
Vương Hạc Đệ không để ý tới lời nói của cô, nước ấm lướt qua bắp chân hơi sưng của cô, đau nhứt tiêu tán đi hơn phân nửa, Ngu Thư Hân vừa sợ lại vừa gấp gáp, cô bất an nói: "Thầy Vương..."
Vương Hạc Đệ hỏi: "Có thoải mái hơn chút nào không?"
Ngu Thư Hân ngơ ngẩn đáp: "Rất thoải mái."
Bàn tay Vương Hạc Đệ dời đi, nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân đau nhức của cô, thật sự là rất thoải mái nhưng trong lòng cô không khỏi thấy phức tạp và bất an, cô chỉ thấy được anh rũ mi mắt, lại không thấy được biểu cảm của anh. Cô thế nhưng cũng không biết nên nói gì.
Từ bàn chân đến bắp chân, Vương Hạc Đệ đều nhẹ tay xoa bóp qua một lần. Tư thế ngồi của anh vẫn không thay đổi, Ngu Thư Hân ngây ngẩn nhìn anh chằm chằm, quên mất cả sự khó chịu trong người, trong mắt cô đột nhiên có chút ướt át.
Hai người không ai nói gì, chỉ có âm thanh phát nước nhẹ nhàng vang lên.
Hai mươi phút sau, Vương Hạc Đệ đứng dậy, Ngu Thư Hân nhìn theo bóng lưng của anh.
Sau đó anh cầm khăn lông đến, lau khô nước trên chân cô, rồi mang chậu nước vào phòng tắm.
Ngu Thư Hân cúi đầu, bàn chân vừa mới ngâm nước ấm xong nên còn hơi ửng đỏ, hơi nóng dần tản ra, sự ấm áp lan từ lòng bàn chân đến các nơi khác trên thân thể, khiến cho mọi sự mệt mỏi mà cô không kể được vào mấy ngày gần đây tan biến đi một ít.
Vương Hạc Đệ nhanh chóng quay lại, cúi đầu nhìn bắp chân của cô, cau mày hỏi: "Bây giờ cảm giác thế nào?"
Ngu Thư Hân ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói hơi khàn: "Rất tốt.."
Vương Hạc Đệ quan sát một lúc mới hỏi: "Đi lại còn mệt mỏi nữa không? Có khá hơn chút nào chưa?"
Ngu Thư Hân hít hít mũi, cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh lại: "Tốt hơn nhiều rồi, không còn mệt mỏi như lúc trước nữa."
Đây cũng là lời thật lòng.
Hai mươi mấy năm trước đây, người bên cạnh dạy cho cô những thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống này cũng không có mấy ai, ngay cả bản thân cô cũng không thèm để ý, cứ ỷ vào thân thể khỏe mạnh, không hề quan tâm đến những thứ bệnh vặt vãnh.
Mang thai hơn nửa năm, cô lại biết thêm được rất nhiều chuyện mà trước kia không biết.
"Cảm ơn." Ngu Thư Hân không biết đã nói cảm ơn với Vương Hạc Đệ bao nhiêu lần rồi.
Vì vừa rồi mới ngâm chân nên sắc mặt của cô cũng có hút hồng hào.
Vương Hạc Đệ ừ một tiếng nói: "Nghỉ ngơi đi."
Ngu Thư Hân gật đầu, đúng lúc này điện thoại anh vang lên nên anh đi ra ngoài nghe điện thoại.
Ngu Thư Hân nằm trên giường nhìn theo bóng lưng của anh, hai chân đặt trong chăn hơi động đậy, có hơi ấm áp, cảm giác ê ẩm cũng không còn xuất hiện nữa.
Cô không được tự nhiên lắm trở người, nhớ đến hình ảnh mấy phút trước người đàn ông ngồi xổm trước mặt cô.
Cho đến giờ Ngu Thư Hân cũng chưa nhìn Vương Hạc Đệ từ góc độ này... Người đàn ông cao lớn ngồi xổm, bờ vai rộng, cánh tay có lực... mái tóc mềm mại đen nhánh.
Hơn nửa năm nay, Vương Hạc Đệ luôn như thế, bọn họ đều tương kính như tân, nhưng trong lúc vô tình cứ chậm rãi đến gần nhau hơn. Cô lui một bước anh liền tiến lên một bước, cô không bao giờ mở miệng nói ra ý muốn của mình, nhưng anh vẫn nắm rõ cô trong lòng bàn tay, luôn dành cho cô sự ấm áp và giúp đỡ lúc cô khó chịu hay yếu ớt mà không có cách nào chống đối được...
Hai mươi lăm năm qua chỉ có Trần Băng và Hiểu HIểu đợi cô ở mép giường, thế nhưng giữa cô và họ luôn có một bức tường thành trong suốt ngăn cách, Ngu Thư Hân không muốn rộng mở cánh cửa trái tim, cũng chưa bao giờ tâm sự với họ.
Mà cho tới giờ cô cũng không biết, hóa ra cảm giác hạnh phúc này một khi đã nếm qua liền không muốn buông tay nữa.
Ngu Thư Hân nhắm mắt lại, dường như vẫn còn cảm thấy bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cô.
Mang theo chút ngứa ngáy, một chút đau xót và một chút ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro