Chap 56
Không bao lâu sau, việc quay phim Thanh Ngọc Án 2 Tạm thời kết thúc.
Lịch trình của Ngu Thư Hân được sắp xếp rất dày đặc. Sau khi rời khỏi đoàn làm phim thì phải ngay lập tức tiến hành quay chụp Tạp chí và tuyên truyền phim, ngoài ra còn phải ghi hình buổi họp báo chương trình.
Nhưng điều đầu tiên khi trở về Đồng Thành, là đi đến một bữa tiệc.
Bữa tiệc với Vương Hà Thần.
Tuy rằng cô không có ý định đi tìm hiểu chuyện gia đình của Vương Hạc Đệ, nhưng cũng biết Vương Hà Thần cùng Vương Hạc Đệ đứng đối lập.
Cho nên ngày đó, khi Vương Hà Thần muốn thêm bạn tốt với mình, cũng đã gửi lời mời kết bạn, Ngu Thư Hân đã nghĩ xong lời từ chối rồi.
Nhưng anh ta sử dụng một lý do mà cô không thể từ chối —
"Ngu tiểu thư, sau khi về nước tôi mới biết, Vương thị cắt đứt hợp tác với Chu gia, hơn nữa còn nhường ra một hợp đồng trọng yếu đối với Vương gia. Nhớ lại, chuyện này hẳn là có chút quan hệ với cô, bất đắc dĩ chỉ có thể mạo muội quấy rầy."
"Chu thị tuy rằng không đủ uy hiếp Vương thị, nhưng đối với em trai tôi mà nói, không thể nghi ngờ là tổn thất rất lớn. Hiện Tại đối phương cố ý hàn gắn quan hệ, cũng mời Ngu tiểu thư nể mặt em trai, cùng tôi thuận tiện."
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của người đàn ông khiêm tốn và nhẹ nhàng, lịch sự và phong độ là vừa phải, không hề làm người ta khó chịu.
Chu thị, Chu Diễn.
Không cần suy nghĩ kỹ, cô biết Vương Hà Thần nói không phải nói dối.
Vương Hạc Đệ cho tới bây giờ chưa từng nói với mình, anh từng vì mình không tiếc tổn thất mà đắc tội toàn bộ Chu thị, hơn nữa còn đem quan hệ náo loạn đến mức này.
Chỉ là một cuộc điện thoại, trong lòng Ngu Thư Hân đã hiểu được, Vương Hà Thần đích thật là một nhân vật lợi hại như lời đồn.
Anh ta rất giỏi trong việc lợi dụng tâm lý con người.
Đoán rằng cô không thể từ chối yêu cầu.
Đoán rằng cô không thể chấp nhận một cách thoải mái, Vương Hạc Đệ vì chính mình, gây ra rắc rối lớn như vậy, chịu nhiều tổn thất như vậy.
"Được." Ngu Thư Hân nói.
Vì vậy, cô đã đi đến cuộc hẹn.
Địa điểm bữa tiệc là "Vân Thuỷ Gian", khách sạn có mức tiêu thụ bình quân đầu người cao nhất ở Đồng Thành. Trợ lý đã sớm chờ ở cửa, Ngu Thư Hân vừa đến, đã được người dẫn lên tầng.
Lên tầng, còn chưa đi được vài bước, trợ lý bên cạnh đã dừng lại, sau đó một mực cung kính khom lưng: "Vương đại thiếu gia."
Ngu Thư Hân ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt đàn ông.
Đó là một khuôn mặt không hề giống với Vương Hạc Đệ, mắt hẹp dài, mắt hai mí nhỏ hẹp nhưng nếp nhăn rõ ràng, môi mỏng mím lại, khóe môi mang theo một nụ cười khiêm tốn.
Nhìn qua rất phong độ, khí chất ôn hòa, như một người đàn ông dịu dàng nhưng rất có quyền lực.
Vương Hà Thần vươn tay: "Lần đầu gặp mặt, Ngu tiểu thư."
Ngu Thư Hân do dự một lát rồi bắt tay lại: "Ngưỡng mộ đại danh từ lâu."
Hai người sóng vai đi về phía phòng, giọng Vương Hà Thần ôn hoà: "Lần này mời Ngu tiểu thư đến, thuần túy là tư tâm của tôi. Em trai với tôi là anh em ruột thịt không có gì khác nhau, tuy rằng hiểu được nỗi khổ của Ngu tiểu thư, nhưng làm anh, vẫn không hy vọng cuộc sống sau này của nó quá mức vất vả."
Mỗi một câu nói đều trải qua cân nhắc câu từ mới nói ra miệng, người bên ngoài nghe có vẻ, thật giống như một vị anh cả tốt có trách nhiệm nghiêm túc.
Ngu Thư Hân lại lười diễn kịch với anh ta, chỉ cười, vẫn giữ khoảng cách: "Ừ, tôi hiểu."
"Chính là phòng này." Vương Hà Thần giơ tay lên, nhẹ nhàng khoác lên lưng cô, cười làm động tác mời, "Cùng nhau vào chứ?"
Lòng bàn tay dán vào làn da trần trụi của Ngu Thư Hân, mang theo nhiệt độ lạnh lẽo, làm cho thân thể cô theo bản năng cứng đờ.
Rõ ràng là một động tác hợp lễ nghi, lại làm cho toàn thân cô căng thẳng không hiểu sao.
Cô quay đầu, cuối cùng nghiêm túc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Vương Hà Thần mặt mày mỉm cười, nhìn qua vẫn là quý công tử khiêm tốn phong độ, tu dưỡng cùng cử chỉ đều làm cho người ta không hề phát hiện sai lầm.
Ngu Thư Hân mím môi, không để lại dấu vết dịch bước chân, tránh khỏi tay anh ta.
Cảm thấy cô bài xích, Vương Hà Thần cười khẽ một tiếng, thu tay về, trên mặt lại không có nửa điểm xấu hổ, ngược lại hào phóng đáp lại: "Thất lễ."
Nói xong, nghiêng người, để cho cô tiến lên.
Ngu Thư Hân không từ chối, cất bước đi vào phòng.
Vương Hà Thần ngước mắt lên, nhìn về phía bóng lưng Ngu Thư Hân, khóe môi hơi cong dần dần biến mất ý cười.
Đôi mắt của anh ta nặng nề, nhìn chằm chằm vào tấm lưng rõ ràng của cô, xương hồ điệp tinh xảo mà đẹp đẽ, sau đó từ từ vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay cái.
Sau đó, đi vào.
Trong phòng, Chu Diễn đã ngồi vào chỗ từ lâu.
Ngoại trừ anh ta ra, cha Chu mẹ Chu tất cả đều đến, thậm chí còn có một số giám đốc điều hành của Chu thị.
Thấy Ngu Thư Hân tiến vào, vị tiểu công tử này bày ra vẻ mặt kiêu căng, vắt chân dựa vào lưng ghế, đùa nghịch chiếc ly trên tay, khẽ cười một tiếng, quay đầu lại.
Có Vương Hạc Đệ che chở thì thế nào, người thừa kế chính thống Vương thị người ta ở chỗ này, cho dù có kiêu ngạo thế nào, cuối cùng còn không phải chịu thua chạy tới làm hòa.
Không chỉ có anh ta, Ngu Thư Hân có thể cảm nhận được thái độ khinh thường từ những người này.
Vương Hà Thần người thừa kế chính thống trở về, tất cả mọi người đều mặc định, Vương Hạc Đệ nhất định phải nghe người anh trai này nói. Dù sao vị trí hơn kém giữa em trai và anh trai, liền quyết định Vương thị rốt cuộc thuộc về ai.
Hiện tại đại thiếu gia người ta đều chủ động đưa tới cành ô liu, như vậy Chu thị càng không cần cố kỵ thân phận bạn gái của em Vương nhị thiếu này.
Huống chi dù sao cũng là người trong giới giải trí, không chừng ngày nào đó chơi chán nói không chừng.
"Tôi nghe nói trước khi về nước, Hân Hân cùng quý công tử có chút hiểu lầm." Vương Hà Thần lần đầu tiên lên tiếng, "Giữa người trẻ tuổi đùa giỡn, cũng không thể luôn ghi hận lẫn nhau, bữa tiệc hôm nay tôi làm chủ, không biết các vị có hay không cho tôi mặt mũi?"
"Vương đại thiếu gia nói những lời này." Cha Chu nở nụ cười, vội vàng vỗ mông ngựa, "Hẳn là chúng tôi phải cảm ơn ngài cho chúng tôi mặt mũi."
Vừa nói vừa sờ lên cái cốc bên cạnh, nhưng sau khi nâng lên, mới phát hiện nó trống rỗng.
Anh ta nhìn xuống ly cao trống rỗng, tầm mắt chuyển sang rơi xuống trên người Ngu Thư Hân bên cạnh.
Đôi mắt hẹp của anh ta nheo lại thành một khe hở, mỉm cười và nói, "Cô Ngu, rượu được đặt ở bên phía cô, có phiền giúp tôi rót một ly rượu vang?"
"Tôi cũng muốn." Chu Diễn lập tức thuận nước bò lên trên, đẩy cái ly về phía trước, sau đó nâng cằm lên, kiêu ngạo hung hăng, "Làm phiền."
Bữa tiệc đột nhiên yên tĩnh.
Ai cũng biết đây là đang bất động thanh sắc trêu đùa Ngu Thư Hân, thay mình tìm lại mặt mũi.
Rót rượu vốn là việc bồi bàn nên làm, huống chi bồi bàn còn đứng cách đó không xa chú ý bên này có phân phó hay không.
Nhưng bọn họ lại cố ý gọi tên Ngu Thư Hân.
Rõ ràng là để nhắc nhở cô, chú ý đến thân phận và vị trí của mình.
Ngu Thư Hân quay đầu nhìn bình rượu cách mình nửa mét, một câu cũng không nói, chỉ bình tĩnh buông dao kéo trong tay xuống, chuẩn bị đứng dậy.
Mà đúng lúc này, một thanh âm lười biếng từ ngoài cửa truyền đến ——
"Mặt mũi còn rất lớn."
Vương Hạc Đệ ôm cánh tay dựa vào khung cửa, lười biếng nghiêng đầu nhìn về phía đám người Chu thị kia, híp mắt lại: "Để ai rót rượu cho các người đấy?"
Một đám người vừa rồi còn kiêu ngạo hung hăng tất cả đều giật mình.
Chu Diễn theo bản năng ngồi thẳng, giống như thói quen nhanh chóng buông hai chân vắt lên.
Động tác của Vương Hà Thần dừng trong chốc lát, dường như không ngờ cậu sẽ đến.
Bữa tiệc này, cũng không báo cho Vương Hạc Đệ.
"Nghe lời bọn họ như vậy?"
Vương Hạc Đệ đứng thẳng dậy đi vào, dừng lại trước mặt Ngu Thư Hân, cong ngón trỏ cọ vào mũi cô, sau đó cười: "Anh còn không nỡ bắt em làm việc, ai cho phép em để ý ánh mắt của những người này?"
Ba chữ "Những người này", rõ ràng là chỉ Chu thị đoàn người này.
Ngay lập tức, biểu hiện trên khuôn mặt của cha Chu không tốt lắm.
"Anh Vương, chúng tôi chỉ là xem vị trí Ngu tiểu thư thuận tiện, lời này của ngài..."
"Tôi cũng rất thuận tiện, bằng không để tôi rót cho các vị?" Vương Hạc Đệ cà lơ phất phơ đi tới bên cạnh chai rượu, cầm lấy một trong số đó, đặt trong tay ném, sau đó rút nút chai ra, chậm rãi hỏi, "Vừa rồi ai muốn giúp rót rượu, giơ tay lên?"
Xung quanh yên lặng như tờ.
Cho dù Vương Hà Thần trở về, mọi người đều suy đoán Vương thị có thể sẽ xảy ra biến cố lớn, nhưng trước khi bụi lắng xuống, vẫn chưa có ai thực sự dám động tay động chân trước mặt Vương Hạc Đệ.
"Em trai, cứ ngồi xuống trước." Vương Hà Thần đột nhiên mở miệng, thanh âm vững vàng, "Bữa cơm này là anh làm chủ, chẳng lẽ là chuẩn bị ngay cả mặt mũi của anh cả này cũng không cho sao?"
"Lời này anh nói, sao có thể không cho?"
Vương Hạc Đệ cười, ngữ khí nghe không ra nửa điểm khác thường, anh đi đến bên cạnh Ngu Thư Hân, kéo ghế ngồi xuống, sau đó giơ tay đặt cánh tay lên lưng ghế của cô.
Không một câu thừa thãi, nhưng bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy sự bảo vệ của anh ta.
Vương Hà Thần quay đầu: "Đệ Đệ tính cách như vậy, cũng không có ác ý, mọi người không cần để ý. Nếu đã đến rồi, như vậy sau bữa tiệc này, hiểu lầm trước đó đều xóa bỏ..."
"Sửa lại một chút." Vương Hạc Đệ cao giọng mở miệng, nghiêng đầu nhìn Vương Hà Thần, ý cười trong mắt thu liễm, "Không phải hiểu lầm."
Vương Hà Thần nhìn cậu, im lặng một lát rồi cười khẽ, sau đó nhìn về phía Ngu Thư Hân: "Chuyện này, phải do Ngu tiểu thư quyết định, có phải hiểu lầm hay không, do cô tính toán."
Nghe có vẻ chính nghĩa.
Nhưng với uy hiếp chẳng khác là bao.
Bắt đầu từ vừa nãy, Ngu Thư Hân vẫn không lên tiếng.
Mãi đến lúc này, mới ngước mắt lên, nhìn về phía Vương Hạc Đệ.
Vương Hạc Đệ rũ mắt nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng nói: "Không ai có thể ép em tha thứ."
Ngu Thư Hân nhắm mắt lại, giảm bớt sự chua xót của hốc mắt dưới, sau đó nghiêng đầu, hít sâu một hơi, dường như là chuẩn bị mở miệng nói chuyện.
Mà đúng lúc này, Vương Hạc Đệ đột nhiên hô: "Ngu Thư Hân."
Ngu Thư Hân ngẩng đầu.
"Không cần vì anh mà tha thứ." Vương Hạc Đệ nói.
Ngu Thư Hân nhìn đôi con ngươi màu nâu nhạt kia, đem cảm xúc cuồn cuộn ép xuống.
Đôi mắt đó vẫn kiên định như mọi khi, cùng với sự an tâm khiến người ta không thể giải thích được, giống như bất kể đối mặt với hoàn cảnh như thế nào, cũng sẽ không hề chùn bước.
"Anh Chu." Ngu Thư Hân ngẩng đầu, nâng cằm nở nụ cười, giọng điệu nghe có vẻ nhẹ nhàng mà ôn hòa, "Tôi đúng là rất muốn tha thứ cho ngài, nhưng ngài còn chưa đứng đắn, còn chưa nói lời xin lỗi với tôi."
Chu Diễn sửng sốt: "Cái này..."
"Không bằng bây giờ, nếu muốn đem chuyện này lật lại, quá trình cũng phải làm hết chứ?" Ngu Thư Hân cong mắt lại, ý cười lấp lánh.
Những lời này, làm cho sắc mặt người Chu gia hoàn toàn thay đổi.
Trước mặt rất nhiều người, cùng với mặt mũi của giám đốc điều hành Chu thị, để con trai mình cúi đầu xin lỗi một minh tinh nữ, điều này đối với nhà giàu mà nói, rốt cuộc là sỉ nhục như thế nào.
Sắc mặt cha Chu tái xanh, ngẩng đầu nhìn Vương Hà Thần: "Vương đại thiếu, các người có ý gì vậy? Chu gia chúng ta chủ động nể mặt Vương thị một chuyến này, các người không thành tâm, cũng không cần phải hợp tác."
Ánh mắt Vương Hà Thần hơi lạnh, nhìn về phía Vương Hạc Đệ, trong giọng nói có thêm cảnh cáo: "Em trai."
"Anh cả cũng nghe được." Vương Hạc Đệ rũ mắt, giọng điệu nói, "Vương thị là Vương thị, Cảnh Dật là Cảnh Dật. Vì thế anh cần cho họ mặt mũi, còn tôi thì không cần."
Tất cả những người có mặt đều giật mình.
Mặc dù mọi người đều biết hai anh em Vương gia sớm muộn gì cũng sẽ náo loạn một hồi, nhưng không nghĩ tới cư nhiên đã đến nước này.
Lúc này cha Chu mới tỉnh táo lại.
Vương thị tuy rằng phần lớn là của Vương Hà Thần, nhưng Cảnh Dật Khoa Học Kỹ Thuật lại không có thứ tốt nào là của anh ta.
Mặc dù Cảnh Dật bây giờ vẫn chưa đạt đến sự huy hoàng của Vương thị, nhưng dưới sự phát triển của Internet, hai hoặc ba năm nữa, không biết ai thắng ai thua.
Trừ phi Vương Hà Thần có thể trong vòng một năm bức tử Vương Hạc Đệ, bằng không cuối cùng ai là người chiến thắng còn chưa chắc.
Nghĩ như vậy rõ ràng, cha Chu cảm thấy sau lưng hơi lạnh.
Trong trường hợp này, đắc tội ai cũng không tốt.
Vì thế, ông ta trầm mặt nói: "Chu Diễn, xin lỗi."
Chu Diễn hiển nhiên không kịp phản ứng, nhưng nhìn thấy cha mình vẻ mặt tức giận, vẫn nơm nớp lo sợ đứng dậy khom lưng nói xin lỗi.
Bữa ăn này không hài hòa.
Chưa đâu đến một tiếng đồng hồ, đã kết thúc qua loa.
"Em lên xe chờ anh." Vương Hạc Đệ nói với Ngu Thư Hân.
Sau khi chờ người đi, phòng khách lớn chỉ còn lại hai người là Vương Hạc Đệ và Vương Hà Thần.
"Em trai." Vương Hà Thần lắc đầu, khóe môi mang theo nụ cười, ngữ khí bất đắc dĩ, "Vừa rồi cách làm của em, rất không thông minh."
"Anh cả không kiêng kỵ Chu thị, bọn họ đối với anh mà nói không hề có giá trị." Vương Hạc Đệ cụp mắt, nguy hiểm trong mắt càng sâu, "Tuy nhiên anh cả muốn mở đường cho mình, cũng đừng đem bàn tính đánh lên người cô ấy."
Hôm nay Vương Hà Thần xuất hiện cũng không phải bởi vì muốn lấy lòng Chu thị.
Mà là cố ý muốn bắt nạt Ngu Thư Hân, chiêu cáo thiên hạ, mình có thể đè địa vị của Hạc Đệ.
Hiển nhiên, Vương Hạc Đệ không để cho anh ta như ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro