Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 : Gia đình- nơi bình yên!

Sáng hôm nay thật sự là một ngày quan trọng đối với Gia Lạc. Cô đã dành thời gian để chuẩn bị kỹ lưỡng từ trang phục đến ngoại hình, mong muốn tạo ấn tượng tốt nhất trong buổi làm việc với Tưởng Thị. Bộ trang phục trắng ưu nhã mà cô chọn không chỉ thể hiện sự chuyên nghiệp mà còn toát lên vẻ thanh lịch, phù hợp với một dự án lớn như căn hộ chung cư cao cấp. Kiểu tóc được uốn nhẹ cùng lớp trang điểm nhã nhặn càng làm nổi bật thêm vẻ thanh lịch ưu tú của cô.

Gia Lạc biết rằng dự án này là cơ hội lớn để cô khẳng định năng lực và tầm nhìn của mình. Với kinh nghiệm nhiều năm trong ngành, cô tin rằng ý tưởng của mình sẽ được đánh giá cao. Tuy nhiên, không thể tránh khỏi cảm giác hồi hộp khi đối mặt với một đối tác uy tín và có tiếng như tập đoàn Tưởng Thị. Chủ tịch vốn nổi tiếng là người khó tính và luôn có những yêu cầu khắt khe, điều này khiến cô càng thêm cẩn trọng.

Trên đường đi, Gia Lạc cố gắng trấn an bản thân, nhắc nhở mình rằng cô đã chuẩn bị kỹ càng và xứng đáng với cơ hội này. Dù vậy, trái tim cô vẫn đập nhanh hơn bình thường, bởi cô hiểu rằng thành công hôm nay có thể mở ra một chương mới trong sự nghiệp của mình. Cô bước xuống taxi, hít một hơi thật sâu, và bước vào tòa nhà với quyết tâm cao nhất.

Gia Lạc bước vào không gian làm việc của Tưởng Thị với phong thái tự tin và chuyên nghiệp. Cô gặp ngay Diệp Tổng và nhóm đồng nghiệp đang chờ sẵn. Với bước đi vững vàng, cô tiến đến trước mặt Diệp Tổng, nở một nụ cười tươi tắn nhưng không kém phần nghiêm túc.

"Chào Diệp Tổng, mọi thứ đã chuẩn bị xong," Gia Lạc nói với giọng điệu đầy quyết tâm.

Diệp Tổng gật đầu hài lòng, ánh mắt ánh lên sự tin tưởng. "Tốt lắm, Gia Lạc. Lần này nếu như được Tưởng Thị thông qua,trở về lập tức thưởng nóng ."

Lời động viên của Diệp Tổng khiến Gia Lạc thêm phần phấn khích. Cô biết rằng đây không chỉ là cơ hội để chứng minh năng lực của bản thân mà còn là dịp để cả đội cùng tỏa sáng. Với tinh thần quyết tâm cao độ, cô hít một hơi thật sâu và sẵn sàng bước vào cuộc họp quan trọng, mang theo hy vọng và sự tự tin rằng mọi nỗ lực của cô và đồng nghiệp sẽ được đền đáp xứng đáng.

Sau khi trò chuyện cùng mọi người một lúc, không khí trong phòng bỗng trở nên trang nghiêm hơn khi Tưởng Tổng xuất hiện. Ông bước vào với phong thái uy nghi, đi cùng là một nhóm trợ lý và những nhân vật chủ chốt của Tưởng Thị. Mọi người trong phòng đều đứng dậy, trao nhau những lời chào hỏi lịch sự và đầy tôn trọng.

Gia Lạc cũng nhanh chóng chỉnh đốn lại trang phục, nở một nụ cười lịch thiệp và gật đầu chào Tưởng Tổng. Ánh mắt ông thoáng dừng lại trên cô, như thể đang đánh giá sự tự tin và chuyên nghiệp mà cô thể hiện. Sau đó, ông cùng đoàn người tiến thẳng vào phòng họp.

Không khí lúc này trở nên căng thẳng nhưng cũng đầy kỳ vọng. Gia Lạc hít một hơi thật sâu, cô bước vào phòng họp với quyết tâm cao độ, sẵn sàng trình bày ý tưởng và đối mặt với những câu hỏi khó từ phía Tưởng Thị. Mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, và cô tin rằng mình sẽ không phụ lòng kỳ vọng của Diệp Tổng cũng như cả đội.

Sau khi mọi người đã ổn định vị trí trong phòng họp, Tưởng Tổng đưa mắt nhìn Diệp Tổng, sau đó đích thân lên tiếng: 
"Chào mừng mọi người có mặt tại đây ngày hôm nay. Xin mượn lời mở đầu cuộc họp, mời đại diện công ty bất động sản trình bày nội dung về dự án ."

Diệp Tổng gật đầu lịch sự với Tưởng Tổng, sau đó quay sang Gia Lạc, ra hiệu cho cô bắt đầu. Có được sự ủy thác từ Diệp Tổng, Gia Lạc tự tin đứng dậy, bước lên phía trước với phong thái chuyên nghiệp. Cô bắt đầu thuyết trình về dự án mà cả đội đã dành nhiều tâm huyết để chuẩn bị.

"Thưa quý vị, dự án chung cư cao cấp của chúng tôi không chỉ đơn giản là một nơi để lưu trú. Nơi đó còn chứa đựng nhiều thông điệp sâu sắc về tình yêu thương, về giá trị gia đình – gia đình là trên hết. Ngoài ra, giá trị của mỗi căn hộ sẽ thể hiện được sự thành công và đẳng cấp của gia chủ. Với vị trí đắc địa bậc nhất tại Thượng Hải, dự án của chúng tôi sẽ là bảo chứng cho giá trị cốt lõi mà chúng tôi hướng đến. Đây sẽ là nơi xa hoa bậc nhất, dành cho những người đặc biệt bậc nhất."

Gia Lạc nói với giọng điệu truyền cảm và đầy tự tin, từng câu từ của cô đều toát lên sự am hiểu và đam mê với dự án. Cô liên tục kết hợp với hình ảnh minh họa trên màn chiếu, làm nổi bật những điểm nhấn độc đáo của dự án. Ánh mắt của mọi người trong phòng họp đều dán chặt vào cô, từ Tưởng Tổng đến những nhân vật chủ chốt của Tưởng Thị. Không khí trong phòng lúc này vừa căng thẳng vừa đầy kỳ vọng.

Gia Lạc biết rằng, đây là cơ hội để cô và cả đội chứng minh năng lực của mình. Cô tiếp tục trình bày một cách mạch lạc, sẵn sàng đối mặt với mọi câu hỏi và thách thức từ phía Tưởng Thị.

Một giám đốc bên phía Tưởng Thị đột ngột lên tiếng, đưa ra một câu hỏi bất ngờ: 
"Xin lỗi cô Hàn Gia Lạc, cô đã lập gia đình chưa?"

Gia Lạc mỉm cười nhẹ nhàng, không hề bối rối trước câu hỏi có phần cá nhân này. Cô trả lời một cách chuyên nghiệp: 
"Cảm ơn câu hỏi của ngài. Tôi hiện tại vẫn chưa lập gia đình, và trong vòng 5 năm tới vẫn chưa có kế hoạch cho việc đó."

Vị giám đốc tiếp tục chất vấn, giọng điệu đầy thách thức: 
"Vậy làm sao mà cô có thể hiểu hết về giá trị gia đình?"

Gia Lạc vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, cô nhẹ nhàng đáp lại: 
"Câu hỏi rất hay, thưa ông. Có thể tôi không có kinh nghiệm về gia đình của riêng bản thân mình, nhưng từ nhỏ, tôi luôn được sống và giáo dục dưới hình ảnh của một gia đình hòa thuận từ ba mẹ mình. Từ những giá trị mà tôi đã được trải nghiệm, tôi có thể lập luận về những điều bản thân mình cần. Cộng thêm việc tìm hiểu số liệu về tư duy, ý kiến cá nhân của đại bộ phận khách hàng mà chúng ta hướng tới, tôi đã đúc kết ra được chúng ta sẽ phải làm gì để đáp ứng nhu cầu và giá trị gia đình mà họ mong muốn. Điều này đã được tôi và cả team nêu rõ trong tập tài liệu đầy đủ và hoàn chỉnh ở trên bàn trước mặt ngài đây ạ."

Cô nhẹ nhàng đưa bàn tay hướng về phía tập tài liệu được chuẩn bị kỹ lưỡng, đặt trước mặt mỗi thành viên trong phòng họp. Ánh mắt của cô toát lên sự tự tin và thuyết phục, khiến không khí trong phòng dường như dịu lại. Vị giám đốc gật đầu, có vẻ hài lòng với câu trả lời của cô, trong khi những người khác cũng tỏ ra ấn tượng với cách xử lý tình huống khéo léo và chuyên nghiệp của Gia Lạc.

Cô tiếp tục thuyết trình, không để câu hỏi bất ngờ làm gián đoạn dòng chảy của buổi trình bày. Gia Lạc biết rằng, mỗi câu hỏi khó đều là cơ hội để cô chứng minh năng lực và sự chuẩn bị kỹ càng của mình. Cô sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để đưa dự án đến thành công.

Kết thúc phần thuyết trình, Tưởng Tổng tỏ ra rất hài lòng. Ông đặc biệt ấn tượng với Gia Lạc, cảm thấy cô gái bé nhỏ này không chỉ có tầm nhìn rõ ràng mà còn sở hữu tư duy sắc bén và tiềm năng phát triển rộng mở. Trong lòng ông chợt so sánh với con gái mình, Tưởng Thư Đình, người mà ông cho là chỉ biết an phận, không màng đến tương lai của Tưởng Thị, chỉ thích quản lý cái quán bar nhỏ nhoi của mình. Ông thở dài, lắc đầu nhẹ, nhưng rồi lại tập trung vào buổi họp nội bộ.

Sau khi hai bên chào hỏi lịch sự, Tưởng Tổng cùng các nhân vật chủ chốt của Tưởng Thị bước vào phòng họp nội bộ. Đám người của Gia Lạc được mời chờ ở phòng tiếp khách. Không khí lúc này vô cùng căng thẳng, ai nấy đều hồi hộp không biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao. Riêng Gia Lạc, cô đứng ở một góc phòng, nhìn ra cửa sổ với vẻ mặt ung dung tự tại. Sau khi hoàn thành phần thuyết trình, cô cảm thấy như trút được gánh nặng lớn, tâm trí nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Cô nghĩ đến việc dành vài ngày phép để đi du lịch, tận hưởng cuộc sống sau ba tháng làm việc căng thẳng. Gia Lạc biết rằng, dù kết quả có thế nào đi nữa, cô cũng đã cống hiến hết mình và không hề hối tiếc. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, tự nhủ rằng đây là lúc cô cần nghỉ ngơi và tái tạo năng lượng cho những dự án tiếp theo.

Trong khi mọi người xung quanh vẫn đang lo lắng, Gia Lạc đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi của mình, tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi này.

Gia Lạc chợt nghĩ đến việc rủ Tưởng Thư Đình cùng đi du lịch. Bất giác, tim cô đập mạnh hơn, gương mặt đỏ ửng lên vì cảm xúc khó tả. Cô tự hỏi, từ bao giờ mà Thư Đình lại trở thành một phần trong suy nghĩ của mình như thế này? Tại sao cô lại muốn cùng em ấy đi du lịch?

Cô nhớ lại những lần gặp gỡ ngắn ngủi với Thư Đình, những nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt long lanh và sự tự do phóng khoáng của cô gái trẻ. Có lẽ chính sự khác biệt giữa hai người đã khiến Gia Lạc bị thu hút. Thư Đình không giống như những người cô từng gặp, em ấy sống một cuộc đời không lo toan, không bị ràng buộc bởi những kỳ vọng hay áp lực. Đó là điều mà Gia Lạc, dù thành công và mạnh mẽ, vẫn luôn khao khát một cách thầm kín.

Cô nhẹ nhàng thở dài, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Dù sao, trước mắt cô vẫn còn chờ đợi kết quả từ phía Tưởng Thị. Nhưng trong lòng cô, một kế hoạch mới đã bắt đầu hình thành, và nó khiến cô cảm thấy phấn chấn hơn bao giờ hết.

Nghĩ đến Thư Đình, Gia Lạc bỗng nhớ ra mình chưa kiểm tra điện thoại từ lúc ngồi vào taxi sáng nay. Cô vội lấy điện thoại từ trong túi xách, màn hình hiện lên tin nhắn của Thư Đình gửi lúc 7 giờ sáng, đúng lúc cô vừa bước lên taxi. Nội dung tin nhắn ngắn gọn nhưng đầy ấm áp: 
**"Gia Lạc, cố lên nhé!"** 

Bất giác, khóe môi Gia Lạc cong lên, nụ cười nhẹ nhàng hiện rõ trên khuôn mặt. Cô cảm thấy như có thêm động lực từ sự quan tâm nhỏ bé nhưng chân thành ấy. Cô vội soạn tin nhắn trả lời: 
**"Chị vừa thuyết trình xong, đang đợi kết quả."** 

Tin nhắn vừa gửi đi không lâu, điện thoại cô liền rung lên. Thư Đình trả lời ngay lập tức: 
**"Nhất định chị sẽ làm được, chờ tin tốt của chị!"** 

Gia Lạc đọc tin nhắn, lòng cảm thấy ấm áp lạ thường. Cô nhận ra rằng, dù chỉ là những lời động viên đơn giản, nhưng chúng lại có sức mạnh lớn lao, giúp cô thêm phần tự tin và bình tĩnh. Cô nhìn lại cửa sổ, ánh nắng chiếu vào phòng tiếp khách, tạo nên một không gian ấm áp và nhẹ nhàng. 

Cô tự nhủ, dù kết quả có thế nào, cô cũng đã làm hết sức mình. Gia Lạc mỉm cười, cảm giác hồi hộp dần tan biến, thay vào đó là sự bình yên và hy vọng.

Cánh cửa phòng họp mở ra, đám người của Gia Lạc được trợ lý Tưởng Thị mời vào phòng. Mọi người vừa ổn định chỗ ngồi, Tưởng Tổng đích thân phát biểu: 
"Dự án lần này với đề xuất thiết kế của công ty Siba, chúng tôi thật sự rất thích. Chúng tôi hoàn toàn đồng ý với cách thức triển khai và biên độ phân chia lợi nhuận mà quý công ty đưa ra. Sau ngày hôm nay, luật sư và chuyên viên tài chính bên chúng tôi sẽ chủ động liên hệ với quý công ty để bắt đầu soạn thảo hợp đồng dựa theo bản ghi âm và biên bản buổi họp ngày hôm nay. Cảm ơn mọi người, chúc dự án chúng ta thành công tốt đẹp."

Tưởng Tổng dứt lời, ông bắt tay Diệp Tổng với thái độ đầy thiện chí và tôn trọng. Sau đó, ánh mắt ông dừng lại trên Gia Lạc, ánh lên sự hài lòng và nể phục. Ông gật đầu nhẹ, như một lời khen ngầm dành cho cô. 

Gia Lạc cảm nhận rõ sự công nhận từ Tưởng Tổng, lòng cô tràn ngập niềm vui và tự hào. Cô biết rằng, thành công hôm nay không chỉ là kết quả của sự nỗ lực cá nhân mà còn là sự đóng góp của cả đội ngũ. Cô nhìn xung quanh, thấy ánh mắt của đồng nghiệp cũng đầy phấn khởi và hạnh phúc. 

Buổi họp kết thúc trong không khí vui vẻ và đầy hy vọng. Gia Lạc bước ra khỏi phòng với tâm trạng nhẹ nhõm, cô biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu cho một chặng đường dài phía trước. Nhưng ít nhất, cô đã chứng minh được năng lực của mình và mang về một chiến thắng quan trọng cho công ty. 

Cô nghĩ đến Thư Đình, và mỉm cười nhẹ. Có lẽ, đã đến lúc cô thực hiện kế hoạch du lịch mà cô đã ấp ủ. Và biết đâu, Thư Đình sẽ đồng hành cùng cô trong chuyến đi ấy.

Về đến công ty, Gia Lạc đang định đi thẳng lên phòng thì bị lễ tân gọi lại: 
"Chị Lạc ơi, chị có hoa này ạ."

Gia Lạc quay lại, hơi ngạc nhiên: 
"Là ai gửi vậy em?"

Lễ tân lắc đầu: 
"Em không tìm thấy thông tin người gửi, nhưng em thấy có một tấm thiệp đính trên đó. Chị đọc thử xem có phải là người quen không ạ."

Gia Lạc cầm lấy tấm thiệp, mở ra đọc: 
"Thành công rồi đúng không? Chị giỏi lắm!"

Cô mỉm cười, nói với lễ tân: 
"Được rồi, chị mang vào phòng. Em làm việc tiếp đi."

Lễ tân nhìn Gia Lạc, chợt nhận ra khuôn mặt cô đỏ ửng, liền hỏi: 
"Chị Lạc, sao tự nhiên mặt chị đỏ vậy? Chị sốt ạ? Có cần em mang thuốc hạ sốt lên phòng cho chị không?"

Gia Lạc vội lắc đầu, cố giữ bình tĩnh: 
"Không, chị không sao. Em cứ làm việc đi, chắc do chị vừa từ trời nắng vào thôi."

Lễ tân gật đầu, dù vẫn hơi nghi ngờ nhưng không hỏi thêm. Gia Lạc cầm bó hoa, bước nhanh về phòng làm việc của mình. Cô đặt bó hoa lên bàn, ngồi xuống ghế, lòng vẫn còn hơi xao động. Tấm thiệp tuy ngắn gọn nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Cô biết rằng, người gửi hoa chính là Thư Đình. 

Cô nhìn bó hoa, lòng tràn ngập niềm vui. Thành công hôm nay dường như càng ý nghĩa hơn khi có sự động viên từ Thư Đình. Cô mỉm cười, cảm giác hồi hộp và hạnh phúc khiến cô không thể ngồi yên. Cô quyết định sẽ gọi điện cho Thư Đình ngay sau khi ổn định lại công việc.

Ở một diễn biến khác, Thư Đình đang phải đối mặt với một tình huống khá căng thẳng tại quán bar của mình. Một nhân viên chân tay không sạch đã lấy trộm đồ của khách bỏ quên, và không may, khách hàng đó lại là người có tiếng trong giới bảo kê. Dù vật đã được hoàn trả lại chủ , nhưng khách hàng này vẫn không chịu buông tha, liên tục gây áp lực và đe dọa bắt nhân viên phải giao nhân viên cho hắn hỏi tội. Cô không muốn thế, vì dù có là chuyện gì đi nữa vẫn còn có pháp luật. Nên trước tiên để bảo vệ nhân viên ấy và tránh có bất trắc Thư Đình đã cho nhân viên thôi việc, đền bù một số tiền dặn dò phải đi thật xa Thượng Hải xô bồ này rồi.

Thư Đình ngồi trong văn phòng nhỏ của quán, khuôn mặt cô đầy lo lắng. Cô biết rằng đây không phải là chuyện dễ dàng giải quyết. Dù đã cố gắng thương lượng và xin lỗi nhiều lần, nhưng đối phương vẫn tỏ ra cứng rắn, thậm chí còn đòi hỏi những điều kiện quá đáng.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ,ấcnhr vật ban ngày có chút quang đãng nhưng tâm trí cô lại chìm đắm trong những suy nghĩ mệt mỏi. Thư Đình tự hỏi, liệu mình có nên nhờ sự giúp đỡ từ ai đó không? Nhưng cô lại không muốn làm phiền người khác, nhất là khi cô luôn tự hào về khả năng tự lập của mình.

Đúng lúc đó, điện thoại của cô rung lên. Thư Đình nhìn màn hình, thấy tin nhắn từ Gia Lạc: 
"Chị vừa thuyết trình xong, đang đợi kết quả." 

Cô mỉm cười nhẹ, dù đang trong tình huống khó khăn, nhưng tin nhắn của Gia Lạc vẫn khiến cô cảm thấy ấm áp. Cô nhanh chóng trả lời: 
"Nhất định chị sẽ làm được, chờ tin tốt của chị!"

Sau khi gửi tin nhắn, Thư Đình hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng mình cần phải bình tĩnh và tìm cách giải quyết vấn đề này. Cô quyết định sẽ gọi cho một người bạn có kinh nghiệm trong việc giải quyết xung đột, hy vọng rằng họ có thể giúp cô tìm ra cách tháo gỡ tình huống khó khăn này.

Dù sao, Thư Đình cũng không phải là người dễ dàng bỏ cuộc. Cô biết rằng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, chỉ cần cô kiên nhẫn và bình tĩnh tìm ra giải pháp. Cô nhìn lại bó hoa mà cô đã gửi cho Gia Lạc sáng nay, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Có lẽ, sau khi giải quyết xong chuyện này, cô sẽ có thời gian để nghỉ ngơi và tận hưởng cuộc sống, cùng với những người mà cô yêu quý.

Đang loay hoay trong mớ suy nghĩ, Thư Đình bất ngờ nghe điện thoại reo. Cô nhìn màn hình và thấy đó là cuộc gọi từ ba mình – ông Tưởng. Từ khi cô ra ở riêng, hai cha con ít có dịp gặp nhau, chỉ thỉnh thoảng mới liên lạc. Hôm nay, sau khi gặp Gia Lạc, ông Tưởng chợt nhớ đến con gái nhỏ của mình, cảm thấy nhớ nhung và muốn gọi điện bảo cô về nhà ăn cơm.

Thư Đình bắt máy, giọng ông Tưởng vang lên ấm áp: 
"Thư Đình à, tối nay con về nhà ăn cơm với ba đi. Ba mẹ nhớ con quá." 

Thư Đình hơi ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy ấm lòng: 
"Dạ, con cũng nhớ mọi người. Nhưng mà ba ơi, con đang có chút rắc rối ở quán bar, chưa giải quyết xong." 

Ông Tưởng cười nhẹ, giọng đầy tự tin: 
"Ba biết rồi. Chuyện đó để ba lo. Con cứ về nhà ăn cơm, mọi thứ khác ba sẽ giải quyết giúp con. Con không cần phải lo lắng nhiều đâu. Mẹ con sẽ nấu thật nhiều món con thích, về nhà đi con." 

Thư Đình nghe vậy, lòng nhẹ nhõm hẳn. Cô biết rằng ba mình là người có uy tín và kinh nghiệm, nếu ông ra mặt thì mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp. Cô mỉm cười, cảm giác căng thẳng dần tan biến: 
"Dạ, vậy tối nay con về nhà ăn cơm với ba. Cảm ơn ba nhiều."

Ông Tưởng gật đầu, dù cô không nhìn thấy: 
"Ừ, về sớm nhé."

Sau khi cúp máy, Thư Đình cảm thấy như trút được gánh nặng. Cô biết rằng, dù mình luôn muốn tự lập và giải quyết mọi chuyện một mình, nhưng đôi khi nhờ sự giúp đỡ từ người thân cũng là điều cần thiết. Cô nhìn lại quán bar, tự nhủ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Tối nay, cô sẽ về nhà ăn cơm với gia đình, và có lẽ, cô cũng sẽ kể cho ba nghe về Gia Lạc – người mà cô đã rất dụng tâm xây dựng mới quan hệ từ lần đầu tiên gặp mặt và cảm thấy có một sự kết nối đặc biệt. Thư Đình mỉm cười, cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng.

Nhưng Thư Đình chợt nghĩ lại, rồi quyết định gạt bỏ ý định kể về Gia Lạc với ba mình. Cô tự nhủ: 
"Đợi khi nào chị đồng ý đã. Sự riêng tư của chị vẫn là trên hết. Không cần vội." 

Cô hiểu rằng, dù ba mình là người thân thiết nhất, nhưng chuyện tình cảm của cô và Gia Lạc vẫn còn quá mới mẻ. Cô không muốn vội vàng chia sẻ khi chưa có sự đồng ý từ phía Gia Lạc. Hơn nữa, cô cũng muốn dành thời gian để cả hai hiểu nhau hơn, xây dựng một mối quan hệ vững chắc. 

Thư Đình nhẹ nhàng thở dài, cảm giác nhẹ nhõm hơn khi đã quyết định. Cô biết rằng, mọi thứ cần có thời gian, và cô sẽ không vội vàng làm gì cả. Tối nay, cô sẽ về nhà ăn cơm với ba mẹ, tận hưởng khoảnh khắc sum họp gia đình, và để mọi chuyện khác từ từ diễn ra theo cách tự nhiên nhất. 

Cô mỉm cười, lòng tràn ngập sự bình yên. Có lẽ, đây chính là cách tốt nhất để cô cân bằng giữa công việc, gia đình và những cảm xúc mới chớm nở trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro