Chương 4: Gia đình bất ổn
Shan: "Có gì trên mặt em à?"
Được một lúc yên lặng, Gwen mới vội vàng lắc đầu.
Shan khó hiểu ngẫm nghĩ: "Mình làm gì sai à?"
Được một hồi, Shan mới nhận ra. Việc mình tử tế cám ơn rồi gọi Gwen là chị đúng là sai. Không phải sai theo kiểu lễ phép, mà là rất ngược với nhân vật Shan.
Shan của nguyên tác không bao giờ như thế. Cô ta luôn hắt hủi người chị song sinh này, và luôn ương ngạnh với cha mẹ. Trên đường về, hai người cũng không nói với nhau câu nào.
Shan nhìn xung quanh, không còn thấy chiếc bào đen, buột miệng: "Đế chế hôm nay kết thúc rồi?"
Gwen nghe không hiểu.
Shan cũng không quan tâm đến việc Gwen sẽ trả lời, cô vươn vai: "Về thôi! Mệt quá!"
Trên đường về nhà hôm ấy, Gwen cũng chỉ im lặng đi sau. Được vài bước, Shan lại chờ cô đi tới cạnh mình. Nhưng mỗi khi cô đi tới ngang hàng, thì cô lại tự mình rụt về sau. Phải mấy lần như vậy, Shan mới bực mình nói:
"Chị đi trước đi!"
Gwen giật mình, cô vội vàng đi lên trước.
Shan chau mày, cô không muốn thừa nhận việc mình không biết đường.
Về đến nhà, bà Dung, mẹ của hai người đang lúi húi trong bếp nấu cơm, còn ông Thắng, bố của họ thì chưa về.
Gwen: "Con chào mẹ con đi học về."
Bà Dung: "Mẹ chào con gái yêu."
Bà đon đả chạy tới và ôm Gwen vào lòng. Miễn cưỡng nhìn Shan.
Shan: "Con chào..."
Cô chưa kịp nói hết câu thì bà đã quay ngoắt đi: "Rửa chân tay rồi ra ăn cơm. Mẹ bật nước rồi đấy."
Gwen ái ngại, cô quay qua nhìn Shan ái ngại.
Shan cười gượng nhưng không nói gì. Cô cũng không ngờ mối quan hệ của gia đình này có vấn đề như thế.
Shan lên phòng mình, cố gắng nhảy múa hình con lạc đà, như một hành động rũ bỏ hết những muộn phiền và năng lượng tiêu cực.
Nói thật ra, cô thấy mẹ mình tốt gấp vạn, hoặc người mẹ tên Dung này không xứng để đem ra so sánh với mẹ của cô.
Shan vào phòng rửa mặt, ở trong gương, cô nhìn thấy rõ gương mặt của người này. Hóa ra người này giống cô như đúc. Chỉ khác là mặt của người này có chút gì đó dữ dằn hơn. Đôi quầng thâm thêm phần tiều tụy và dưới cổ có vết sẹo dài, trông rất đáng sợ.
Shan: "Liệu vết sẹo này có dính liền với sự kiện nào không nhỉ?"
Rồi Shan cố gắng vắt óc suy nghĩ, nhưng cô nghĩ không ra.
Thôi kệ!
Cô vừa nhìn vừa làm đủ trò với gương mặt này, trông rất ngố và ngu. Sau khi chắc chắn mình đã điều khiển được hết các cung bậc cảm xúc của gương mặt "mới" này, cô mới an lòng ra khỏi phòng tắm.
Đứng trước gương ngắm nghía thân hình này, cô sờ lên cổ áo rách rưới và lắc đầu: "Gu ăn mặc... è... quá tệ!"
Shan nguyên bản dường như lúc nào cũng mặc chiếc áo sơ mi bị người ta viết những câu chửi, bị hắt mực và xé rách vạt. Không phải cậu ta không có quần áo khác, mà đó là cậu ta thích mặc như vậy.
Đáng thương quá!
Cốc! Cốc!
Gwen: "Shan ơi! Xuống ăn cơm."
Shan: "Em xuống liền."
Shan thay tạm mấy thứ đồ ở nhà, lẹp bẹp đi chiếc dép lê xuống dưới phòng bếp.
Người mẹ vẫn loay hoay với món xào, Gwen chuẩn bị bát đũa. Người bố đã về, ông đang ngồi tại bàn, đọc báo. Cả gia đình lặng lẽ như vậy.
Shan bước vào, cả ba ánh mắt đổ dồn vào cô. Ba ánh mắt có chút ngạc nhiên, như thấy một sinh vật lạ.
Gwen kéo ghế: "Shan, em ngồi ở đây."
Bà Dung: "Nó tự biết ngồi."
Ông Trọng lười lên tiếng, vẫn đọc báo.
Bà Dung cướp tờ báo của ông, ra hiệu chú ý vào mâm cơm. Ông Trọng nâng cặp kính dày cộp, ngồi sát vào bàn cơm.
Gwen xới cơm cho mỗi người.
Cả ba lặng lẽ cầm bát cơm ăn. Tưởng chừng như trong gian bếp chỉ có âm thanh gắp thức ăn và tiếng sột soạt húp cơm của ông Trọng.
Shan không ăn được đến nửa bát, cô sợ bầu không khí này.
Cô đứng dậy: "Con no rồi ạ."
Cả nhà vẫn không ai nói gì.
Gwen lên tiếng: "Em ăn như vậy sao no?"
Bà Dung chặn họng: "Không chết được."
Gwen: "Mẹ!"
Bà Dung vẫn gắp miếng thịt đỏ: "Bình thường không có phần của nó."
Shan khó hiểu, cô chạy lên phòng, khóa cửa, nằm bệt xuống giường.
Tiếng gõ cửa, Gwen khe khẽ gọi cô ở bên ngoài.
Gwen: "Shan!"
Shan mở cửa, nở nụ cười công nghiệp: "Chị có việc gì không?"
Gwen cùng cô đi vào phòng. Cả hai cùng ngồi trên giường.
Gwen: "Em biết không?"
Shan: "Không."
Gwen nhìn Shan.
Shan: "Đã nói gì đâu mà biết."
Gwen: "Hôm nay chị rất vui."
Shan im lặng.
Gwen: "Vì em xuống ăn cơm..."
Shan nhíu mày.
Gwen: "Đây là lần đầu tiên... Sau bảy năm."
Shan ngạc nhiên. Hiện tại nhân vật này đang học lớp 12, vậy tức là từ năm lớp 5, nhân vật này đã ăn riêng? Nhưng mà bằng cách nào?
Gwen: "Chị..."
Shan nhìn cô.
Gwen lúng túng: "Chị có..."
Shan vẫn nhìn cô.
Gwen vội vàng đứng dậy: "Không có gì, em ngủ sớm đi."
Đột nhiên nhớ ra thứ gì, Shan cầm tay Gwen: "Hôm nay chị đánh Lin, có nói rằng mình nghi ngờ cậu ta không?"
Gwen nhìn cô khó hiểu. Shan đợi chị trả lời. Một lúc sau, Gwen lên tiếng: "Lin là ai?"
Shan mở to mắt ngạc nhiên rồi lắc đầu: "Em nhầm."
Gwen lo lắng: "Có chuyện gì sao?"
Shan lắc đầu, xua tay ý bảo chị về phòng đi. Gwen cũng không dám hỏi gì thêm. Một khi đứa em này đã không muốn nói nữa thì có dùng xẻng banh mồm nó cũng không nói.
Gwen trở về phòng mình.
Shan nằm phịch xuống giường, cô nheo mắt nhìn lên trần nhà lẩm bẩm trong họng.
Ấy thế mà cô lại quên mấu chốt quan trọng trong cuốn tiểu thuyết, rằng khi tất cả học sinh trở về nhà, tất cả những ký ức liên quan tới Đế Chế Quân Bài hoàn toàn bị mất sạch. Thay vào đó, họ sẽ được tạo ra một ký ức giả, hay nói cách khác, họ sẽ chỉ nhớ được những gì mình được học.
Những chuyện như bạo lực học đường sẽ hoàn toàn bị làm mờ đi, cho đến ngày hôm sau, khi họ tiếp tục hóa thân vào những kẻ sở hữu quân bài, những ký ức đó sẽ tiếp tục như chưa từng bị ngắt quãng.
Shan cười khinh bỉ: "Đúng là một trò chơi rác rưởi!"
Hệ thống đứng sau trò chơi Đế Chế này cũng rất lợi hại, những tổn thương từ "trò chơi" kỳ lạ này trên người kẻ sở hữu quân bài cũng sẽ biến mất khi kết thúc giờ học và trở lại vào ngày hôm sau.
Nếu một kẻ sở hữu bị đồ tể giết, hắn sẽ ngay lập tức bị thiết đặt lại và chuyển sang một lớp khác với thân phận khác, hoặc chuyển trường. Thông tin về kẻ sở hữu đó cũng ngay lập tức bị xóa bỏ khỏi trí nhớ của tất cả những người còn lại. Họ sẽ chỉ nhớ được quân bài đã bị thanh trừng
Đồng hồ điểm 12 giờ đêm.
Shan đang tận hưởng giây phút với âm nhạc, chợt cô giật phăng cái tai nghe ra.
Shan hoảng hốt: "Chuyện gì thế?"
Chỉ có cơ mặt của cô linh hoạt, cả người cô cứng ngắc như một con robot. Người cô tự động ngồi dậy rồi tiến gần về phía chiếc gương cạnh giường.
"Ối tôi bị làm sao thế này! Cứu với làng nước ơi!"
Có tiếng nói trầm ổn cất lên: "Cậu yên nào! Tôi là Shan."
Trong chiếc gương, khuôn mặt ngô ghê của cô dần trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
Shan nguyên bản: "Chào cậu!"
Shan: "Cậu là người đã kéo tôi vào đây sao? Cậu có mục đích gì?"
Shan nguyên bản: "Hãy đi tới khu phố cuối đường..."
Shan: "Cậu đang sai bảo tôi sao?"
Shan nguyên bản: "Cầm theo bọc giấy dưới ngăn kéo, được kẹp trong quyển sách vàng."
Shan: "Cậu có mục đích gì?"
... ... ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro