Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Đời thường là một chuỗi những thứ vô vị

Chương 1: Đời thường là một chuỗi những thứ vô vị

“ Choang! “

-         Tao bỏ tiền cho mày ăn học để mày học hành thế á? Mày định bôi tro trát trấu vào mặt mẹ mày sao? – Mẹ nó hét lên, cầm cái bát đang ăn phi thẳng vào mặt nó.

Lam lạnh lùng nhìn cái đồ vật vừa sượt qua mặt. Khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn sớm đã xuất hiện một vệt máu dài. Cái cảnh này, nhanh chóng nó đã sớm quen rồi. Nó sinh ra trong một gia đình công nhân bình thường. Nhưng cũng chính vì cái bình thường đó mới là nguyên do sinh ra mọi chuyện. Bố mẹ nó vì thất học nên luôn mong muốn con họ sẽ cố mà học để sau này kiếm tiền phụng dưỡng mình. Mẹ nó là công nhân nhà máy dệt. Gương mặt đã sớm già trước tuổi vì làm việc mệt nhọc. Dưới áp lực công việc, bà đổ mọi uất ức  lên đầu nó. Dưới 9 điểm, không được. Luôn luôn phải hoàn hảo, về mọi mặt. Bố nó thì nát rượu, về nhà là đánh đập vợ con.

Nó chán quá rồi. Nó mệt mỏi quá rồi. Cố gắng để làm gì chứ? Khi mà không có một ai công nhận việc nó làm. Nực cười. Chỉ vì một điểm 8 mà như này sao? Nó không cam lòng. Rốt cuộc nó sai chỗ nào?

-         Mày câm à? Trả lời tao. – Lại một câu hét chói tai vàng lên.

-         Mẹ đẻ con ra mẹ phải biết con có câm hay không chứ.

-         Con mất dạy! Giờ mày hỗn láo với mẹ mày nữa à? Nuôi cho mày lớn đến bằng này tuổi mà nó chửi như chém chả mình thế đấy! Giời ơi, tôi còn sống làm gì nữa?

Lam mím chặt môi, quay người chạy vào phòng đóng sập cửa lại. Thả mình trên cái giường yêu quý, nó thu gối ngồi thu lu một góc. Vục mặt giữa hai đầu gối, nó cuộn mình vào bóng đêm. Lại nghiêng đầu, đôi mắt Lam nhìn chăm chú vào cái khoảng xa xăm mà chính nó cũng chẳng xác định được. Nó muốn gì? Nó cần gì? Tương lai nó thế nào? Nó đều không biết. Có lẽ, cả cuộc đời trước mắt nó cũng chỉ là một màn sương mờ mịt không đích đến.

Cuộc sống thế này, có phải rất nhàm chán và vô vị hay không?

……….

Một đêm trôi qua cũng rất nhanh, chớp mắt một cái mà mặt trời đã ló rạng.

Lam mệt mỏi thức dậy, uể oải đến trước gương chuẩn bị để đi học. Nhìn khuôn mặt không còn sức sống của mình trong gương, nó bình thản chải đầu, bình thản thay quần áo. Đưa tay sờ lên vết xước tối hôm qua, hình ảnh mẹ nó lại hiện lên. Nó thở dài. Không phải là nó không thương mẹ nó. Không phải. Nó cũng là con người, cũng biết đau lòng khi nhìn khuôn mặt sương gió chai sạn của mẹ nó lắm chứ. Nhưng thật đáng tiếc, mẹ nó lại không hiểu cho nó. Đôi khi, nó muốn thử trốn học, thử cúp tiết, thử cảm giác được làm học sinh cá biệt một lần. Thế nhưng cái hoàn cảnh lại chẳng cho phép. Buồn cười nhỉ? Thôi nào, bây giờ mới bắt đầu một ngày mới thôi mà.

Lam cầm cái cặp để trên ghế, mở cửa phòng đi ra. Đến bếp, nó cầm cái bánh mì để trên tủ bếp. Nó đã quá quen với cái lạnh lẽo trong căn bếp này rồi. Hừm… chắc là mẹ nó lại đi làm sớm. Lâu lắm rồi nhà nó đã không ăn một bữa cơm gia đình rồi. Mùi vị bánh mì nhạt toẹt chạm vào đầu lưỡi. Khô khốc. Nhàm chán một cách vô vị hệt như gia đình nó. Nó liếc nhìn cái đồng hồ. 7 giờ kém 15. Vẫn thừa thời gian.

 Nó đi ra sân. Thong thả. Đến bên cái xe đạp cũ kĩ mà nó đã dùng suốt 5 năm, nó trèo lên xe và phóng. Gió đông lướt qua mặt. Lạnh buốt. Nó thu một bàn tay đã gần như tê cứng vào túi áo khoác đồng phục. Gió lùa qua cái váy ngắn. Chết tiệt, may là nó đã mặc quần dài bên trong. Váy ngắn để làm cái gì chứ? Cái này chỉ là do kiến nghị của mấy con bé nhà giàu trong trường. Đi học? Chết cười, chẳng qua là đến để khoe chân, khoe đồ thôi!

Cái cổng trường bằng sắt lớn hiện ra trước mắt. To lớn, đẹp đẽ, uy nghi – Một ngôi trường dành cho bọn nhà giàu. Nó đỗ được vào trường này với điểm số cao ngất và tặng kèm một suất học bổng. Điều này làm mẹ nó hài lòng. Đương nhiên là phải hài lòng rồi. Nó luôn đứng đầu trường và cái chính là không phải đóng tiền học. Và thế, tiền đương nhiên là cái quan trọng nhất. Nhưng dĩ nhiên, trong ngôi trường này, nó mãi mãi chỉ là một con bé hạ cấp không hơn không kém. Hai năm trôi qua trong ngôi trường toàn dành-cho-bọn-nhà-giàu (theo ý nó là thế), cuộc sống của nó cũng tạm gọi là yên bình. Dù sao, trong trường hay trong lớp, nó cũng không giao du nhiều với mọi người cho lắm nên cũng không đến nỗi bị chú ý nhiều. Mấy tháng đầu vào trường, nó còn bị dân tình đồn thổi là một con nhỏ chảnh mèo đáng ghét nhưng chắc nói nhiều quá cũng chán, những lời bàn tán đó dần lắng đi. Và nó vẫn sống rất tốt, nhỉ?

Lững thững cất xe vào nhà để xe, nó bước vội lên lớp. Để cặp xuống ghế, nó quay qua cười với Hà – con bạn thân duy nhất của nó ở ngôi trường này.

-         Chào buổi sáng.

-         Ừ, chào buổi sáng. – Hà đến gần nó. – Sao thế? Lại có chuyện gì à?

-         …. – Nó im lặng.

Hà biết. Chỉ một mình Hà biết hoàn cảnh của nó. Hà hiểu. Và Hà thông cảm. Hà là một vị tiểu thư lớn nhưng không kiêu kì như những cô tiểu thư khác. Hà xinh đẹp, giỏi giang, nữ công gia chánh toàn năng. Hơn cả, Hà có một thứ mà nó không bao giờ có : một gia đình hạnh phúc. Nhưng không vì thế mà nó có ác cảm với Hà. Hà đáng tin.

Hà luôn luôn quan tâm nó, nghe nó nói, an ủi nó. Nhưng có một điều duy nhất Hà không biết. Nó chưa bao giờ, chưa bao giờ thực sự tin Hà. Trong lòng nó luôn có sự hồ nghi về tất cả mọi thứ. Cả về Hà cũng vậy.

-         Thôi nào, mọi chuyện sẽ ổn thôi. – Hà vỗ vai nó. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên ấm áp như cơn gió mùa xuân.

-         Ừ, tớ không sao. Ổn mà – Nó cười nhẹ.

Chuông vào lớp bất chợt kêu vang. Giờ đầu tiên là giờ Toán. Bà cô giáo bước trên đôi guốc cao gót 7 phân bước vào lớp. Khuôn mặt trát một đống phấn. Môi tô son đỏ chót. Mi mắt kẻ đậm. Thân người mặc bộ đồ công sở bó sát lộ ra từng đường cong. Kinh khủng. Đó là từ duy nhất nó có thể miêu tả khi lần đầu tiên nhìn thấy bà cô này. Nhưng lâu dần cũng thành quen. Ngày nào mà không thấy bà cô đó đánh phấn thì đảm bảo hôm đó trời nổi giông bão cấp 17 giật cấp 18. Và hôm nay, bà ta mang đến một việc…. không hay ho gì cho cam – bài kiểm tra 15 phút.

Giờ kiểm tra hôm đó là cái giờ kiểm tra đau khổ nhất đời nó. Đang kiểm tra thì bỗng nhiên cơn đau dạ dày tái phát. Đau đến quặn thắt. Từng giọt mồ hôi lăn từng giọt từng giọt xuống. Trong suốt. Chậm chạp như thể đang giễu cợt nó vậy. Nó cố gằng cầm cái bút, viết từng chữ một. Mong là nó tốt. Đương nhiên, là còn lí do quan trọng hơn.

Ba ngày trước…..

-         Con nhỏ kia, làm người yêu tao nhé. – Một tên đầu xoăn tít như mì ống chống nạnh nói với nó bằng cái giọng bề trên. Xung quanh hắn là hàng vạn tiếng xì xào bàn tán. Hắn tỏ tình… à, không thể nói vậy. Mà là yêu cầu nó làm bạn gái hắn ngay giữa sân trường.

-         Không. – Nó nói. Bình tĩnh. Lạnh lùng. Không một chút cảm xúc. Đơn giản vì nó không thích.

-         Tại sao? – Hắn luốn cuống hỏi.

-         Không cần biết. – Nó nhăn mặt nói. Sau đó quay lưng bỏ đi hẳn. Hừ, thế là giữ thể diện cho hắn lắm rồi.

Điều đáng nói không phải là tỏ tình công khai tại sân trường. Mà chính là: tên con trai đó là con trai bà cô Toán – một con người nguy hiểm. Bà ta thương con mình hết mực. Đứa nào làm phật ý con bà dĩ nhiên là sẽ bị trù cho cháy đầu. Và trong cái giây phút đó, nó lại quên đi mất cái điều đó. Thật đáng thương.

   …… Trở lại thời điểm này…..

-         Bài kiểm tra lần này quá kém. Không một ai được điểm 10 trọn vẹn cả. Điểm cao nhất là 9, 75. – Bà cô Toán nói đều đều. Đôi mắt sắc lẻm nhìn chằm chằm vào tập bài kiểm tra.

Cả lớp vọng lên tiếng rì rầm. Ai cũng đoán bài kiểm tra được 9,75 là nó. Nó chán nản nằm bò ra bàn. Chính xác thì điều đó là không thể.

-         Nguyễn Thanh Lam. Cô thật sự thất vọng về em. Bài kiểm tra này em làm quá tệ. Năm điểm. Đến những lỗi cơ bản em cũng sai nữa. – Bà cô ấy nói, cầm tờ giấy kiểm tra có điểm 5 đỏ chót trên nền giấy trắng.

Năm? Không thể nào. Dù nó có đau nữa cũng không thể có con điểm năm. Tính nó vốn cẩn thận nữa. Chuyện có điểm năm là không thể xảy ra. Nó cầm tờ giấy kiểm tra được trả, mắt hoa lên vì những vết bút đỏ chằng chịt trên bài. Hà được 9. Nó mượn bài của Hà rồi đối chiếu. Rõ ràng là đúng hết mà. Duy có cách trình bày là khác. Nó trình bày ngắn gọn và dễ hiểu hơn. Thế nhưng, một gạch đỏ thẫm trên bài: bài làm quá vắn tắt. Vắn tắt? Toán mà có cái gọi là vắn tắt sao?

-         Thưa cô, bài em làm đúng mà. – Nó đứng dậy.

-         Bài của em quá tắt. Không đủ ý. Làm tắt như vậy sao không ghi luôn kết quả đi? – Bà ta liếc nó. Ánh mắt chán ghét đầy cảnh cáo. – Không nhận ra lỗi sai của mình trong khi soát bài. Trừ hai điểm. Em có gì muốn nói không?

Nó bực bội ngồi xuống. Cô đùa nó à? Rõ ràng nói như vậy thì còn ý kiến ý cò gì nữa? Nó tủi thân. Tại sao nó phải hứng chịu những chuyện này chứ? Đến cả tên học dốt nhất lớp cũng được 5 điểm. Tên đó đang khoanh tay tựa ghế, nhìn nó với ánh mắt khinh thường tỏ ý : “ Đến học sinh giỏi nhất trường mà còn 3 điểm sao? Kém cỏi.” Những tiếng xì xầm bàn tán xung quanh lớp rộ lên. Tất cả đều có ý đại loại như “ Nghèo mà cũng bày đặt học trường này.” Hay “ Vịt cũng đòi so sánh với thiên nga.”

Lam im lặng không nói gì. Mấy đứa nhà giàu như mấy người chỉ biết dựa vào bố mẹ chứ hay  ho gì mà dám lên tiếng chỉ trích người khác? Nó gục mặt xuống bàn. Tiết học cũng dần trầm xuống rồi trôi qua trong tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng giảng bài văng vẳng bên tai. Nhưng tất cả đều mù mờ quay cuồng. Không từ nào lọt vào tai nó. Từng lời bàn tán lại hiện về trong đầu nó. Lần đầu tiên, nó hối hận. Có khi nào…. Đặt chân vào ngôi trường này là một sai lầm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: