Chương 93
Kẻ cầm dụng cụ bày ra kẹp điện giật lạnh như băng, hình dạng đáng sợ, đưa tới gần chỗ cái lồn mềm mại mẫn cảm của cô, Liên Hân rũ mắt, cắn răng nhẫn nại.
cô có thể nhịn được mà.
Không nhìn thì thôi... Nhìn một cái liền sợ run…
“Ong” một thứ tiếng vang lên.
Liên Hân trợn mắt, nhìn người nọ đùa nghịch một cây dương vật giả to lớn đang rung lắc ở tần số cao nhất, trên đời này có loại dương cụ giả khổng lồ như thế ư, trên thân gậy có gai dày đặc khiến người run rẩy, cô hoảng sợ mà xua tay: “Không không không... Cái này không được, cái này thật sự không được...”
Không ai để ý tới cô.
Bên ngoài khoang thuyền, một tên mặt sẹo mang theo vài người đến gần, Đổng Cận cùng một thủ hạ bậc trung khác mỉm cười nghênh đón, mở khoang chứa đồ vật trên thuyền ra cho bọn chúng kiểm tra.
Tên mặt sẹo xua xua tay ra lệnh cho đám thủ hạ vào kiểm tra, sau đó liếm liếm khóe miệng, đi nhanh xuống “Khoang chứa hàng” nằm ở tầng dưới chót của MOC.
Đổng Cận đi phía sau cười cười.
Tên mặt sẹo hứng thú dạt dào đi vào khoang đáy, còn chưa kịp nhìn đám thân thể trắng nõn lõa lồ chung quanh thì đã vừa lúc thấy được Liên Hân đá văng người đàn ông, mà hai chân cô trông vô cùng bắt mắt.
Liên Hân lập tức bị người đàn ông trên mặt đất hung ác lườm liếc, cô cười làm lành nói: “Thực xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ là phản xạ có điều kiện...”
Người đàn ông xoay người đứng lên, rút ra một dây roi dày bằng hai ngón tay.
Nghiêm Thư trốn trong góc tường tức thì run lên, cảm giác như chính bản thân mình bị hành hạ, xong rồi, cô ấy sẽ bị trả thù rất thảm, những người này đều không có nhân tính…
“Lỗ Duy Áo!” Đổng Cận ở phía sau hô một tiếng, híp mắt cảnh cáo.
Lỗ Duy Áo nhìn hắn một cái, lại thấy một tên mặt sẹo, không dám tỏ thái độ, trên mặt nạ bảo hộ chỉ lộ ra một đôi mắt dữ tợn, oán hận trừng mắt với Liên Hân, không dám quất roi nhưng vẫn kéo chân thon dài của cô ra, lấy ra một viên thuốc màu trắng nhét vào lồn cô, đút hết một lóng tay vào để thuốc nằm sâu trong lồn.
“Hình phạt nhỏ.” Người đàn ông hung ác nham hiểm nhìn Liên Hân, dùng tiếng Anh pha đặc Tây Ban Nha nói.
Liên Hân kinh hãi: “Ông làm gì vì?”
Tên mặt sẹo nhìn qua thân thể tinh xảo gợi cảm của Liên Hân, tự nhiên mà nhìn thoáng qua khuôn mặt cô, sửng sốt một chút, nhìn trái nhìn phải khoang thuyền, rồi lại nhìn chằm chằm Liên Hân vài lần, lắp bắp kinh hãi.
“Cô? Cô... Cô không phải là...?” Hắn đến gần Liên Hân, nhíu mày, “Cô không phải là người đó sao?”
Liên Hân thì đang lo lắng hỏi hệ thống: “Hệ thống, thằng cha đó nhét cái gì vô vậy?”
Đợi vài giây, hệ thống đáp; “Một loại Ketone kích dục.”
“Thuốc kích dục? Nhét vô chỗ này? Vậy còn không phải muốn khiến ta chết ư? Hệ thống có thể giúp ta đẩy nó ra ngoài không?”
“Ta có thể cố gắng pha loãng một chút, hoặc trì hoãn thời gian phát tác, nhưng xét thấy thân thể của cô có tính năng đặc biệt, ta nghĩ nó cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu đâu.”
Tên mặt sẹo nhẹ nhàng vỗ vỗ sườn mặt Liên Hân: “Ê, trả lời tôi đi.”
Liên Hân vừa nhấc mắt, lo sợ không yên mà nhìn hắn.
Móa nó! Chính là cô ta!
Tên mặt sẹo thầm mắng trong lòng, cô ta tung ảnh khỏa thân của anh Long cho cả thế giới nhìn, hại bọn họ thất bại mấy chục vụ làm ăn, vậy mà anh Long còn không cho bọn họ động đến cô.
Có điều, cô ta sao lại ở đây.
Tên mặt sẹo nhíu mày hỏi: “Cô bị sao thế? Bị bán vô đây hả?”
Liên Hân lắc đầu: “Bị bắt cóc...”
Tên mặt sẹo do dự một chút mới nói: “Cô là cô gái ở Án Thị đúng chứ, còn nhớ anh Long không, Mãn Long đó.”
Liên Hân mờ mịt nhớ lại một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ, run run một chút, đây là vừa trúng vỏ dưa lại đụng tiếp vỏ dừa?
Tên mặt sẹo liếm liếm hàm răng, hắn không biết chắc thái độ của anh Long, trước đây ảnh không cho bọn họ trả thù cô, còn chuyên môn tặng hoa xin lỗi cô, nhưng sau đó lại hình như quên hết.
Hắn nghĩ nghĩ, nói với Đổng Cận phía sau: “Tôi muốn cô gái này.”
“Cô ta?!” Đổng Cận kinh ngạc một chút, theo bản năng muốn phản đối, nhưng ánh mắt tên mặt sẹo đầy âm khí đảo qua hắn, hắn đành phải tự khắc chế xuống.
Đã đi nhờ đội tàu của người ta thì không thể nói không.
Dù sao hắn mang cô ta theo đơn giản là để chơi đùa một chút, thừa dịp trong đoạn đường còn lại, chờ tên sẹo kia chơi chán rồi hắn sẽ tìm cách đòi lại.
Đổng Cận gật gật đầu, ý bảo Lỗ Duy Áo thả người.
Liên Hân vừa được tự do, lập tức đem quần áo rối tung che lại cái lồn.
“Đi thôi.” Tên mặt sẹo tức giận nói, vốn dĩ muốn chọn lựa “Hàng hóa” của Moc để chơi đùa một phen, không ngờ sẽ thu hoạch được vật như này.
Liên Hân ngó hắn một cái, có chút chần chừ.
“Sao, muốn ở đây làm nô lệ tình dục để bị bán hả?” tên mặt sẹo nói.
Liên Hân lập tức đuổi theo bước chân hắn.
Đi theo hắn so với bị một đám biến thái ngược đãi còn tốt hơn.
Tên mặt sẹo mang Liên Hân bước lên thuyền hàng võ trang của Mãn Long, nhìn qua thì đây là một con thuyền linh hoạt nặng năm vạn tấn, kỳ thật ngụy trang phía dưới là vũ khí súng đạn dày đặc.
Tên mặt sẹo trên đường mang Liên Hân lên thuyền cũng không nói nhiều, chỉ là cho cô nhìn thấy tàu bảo vệ gắn súng tự động cùng hoả tiễn đường ngắn bên cạnh, lúc này mới thêm vào hai câu: “Nói thật nha, nơi này có hơn mười chiếc thuyền, hơn một ngàn người, có thể đánh lộn một trận máu lửa với đám tuần dương đó.”
Liên Hân cố gắng nhịn xuống cảm giác khác thường bên trong thân thể đang chậm rãi dâng lên, gật đầu.
Mãn Long đứng trên đỉnh boong tàu, đùa nghịch con dao công nghệ trong tay một phen, nhìn mặt biển, bên dưới mặc quần dài, bên trên là áo sơmi rộng thùng thình, nút áo không cài, gió biển thổi một hơi làm áo tung bay, lộ ra cái eo rắn chắc.
Tên mặt sẹo đi lên nói với hắn gì đó, hắn quay đầu, nhìn Liên Hân một cái.
Tên mặt sẹo chờ chỉ thị của hắn, nhưng hắn cũng không nói gì, quay đầu lại như cũ ngắm biển, tên mặt sẹo đợi một hồi thì nhún nhún vai, tự mình đi xuống, bỏ mặc Liên Hân đứng ngốc đằng kia.
Liên Hân nắm chặt quần áo trên người, hơi khó chịu, từng đợt nóng rực không biết từ đâu xông lên.
“Hệ thống...”
Cô cứng đờ mà kẹp chặt hai chân, trộm nhìn hai bên xung quanh, muốn tìm chỗ để ngồi một chút nhưng lại không dám.
Gió biển rất lớn thổi tới làm quần áo bay phần phật.
Mãn Long thu lại con dao, đi tới nhìn Liên Hân.
Liên Hân đã đổ mồ hôi đầy người, phía dưới nứng lên làm cô run rẩy, cô liếm liếm môi, cố sức ngẩng đầu, ho khan một chút, kính cẩn chào Mãn Long: “Chào anh Long ạ!”
Không sai, nhìn thấy đại ca là phải thế này.
Mãn Long: “...”
Liên Hân nhẹ nhàng cọ xát bắp đùi một chút, ngắm hắn một cái, người đàn ông này mắt sâu mi dày, mặt mũi ngang nhiên, sát khí dày đặc, thuộc loại khiến con nít nhìn xong sẽ khóc, dáng người cũng khoẻ mạnh, cường tráng như trâu, Liên Hân nhấp môi cười một cái lấy lòng hắn.
Mãn Long quan sát cô một lát.
Quả thật rất giống.
Giống cô bé hàng xóm kế bên nhà hắn hồi nhỏ, một đứa chuyên khóc nhè.
Khi đó cả nhà hắn còn chưa phải là gia đình đào vong của Miến Điện, hắn chỉ là một đứa thủ lĩnh nhóm con nít, dẫn đồng bọn đi đập phá bình chứa nước, không cẩn thận bị chìm trong nước, Tiểu Miên biết bơi nên kéo hắn lên, còn cô bé thì ngược lại chết đuối.
Hắn vẫn luôn nhớ rõ cô bé.
Cho nên hắn không biết nên đối với cô thế nào.
Cứ cho là cô may mắn đi, lớn lên giống với cô bé đó.
Năm nay hắn thâu tóm nhiều thế lực ở khu vực khác, mở rộng số lượng thủ hạ, chế tạo ngọc thạch, súng ống đạn dược, lấy lòng hai bên tập đoàn, ngày càng bận việc, kỳ thật đã sớm quên mất cô.
“Lạnh sao?” Mãn Long thấy cô phát run, tiện tay chỉ chỉ vào khoang nghỉ ngơi: “Tự đi vào đi.”
Liên Hân cả người vừa ngứa vừa nứng, phía dưới lồn giống như bị con kiến bò lung tung, cô miễn cưỡng cười cười, gật gật đầu, run bần bật mà đi vào, tìm một cái ghế ngồi xuống.
Mãn Long thấy cô đi cẩn thận như vậy, đi qua ngồi bên cạnh cô, nói: “Qua khỏi khu vực phía trước, cô cứ vào phòng không cần đi ra, đến chỗ thích hợp tôi sẽ thả cô xuống, đưa cô đi.”
Ở khoảng cách gần, hắn ngửi được chút mùi hương kỳ dị trên người cô, nhưng gió quá lớn nên rất nhanh bị tiêu tán.
Liên Hân thở gấp, có chút hoảng hốt mà ngẩng đầu, bộ mặt người này có vẻ bất thiện, nhưng ít ra không bị biến thái…
“Ký chủ, ta đã cố gắng trì hoãn tác dụng, nhưng bởi vì thân thể cô đã được cải tạo nên... Ký chủ? Ký chủ?”
Liên Hân rên nhẹ một tiếng, đưa tay bắt lấy cánh tay rắn chắc của Mãn Long.
Mãn Long nhíu mày nhìn cô.
“Giúp em, giúp em... Giúp em mau...”
“Cái gì?” Hắn tỏ vẻ hung ác nói.
Liên Hân mơ mơ màng màng mà đưa tay bóp lấy phía dưới của hắn, gãi gãi lên cây dương cụ đang ngủ say, có chút tội nghiệp mà ê a nói: “Em muốn... Muốn cái này... Muốn cái này...”
Chân dài tuyết trắng vừa nhấc lên, quay người ngồi trên đùi Mãn Long, cái lồn nứng dâm đãng chảy nước lênh láng nhắm ngay cặp đùi cơ bắp rắn chắc hắn mà lắc đít, cọ cọ xoa bóp.
“A... A...”
Cho dù là trùm buôn thuốc phiện đệ nhất Đông Nam Á, đột nhiên bị một người con gái bắt lấy con cặc sờ soạng, một bên đùi bị cô tự an ủi đến nhiễu đầy nước, cũng không khỏi khiếp sợ.
“... Cô bị sao vậy?”
Liên Hân xé áo sơ mi ra hai mảnh, lộ ra cái lồn ướt át không lông cho hắn xem, một bên ngâm nga một bên dựng thẳng lưng: “Bị người ta... Ưm...”
Cô bắt lấy tay thô to của hắn, đem ngón tay người đàn ông tới tách hai mép lồn của mình ra, kẹp ngón tay vào, nói: “Em... Bị... Bị nhét thuốc kích dục vào bên trong lồn... Ô... A, a, a! Không được! Nứng quá! A! Anh mau lên đi!”
Cô bỏ qua ngón tay không linh hoạt này, nắm lấy căn dương vật đã cương cứng, chỉ sờ bên ngoài quần thôi liền biết đây là một con cặc ngon.
Người đã hoàn toàn chui vào lòng ngực hắn, vừa uốn éo vừa vặn vẹo dâm đãng, nhìn qua là biết đã nứng đến khó chịu, chóp mũi Mãn Long nghe được mùi thơm lạ lùng, nhìn một ngón tay của mình bị kẹp ướt, nhìn Liên Hân đã cởi quần áo, dán hai bầu vú lên người hắn, cọ xát cơ thể hắn như một tấm ván giặt đồ.
Vì thế hắn duỗi tay kéo khóa quần ra, thả con cặc sưng to của mình ra chĩa lên không trung, sau đó cũng không làm gì khác, tỏ vẻ tùy ý cô hưởng dụng.
Liên Hân kinh ngạc cảm thán một tiếng, bắt lấy côn thịt thô lớn như cánh tay thiếu nữ, hai tay sờ sờ, cố sức đem nó đút vào lồn mình.
“Ưm! A! A ~!” Mới nhét một nửa quy đầu vào hai mép lồn, cái lồn đã ngứa đến nỗi khiến da đầu cô tê dại.
“Xuýt...” quy đầu mẫn cảm của Mãn Long đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị lồn dâm của cô thèm thuồng cắn nuốt, làm hắn không cách nào duy trì vẻ mặt tàn nhẫn, côn thịt chậm rãi cắm vào khe lồn chặt khít, lông cu rậm rạp bị chà xát làm hắn chỉ có thể nhíu mày, căng chặt cằm.
Chưa bao giờ có cảm giác này.
Hắn kéo áo sơmi Liên Hân ra, vươn bàn tay to bắt được eo mềm trắng trẻo, địt lên lồn dâm của cô.
“Ưm! A! Xuýt... Côn thịt! A! côn thịt lớn ghê! Rất thích! A!” Liên Hân bám lấy bờ vai bao la hùng vĩ của Mãn Long, cảm nhận được con cặc phía dưới ra ra vào vào hang lồn thật sướng, con cặc ngon cứng cáp trời sinh là để địt lồn dâm của cô, để cô hưởng thụ.
Thuốc có tác dụng, xứng với con cặc ngon lành này, chỗ bị cặc lớn cọ xát vừa đã ngứa vừa sướng tê, chỗ sâu nhất bên trong lồn liền run rẩy thèm thuồng, chỉ muốn nó địt càng sâu, địt càng lâu, địt càng nhanh…
Bị con cặc đâm một phát sâu thật sau, Liên Hân trợn trắng mắt, tóc dài bay tứ tán giữa không trung, khoái cảm làm đùi cô nhũn ra, muốn kẹp cũng không được.
Mãn Long nhìn người con gái bị hắn địt đến nỗi toét lồn, há mỏ, mắt trợn trắng, hai bầu vú no đủ nảy tưng tưng trước mắt, hai đầu vú sưng to, làm hắn nhịn không được ngậm vào mà bú. Hắn đem người bế lên trên boong tàu, một bên hẩy đít địt vào lồn, một bên đón gió bú vú.
“A... A! Nứng vãi! Nứng quá! A! Lồn nứng quá! Muốn bị địt thật mạnh!”
“Còn nứng nữa hả?” Mãn Long nhả núm vú ra, nhăn chặt mày, một tay kéo ghế lại, đem người thả lên ghế nằm, banh hai chân rộng hết cỡ, lộ ra cái lồn đỏ chót đang bị cặc bự đâm vào, Mãn Long điều chỉnh tư thế, dập eo xuống, ra sức thọc vào rút ra.
“Nga nga nga!” Liên Hân đột nhiên bị hắn địt nhanh hơn, lại trợn trắng tròng mắt, thở hồng hộc, trong lồn bị một con cặc bự phi tốc mà địt, cô chu môi, cúi đầu nhìn giữa hai chân.
Dù cho Mãn Long đang thở gấp, ra sức địt, nhưng quần áo hắn trên dưới hoàn chỉnh, chỉ kéo khóa quần, vươn ra một cây côn thịt địt vào lồn cô, cửa lồn hẹp bị địt muốn tét ra, hai mép lồn bị căng rộng, mềm mại kề sát con cặc bự, có khi bị địt tới lòi thịt ra ngoài khiến người cô phát run.
“Ân ~ Anh Long ~ anh trai ~ con cặc anh Long lớn quá ~ địt em sướng quá ~ a ~”
“Địt mạnh đi... A... Đít dập mạnh vào... A!”
Dâm như chó! Mãn Long đem con cặc tiến quân thần tốc địt vào, địt một phát lút cán rồi cấp tốc rút lui, eo bụng dùng lực, cặp mông rắn chắc dập lên dập xuống, tiết tấu cực nhanh giống như kéo đàn violon, địt tới nỗi bọt nước vẩy ra, làm cô trợn trắng hai mắt, mỗi cú địt là mỗi lần cô co giật cả người, vú nhảy tưng tưng điên cuồng.
“Thích cặc của tôi hả?”
Liên Hân biết phía dưới hột le của mình đang phụt phụt nước dâm, rên la gật đầu: “Rất thích... A... Cặc bự ngon quá, địt chết em rồi...”
Mãn Long bị kẹp run rẩy cả người, cũng chẳng ngạc nhiên tí nào, phụ nữ thích cặc của hắn rất nhiều, nhưng cái lồn dâm này thì quá là… Hàng ngon có một không hai... Mãn Long kéo toàn bộ khóa quần, móc ra hai hòn trứng dái, đè cửa lồn ướt đẫm của Liên Hân, vừa địt cặc thật nhanh, vừa cọ xát hòn dái, bộ phận sinh dục lông lá rậm rạp liên tục cọ quét lên hột le mẫn cảm của Liên Hân, làm cô cao trào hết đợt này sang đợt khác.
Liên Hân điên cuồng hẩy đít lên, lúc thì kịch liệt run rẩy, lúc thì nhìn lên ngắm bầu trời to lớn, xanh thẳm không mây, trên đầu là trời, dưới thân là biển, giữa hai chân có con cặc thô to địt mạnh mẽ, trước mắt có cảnh đẹp vui sướng.
“Ưm ha... sướng... Úi chà...”
Cả người Mãn Long như bị nước dâm của cô bắn lên ướt đẫm, vì thế hắn liền cởi hết quần áo, lộ ra cơ bắp cực kỳ tinh tráng, rắn chắc dũng mãnh, từ đầu vai tới sau lưng là một mảnh hình xăm Solomon.
Hắn thoát y một lát rồi côn thịt rút ra khỏi lồn Liên Hân, làm cô lại lên cơn nứng, cô chờ không nổi liền vươn chân đá hắn một cái, mà vị vua của Tam Giác Vàng chi vương lại không giận chút nào, hắn nắm bàn chân nho nhỏ nõn nà lên hôn hôn, bế cô lên, làm cô xoay người đứng trên mặt đất, đưa lưng về phía hắn, cặp đít trắng nhếch lên.
Liên Hân vội vàng lấy tay banh hai cánh mông, lòi ra cái lồn ướt dầm dề mời hắn địt vào.
Mãn Long móc con cặc nặng nề của mình lên, mắt nhìn chằm chằm khe lồn mập mạp dâm đãng, đưa tay bóp lên hai đít tròn xoe to bự của cô, bàn tay thô sần to lớn móc khe lồn banh ra hai bên, mạnh mẽ địt một cái: “Phốc!”
“Aaaaaa!! ——”
“Sao đít tròn dữ vậy em" Mãn Long vừa thở hồng hộc như trâu vừa dộng cặc lên, nhìn cái đít trắng tròn như quả đào trước mặt, “Bị địt nhiều quá nên tròn hả?"
“Sướng quá... A... Đúng rồi... Ưm... Do bị đàn ông địt nhiều nên mới tròn đó...”
Liên Hân bị địt muốn banh lồn, vội vàng kẹp chặt một cái, vách thịt bên trong không nhịn nổi mà hút chặt con cặc của người đàn ông.
Mãn Long bị cô hút sướng tới nỗi hít một hơi, xém nữa bắn ra, hắn vội vàng khóa lỗ tiểu lại, bực bội mà bóp chặt hai cánh mông cô rồi địt mạnh bạch bạch một trận, làm Liên Hân đứng không nổi mà khụy xuống chống tay lên mặt đất. Cô thì chổng đít bò bò lên phía trước, hắn thì thúc cặc mạnh bạo đi theo.
Hai người đụ địt ngoài trời trên khắp boong tàu, hai cái mông chồng lên nhau, cùng chu lên trời, một cái dập cặc nhanh, một cái nâng lồn đón chào.
Tên mặt sẹo đi xuống khoang bên dưới một hồi lâu để làm chút việc, ăn miếng cơm, uống miếng rượu. Hắn nghĩ nghĩ, coi như làm việc đến đến nơi đến chốn vậy, hắn vẫn nên tới hỏi xem anh Long rốt cuộc muốn gì, hắn không thể phủi tay ném cô ta ở đó cho đại ca tự xử lý, bây giờ giới xã hội đen đều thành lập tập đoàn, anh Long còn ra thông báo tuyển dụng thật nhiều sinh viên quốc tế danh giá để về đào tạo làm quản lý, hắn cũng muốn được học cái đó.
Hắn từ từ trèo lên boong tàu bằng cách bám vào thang đu trên lan can, vừa mới ngẩng đầu lên, hắn liền thấy đại ca cưỡi lên thân của một đứa con gái, một chân đứng, một chân đạp lên lan can boong tàu, lộ ra con cặc đen thùi bự tổ chảng làm tất cả huynh đệ đều kính nể. Nó đang cắm vào cái lồn nho nhỏ của cô gái, địt cho nước bắn tung tóe, người con gái kia bám tay vào lan can, chu mông lên cao, kẹp lấy con cặc lớn, cái lồn bị căng chặt, vui sướng vô cùng, hai bầu vú nhô ra đón gió biển, vừa rên la vui sướng vừa tỏ vẻ kiêu ngạo.
Tên mặt sẹo lùi về phía sau, chậc lưỡi lắc đầu, làm bộ không thấy gì mà rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro