Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Chuyện của hiện tại

8.

Một hôm, Myung Jaehyun đang dọn nhà, thì vô tình phát hiện ra một quyển album ảnh nằm im lìm dưới chồng đĩa nhạc của Han Dongmin. Anh tò mò lật ra vài trang xem thử. Bên trong có rất nhiều những tấm hình của Dongmin từ hồi còn bé xíu. Đứa trẻ này ngay từ lúc sinh ra trông đã ngang bướng rồi nhỉ, anh thầm nghĩ. Những Dongmin "mini" trong ảnh lấm lem bùn đất, dưới chân là một đống đồ chơi lộn xộn, kèm theo nụ cười nghịch ngợm treo trên môi. Đây là hồi học lớp mầm này, đây là lúc đi học tiểu học, rồi trung học...

Myung Jaehyun nhíu mày, hình như càng ngày Han Dongmin càng ít cười đi?

Anh tiếp tục lật đến những trang cuối.

Ở trang cuối cùng, có một bức ảnh chụp ba người. Bên trái là một người phụ nữ trẻ đẹp với nụ cười hiền từ, ở giữa là Han Dongmin mặc áo đồng phục tiểu học, hình như nó hơi quá khổ so với cậu, và một người đàn ông ở bên phải. Khuôn mặt của ông ấy đã bị xé đi mất.

"Myung Jaehyun!"

Han Dongmin giận dữ hét lên, làm anh giật mình. Cậu nhanh chóng giật lấy quyển album từ tay anh, nhìn anh bực bội.

"Sao anh lại tự tiện đụng vào đồ của em?"

"A... anh xin lỗi... "

"Xin lỗi, anh đã xem hết rồi, xin lỗi cũng chẳng có tác dụng gì! Lần sau đừng có chạm vào bất kì cái gì của em nữa, đặc biệt là cái thứ này!"

"Dongmin..."

Sau hôm đó, Myung Jaehyun bị Han Dongmin giận dỗi cả một tuần.

Lee Sanghyeok vừa kéo tay chạy bàn, vừa len lén nhìn về quầy pha chế. Thấy Han Dongmin đang tập trung lau dọn, y mới dè dặt hỏi Myung Jaehyun.

"Cãi nhau gì mà căng thẳng vậy? Ông giấu điện thoại của Dongmin à?"

"Không" Jaehyun ỉu xìu, kể lại hành trình khắc khổ xin lỗi nhưng vẫn chưa được bạn cùng phòng tha thứ suốt mấy ngày qua.

"Rồi xong, hết cứu nhé"

Han Dongmin không thích nói chuyện về gia đình. Ai trong quán cơm này cũng biết đó là chủ đề đại kỵ với cậu pha chế đứng quầy bar.

8.5.

Một ngày mùa xuân, khi Lee Sanghyeok đi chợ mua đồ sớm, y phát hiện ra một bóng người sõng xoài nằm trên mặt đất. Thấy có điều kỳ lạ, y bèn tiến lại gần người nọ, rồi tá hỏa phát hiện ra người đó đang nằm trên một vũng máu lớn.

Y lập tức đưa người vào trong bệnh viện. Vừa đến phòng cấp cứu, các bác sĩ nhăn mày, các y tá nhanh lập tức chạy khắp phòng. Sau vài giờ cứu chữa, bác sĩ thông báo rằng, tình trạng của người nọ đã ổn định, may mà vào viện kịp thời, nếu không thì giờ đã trên đường đến lò hỏa thiêu.

Han Dongmin là người lúc đó nợ ơn cứu mạng của Lee Sanghyeok.

Phải gần một ngày trôi qua, Dongmin mới chậm chạp mở mắt. Không mất quá lâu để Dongmin, Sanghyeok và Donghyun làm quen được với nhau và nhận ra mọi tài sản Han Dongmin mang theo đã không cánh mà bay.

Lee Sanghyeok hỏi cậu sao lại ra nông nỗi này, tên nhóc 16 tuổi khi đó chỉ trả lời cụt lủn: "Ghét bố, nên bỏ nhà ra đi". Mãi về sau, trong một đêm bét nhè chè rượu, cả đám mới biết rằng, lúc đó phụ thân của cậu đã thực sự cố gắng tiễn cậu sang thế giới bên kia, giữa một cơn phê thuốc. Mẹ Dongmin đã cố gắng che chắn cho cậu, nhưng không thể nào thắng nổi cú vung tay của một người đàn ông. Trong lúc vật lộn như con thú bị dồn vào bước đường cùng, cậu không kịp né nhát dao nhằm vào bụng trái, nhưng may mắn rằng vẫn kịp chạy thoát thân.

Nếu Lee Sanghyeok không phát hiện ra cậu, có lẽ bây giờ Han Dongmin đã chẳng còn được ở đây.

.

Nước mắt Myung Jaehyun bỗng nhiên rơi lã chã. Sau nhiều lần quỳ gối van xin, cuối cùng Han Dongmin cũng chịu nói chuyện với anh, và cho anh biết lý do vì sao quyển album đó lại khiến cậu kích động đến vậy.

"Sao anh lại khóc?"

"Không,... chỉ là, đau lòng quá, Han Dongmin"

"Không cần khóc thay em"

"Dù anh có nghe thêm 10 lần, hay 100 lần đi chăng nữa, anh vẫn thấy Dongmin là người vô cùng đáng thương"

"...Em không cần anh thương hại. Nên đừng khóc nữa, Jaehyun"

9.

Lee Sanghyeok khoe mình vừa quen được một người bạn mới, qua game. Y háo hức kể về người bạn tuyệt vời của mình: Chu đáo, ân cần, và cực kỳ đẹp trai. Han Dongmin và Myung Jaehyun đều có thể thấy rõ nét mặt không hề ổn của Kim Donghyun, nhưng có vẻ Sanghyeok không để ý đến điều đó cho lắm.

"Và hôm nay, cậu ấy sẽ đến đây chơi bất chấp đường xá xa xôi, vì cậu ấy nghĩ thật ngầu khi quản lý cả một cửa hàng khi mới 18 tuổi" Y trịnh trọng tuyên bố, và yêu cầu mọi người nên giữ ý tứ một chút, không nên thoải mái quá như thường ngày.

"Tại sao vậy?" Dongmin nghe thấy tiếng kêu bất mãn nho nhỏ của Donghyun đằng sau, và cậu quyết định sẽ lờ nó đi như chưa nghe thấy gì. Myung Jaehyun tò mò hỏi thêm về cậu bạn mới của Sanghyeok. Sau một hồi trò chuyện tíu tít, Jaehyun kết luận rằng, chà, anh chàng ấy có vẻ tuyệt vời quá đi thôi, và anh cũng muốn kết bạn với người như thế.

Những tiếng càu nhàu khe khẽ của Donghyun và âm thanh giòn giã của cuộc trò chuyện giữa hai anh lớn tiếp tục cho đến khi chuông cửa reo. Lee Sanghyeok vui vẻ kêu lên "Ồ, cậu đây rồi!"

Đó là một anh chàng có bờ vai rộng và dáng người vô cùng nam tính, nhưng khuôn mặt lại nhỏ nhắn và thanh tú đến lạ. Đôi mắt của anh ấy có hình dạng như mắt mèo, và anh ấy có hơi lúng túng khi đẩy chiếc cửa cũ đang nhọc nhằn phát ra tiếng kẽo kẹt già nua.

"Anh Sungho?" Han Dongmin thốt lên khi thấy bạn của Sanghyeok bước vào bên trong. Ba cặp mắt còn lại hướng về phía cậu.

Ồ, ra là người quen?

"Han Dongmin?"

Sungho, tên đầy đủ là Park Sungho, cũng ngạc nhiên không kém gì cậu pha chế. Hồi còn ở nhà cũ, Sungho và Dongmin sống chung một khu phố, và thường chơi cùng một nhóm những đứa con trai cùng tầm tuổi khác. Hai người, dù không phải là hàng xóm sát vách thân thiết với nhau, nhưng đã từng có thời gian, Dongmin có cảm tưởng như Sungho là anh trai ruột của mình.

Park Sungho bối rối đứng như trời trồng ở ngưỡng cửa. Anh ta liên tục né tránh nhìn thẳng vào Dongmin một cách kỳ lạ.

Cậu ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Anh, mau vào quán đi. Sao hôm nay anh ngại ngùng thế?"

Mất một lúc sau, Sungho mới từ từ tiến quầy pha chế, dè dặt nói chuyện với Han Dongmin.

"Em đã ở đây suốt thời gian qua sao?"

"Vâng"

"Được rồi, dù anh ghét phải cho em biết thông tin này, nhưng bình tĩnh nhé"

Park Sungho hít một hơi thật sâu, rồi ngước lên nhìn cậu đầy đau xót.

"Mẹ em mất rồi, Dongmin"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro