18. Hoàn
Một tình yêu nhỏ trong thành phố lớn.
_
Tuyết năm nay rơi trễ hơn mọi năm, những bông tuyết mềm mại, nhẹ nhàng bay lượn ngang ô cửa kính, như những cánh bướm trắng. Trong căn phòng ấm áp, Myung Jaehyun đang cuộn tròn trong chăn ấm nệm ngủ cùng mì tương đen.
Tính gõ bàn phím từng nhịp đều đặn vang lên, thỉnh thoảng tiếng gõ lại ngưng lại làm căn phòng chìm vào im lặng. Ánh sáng từ màn hình chiếu rọi trên khuôn mặt, phác họa từng nét điển trai của người kia. Thật sự đẹp quá mức phạm quy. Xương hàm góc sắc cạnh, sống mũi cao thẳng tạo nên sự cân đối hoàn hảo giữa các đường nét, tôn lên vẻ đẹp hài hòa nhưng không kém phần nổi bật. Hàng lông mi dài khẽ rung động. Đặc biệt là đôi mắt màu nâu có gì đó bí ẩn, vừa gần gũi vừa xa xăm, như mặt hồ lặng lẽ phản chiếu sắc nắng chiều, nơi tâm hồn người đối diện như chìm đắm vào khoảng không vô tận. Khi ánh sáng chiếu qua, đôi mắt ấy như ánh lên một chút sắc hổ phách, khiến người ta có cảm giác được ôm ấp trong một niềm an lành khó tả như ngọn lửa nhỏ âm ỉ giữa mùa đông lạnh giá.
Những đường nét trên khuôn mặt không chỉ tạo vẻ điển trai thôi đâu, còn toát lên sự nam tính khó cưỡng. Gọng kính đang treo trên mũi, Han Taesan đang cực kỳ tập trung làm việc. Từng nghe nói dáng vẻ đẹp nhất của một người đàn ông là nghiêm túc say mê làm một cái đấy. Quá mức hài lòng, không phải người điển trai trước mắt đã thuộc về anh rồi hay sao.
Han Taesan ngồi trên thảm lông sát giường ngủ trước mặt có kê một cái bàn nhỏ đặt chiếc máy tính lên trên. Vì thế chẳng tốn bao nhiêu công sức, chẳng cần phải bước ra khỏi chăn, một cái đầu xù màu hạt dẻ đặt lên vai em rồi.
Anh đang lười lắm, tin tức tố vừa mới ổn định một xíu thôi, đã vậy trời còn rất lạnh. Bởi vậy chỉ có mỗi cái đầu đặt trên vai em thôi, còn cơ thể anh vẫn được bao bọc trong lớp chăn trắng ấm áp.
" Anh không ngủ thêm nữa à." Cảm nhận được mùi đào ngọt tiến lại gần, vẫn chờ đợi thêm anh sẽ làm gì.
" Ừ. Khó ngủ."
Từ khi bị đánh dấu lần đầu tới lần thứ hai là bây giờ, mỗi lần như thế Myung Jaehyun đều cảm thấy càng thêm nhớ thương mùi tuyết tùng, muốn bám dính lấy em. Nếu lúc xưa chỉ có thể lén lút trộm tin tức tố thì giờ đây anh lại ngang nhiên tìm chủ nhân của nó. Tại sao anh phải ủy khuất bản thân chứ, rõ ràng alpha của anh ở đây cơ mà.
" Học hả, vậy thôi đừng quan tâm anh cứ học đi."
Han Taesan muốn đáp lại làm sao có thể học được khi anh ở bên, bất thình lình em nhớ ra người này cực kỳ quan trọng việc học mà, nói ra sẽ bị mắng mất. Đành phải ngoan ngoãn chỉ là tư thế hơi khác lúc đầu, cái người em ngả về sau thuận tiện cho anh gác cằm lên vai.
Vốn dĩ tưởng rằng tư thế này sẽ duy trì khá lâu, tuy nhiên em lầm rồi. Bàn chân mang hơi ấm từ chăn đưa ra ngoài, hất áo em lên lén lút chui vào, cả lòng bàn chân chạm vào nhiệt độ ấm áp của lưng alpha.
Bắt lấy cổ chân đang trêu chọc mình, Han Taesan quay lưng hỏi : " Em đang học mà."
" Anh muốn ngửi mùi tuyết tùng." Đáp lại em bằng một câu nói. Hàng lông mi dài khẽ rung động, tựa như cánh bướm vô tình chạm phải mạng nhện mỏng manh trong cơn mưa, run rẩy và mong manh. Những giọt mưa tưởng chừng như đọng lại nơi đầu mi, làm đôi mắt thêm sâu thẳm, ánh lên chút buồn bã mà quyến rũ.
Dòng điện xẹt qua tim, Han Taesan mềm nhũn trái tim, đành nắm chân anh kéo lại gần, Myung Jaehyun cũng thuận theo mà ngồi vào lòng của người ta.
Anh luôn có một thắc mắc, tại sao Han Taesan luôn phát ra nhiệt độ ấm áp như vậy, ngay cả mùi tuyết tùng cũng nồng ấm khiến người khác chẳng nỡ buông tay.
" Này... Em biến phòng mình thành triển lãm ảnh anh à."
Một vách tường đều treo hình anh, không thì cũng là em và anh. Có những tấm họ được hai vị phụ huynh chụp cho từ bé anh biết, tuy nhiên mấy tấm khác kể từ cấp ba của anh trở đi đều ở đây. Có cả hình chụp Myung Jaehyun hôm tốt nghiệp từ xa, anh rạng rỡ với đóa hoa hướng dương trong tay. Một tấm hồi sinh viên anh đang cùng mì tương đen chơi ngoài ban công, sắc hồng của hoa đỗ quyên cùng ánh chiều tà....
" Im lặng cái gì. Giải thích đi chứ." Từ khi phân hóa thành alpha anh không còn qua lại căn phòng của em. Nếu qua phòng em sớm hơn thì đã biết bí mật em chôn giấu rồi chăng ?
" Sở thích sưu tập thôi."
" Sưu tập hình anh à, hình bạn anh chụp đăng ở đâu mà em cũng có được. Mèo nhỏ này,.."
Từng tấm ảnh như một phần của cuộc sống, một chặng đường anh đã đi qua, cùng với những kỷ niệm vui buồn, những khoảnh khắc mà người chụp đã lưu lại. Quãng thời gian kia không có mặt em, nhưng dường như em chẳng bỏ lỡ một dịp nào cả.
Chủ động sấn tới, đôi môi mềm chạm vào môi em, dịu dàng và ấm áp, như dòng chảy nhẹ nhàng của nước suối len lỏi vào từng ngóc ngách của tâm hồn. Trong khoảnh khắc ấy, thế giới xung quanh dường như lặng đi, chỉ còn lại hai người, hai hơi thở hòa quyện. Nụ hôn không chỉ là sự tiếp xúc, mà còn là sự trao gửi bao cảm xúc thầm kín , yêu thương, mong chờ và cả những điều chưa kịp nói. Nó như một lời hứa ngọt ngào, giữ lấy nhau, ở lại bên nhau.
Mắt kính của Han Taesan quá mức cản trở, vì thế anh đã tháo ra quăng ra bàn. Giờ đây Han Taesan chỉ có thể nhìn mỗi anh thôi, duy nhất mình anh.
Nụ hôn kết thúc, không ngoài dự đoán Myung Jaehyun lại thua tiếp rồi. Và kẻ thắng cuộc đang kéo chăn tới bên anh, quấn quanh bao bọc cả người anh lại. Sẵn tiện bế mì tương đen đang ngáy ngủ sang cho anh ôm, cứ như vậy Han Taesan ôm hai bảo bối trong lòng.
...
Lần đầu tiên bị cúp máy liên tiếp ba lần, Han Taesan hoảng lắm rồi. Vận dụng não hết công sức xem mình đã trêu chọc anh điều gì. Bọn họ đúng thật có cãi nhau vài vấn đề cỏn con, nhưng mà Han Taesan đã xin lỗi và làm lành với anh rồi mà.
Từ sáng đến tối muộn rồi, gọi anh vài cuộc vẫn đổ chuông, vừa kết nối chưa kịp nói câu nào đã bị tắt máy rồi. Thở dài một hơi đầy bất lực, chẳng biết anh đi nơi nào khiến em lo lắng sốt vó. Không thể chờ đợi nữa, Han Taesan mang theo áo khoác ra ngoài tìm anh.
Ánh đèn đường vàng chiếu sáng con đường, Han Taesan đi khắp nơi rồi chẳng thấy anh ở đâu cả. Đi đâu được chứ nhỉ ? Bước chân bước tới hẻm gần nhà, một thân ảnh đứng tựa lưng vào tường, nhắm mắt dưỡng thần, dường như đang chờ đợi một người.
Chân dài bước chân vội vã lại gần phía anh, Myung Jaehyun nghe tiếng động mới hơi hờ hững mở mắt. Đôi mắt chầm chậm mở ra, thân ảnh người trước mặt hiện hữu trong tầm mắt, cuối cùng cũng đợi được.
Rung động thời thiếu niên, giấc mộng niên thiếu, giữa những năm tháng ngây ngô ấy cho dù đi tám ngàn dặm, tưởng chừng lạc nhau ở biển người mênh mông vô tận bằng một cách thần kỳ vẫn quay về bên nhau. Qua bao mùa thay lá, qua bao quãng đường đời, em vẫn đứng trước mặt anh ngỡ như duyên phận được sắp đặt từ thuở nào.
Nỗi nhớ nhung tựa con tằm, từng chút gặm nhấm hết khoảng trống trong tim, kéo những sợi tơ mong manh, vấn vít, dệt thành tấm lưới không tài nào thoát khỏi. Nếu nỗi nhớ có sinh mệnh liệu nó có lặng lẽ băng qua đêm dài, vượt qua những ngày xa cách mà tìm về bên em ?
Tình cảm mượn sương mù giấu kín đi, ở nơi không thấy được chất chứa thành một lâu đài. Khi mưa tạnh sương tan, lâu đài hiện ra sừng sững giữa đất trời, cả thế giới đều biết anh yêu em.
" Về sau đừng cãi nhau nữa có được không anh?" Han Taesan thấp giọng, nắm lấy tay anh áp lên má mình.
Ánh mắt kia bởi vì giọng nói mà mây mù tiêu tan, chừa lại đôi mắt đen láy sáng ngời, chứa mỗi bóng hình trước mặt. Myung Jaehyun thuận theo vuốt khuôn mặt của em, người này luôn ấm áp kể cả giữa trời đông, phải chăng trái tim đang nuôi một ngọn lửa dịu dàng và cháy rực.
" Tụi mình có cãi à."
" Thế sao anh lại không bắt máy em." Cái giọng uất ức của em cất lên.
Ngẫm nghĩ một chút, hình như trong khoảng thời gian ấy anh phải làm một việc vô cùng hệ trọng. Bình thường Myung Jaehyun luôn cân nhắc và quyết định cực kỳ nhanh chóng và dứt khoát. Vậy mà hôm nay lại cứ chậm rì, nghĩ ngợi mãi, cân đo đong đếm rất lâu.
Đôi mắt chớp chớp ngắm nhìn em, sau ấy mỉm cười kéo bàn tay đang đặt trên gò má mình xuống, nắm trong lòng bàn. Tay nhỏ nhắn hơn tay em, anh mân mê ngón tay của alpha, chạm tới khớp xương rồi dừng lại ngón áp út.
" Tay đẹp quá... Nếu có mang thêm phụ kiện ở đây chắc đẹp." Đôi má vừa trắng vừa hồng, ánh mắt cong cong hệt yêu tinh đùa nghịch trái tim người.
Han Taesan nghi ngờ mình bị người yêu tán tỉnh, nhưng em vẫn chăm chú không bỏ sót một cử chỉ hay biểu cảm nào trên gương mặt kia.
Sau cùng Myung Jaehyun véo nhẹ da thịt ở ngón tay áp út như đang làm dấu, hướng mắt nhìn em hỏi: " Một chiếc nhẫn em thấy sao."
Không trả lời anh, Han Taesan chỉ nhướng mày bất ngờ trước lời nói, tùy ý cho anh làm mọi chuyện.
Suốt cả quá trình từ khi Myung Jaehyun lấy nhẫn ra cho đến khi đeo vào ngón tay của mình, rất tiếc Han Taesan chỉ quan sát mỗi anh thôi. Trông anh vui vẻ lắm, môi nâng nụ cười hệt như đã đạt được ý nguyện.
" Vena Amoris* - tĩnh mạch tình yêu, ngón áp út có một mạch máu kết nối với trái tim. Khi đeo vào sẽ khởi động tĩnh mạch này, nếu một trong hai người tháo ra sẽ vỡ mạch... Em đã nguyện ý đeo rồi thì mãi mãi thuộc về anh có biết chưa."
Theo người xưa, trái tim là trung tâm của cảm xúc và linh hồn. Vena Amoris là một mạch kết nối trực tiếp với trái tim. Khi thần Eros bắn mũi tên vào trái tim ai đấy, mũi tên sẽ đi theo "tĩnh mạch tình yêu" và đâm thẳng vào trung tâm cảm xúc của người đó, khiến họ yêu say đắm. Việc đeo nhẫn ở ngón áp út, nơi bắt đầu của tĩnh mạch này như một cách để "khóa chặt" tình yêu.
" Này, em là khu rừng tuyết tùng di động hả."
" Biết sao đây em không tài nào kiểm soát được khi đứng trước mặt anh."
Câu trả lời ngốc nghếch đầy đáng yêu, em sẽ vĩnh viễn không kìm nén được mùi hương tuyết tùng khi đứng trước mặt người yêu dấu. Quả nhiên, tin tức tố là công cụ tố cáo những kẻ có tình yêu mà.
Hương tuyết tùng tỏa ra ngào ngạt, bùng nổ trong không khí. Ngày đông lạnh lẽo, dẫu vậy mùi tuyết tùng vẫn ấm áp lan tỏa xung quanh anh. Biết thế nào đây, khó cầm lòng nỗi thoát khỏi khu rừng tuyết tùng này.
Kéo Han Taesan lại gần mình, em vây chặt anh giữa bức tường, ánh mắt anh lấp lánh lôi cuốn em vào nụ hôn chìm đê mê, tê dại. Đôi tay lớn kia nâng má anh, bao trọn gò má và đôi tay giữ ấm anh khỏi cái lạnh giá.
' Bịch' tiếng động cắt ngang khoảnh khắc này, khuya vậy rồi còn ai ra đường nữa chứ.
Quay về phía phát ra tiếng động, tự nhiên Myung Jaehyun đau nhức đầu không thôi. Mẹ Han và mẹ Myung chẳng biết đi đâu về đang đứng cách xa mười mét, mặt nghệt ra, mắt tròn mắt dẹt nhìn bọn họ. Không biết hai người mẹ đã đứng đây từ bao lâu, mẹ Han hiểu tâm lý người trẻ vội nhặt chiếc túi xách dưới đất rồi nắm tay mẹ Myung vào nhà, khúc cuối còn không quên phất tay ý bảo hai người cứ tiếp tục.
Đưa bàn tay lên che mặt mình, anh muốn độn thổ rồi. Rốt cuộc hai mẹ đã đứng đấy từ bao giờ, có nhìn thấy cảnh đeo nhẫn rồi cảnh anh ' cưỡng' hôn em không. Mẹ Myung ắt hẳn đang sốc lắm, đứa trẻ ngoan ngoãn nhà mình vậy mà đi ' cưỡng' hôn đứa nhỏ nhà hàng xóm.
" Anh tính toán chuyện này thế nào." Nhìn sắc mặt lúc đen, lúc đỏ khi lại trắng. Biến đổi trong nháy mắt làm Han Taesan rất vui vẻ. Ban đầu, em có ý định thông báo cho hai nhà về mối quan hệ của bọn họ lẫn việc anh phân hóa thành omega mà Myung Jaehyun có đồng ý đâu.
" Cho em danh phận chứ sao. Chắc hẳn sẽ nhức đầu lắm đây. Thôi mà kệ đi."
Tiếp tục công việc đang dở dang. Em áp sát, từng nhịp thở hòa quyện vào nhau trong khoảng không nhỏ hẹp, nơi mọi giác quan đều thức tỉnh mãnh liệt. Đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng và cuốn hút, kéo em chìm sâu vào nụ hôn nồng nàn, nơi cả thế giới như lắng lại. Đôi tay em vòng qua lưng anh, áp sát thân thể anh vào mình như muốn truyền hết hơi ấm, xua tan đi mọi lạnh lẽo.
Bàn tay em khẽ luồn vào áo anh, vuốt ve eo và hình xăm. Mỗi khi hôn nhau Han Taesan đều thích làm điều này. Chỉ khác rằng, hôm nay em dùng tay trái, bàn tay có chiếc nhẫn vừa mới đeo, kim loại lành lạnh chạm vào da thịt khiến anh tê dại mà run rẩy. Bàn tay lớn ấy mơn man trên làn da, nâng niu từng đường nét, khiến tim đập mạnh hơn và trái tim anh cũng như tan chảy dưới sự che chở ấy. Không gian như ngưng đọng trong khoảnh khắc này, nơi chỉ còn hơi thở ấm áp và nhịp đập của hai trái tim đang hòa làm một.
Tâm trí đều thuộc về em, trái tim cũng thuộc về em. Một tình yêu nhỏ trong thành phố lớn ngọt ngào. Trong suy nghĩ đều dành cho em, tất cả đều vì em. Một tình yêu nhỏ trong thành phố lớn chỉ hướng về mỗi em thôi.
_
Bé mèo nhỏ của anh.
(*)"vena amoris" bắt nguồn từ thời La Mã cổ đại, khi các nhà y học và triết gia cho rằng có một mạch máu đặc biệt chạy từ ngón tay áp út đến tim. Họ tin rằng đây là biểu tượng của tình yêu và mối liên kết tình cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro