3. Quá khứ
Phàm là những kẻ nói trước thì thường sẽ bước khó qua. Giống như Myung Jaehyun, một người từng khinh thường nhất kiến chung tình chỉ có trong tiểu thuyết. Nhưng rồi vào lần đầu gặp gỡ Han Taesan, một tia sét ái tình đánh ngang, Han Taesan liền cư nhiên xâm chiếm mọi ngóc ngách trong ngăn tủ trái tim.
Cái kẻ ghét bỏ những nguyên tắc như anh, lần đầu tiên ngồi yên, nghiêm túc nhìn một người đứng trên bục phát biểu.
Thiếu niên ấy mang một khí chất trầm ổn, phảng phất một chút lạnh lùng, xa cách. Mái tóc màu đen hơi rủ xuống, che đi mất trán và cả đôi mắt nâu xinh đẹp. Vì tiết trời trở lạnh, bộ đồng phục với áo len gile bao bọc áo sơ mi trắng bên trong, quần tây lại vừa vặn làm nổi bật dáng người cao gầy, đôi chân dài thẳng tắp và bờ vai rộng. Không nói quá khi đồng trang lứa, Han Taesan có dáng người đẹp nhất, tựa như được đẽo gọt bởi thần Hephaestus.(*)
Ánh nắng kia có phần thiên vị người đẹp, chiếu rọi lên bóng lưng kiêu hãnh, vững chãi hệt như dòng sông ngày đông phẳng lặng nhưng đầy nội lực.
Bởi một khoảnh khắc động tâm, bóng hình Han Taesan biến thành giấc mộng.
Lần đầu tiên, cái người không tin vào chuyện vừa gặp đã yêu lại sinh ra khao khát chinh phục một người chỉ vừa mới xuất hiện một thoáng qua. Đôi lúc nghĩ về chuyện này Myung Jaehyun lại muốn cười cợt mình, có lẽ đây là sự trừng phạt thích đáng cho mấy kẻ tự phụ.
Cái tuổi chẳng có điều gì phải bận tâm, yêu thích một người thì nhiệt thành theo đuổi. Chẳng sợ đối lập, chẳng ngại khoảng cách, chỉ cần trái tim rung động thì tất cả đều đáng để thử, đáng để cháy hết mình một lần.
Nói về tính cách, em với anh chẳng khác nào nước với lửa, hoàn toàn trái ngược nhau. Một kẻ thích yêu thích sự tự do, một người lại luôn tuân theo quy củ. Một hừng hực, nhiệt huyết chẳng khác ánh mặt trời, một lãnh đạm khó gần như băng vĩnh cửu.
Mặc dù, xung quanh Han Taesan bao trùm bầu không khí lạnh lẽo, như một lời cảnh báo 'người sống chớ lại gần'. Cứ tưởng mọi người sẽ vì sự khó gần của em mà e dè, nhưng trái ngược hoàn toàn. Ngọn núi băng - Han Taesan vẫn là một tâm điểm, thu hút biết bao ánh mắt hoan nghênh, ngưỡng mộ, vô số ánh nhìn trộm dành cho em.
Suy cho cùng, anh cũng là một trong vô số người trong đám đông hâm mộ kia. Dẫu vậy, Myung Jaehyun chưa bao giờ cam tâm làm một điểm mờ nhạt trong cuộc đời Han Taesan.
Phải thừa nhận tính anh đôi khi cố chấp khó tin, lần đầu tiên biết yêu thích một ai, cũng là lần đầu anh thấy mình nâng cấp thang đo cố chấp đến mức này.
Ngọn núi băng bất khả xâm phạm, cái lạnh lẽo kiêu ngạo bao quanh hệt một lớp giáp kiên cố. Myung Jaehyun không chỉ đứng từ xa ngưỡng vọng, lại còn dám chọc giận, quấy rầy dai dẳng cái làn ranh kia của em. Liên tục chứng minh sự tồn tại của mình bằng nhiều cách.
Kiên trì rồi sẽ được đền đáp, con thỏ gan lớn giành được chiến thắng đầu tiên trong cuộc đua này, lần đầu tiên được Han Taesan gọi tên mình. Bỗng chốc, Myung Jaehyun thấy vết thủy tinh đâm không còn đâu nữa, mà chỉ toàn sự ngọt ngào.
Cái thằng nhóc lớn xác lạnh lùng kia dám nói anh đần độn. Nhưng không sao, anh cũng tự mường tượng ra nụ cười si tình của mình ngây ngô, ngờ nghệch ra sao mà. Miễn là Han Taesan không quay đầu bỏ đi luôn, điều này thôi đủ để thỏ nhỏ thỏa mãn, dào dạt đắc ý.
Chiếc tất dính máu đã được cởi bỏ, một miếng dán urgo hình gấu Bắc Cực được dán cẩn thận ở bàn chân trống không, sạch sẽ. Ngồi trên yên xe đạp, Myung Jaehyun không biết đã là lần thứ mấy anh ngửa lòng bàn chân lên nhìn miếng băng dán mà cười tít cả mắt rồi. Không kiềm được niềm vui, anh khe khẽ ngân nga vài câu hát chẳng rõ lời, chất giọng trầm ấm đôi lúc lạc nhịp nhưng vẫn mang theo sự phấn khích rõ ràng.
" Ngồi yên và im lặng" Han Taesan bất mãn, ngưng dắt xe đạp, quay ra đằng sau nói với cái người đang rảnh rỗi ngả nghiêng làm cho việc dắt xe của em càng thêm khó khăn.
Myung Jaehyun chun mũi, đáp lại: " Em khó tính thật đấy. Bảo em nói chuyện thì không chịu nói. Bây giờ cũng không cho anh hát luôn à."
Phàn nàn là thế, song Myung Jaehyun cũng chịu ngồi yên. Phá hư xe của em cũng là anh mà giờ người ta nhân nhượng cho ngồi trên yên sau để dắt đi là phước phần lắm rồi. Myung Jaehyun hiểu chuyện, ngừng ồn ào nữa.
Kỳ thực anh cũng không nghĩ Han Taesan sẽ cư xử thế này. Vốn dĩ đã định tâm lý bị em cho ăn một quả bơ to đùng rồi, thế nhưng em lại bước về phía anh, quan tâm tới vết thương của anh mặc dù không nói gì nhiều. Thậm chí, còn bắt Myung Jaehyun leo lên xe đạp ngồi để em dắt về, vì sợ vết thương kia nhiễm trùng.
Anh cười thầm, tự nhủ rằng màn đánh cược đạp trúng mảnh vỡ thủy tinh của mình quả thật toàn thắng. Phải trả giá bằng một chút đau đớn, nhưng cái giá ấy quá hời.
Đôi tay cầm ghi-đông dắt xe trên con đường đầy nắng chiều, bóng của thiếu niên và anh chồng lên nhau. Nhìn cảnh tượng này hóc môn hạnh phúc tràn ngập, cả xúc lâng lâng chạy dọc cơ thể Myung Jaehyun.
" Em nhớ ăn kẹo anh đưa nhé. Mùi vị rất giống tính cách của em."
Han Taesan nghe lời này không khỏi đặt cách một lần quay lại đằng sau nhìn anh, ánh mắt nghi ngờ nhìn một người không được bình thường, dẫu vậy Myung Jaehyun vẫn đáp lại em bằng nụ cười rộ.
Han Taesan nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng cụp mắt, quay đầu.
Anh giống như một cơn sóng mạnh mẽ cuốn trôi mọi thứ em muốn giữ lại, như một thủy triều không thể ngăn cản, cứ mạnh mẽ lao vào mà không màng đến sự cản trở đê bờ.
Điểm đến của họ sân bóng rổ tư nhân ở sau trường học, nơi đây khá vắng vẻ, ít người biết đến.
" Thêm một địa điểm vào giỏ hàng, có thêm một nơi nữa để tìm em." Myung Jaehyun chẳng biết sợ mà bật thốt câu này.
Đáp lại anh là một cái liếc mắt hờ hững có phần sắc lạnh của Han Taesan. Nhưng không sao, Myung Jaehyun đã quen rồi, thậm chí anh còn nghĩ mình sinh ra nghiện ánh mắt ấy.
" Em chơi bóng rổ một mình hả. Có nhàm chán lắm không. Hay em dạy anh chơi đi, anh học rồi sẽ chơi cùng em." Tính đi tính lại thì con đường tiếp cận crush thông qua việc chơi thể thao chung cũng tuyệt lắm chứ, Myung Jaehyun nghĩ ngợi giây lát rồi mở miệng đề nghị.
Cái ngọn núi băng này đúng là không hề nể nang anh chút nào. Mấy lời anh nói chắc chỉ đáng giá như gió thoảng qua tai, chẳng buồn hồi đáp lấy một câu. Em vẫn cứ một đường thẳng tiến về phía phòng vệ sinh, mặc kệ sự hiện diện của anh, không chút chần chừ. Lúc bước ra, em đã thay xong một bộ đồ bóng rổ gọn gàng.
Ông trời, thật sự thiên vị quá đáng. Anh suýt chửi thề khi trông thấy dáng người ấy. Quần áo chơi bóng rổ thôi mà, đơn giản đến mức chẳng có gì đặc biệt. Vậy mà trên người em, mọi thứ lại trở nên hoàn hảo đến khó tin.
Chết tiệt, dáng người này ngay cả quấn giẻ rách cũng đẹp chết người thì ai mà chịu nổi ? Anh cắn răng lầm bầm trong đầu, vừa ghen tị, vừa bất lực, vừa không thể rời mắt.
Nhưng điều khiến anh muốn gục đầu hơn cả là cái cách em cứ bơ anh một cách triệt để, coi như anh chẳng tồn tại trên đời. Để anh đứng đấy, tay chống hông nhìn theo, còn em thì hiển nhiên đi thẳng vào sân bóng, ném quả bóng rổ đầu tiên với dáng vẻ cực kỳ tập trung, chẳng mảy may để ý đến cái người vừa bị bỏ rơi.
"Thật sự là bơ người ta sang một bên, rồi ung dung chơi bóng rổ hả?" Anh làu bàu, lầm bầm với chính mình, bàn tay vò đầu đầy bực bội. Mà cũng kỳ lạ thật, bực thì bực, nhưng ánh mắt anh vẫn dính chặt vào từng chuyển động của em trên sân bóng, như bị hút chặt bởi thứ từ trường nào đấy.
Bỏ cuộc, chờ Han Taesan chơi bóng xong sao ? Nếu ngoan ngoãn ngồi một chỗ ngắm em thì đâu phải Myung Jaehyun.
Chú thỏ lì lợm mặc kệ vết thương mang giày vào, áo đồng phục nhăn nhúm không thèm sơ vin. Một bên gấu áo thậm chí còn vểnh lên như phản ánh sự bừa bãi của chủ nhân. Myung Jaehyun mang cái chân cà nhắc, khập khiễng, ngoan cố chạy tới chỗ Han Taesan đứng.
Đôi mắt lanh lợi, cong cong lấy lòng, anh nũng nịu: " Dạy anh chơi nữa nha nha. Ngồi một chỗ chán quá à."
Bình thường bắt anh ngồi yên một chỗ năm phút thôi đủ khiến toàn thân này ngứa ngáy hệt hàng vạn con kiến bò. Hơn nữa, phải ngồi yên nhìn crush chơi bóng rổ thì tâm làm sao mà tịnh được cơ chứ.
Va phải ánh nhìn ấy, cảm giác đầu tiên là lạnh thấu xương, như có một cơn gió từ vùng Cực Bắc quét qua, mang theo cái buốt giá ngấm sâu vào tận đáy lòng. Ánh mắt ấy không hề sắc bén, cũng chẳng mang theo tia cảm xúc nào rõ rệt, nhưng lại chất chứa một loại trọng lượng vô hình khiến người đối diện phải khựng lại.
Đáng tiếc thay Myung Jaehyun nhìn thấy ánh mắt này thì càng phấn khích. Không chút sợ sệt mà dào dạt ý cười.
Dọa người không được, Han Taesan thu tầm mắt của mình, điềm tĩnh gật đầu:" Cũng được thôi. Với một điều kiện, anh phải giành được bóng và thả nó vào rổ."
Đùa. Myung Jaehyun nào biết chơi bóng rổ, trên trường cũng có dạy nhưng anh cũng chỉ làm qua loa cho có lệ, nào có thể so được với Han Taesan chứ.
Cái ngọn núi kia rõ ràng đang từ chối anh, muốn thách thức để xem anh nhục chí đầu hàng à. Cưng nằm mơ.
" Anh thấy không công bằng lắm, em là dân chuyên còn anh có biết tẹo nào về bóng rổ đâu." Myung Jaehyun vuốt cằm một hồi lâu, ra vẻ lưỡng lự nói.
" Vậy..." Thì bỏ cuộc đi.
Lần đầu thấy Han Taesan nhanh nhảu đáp lại lời anh, tuy nhiên đã bị Myung Jaehyun cắt ngang.
Không chút lưu tình đánh gãy lời chưa kịp thốt ra của em, Myung Jaehyun nâng cao giọng : " Hay là nếu anh giành được bóng và thảy nó được vào rổ một trái thì em hứa từ nay về sau không được né tránh anh nữa."
Nói dong dài là thế, nói ngắn gọi là phải cho anh làm phiền tới cuộc sống của em.
Myung Jaehyun cực kỳ tự tin tuyên chiến. Bỗng dưng, máu hơn thua trong Han Taesan cũng trỗi dậy, em dứt khoát gật đầu đồng ý còn không quên thêm một điều khoản: " Nếu thua thì đừng quấy rầy tôi nữa."
" Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nam nhi đại trượng phu, có chơi có chịu nhé. À mà hay đổi lại nếu anh thắng thì em làm bạn trai anh luôn cho rồi." Được đằng chân lân đằng đầu, Myung Jaehyun ngả ngớn khoanh tay, dựa vào thành cột bóng rổ lên tiếng.
Một nụ cười nhạt xuất hiện trên môi Han Taesan : " Đừng có nằm mơ."
Keo kiệt, bủn xỉn. Myung Jaehyun thầm mắng em.
" Lát anh què giò thật thì nhớ mang anh về giúp nha. Đừng nhân lúc người ta bị thương mà vứt bỏ ở đây đấy."
Han Taesan nhìn người trước mặt trong tích tắc em liền hạ mi, chẳng buồn nói với anh lời nào. Cái chân bị một vết thương sâu anh vẫn mang giày vào, đứng giữa sân với quả bóng rổ trong tay, dáng vẻ hiển nhiên như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Đúng là lì lợm đến khó tin.
Giọng núi băng mang theo chút ý cười trêu tức: " Vậy chịu thua đi."
" Tiếc ghê, chịu thua không nằm trong từ điển của anh." Nhướng mày, nhìn thẳng vào đôi mắt của em không né tránh, cho tới khi Han Taesan đảo mắt đi chỗ khác mới thôi. Xời, ba cái trò lì đòn này không biết ai hơn ai à nha.
Giữa sân bóng rổ trống vắng, dưới ánh đèn vàng vọt, cảnh tượng như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng mờ ảo.
Một người cao ráo, mặc bộ áo bóng rổ màu đen càng tô đậm cho dáng người phát triển, đường nét cơ thể nổi bật, vượt tuổi thiếu niên. Rõ ràng là người trong nghề, từng chuyển động mạnh mẽ, thoăn thoắt tránh né những cú tấn công của anh. Đôi mắt mang vẻ thờ ơ, nhưng mỗi cú ném bóng đều là một lời tuyên chiến không hề khoan nhượng. Lắm lúc còn nhử bóng rồi giành lại trong chớp mắt, sự khiêu khích là rõ rệt.
Thiếu niên áo trắng không hề có kỹ thuật chơi bóng rổ thành thạo, nhưng lại có một sự kiên cường khó tả trong mỗi bước di chuyển. Dẫu không quen thuộc với từng động tác, nhưng anh lại biết cách tận dụng từng chút lợi thế nhỏ mà mình có. Đôi chân nhanh nhẹn, đôi tay linh hoạt, dù chưa từng học qua những kỹ thuật bài bản nhưng lại có một sức mạnh nội tại khiến anh có thể đột phá vài lần làm cho em bất ngờ, mắt mở to. Anh không hề có vẻ gì của một người chơi chuyên nghiệp nhưng lại có một bản năng chiến đấu mãnh liệt, điều ấy khiến đối thủ phải dè chừng.
Mặc dù thiếu niên áo trắng có thể làm Han Taesan ngạc nhiên vài lần, nhưng từng cú tấn công của anh, cuối cùng cũng không đủ sức để bẻ gãy thế trận của em. Ngay lúc, Han Taesan định kết thúc trò mèo vờn chuột, bàn thắng đã nắm trong lòng bàn tay thì một biến số xuất hiện.
Lúc đấy, khi mọi thứ tưởng như đã kết thúc trong sự kiểm soát tuyệt đối của em, sự bình tĩnh của em bỗng chốc bị phá vỡ bởi một hành động hoàn toàn không ngờ tới.
Một nụ hôn nhẹ nhàng, không báo trước, lướt qua má em. Cảm giác bất ngờ đến mức em chỉ kịp ngây người, chớp mắt một cái, cả thế giới như đột ngột ngừng lại.
Chưa kịp hoàn hồn, thiếu niên áo trắng với nụ cười khẽ mơ hồ lấp ló trên khóe môi, nhân lúc Han Taesan hoảng hốt, đã nhanh như chớp giật bóng khỏi tay em.
Trong tích tắc, tất cả phản xạ của em đều tan biến vào không khí, bị lấn át bởi cú đánh lén bất ngờ ấy. Cảm giác bị xâm phạm khiến em hụt hơi, đầu óc như quay cuồng, chưa kịp định thần thì một cú hất bóng tinh tế đã ném thẳng vào lưới, chính xác đến mức không thể tin nổi.
Dưới ánh đèn, Myung Jaehyun cười tinh nghịch, đắc ý dào dạt, lên tiếng phá vỡ không khi im lặng:" Thua rồi nhé nhóc con. Em chưa hề giao luật là không được phá vỡ phòng tuyến của đối thủ bằng một nụ hôn đâu." Anh nhún vai, âm điệu trêu chọc thêm dầu vào lửa.
Han Taesan đã thôi thất thần, môi mím thật chặt, hai tay nắm chặt, nếu quan sát kỹ có thể thấy được sự run rẩy được kìm nén.
Nụ hôn trên má dù chỉ thoáng qua, tuy nhiên cảm xúc đôi môi mềm lạnh lẽo chạm vào lưu lại như vừa mới đây. Dưới ánh đèn, bóng lưng em thẳng tắp, tựa như không để lời khiêu khích của anh vào mắt, nhưng bàn tay nắm chặt bên hông lại tiết lộ một chút bối rối ẩn sâu.
Khoảnh khắc này em chợt nhận ra, người trước mặt không phải là một con thỏ yếu ớt. Con thỏ vô cùng ranh mãnh, lì lợm khó tin, giỏi lừa gạt và diễn xuất khiến người khác phải sửng sốt.
.
.
(*) Hephaestus là vị thần lửa, thợ rèn, thợ thủ công và núi lửa của Hy Lạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro