Chương 21
Mãi cho đến khi tiểu hồ ly phát ra hơi thở nhịp nhàng, Đông Thần Vân mới cầm lấy một cái gối đầu thay cho mình để tiểu hồ ly ôm vào lòng.
Đi vào phòng thay đồ, nhìn quần áo của mình ầm ướt nhàu nhĩ, Đông Thần Vân nhíu mi, thay một cái áo phông màu xanh ngọc và quần bò mài trắng đi vào thư phòng.
Trên màn hình máy tính hiện lên có tin mới, giật giật con chuột, hệ thống bảo vệ máy tính lập tức hiện lên
'Mời nhập mật khẩu'
Ngón tay thon dài dừng trên bàn phím, mật mã? Đông Thần Vân lại cười khẽ, hai tay thuần thục gõ vào một dãy số, là ngày mà Vân Hàn Hân tự sát.
[Có việc gì?] Đông Thần Vân hỏi
[Lão Đại, anh muốn nghe tin tốt trước hay tin xấu trước?] Phía bên kia là một giọng cà lơ phất phơ.
[Cậu có thể chọn chết đứng hoặc chết nằm] Trong mắt Đông Thần Vân lóe lên mấy tia nguy hiểm
Qua camera thấy rõ vẻ mặt Đông Thần Vân mà người kia vẫn không hề sợ hãi [Lão Đại, cơn bão tình cảm tới càng mãnh liệt càng tốt]
Đông Thần Vân nhìn vẻ mặt tên kia hi hi ha ha, cầm điện thoại lên "Alo, Âu Dương Dục phải không?"
[Ấy Lão Đại, đùa thôi mà] Nghe được tên đối thủ một mất một còn, kẻ không đứng đắn kia liền vào chủ đề chính
[Nói] Đông Thần Vân cúp máy, keo kiệt phun ra một chữ
[Chuyện thứ nhất là, có người điều tra thân phận Tiểu Hàn Hàn, bị em phát hiện]
Vô nghĩa, Đông Thần Vân nghĩ thầm, vừa nghe đã biết vế sau
[Là người của Lý Mộ Tư]
[Đúng vậy lão Đại. Tình địch của anh thật không vừa nha, em có thể cảm thấy thế chiến thứ ba sắp bùng nổ...]
[Đông Thần Lôi]
[Lão Đại, anh thật là không biết đùa. Yên tâm Tiểu Hàn Hàn sẽ không biết anh thích cậu ấy đâu. Lão Đại, anh không nghe người ta nói sao? Yêu là phải dũng cảm thổ lộ, hạnh phúc là phải dũng cảm theo đuổi, lão Đại...]
Nhìn ánh mắt ngày càng u ám của Đông Thần Vân, người kia nuốt nước bọt, ngừng lảm nhảm.
[Chuyện thứ hai, em gửi văn kiện cho] Nói xong xoẹt cái tắt camera.
Chỉ trong chốc lát, hòm thư của Đông Thần Vân đã báo có tin nhắn mới. Nhìn tư liệu Đông Thần Lôi gửi tới, cái trán bằng phẳng của Đông Thần Vân cũng nhịn không được nhăn nhíu lại.
Đã qua 3 ngày tới ngày casting.
Lúc đầu nghĩ thời gian chỉ có ba ngày, cho nên người dự thi hẳn sẽ không nhiều lắm, kết quả là cả buổi sáng hôm đó Vân Hàn Hân ôm bản mặt người chết.
Không nói cái đó, bởi vì buổi sáng nay người đứng ra phỏng vấn chỉ có một mình y. Dall là chủ biên đáng lý cũng phải có, cuối cùng ngày hôm qua cùng với tiểu tình nhân nhà gã lên giường vận động kịch liệt, sáng nay ngủ quên mất, không xuất hiện, bảo là bị cảm.
Vân Hàn Hân cười khẩy, nghĩ tôi là thỏ ngọc đầu thai à mà nói cảm mạo? Lấy cớ! Cho nên vị tác gia nào đó tựa như hòm thuốc súng, hiện cùng với Tiểu Nguyển xuống nhà ăn của công ti ăn cơm, tay cầm dĩa ăn cơm đâm vào tảng thịt bò trông hệt như sát thủ cầm dao.
"Vân tiên sinh." Một giọng nữ trong sáng vang lên
Biểu tình phẫn hận trong mắt phút chốc biết mất không còn dấu vết. Y lập tức tao nhã dựa vào ghế, mắt phượng xinh đẹp phóng ra hàng nghìn hàng vạn tia sáng "Này..."
Cô biết tính Vân Hàn Hân, mỉm cười, mang theo một loại khí chất phi thường đặc biệt, có một chút khác với kẻ ở trong giới điện ảnh
"Tôi là Hà Vũ, chính thức gặp mặt Vân tiên sinh, hẳn đây là lần đầu tiên."
Tiêu Nguyên dời chỗ, bởi vì cậu thấy Hà Vũ cũng đang cầm bát đũa, nên dịch vào trong một chút.
Đa số người của CGI đều là sao kim, cho nên nhà ăn được trang trí theo phong cách phương tây, mỗi cái bàn đều có hai cái sô pha đặt hai bên, mềm mại êm ái ngồi phi thường thoải mái.
"Không phải lần đầu tiên" Vân Hàn Hân mắt phương yêu mị nheo lại, như cười như không nhìn khuôn mặt sạch sẽ thanh tú của Hà Vũ.
Cô gái này không đẹp, đó là đánh giá cơ bản nhất của Vân Hàn Hân. Nhưng ai nói vai chính thì nhất định là phải đẹp. Trong kịch bản của "Nếu tình yêu không có cánh cửa", nếu nữ tính là những gì tiểu thuyết ngày nay theo đuổi, thì cô ấy chính là kiêu ngạo. Nhưng không chỉ tính cách kiêu ngạo, trên người nàng cũng toát ra đầy vẻ quật cường dũng cảm.
Đấy mới chính là điều hấp dẫn Phil, bằng không, chỉ đơn giản là một phụ nữ xinh đẹp không thôi, làm sau có thể khiến cho Phil vừa nhìn đã động tâm được.
Cho nên Vân Hàn Hân mới lựa chọn Hà Vũ.
Y từng vô tình xem qua bộ phim cô đóng, tuy rằng chỉ là một vai nhỏ, nhưng lúc ấy, y đã cảm thấy cô gái này có hơi thở mê người.
A?
Hà Vũ có chút kinh ngạc. Lúc trước, khi cô đang đi quay phim ở một thành phố khác, tuy rằng chỉ là một vai diễn nữ thứ, nhưng đây cũng là nhờ người đại diện của nàng rất vất vả mới giành được.
Vậy mà ngay trước khi ngày phim chuẩn bị đóng máy, người đại nhiện đột nhiên hưng phấn chạy tới nói với cô, nữ thứ trong kịch bản của Vân Hàn Hân đã chọn cô. Lúc ấy thật sự là kích động. Cô còn ngây ngốc đứng mãi không biết phản ứng thế nào.
Đại danh của Vân Hàn Hân đương nhiên cô biết. Nhà văn tuấn mĩ vừa đạt giải thưởng văn học, trước mắt chính là tác giả đình đám nhất của CGI. Người yêu sách của y trải rộng khắp nước. Nếu diễn phim do y viết kịch bản, chẳng khác nào bước trên thảm đỏ, nhưng quả thật bọn họ không hề quen biết nhau.
Đối với món quà lớn này, Hà Vũ có cảm giác không nhận nổi. Rất sợ tỉnh lại phát hiện ra đây chỉ là giấc mộng. Hôm nay người đại diện thông báo phải tới CGI, rạng sáng nay cô mới gấp gáp lên phi cơ trở về. Vừa đến nơi, nghỉ một lát, đã lập tức tới chào Vân Hàn Hân.
Nhìn gần, người này thật là đẹp, đẹp đến không có đạo lý nữa. Mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt đều hoàn mĩ không tì vết.
"Tôi ở trên TV nhìn thấy cô rồi" Vân Hàn Hân đột nhiên hài hước nói.
Chương 22
Cùng Hà Vũ nói chuyện rất thoải mái. Cô giống như trong tưởng tượng của Vân Hàn Hân, rất thông minh, y lại có thêm vài phần hảo cảm.
"Vân tiên sinh, chiều nay 2 h bắt đầu vòng loại rồi" Tiểu Nguyên nhìn đồng hồ, nhắc nhở hai người đang say sưa tán gẫu.
Thế là vì được Vân Hàn Hân mời, Hà Vũ liền xuất hiện ở vị trí giám khảo.
Vân Hàn Hân chưa bao giờ lãng phi thờ gian ở những việc nhàm chán. Buổi chiều, y cùng Hà Vũ xuất hiện ở phòng họp, cả Dall, Rta và Lý Mộ Tư đều đã ở đó, xem ra là đang đợi mình, hẳn là có ý tứ.
Y bước vào phòng, đến bên cửa sổ mở ra. Gió ùa vào thốc thẳng một bên sườn mặt Lý Mộ Tư, khiến anh cả người run lên.
"Hàn Hân, cậu làm trò gì vậy?" Dall nhíu mi, tên nhóc này không biết Lý ảnh đế đang bệnh sao?
"Tôi chỉ muốn xem, gió nào đang thổi, lại có thể đưa tất cả đến đây một lúc thế này." Vân Hàn Hân nói, không có ý đóng cửa sổ lại. Y đi đến gần cửa, đích thân lấy ghế tựa cho Hà Vũ ngồi xuống, rồi mới lấy ghế cho mình ngồi xuống bên cạnh.
Hà Vũ thấy Vân Hàn Hân để cho mình ngồi vị trí giám khảo, còn y lại ngồi một góc, có chút ngượng ngùng bèn vội vàng đứng lên
"Vân tiên sinh..."
Vân Hàn Hân khoát tay "Không sao hết, nhìn như thế này xem ra thuận mắt hơn nhiều."
Hà Vũ không từ chối được, lại ngồi xuống, hướng ba người còn lại gật đầu chào.
Vân Hàn Hân bắt chéo chân, gió tháng tư thổi làm cho sắc mặt Lý Mộ Tư tái nhợt đi nhiều. Nhìn thế này trong lòng rất hoan hỉ a. Rta nhiều lần nhớ đến, nhưng thấy Lý Mộ Tư không có ý ngăn cản, lại thôi.
Nữ sinh đến phỏng vấn đẩy cửa tiến vào.
Dù là đạo diễn Rta, hay diễn viên Lý Mộ Tư, chủ biên Dall, hay là Hà Vũ, ai cũng đều có năng lực chuyên nghiệp. Vai nữ dưới ngòi bút của Vân Hàn Hân là một nữ sinh mơ mộng.
Đây là Vân Hàn Hân, bởi vì y nắm được lòng của nữ sinh mơ mộng.
Tiểu thư số 1. Lớn lên cũng thanh lệ, dáng người cũng không kém gì so với các nữ diễn viên.
Giảm khảo phỏng vấn là thực hành một với một, cho nên người thứ nhất do Lý Mộ Tư phỏng vấn.
Thản nhiên liếc mắt nhìn đối phương một cái, liền lập tức loại người này. Anh chẳng nói đến một câu dư thừa, khiến cho tiểu thư kia không phục "Tôi xin hỏi, anh ngay cả cho tôi cơ hội biểu hiện cũng không, vì sao lại trực tiếp loại tôi?"
Ấy chà, cô này cá tính không nhẹ.
"Cô có biết kịch bạn lần này, nữ thứ là ai không?" Lý Mộ Tư hỏi
"Biết, là diễn viên Hà Vũ, là người ngồi thứ nhất từ bên trái sang"
"Được, vậy là đã biết, mời đứng lên đo chiều cao một chút" Lý Mộ Tư hiển nhiên không thích nói lời vô nghĩa, ngữ khí có vẻ rất không kiên nhẫn.
"Cái này có liên quan gì đến chiều cao?" Tiểu thư số 1 khó hiểu hỏi
"Bởi vì nếu nữ chính ngay từ đầu đã cao hơn nữ thứ thì ngay từ đầu sẽ hút mất sự chú ý của mọi người" Rta mỉm cười trả lời, phim lần này so với phim thần tượng khác nhau. Nữ thứ trong truyện là một kiến trúc sư, cho nên cô ấy có mị lực của riêng mình, ngay từ ban đầu, vẻ đẹp của nữ chính vốn không thể vượt qua cô.
Mà chiều cao cũng là một điều kiện đặc thù của 'xinh đẹp'.
Tiểu thư số 2 nhìn mặt khá quen, cũng là người trong giới điện ảnh. Cô vừa bước lên, liền lễ phép chào các vị giám khảo, từ Hà Vũ đến Lý Mộ Tư đều không bỏ qua.
Rta mỉm cười lập tức loại người này. Còn hơn cả Lý Mộ Tư, Dall tu dưỡng hiển nhiên tốt hơn nhiều, chỉ vào Vân Hàn Hân đang ngồi ở một góc sáng sủa bên cạnh "Người nay chính là Vân Hàn Hân Vân tiên sinh" Quyển sách này là Vân Hàn Hân viết, còn rất nổi tiếng, chỉ cần là người biết sách, sẽ không thể không biết Vân Hàn Hân. Nhưng mà tiểu thứ số 2 hiển nhiên không hề biết.
Bởi nếu biết, chắc chắn không thể nào xem nhẹ sự tồn tại của Vân Hàn Hân. Ai ai cũng đều giống nhau ở một điểm, một khi đã yêu thích quyển sách nào, nhất định sẽ chú ý đến tác giả viết nó.
Tiểu thư số 3, là một cô gái ngại ngùng, tuổi nhìn qua còn rất trẻ, có vẻ mới tốt nghiệp ra trường. Khi nhìn thấy Vân Hàn Hân, hai mắt cô lóe sáng, không thể nghi ngờ chính là người của Vân Hàn Hân bộ tộc.
"Tính cách của em thật có chút hướng nội" Dall cười nói
Tiểu thư số 3 liền đỏ mặt "Vâng, bạn bè em cũng nói vậy. Nhưng chỉ là không quen người lạ thôi, quen rồi sẽ cởi mở"
"Vậy em có biết khi nào thì chúng tôi bắt đầu quay không?"
"Biết ạ, em có xem báo giải trí, là giữa tháng tư"
"Em có thể cũng một người đàn ông mới quen một tuần hôn nhau không? Là hôn tình cảm."
"Chuyện này... sao có thể...?"
"Xin lỗi, chúng tôi cần người như vậy" Dall mỉm cười nhưng ánh mắt lại hết sức nghiêm túc.
Đúng vậy, "Nếu tình yêu không có cánh cửa" sẽ bấm máy vào tháng tư, tức là chỉ còn nửa tháng nữa. Nửa tháng là vừa vặn hai tuần lễ. Một tuần dùng để chọn lựa, một nữa là để làm quảng cáo tuyên truyền. Nói cách khác, nam diễn viên và nữ diễn viên chỉ có một tuần lễ để quen nhau.
Đóng phim không phải vui đùa, chỉ cần hôn qua loa là được. Hơn nữa lấy sự chuyện nghiệp của Rta, kĩ năng của Lý Mộ Tư, khắt khe của Vân Hàn Hân, hôn không đủ tình cảm nhất định sẽ không được thông qua.
Dall ở trong lòng trộm đem Vân Hàn Hân mắng một trận, cái tên tiểu tử khó tính. Thật là chỉ là mong muốn thật hoàn mĩ thôi.
Chương 23
Người số 4 nhìn hào phóng hơn ba người trước đó rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên Hà Vũ ngồi ở vị trí giám khảo, không khỏi cảm thấy căng thẳng, nhưng cô cũng rất thông minh "Cho tôi hỏi, cô đã đọc qua "Nếu tình yêu không có cánh cửa" chưa?"
"Đã đọc rồi" Tiểu thư số 4 ôn hòa đáp lời
"Vậy có thể mời cô ngay tại đây cùng Lý Mộ Tư tiên sinh diễn một đoạn trong truyện có được không?"
Lời vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt một chút. Vân Hàn Hân nghĩ, cô gái này quả thật thông minh.
Cô không biết làm giám khảo thì như thế nào. Nếu nói đúng thì không vấn đề gì, nhưng mà nhỡ có sai, thì sẽ rất mất mặt. Nhưng nếu là người đến phỏng vấn diễn thử cùng Lý Mộ Tư, đúng sai không cần cô phải nói. Nếu người ta diễn tốt, cô có thể trực tiếp thông qua, nếu không tốt, thì mọi người nhìn đều sẽ nhận biết được thôi.
Cho nên, nói vậy nghĩa là cô đã đem quyền quyết định giao cho mọi người rồi.
Tiểu thư số 4 hít sâu một hơi rồi nói "Được"
Cô gái ấy cùng với Lý Mộ Tư diễn một đoạn trong buổi tiệc.
Hôm ấy, Xích Hoa Bộ có một bữa tiệc khánh công, tổ chức cùng với một công ty khác nữa. Phil mời Nhược Ngôn đi cùng, cô cũng đã đồng ý, nhưng bản thiết kế lúc đó lại có vấn đề, nên lại phải từ chối. Nữ diễn viên chính ở trong góc nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Phil thì đau lòng, xúc động bước tới.
Đây là cảnh chuẩn bị diễn thử.
Lý Mộ Tư (Phil) đứng trước cửa khách sạn, vội vàng nhận điện thoại của Nhược Ngôn
"Alo, em đã đến rồi à?" Giọng nói dịu dàng mê hoặc lòng người, gương mặt nghiêm nghị giờ tỏa ra quầng sáng hạnh phúc.
Nhược Ngôn ở đầu dây bên kia "Xin lỗi, bản thiết kế của em có vấn đề, e là không đến được. Lần sau em sẽ mời anh ăn cơm, anh dự tiệc vui vẻ nhé?"
Lý Mộ Tư (Phil) cầm điện thoại im lặng hồi lâu, vẻ mặt hạnh phúc chậm rãi biến mất, trở nên ảm đạm "Được, em chú ý nghỉ ngơi"
Ngắt điện thoại rồi, vẻ mặt vẫn đờ đẫn hồi lâu.
Phía sau, tiểu thư số 4 từ một góc đi ra "Quản lý" Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng.
Lý Mộ Tư rất nhanh thu lại cảm xúc, mỉm cười nhìn cô trợ lý, có điều ánh mắt không giấu được vẻ cô đơn "Tiểu Mễ à, không vào sao, mọi người đang tiệc tùng vui vẻ mà"
"Quản lý" Tiểu thư số 4 tiến lên, kéo tay Lý Mộ Tư "Tình cảm giống như ở ngã tư đường, đường nào cũng là đường về nhà. Nhưng anh nếu chỉ đi một đường, làm sao biết được đâu mới là đường gần nhất? Quản lý, anh không thử cho em cơ hội, làm sao biết được anh với em có thích hợp hay không?"
Lý Mộ Tư nhìn cô trợ lý thường ngày mình không chú tâm đến này "Nếu chỉ dùng một người có thể thay thế được đoạn cảm tình này, tôi sao lại không muốn chứ? Nhưng mà tình cảm..." Tầm mắt Lý Mộ Tư trở nên xa xăm, xuyên qua cả Vân Hàn Hân, xuyên qua cả bức tường phía sau, về một phương rất xa "Nhưng nếu đã thử rồi, lại phát hiện ra trong lòng vẫn chấp nhất chỉ có người ấy thôi, thì lúc ấy còn mặt mũi nào mà đối diện với người ta nữa? Có một loại tình cảm, một khi đã động tâm, thì sẽ là cả đời."
"Vậy, anh đối với người ấy cũng là cả đời sao?"
Suy diễn của hai người đã sắp vượt ra khỏi kịch bản mất rồi. Nét bị thương trên khuôn mặt Lý Mộ Tư, sự cô đơn trong mắt anh, khiến cho cô gái kia không kìm lòng được hỏi như vậy, vươn tay vuốt ve hai hàng lông mày đã nhíu chặt của anh.
Lý Mộ Tư nhìn cô, kiên quyết nói "Đúng thế, cả đời..."
Cạch...
Tiếng chén trà đập xuống mặt bàn vang lên, nhắc nhở mọi người ở đây, Vân Hàn Hân mặt tái nhợt rời khỏi phòng từ cửa hông.
Vào buồng vệ sinh, mở vòi nước, y hứng lấy nước mạnh mẽ táp lên mặt.
Cả đời sao Lý Mộ Tư, anh kể chuyện nghìn lẻ một đêm đấy à, có biết cái gì gọi là cả đời không?
Anh, kiếp này đừng hòng ở bên ai cả đời, chỉ cần tôi còn sớm, chỉ nghĩ muốn thôi cũng đừng hòng nghĩ.
Giờ đây làm bộ như cô đơn, giờ đây làm bộ như hối hận, Lý Mộ Tư anh cũng muốn học làm tình nhân sao? Thật là buồn cười.
Yêu đi, cứ việc yêu. Tôi sẽ dùng tay này, phá nát người anh yêu.
Để tôi nghĩ xem, có khi anh thích nhất là để tôi cho kẻ khác thượng nó.
Cũng hay, phí dụng 1W một lần bắn.
Những lời này đột nhiên lại bật ra trong đầu y.
Rầm... Nắm tay đấm thật mạnh lên mặt gương. Gương còn chưa vỡ, mẹ nó tay y đã đau muốn chết.
Vân Hàn Hân tức giận thu tay lại, chuyện phí sức lại vô dụng, về sau nhất định không bao giờ làm nữa. Nhìn mặt mình xám ngoét trong giương, y vươn tay, vỗ vỗ lên mặt, tận lực làm cho vẻ mặt dịu đi đôi chút. Nhưng mà tay vừa động một chút lại cảm thấy đau đớn.
Phòng họp
Cửa phòng mở ra người bước vào là Tiểu Nguyên "Vân tiên sinh có việc đi trước ạ"
"Cái gì? Cậu ta đi rồi?" Dall kêu lên "Cậu ta đi làm gì?"
Tiểu Nguyên nghĩ một chốc, cuối cùng vẫn quyết định nói thật "Vân tiên sinh tới bệnh viện. Tôi thấy sắc mặt anh ấy không tốt, lúc tôi hỏi, anh ấy chỉ nói là đau, nhưng hình như anh ấy đau thật, mặt cũng biến sắc luôn"
"Làm gì không biết, mặt mũi vừa rồi khó coi như vậy, hóa ra là đau bụng kinh" Dall gật gật đầu vẻ đã hiểu.
Sau đó...
Mấy người xung quanh mặt mày cứng ngắc. Dall ngượng ngùng cười cười. Chết cha, thế nào mà mồm mình lại nói thành đau bụng kinh nhỉ?
Chương 24
Chi nhánh Đông Thần Tập đoàn
Đông Thần Vân đang ở hội nghị khai trương chi nhánh, tiếng chuông điện thoại rất không khách khí vang lên.
Giơ tay ý bảo bên dưới im lặng, điện thoại vừa mở, bên kia truyền tới thanh âm nóng nảy
"Đông Thần Vân, mau tới cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho lão tử" Tiếng cực lớn, thiếu chút nữa làm hắn điếc tai.
Hội nghị đang tiến hành bị lùi lại, Đông Thần Vân rời khỏi tòa nhà, bảo tiêu trước cửa lập tức đuổi kịp. Hắn phất tay "Không cần đi theo"
Đi vào cục cảnh sát, mỹ nhân nóng nảy hai chân bắt chéo, mấy anh cảnh sát thì đỏ mặt tía tai, có vẻ như đang tranh luận cái gì.
"Có chuyện gì đây?" Đi đến bên cạnh Vân Hàn Hân, giao việc giải quyết vấn đề cho luật sư "Vậy ra làm giám khảo ở cục cảnh sát à? Toàn là cảnh sát tới phỏng vấn chuyện tình yêu."
Vân Hàn Hân liếc mắt nhìn hắn, đứng dậy đi ra cửa "Tôi chỉ đụng phải mấy chiếc xe thôi"
"Mười ba chiếc" Luật sư đã xử lý xong việc, đi đến bên cạnh Đông Thần Vân thông báo
Đông Thân Vân để ông rời đi, cẩn thận nhìn thấy y đang dùng tay trái nâng tay phải "Tay em làm sao vậy?"
Vân Hàn Hân lắc đầu "Không phải tôi đang chuẩn bị đi bệnh viện sao?"
"Hết 13 chiếc rồi bây giờ lại còn thế này?" Phỏng vấn sao lại thành gãy xương, có khi nào là vung tay với Lý Mộ Tư không?
Vân Hàn Hân cậy bị thương thì lên giọng "Là bởi vì không biết bị nặng như vậy, cho nên lúc lái xe mới khống chế phương hướng không tốt... mới ra chuyện 13 chiếc..."
Nhìn thấy Đông Thần Vân mặt mày cau có, y lại bổ sung "Nhưng mà ngươi yên tâm, lúc ta đâm xe cũng đã nhắm đối tượng rồi, đều là xe không đáng tiền"
Két...
Xe thể thao màu bạc trên đường chạy thành một vệt uốn lượn. Còn chưa chờ Vân Hàn Hân hoàn hồn, vị trí phó lái ghế đã bị bẻ nằm xuống, thân mình to lớn của Đông Thần Vân lập tức phủ lên.
"Vô liêm sỉ, làm gì đấy?" Chân không khách khí hướng người hắn tấn công, nhưng là...
Đông Thân dùng chân chặn lại, còn như có như không xẹt qua đũng quần Vân Hàn Hân. Thâm mình run rẩy mẫn cảm nhất thời bị kích thích "Tiểu Hàn Hàn, xem ra tôi để cho em tự do đến mức phóng túng rồi, hửm?"
"Bỏ.... A..." Chi thấy, chân dài của Đông Thân Vân lại lần thứ hai tiến lên, nhu hòa đối lập, khiên cho thân thể mẫn cảm càng thêm khát vọng.
"Nhìn xem nào, môi đẹp như thế này, âm thanh phát ra cũng dễ nghe" Một tay giữ lấy hai tây Vân Hàn Hân, kéo lên đỉnh đầu, một tay mơn trớn đôi môi đỏ mọng, mặt trắng như bạch ngọc, bởi vì hơi ấm của hai người mà ửng đỏ lên.
Mắt phượng xinh đẹp trừng lên nhìn Đông Thần Vân "Cùng lắm là đụng trúng 13 cái xe thôi, anh cũng không phải không đền nổi, cư nhiên... A... Cư nhiên bắt lão tử chơi xe gian"
"Thô lỗ" Đông Thần Vân cúi đầu, ngăn chặn cái miệng đầy lời thô tục kia.
Đầu lưỡi ngang ngược xông thẳng vào khoang miệng Vân Hàn Hân, tròng mắt đén láy chợt lóe, làm cho Vân Hàn Hân biết, người ta thực sự đang tức giận rồi.
Cái người luôn tao nhã kia thực sự tức giận rồi...
Chương 25
"Đau......" Đôi môi đang bị lấp kín truyền ra thanh âm thanh lương.
Trong xe, áo phông vàng nhạt bị kéo lên tận vai. Tay đang ghìm lấy hai tay Vân Hàn Hân không tự giác mà dùng thêm một chút lực, hôn sâu một hồi, lý trí thuận tiện giảm đi vài phần.
Nhìn thanh niên dưới thân mặt ứng đỏ, mắt đen ngập hơi nước, Đông Thần Vân trầm giọng hừ một tiếng, dời khỏi người y.
Vừa được tự do, Vân Hàn Hân định ngồi dậy, lại thấy Đông Thần Vân đánh tới. Nhưng khác với sự bá đạo khi nãy, lúc này hắn dịu dàng ngậm lấy môi y, thật lâu sau mới buông ra.
Con người kì quái, Vân Hàn Hân không khỏi liếc nhìn Đông Thần Vân vài lần. Sườn mặt như ngọc tạc vô cùng đẹp trai, sống mũi thẳng như dao gọt, môi rất mỏng, nhưng khi ngậm lấy môi mình lại có cảm giác dịu dàng như vậy.
Rất lâu trước kia, Vân Hàn Hân đã cảm thấy được, mỗi một thứ bên người này đều là những thứ hào nhoáng dùng tiền tài để mua được. Nhưng lúc này, y lại cảm thấy, dường như có cái gì đó khác.
Chỉ nói riêng thân mình Đông Thần Vân thôi, còn hơn tất cả tiền tài nữa.
Đôi môi mỏng phác lên một nụ cười nhẹ, mắt đen hẹp dài nở rộ quầng sáng dịu dàng, giẫm lên chân phanh, người kia tao nhã quay đầu hỏi "Có muốn tiếp tục không?"
Thanh âm hoa lệ tựa như đế vương cao ngạo, Vân Hàn Hân bị Đông Thần Vân trêu chọc, chửi nhỏ một tiếng chết tiệt, sau đó là "Rầm"...
Cửa xe bị hung hăng sập vào, trong xe quanh quẩn tiếng cười trầm thấp của Đông Thần Vân, trong mắt đầy vẻ trêu tức nhìn theo bóng Vân Hàn Hân.
Vân Hàn Hân chạy như trốn vào bệnh viện. Qua lớp cửa thủy tinh, y còn nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt ửng đỏ của mình.
Mẹ kiếp, y lại chửi một tiếng. Sao lại như đàn bà con gái, để hắn trêu chọc một chút liền đỏ mặt thế này. Chính là, sao tim lại đột nhiên đập nhanh như vậy chứ?
Dịu dàng của Đông Thần Vân, không phải lần đầu tiên được trải qua. Nhưng mà chăm chú nhìn vào ánh mắt hắn không hề giấu giếm che đậy, thì là lần đầu tiên.
Nhìn thời gian, Vân Hàn Hân đã đi vào được một lúc rồi mà vẫn chưa thấy ra, Đông Thần Vân xuống xe.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra. Tình hình bên trong là Đông Thần Vân suýt chưa nữa thì nghĩ rằng mình đi nhầm chỗ.
Cô hộ sĩ trẻ ngồi bên người Vân Hàn Hân, mắt nhìn y lấp lánh, tay còn ôm một bát quýt, từng miềng từng miếng đưa vào miệng y.
Bác sĩ trẻ tuổi xấu hổ ngại ngùng nhìn Vân Hàn Hân, hai tay nhẹ nhàng chăm sóc tay bị thương của y.
Còn yêu tinh kia?
Tay trái đặt ở trên bàn, cổ tay chống cằm, đôi mắt đen láy phong tình vạn chủng nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi, giọng nam trung hoa lệ tua lại đoạn ghi âm quen thuộc "Ngoan, viết số điện thoại vào tay tôi đi"
"Có thích xe thể thao không, tốt nhất là kèm thêm lái xe có thể đợi em 24/7?" Đông Thần Vân đi vào, nâng cằm Vân Hàn Hân lên "Hàn, sau lưng tôi lén đi với người khác là hành vi không tốt đâu nha. Có phải vừa rồi trên xe không thỏa mãn em, cho nên..."
Đông Thần Vân mỉm cười, mắt đen miết qua vị bác sĩ tuổi còn trẻ đứng bên cạnh. Tay đặt trên vai Vân Hàn Hân trượt dần xuống hông, với vào trong quần, chậm rãi xâm nhập vào giữa hai chân "Là chỗ này à? Muốn hắn thỏa mãn?"
Cô hộ sĩ mặt đỏ bừng, vội vã chạy ra ngoài. Bác sĩ trẻ cảm giác được mũi mình có một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống, sau đó từng giọt từng giọt "tích tích" rơi trên tay Vân Hàn Hân.
Bàn tay tuyết trắng, bị máu tươi nhuộm đỏ một mảng, tạo thành hình ảnh xinh đẹp cực kì.
"Tôi... Tôi..." Bác sĩ trẻ rối tinh rối mù, cũng ngượng ngừng vội rời khỏi phòng.
Ngay khi bác sĩ rời khỏi phòng, thân mình Vân Hàn Hân bị ôm lên, môi bị chặn lấy.
Hay tay hết sức tự nhiên vòng lên ôm lấy cái cổ duyên dáng của Đông Thân Vân, mắt phượng xinh đẹp khẽ nhếch "Chủ nhân của tôi, lúc này anh có muốn tiếp tục không?"
Chương 26
E hèm...
Trước cửa vang lên tiếng ho khan trầm thấp. Phong tình vạn chủng của Vân Hàn Hân đều rơi hết vào trong mắt bác sĩ già.
Hai người đều là kẻ da mặt dày siêu cấp, đối với trêu chọc trong mắt bác sĩ già cũng không quá để ý. Nhưng mà bác sĩ già tư tưởng cổ hủ khiến cho Vân Hàn Hân không nhịn được muốn trêu tức "Nhìn không ra là bác sĩ đây cũng muốn chơi trò này?"
Bác sĩ già xoa nhẹ tay Vân Hàn Hân một chút. Phải làm như thế, bởi vì tay Vân Hàn Hân lúc đấm vào gương, bị thương ở xương, bác sĩ phải dùng thuốc xoa bóp.
"Tôi nói nha, bác sĩ đây ngày trẻ nhất định rất phong lưu. Da còn giữ gìn tốt như thế này, có phải có bí quyết gì không, bác sĩ, người kia của ông..."
"Im ngay" Rốt cuộc mặt bác sĩ xanh mét, đường đường là một ông già 60 tuổi lại bị một thằng nhóc đùa giỡn "Tôi thích phụ nữ"
"Hai ngày trước, con ta dẫn vợ nó về. Mà con dâu ta cũng là nam" Bác sĩ già có lẽ trong lòng vẫn còn buồn bực, cho nên vừa động vào đã nói ra. Ông vừa nghe hộ sĩ nói, có một đôi tình nhân siêu cấp thắm thiết ở kia, vậy là, ông xung phong nhận việc tới xem.
Hiện tại bác sĩ già đã hiểu, không phải con mình học đòi chạy theo người ta, mà bởi vì ông đã già rồi.
"Vậy lúc đó ông dùng chổi hay dao phay để tiếp chuyện thế?" Vân Hàn Hân nghĩ, bác sĩ thì hẳn khả năng tiếp thu phải hơn người bình thường một chút.
Bác sĩ già trợn trắng mắt, ông lúc ấy tiếp chuyện, chẳng dùng chổi cũng chẳng dùng dao, mà dùng thuốc an thần cho thằng con.
"Cậu dùng cái này đập thủy tinh à?" Bác sĩ già xoa bóp xong, mở hộp gỗ vuông, lấy một ít thuốc.
"Rất mãnh liệt, có phải không?" Thật là không đau nữa, Vân Hàn Hân hoạt động gân cốt một chút.
Bác sĩ già cười, từ trên bàn làm việc lấy một cái búa nhỏ "Tặng cậu."
Vân Hàn Hân 囧, Đông Thần Vân cũng tròn mắt nhìn. Bác sĩ già khinh thường liếc mắt nhìn một cái "Không đập được thì đừng có dùng tay, lần sau nếu phải đập nữa, thì dùng búa này nha"
Hồ ly kiêu ngạo cùng đế vương dịu dàng trong đời lần đầu tiên nghĩ muốn té xỉu.
Từ bệnh viện đi ra, Đông Thần Vân vẫn không ngừng cười, vì sao cười không nói cũng biết.
Vân Hàn Hân dứ dứ cây búa trong tay "Cẩn thận tôi gõ chết anh"
Đông Thân Vân cười cười không nói, nhanh chóng khởi động xe. Giọng nói nhẹ nhàng, giống như vô ý tràn ra khỏi bờ môi hắn "Em không nỡ đâu."
Tiếng nói rất nhẹ, bị gió tạt đi, Vân Hàn Hân nhắm mắt lại, tựa đầu vào cửa sổ ngủ say, nhưng mà...
Lời của Đông Thần Vân, y vẫn nghe thấy, tim không biết vì sao lại đập gia tốc, giống như có cái gì đó trở nên khác rồi.
Đông Thần Vân từ trong thư phòng đi ra, đã 10 giờ tối. Day day huyệt thái dương, có chút mệt mỏi trở về phòng.
Căn phòng màu sắc u ám đơn điệu chỉ có đầu giường là bật một ngọn đèn ấm áp. Yêu tinh kia đang vùi mặt vào chăn ngủ say sưa.
Nghiêng người ngồi xuống bên giường, bộ đồ ngủ màu đen trên người Vân Hàn Hân rộng thùng thình, còn thoáng thấy bờ ngực trắng nõn. Vươn tay, cởi bỏ đai áo ngủ, thân thể trận trụi là phong cảnh mê người.
Chương 27
Nhẹ tay xoa xoa bụng Vân Hàn Hân, cái bụng bằng phẳng lại mềm mại, da thịt trắng nõn non nớt lại trơn láng. Đông Thần Vân cảm thấy buồn bực, sao đàn ông con trai mà da lại trắng quá vậy.
Cơ thể mát lạnh chạm vào có cảm tưởng như chạm vào làn nước.
Tay càng lúc càng xấu xa, lướt qua bụng rồi dừng lại ở đũng quần. Đáy mắt Đông Thần Vân càng lúc càng dịu dàng, hôm nay dọa y rồi?
Dù sao thì, thu hoạch bất ngờ lại rất vừa lòng, lòng của em cũng động đó thôi.
Có điều, không cần vội vã. Nhanh quá, sẽ dọa em chạy mất.
Ưm...
Đôi môi vô thức ậm ừ một tiếng. Biết y hôm nay mệt muốn chết rồi, Đông Thần Vân cũng không tính sẽ bắt y làm tình với mình nữa.
Không ngờ, ngay khi hắn chuẩn bị buông tha rồi, người trên giường lại ngọ nguậy, chân thon dài lộ ra khỏi áo ngủ, cuối cùng đập vào mắt Đông Thần Vân là bắp đùi duyên dáng.
Hô hấp trong nháy mắt mắt trở nên dồn dập. Dư quang dịu dàng cũng dần dần bị khát vọng sâu sắc thay thế. Thân mình cao lớn áp lên người Vân Hàn Hân, mội chậm rãi dây dữa, từng chút từng chút đem môi người nọ ngậm vào trong miệng, chậm rãi hút lấy, giống như đang nhâm nháp hồng tửu mĩ vị.
Cảm giác được hô hấp khó khăn, trọng lực quen thuộc đặt trên người, mỗi bộ phận trên cơ thể lại bắt đầu rục rịch.
Hai mắt nhắm chặt hé ra, lười biếng nhìn nam nhân đang hôn mình "Chủ nhân, muốn tiếp tục chuyện chưa xong ở bệnh viện sao?" Giọng nam trung hoa lệ cực kì mê người.
"Không, tối nay, tôi phục vụ em" Tiếng nói hỗn loạn trầm thấp của nam nhân, đại biểu cho dục vọng nguyên thủy nhất.
Đông Thân Vân chuyển hướng nụ hôn sang bên tai Vân Hàn Hân "Bảo bối, em chỉ cần nhắm mắt lại hưởng thụ là được rồi" Chân nâng lên, ma sát nơi đã có xu hướng ngẩng đầu của Vân Hàn Hân. Có người nói qua, đàn ông lúc đang mơ ngủ dục vọng bùng nổ là nhanh nhất.
"Ừm..." Than nhẹ một tiếng, âm giọng dễ nghe, Vân Hàn Hân nhắm mắt lại, rồi lại nhịn không được thấp giọng nói "Hôm nào... Hôm nào tôi với anh đại chiến"
Nam nhân dịu dàng tà mị cười, đầu lưỡi ướt át lướt qua cổ. Da thịt mát lạnh tiếp xúc với đầu lưỡi ấm áp, lưu lại nhưng đường gợn sóng kì diệu.
Nhũ tiêm kiều diễm đứng thẳng bị người kia xấu xa ngậm lấy.
"Nhẹ... Nhẹ thôi, đau." Thấp giọng kháng nghị, thế nhưng lại mang theo ba phần mời gọi.
"So với đàn bà còn hư hỏng hơn" Đông Thần Vân vừa nói vừa mỉm cười.
Bàn tay chai sạn lần đến hai chân, với vào vòng xoáy ấm áp. Độ ấm bên trong đầy nhiệt tình, thân thể mỗi một chỗ đều mẫn cảm với người này, nơi ấy trong nháy mắt ngón tay tiến vào liên cảm thấy va chạm một chút tiêu hồn.
A...
Âm thanh ngâm nga đẹp đẽ mà lười biếng, thân thể Vân Hàn Hân hưởng thụ thoải mái, làm tình đôi khi cũng có thể giảm bớt mệt nhọc.
Dục vọng đang chờ được cho phép để ở nơi đang tản ra nhiệt tình của Vân Hàn Hân "Có thể không?" Giọng nói dịu dàng, giống như đang che chở bảo bối quý giá nhất.
Hai tay dài nhỏ bò lên quấn lấy cổ người kia, giờ khắc này, Vân Hàn Hân lại cảm giác được ấm áp và hương vị yêu thương.
Chương 28
Hai chân tự động cuốn lấy eo lưng gầy gò của người kia, mắt đen ngập nước hơi hé, tầm mắt lộ vẻ mời gọi, nhiệt tình sắp nổ tung đến nơi, cọ sát vào nơi đang bừng bừng phấn chấn của người kia "Tiến vào"
Thanh âm ôn nhuận lại mang theo cảm giác đẹp đẽ.
Thật nhẹ nhàng, chậm rãi tiến vào.
Thật cẩn thận đẩy nhẹ một chút.
Lại dịu dàng chuyện động.
Thân thể phủ bên trên vì khoái cảm mà run rẩy, những cái hôn rải rác không ngừng rơi xuống cổ Vân Hàn Hân.
"Không... Không được"
"Yên tâm, sẽ không để lại dấu hôn" An ủi gạt bàn tay quấy nhiễu kia ra, hắn biết Vân Hàn Hân không thích để lại dấu hôn trên cổ. Cũng không phải tại vì ngại người ta nhìn gì đó, chỉ là do y cảm thấy như vậy rất không đẹp thôi.
Có cam đoan của Đông Thân Vân, Vân Hàn Hân lại lần nữa nhắm mắt thả lòng người tiếp tục hưởng thụ.
Vẫn như trước, tiến vào thật sâu, rồi lại nhanh chóng rời đi.
Cơ bụng rắn chắc cũng không ngừng va chạm vào dục vọng của y.
Thân người mát lạnh, vô thức uốn cong, nghênh đón nguồn nhiệt nóng bỏng kia, không ngừng rúc vào thân thể ấm áp của người ấy, tựa như muốn bắt được cái gì.
Khóe môi có ý thản nhiên, cũng có ngọt ngào.
Đông Thần Vân biết, thanh niên dưới thân đang ngủ.
Giữa cơn khoái cảm mà chìm vào giấc ngủ là một việc rất đáng hưởng thụ trong cuộc sống. Mà sự thỏa mãn này của Vân Hàn Hân, Đông Thần Vân đương nhiên không muốn phá đám.
Động tác dưới thân vẫn tiếp tục, eo không ngừng đẩy tới, một chút lại một chút, tiến vào nơi sâu nhất. Bàn tay to lớn khẽ vuốt vẽ khuôn mặt hoàn mĩ, dịu dàng như vậy.
Dục vọng lên đến đỉnh, dư âm cao trào vẫn chưa qua, Đông Thần Vân rời khỏi thân thể Vân Hàn Hân, thân thể trần trụi hướng về phòng tắm.
Ánh trăng rọi qua cửa đổ lên dáng người thon dài, trên mắt đất tạo thành cái bóng duyên dáng.
Đến khi đi ra, Vân Hàn Hân đã ngủ say, trên giường nhẹ giọng bật ra một tiếng than nhẹ.
Ừm...
Người trên giường thở nhẹ, cảm nhận được hơi ấm ở bên cạnh liền tự nhiên mà rúc vào lồng ngực dày rộng, một bên mặt áp vào vòm ngực, cảm thấy thật an nhàn.
Một sớm an lành mặt trời rọi tia nắng qua cửa sổ, trên giường đã không còn bóng dáng Vân Hàn Hân.
Đông Thần Vân mặc mộ bộ áo ngủ trắng thuần, bên hông dây lưng buộc hờ hững, cổ áo rộng mở lộ ra lồng ngực. Vừa đẩy cửa phòng bước ra quản giá đã kính cẩn cúi chào "Ông chủ, Lôi thiêu gia gọi tới, nói người kia đã tắt máy rồi"
Đông Thần Vân gật gật đầu, ý bảo quản gia lui đi. Vào thư phòng liền gọi lại ngay cho Đông Thần Lôi "Chuyện gì?" Giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn.
"Ông anh, hôm nay là thanh minh a, anh sẽ không quên cả ngày tảo mộ tổ tiên đi a?" Rống lên muốn thủng màng nhĩ, Đông Thần Vân phải đem điện thoại đẩy ra xa chút
Từ từ... Thanh minh sao?
Nếu hỏi, đi tảo mộ cho chính mình là cảm giác gì?
Sợ là người nọ cho kẻ hỏi câu ấy một đấm ngay vào mặt. Bởi Vân Hàn Hân biết, và lúc này, y cũng đang đứng ngay trước bia đá, tảo mộ chính mình.
Chương 29
Ai có thể nói cảm giác tảo mộ chính mình là như thế nào không? Ai cũng không thể, cho nên Vân Hàn Hân tự mình trải nghiệm.
Tấm bia lạnh lẽo, trên ấy là ảnh chụp y quá mức quen thuộc. Một thiếu niên tuấn tú xinh đẹp, ánh mặt lạnh nhạt, tóc ngắn gọn gang. Tấm bia ấy biểu thị cho một đời người đó, mắt lại có chút chua xót.
Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt Vân Hàn Hân, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
Ảnh chụp kia là từ khi y học trung học. Trong đời y, trừ những lúc tốt nghiệp trường mẫu giáo, tốt nghiệp tiểu học, tốt nghiệp sơ trung, tốt nghiệp trung học, ngoài ra chẳng bao giờ chụp ảnh.
Ngay cả khi chết rồi, cha mẹ cũng không được một tấm ảnh đầy đủ.
Ảnh này hẳn là cắt ra từ ảnh chụp tốt nghiệp trung học rồi.
Cha... Mẹ... Lúc xem chương trình kỉ niệm ngày tốt nghiệp, nhìn đến cái ghế trống của con, có phải tâm ngươi như đao cắt không?
Vân Hàn Hân cảm giác cả người lạnh lẽo. Ngồi gập chân co người lại bên bia đá, đầu tựa trên tấm bia, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Thế giới của y giống như đã bị niêm phong vậy.
Khuôn mặt tái nhợt, trái tim lạnh lẽo, chẳng còn là con người chói mắt trên sân khấu nữa.
Phía bên kia cách đó không xa, Đông Thần Vân gắt gao khóa lấy dáng người bất lực ấy, ánh mắt dịu dàng càng lúc càng trở nên sâu xa.
"Ông chú, có người tới." Quản gia tiến đến bên cạnh, nói nhỏ.
Đông Thần Vân gật gật đầu "Đi..."
"Vâng."
Mỗi năm sau đó, đi tới nơi này, đã là một việc không thể thiếu trong cuộc sống của Lý Mộ Tư. Bởi vì anh có thể phép mình tại đây, một ngày này, trở nên nhu nhược.
Anh không dưới một lần tự bảo mình, Hạ Vũ chưa chết, thế nhưng chỉ có ở đây một ngày này, anh phải bắt ép mình hiểu rằng, Hạ Vũ đã không còn nữa rồi.
Két...
Lối vào nghĩa địa cũng rộng lớn, nhưng hai xe có rèm che một vào một ra vẫn va nhau, khiến người đang ngủ yên bị quấy rầy
"Xin lỗi" Lái xe lập tức giải thích.
Hai xe va nhau làm tâm hồn du đãng của Lý Mộ Tư quay trở lại. Cứ tưởng là do mình không cẩn thận đụng vào người ta, đến lúc xuống xe mới biết là do người ta đụng mình.
Vẻ mặt do dự lập tức trở nên lợi hại. Đường vào rộng như vậy, 3 xe đi song song cũng không sao, người ta ra ngoài, mình vào trong, như thế nào cũng không thể đụng được.
Cho nên...
Lý Mộ Tư nheo mắt, điều đầu tiên nghĩ đến chính là lừa đảo gì đó.
Nhưng nhìn lại có vẻ không phải. Xe này trị giá ít nhất trăm vạn, không phải loại màngười thường, hay người đi làm bình thường, sẽ lựa chọn.
Vậy?
Tầm mắt soi xét dừng trên người một người đàn ông ước chừng 30 tuổi. Ăn mặc cũng bình thường nhưng vô cùng sạch xe. Nhìn ra ngay đây là chủ nhân chiếc xe, xe với quần áo cũng như nhau, đại diện cho thân phận và địa vị.
Xe này không phải loại cao cấp nhất, nhưng mà người chọn xe này hẳn là có mắt thưởng thức. Bởi vì xe này Lý Mộ Tư cũng có một cái.
"Thật xin lỗi, tôi là lái xe, vừa mới được cấp bằng. Tôi lái chưa được lắm, ông chủ đi tảo mộ, tâm tình không tốt nên mới bảo tôi đánh xe đi trước..." Anh ta nhìn xe Lý Mộ Tư, vẻ mặt có chút khó khăn "Hay là, tôi đưa anh số điện thoại, hoặc không thì gọi bảo hiểm..."
"Thôi quên đi." Lý Mộ Tư phất tay, xe mất một ít sơn, ngày hôm nay, anh không có tâm trạng đi so đo chuyện gì.
Lái xe nhất thời cảm động nhìn anh, cộng với không ngừng nói cảm ơn.
Y viết tiểu thuyết, nghĩ có lẽ đời người cũng phải đi vào tiểu thuyết thôi. Có lẽ nào, Lý Mộ Tư giờ đã hội hận, đã cảm thấy được tình yêu của mình ngày đó hay không?
Ha ha... Có phải rất đáng buồn không?
Đứng dưới tán cây sau lưng, Vấn Hàn Hân không nhận ra mình đã nước mắt nhạt nhòa. Các khớp ngón tay chắc bệch, nắm chặt rồi lại buông, buông lại nắm, rốt cục vẫn không thể nhịn được.
Thân người mạnh khảnh tiêu sái bước tới.
"Ấy, thì ra Lý ảnh đế của chúng ta diễn lúc nào cũng thật là nhập tâm" Giọng nam trung khàn khàn, vẫn như trước đẹp đẽ, chính là không còn trong sáng mà lại nghe ra có chút áp lực.
Này là giọng nói Lý Mộ Tư hết sức quen thuộc, có điều giât mình ngoảnh lại, chỉ thấy thanh niên dưới ánh mặt trời vẻ mặt đắc ý nhìn mình. Rõ ràng khuôn mặt rạng rỡ đến thế, ánh mắt động lòng người đến thế, nhưng lại nhìn không ra chút ý cười nào.
Vân Hàn Hân, Lý Mộ Tư mấp máy môi, nhưng lại không phát ra âm thanh, sao cậu ta lại ở đây?
Vân Hàn Hân tiến lên, bước tới trước mặt Lý Mộ Tư, ngồi xổm xuống, vươn ngón tay nâng cằm anh lên "Quả là khóc thật a, ây da, đàn ông khóc nhìn thật khiến người ta cảm động"
Lý Mộ Tư híp mắt, nhìn thanh niên đang đùa bỡn, vẻ mặt lộ ra quyến rũ này.
"Chính là, nước mắt cảm động cỡ này, có thể cảm được người sống, thật sự cảm được cả người chết sao?" Lại là cái giọng bóng gió, có loại cảm giác châm biếm. Nhưng dù lời nói có cay độc cỡ nào, là người nào nói ra, vẫn có cảm giác dễ nghe.
"Này, anh ngốc..." Vân Hàn Hân không nói tiếp nữa, chỉ vì...
"Một lúc là tốt rồi" Lý Mộ Tư biết là mình không nên xúc động, chỉ là lúc này anh thật muốn ôm lấy người trước mặt.
Vân Hàn Hân cả người cứng ngắc, bàn tay đang nâng lên định đẩy Lý Mộ Tư ra dừng lại giữa không trung. Lý Mộ Tư ôm y... Lý Mộ Tư đang ôm y...
Toàn thân bị một cảm giác lạnh lẽo thổi qua. Chính là... Lý Mộ Tư dựa vào cái gì mà ôm y?
Bịch... Dùng hết sức đẩy người trước mặt ra, Vân Hàn Hân cười to "Anh phải tai đây trước bia mộ này động tình ôm tôi, rồi nói với cậu ta rằng anh tâm động, để cậu ta yên ngủ dưới hoàng tuyền sao?"
"Cậu..." Lý Mộ Tư nhíu mi "Cấu nhất định phải nói chuyện khó nghe như vậy à? Tôi chỉ là... chỉ là..."
"Chỉ cái gì? Xúc đông? Anh không phải nói tôi thấp hèn sao, kẻ thấp hèn nói chuyện vốn không cần khách khí." Vân Hàn Hân xoay người rời đi, rồi đột nhiên như nghĩ ra cái gì "À phải rồi, lần sau nếu muốn tới tảo mộ, thì tìm cách xóa hôn ấn trên cổ đi đã. Lý Mộ Tư, anh cũng dối trá như đa phần đàn ông trên thế giới. Cùng kẻ khác lên giường, lại muốn tới kể ra mình thâm tình. Lý Mộ Tư, nếu thật sự thâm tình, thì lao đầu vào bia đá này này, người ta nói vậy là cùng sinh cùng tử, vậy mới thật sự là yêu."
Vân Hàn Hân nói xong vui vẻ huýt sáo rời đi. Có điều thời khắc xoay người, nơi mà Lý Mộ Tư không nhìn thấy, khuôn mặt càng lúc càng trắng bệch.
"Ông chủ, tâm tình ngài có vẻ không tệ." Quản gia đứng bên Đông Thần Vân, mặt không đổi sắc nói.
"Á Lực, thật hiểu tôi" Đông Thần Vân xoay người rời đi, mắt đen phát ra tia lợi hại.
Vân Hàn Hân bước đi, trên đường cái rộng lớn, cảm giác không biết nói sao, mê mê mang mang.
Một chiếc xe màu đen vọt qua người, đột nhiên dừng lại "Muốn đi cùng một đoạn không?"
Thanh âm trầm thấp, hình như đã nghe qua đâu đó rồi. Vân Hàn Hân quay lại, là người gặp ở câu lạc bộ EXV lần đó – Hàn Nhật Ước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro