53-56
Chương 53: Cô ấy đến từ Thượng Hải.
Tỏa Tỏa lười biếng nằm thêm một lúc, cô để khuôn ngực mềm mại của mình nép sát vào khuôn ngực vững vàng của Diệp Cẩn Ngôn, để gương mặt của mình nép sát vào cổ ông, hít hà mùi hương quen thuộc. Nếu không cần phải tham dự bữa tiệc thương mại tối nay, cô chỉ muốn được nằm như thế này mãi.
- Cốc cốc
- Ai vậy? – Tỏa Tỏa nói vọng ra.
- Dạ, tôi Là phục vụ phòng, tôi mang đồ người ta giao tới cho quí khách ạ.
- À là bộ lễ phục lúc nãy anh đặt cho em, để anh ra lấy cho – Diệp Cẩn Ngôn dịu dàng nói, toan ngồi dậy.
- Để em để em.
Tỏa Tỏa nhổm dậy, với chiếc áo choàng ngủ khoác vội lên người rồi ra mở cửa. Trong một khoảnh khắc, cả thân hình của cô như phơi bày trước mặt Diệp Cẩn Ngôn, khiến cô xấu hổ, hai gò má đỏ bừng. Họ đã là vợ chồng lâu như vậy, nhưng Tỏa Tỏa vẫn có cảm giác ngần ngại, Diệp Cẩn Ngôn trong lòng cô, vừa thanh cao, vừa trân quí. Bởi vậy, tình cảm cô dành cho ông vừa trân trọng vừa hết mực nâng niu.
- Anh đặt bộ đầm này lúc nào vậy? – Tỏa Tỏa vừa mở gói giấy, vừa ngạc nhiên hỏi.
Bên trong gói giấy màu sắc nhã nhặn là chiếc hộp rất đẹp đến từ thương hiệu Elissabb có chi nhánh gần đây.
- Lúc nãy anh nhờ Tiểu Phạm đặt giúp, cậu ấy đúng là người vô cùng nhanh nhẹn.
- Đúng thế, chiếc đầm cũng rất đẹp nữa.
Tỏa Tỏa nâng chiếc đầm lên, ướm thử vào người. đó là một trong những thiết kế đặc sắc nhất trong bộ sưu tập xuân hè của nhà mode này, phần bên trên được bao phủ bởi những lớp ren tinh xảo, vừa có thể khoe bờ vai gợi cảm của người mặc, vừa không quá lộ liễu phản cảm, phần thân váy đính thêm rất nhiều viên pha lê lóng lánh, chắc chắn dưới ánh đèn ban đêm lại càng muôn phần nổi bật.
- Em thích không? – Diệp Cẩn Ngôn lúc này bước đến bên cạnh Tỏa Tỏa, ôm nhẹ vòng eo của cô.
- Em thích lắm, chắc là rất mắc tiền, đúng không? – Tỏa Tỏa hơi ái ngại, dù cô biết Diệp Cẩn Ngôn rất giàu, nhưng cô cũng không thể để ông chi trả quá nhiều tiền cho những bộ trang phục của cô được.
- Em đừng để ý, dù sao em cũng là Diệp Phu Nhân.
- Vâng, vậy để em đi chuẩn bị, cũng sắp đến giờ rồi.
Nói xong Tỏa Tỏa vội vã vào phòng tắm để sửa soạn, Diệp Cẩn Ngôn nhìn theo dáng điệu hớt hải của cô thì bất giác mỉm cười. Với ông, mối quan hệ với Chu Tỏa Tỏa, dù bí mật cũng được, dù công khai cũng được, chỉ cần được ở bên cô đã là hạnh phúc tròn đầy rồi.
***
Bữa tiệc tối nay của thị trưởng được tổ chức tại một khách sạn năm sao ngay trung tâm thành phố, cách khách sạn của Tỏa Tỏa chỉ 10 phút lái xe. Khi tài xế đưa ba người họ đến nơi, trời vẫn còn khá sớm, sảnh đón khách lúc ấy cũng chỉ thưa thớt một vài người đến dự. Tỏa Tỏa sánh bước cùng Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cang bước vào, bộ đầm dạ hội lộng lẫy khiến cô trở nên vô cùng nổi bật. Không kể những vị khách đến dự mà ngay cả đội ngũ phục vụ cũng phải ngoái đầu nhìn lại, đâu có còn nghe thấy tiếng cảm thán:
- Vị tiểu thư này xinh đẹp quá!
- Cô ấy là ai vậy?
- Nghe nói đến từ Thượng Hải.
- Bộ đồ cô ấy đang mặc rất thời thượng.
Tỏa Tỏa nghe được thì có chút ngượng ngùng, dù gì cô cũng là phụ nữ đã có chồng, những lời tán dương này nếu chồng cô nghe được, liệu ông ấy có thoải mái không? Cô lén nhìn sang Diệp Cẩn Ngôn, chỉ thấy khóe miệng ông khẽ cong lên, có lẽ là đang mỉm cười. Thực sự hôm nay Tỏa Tỏa vô cùng xinh đẹp. Từ lúc cô điểm trang xong và khoác bộ đầm lên, Diệp Cẩn Ngôn đôi ba lần bị vẻ kiều diễm ấy làm cho hồn xiêu phách lạc, trên xe ông nhiều lần không thể rời mắt khỏi cô, đến bây giờ được sánh bước cùng cô xuất hiện ở một bữa tiệc công khai thế này, phải chẳng cũng là diễm phước mà không phải ai ở độ tuổi như ông cũng dễ dàng có được.
- Diệp Tổng, xin chào. – Tiếng một người đàn ông trầm ấm hào sảng phía sau khiến cả ba cùng quay lại.
- Ồ, chủ tịch Su, xin chào ông. – Diệp Cẩn Ngôn vui vẻ nói rồi quay sang chàng trai trẻ đi bên – Vị này có phải là …?
- À xin giới thiệu với ông, đây là Alex, con trai cả của tôi, sắp tới sẽ sang phụ trách trụ sở AG tại Bắc Kinh.
- Chào Diệp Tổng – Alex Su lịch thiệp chìa tay về phía Diệp Cẩn Ngôn – Chào cô Chu Tỏa Tỏa, chào thư ký Phạm,
- Chào anh – Tỏa Tỏa và Phạm Kim Cang dường như cùng cất lời một lượt,
- Hôm nay cô thật xinh đẹp – Alex ngắm nhìn Tỏa Tỏa một lượt, giọng nói vô cùng chân thành – Thật khác hẳn hôm bữa chúng ta gặp nhau.
- À vâng, cảm ơn anh . – Tỏa Tỏa cúi đầu ngượng ngùng, trước mặt Diệp Cẩn Ngôn cô thực sự không muốn nghe những lời như vậy.
- Hai người đã từng gặp nhau rồi ư? – Diệp Cẩn Ngôn ngạc nhiên hỏi.
- Vâng, hôm trước chúng tôi đã có duyên gặp gỡ một lần, cũng nhờ vậy mà chứng kiến cô ấy dũng cảm rượt theo người ta giành lại túi xách về cho Lưu Khả Ly, hôm nay lại được gặp nhau ở đây, quả là có duyên quá – Alex Su nhiệt tình trả lời, giọng nói thể hiện sự vui vẻ nồng nhiệt.
- À! – Diệp Cẩn Ngôn gật gật nhìn về phía Tỏa Tỏa đang cười ngượng ngùng.
- Tôi không ngờ người của ông lại dũng cảm như vậy đấy Diệp Tổng – chủ tịch Su cũng hào sảng nói thêm vào.
- Ồ vâng, nhưng đôi khi những hành động dũng cảm ấy lại khiến chúng ta tim đập chân run – Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa cười, những người xung quanh ai cũng nghĩ là ông đang nói đùa, chỉ riêng Tỏa Tỏa hiểu hàm ý trong câu nói ấy. Nếu cô cứ liều mạng ra đường làm anh hùng, thì người lo lắng nhất chẳng phải là ông hay sao?
- Diệp Tổng, chủ tịch Su, ông thị trưởng đến rồi, có lẽ chúng ta cũng nên vào đó để chào hỏi – Phạm Kim Cang lúc này mới tiến lên, nói đỡ vài câu, cũng là để giải vây cho Tỏa Tỏa khỏi chủ đề mà cô đang trốn tránh. Tỏa Tỏa bên cạnh liếc mắt nhìn cảm khái, Phạm Phạm đại nhân đúng là bậc thầy tùy cơ ứng biến.
Tỏa Tỏa theo chân nhóm người đi đến trung tâm của bữa tiệc, Diệp Cẩn Ngôn và chủ tịch Su bận rộn với các cuộc chào hỏi xã giao, Phạm Kim Cang thì hết chạy qua bên này lại chạy qua chỗ khác thay mặt cho ông hội họp mọi người. Alex Su đôi ba lần đến gần cô, cố gắng bắt chuyện làm quen, nhưng Tỏa Tỏa chỉ giữ thái độ lịch thiệp đáp lại. Mặc dù biết Alex Su là đối tác lớn, và có thể anh ta không có ý gì khác, nhưng tốt nhất cô cũng nên giữ khoảng cách, cô không muốn làm bất kỳ việc gì khiến cho đối phương có hi vọng và khiến cho Diệp Cẩn Ngôn không vui.
- Tỏa Tỏa, Tỏa Tỏa, tôi không ngờ tối nay lại được gặp cô. – Một giọng nói quen thuộc, Tỏa Tỏa nhận ra đó là Lưu Khả Ly thì vui vẻ quay lại, ít ra trong số rất nhiều người lạ ở đây, cô đã có một người bạn nữ rồi.
- Khả Ly…. À chào giáo sư Lưu. – Tỏa Tỏa quay đầu thấy giáo sư Lưu thì vội vàng thu người lại, chuyển sang thái độ lịch thiệp cất tiếng chào bà.
- Chào cô Chu – Giáo sư Lưu đưa mắt đánh giá một lượt – Hôm nay cô chưng diện đẹp quá.
- Không dám, thưa giáo sư, tôi chỉ muốn ăn mặc trịnh trọng một chút ở bữa tiệc lớn như vầy.
- Hừm, xem ra cô đầu tư cũng không ít – giáo sư Lưu cất giọng ôn tồn nhưng thái độ thì ẩn chưa hàm ý sâu xa.
- Dạ?!
- Xem kìa, ý là giáo sư Lưu khen bộ đồ của cô đẹp đó – Lưu Khả Ly thấy Tỏa Tỏa ngây ngốc trước câu nói của giáo sư Lưu thì nhanh nhảu xoa dịu, cô vẫn biết giáo sư Lưu vì một lí do nào đó mà có thành kiến với Tỏa Tỏa, nên nếu có cơ hội thích hợp, cô sẽ nói để bà ấy hiểu rằng Tỏa Tỏa không phải người như Tạ Gia Nhân nói, cô ấy vừa trọng nghĩa, lại vừa nhiệt tình, làm sao có thể mặt giày bất chấp vì tiền mà đeo bám đàn ông cho được.
- Tỏa Tỏa, lát nữa chúng ta đi cùng nhau nha – Lưu Khả Ly nắm nhẹ tay Tỏa Tỏa, cử chỉ thân mật, cô cũng cảm thấy vui vì tìm được người phù hợp làm bạn cùng mình.
- Được! – Tỏa Tỏa vui vẻ gật đầu
- Khả Ly – giáo sư Lưu ở bên cạnh vội vàng xen vào – cháu đừng quên chúng ta đến đây là vì công việc, cháu còn nhiều việc quan trọng phải làm, Alex đang ở đằng kia kìa, cháu qua với cậu ấy đi.
- Vâng! – Khả Ly hạ giọng, điệu bộ có chút không cam tâm.
Giáo sư Lưu quay mặt nhìn Tỏa Tỏa một lần nữa, thái độ không nóng không lạnh, rồi nhanh chóng chuyển sang dáng điệu nhiệt tình, tiến về phía chủ tịch Su. Tỏa Tỏa cũng theo hướng bà ấy mà quay về chỗ Diệp Cẩn Ngôn.
- Em đi đâu vậy ? – Diệp Cẩn Ngôn cất tiếng rất nhỏ.
- Em ra chỗ Khả Ly một chút – Tỏa Tỏa lí nhí nói.
- Đừng đi lung tung đấy! –
Diệp Cẩn Ngôn tuy rằng nói vậy, nhưng giọng điệu vô cùng dịu dàng, ở những chỗ như thế này, ngoài đối tác, còn có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, họ cũng sẽ tìm đủ mọi cách để nắm bắt những sơ hở của ông và những người lân cận, cẩn thận một chút vẫn hơn.
- Ô chào chủ tịch Su, chào Diệp Tổng, tôi biết thế nào cũng gặp các ông ở đây mà. – Một người đàn ông ngồi xe lăn vừa tiến về phía họ vừa lớn giọng chào, thì ra đó chính là Vương Tổng – Vương Chí Vĩ, đối thủ chính của Diệp Cẩn Ngôn lần này.
- Chào Vương Tổng – chủ tịch Su cất giọng khách khí đáp lại – Nhà đầu tư của ông hôm nay có tới không?
- Không – Vương Chí Vĩ lắc đầu – thật may ông trời cũng thương người tàn phế như tôi, cũng vì chủ tịch Su từ chối đầu tư mà tôi lại có được một đối tác khác vừa ý với mình, lại có một cộng sự tốt là Dương Tổng đây.
Vương Chí Vĩ vừa nói vừa nhìn về phía Dương Kha lặng im bên cạnh, gương mặt đắc thắng.
- Chào chủ tịch Su, chào Diệp Tổng – Dương Kha bối rối tiến lại chào.
- Xin chào – Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười đáp lại.
- Hôm nay quả là một ngày xôm tụ, phải không Diệp Tổng, người cũ người mới của ông đều tham dự, lại còn có cả cô bạn gái nhỏ Chu Tỏa Tỏa của ông nữa này – Vương Chí Vĩ dường như không muốn ngừng, ra sức tìm đề tài để móc xoáy Diệp Cẩn Ngôn.
- Ừm – Diệp Cẩn Ngôn cười nhạt, đối với những kẻ chuyên móc ngoáy như Vương Chí Vĩ, tốt nhất là không nên lãng phí lời nói. Nhưng cô vợ nhỏ bé của ông thì không như vậy, thấy Vương Chí Vĩ đâm chọt Diệp Cẩn Ngôn, những hồi ức vì việc ngày xưa cô và Phạm Kim Cang bị ông ta ăn hϊếp lại ùa về, cô hít một hơi thật sâu, lấy hết cam đảm vừa cười vừa tiến đến gần Vương Chí Vĩ.
- Chào Vương Tổng, thật may mắn vì được ông nhớ mãi không quên. Tôi cũng không thể quên được Vương Tổng và một tá vệ sĩ ông đưa ra để ăn hϊếp à không để chăm sóc tôi và Thư Ký Phạm vài năm về trước.
Giọng nói của Tỏa Tỏa vô cùng bình thản nhưng lại khiến cho Vươn Chí Vĩ thoáng chốc tái mặt, trước bao con mắt bao quanh mà cô lại dám nói về chuyện đấy, chẳng phải đang ngầm ý tố cáo ông dùng luật rừng để ức hϊếp người yếu thế hay sao?
- Cô Chu, cô nói gì vậy. tôi và Diệp Tổng là chỗ quen biết cũ, người của tôi quan tâm người của ông ấy còn không hết thì làm sao có thể ức hϊếp các cô được – Vương Chí Vĩ vội vàng lấp liếʍ.
- Thì đúng mà, cũng nhờ đội vệ sĩ của các ông chăm sóc tốt quá mà thư ký Phạm nhà chúng tôi được bữa cơm rượu no say nhớ mãi không quên – Tỏa Tỏa cười cười – Cảm ơn ông và Tiểu Tống, Tiểu Lý, Tiểu … - Tỏa Tỏa làm điệu bộ nhớ lại và kể tên hàng loạt vệ sĩ áo đen ngày ấy của Vương Chí Ví, khiến ông ta không khỏi ngượng ngùng, vội vàng tìm một cái cớ để rời đi. Chủ tịch Su và Alex đứng bên cạnh nhìn nhau mỉm cười, cô gái nhỏ này của Diệp Tổng quả là thú vị.
Vương Chí Vĩ rời đi, Dương Kha cũng nhanh chân theo sát, với những gì đã xảy ra với Chu Tỏa Tỏa, quả thực anh cũng không còn mặt mũi để đứng trước mặt cô, càng không muốn nhìn trực diện Diệp Cẩn Ngôn, dù có gồng mình đến đâu thì trước mặt ông, khí thế của anh cũng hoàn toàn bị lấn át.
Nhóm người rời đi hết, Diệp Cẩn Ngôn mới kéo Tỏa Tỏa ngồi xuống cạnh mình, nhỏ tiếng nói:
- Em làm cho Vương Tổng toát mồ hôi rồi kìa.
- Anh không giận em chứ? – Tỏa Tỏa hồi hộp hỏi lại. Cô là vì không kìm lòng được trước thái độ chọc ngoáy của Vương Chí Vĩ dành cho ông nên buông ra vài câu lỡ lời.
Chương 54: Chúng ta không có gì để nói.
- Không đâu, là em ra mặt nói cho anh mà – Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, ánh mắt nhìn cô âu yếm.
- Thật à? – Tỏa Tỏa vẫn chưa dám tin.
- Thật mà, lát nữa chúng ta về sớm một chút nhé. – Diệp Cẩn Ngôn nhỏ tiếng đề nghị - Anh chỉ muốn về với không gian chỉ có hai chúng ta thôi.
- Vâng. – Tỏa Tỏa cúi đầu che giấu nụ cười hạnh phúc.
Trong bàn tiệc, Diệp Cẩn Ngôn vẫn chu đáo chăm sóc cho cô, người ngoài nếu để ý một chút sẽ dễ dàng nhận ra mối quan hệ không bình thường của họ, Tỏa Tỏa ban đầu có chút e ngại nhưng rồi cô cũng thuận theo ý muốn của Diệp Cẩn Ngôn mà đón nhận sự chăm sóc của ông. Thay vì lo ngại ánh mắt của người đời, chi bằng làm cho người đàn ông của mình vui, như vậy vẫn là tốt hơn rất nhiều.
Tiệc sắp tàn, Tỏa Tỏa theo chân Diệp Cẩn Ngôn đi về hướng cửa chính, Phạm Kim Cang đi lùi một chút về phía sau. Mọi công tác xã giao cũng đã vẹn toàn, về sớm một chút cũng tốt.
- Xin lỗi, cô chưa ra khỏi đây được ạ.
Hai người bảo an mặc đồng phục tiến đến chặn trước mặt Tỏa Tỏa, hành động vừa lỗ mãng, vừa bất ngờ khiến cô có chút hoảng hốt, vội vàng đưa ánh mắt lo lắng nhìn về phía Diệp Cẩn Ngôn.
- Có chuyện gì vậy? – Diệp Cẩn Ngôn lạnh lùng nói.
- Xin lỗi ông, ông thì không có chuyện gì, chúng tôi muốn giữ cô gái này lại một chút. – Một trong số hai người bảo an lên tiếng.
- Cô gái này là người của tôi, có gì cậu nói đi.
- Phu nhân thị trưởng bị mất chiếc lắc tay, vừa nãy có người báo thấy cô này bỏ một chiếc lắc tay giống như của phu nhân thị trưởng và trong túi xách.
- Đó là chiếc lắc tay của tôi, tôi tháo ra cho vào túi vì sợ rửa tay sẽ bi ướt. – Tỏa Tỏa cất giọng phân bua.
- Nhưng bà thị trưởng cũng lên tiếng xác nhận, cô là người vào nhà vệ sinh ngay sau bà ấy. – Giáo sư Lưu lúc này tự nhiên ở đâu xuất hiện, xen ngang vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
- Nhưng không vì vậy mà giữ tôi ở lại được – Tỏa Tỏa lớn tiếng nói, tiếng ồn ào nãy giờ thu hút thêm một số người hiếu kỳ đến xem.
- Chúng tôi không biết chiếc lắc của phu nhân thị trưởng là thế nào, nhưng lúc đến đây Tỏa Tỏa có đeo chiếc lắc của cô ấy, tôi có thể xác nhận, bây giờ chúng tôi cần phải về sớm. – Diệp Cẩn Ngôn lên tiếng, ông muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, tránh tổn hại đến Tỏa Tỏa của ông.
- Diệp Tổng – Giáo sư Lưu khẽ cười, đến bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn – tôi biết Tỏa Tỏa là người của ông, tất nhiên là ông phải bảo vệ cô ấy, nhưng phu nhân thị trưởng bị mất chiếc lắc tay ngay tại bữa tiệc thương mại cũng là một việc quan trọng, trước nay chưa có tiền lệ.
Giáo sư Lưu nói xong thì quay về bên cạnh một người phụ nữ trung niên, dáng người nhỏ nhắn, đường nét tuy không sắc sảo mặn mà nhưng cũng ưa nhìn.
- Thôi Diệp Tổng ông ấy đã xác nhận vậy rồi, chúng ta để cô gái này về đi – người phụ nữ nhỏ nhẹ lên tiếng, như muốn kết thúc sự ồn ào không đáng có này.
- Phu nhân à – giáo sư Lưu khoác lấy tay bà – người trẻ bây giờ không thể cưỡng lại được cám dỗ, nếu chúng ta không làm mạnh tay sẽ hỏng một thế hệ đấy.
Mỗi lời nói của giáo sư Lưu thốt ra đều như có hàng trăm ngàn mũi kim, bắn về tứ phía, Diệp Cẩn Ngôn nghe vậy thì trong lòng vô cùng khó chịu, tại sao Lưu Triệu Mẫn kia hết lần này đến lần khác đều nhắm vào Tỏa Tỏa, là vì mối quan hệ tình cảm hiện tại của ông và cô mà bị Lưu Triệu Mẫn làm khó dễ ư? Sao lại có chuyện nực cười đến vậy?
- Giáo sư Lưu, tôi không biết là bà có ý gì? Nhưng đích thị chiếc lắc của Tỏa Tỏa và của phu nhân là hai chiếc khác nhau. Chúng tôi có việc, xin phép.
Diệp Cẩn Ngôn nói xong thì nắm tay Tỏa Tỏa, định kéo cô đi. Bất giờ giáo sư Lưu lên tiếng, nói với theo.
- Nếu ông đã nói như vậy, chi bằng cho chúng tôi xem tận mắt chiếc lắc tay trong túi của Chu Tỏa Tỏa.
- Bà dám … Diệp Cẩn Ngôn bỗng chốc nổi nóng, ánh mắt thâm trầm hiện lên một tia nhìn như ánh lửa, bà ta dám trước mặt bao nhiêu người khám túi của Tỏa Tỏa ư.
- Cô à … Lưu Khả Ly thấy tình hình căng thẳng vội vàng đứng ra can ngăn – Hôm qua lúc Tỏa Tỏa đi mua sắm, cháu có gặp cô ấy, đúng là cô ấy có mua một chiếc lắc tay ở cửa hàng Cartier gần đây ạ.
- Khả Ly – Giáo sư Lưu trừng mắt nói - ở đây không có việc của cháu, chiếc lắc của phu nhân đây có giá cả triệu tệ, cháu nghĩ một cô gái trẻ như thế này dễ dàng mua được ư?
- Nhưng mà, đúng là … Khả Ly muốn tiếp tục thanh minh nhưng bị giáo sư Lưu ngăn lại, ai đó tiến lên mạnh tay kéo cô đi, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.
- Giáo sư Lưu, bà đừng phiến diện vậy chứ … Diệp Cẩn Ngôn cố gắng hạ thấp giọng, giường như đang muốn kiềm chế cơn giận dữ trong người.
- Thôi được rồi – Tỏa Tỏa bước nhanh, đứng giữa nhóm người, dõng dạc lên tiếng – đúng là trong túi này của tôi có chiếc lắc. Nếu như khi quí vị xem mà không chứng minh được đó là chiếc lắc của phu nhân thị trưởng, thì ngay tại đây, trước mặt mọi người, quí vị phải công khai xin lỗi, trả lại danh dự cho tôi, bằng không tôi sẽ kiện tất cả mọi người tội bôi nhọ danh dự.
Những người có mặt, bao gồm cả giáo sư Lưu, phu nhân thị trưởng và nhóm bảo an nghe thấy Tỏa Tỏa nói vậy thì nhất loạt nhìn nhau, họ không ngờ cô gái trẻ này lại mạnh miệng đến thế. Tỏa Tỏa thấy khí thế của đám người giảm sút đi ít nhiều, lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Diệp Cẩn Ngôn, chạm phải ánh mắt trìu mến của ông, vừa như lo lắng, vừa như muốn trấn an cô.
- Sao? Quí vị có cách nào chứng mình chưa?
- Phu nhân – giáo sư Lưu nhìn về phía bà thị trưởng – trên chiếc lắc của bà có kí hiệu nào đặc biệt không?
- Uhmm – vị phu nhân có chút lúng túng – chắc chắn là có đánh mã số, nhưng tôi phải nhờ người nhà kiểm tra hóa đơn mới được.
- Vậy bà mau gọi điện về nhà đi – giáo sư Lưu sốt sắng nói.
- …. – vị phu nhân luống cuống lấy điện thoại, định gọi về nhà. Tỏa Tỏa đứng bên cạnh bật cười, dõng dạc nói tiếp.
- Lúc tôi mua chiếc lắc này, đó là một cặp đồng hồ và lắc tay, người bán hàng nói cả thành phố này có 2 sét, 1 set bán cho phu nhân của thị trưởng, 1 set là tôi mua, sét của tôi ngoài có gắn nhiều kim cương hơn thì còn có 1 dấu hiệu nhận biết riêng ….
- Dấu hiệu gì, cô mau nói đi – những người đứng xung quanh cùng nhau nói xen vào.
- Đó là tôi đã nhờ thợ khắc, khắc lên ký hiệu tình yêu vĩnh cửu, 1 nửa ký hiệu ở trên chiếc lắc trong túi này và một nửa ký hiệu ở trên chiếc đồng hồ tôi mua cho chồng tôi.
Tỏa Tỏa nói xong thì cầm chiếc lắc lên, chìa phần dấu khắc một nửa ký hiệu tình yêu vĩnh cửu lên trước con mắt hiếu kỳ của mọi người. Bên cạnh, Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cang nhìn nhau, cười thở phào nhẹ nhõm. Mọi người xung quanh nhất loạt bàn tán xôn xao:
- Ô, thì ra cô gái đó cũng có chiếc lắc tay giống phu nhân thị trưởng.
- Chiếc lắc của cô ấy cao cấp hơn mà
- Đúng rồi, của cô ấy cao cấp hơn
- Sao không xin lỗi cô ấy nhỉ.
- Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi! – Tiếng một người tạp vụ, hớt hải chạy về chỗ bọn họ - Tôi tìm thấy chiếc lắc tay này ở dưới thùng rác trong nhà vệ sinh, bà xem có phải chiếc lắc quí giá của bà không phu nhân.
Phu nhân thị trưởng đón lấy chiếc lắc từ tay người tạp vụ, xem xét một chút rồi vui vẻ gật đầu:
- Đúng rồi đúng rồi, may quá, cảm ơn cô.
- Bà tìm thấy chiếc lắc là tốt rồi, nhưng như tôi đã nói, tôi vẫn đang chờ một lời xin lỗi công khai từ phía mấy người – Tỏa Tỏa vẫn đứng giữa đám đông kiên nhẫn chờ đợi, cô vừa hướng mắt nhìn về phía vị phu nhân và giáo sư Lưu, vừa hướng mắt về phía Diệp Cẩn Ngôn, thấy ông đưa tay ủng hộ, đúng việc này nhất định cô phải nhận được một lời xin lỗi công khai.
- Chuyện này tôi xin … - Vị phu nhân chầm chậm nói. – tôi xin ..
- Chuyện này đúng là lỗi bất cẩn và cẩu thả từ phía chúng tôi, rất mong cô Chu Tỏa Tỏa đây và Diệp Tổng thứ lỗi – ông thị trưởng thành phố bất ngờ xuất hiện với những lời xin lỗi chân thành khiến Tỏa Tỏa trong tích tắc vẫn chưa đón nhận được.
- Xin mời cô Tỏa Tỏa theo tôi và phu nhân qua bên này một chút, chúng tôi muốn được nói chuyện riêng với cô, chân thành gửi lời xin lỗi – giọng ông thị trưởng vô cùng cầu thị, Tỏa Tỏa đưa mắt nhìn về Diệp Cẩn Ngôn, thấy ông khẽ gật đầu, thấy vậy cô cảm thấy an tâm hơn, vững bước chân đi theo ông thị trưởng.
Diệp Cẩn Ngôn đứng nhìn cho đến khi cả ba người khuất sau hành lang, mới quay người về phía giáo sư Lưu, nhỏ tiếng nói:
- Giáo sư Lưu, tôi có chuyện muốn nói với bà.
- Với tôi, Diệp Tổng có chuyện gì muốn nói với tôi? – giáo sư Lưu kinh ngạc, bà không ngờ Diệp Cẩn Ngôn lại chủ động muốn nói chuyện với bà.
- Bà theo tôi ra đây.
Diệp Cẩn Ngôn và giáo sư Lưu đến một chỗ vắng người, chắc chắn xung quanh không có ai, ông mới ôn tồn nói:
- Triệu Mẫn, bà đang muốn làm gì?
- Cẩn Ngôn, sao anh lại hỏi em như vậy?
- Vậy tôi cần phải làm gì thì bà mới buông tha cho Tỏa Tỏa? – Diệp Cẩn Ngôn giọng bình thản, nói thẳng vào vấn đề.
- Anh nói gì, em không hiểu, em có gì với Tỏa Tỏa chứ - giáo sư Lưu có chút bối rối, cố gắng lảng tránh.
- Chuyện slide trình chiếu của Tỏa Tỏa, cô gái tên Amy đó chẳng phải quen với bà sao, tôi đã biết hết rồi nên chủ động điều cô ta sang chi nhánh khác, không ai biết chuyện này, Amy cũng không biết là tôi đã điều tra về cô ta …
- … - giáo sư Lưu im lặng
- Và chuyện hôm nay, tôi không hiểu động cơ của bà, không hiểu vì sao bà phải kích động phu nhân thị trưởng và đám bảo an làm khó Tỏa Tỏa như vậy? – Diệp Cẩn Ngôn nhìn thẳng vào mắt giáo sư Lưu, ánh mắt trùng trùng điệp điệp thấm đẫm tâm tư.
- Em … … - giáo sư Lưu ngập ngừng
- Tiểu Phạm nhiều lần thấy xe bà ra vào khu biệt thư Tư Nam. Bà nói đi, bà muốn tôi làm gì – Diệp Cẩn Ngôn trầm giọng, trong ý tứ khuôn muốn nhẫn nại thêm
- Em … em muốn về Tư Nam để xem lại kỉ vật của Mẫn Nhi thôi …
- Con bé ra đi đã lâu rồi, tôi đã nói chúng ta hãy để cho con bé an nghỉ mà. Nhưng còn Tỏa Tỏa, sao bà cứ nhắm vào cô ấy vậy? cô ấy có lỗi gì với bà sao? – Diệp Cẩn Ngôn nhìn thẳng vào mắt giáo sư Lưu một lần nữa, mỗi khi hai chữ Tỏa Tỏa được nhắc đến, dưới đáy mắt của ông lại ánh lên những tia nhìn sóng sánh tâm tư.
- Chu Tỏa Tỏa quan trọng như vậy với anh ư? – giáo sư Lưu bình thản hỏi lại
- Đúng vậy! cô ấy rất quan trọng với tôi.
- Quan trọng hơn cả Mẫn Nhi ư?
- ….
- Chu Tỏa Tỏa quan trọng hơn cả Mẫn Nhi ư? Anh trả lời em đi? - giáo sư Lưu có vẻ hơi kích động.
- Mẫn Nhi đã chết rồi, bà đừng nhắc về con bé nữa – Diệp Cẩn Ngôn xót xa nói.
- Đúng, Mẫn Nhi đã ra đi, nhưng Mịch Uyển vẫn còn, em muốn thay con bé làm dự án đấy, chỉ cần có Mịch Uyển, em sẽ buông tha cho Chu Tỏa Tỏa – giáo sư Lưu lấy hết bình tĩnh, nói một hơi.
- Ha ha ha – Diệp Cẩn Ngôn bất ngờ cười lớn – Hóa ra là vì Mịch Uyển à? Hóa ra tất cả là vì Mịch Uyển à? Thế thì chúng ta không có gì để nói nữa, bà và Mịch Uyển vốn không liên quan đến nhau – Diệp Cẩn Ngôn nhếch mép, ánh mắt không nhìn về giáo sư Lưu nữa và hướng về khoảng không bao la bên ngoài tòa nhà.
- Sao lại không? Mịch Uyển vốn là anh để lại cho Mẫn Nhi, nhưng Mẫn Nhi vì anh mà chết, con bé về lại Thượng Hải gặp anh, tại sao về bên kia lại tự vẫn, có phải vì nó chứng kiến anh làm chuyện gì khiến nó tổn thương không? – giáo sư Lưu lớn tiếng chất vấn, giọng điệu vô cùng gay gắt,
- Tôi … - Chuyện về cái chết của Mẫn Nhi vẫn là một hố đen trong lòng Diệp Cẩn Ngôn, ngay cả bản thân ông cũng tự cho rằng vì mình mà Mẫn Nhi mới có kết cục bi thảm như vậy. Một cảm giác đau đớn bất lực bỗng chốc ùa về khiến trái tim Diệp Cẩn Ngôn thắt lại, ông mệt mỏi dựa hẳn vào tường, cổ họng như có ai bóp nghẹt, không thể nói thêm được nữa.
Chương 55: Tôi là vợ của Diệp Cẩn Ngôn
Giáo sư Lưu thấy mình đã nói trúng điểm huyệt yếu của Diệp Cẩn Ngôn, gương mặt thoáng nét đắc thắng, định tiếp tục xông lên hạ gục niềm kiêu hãnh của ông.
- Diệp Tổng, hóa ra ông ở đây à? Thư ký phạm tìm ông khắp nơi –
Tỏa Tỏa bất ngờ ở đâu xuất hiện ngay phía sau hai người họ, cất giọng sốt sắng nói với Diệp Cẩn Ngôn. Thực ra sau khi nói chuyện với vợ chồng ông bà thị trưởng xong, cô quay lại chỗ cũ thì không thấy Diệp Cẩn Ngôn đâu, mới hớt hải đi tìm, vừa hay gặp hai người họ đang nói chuyện ở đây. Tuy cô không nghe được toàn bộ câu chuyện, nhưng thấy Diệp Cẩn Ngôn bị giáo sư Lưu dồn ép, cô không thể không căn ngăn.
- Tỏa Tỏa? – Diệp Cẩn Ngôn thấy Tỏa Tỏa đến, vừa có chút vui mừng lại vừa bối rối, không biết cô có nghe được câu chuyện của ông và giáo sư Lưu hay không?
- Vâng, thư ký Phạm đang tìm ông có việc gấp, chắc chúng ta phải đi thôi. – Tỏa Tỏa không nhìn về phía giáo sư Lưu, chỉ chăm chú vào dáng điệu mệt mỏi của Diệp Cẩn Ngôn, ánh mắt lo lắng.
- Chu Tỏa Tỏa – giáo sư Lưu vờ như không nghe thấy, tiến sát đến bên cạnh, đưa mắt nhìn xoáy vào cô – Người phụ nữ mà anh coi trọng hơn cả Mẫn Nhi ư?
- Chúng tôi có việc phải đi, xin phép– Diệp Cẩn Ngôn lạnh nhạt nói, định nắm tay Tỏa Tỏa rời đi
- Khoan! – giáo sư Lưu đưa tay ngăn lại, bà tiến gần hơn với Chu Tỏa Tỏa, thấp giọng nói – Cô có biết Diệp Cẩn Ngôn lúc nãy nói gì không? Rằng cô còn quan trọng hơn cả con gái ông ấy đấy, hừ
- Giáo sư Lưu, tôi không hiểu bà đang nói gì, nhưng đích thực chúng tôi phải đi rồi? – Tỏa Tỏa cúi đầu, tránh ánh mắt sắc lạnh của giáo sư Lưu nhìn thẳng vào mình.
- Tôi nói rằng – giáo sư Lưu gằn giọng, trong đáy mắt sắc lạnh hằn lên những tia máu đỏ - người đàn ông này sau khi hại chết con gái của tôi thì vẫn có thể ung dung chìm đắm trong ái tình cùng với người phụ nữ bằng tuổi con bé.
- Bà… bà nói gì? – Tỏa Tỏa thoảng thốt – Con gái bà… ông ấy
- Là con gái của chúng tôi, Mẫn Nhi, ông ấy đã hại chết con bé
- Vậy bà là… là … - Tỏa Tỏa lắp bắp, những ngôn từ ra đến miệng không hiểu sao không thể sắp xếp thành câu chữ được.
- Tôi là vợ cũ của Diệp Cẩn Ngôn.
Toả Toả không dám tin vào những gì tai mình đang nghe được. Người phụ nữ trước mặt cô, giáo sư Lưu lịch thiệp tài giỏi mà cô từng mong muốn trở thành, vậy mà lại là người phụ nữ trước đây của chồng cô. Bà ấy bằng xương bằng thịt đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sắc xảo dò xét, nụ cười nhã nhặn sâu cay. Cả người cô như có muôn vàn bàn tay ôm lấy, ánh mắt lời nói tưởng như không còn là của mình. Cô cố gắng suy nghĩ, ở tình huống này, cô cần làm gì để cho là phải, thẳng thắn nói với bà ấy rằng cô là vợ hiện tại của ông, hay lặng lẽ rút lui là thượng sách. Cách nào cô nghĩ cũng không thông, chẳng biết làm sao để vừa giữ thể diện cho mình và cho chồng cô nữa. Toả Toả nín lặng một lúc, Diệp Cẩn Ngôn cũng không muốn cưỡng cầu, ông cảm thấy vô cùng áy náy vì đẩy Toả Toả của ông vào tình huống éo le như vậy.
- Giáo sư Lưu -Toả Toả hít vào một hơi, cố gắng bình thản, gương mặt hiện lên nét cười - cảm ơn bà đã cho tôi biết chuyện nàu, nếu không tôi vẫn nghĩ bà chỉ là đối tác đơn thuần của công ty chúng tôi, như vậy sẽ có những lúc cư xử không phải phép. Bây giờ quả thực tôi và Diệp Tổng cần phải đi rồi, xin phép bà.
Toả Toả cúi đầu, lịch thiệp rút lui, nét cười trên mặt vẫn giữ nguyên, duy chỉ có ánh mắt luôn dừng ở khoảng không vô định. Diệp Cẩn Ngôn lặng lẽ bước đi theo cô, thái độ vô cùng nhẫn nại. Ông biết, chuyện khó tiếp nhận nhất cũng xảy ra rồi, nhưng quan trọng hơn cả là cảm xúc của Toả Toả, liệu rằng cô có tổn thương khi ông không nói với cô về thân phận của Lưu Triệu Mẫn ngay từ lúc ban đầu hay không?
Giáo sư Lưu đứng nhìn theo bóng lưng của hai người, gương mặt lúc ửng hồng, lúc tái bệch, bà nghĩ mãi vẫn không ra, thái độ điềm nhiên này của Chu Toả Toả là gì, là cô không quan tâm đến chuyện cũ của Diệp Cẩn Ngôn hay vị thế không xứng tầm để can thiệp đến?
***
Suốt chặng đường về khách sạn, Toả Toả im lặng, Diệp Cẩn Ngôn cũng không nói gì, hay người mỗi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ, thả hồn theo những dòng xe hối hả xung quanh.
Phạm Kim Cang ngồi phía bên trên, dăm ba lần liếc nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn nét mặt đăm chiêu của ông chủ, anh cũng không biết phải mở lời thế nào? Lúc nãy đứng ở đàng xa, tuy không nghe thấy rốt cục giáo sư Lưu đã nói gì với hai người họ, nhưng với tình cảnh này, anh đoán vùng cấm bí mật của Diệp Cẩn Ngôn đã bị giáo sư Lưu mở ra cho Chu Toả Toả hết rồi. Anh chỉ thầm khấn nguyện, trời đất run rủi để Diệp Cẩn Ngôn qua được ải này của hai bà vợ, bằng không thân phận thư ký như anh cũng khó có những tháng ngày yên lành.
***
Toả Toả đẩy cửa bước vào phòng, Diệp Cẩn Ngôn bước ngay phía sau cô, cánh cửa vừa đóng lại, ông đã ôm lấy vai cô, nhỏ tiếng nói:
- Toả Toả, anh ...
- Em phải đi tẩy trang đã, đồ lễ phục không thoải mái chút nào.
- Ừm..
Toả Toả nói xong thì gỡ tay Diệp Cẩn Ngôn ra, bước vội vào phòng tắm. Cô thực sự không muốn để ông thấy nét mặt khó coi của cô. Buổi tối nay quả là nhiều chuyện, cảm xúc của cô như bị đè bởi một tảng đá nặng ngàn cân, một chốc một lát chẳng thể buông xuống được.
Diệp Cẩn Ngôn trầm mặc nhìn theo Tỏa Tỏa, mãi cho đến khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, ông mới lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, đưa mắt hướng về khoảng tối mênh mông bên ngoài. Nếu như Tỏa Tỏa vì chuyện này mà tổn thương, ông sẽ không tha thứ cho Lưu Triệu Mẫn, càng không thể tha thứ cho chính mình. Khó khăn lắm ông mới lại có được tình yêu, khó khăn lắm ông mới có được một gia đình, có được một người vợ mà ông yêu say đắm, ông không thể để cô ấy tổn thương, càng không thể để vì quá khứ của ông mà cô ấy phải chịu thiệt thòi trước người khác được. Ông cứ trầm mình trong những suy nghĩ tầng tầng lớp lớp, chẳng biết làm thế nào để nói cho Tỏa Tỏa hiểu, rằng mọi chuyện đều nằm ngoài tầm kiểm soát của ông, rằng ông làm tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ cho hạnh phúc giữa ông và cô, khối hạnh phúc mà đối với ông quan trọng hơn tất thảy.
Một lúc lâu sau, Diệp Cẩn Ngôn tắm xong, Tỏa Tỏa đã nằm yên trên giường, hướng quay lưng lại, cô thở đều, có lẽ là đã ngủ say. Diệp Cẩn Ngôn khẽ hôn nhẹ lên tóc cô, âu yếm đắp lại chăn cho cô rồi mới đặt mình nằm bên cạnh. Ông trằn trọc mãi nhưng cũng không dám cựa mình, chỉ tĩnh lặng nhìn lên trần nhà, cố gắng trấn an bản thân khi Tỏa Tỏa thức dậy nhất định sẽ giải thích cặn kẽ cho cô hiểu. Nửa đêm, trong cơn mơ màng, Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy có một cánh tay dịu dàng ôm lấy thân mình, có một hơi thở ấm áp phả nhẹ lên cổ mình, ông vội vàng mở mắt, choàng tay ôm chặt lấy cô.
- Ông xã – giọng cô rất nhỏ - em nhớ anh.
- Anh đây – Diệp Cẩn Ngôn âu yếm đáp lại. – anh ở đây rồi.
- Ông xã, chuyện hôm nay em không nghĩ gì đâu.
- Tỏa Tỏa, anh xin lỗi, không phải anh muốn giấu diếm em – Diệp Cẩn Ngôn cúi xuống, nhìn sâu vào mắt Tỏa Tỏa.
- Em…em biết …
- Anh không phải muốn giấu em chuyện của Lưu Triệu Mẫn, chỉ là bà ấy không còn quan trọng trong cuộc sống của anh nữa, càng không thể ảnh hưởng gì đến tình cảm của chúng ta - Diệp Cẩn Ngôn chậm rãi nói, mỗi từ đều như rút từ tâm can.
- Em hiểu mà - Toả Toả siết chặt vòng tay, thì thầm đáp lại - Ai trong chúng ta chẳng từng có quá khứ, những điều đó đều không thể thay đổi được. Bây giờ chúng ta là gia đình, em sẽ cùng anh xây dựng tương lai.
- Em nghĩ vậy thật ư? – Diệp Cẩn Ngôn bị câu nói của Tỏa Tỏa làm cho cảm động, tận đáy lòng trào dâng một sự cảm kích vô cùng.
- Vâng, em nghĩ vậy thật mà, được gả cho anh là diễm phước lớn nhất của em rồi. – Tỏa Tỏa áp bàn tay của Diệp Cẩn Ngôn lên má của mình, cảm nhận hơi ấm của ông tan tỏa khắp tâm can.
- Không, Tỏa Tỏa, cưới được em mới là phước phần lớn nhất của anh.
Diệp Cẩn Ngôn ôm chặt Tỏa Tỏa vào lòng, khóe mắt dâng lên một dòng nước long lanh. Phải chăng nhân duyên chồng vợ chỉ đơn giản là gặp gỡ, đồng hành, chấp nhận tiến vào cuộc sống của nhau, cùng với nhau vượt qua mọi rào cản. Có thể đâu có ngoài kia có nhiều cột mốc chuẩn mực cho mỗi thế hệ con người, nhưng đối với Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa, tình chồng nghĩa vợ chính là sự cảm thông và sẻ chia vô hạn ấy. Một lúc nào đó, có thể sẽ có những đợt sóng lớn hơn, những cơn chấn động lớn hơn đến với họ, nhưng thiết nghĩ, chỉ cần họ vẫn nắm chặt tay nhau, thì sóng gió nào cũng sẽ qua, chấn động nào rồi cũng sẽ bình an bước tiếp.
***
Buổi sáng hôm sau, theo thói quen Tỏa Tỏa dậy sớm để tập thể dục một chút, trước khi bắt đầu một ngày mới. Diệp Cẩn Ngôn đã thức giấc trước cô và đang ngồi tĩnh lặng làm việc bên cạnh cửa sổ, ánh nắng sớm xiên ngang khiến gương mặt của ông được khắc hoạ như một bức tranh sơn thuỷ, vừa nho nhã thanh tao, lại vừa bôn ba sương gió.
Toả Toả không ngồi dậy vội, cô kê cao người lên gối, lặng lẽ ngắm ông. Chuyện tối hôm qua, giống như thước phim quay chậm hiện về, ánh mắt của ông, cái ôm của ông, hơn tất cả là những cảm xúc tận gan ruột của ông khiến Toả Tỏa từng giây từng giây trào dâng niềm xúc động. Không có quá khứ thì không có hiện tại, Toả Toả cảm ơn tất cả những chuyện đã xảy ra để có có được sự nâng niu trân quí từng phút từng giây ngay tại thời điểm này.
- Em dậy lúc nào thế? - Diệp Cẩn Ngôn bất giác quay lưng lại, thấy Toả Toả đang ngắm nhìn mình thì mỉm cười. Ông bỏ xấp giấy trên tay xuống, tiến đến ngồi bên cạnh cô.
- Em mới thức dậy thôi, sao anh làm việc sớm vậy?
- Anh xem lại dự án Mịch Uyển, hôm qua Lưu Triệu Mẫn thể hiện rõ thái độ muốn giành lại. Chúng ta cần bàn bạc thật kỹ với Tiểu Phạm và Đới Thiến. - Diệp Cẩn Ngôn ôn tồn nói, nhưng Toả Toả nhận ra trong lòng ông chắc hẳn lo lắng không nguôi.
- Vâng, vậy em không đi chơi nữa, chúng ta cùng làm việc vậy.
- Không được! Khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ với em mà ... Diệp Cẩn Ngôn không cam tâm
- Ông xã, công việc quan trọng hơn, được ở bên cạnh anh với em là đủ rồi.
Diệp Cẩn Ngôn không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Toả Toả, nhất định sau khi Mịch Uyển khánh thành thuận lợi, ông sẽ giành toàn bộ thời gian cho cô, cùng cô vun đắp gia đình nhỏ an vui của họ.
Nhóm của Vĩnh Chính sáng nay sẽ khởi hành về lại Thượng Hải, Viên Viện cũng đi theo đoàn. Cô đưa mắt qua lại, mãi cũng không thấy Toả Toả đâu, bèn ngoắc Vĩnh Chính lại, sốt sắng hỏi:
- Chu Toả Toả vẫn chưa xuống, mà xe sắp khởi hành rồi, anh đã gọi cho cô ấy chưa? Hay để tôi gọi
Vĩnh Chính thấy thái độ quan tâm của Viên Viện thì há hốc miệng ngạc nhiên, hàng ngày cô ta đâu có chu đáo với Toả Toả đến thế.
- À - Vĩnh Chính cố nghĩ ra một lí do cho Toả Toả vì anh biết Toả Toả nhất định sẽ đi về cùng với Diệp Tổng rồi - Toả Toả nói cô ấy muốn đi thăm bà con ở gần đây, nên sẽ tự bắt tàu về sau.
- Cô ấy nói vậy à? - Viên Viện vẫn ngơ ngác
- Ừm, chờ thêm 5 phút nữa rồi chúng ta khởi hành về thôi
- Ờ.
Viên Viên lên xe, ngồi bâng quơ nhìn ra cửa sổ. Sau một vài chuyện xảy ra, cô cảm thấy Toả Toả cũng không có gì đáng ghét, cô ấy hào phóng, trượng nghĩa, dám làm dám chịu. Mọi người thường gán cho Toả Toả tiếng đồn ham tiền hám lợi, nhưng Viên Viện lại cảm thấy cô ấy chẳng có chút lợi lộc thực tế nào, suy cho cùng ai đứng trước lợi ích mà chẳng mờ mắt, nhưng có mấy ai ngẩng cao đầu trước mọi lời đồn đại của thiên hạ về bản thân mình như Chu Toả Toả đâu.
Chương 56: Anh nói gì vậy?
Phạm Kim Cang chắc mẩm anh sẽ có một ngày buồn chán, đơn thương độc mã trở về Thượng Hải vì Diệp Tổng của anh nhất định sẽ cùng phu nhân của ông ấy dành tận hưởng không gian riêng tư. Anh dự định sau khi ăn sáng sẽ ra ga tàu, đáp chuyến sớm nhất trở về.
Tinh tinh!
Tin nhắn của Diệp Cẩn Ngôn
- Tiểu Phạm, ăn sáng xong thì ghé phòng tôi, chúng ta bàn bạc chút công việc.
Phạm Kim Cang sửng sốt, Diệp Tổng này sao không đi chơi cùng Chu Toả Toả chứ
- Ông có việc gì phân phó ạ? - Phạm Kim Cang rất nhanh gửi lại một tin hồi âm.
Một lúc lâu sau cũng không thấy Diệp Cẩn Ngôn nói tiếp, đoán biết ông thực sự có việc quan trọng cần bàn, nên Phạm Kim Cang cắm đầu cắm cổ đi lên.
- Diệp Tổng - Mới bước vào phòng, Phạm Kim Cang đã vội vã nói - Ông và Toả Toả không phải sẽ đi tham quan hôm nay ư?
- Không, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện, hôm qua Lưu Triệu Mẫn nói bà ta cần Mịch Uyển - Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa đưa tay bóp bóp trán, điệu bộ có chút mệt mỏi.
- Hả? - làm sao lại có chuyện đó được ? phạm kim cang thì thầm, dường như sợ Toả Toả sẽ nghe thấy câu chuyện của họ.
- Hôm qua Toả Toả đã biết rồi?
- Biết chuyện gỉ cơ? - Anh sửng sốt hỏi
- Chuyện của tôi và Lưu Triệu Mẫn.
- Thật à?
- Ừm! - Phạm Cẩn Ngôn nhẹ nhàng đáp, gương mặt cũng bình thản hơn.
- Cô ấy không nói gì sao? Cô ấy biết ...- Phạm Kim Cang ngập ngừng, chuyện vợ chồng của Diệp Cẩn Ngôn lẽ ra anh không nên hỏi nhiều như thế.
- Phạm Phạm - Toả Toả lúc này mới từ phòng ngủ bước ra, trên người mặc bộ đồ thể thao thoải mái, dường như là đã chuẩn bị xong cho chuyến đi về của họ - Anh mới ghé ư?
- Chào buổi sáng Toả Toả - Phạm Kim Cang đổi giọng vui vẻ
- Hôm qua tôi đã nghe được câu chuyện của ông xã tôi và giáo sư Lưu, tôi cũng cảm thấy bà ấy đang tính toán điều gì đó mà chúng ta không biết. - Toả Toả ngồi xuống bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn, dịu dàng nắm lấy tay ông.
- Cô ...? - Phạm Kim Cang định nói tiếp, nhưng thật may anh dừng lại kịp, trước mặt Diệp Tổng tốt nhất anh không nên quá thân mật với Toả Toả.
- Tôi hiểu anh muốn nói gì mà! Tôi cũng nói với Cẩn Ngôn rồi, bây giờ chúng tôi cùng nhau bàn bạc xem rốt cuộc giáo sư Lưu muốn gì?
Phạm Kim Cang nhìn về Diệp Cẩn Ngôn, ông cũng gật đầu đồng tình.
- tôi thấy ít nhất hôm qua bà ta cũng nói ra mục đích của mình là giành lại Mịch Uyển - Diệp Cẩn Ngôn ôn tồn nói
- Nhưng bà ấy và Mịch Uyển đâu có liên quan gì?
- Cũng không hẳn, ngày xưa tôi đã hứa sẽ chuyển nhượng toàn bộ Mịch Uyển cho Mẫn Nhi khi con bé đủ mười tám tuổi. - Diệp Cẩn Ngôn mím môi, giọng nói pha lẫn xót xa
- .... Cả Phạm Kim Cang và Toả Toả đều rơi vào im lặng, họ vẫn chưa hiểu ý tứ của ông.
- Nhưng Mẫn Nhi mất rồi, theo lí bà ấy sẽ được nửa dự án. Diệp Cẩn Ngôn nói xong thì rơi vào trầm mặc. Một lúc lâu sau ông mới chầm chậm nói tiếp.
- Không phải có chuyện phi lí như vậy chứ? - Phạm Kim Cang sửng sốt, giọng nói cũng lớn hơn.
- Ngày trước Mịch Uyển chưa khởi động, tôi tưởng chuyện đó sẽ chìm xuống, nhưng bây giờ có lẽ không thể không lưu tâm - Diệp Cẩn Ngôn trầm tư - Tôi có cảm giác tham - của bà ấy không chỉ dừng lại ở Mịch Uyển đâu.
Chu Toả Toả cùng Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cang thảo luận một lúc rất lâu, chủ đề của họ chỉ xoay quay giáo sư Lưu và dự án Mịch Uyển. Tuy rằng cả ba chưa thể đoán biết được toàn bộ những mưu đồ và tính toán của giáo sư Lưu, nhưng ít ra giữa họ đều có sự đồng thuận và hợp lực với nhau cùng giải quyết mọi việc. Dù có thế nào đi nữa, chỉ cần cùng nhìn về một hướng, khó khăn nào cũng sẽ vượt qua thôi.
Đến gần trưa, Diệp Cẩn Ngôn quyết định quay trở về Thượng Hải, Chu Toả Toả cũng vui vẻ đi theo ông, Phạm Kim Cang thì gấp rút sắp xếp mọi việc. Trong thời gian đợt thành phố xem xét phương án dự thầu của bọ họ, thì dự án riêng Mịch Uyển cũng cần phải chuẩn bị cẩn trọng. Toả Toả cảm thấy vừa lo lắng nhưng lại vừa hồi hộp, đây là việc lớn đầu tiên cô được sát cánh của với Diệp Cẩn Ngôn với tư cách là phu nhân của ông ấy, nhất định cô sẽ cố gắng hết sức, không phải chỉ để chứng tỏ bản thân mình, mà còn là bắt đầu một hành trình mới được kề vai sát cánh cùng với người đàn ông mà cô yêu.
***
Lưu Khả Ly đẩy hành lý đến cửa phòng giáo sư Lưu đã thấy cha nuôi của cô và bà ấy từ trong phòng bước ra, xem thái độ của hai người họ, Khả Ly đoán dường như có chuyện gì đó đã xảy ra mà cô không biết.
- chào buổi sáng cha nuôi, chào buổi sáng cô.
- Khả Ly, con sắp xếp mọi thứ ổn cả chứ? – Giáo sư Lưu nhẹ giọng nói với Khả Ly, ánh mắt chùng xuống, giường như muốn trốn tránh ánh nhìn của cô, cũng vừa để giấu đi vẻ mỏi mệt của bà.
- Dạ, con đã sắp xếp xong cả rồi thưa cô, chúng ta có thể về lại Thượng Hải bất kỳ lúc nào ạ.
- Vậy thì tốt, chúng ta xuống ăn sáng rồi khởi hành.
Giáo sư Lưu nói xong, toan bước đi thì người đàn ông ngăn lại.
- Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện với Khả Ly một chút, việc ăn sáng để sau đi.
- Anh còn chuyện gì muốn nói nữa? – giáo sư Lưu có vẻ không thoải mái.
- Hai người cứ vào đây đã.
Ông ta nói xong thì quay trở lại phòng, Lưu Khả Ly khẽ liếc nhìn giáo sư Lưu rồi lẽo đẽo bước theo ông.
- Hôm qua con đã gặp Alex Su chưa? – Ông ta chưa kịp ngồi xuống đã vội vàng nói.
- Dạ… dạ con có gặp rồi ạ? – Lưu Khả Lưu lúng túng, cô biết cha nuôi cố ý sắp xếp để cô tiếp xúc gần hơn với Alex Su, nhưng không nghĩ là ông lại để tâm nhiều đến như vậy.
- Chúng ta nên ở lại đây thay vì về lại Thượng Hải.
- Tại sao vậy? – Giáo sư Lưu và Khả Ly đồng loạt lên tiếng.
- Để giải quyết mấy chuyện lộn xộn của hai người cho gọn gang đã – Người đàn ông gằn giọng.
- Lưu Vân – Giáo sư Lưu không kiên nhẫn nói – chẳng phải em đã giải thích cho anh rằng chuyện chiếc lắc tay của phu nhân thị trưởng hoàn toàn là do Dương Kha kia làm việc không đến nơi đến chốn ư?
- Hừm – em đừng chỉ đổ lỗi cho Dương Kha, thái độ của em ngày hôm qua thật quá là bốc đồng, mọi người đồn đoán là Chu Tỏa Tỏa kia và em có thù oán gì mà em dồn chỉ trích cảm tính về cô ta quá đáng như vậy?
- Anh … - Giáo sư Lưu cố nên cảm xúc đang trào lên, ánh mắt ngấn ngấn xuất hiện những tia máu đỏ.
- Thái độ của em hôm qua thật không đúng với một giáo sư Lưu khôn khéo bản lĩnh trong mắt mọi người.
- Em làm sao biết được Chu Tỏa Tỏa kia vậy mà lại có tiền mua một chiếc lắc tay phiên bản giới hạn như vậy chứ - Giáo sư Lưu nói trong tiếng thở hậm hực.
- Thưa cha, thưa cô – Lưu Khả Ly chứng kiến câu chuyện, lờ mờ đoán ra một vài ý, không kìm được nên chen ngang hỏi – Tại sao chuyện cái lắc tay của phu nhân thị trưởng lại liên quan đến Dương Kha ạ.
- À ờ … - Giáo sư Lưu bối rối – lúc nãy nóng nảy quá, bà đã nói chuyện không nên nói ra trước mặt Khả Ly, bây giờ nhất thời không biết ứng phó thế nào.
- Chuyện này con không cần biết – Người đàn ông tên Lưu Vân nghiêm giọng – Ta thấy con cũng không nên gần gũi với cô gái tên Tỏa Tỏa kia, hôm qua tại sao lại muốn nói đỡ cho cô ta? Vì cô ta mà con muốn quay lưng lại với chúng ta ư?
- Dạ con, con không có ý đó ạ - Lưu Khả Ly lúng túng cúi đầu, cô rất sợ cha nuôi nổi giận.
- Ta nhắc nhở con, là lần cuối cùng, tránh xa Chu Tỏa Tỏa ra, hôm qua ở bữa tiệc, Alex Su rất để ý đến cô ta đấy, việc của con bây giờ là thu hút sự chú ý của Alex Su, càng có được sự tình cảm của cậu ta sớm thì càng tốt.
- Dạ con … con – Lưu Khả Ly cảm thấy không cam tâm, cô không nghĩ rằng chuyện tình cảm lại có thể được sắp xếp một cách dễ dàng như vậy được.
- Con làm sao? – Lưu Vân quắc mắt nhìn cô gái trẻ.
- Con … con không nghĩ tình cảm có thể tính toán như vậy được, thưa cha. – Lưu Khả Ly lấy hết bình tĩnh nói.
- Hừ, chuyện gì cũng có thể sắp xếp, kể cả chuyện tình cảm. Chúng ta có thể sắp xếp cho con có cuộc sống thế này, thì con hãy biết chúng ta cũng có thể sắp xếp cho con cuộc sống theo hướng ngược lại – Lưu Vân vừa nói vừa nhìn thẳng vào ánh mắt bối rối và lo lắng của Khả Ly. Nét nhìn sắc lạnh của ông dường như có một luồng điện khiến Khả Ly run sợ. Cô vẫn biết, cuộc sống đủ đầy này là nhờ có Lưu Vân và Lưu Triệu Mẫn mang đến cho cô, nhờ họ mà cô có tất cả. Nếu như những thứ này không còn nữa, liệu cô có còn là Lưu Khả Ly hay không?
***
Phạm Kim Cang chờ đến khi vali hành lý cuối cùng được chất lên xe, đưa mắt kiểm tra một lượt, rồi mới bước lên ghế trước, nhẹ giọng nói với Diệp Cẩn Ngôn:
- Diệp Tổng, ông và Tỏa Tỏa tranh thủ nghỉ đi, tôi đã nhắn với Đới Thiến và đội của cô ấy, về đến Thượng Hải chúng ta có thể họp ngay được.
- Được, cậu cũng nghỉ đi. – Diệp Cẩn Ngôn ôn tồn nói, đoạn quay sang giúp Tỏa Tỏa thắt dây an toàn, cử chỉ vô cùng quan tâm – Em cũng nghỉ đi.
- Vâng.
Reng Reng! Một số điện thoại lạ gọi cho Phạm Kim Cang, anh liếc mắt nhìn thấy Tỏa Tỏa đang lim dim ngủ, nên đành bấm bỏ qua, có lẽ là điện thoại quảng cáo, người cần anh chắc chắn sẽ để lại thông tin.
Reng Reng! Một lát sau số đó lại gọi lại, một lần, hai lần, Phạm Kim Cang không kiên nhẫn được, bèn nhỏ tiếng trả lời:
- Alo, tôi nghe
- Xin hỏi, có phải số máy của Thư Ký Phạm Kim Cang không ạ? – Đầu dây bên kia một giọng phụ nữ, áng chừng không còn trẻ, nhỏ nhẹ lịch sự.
- Vâng, là tôi.
- Xin lỗi ngại quá, nhưng thư ký Phạm có thể cho tôi số điện thoại của Chu Tiểu Thư, Chu Tỏa Tỏa ở công ty anh được không ạ? – người phụ nữ ở dây bên kia chầm chậm hỏi, có vẻ hơi ngại ngùng.
- Tôi có thể biết bà là ai, tại sao lại cần số điện thoại của Tỏa Tỏa được không?
- Tôi … Tôi … - người phụ nữ hơi ấp úng, có vẻ sau khi lấy lại bình tĩnh, bà ấy nhanh chóng trả lời – Tôi là vợ của thị trưởng thành phố, tôi có chút chuyện cần nói với Chu Tỏa Tỏa.
- À, chào thị trưởng phu nhân – Phạm Kim Cang đổi giọng lịch thiệp – nếu bà có việc cần thì tôi sẽ nhắn Tỏa Tỏa gọi lại cho bà, đây là số cá nhân của bà phải không ạ?
- Vâng Vâng – người phụ nữ cảm kích – vậy cảm phiền thư ký Phạm nhắn với cô Chu dùm là tôi có việc gấp cần nói với cô ấy. Cảm ơn anh nhiều.
- Không có gì. Tôi sẽ nhắn liền. xin chào bà.
- Tạm biệt anh.
Phạm Kim Cang cúp máy, vội vàng quay xuống nói với Tỏa Tỏa:
- Tỏa Tỏa, cô và thị trưởng phu nhân đã xảy ra chuyện vì mà bà ấy gọi cho tôi xin số điện thoại của cô vậy?
- Hả? – Tỏa Tỏa đang ngái ngủ, tưởng là mình nghe ngầm – Anh nói gì vậy Phạm Phạm.
- Lúc nãy phu nhân thị trưởng gọi cho tôi, chắc bà ấy có số của tôi từ hồ sơ dự thầu của công ty, muốn xin số điện thoại của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro