25-28
Chương 25: Cô ta thích thư ký Phạm
Buổi tối ăn cơm xong, Tỏa Tỏa bấm máy gọi cho Diệp Cẩn Ngôn mấy lần không được, trong lòng cảm thấy trống rỗng, cô ngồi thừ bên bàn ăn, lặng lẽ nhìn Tiểu Tỏa đang bốc từng miếng thức ăn cho vào miệng, phía bên cạnh Julia đang ân cần chăm sóc. Nhận thấy Tỏa Tỏa có tâm tư không vui, Julia bèn nhẹ nhàng nói:
- Diệp Phu Nhân, giờ vẫn còn sớm, hay cô đưa Tiểu Tỏa xuống dưới nhà cô Tưởng chơi đi, dù sao hôm nay Diệp Tổng cũng đi công tác mà.
- Ồ cũng được! – Tâm trạng Tỏa Tỏa rất nhanh vui vẻ trở lại – Đợi Tiểu Tỏa ăn xong, em đưa con bé đi chơi.
- Vâng, phu nhân cứ đi đi, tôi dọn dẹp xong sẽ xuống đón Tiểu Tỏa.
Hai mẹ con Tỏa Tỏa dắt tay nhau ra phía thang máy tư nhân, đây là thang máy dành riêng cho những căn hộ penhouse có view 4 hướng, cũng tức là căn hộ hạng sang nhất trong tòa tháp này, Tiểu Tỏa hồn nhiên vừa đi vừa luôn miệng bi bô nói:
- Mẹ Tỏa Tỏa, có phải mình đi đón ba Ngôn không?
- Không – Tỏa Tỏa âu yếm nhìn con – Mẹ con mình xuống nhà mẹ Nam Tôn và bà nội Tưởng chơi đó.
- Á vui quá vui quá – Tiểu Tỏa tỏ ra vô cùng hứng khởi – con nhớ mẹ Nam Tôn con nhớ bà nội Tưởng.
Tiếng Tiểu Tỏa líu lo vang cả thang máy xua tan mọi phiền não xung quanh.
Tỏa Tỏa bấm chuông, bà nội Tưởng ra mở cửa, thấy hai mẹ con Tỏa Tỏa xuống chơi, bà vui mừng ra mặt, ôm lấy Tiểu Tỏa bế vào lòng:
- Tiểu Tỏa ngoan, đến đây bà cố xem con nào, qua nay không gặp bà đã nhớ con quá.
- Tiểu Tỏa nhớ bà Tiểu Tỏa nhớ bà – Cô bé vui vẻ rướn đầu lên, thơm vào má bà nội Tưởng, làm bà cười đến tít cả mắt.
Tỏa Tỏa đảo mắt một vòng, không thấy Nam Tôn đâu liền cất giọng hỏi:
- Bà nội, Nam Tôn và Vĩnh Chính vẫn chưa về à?
- Hai đưa về rồi, đang làm việc trong phòng ấy, cháu vào đi, để Tiểu Tỏa ở đây với bà.
Tỏa Tỏa bước nhanh về phía phòng làm việc của Nam Tôn, cùng lúc Nam Tôn nghe giọng Tỏa Tỏa đến, cũng vừa mở cửa bước ra:
- Tỏa Tỏa, mới đến hả, vào đây chơi.
- ừm. – Tỏa Tỏa bước vào, cất lời chào Vĩnh Chính rồi kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh bọn họ - Bộ công ty dạo này nhiều việc lắm sao mà hai cậu phải về nhà tăng ca thế này.
Tưởng Nam Tôn không nói gì, chỉ ngả mình nằm dài trên bàn, quay mặt ra nhìn Tỏa Tỏa, dáng điệu mệt mỏi. Bên cạnh Chương Vĩnh Chính vừa lúi húi vẽ vẽ kẻ kẻ, vừa mỉm cười nói với cô:
- Đúng là công việc rất bận, nhưng tôi lại cảm thấy rất vui, ngồi không thì sẽ chán lắm.
Nam Tôn lại xoay mặt nhìn về hướng anh ta, nhỏ tiếng như trách móc:
- Anh thì thích rồi, công việc càng nhiều càng dư năng lượng.
Vĩnh Chính lúc này mới ngừng tay vẽ, vuốt vuốt mái tóc của Nam Tôn, cử chỉ rất nâng niu.
- Chẳng phải em nói, tuổi trẻ của chúng ta là cống hiến sao bà xã, anh chỉ là tuân theo mệnh lệnh của em thôi mà.
- Ha ha ha anh biết cách nịnh bợ từ lúc nào vậy – Tưởng Nam Tôn thấy chồng mình biết cách ăn nói khéo léo văn vẻ thì bật cười.
Tỏa Tỏa bên cạnh cũng cười theo, trông hai người họ thật là một cặp vô cùng ăn ý. Cô bất giác nhớ đến Diệp Cẩn Ngôn, bèn lấy điện thoại ra kiểm tra, tin nhắn vẫn ở trạng thái chưa nhận, mấy cuộc gọi lúc nãy của cô vẫn chưa thấy hồi đáp. Ánh mắt cô hiện lên một tia nhìn mất mát, không biết có việc quan trọng gì mà cả buổi cô không thể liên lạc được với ông.
- Cậu sao thế? – Nam Tôn thấy Tỏa Tỏa thẫn thờ, liền đứng dậy kéo ghế ngồi bên cạnh cô.
- Không sao mà – Tỏa Tỏa lắc lắc đầu
- Tớ thấy cậu xem điện thoại mấy lần này giờ rồi, chắc là Diệp Tổng đang bận nên chưa gọi cho cậu đấy, lịch trình của ông ấy đợt này rất dày đặc. – Nam Tôn nhạ nhàng an ủi bạn.
- Ừ!
Tỏa Tỏa hít vào một hơi, vén mái tóc, cố gắng lấy lại dáng vẻ vui tươi.
- Tỏa Tỏa, tớ kể cho cậu nghe chuyện này, đảm bảo cậu hứng khởi liền.
- Chuyện gì chuyện gì? – Tỏa Tỏa nghe Nam Tôn nói vậy thì nhanh chóng chuyển sang trạng thái hào hứng, cô xoay người ngồi đối diện với Nam Tôn, kéo cả hai chân xếp bằng trên ghế, háo hức lắng nghe.
- Chuyện về cái cô Viên Viện ấy. – Nam Tôn bắt đầu
- Hả, cô ta làm sao, đừng nói là cô ta lại gây chiến với cậu nha, cô ta không chịu buông tha cho Vĩnh Chính à.
Chương Vĩnh Chính nghe nhắc tên thì giật mình, vội vã quay sang tìm cách bào chữa:
- Hey hey, không liên quan đến anh nha, anh giờ đã là hoa có chủ, cô ta làm gì được anh chứ.
Nam Tôn xua xua tay, chống đỡ giúp chồng:
- Không phải, trước đây là tớ có chuyện khó nói nên không ra mặt với cô ta, bây giờ có cho phép cô ta cũng không dám làm gì tớ. – Giọng nói của Nam Tôn hết sức tự tin, phá giải cho Vĩnh Chính một bàn, cũng khiến Tỏa Tỏa thấy nhẹ nhõm.
- Vậy cô ta lại gây ra chuyện gì?
- Tớ thấy hình như cô ta chuyển hướng sang Thư ký Phạm.
- Hả?
Tỏa Tỏa bị câu nói của Nam Tôn làm cho sửng sốt, há hốc miệng kinh ngạc.
- Sao cậu nghĩ là cô ta thích thư ký Phạm.
- Tớ đoán thôi, gần đây cô ta rất hay quan tâm đến lịch trình của thư ký Phạm, hỏi xem ông ấy đi đâu làm gì.
- Hay là cô ta là gián điệp bên phía đối tác của các cậu cài vào? –
Tỏa Tỏa nhíu nhíu mắt nói, làm ra dáng vẻ nghiêm trọng, bỗng cô chợt nhớ ra chuyện hôm bữa gặp Dương Kha, anh ta cũng đang tò mò về công việc của nhóm Nam Tôn đang làm, vội vàng kéo Nam Tôn và Vĩnh Chính lại gần.
- Hôm rồi Dương Kha có hẹn gặp tớ, hỏi tớ có biết các cậu đang làm gì với Diệp Cẩn Ngôn hay không?
- Rồi cậu có nói cho anh ta không? – Nam Tôn nhìn Vĩnh Chính, rồi lo lắng hỏi.
- Tớ đâu có ngốc thế, nhưng tớ nghĩ bây giờ có rất nhiều người đang dòm ngó vào dự án của các cậu, các cậu cũng nên cẩn trọng, kể cả với cô Viên Viện kia.
Vĩnh Chính nghe Tỏa Tỏa nói cũng cảm thấy có lí, dự án mà họ đang theo đuổi trước đây không ai muốn làm và cũng ít người quan tâm, nhưng tình thế bây giờ thay đổi, xã hội quan tâm hơn đến những giá trị văn hóa, vì vậy họ lại chính là những người tiên phong, bị nhóm ngó cũng là lẽ thường tình. Suy nghĩ một lát, anh ôn tồn nói:
- Tỏa Tỏa nói đúng, chúng ta phải thận trọng, ngày mai chúng ta nên báo cáo với Diệp Tổng, phòng xa những việc không hay.
- Ừm! – Nam Tôn cũng tán đồng.
Tỏa Tỏa nhìn hai người họ trầm tư suy nghĩ, chợt cảm thấy có những đợt sóng cuộn lên trong lòng, từ trước đến giờ cô chưa một lần nào thực sự để tâm đến những khó khăn mà Diệp Cẩn Ngôn sẽ phải đối mặt, chưa bao giờ cô hiểu được những áp lực mà ông phải gánh chịu sẽ ra sao, trong mắt cô ông là người vĩ đại, ắt hẳn sẽ tự giải quyết được những vấn đề này. Nhưng ông cũng là con người, đôi lúc sẽ mệt mỏi, đôi lúc sẽ yếu lòng, những năm tháng cũ, những khó khăn nhưng sóng kéo đến trùng trùng điệp điệp, khi ấy ông chỉ một mình, liệu có phải cô độc lắm không?
Tỏa Tỏa càng nghĩ càng thấy lòng đau nhói, cô vội vàng tìm cớ đón Tiểu Tỏa ra về, tránh những ngấn đỏ nơi đáy mắt bị Nam Tôn bắt gặp.
Tiểu Tỏa chơi mệt, ngủ quên trên bờ vai của mẹ, Tỏa Tỏa bồng con đưa cho Julia bế vào phòng, còn mình vội vàng về phòng ngủ, gọi điện cho Diệp Cẩn Ngôn, đầu bên kia vẫn là tín hiệu thuê bao không liên lạc được, cô cảm thấy bất an, soạn một tin nhắn thoại tiếp tục gửi cho ông:
- Ông xã, em gọi cho anh mấy lần không được, em lo quá.
Tin nhắn gửi đi, vẫn ở chế độ chờ.
Tỏa Tỏa buồn bã ngồi xuống chiếc ghế sofa lớn, hướng mắt nhìn ra cửa sổ, phía bên ngoài là cảnh thành phố rộng lớn lung linh. Những dãy đèn led từ nhũng tòa cao ốc phía xa xa, lúc xanh lúc đỏ, ánh sáng chạy dài tạo nên những sắc màu vô cùng rực rỡ, Tỏa Tỏa đắm chìm ánh mắt về phía ấy nhưng cũng chẳng cảm thấy khá hơn, cô cứ ôm chặt điện thoại, thân người ngả dần vào lưng ghế, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Diệp Cẩn Ngôn bước xuống máy bay, điện thoại mở lên, một dãy tin nhắn đồng loạt gửi tới, ông vội vàng mở ra xem:
- “Ông xã, em đã về rồi, anh xong việc chưa?”
- “Ông xã, anh đang bận à?”
- “ một icon hiển thị bộ mặt khóc”
- Ông xã ơi…anh đi đâu vậy nhỉ?
- “ 3 icon bộ mặt khóc “
- “Ông xã, em gọi cho anh mấy lần không được, em lo quá.”
Diệp Cẩn Ngôn vừa đọc vừa tủm tỉm cười, làm sao lại có người không kiên nhẫn như vậy chứ. Ông không trả lời, cất điện thoại vào túi, vội vàng đi thẳng ra xe về nhà.
Diệp Cẩn Ngôn về đến nhà thì cũng gần nửa đêm, Julia nghe có mở cửa thì vội vàng chạy ra, nhận thấy Diệp Cẩn Ngôn thì hết sức kinh ngạc:
- Diệp Tổng, ông đã về?
- Suỵt! – Diệp Cẩn Ngôn ra hiệu cho Julia yên lặng, ông không muốn kinh động đến giấc ngủ của mọi người.
- Tiểu Tỏa đã ngủ rồi, còn phu nhân thì đang ở trong phòng ạ.
- Tôi biết rồi. Cô cứ vào phòng với Tiểu Tỏa đi.
Nói rồi Diệp Cẩn Ngôn tiến nhanh về phía phòng ngủ. Ông cố ý mở cửa rất khẽ, sợ rằng sẽ làm Tỏa Tỏa giật mình. Căn phòng vẫn còn sáng đèn nhưng không thấy cô đâu, nhìn quanh một lượt thì thấy cô đang nằm co mình trên ghế sofa, trên tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại, bờ môi đang mím chặt, dường như đang khó chịu điều gì.
Ông nhẹ nhàng bước đến, quỳ một chân dưới nền, đưa tay vuốt những sợi tóc đang xòa vào mặt cô. Gương mặt cô khi ngủ y như một đưa trẻ vậy, xinh đẹp và đáng yêu vô cùng. Ông đỡ lấy cánh tay Tỏa Tỏa vòng qua vai mình, một tay luồn dưới thân người cô, từ từ bế cô lên tiến về phía giường ngủ.
Chương 26: Hi vọng là vậy
Toả Toả cảm thấy có ai đó đột nhiên ôm lấy mình liền tỉnh giấc. Trong cơn mơ hồ cô thấy một gương mặt quen thuộc ở sát bên, mùi hương hoa nhài phảng phất toả ra từ bộ đồ ông đang mặc, đây chẳng phải mùi hương cô thường dùng cho quần áo của ông hay sao? Toả Toả ngỡ mình đang mơ ngủ nên đưa tay lên dụi dụi mắt? Không, không phải là mơ, cô đang nằm ngoan trong vòng tay Diệp Cẩn Ngôn, nép sát vào l*иg ngực ông, lắng nghe được cả tiếng thở và nhịp tim của ông. Cô vòng tay ra sau lưng, ôm lấy bờ vai ông, vùi mặt vào cổ ông, cất giọng vui vẻ nhưng cử chỉ lại muôn phần nũng nịu.
- Ông xã, anh về rồi ư?
- Ừm!
Diệp Cẩn Ngôn cúi xuống, âu yếm nhìn người phụ nữ bé nhỏ trong vòng tay mình, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống, cử chỉ vô cùng nâng niu. Đoạn ông không buông tay, mà ghé người nằm bên cạnh, kéo sát Toả Toả vào với mình.
Toả Toả xoay người lại, để gương mặt úp vào ngực Diệp Cẩn Ngôn, hít hà mùi hương trên cơ thể ông, một chút mùi mồ hôi hoà lẫn với mùi bạc hà còn vương lại, không hiểu sao cô thích mùi hương ấy vô cùng.
- Em cứ tưởng mai anh mới về, hôm nay em chờ điện thoại của anh mãi. - Toả Toả phụng phịu nói, giọng còn ngái ngủ.
- Lúc em gọi là anh đang ở trên máy bay.
Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa vuốt ve mái tóc dài của Toả Toả.
- Em rất nhớ anh! - Toả Toả ngẩng đầu nhìn vào mắt Diệp Cẩn Ngôn, bờ môi cô cong lên nửa như trách móc, nửa như muốn được cưng chiều.
- Anh cũng rất nhớ em!
- Anh xong việc ở Bắc Kinh rồi ư?
- Chưa, còn một ngày nữa, Phạm Kim Cang ở lại thay anh xử lý, anh muốn về sớm với em. - Diệp Cẩn Ngôn vòng tay ôm chặt Toả Toả, để đầu cô gối lên cánh tay mình, giữ nguyên trong tư thế ấy hồi lâu.
Tỏa Tỏa không nói gì, chỉ vùi mặt mình sát vòng l*иg ngực ông chặt hơn, lắng nghe tiếng tim ông đập từng nhịp từng nhịp, căn phòng tĩnh lặng làm cho tiếng thình thịch trở nên mỗi lúc một rõ ràng. Cô đưa tay mở từng chiếc nút áo sơ mi để mặt mình ép sát vào da ngực ông, từ từ hôn lên khuôn ngực ấm áp. Cô cảm giác thân người của ông như khẽ run lên qua từng chiếc hôn di chuyển dọc theo cơ thể. Chiếc áo ngủ hai dây mỏng manh của cô qua mỗi động tác cựa mình mà trở nên xộc xệch, một bên dây trễ hẳn xuống, để lộ ra một bên bầu ngực, cả thân hình gần phơi bày ra trước mặt Diệp Cẩn Ngôn. Tỏa Tỏa có chút ngượng ngùng, định với tay ra phía sau giường tìm nút tắt bớt điện, thì Diệp Cẩn Ngôn ngăn lại. Ông đưa ánh mắt si mê nhìn gương mặt đang dẫn ửng đỏ của cô, rồi đi xuống chiếc cổ trắng ngần, ngắm nhìn khuôn ngực mềm mại căng đầy như một trái đào vừa độ chín. Diệp Cẩn Ngôn khẽ khàng kéo nốt chiếc dây áo còn lại, chiếc áo tụt xuống hết cỡ, một cơ thể đẹp xinh hoàn mỹ hiện ra trước mặt ông. Tỏa Tỏa vốn xinh đẹp sẵn, lại cộng thêm hàng ngày chuyên tâm tập luyện giữ dáng, nên dù đã trải qua một lần sinh nở, cơ bụng cũng không chút mỡ thừa, mọi đường nét vô cùng hài hòa, cứ như là tuyệt phẩm của một bậc thầy điêu khắc vậy. Diệp Cẩn Ngôn đưa cả hay bàn tay mình, ôm trọn lấy khuôn ngực cô, ra sức ve vuốt nâng niu, ánh mắt thâm trầm thường thấy chuyển dần thành sự nóng rẫy si mê. Tỏa Tỏa cảm giác từng thớ thịt trên cơ thể mình bị sự tiếp xúc làm cho không còn lực, đành thả lỏng mình theo mỗi động tác của ông, hơi thở tiếp nối hòa cùng hơi thở càng lúc càng trở nên rối loạn của ông:
- Bà xã, em đẹp quá.
Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa xoay người, đỡ Tỏa Tỏa nằm hẳn xuống giường, còn mình thì tì hẳn khuỷu tay trên gối, mạnh mẽ tiến sâu vào trong cô, mỗi động tác đều vô cùng dứt khoát và uy lực khiến Tỏa Tỏa như chìm đắm trong mê cung ái tình phút chốc chẳng thể thoái lui, nên chỉ đành nương theo mỗi động tác của ông mà nâng cao thân người, phối hợp đồng điệu.
Cô chẳng thể đoán biết được thời gian đã ngưng đọng bao lâu, chỉ biết khi cô cảm thấy có một dòng ấm nóng chảy vào cơ thể của mình, thì cả thân người Diệp Cẩn Ngôn đã đè hẳn lên cô, gương mặt ông tì lên gối phả hơi thở ấm nóng lên vành tai cô, ánh mắt lim dim mơ màng như chưa muốn bước ra khỏi cơn dư hoan khoái lạc.
- Hôm nay liệu chúng ta có thể có con không?
Tỏa Tỏa nhỏ tiếng nói, như thì thầm với Diệp Cẩn Ngôn.
- Hi vọng là vậy.
Diệp Cẩn Ngôn vẫn giữ thân mình nằm sấp bên trên cô, điềm tĩnh đáp, trên khóe miệng cong cong lên một nét cười mãn nguyện.
***
Sân bay Thượng Hải, sáng nay Phạm Kim Cang đón chuyến bay sớm về lại từ Bắc Kinh. Nếu không phải Diệp Tổng để anh ở lại một mình, thì họ đã sớm làm xong công việc và về lại từ chiều hôm qua. Giờ này đáp xuống, chắc chắn là phải ghé lại công ty làm việc rồi. Phạm Kim Cang vừa ngáp ngủ vừa yêu cầu tài xế đưa thẳng mình tới văn phòng công ty.
Tưởng Nam Tôn và Chương Vĩnh Chính đang thảo luận về các ý tưởng với đội nhóm thì thấy Phạm Kim Cang xách trên tay túi lớn túi bé đi vào, cả hai vội vàng dừng lại, vui vẻ cất tiếng chào hỏi:
- Thư ký Phạm, anh đã đi công tác về rồi ư?
- Vừa đáp xuống sân bay là phải mang quà về cho các cô cậu ngay đây. – Phạm Kim Cang vui vẻ nói, gương mặt lộ ra vẻ tự hào.
- Hôm qua thấy Diệp Tổng về lại công ty, tôi lại cứ tưởng ông ấy ở lại Bắc Kinh luôn rồi chớ. – Vĩnh Chính trêu đùa.
- Hờ. Vì ông ấy về trước nên tôi phải làm tới khuya, ngủ không đủ mắt thâm hết rồi đây này. – Phạm Kim Cang chỉ chỉ vào đôi mắt đang lờ đờ như là thiếu ngủ.
- Ha ha ha. Vậy cuối năm thế nào Diệp Tổng cũng sẽ trích thưởng hậu hĩnh cho Thư kí Phạm mẫn cán đây – Một giọng nói cất lên từ nhóm người trong đội dự án của Chương Vĩnh Chính khiến Phạm Kim Cang cười tít mắt.
- Hi vọng là vậy. nào nào Nam Tôn, Vĩnh Chính, đây là quà tôi mua từ Bắc Kinh về cho mọi người. À không, là sếp Diệp nói tôi mua về cho mọi người – Phạm Kim Cang thấy mình nói hớ thì vội vàng sửa lại – cô cậu phân phát nhé.
- Vâng, cảm ơn Diệp Tổng, cảm ơn thư ký Phạm.
- Không có gì, tôi đi đây.
Phạm Kim Cang để mấy túi xách xuống, xong vội vàng đi ra, đến cửa anh đυ.ng ngay vào Viên Viện.
Vì Viên Viện là người của AG Investment cử qua để phối hợp làm việc, nên phía công ty cũng không dám bạc đãi, theo ý chỉ của Diệp Tổng, Phạm Kim Cang xếp xếp cho cô ta một văn phòng tương đối lớn, chỉ cách văn phòng của Tưởng Nam Tôn một gian phòng họp. Lúc nãy thấy bóng Viên Viện trong phòng, anh dự tính làm ngơ mà đi qua, vốn dĩ giữa họ nước sông chẳng phạm nước giếng, nhưng anh là ai chứ, là bạn tốt của Chu Tỏa Tỏa và Tưởng Nam Tôn, những gì Viên Viện đã làm với Tưởng Nam Tôn, Chu Tỏa Tỏa nói là không bỏ qua được thì cá nhân anh cũng không bỏ qua được.
- Thư ký Phạm, anh mới về ư? – Viên Viện bước đến gần đon đả.
- Chào cô, Viên Viện. – Phạm Kim Cang vẫn giữ nét mặt thản nhiên, xa cách đáp lời.
- Nghe nói anh ở sân bay về đây luôn, chắc chưa kịp ăn sáng, văn phòng tôi có café rất ngon, để tôi pha một ly cho anh nhé.
Phạm Kim Cang thấy Viên Viện nhiệt tình như vậy thì trong bụng chắc mẩm cô gái này đang dự tính âm mưu gì đây, bèn thẳng thừng từ chối:
- Cảm ơn cô, nhưng tôi không uống café, trước giờ tôi chỉ quen uống nước khoáng thiên nhiên thôi.
- À, tôi không biết thư ký Phạm lại ăn uống lành mạnh như vậy. – Viên Viện bối rối bào chữa.
- Không sao, những việc cá nhân của tôi như vầy, đối tác như cô Viên đây không biết cũng không có gì lạ. – Phạm Kim Cang cúi đầu nói, trong giọng nói có nét xéo xắt đặc trưng.
- À vâng.
- Tôi xin phép.
- Chào anh, thư ký Phạm,
Phạm Kim Cang vội vã bước qua Viên Viện, tiến về phía thang máy lên phòng làm việc của mình. Viên Viên đứng lại nhìn với theo anh, trong lòng ngập tràn suy nghĩ. Từ lúc cô qua bên này làm việc, không tính đến Diệp Cẩn Ngôn tít trên cao không có dịp giáp mặt, thư ký Phạm thì luôn tỏ ra xa cách lạnh lùng, mà còn cả team của Tưởng Nam Tôn và Chương Vĩnh Chính cũng luôn khách khí đề phòng cô. Trước khi qua đây, giáo sư Lưu giao cho cô một số việc, yêu cầu trong vòng 3 tháng phải hoàn thành ít nhất 1 cái, thế mà gần hết khoảng thời gian ấy, cô ngay cả cơ hội ngồi nói chuyện với Phạm Kim Cang còn không có thì biết phải làm sao đây? Viên Viện vào phòng, đóng chặt cửa, đưa tay ôm mặt trầm tư suy nghĩ, cô không tin một người vốn được coi là lắm tài nhiều mẹo như cô lại dễ dàng bó tay chịu thua như vậy.
***
Sáng nay, những tưởng vị khách VIP mà Chu Tỏa Tỏa chăm sóc mấy tháng qua sẽ đến để ký hợp đồng đặt cọc cho căn hộ mới, ai dè không biết vì lí do gì ông ta lại đổi ý, khiến mấy người nhiều chuyện trong công ty lại được dịp mang Tỏa Tỏa ra bàn tán một phen. Việc kinh doanh, lúc lên lúc xuống là chuyện bình thường, Tỏa Tỏa cũng đã quen với việc khách hàng đổi ý ở phút chót, cô chỉ cảm thấy tức giận vì bị nhóm người kia nói cô dùng nhan sắc để đạt được mục đích, vậy nên cô mới tìm cách đến gặp ông ta để tìm hiểu nguyên nhân.
Bình thường, vẫn là tài xế Tống đưa đón Tỏa Tỏa đi làm, nhưng nếu ra ngoài vì việc công ty, cô sẽ đi taxi, cô thực sự không muốn việc mình đi ra đi vào với chiếc BMW hạng sang của Diệp Cẩn Ngôn sẽ trở thành đề tài tiếp theo của nhóm nhân viên nhiều chuyện ở công ty nữa.
Trên đường đến đây, Tỏa Tỏa gọi điện cho vị khách kia 2 lần nhưng ông ta không bắt máy, nhắn tin cũng không thấy trả lời, cô bèn ngồi trong taxi chờ đợi. Vốn dĩ ông ta là khách hàng rất tiềm năng, nên cô không muốn gọi điện liên tục, sợ ông ấy sẽ cảm thấy phiền, mục kích tận nơi ông ấy làm việc cũng chỉ là giải pháp bất đắc dĩ mà thôi.
Tỏa Tỏa sốt ruột kiểm tra điện thoại, ngoài những tin nhắn của nhóm chat công ty và các cuộc điện thoại tư vấn về căn hộ, tuyệt nhiên không có hồi âm mà cô mong muốn. Cậu tài xế taxi thấy tâm trạng thấp thỏm của Tỏa Tỏa, không nhịn được bèn lên tiếng:
- Cô à, hay cô vào trong công ty ấy tìm người đi, chứ gần 2 tiếng đồng hồ rồi, người ta bận cũng không đến nỗi để cô chờ lâu như thế.
- … thôi không cần đâu, đi về thôi – Tỏa Tỏa suy nghĩ một lát rồi nói tài xế chở mình quay trở lại, cả tỏa nhà lớn thế kia, cô biết tìm ông ta ở đâu, hỏi han không khéo cô lại được dịp cho người ta nói ra nói vào nữa.
Trời về trưa, xe cộ trên đường phố Thượng Hải cũng không giảm bớt so với giờ cao điểm, Chu Tỏa Tỏa đưa mắt nhìn những dòng xe đang nối đuối nhau trên đường, lòng có chút chán nản, cô thở dài một tiếng, dựa hẳn mình vào lưng ghế taxi.
- Thôi không về lại công ty nữa. – Tỏa Tỏa đột ngột nói.
- Vậy cô muốn đi đâu?
- Cậu chở tôi đến đây đi.
Tỏa Tỏa vừa nói vừa đưa cho cậu tài xế tấm danh thϊếp của Phạm Kim Cang, dù gì tâm trạng cô cũng không vui, chi bằng đến công ty Diệp Cẩn Ngôn ăn trưa cùng ông, chí ít nếu ông bận thì có thể tán gẫu một lát với Phạm Kim Cang hay Tưởng Nam Tôn cũng được coi là an ủi nhiều. Nghĩ vậy, trong lòng Tỏa Tỏa như gỡ ra được một chút nút thắt, nhẹ nhõm hơn, cô bấm một tin nhắn thoại gửi đến cho Diệp Cẩn Ngôn:
- Ông xã, em qua công ty cùng ăn trưa với nhé.
Rất nhanh, điện thoại hiện lên tin nhắn trả lời.
- Em qua đi, anh đang bận họp, em đến thì chờ anh ở văn phòng nhé.
Tỏa Tỏa mỉm cười, thả lưng vào thành ghế, tâm trạng thoáng chốc trở nên vui tươi.
***
Tỏa Tỏa đến nơi, sực nhớ việc thăm viếng văn phòng của Diệp Cẩn Ngôn đều phải đăng ký cặn kẽ với bộ phận lễ tân, người ngoài muốn đến đều phải được sự chấp thuận của ông, hoặc ít nhất đích thân thư ký Phạm xuống đón thì mới được vào. Giờ này Diệp Cẩn Ngôn đang họp, cô cũng không muốn phiền ông, bèn chạy tới quầy lễ tân để đăng ký:
- Chào cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì được ạ? – Nhân viên lễ tân thấy có người đến thì lịch sự chào.
- Xin chào, tôi là Chu Tỏa Tỏa. tôi muốn lên gặp Diệp Tổng
- Xin hỏi, cô có hẹn trước chưa ạ?
- Tôi có nhắn tin cho ông ấy trước khi đến đây. - Tỏa Tỏa thành thật nói.
- Vậy xin cô chờ một lát, để tôi kiểm tra.
Nhân viên lễ tân kiểm tra danh sách khách mời của văn phòng Tổng Giám Đốc, không thấy tên Chu Tỏa Tỏa bèn lắc đầu.
- Xin lỗi cô Chu, tôi không thấy tên của cô trong danh sách khách mời. Không biết cô có nhầm lẫn gì không?
Tỏa Tỏa cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng không muốn gây phiền phức ở công ty của Diệp Cẩn Ngôn nên chỉ im lặng, cúi đầu bấm bấm điện thoại nhờ Phạm Kim Cang xuống đón mình. Tin nhắn chưa kịp gửi đi thì có một giọng nói cất lên bên cạnh, khiến Chu Tỏa Tỏa giật mình.
- Chu Tỏa Tỏa!
Chủ Tỏa Tỏa xoay người lại, người đứng đó vậy mà lại là Viên Viện, đúng là oan gia, Tỏa Tỏa quả thực không muốn nhìn thấy cô ta chút nào, nhưng vì lịch sự nên đành phải cất tiếng chào hỏi lại, giọng điệu có chút chán ghét.
- Viên Viện, chào cô.
Viên Viện thấy thái độ lãnh đạm của Chu Tỏa Tỏa như vậy cũng chẳng muốn nói nhiều, nhưng Tỏa Tỏa đang làm cho Tinh Ngôn, sang đây làm gì nhỉ, hay là cô ấy muốn theo Tưởng Nam Tôn về đây làm, chị em tri kỷ làm chung một nơi, nếu vậy những tháng ngày sắp tới của cô ở đây sẽ càng khó chịu.
- Không biết cô đến đây có việc gì vậy? – Viên Viện gạt qua cục tức, kiên nhẫn hỏi.
- Tôi đến tìm người thôi. – Tỏa Tỏa vừa nói, vừa tiếp tục tin nhắn dở dang.
- Nếu cô tìm Tưởng Nam Tôn và Chương Vĩnh Chính thì họ đi công tác bên ngoài, hôm nay không về đâu. – Viên Viện nói, giọng điệu bây giờ có chút cao ngạo.
- Không, tôi tìm người khác, cảm ơn cô quan tâm.
Tỏa Tỏa nói xong thì lui bước ra chỗ khác, ra điều không muốn tiếp tục câu chuyện.
Viên Viện ôm cục tức nghèn nghẹn trong cổ họng định dời đi thì thấy bóng dáng mập mạp của Phạm Kim Cang vội vàng đi tới, cô ta đánh nán lại, lặng lẽ quan sát.
Phạm Kim Cang vừa thấy Tỏa Tỏa thì phấn khởi nói:
- Tỏa Tỏa, cô đợi lâu chưa?
- Chưa lâu lắm, tôi vừa tới thôi, nhưng chưa đăng ký được với lễ tân. – Tỏa Tỏa xịu mặt.
Phạm Kim Cang thấy vậy, như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng quay sang lễ tân dặn dò:
- Các cô ghi nhớ, vị này là Chu Tỏa Tỏa, bất cứ khi nào cô ấy đến đây, có thể thoải mái lên văn phòng tôi mà không cần phải đăng ký hay báo trước nhé.
Mấy nhân viên lễ tân nhất thời có chút sợ hãi, rối rít gật đầu. Mới lúc nãy họ vừa ngăn cản không cho cô ấy lên, vị này là ai và có quan hệ như thế nào với thư ký Phạm mà lại có đặc quyền như thế. Nhìn thấy thái độ niềm nở đón tiếp của ông ta thì ắt hẳn không phải nhân vật tầm thường rồi.
Phạm Kim Cang lên tiếng thị uy với mấy người lễ tân xong thì trở lại dáng điệu vui vẻ, dẫn Tỏa Tỏa về phía thang máy đi lên văn phòng mình. Anh ta chẳng hề đoái hoài một Viên Viên nãy giờ vẫn im lặng đứng nhìn hai người họ.
- Chu Tỏa Tỏa – Phạm Kim Cang rốt cuộc có quan hệ gì nhỉ?
Chương 27: Em muốn làm cùng cô ta.
Phạm Kim Cang và Chu Tỏa Tỏa vừa đi vừa vui vẻ trò chuyện, những người xung quanh thấy bên cạnh Thư Ký Phạm xuất hiện một người phụ nữ tướng mạo xinh đẹp diễm kiều thì không khỏi kinh ngạc. Lẽ nào thư ký Phạm bao năm lẻ bóng, bây giờ cũng bắt đầu để ý đến chuyện yêu đương rồi ư? Với tầm cỡ như anh, có một người phụ nữ xinh đẹp khí chất như vậy, cũng là xứng đáng.
Tỏa Tỏa ra sức tán dương sự xuất hiện kịp thời của anh, nếu không cô bị dáng vẻ cao ngạo của Viên Viện kia làm cho đau mắt quá.
- Lúc nãy tôi đang họp với Diệp Tổng và đối tác, ông ấy biết cô đến thế nào cũng bị bảo vệ làm khó, lại không tiện gọi điện dặn dò, nên nói tôi đi xuống đón cô. Cũng may vừa kịp.
- Ồ! Cảm ơn Phạm Phạm. Anh không biết bộ mặt của Viên Viện kia đáng ghét thế nào đâu. – Tỏa Tỏa nhăn nhó, hay tay làm ra điệu bộ chặt xuống khiến Phạm Kim Cang bật cười.
- Thôi nào, đừng nóng. Bây giờ tôi đưa cô vào phòng Diệp Tổng để cô chờ ông ấy nhé. Tôi sẽ dặn phòng hành chính mang đồ ăn trưa lên ngay.
- Cảm ơn Phạm Phạm, anh thật chu đáo. – Tỏa Tỏa nhanh chóng vui vẻ trở lại, đưa hai tay vỗ vỗ nhẹ lên vai anh.
- Không có gì, cô vui là được. – Phạm Kim Cang tuy ngoài miệng thì nói vậy, nhưng được Tỏa Tỏa khen cũng cười đến híp cả mắt.
Tỏa Tỏa theo chân Phạm Kim Cang đến một phòng làm việc lớn, kế sát bên phòng thư ký, cô nhìn quanh một lượt, cách bày trí gian phòng đúng không khác nhiều thời ông còn làm ở Tinh Ngôn. Chỉ khác là thời gian ấy, phòng ông có một bàn làm việc nhỏ nữa dành cho trợ lý, đó là bàn của cô. Từ ngày cô rời khỏi Tinh Ngôn, bàn làm việc ấy luôn bỏ trống, mặc dù một hai bận ông cũng nhận con cháu của người quen làm trợ lý cho mình. Đây cũng là lần đầu tiên Tỏa Tỏa ghé văn phòng của ông từ khi họ trở thành vợ chồng. Cô cảm giác trong lòng có một luồng cảm xúc khác lạ, vừa hồi hộp như một người nhân viên ghé thăm văn phòng của sếp lớn, lại chứa chan cảm xúc hân hoan của một người vợ lần đầu đến nơi làm việc của chồng mình.
Cô tiến đến bên kệ sách, trên đó có chứa rất nhiều các bìa sách đủ thể loại, nhưng đa phần là sách về xây dựng và kiến trúc, một số tựa sách về văn hóa các vùng miền, một số nữa là các tác phẩm tiêu biểu của những học giả và thi nhân nổi tiếng. Các loại sách đều được sắp xếp rất ngăn nắp và rõ ràng, bên ngoài mỗi chủ đề đều có dán ghi chú để tiện bề theo dõi. Tỏa Tỏa kiễng chân, lấy một cuốn sách mỏng nhất trong ngăn sách thi văn, vừa hay đó là cuốn sách của tác giả mà cô đã từng nghe qua tiếng tăm. Diệp Cẩn Ngôn là người yêu thích đọc sách, mỗi khi có thời gian rảnh, ông đều đọc, đó là một cách riêng mà ông gọi là để khám phá tâm hồn. Tỏa Tỏa không hiểu nhiều lắm, nhưng nếu ông là người thích đọc sách, thì cô cũng sẽ tập làm quen để có thể đọc sách cùng ông.
Tỏa Tỏa cầm cuốn sách, ngồi xuống bộ sofa lớn giữa phòng, rồi chăm chú đọc, cô tập trung đến mức Diệp Cẩn Ngôn đã ở trong phòng một lúc rồi mà cô cũng chẳng hay. Chỉ đến khi ông tiến đến ngồi sát bên cạnh cô, vòng tay đỡ lấy cuốn sách, cô mới chợt giật mình.
- Em đang đọc gì vậy?
- Anh họp xong rồi ư? – Tỏa Tỏa không trả lời, quay sang nhìn Diệp Cẩn Ngôn, trên mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ.
- Xong rồi, em đói chưa, anh nói Tiểu Phạm mang đồ ăn trưa vào nhé.
- Vâng. – Tỏa Tỏa vui vẻ.
Diệp Cẩn Ngôn đến bên bàn làm việc, gọi một cuộc điện thoại nội bộ, xong thì quay trở lại sofa ngồi cùng cô, có vẻ mấy ngày nay ông di chuyển hơi nhiều nên đốt sống cổ lại đau, khi ngồi xuống cảm giác khó chịu nên mặt hơi nhăn lại, trong vô thức đưa tay bóp bóp bả vai. Tỏa Tỏa nhận thấy vậy vội vàng đứng lên, bước ra phía sau, nhẹ nhàng xoa bóp giúp ông:
- Ông xã, cổ anh lại đau à, để em massage cho nhé!
- Ừm! – Diệp Cẩn Ngôn dịu dàng đáp, hơi xoay người lại, dựa nhẹ vào thân người Tỏa Tỏa.
Tỏa Tỏa từ từ ấn nhẹ từng huyệt đạo ở lưng, rồi di chuyển dần lên bả vào sau đó đến vùng sau cổ, mỗi động tác đều vô cùng thành thục, thi thoảng lại rướn người lên phía trước nhẹ giọng hỏi Diệp Cẩn Ngôn có cảm thấy thoải mái hơn không. Diệp Cẩn Ngôn lim dim đôi mắt, tận hưởng sự chăm sóc ân cần của cô, cả không gian ngập tràn dư vị ngọt ngào.
- Anh không ngờ là em lại biết xoa bóp giỏi như vậy?
- Lúc nhỏ, ở nhờ nhà cậu mợ, mợ em thường nhờ em xoa bóp cho bà, dần dần cũng thành quen, cũng là một cách để lấy lòng mợ em.
- Cậu mợ có đối xử tốt với em không?
- … Đứa trẻ đi ở nhờ thì chỉ mong có chỗ ngủ và 3 bữa cơm là tốt rồi.
Tỏa Tỏa im lặng một lát rồi mới trả lời, giọng điệu rất bình thản nhưng lại khiến Diệp Cẩn Ngôn gợn lên một cơn xót xa, ánh mắt ông trùng xuống, rơi ở khoảng không dưới nền.
Một lát hai phần cơm trưa đã được mang lên, Phạm Kim Cang ngần ngại một lát mới tiến đến gõ cửa.
- Diệp Tổng, cơm trưa tới rồi ạ.
- Cậu cho mang vào đi! - Diệp Cẩn Ngôn từ trong phòng nói vọng ra.
Phạm Kim Cang mở cửa tiến vào. Toả Toả thấy hai tay anh xách 2 túi đựng đầy thức ăn thì ngưng xoa bóp, vui vẻ tiến đến bên anh, chừng muốn phụ giúp một tay:
- Phạm Phạm, làm phiền anh quá!
Diệp Cẩn Ngôn cũng đứng dậy đi theo cô.
- Không phiền, không phiền - Phạm Kim Cang lắc đầu nói - Hàng ngày bữa trưa của Diệp Tổng cũng là tôi phụ trách, hôm nay chỉ là đặt thêm một phần thôi
Toả Toả liếc nhìn sang Diệp Cẩn Ngôn, cất giọng vô cùng cảm khái
- Diệp Tổng đại nhân, anh thật là may mắn khi có được một thư ký tốt như Phạm Phạm đấy.
Diệp Cẩn Ngôn nghe Toả Toả nói vậy, mỉm cười hùa theo:
- Phải, tôi đích thị may mắn khi có cả hai người tốt như này. Tiểu Phạm ngồi xuống cùng ăn đi.
Phạm Kim Cang hiếm khi thấy Diệp Cẩn Ngôn vui vẻ như thế trong lòng cảm thấy vô cùng dễ chịu, âm thầm ra dấu cảm ơn Toả Toả, cô đúng là thiên thần may mắn của anh, chỉ cần có cô xuất hiện Diệp Tổng tự khắc trở nên thoải mái khác thường, làm cho người thư kí như anh đây cũng được hưởng phước theo.
- Vậy tôi không khách sáo, cảm ơn Diệp Tổng.
Toả Tỏa đứng bên vui đến hai má ửng hồng:
- Không khí này khiến em nhớ lại những ngày làm trợ lí cho anh quá! - Toả Toả gắp một miếng thức ăn cho vào chén của Diệp Cẩn Ngôn, vô tư nói.
- Vậy thì em về làm lại đi!
Diệp Cẩn Ngôn đón miếng thức ăn từ bên Toả Toả, đồng thời múc một chút canh đẩy sang phía của cô, cất giọng thản nhiên đáp.
- Thật không?
Toả Toả tưởng Diệp Cẩn Ngôn nói đùa quay sang nhìn ông dò xét
- Tất nhiên là được! Phải không Tiểu Phạm?
Diệp Cẩn Ngôn điềm tĩnh nói, ngẩng đầu nhìn sang Phạm Kim Cang đang cắm cúi ăn ở phía đối diện.
Phạm Kim Cang nãy giờ giả bộ ăn uống nhiệt tình, chẳng qua không muốn tham gia câu chuyện tình tứ của ông chủ mà thôi. Bị Diệp Cẩn Ngôn hỏi bất ngờ, anh nuốt vội miếng thức ăn, gật đầu lia lịa.
- Dạ đúng dạ đúng.
- Vậy em muốn bắt đầu ở bộ phận nào? - Diệp Cẩn Ngôn trìu mến nhìn Toả Toả
- Em muốn làm cùng đội với Viên Viện!
Toả Toả không ngần ngại đáp khiến Cả Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cang không khỏi ngạc nhiên. Họ vốn nghĩ cô sẽ chọn làm cùng Tưởng Nam Tôn hoặc trợ lí cho Tổng Giám đốc, không ngờ cô lại chọn ở cùng team với Viên Viện.
- Có chuyện gì sao? Toả Toả đưa mắt nhìn cả hai người đàn ông đang ngây người kinh ngạc, vội vàng hỏi lại.
- Không phải cô không ưa Viên Viện mà, sao lại muốn làm cùng cô ta?
- Vì không ưa nên tôi phải ở đó làm khắc tinh kiểm soát cô ta chứ! Anh biết rõ cô ta bỉ ổi cỡ nào mà Phạm Phạm.
Toả Toả làm ra khuôn mặt hung dữ, đập đập tay xuống bàn, giọng điệu như đang sắp vào một trận tranh luận nảy lửa.
- Được rồi được rồi!- Phạm Kim Cang xoa dịu - Diệp Tổng, anh thấy vậy có được không?
Diệp Cẩn Ngôn suy nghĩ một lát rồi gật đầu:
- Cũng được, nhưng em cũng nên nương tay một chút , dù gì cô ta cũng ở bên đối tác qua đấy!
- Ý anh nói là em hung dữ hả? - Toả Toả nhăn mặt.
- Không không! Có uất ức gì thì Tiểu Phạm sẽ thay mặt anh xử lý giúp em, phải không Tiểu Phạm.
- Vâng, thưa Diệp Tổng.
- Ha ha ha. Viên Viện, tôi xem cô còn cao ngạo được đến bao giờ!
Toả Toả tỏ ra vô cùng hào hứng, chuẩn bị cho một cuộc chiến đòi lại công bằng cho Tưởng Nam Tôn. Bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn nhìn Phạm Kim Cang cười khổ, lỡ cưng chiều vợ yêu quá, có phải ông bước quá đà rồi không hả Diệp Cẩn Ngôn?
Chương 28: Diệp Tổng, chào buổi sáng.
Mấy hôm nay tình hình sức khoẻ của Tạ Gia Nhân đã tốt hơn, Tạ Hoành Tổ quyết định tổ chức một bữa tối thân mật, mời Lưu Khả Ly và cô của cô ấy, giáo sư Lưu đến nhà ăn cơm. Nghe nói họ vừa về lại Bắc Kinh được mấy hôm, thời điểm này vừa hay thuận tiện.
Anh thay mặt Tạ Gia Nhân dặn dò nhóm người làm trong nhà chuẩn bị thức ăn và trang hoàng lại nhà cửa để đón khách. Tạ Gia Ngân ngồi nghỉ ngơi ở bộ bàn trà trong phòng, nhìn con trai đi qua đi lại dặn dò giúp việc, trong lòng hết sức vui mừng. Tiểu Tổ của bà cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi, không những có thể đảm đương việc công ty mà còn là trụ cột của gia đình nữa.
Một lát, công việc chuẩn bị xong xuôi, anh mới chịu ngồi xuống, thả lỏng bên mẹ.
- Tiểu Tổ, con vất vả rồi. - Tạ Gia Nhân trìu mến nhìn con trai.
- Có gì đâu mẹ, đây là việc mà con nên làm từ lâu rồi mới phải. - Tạ Hoành Tổ xấu hổ, cúi cúi đầu.
- Không sao, giờ vẫn chưa muộn.
- Vâng, vậy mẹ nghỉ ngơi đi. Khả Ly mới nhắn tin là cô ấy và giáo sư Lưu đang trên đường đến.
- Ừm. Mẹ nghỉ đủ rồi. À mấy hôm nay con có liên lạc được với Chu Toả Toả không?
Tạ Hoành Tổ thấy mẹ nhắc đến Chu Toả Toả, trên mặt hiện lên chút bối rối.
- con có gọi cho cô ấy mấy lần mà không được, đến nhà thì người ta nói mẹ con Toả Toả cùng với gia đình Tưởng Nam Tôn đã chuyển đi rồi.
- Họ có nói là chuyển đi đâu không? - Tạ Gia Nhân sốt sắng hỏi.
- Không, họ mới đến thuê nhà nên không biết.
- Hừm! - Tạ Gia Nhân tỏ ra bực bội - Nó đưa con bé đi đâu được cơ chứ? Có phải là trốn chúng ta hay không?
- Không đâu mẹ! - Tạ Hoành Tổ thấy mẹ mình nhất thời nóng giận vội vàng xoa dịu - Con nghĩ là dọn sang chỗ ở mới thôi.
- Con phải cho người tìm hiểu xem bọn họ chuyển đi đâu, với lại bằng mọi cách phải nhờ được luật sư Hướng đứng ra đòi lại Tiểu Toả về đây cho mẹ! - Tạ Gia Nhân vừa nói vừa đập tay xuống bàn, gương mặt nóng giận dần trở nên ửng đỏ.
- Mẹ bình tĩnh đã! Uống ngụm nước đi cho hạ hoả. Giáo sư Lưu và Khả Ly cũng sắp đến rồi, để họ thấy mẹ trong bộ dạng này cũng không hay lắm.
- Hừ! Toả Toả, cô được lắm! Cô đã thích thì tôi sẽ quyết chơi với cô đến cùng! Hụ hụ
Tạ Gia Nhân bị cơn nóng giận làm ho sặc sụa, Tạ Hoành Tổ vội vàng đừng dậy, vỗ vỗ lưng cho bà.
Đằng sau có tiếng bước chân của người quản gia:
- Bà chủ, cậu chủ, giáo sư Lưu và cô Lưu đã đến rồi ạ.
- Hụ ... mau mời vào
Tạ Gia Nhân nhanh chóng thay đổi trạng thái, vội vàng chỉnh đốn quần áo, thắng lưng hướng ánh mắt về phía cửa, dáng vẻ đón chờ, đến khi thấy bóng dáng của hai người khách mới vào đến cửa đã đon đả cất tiếng chào:
- Chị Lưu, Khả Ly, hai người đến
- Chị Tạ, đừng khách sáo, chị cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi. - Giáo sư Lưu nhanh chân đến bên cạnh, đỡ Tạ Gia Nhân ngồi xuống.
- Cảm ơn chị Lưu. Hai cô cháu đi Bắc Kinh, công việc thuận lợi chứ? - Tạ Gia Nhân mềm mỏng nhìn giáo sư Lưu và Khả Ly.
- Vâng, cảm ơn dì.
Lưu Khả Ly lúc này mới cất giọng, nhỏ nhẹ và ôn hoà, cô ngồi xuống bên cạnh Tạ Gia Nhân.
- Tôi nhìn thấy sắc mặt chị không được tốt lắm, mấy hôm nay nghỉ ngơi có đủ không, Tạ Hoành Tổ chăm sóc chị có tốt không? - Giáo sư Lưu hướng ánh mắt quan tâm về phía Tạ Gia Nhân. Tạ Gia Nhân thở dài một tiếng, tỏ vẻ chán nản:
- Vẫn là chuyện của Tiểu Toả khiến tôi khổ tâm qua, vẫn chưa có cách gì để thương lượng lại với Chu Toả Toả kia.
Giáo sư Lưu thấy Tạ Gia Nhân buồn bực thì ra sức động viên, bà ta thấy có người chịu lắng nghe tâm tư của mình thì dốc hết ruột gan ra trút bầu tâm sự. Nào là bà ta từng ngăn cản Tiểu Tổ thế nào, nào là Chu Toả Toả từng từ chối số tiền bà ta dùng để yêu cầu cô tránh xa con trai ra sao, lại cả chuyện cô dùng số tiền có được sau khi ly hôn để đầu tư lại cho Tạ Thị. Bà không đoán biết được cô làm vậy vì mục đích gì, là cô coi trọng tiền bạc hay là số tài sản ấy không là gì so với lòng tham của cô. Tạ Gia Nhân càng nói càng tức, gương mặt lúc trắng bệch, lúc đỏ hồng, lúc thì lấm tấm mồ hôi hột. Tạ Hoành Tổ biết mẹ mình mang nặng định kiến dành cho Toả Toả, nhưng có mặt Khả Ly nên anh không tiện ra mặt nói đỡ cho cô. Giáo sư Lưu bên cạnh, chú ý lắng nghe bạn mình nói, giọng nói ra chừng cảm thông nhưng ánh mắt lại chất chứa những suy nghĩ sâu xa, không ai đoán biết được.
Bữa tối thân mật của mấy người họ kéo dài đến gần khuya, tiễn giáo sư Lưu ra cửa, Tạ Gia Nhân bịn rịn nói:
- Chị Lưu, chuyện nhà tôi cũng không giấu diếm gì chị, mong chị đừng chê cười tôi sức mọn không lo nổi, nhờ chị có gì để mắt giúp, tôi không thể để con cháu nhà họ Tạ lưu lạc cùng người phụ nữ không gia đình như cô ta được.
- Không sao đâu, chúng ta cũng sắp là người một nhà, việc của chị cũng là việc của tôi. Chị nghỉ ngơi đi
- Vậy tôi cảm ơn chị. Chị về thư thả.
Rời khỏi nhà họ Tạ, Lưu Khả Ly rốt cuộc cũng vẫn không hiểu vì sao Tạ Gia Nhân lại có nhiều định kiến với cô gái Chu Toả Toả kia như vậy. Cô quen Tạ Hoành Tổ, tuy rằng do giới thiệu nhưng anh ta cũng là người tốt, yêu ghét rõ ràng, những chuyện với Chu Toả Toả, anh ta không hề che giấu điều gì và cô ấy qua lời kể của anh cũng không xấu xa như cách mà Tạ Gia Nhân nói. Hơn nữa, giáo sư Lưu mà cô biết, trước giờ sẽ không hồ đồ nhúng ta vào chuyện gì khi chưa rõ thực hư, tại sao lần này lại hứa giúp đỡ Tạ Gia Nhân giành cháu nội về. Chần chừ một lúc, Lưu Khả Ly mới cất tiếng hỏi:
- Cô à, cô quyết định sẽ giúp mẹ của Hoành Tổ thật sao?
- Ừ! - Tạ Gia Nhân bình tĩnh đáp, mắt vẫn hướng ra phía cửa xe.
- Nhưng chúng ta không hiểu rõ sự tình, lỡ chia rẽ hai mẹ con Chu Toả Toả có phải rất tội nghiệp cho họ sao? - Lưu Khả Ly tỏ vẻ băn khoăn.
- Khả Ly à. Cháu luôn là cô bé lương thiện. Có những chuyện cô không tiện nói, rồi sau này cháu sẽ hiểu thôi.
- Cháu ...
Lưu Khả Ly định nói tiếp thì bị giáo sư Lưu ngăn lại. Có lẽ bà ấy đang có tâm sự gì khác, dù gì thế giới của bà ấy và của cô cũng có khoảng cách khá xa, nếu cô đã không thể thay đổi được suy nghĩ và quyết định của bà thì đành im lặng vậy. Ngoài kia từng ánh đèn xe lúc sáng lúc tối, mập mờ như những giòng suy nghĩ trong đầu cô vậy.
***
Hôm nay là ngày đầu tiên Tỏa Tỏa đi làm ở công ty của Diệp Cẩn Ngôn, suốt hai tuần vừa rồi cô phải bàn giao cặn kẽ công việc ở công ty cũ, vừa để mọi người không oán trách gì khi cô đột ngột xin nghỉ, cũng là để cô bước sang chặng đường mới một cách thoải mái nhất. Tổng giám đốc Đới Thiến biết cô rời khỏi Tinh Ngôn và về làm cùng với Tưởng Nam Tôn, mặc dù nuối tiếc nhưng cũng mừng cho cô. Đới Thiến là dì của Tưởng Nam Tôn, bên cạnh Nam Tôn có người bạn tốt như Chu Tỏa Tỏa đồng hành thì còn gì tốt bằng. Tỏa Tỏa cũng không nói gì về quan hệ giữa cô và Diệp Cẩn Ngôn, đến một thời điểm thích hợp nào đó, nhất định cô và ông sẽ công bố cho mọi người. Sally thì khóc như mưa, ôm chầm lấy cô cả buổi. Tỏa Tỏa đi rồi, chắc chắn những tháng ngày tiếp theo của cô ở Tinh Ngôn sẽ không còn có ai đứng ra bảo vệ và giúp đỡ cô nhiệt tình như vậy nữa.
Tỏa Tỏa khẽ ngắm mình trong gương, dặm thêm chút phấn má hồng, kẻ thêm viền mắt, đánh môi son đỏ mọng hợp tone với bộ đầm công sở màu đỏ thiết kế tinh xảo, ôm vừa khít thân người. Diệp Cẩn Ngôn đứng bên cạnh, ngắm cô một lúc, rồi cất giọng vừa mê đắm, vừa tán dương:
- Hôm nay em đẹp thật!
Chu Tỏa Tỏa nghe Diệp Cẩn Ngôn nói vậy thì rời khỏi bàn trang điểm, tiến đến bên cạnh ông, nhẹ nhàng giúp ông cài từng chiếc nút áo sơ mi, vui vẻ nói:
- Anh biết là em sắp bước vào trận chiến khốc liệt mà.
- Ha ha ha – Diệp Cẩn Ngôn bật cười – Anh không ngờ em lại nghiêm túc đối phó với Viên Viện như vậy.
- Em làm gì cũng nghiêm túc. Đặc biệt đối với những kẻ xấu xa như cô ta.
- Được rồi! – Diệp Cẩn Ngôn nói và đưa tay vuốt mấy sợi tóc mai đang là rà trước trán cô, rồi đặt lên đó một chiếc hôn – Bà xã, chúc em thành công trên hành trình mới.
Tỏa Tỏa vòng tay ra sau lưng Diệp Cẩn Ngôn, ôm nhẹ lấy ông.
- Cảm ơn ông xã.
- Nào, xong rồi thì chúng ta đến công ty thôi.
- Ông xã – Tỏa Tỏa tách mình ra, dịu dàng nói – Để em tự mình đến công ty được không?
- Tại sao vậy? – Diệp Cẩn Ngôn ngạc nhiên.
- Em chỉ muốn mọi người nhìn em là Chu Tỏa Tỏa, nhân viên mới đến công ty làm việc chứ không phải là Diệp Phu Nhân, có như vậy em chiến thắng Viên Viện mới vẻ vang được.
- Hừm… - Diệp Cẩn Ngôn chần chừ.
- Đi mà, ông xã. Mọi người biết em là vợ của anh, sẽ đối xử với em mười phần giả tạo cho mà xem. – Tỏa Tỏa cất giọng năn nỉ, cầm lấy hai tay Diệp Cẩn Ngôn lắc lắc.
- Được rồi! Nhưng em phải để cho tài xế Tống đưa đón em, không được đi taxi nhé.
- Cảm ơn ông xã – Tỏa Tỏa mừng rỡ, kiễng chân hôn lên môi Diệp Cẩn Ngôn, khiến ông nhanh chóng vui vẻ trở lại, lấy phải cô vợ bướng bỉnh thế này, chỉ còn cách là chiều theo ý cô ấy mà thôi.
***
Tài xế Tống chờ Tỏa Tỏa đến đại sảnh của tòa nhà thì vội vàng xuống xe mở cửa cho cô. Mọi người xung quanh thấy một cô gái trẻ xinh đẹp bước xuống từ một chiếc BMW sang trọng thì đồng loạt ngoái đầu nhìn lại. Trước ánh mắt của mọi người Tỏa Tỏa bỗng thấy chột dạ, liệu rằng cô có cần phải làm lố đến cỡ này không? Cô cúi đầu tránh đi những con mắt đang dõi theo, tiến nhanh về phía thang máy. Nhân viên lễ tân nhận ra cô là người thư ký Phạm đích thân căn dặn, không dám nói nhiều lời, chỉ dám cúi chào và mở cửa thang máy cho cô. Ở công ty có hai người mà chắc chắn họ không thể đắc tội, người thứ nhất là Diệp Cẩn Ngôn và người thứ hai là thư ký của ông ấy, Phạm Kim Cang.
Tỏa Tỏa đang định bước vào thang máy, thì gặp ngay Viên Viện cũng đang hớt hải chạy vào, xem ra cô tay vừa chạy một đoạn đường, trên trán còn lấm tấm mồ hôi và bộ đồ công sở trên người cũng hơi xộc xệch. Vừa nhìn thấy Tỏa Tỏa, Viên Viện đã cất lời châm chọc:
- Chu Tỏa Tỏa, mới sáng rảnh rỗi đã đến chỗ chúng tôi tìm người ư? Bên Tinh Ngôn các cô chắc không để nhân viên có nhiều thời gian rảnh đến mức độ ấy nhỉ?
Tỏa Tỏa nghe giọng điệu khó ưa của Viên Viện, trong lòng muốn bốc hỏa, cô nắm chặt hai bàn tay, kiềm chế cơn tức giận đang muốn trào ra khỏi cổ họng. Dù gì hôm nay cũng là ngày đầu tiên cô đi làm, không thể vì một Viên Viện mà làm hỏng cả bầu không khí được. Cô khẽ nhếch miệng cười, thản nhiên đáp.
- Cô Viên Viện đây chắc cũng không rảnh để quản cả việc của tôi đó chứ.
- Há – Viên Viện cất tiếng cười lạnh nhạt – Tôi đúng ra không rảnh quản việc của cô, nhưng cô cứ thường xuyên ra vào công ty chúng tôi như vậy, lỡ có mất mát đi một bản thiết kế hay thông tin quan trọng của dự án nào đó, e rằng thư ký Phạm cũng không làm chủ được cho cô đâu.
- Cô … - Tỏa Tỏa không thể tưởng tượng miệng mồm của Viên Viện lại có thể nói ra những lời khó nghe đến thế.
- Tôi thì sao? Tôi nghĩ cô cứ chờ ở lễ tân, khi nào đích thân Diệp Tổng chỉ đạo thì lúc ấy những người làm như chúng tôi mới yên tâm khi cô xuất hiện ở công ty được.
Viên Viện nói xong thì lạnh lùng đẩy Tỏa Tỏa sang một bên, định tiến vào thang máy một mình đi lên khu làm việc. Bỗng có một bóng người cao lớn đi tới, phong thái nho nhã tự tin, những người xung quanh thấy ông đều đồng loạt cất tiếng chào:
- Diệp Tổng, chào buổi sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro