DCLM 751 752
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 751:Thua bạc!
Cuối cùng Phương tiểu nhị cũng không dám chấp nhận đề nghị của Dịch lão lục, hắn không có lòng tin như vậy, cũng không tin bản thân có cái vật *** chó đó. Mà rõ ràng Dịch lão lục rõ ràng không phải tiểu nhân vật trước kia có thể tùy tiện nắn bóp, vậy nên. Nếu hắn muốn lấy lại 600 vạn vừa thua, hắn chỉ còn cách không cam lòng mà chấp nhận luật đó.
Nhưng Phương tiểu nhị cũng đưa ra một điều kiện, đó là yêu cầu tay chia bài đổi một bộ xúc xắc khác.
Tuy điều kiện của hắn làm tay chia bài có chút bất mãn nhưng dù sao người ta đang hoài nghi sòng bạc có vấn đề, hắn vẫn đổi bộ xúc xắc mới, mà để chứng minh bộ xúc xắc này không có vấn đề, hắn còn đưa Phương tiểu nhị kiểm tra một lần.
“Bắt đầu đi, lần này chuẩn bị chơi bao nhiêu?” Dịch lão lục cầm xấp thẻ trên tay cười híp mắt nhìn Phương tiểu nhị.
“Lớn, 300 vạn!” Phương tiểu nhị mặt âm trầm, đem thẻ lợi thế giá 300 vạn ném vào ô “Đại”
“Chỉ vậy thôi à, nếu muốn ăn lại 600 vạn của mày không biết đến khi nào đây?”
Dịch lão lục khinh thường cười, hắn hoàn toàn có thể lấy chuyện này châm chọc đối phương bởi hắn cược điểm, tỉ lệ cược lớn, vậy nên Phương tiểu nhị không dám đem tất cả thẻ ra đặt, bởi hắn cược ít ăn nhiều, Dịch lão cược điểm, dựa theo tỉ lệ 1: 30, hắn căn bản chẳng có nhiều tiền như vậy mà đánh.
“Ta cược 1, 2, 4, 7, K” nhận được chỉ thị của Hướng Nhật ở bên, Dịch lão lục không chút do dự ném 3 thẻ tím vào nhất, nhị, tứ sau đó ung dung nhìn Phương tiểu nhị.
“Tao thấy mày có 900 vạn, đúng lúc tao vừa đặt 300 vạn, ở đó mày cũng còn vừa đủ. Nhưng tao còn 1000 vạn lận, nếu ván này mày thắng, nhớ tìm tao để đòi 700 vạn!’
Nói xong ném một cái thẻ tím xuống bàn.
Phương tiểu nhị mặt xám xịt, cắn răng ném 9 thẻ màu tím xuống bàn, điều này làm lòng hắn cực kì tức tối, chính là gia thế. Hai bên lực lượng ngang nhau, hắn lại chẳng thể làm gì đối phương. Nhưng hắn cũng không tin thằng nhóc kia còn vật *** chó như vậy. Xúc xắc hắn đã kiểm tra, tuyệt đối là hàng thật, không có vấn đề gì.
“Có thể bắt đầu rồi” Dịch lão lục nói với tay chia bài.
Người kia gật đầu, ánh mắt phức tạp thoáng liếc qua 3 cục xúc xắc, thật may là Dịch lão lục cược điểm, nhưng hắn cũng không làm lộ vật trong tay mà che kín, bỏ vào chiếc chung rồi ấn nhẹ cái nút.
Chiếc chung lại lắc rồi rất nhanh ngừng lại.
“Mở!” Phương tiểu nhị run rẩy nói, đây chính là 900 vạn của hắn. Dù trong lòng đã chắc thắng nhưng vẫn rất khẩn trương.
Gã chia bài tay cũng run run, bởi trước đó thoáng nghe tiếng xúc xắc va chạm hắn lại nghe ra âm thanh khác lạ, hắn cẩn thận lắng nghe quả thực có gì đó kì quái, giống như xúc xắc ở trong chuông va chạm quá mức, dường như không phải 3 cục mà chỉ có 1 cục va chạm. Nhưng người bình thương không thể nghe ra bởi nó rất nhỏ. Chỉ có kẻ thường xuyên tiếp xúc hay kẻ tài giỏi mới nghe ra chút khác biệt đó.
Hắn cảm thấy lần này mở ra rất có thể lại là 1, 2, 4, 7. Hít sâu một hơi.Gã chia bài mở chiếc chung ra, quả nhiên đúng như mình đoán.
“Nhất, nhị, tứ, thất, nhỏ” gã chia bài run rẩy hô lên.
“Wow!” Dịch lão lục đã có kinh nghiệm, ngựa quen đường cũ liền vươn tay kéo tất cả đám thẻ lại phía mình, ôm chặt trong ngực. Lúc này hắn kích động xém nữa quên mình là ai, 900 vạn, mà sòng bạc cũng phải đưa cho hắn 900 vạn, tổng cộng là 2 triệu 700 ngàn, lần này kiếm khá rồi.
Mà Dịch Trù Ngu ở bên cũng kích động run rẩy, dù không phải nàng thắng tiền nhưng gần 3 triệu cũng làm nàng kinh hãi.
Mà những kẻ đến xem cùng ghen tị với nhân phẩm Dịch lão lục không thôi, kẻ này có thể liên tục cược trúng 2 lần. Cứ tiếp tục thu vài tỷ cũng có thể, dường như những kẻ có máu liều đều đỏ mắt. Sớm biết kẻ này may mắn như vậy đáng lẽ nên bám lấy hắn.
Chỉ còn một kẻ duy nhất không phản ứng gì là Phương tiểu nhị, có thể nói hắn không kịp phản ứng, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Dịch lão lục thu đám thẻ kia về.
Gã chia bài không liếc hắn một cái, chỉ nhìn Dịch lão lục khó hiểu, tuy rằng trong lòng đã nhận ra vấn đề nhưng hắn không có chứng cứ đối phương ăn gian. Bởi từ đầu đến cuối đối phương luôn ngồi ở đó, ngay cả chiếc bạc cũng ít động đến. Không có chứng cớ hắn không thể nói gì, nếu không người ta cho rằng sòng bạc thua không nhận, cái này là đả kích rất lớn với danh dự sòng bạc.
Cố gắng nuốt cơn tức này lại, theo tỉ lệ 1: 30 đền cho đối phương.
Nhận lấy 9 thẻ lợi thế, tâm tình Dịch lão lục đã dần bình tĩnh lại, trong lòng thầm cảm thán có một dị năng giả bên cạnh thật tốt, tốc độ kiếm tiền so với cướp ngân hàng còn nhanh hơn, mà lại không phạm pháp.
Tưởng tượng như vậy Dịch lão lục đem ánh mắt sáng rực nhìn về Phương tiểu nhị vẫn đang đứng đần ra, thằng nhóc này đúng là cái kho vàng di động, trên trán đã dán lên “Thằng ngốc, lắm tiền, mau đến lấy”.
“Tiểu nhị, tiếp tục chứ?” Dịch lão lục đắc ý, thắng Phương tiểu nhị từng đó tiền hắn không tin thằng nhóc kia còn dư tiền, nếu mà có thì hắn cũng không ngại “kiếm” thêm một ít.
Phương tiểu nhị rùng mình. Rốt cục đã tỉnh táo, vẻ mặt dữ tợn nhìn Dịch lão lục.
Cmn, mày dám chơi bẩn với tao! Đánh cho tao, đánh chết nó…
Ra lệnh một tiếng, đám bảo tiêu cao to phía sau sớm đã nóng lòng muốn ra tới liền đánh tới Dịch lão lục.
Dịch Trù Ngu kinh hãi, không ngờ Phương tiểu nhị lại có thể làm vậy, thua tức liền ra tay.
Dịch lão lục cũng biến sắc, nhưng thấy Hướng Nhật không hề phản ứng thì bao nhiêu lo lắng trước đó trôi tuột đi hết.
Gã chia bài dù thấy đột nhiên Phương tiểu nhị ra tay đánh người có chút tức giận, nhưng nghi ngờ Dịch lão lục ăn gian, hắn cũng không lập tức gọi bảo vệ tới. Mà thân phận Phương tiểu nhị hắn cũng biết lơ mơ. Đắc tội hắn không phải sáng suốt.
Mắt thấy mấy gã bảo tiêu đã, lúc này Hướng Nhật mới bước lên vài bước, bóp chặt cố gã bảo tiêu nhanh nhất, tùy tiện vung tay. Hắn bay vút về phía ba tên bảo tiêu kia.
Bởi quá đột ngột, ba kẻ ở sau chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy vật gì đen đen bay tới. Cả người liền bị lực lượng thật lớn ném ra ngoài. Lúc rơi xuống đất thành một đống xong liền không đứng dậy nổi.
Hiển nhiên, chỉ một lần cả đám đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 752:Cửu thúc!
Sức mạnh của Hướng Nhật không thể nghi ngờ, chiêu thức ấy lập tức làm đám người chung quanh khiếp sợ. Dịch lão lục do đã thấy việc quái lạ hơn nên việc cỏn con ấy không đáng nhắc tới.
Dịch Trù Ngu cũng giật mình, không thể tưởng tượng được em họ thân thể gầy còm mà có lực lượng cường đại như vậy, vài gã bảo tiêu cao to nháy mắt đã bị đánh bay. Giờ phúc này cuối cùng nàng đã hiểu vì sao lục ca sợ hắn như vậy, có lẽ lục ca sớm đã biết sự lợi hại của hắn.
Mà Anna thì bĩu môi khinh thường, hiển nhiên rất khinh thường Hướng Nhật bắt nạt kẻ khác.
Gã chia bài trợn mắt nhìn Hướng Nhật, dường như là lần đầu tiên phát hiện vốn dĩ Hướng Nhật không phải người hầu mà còn là siêu cấp bảo tiêu giấu nghề.
Phương tiểu nhị là kẻ bị đả kích nghiêm trọng nhất. Nhưng sau đó hắn không biết làm sao, khi hắn muốn nhìn Dịch lão lục bị đánh đến mức phải quỳ xuống xin tha, mấy tên bảo tiêu lao lên đã bị đánh bay trở lại.
Điều này làm hắn nuốt không trôi, bình thường hắn khinh thường Dịch lão lục, lần này chẳng những mất tiền mà còn đánh người của hắn, tiền mất mà thể diện cũng chẳng còn.
“Tiểu nhị, không ngờ mày xấu tính đến vậy, không chịu thua liền muốn đánh?” Dịch lão lục cực kì bình tĩnh, có dị năng giả Hướng Nhật ở đây quả thực chẳng lo lắng gì.
Hung hăng liếc Hướng Nhật một cái, Phương tiểu nhị oán độc nhìn Dịch lão lục:
“Mày chờ đó cho tao!”
Hổn hển điện thoại, rõ ràng là gọi người. Tới bên cạnh đám bảo tiêu xem đám bảo tiêu sống chết ra sao, hiển nhiên cũng trong tầm lo lắng của hắn.
Gã chia bài thấy Phương tiểu nhị gọi cầu cứu cũng ý thức được sự việc sẽ làm lớn thêm, vội vàng dùng tay ấn chặt bộ đàm loại nhỏ ở tai, nhân lúc không ai chú ý nói vài câu gì đó.
Rất nhanh Phương tiểu nhị đã gọi người xong. Một đám người đi vào đại sảnh sòng bạc, cầm đầu là một gã trung niên khoảng 40 tuổi, diện mạo bình thường nhưng đối mắt cực kì lạnh lẽo, nhìn ai thì kẻ đó liền cảm giác một cỗ hơi hạnh đập vào mặt khiến kẻ khác rùng mình.
Sau hắn là 7, 8 kẻ mặc âu phục, trên ngực mỗi người đều có bảng tên. Phía trên khắc chữ Trúc Như Hiên, hiển nhiên là bảo vệ sòng bạc đã đến.
“Thật xin lỗi các vị, có chút chuyện phiền toái cần phải xử lí. Mời mọi người lên sảnh Hoa Mai trên lầu tiếp tục vui chơi, đêm nay toàn bộ chi phí đều được miễn”
Đám con bạc vốn muốn ở lại xem kịch vui. Vừa nghe gã trung niên này nói vậy liền biết chuyện mà rời đi.
Dù sao người đến đây đều mơ hồ biết bối cảnh Trúc Như Hiên, đương nhiên không muốn phiền toái, huống gì bọn họ có thể chơi một đêm miễn phí trên sảnh Hoa Mai, chuyện tốt như vậy ai muốn mạo hiểm mà ở lại để bị đuổi xem chuyện gì sẽ xảy ra? Một đám ngoan ngoãn đi ra ngoài, rất nhanh đại sảnh chỉ còn lại đám người Hướng Nhật, Phương tiểu nhị cùng bọn bảo tiêu nằm gục trên mặt đất, đương nhiên còn cả gã chia bài cũng không rời đi.
Gã chia bài vội vàng chạy đến cạnh gã trung niên, thì thầm vài câu gì đó, còn chỉ chỉ đám người Hướng Nhật.
Gã trung niên hơi mỉm cười, ánh mắt có chút kinh dị nhìn Hướng Nhật rồi bước tới trước mặt Phương tiểu nhị.
“Phương thiếu gia, cậu là khách hàng nên biết quy định của chúng tôi, tuyệt đối cấm sử dụng bạo lực, cậu làm vậy là làm khó tôi rồi”
“Cửu thúc, tôi cũng không nói nhảm nữa. Họ Dịch gian lận thì tính sao?”
Dường như lo ngại gã trung niên, Phương tiểu nhị không dám làm loạn mà nghiến răng nghiến lợi chỉ Dịch lão lục, lúc này hắn căn bản không tin thằng oắt kia có vận may chó ngáp phải ruồi ngàn năm khó gặp đó. Tuyệt đối là gian lận, nếu không sao có thể hai lần cược đúng điểm số chứ?
“Gian lận? Cậu có bằng chứng sao?” ánh mắt gã trung niên sáng lên, âm trầm liếc Dịch lão lục.
“Hai lần liên tục cược điểm thắng. Cửu thúc, nếu không phải là gian lận thì là gì nữa?”
Hiển nhiên Phương tiểu nhị không có bằng chứng, nếu có chứng cớ sợ rằng lúc này hắn đã hung hăng gấp mười lần.
“Nói vậy cậu không có chứng cứ?” Chỉ là đoán?” ánh mắt gã trung niên lạnh lùng.
Giọng Phương tiểu nhị khựng lại, bị Cửu Thúc hỏi thì thở dốc, không biết nói sao. Quả thực hắn không có chứng cứ, chẳng qua là trong lòng khẳng định Dịch lão lục gian lận, cần gì chứng cứ, chỉ cần chờ người trong nhà hắn đến tất cả không phải do hắn quyêt sao?
Thấy Phương tiểu nhị không nói gì, gã trung niên đi đến trước mặt Dịch lão lục lạnh lùng nói:
“Cậu là con cháu Dịch gia?”
“Dịch Thiên Phong” Dịch lão lục hờ hững đáp. Gã trung niên trước mặt hiển nhiên hắn biết, hắn gọi là Cửu Thúc, là quản lí sòng bạc và cũng là người thân cận nhất của ông chủ sau màn của Trúc Như Hiên.
Câu trả lời của Dịch lão lục đã gián tiếp thừa nhận mình là người Dịch gia. Gã trung niên hiểu ra nhưng vẻ mặt vẫn như đưa đám:
“Có thể nói cho tôi biết vì sao hai lần cậu đều có thể cược trúng không?”
Hiển nhiên hắn cũng không tin người ta may mắn như vậy, huống chi vừa nãy gã chia bài nói âm thanh xúc xắc nghe rất kì quái.
“Là vận may thôi… Có gì không được?” gặp vẻ mặt âm trầm của Cửu thúc, Dịch lão lụ tự nhiên cảm thấy khó thở.
“Vận may à? Hai lần?” Cửu Thúc cười hắc hắc, nhìn Dịch lão lục giật mình đột nhiên ánh mắt càng thêm quỷ dị.
Dịch lão lục sợ đến mức mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy. Hướng Nhật thấy vậy liền bước tới chắn trước hắn. Dịch lão lục hít thở xong toàn thân đẫm mồ hôi, dường như dạo quỷ môn quan vậy.
“Người trẻ tuổi, cậu là hộ vệ của hắn?” thấy một người bên cạnh bước lên mặt không đổi sắc, Cửu thúc giật mình. Nhưng lập tức khôi phục bộ mặt lạnh lùng như trước.
“Không phải” Hướng Nhật thản nhiên lắc đầu, ý tứ sâu xa của đối phương có thể thấy Cửu thúc không thường, trên thân gã trung niên này hắn cảm nhận được một cỗ khí tức âm hàn, nếu đoán không nhầm thì hắn là dị năng giả.
“Ồ? Vậy cậu là ai?” Cửu Thúc cẩn thận đánh giá Hướng Nhật, ý nghĩ hắn giống với Hướng Nhật, có thể không bị gì trước dị năng của mình, xem ra thanh niên trước mặt là dị năng giả, nhưng đối phương còn trẻ như vậy có lẽ vẫn chưa tới cấp hai, chỉ là tay mơ mà thôi, hắn vừa rồi chỉ phát huy 3 thành dị năng, có thể làm vậy cũng không lạ.
“Người đánh bạc” Hướng Nhật khẽ cười.
“Đến đánh bạc chúng tôi rất hoan nghênh, nhưng cậu không nên không tuân thủ quy tắc của sòng bạc! Để tiền vừa thắng xuống sau đó để lại hai tay tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì”
Cửu thúc lạnh lùng nhìn Hướng Nhật, ánh mặt thoáng hiện lên sát khí. Kết hợp giữa người trẻ tuổi có dị năng này hắn liền liên tưởng đến việc hai lần liên tục cược trúng, có lẽ chính là dị năng giả giở trò. Vậy cũng dễ nói, người Dịch gia không thể làm gì. Nhưng tay sai của Dịch gia thì hắn có thể dạy dỗ một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro