Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

『 ĐỈNH CAO DIỄN XUẤT 』

CHƯƠNG 25: HAI THẾ GIỚI

Thương Duệ sững người, không gian đột nhiên tĩnh lặng. Sau đó hắn đột ngột thẳng người, bả vai nâng cao đút túi quần, chiếc cổ áo rộng rãi của bộ đồng phục học sinh về vị trí ban đầu, đôi mắt trở nên lạnh lùng, sắc bén – “Cô hôn tôi?”

Diêu Phi hận không thể lấy tay chùi hết cái thứ vừa chạm vào trán mình, cô chỉ sợ lau mạnh khiến lớp trang điểm bay mất, khi ấy cô lại bị chuyên gia trang mắng, khóe môi cô giật giật không nhịn được nói – “Tôi hôn miệng anh?”

Thương Duệ là bị bệnh thần kinh sao, hắn có thể nói cái gì đó logic hơn được không?

Thương Duệ nhìn chằm chằm Diêu Phi, cúi người nhìn về phía vành tai cô, giọng nói trầm thấp có chút thong thả - “Úp mặt vào miệng tôi, không phải dùng mặt của mình hôn lên môi tôi sao?”

Diêu Phi đứng bên ngoài, Thương Duệ đứng phía trong cúi người xuống nói chuyện, thanh âm trầm ấm chỉ có mình Diêu Phi nghe thấy, trong mắt người khác hành động này của Thương Duệ giống như anh đang cong eo xoa vai cho Diêu Phi, Thương Duệ đút tay vào túi quần, hai người thậm chí còn không tiếp xúc thân thể. Hắn chậm rãi đứng thẳng người dậy, nhìn chằm chằm Diêu Phi – “Không phải sao?”

Thương Duệ cao hơn cô 15 cm, Diêu Phi chậm rãi dời ánh mắt đi, xẹt qua chiếc cằm cao cao ngạo mạn đối diện với yết hầu của hắn, sau đó đến xương quai xanh, cuối cùng là bộ dạng đút túi.

“Được rồi” – Tư Dĩ Hàn cách đó không xa hét lên, lật máy tính bảng xem ảnh bên trong nói – “Diêu Phi đi thay đổi tạo hình”

Diêu Phi sải bước về phía phòng thay đồ, không quay đầu nhìn lại lấy một lần. Thương Duệ đứng thẳng người, nheo cặp mắt đào hoa, đôi chân dài cũng hướng về phía phòng thay đồ sải bước

“Thương Duệ, đợi chút, cậu còn phải chụp vài tấm ảnh nữa, khoan hẳn đi thay trang phục” – Tư Dĩ Hàn quay đầu sang nói với chuyên viên trang điểm – “Chỉnh trang cho cậu ấy”

Thương Duệ dừng lại đứng im tại chỗ, đầu lưỡi liếm nhẹ đôi môi, lông mi như hàng lông tơ rũ xuống che đi cảm xúc bên trong đôi mắt đen láy.

Thở dài một tiếng thật nhẹ.

Chỉnh trang chủ yếu là xem trang phục và cách trang điểm, phần lớn các bức ảnh sử dụng nhiều phụ kiện bên trong nhưng sẽ không được công khai, ảnh được chọn làm poster là rất ít, ảnh không chỉ chụp đẹp và tinh tế mà còn phần lớn phụ thuộc vào trang điểm.
Chụp ảnh poster chủ yếu là nam nữ chính, còn các diễn viên nhỏ khác không cần thiết, sự thay đổi giữa thanh thiếu niên và người lớn là tương đối nhiều, vì thế việc tạo kiểu sẽ có hơi mất thời gian hơn một chút. Một giờ trưa mới được ăn cơm, sau một tiếng nghỉ ngơi buổi chiều lại tiếp tục quay chụp

Bữa trưa đa phần là thức ăn ít béo, lượng thức ăn cũng khá ít. Buổi chiều sẽ là chụp ảnh tạo hình vị thành niên, quần áo ôm sát cơ thể, thời gian nghỉ ngơi khá ngắn, diễn viên sợ bụng phình to chụp khá xấu vì thế ăn không nhiều

Diêu Phi dùng năm phút ăn xong món salad và bít tết. Chiếc nĩa chạm vào đáy hộp thực sự không còn gì, cô miễn cưỡng đặt nĩa xuống cầm nước lên uống sạch, cô nhìn về phía cửa phòng studio ở phía xa tự nhủ rằng không thể ăn quá no, ăn quá no sẽ rất khó coi

“Cần một chỗ nghỉ ngơi sao?” – Tô Minh cầm ly cà phê bước tới, nhìn kĩ Diêu Phi – “Có mệt không?”

“Một chút” – Diêu Phi là một diễn viên, cô hiểu rõ hơn ai hết như thế nào mới là đẹp mắt nhất, thế nào mới là kính nghiệp. Tâm lý thì có thể hiểu được, khả năng là do lâu rồi không quay phim, sinh lý vẫn chưa kịp thích ứng. Buổi sáng sau khi trang điểm theo kiểu thiếu niên thì bây giờ cô không ngừng nghĩ đến Hạ Dao năm 16 tuổi, cô lúc ấy thật sự là một nhân vật rất dễ nhập vai

Trước đây có lẽ cô sẽ tìm một nơi để hút thuốc nếu bản thân đang ở trong trạng thái này, nhưng bây giờ làng giải trí đã khác trước, việc diễn viên hút thuốc chính là một chuyện lớn, cầm thuốc hút trong thời đại này nếu bị bắt gặp có lẽ hình ảnh sẽ lan truyền đầy trên mạng và cô có thể vĩnh viễn mất đi cơ hội trở thành một diễn viên hạng A.

“Có muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi không? Em đi dọc theo hành lang, ở cuối dãy có một phòng chờ, đó là khu vực riêng dành cho tư nhân, mã là sáu số, không cho người lạ đi vào” – Tô Minh nghĩ cô đã ăn cơm rồi quá nhiều, lượng đường trong máu tăng lên nên có lẽ cô thấy khá khó chịu

“Phòng nghỉ của ai vậy chị? Còn ai ở trong đó nữa không?” – Diêu Phi cần không gian riêng tư để điều chỉnh trạng thái của mình, nhưng lại sợ sẽ ở cùng chỗ với những người bản thân không quen biết chắc sẽ khó chịu hơn – “Nếu mà phiền thì thôi không cần cũng được, em không sao”

“Chu tổng, anh ấy đi ra ngoài bồi Vinh Phong uống rượu, trưa nay không về lại” – Tô Minh uống một ngụm cà phê – “Bên trong có ghế sô pha, em có thể nằm, em có năm mươi phút để nghỉ ngơi, vào nghỉ đi rồi tới giờ chị kêu em”

“Dạ rồi, em cảm ơn”

“Nghỉ ngơi cho tốt, điều chỉnh tâm trạng mình sao cho em ở trạng thái tốt nhất” – Tô Minh vung nắm đấm, cười đùa nói – “Cố lên”
Diêu Phi không nhịn được cười, vẫy tay – “Em đi đây” – Nói rồi bước ra khỏi phòng studio đi tới phòng ở cuối hành lang

Ở phía cuối hành lang là một tấm kính to cao từ trần xuống sàn, ánh nắng buổi chiều chiếu vào, hơi ấm xuyên qua tấm kính lan trên sàn, những cành cây nhiệt đới lá rộng hiện lên một màu xanh dương đậm mạnh mẽ. Bên ngoài khá nắng, Diêu Phi ngồi trong studio buồn chán cả một buổi cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời, cô hít thở một hơi thật sâu cảm giác cả cơ thể thoải mái hơn hẳn, tâm trạng thoải mái hơn một chút.

Trước cửa phòng nghỉ treo một tấm biển ghi Chu Tinh cùng với một ổ khóa bằng mã số trên đó, Diêu Phi bước tới nhập mã, khóa số phát ra tiếng bíp mở cửa. Diêu Phi mở cửa bước vào phòng, căn phòng lớn được bố trí với một sảnh lớn trước phòng khách, bốn vách trong phòng khách toàn bộ đều được lắp bằng kính trong suốt từ trần xuông sàn nhà cùng rèm vải trắng. Ánh nắng chiếu xuyên qua rèm cửa mang đến cho người khác một cảm giác nhẹ nhàng, độc đáo, ghế sô pha cũng được bao phủ bởi ánh sáng mặt trời ấm áp.

Đóng cửa lại, Diêu Phi vòng qua sô pha vừa muốn đi về phía đối diện ngồi xuống thì phát hiện trên chiếc ghế đưa lưng về phía cửa có một đôi chân đàn ông. Đầu gối lên cánh tay thon dài, mặt chôn trong áo khoác màu đen. Hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo cuốn tới khuỷu. Áo khoác không che tới phần bụng, trong tư thế nằm hình dáng cơ bụng hiện lên thật rõ ràng. Nửa đoạn dưới của áo được thu vào bên trong dây lưng, quần dài màu đen phác họa đôi chân thon dài thẳng tắp đang lười nhác vắt trên tay vịn sô pha, một bắp chân còn lơ lửng trên không.

Diêu Phi hét lên một tiếng.

Hắn bị phần dựa của ghế sô pha che khuất, vì thế lúc vừa bước vào cô không thấy, không biết rằng bên trong đã có người.

Người đàn ông nâng ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng kéo chiếc áo khoác đen xuống để lộ ra khuôn mặt tuấn tú, có một chút lười biếng, sóng mũi cao, đôi môi mỏng mịn mím chặt. Diêu Phi và Thương Duệ bốn mắt nhìn nhau chừng một phút
Thương Duệ lăn qua lăn lại trên cánh tay, hàng lông mi phủ bóng lên làn da trắng nõn. Trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ mệt mỏi, mi dưới nhướn lên, giọng khàn khàn trầm thấp - “Tìm tôi?”

Tôi tìm yên tĩnh.

“Tô tổng nói với tôi rằng ở đây không có ai” – Diêu Phi nhíu mày, nói – “Nếu anh đã ở chỗ này thì thôi tôi xin phép”

“Chắc Tô Minh không biết ở đây có người” – Thương Duệ cũng không nói nhiều, để không gian lại cho Diêu Phi. Hắn cầm lấy hộp thuốc lá từ khe sô pha, lôi ra một điếu để lên môi nằm ngửa người ra sô pha. Trong lúc di chuyển cơ thể, chiếc áo sơ mi lỏng lẻo khiến hắn lộ ra một đoạn eo, hắn cũng không thèm kéo chỉ đưa tay – “Đưa bật lửa cho tôi” – Nói xong hắn nâng mắt – “Không phải ngại”
Diêu Phi tâm tình không tốt, nhìn thấy Thương Duệ tâm trạng cô càng thêm tệ. Cô cầm bật lửa trên bàn đưa cho Thương Duệ, hắn không trả lời chỉ ngậm điếu thuốc nhìn cô. Có thể thấy là lúc nãy hắn thực sự có ngủ thiếp đi, hàng lông mi còn ươn ướt.

Diêu Phi nghĩ tới Tô Minh từng nói với mình hắn là cái ao cầu nguyện, nếu đã là linh vật trong ao thì thắp một nén hương cho cũng hợp tình hợp lý

Chiếc bật lửa bằng kim loại có trọng lượng nhất định, Diêu Phi cúi xuống ấn vào phát ra âm thanh giòn giã, Thương Duệ dựa vào ghế, điếu thuốc đưa vào ngọn lửa, khói bắt đầu bốc lên nhè nhẹ, hắn hít một hơi. Tàn thuốc lá sáng lên, hắn ngẩng đầu nhìn Diêu Phi.
Con ngươi đen láy sáng trưng cùng hàng lông mi dài kết hợp với màu vàng nhạt của ánh lửa khiến ánh mắt hắn trở nên thâm thúy, đuôi mắt đào hoa hơi lóe lên làm cho người khác cảm thấy như say như tỉnh.

Diêu Phi đóng nắp bật lửa.

Thương Duệ ngồi trên ghế sô pha nhả khói, khói bay nhẹ lướt qua tay.

Diêu Phi thối lui trước khi làn khòi trắng tới gần

“Đương nhiên tôi không nghĩ là cô tới tìm tôi” – Hắn bởi vì hút thuốc nên tiếng nói có chút, hắn chỉ vào chiếc ghế sô pha đối diện – “Cô ngồi đó đi, nợ tôi nhiều như như vậy, chi bằng trả một chút”
Thương Duệ rít điếu thuốc, mùi hương có chút nhu hòa, khí vị tao nhã.

Diêu Phi vốn từ đầu không định tìm hắn, Diêu Phi có bệnh mới đi tìm hắn, nhưng bây giờ cô không muốn tranh luận với Thương Duệ chuyện này, hắn ta quá tự luyến. Hắn nghĩ tất cả mọi người đều yêu thích hắn.

Mùi hương thuốc lá bay khắp căn phòng, lan tỏa trong không khí, Diêu Phi ném thẳng chiếc bật lửa bằng kim loại lên bàn thạch anh trắng. Lúc đầu cô muốn rời đi, lại liếc mắt nhìn Thương Duệ một cái– “Có thể cho tôi một điếu không?”

Thương Duệ nghiêng đầu dường như không nghe thấy Diêu Phi đang nói cái gì, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Diêu Phi
“Không được thì thôi”

Thương Duệ cầm lấy hộp thuốc ném tới – “Cô muốn hút?”

“Ừm” – Diêu Phi tiếp lấy hộp thuốc rồi lấy một điếu. Cô hiếm khi hút loại này vì có hơi đắt nhưng lại khá thích mùi hương của nó vì vô cùng nhẹ nhàng, không quá nồng, sau khi hút xong cũng không quá khó chịu. Diêu Phi cầm bật lửa lên châm thuốc, sau đó cầm hộp thuốc cùng bật lửa đặt ngay ngắn trên bàn, cô bước đến cửa sổ cao trước mắt muốn mở cửa

“Nếu bây giờ cô mở rèm cửa ra, ngày mai trên báo sẽ có tin tức Thương Duệ cùng Diêu Phi ngủ cùng nhau ở phòng chờ tại truyền thông SW bay khắp toàn quốc” – Thương Duệ khoanh tay nằm trên ghế sô pha, hai chân khoanh lại trên ghế giọng trầm xuống giống như đang cười – “Cô muốn vậy à..”

“Thương Duệ” – Diêu Phi lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, quay đầu nhìn Thương Duệ, cô nghiến răng cố đè nén tất cả những thứ ghê tởm xuống tận đáy tim, nói – “Hệ thống lọc khí ở đâu?”

Thương Duệ chỉ chỉ vào chốt cửa – “Cô đi tìm thử xem phòng hệ thống lọc khí ở đâu, Chu Tinh cũng hút thuốc khá nhiều, chắc nơi này cũng không phải không có nơi lọc khí”

Diêu Phi tìm thấy được ống xả khí sau đó bước tới và mở nó ra. Cô bước đến bàn cà phê cúi người quẹt tro tràn vào gạt tàn rồi ngồi trên ghế sô pha đối diện cầm điện thoại di động ra, định sẽ bỏ đi sau khi hút xong thuốc.

Thương Duệ cũng hút thuốc, cô không sợ bị người khác bắt gặp cô hút thuốc khi cô ở đây, dù sao độ nổi tiếng của Thương Duệ cũng hơn cô khá nhiều, nếu chuyện này lộ ra thì Thương Duệ chết trước.
Một thịt tươi hút thuốc sẽ nghiêm trọng hơn một cựu ảnh hậu hút thuốc.

Thương Duệ hiếm khi nói nhiều như vậy, hắn nằm trên ghế sô pha, hất tàn tro vào lọ hoa bên cạnh, Diêu Phi sợ món đồ đó hư thì món tiền nợ sẽ đổ lên người cô, vì thế cầm gạt tàn đặt lên ghế sô pha.
Trong phòng nghỉ chỉ có một chiếc gạt tàn, Diêu Phi đứng ở mặt sau ghế sô pha hút thuốc.

“Bữa trưa có ngon không?” – Thương Duệ dừng ngón trỏ cùng ngón cái mảnh khảnh véo điếu thuốc, nhẹ nhàng gõ gõ cho tàn tro rơi xuống gạt tàn, nhìn Diêu Phi một cách đầu hứng thú – “Tiêu chuẩn thực phẩm của chúng ta tương tự nhau”

“Khá tốt”

“Nói dối” – Thương Duệ chế nhạo, ném tàn thuốc và gạt tàn sau đó nằm ngửa ra nhìn cằm Diêu Phi – “Ngon sao? Nếu ngon thì cô đã không đứng đây hút thuốc”

“Tôi không cảm thấy khó ăn, chỉ là lượng thức ăn quá ít” – Diêu Phi lo lắng về lượng thức ăn quá ít, cô ăn gì cũng được, no là được. Thở dài ấn tàn thuốc vào gạt tàn sau đó cầm gạt tàn đặt lại ở chỗ cũ – “Cảm ơn vì điếu thuốc”

“Tôi và cô ăn uống giống nhau, tôi là một nam nhân 1m85, 126 cân* còn không thể bình thường ăn uống, chỉ một ly Cappuccino liền phải nhịn đói 3 ngày” – Thương Duệ kéo áo khoác lên che mặt, ngữ khí khó chịu có vài phần táo bạo – “Từ khi xuất đạo đến nay, cân nặng của tôi lên lên xuống xuống hơn cả trăm lần, bị fans mắng làm thành hot search mười mấy lần đuổi theo tám con phố”
Hắn thở dài, giọng nói có chút trầm khàn hiếm thấy –“Làm nghệ sĩ cơ thể gầy đi, cơ bắp teo lại, có ích lợi gì chứ?”

Diêu Phi dự định rời đi, liếc nhìn Thương Duệ một cái, nhíu mày nói – “Có nhiều tiền, thù lao đóng phim cao như vậy, so với công việc khác yêu cầu cao hơn. Đa phần các ngôi sao tạo ra những giấc mơ đẹp bằng ngoại hình, một hình tượng nhân vật đẹp đẽ và người hâm mộ phải trả tiền cho những giấc mơ đó, nếu không có những điều đó thì làm sao họ tiêu tốn tiền không kiểm soát như vậy chứ?”
Thương Duệ kéo áo khoác xuống đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô. Diêu Phi bắt gặp ánh mắt của hắn, trong lòng lộp bộp mấy tiếng, cảm thấy bản thân đã nói quá nhiều, dù sao cô và hắn cùng không phải bạn bè, liền giải quyết không khí gượng gạo bằng cách chỉ vào chính mình – “Tôi chỉ là nói tôi, tôi không nói anh nên anh đừng nghĩ nhiều. Đối với tôi chỉ với một lượng salad nhỏ liền cảm thấy đói, cơ thể không thoải mái nhưng bản thân tôi có thể chịu đựng được. Tôi cầm số cát-xê kếch xù, đây là tính chất công việc và tôi có trách nhiệm đem một mặt tốt bày ra cho mọi người xem, tôi luôn luôn tôn trọng nghề nghiệp mà bản thân theo đuổi”

Thương Duệ nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ một lúc lâu

“Không quấy rầy anh ngủ nữa” – Diêu Phi không muốn cùng Thương Duệ ở chung một phòng – “Anh ngủ tiếp đi, tôi quay về uống chút nước”

Diêu Phi định kéo cửa, bỗng có giọng của Thương Duệ vang lên sau lưng cô – “Cô có biết trong giới giải trí thù lao đóng phim bao nhiêu là cao không?”

Diêu Phi quay đầu. Thương Duệ ngồi dựa vào tay vịn sô pha, khóe môi đột nhiên nhếch lên – “Diêu Phi, tôi hi vọng cô sẽ luôn giữ vững niềm tin này, một kẻ ngốc nhỏ hạnh phúc, không có gì đâu nếu đang vội thì cô cứ đi”

Diêu Phi nhíu mày, cảm thấy Thương Duệ là đang cố tình châm chọc mình, nhưng cũng không biết hắn đang châm chọc điều gì. Cô bước nhanh ra ngoài, cánh cửa đóng lại, Thương Duệ quay người trở lại dựa vào ghế. Khuỷu tay tiếp tục đặt lên tay vịn trên sô pha, dáng ngồi phóng đãng không một chút gò bó. Ba trăm vạn tiền thù lao là lương cao? Cô ta bị ngốc sao? Kiến thức về tiền bạc của cô ta còn đang ở thời điểm bảy năm trước? Trong thời đại này, bất kì phim truyền hình nào, một nữ chính đều có thể kiếm được ba triệu nhân dân tệ.

Thương Duệ cầm lên một điếu thuốc khác lên nhưng không châm lửa ngay, hắn lười biếng dựa vào cầm điếu thuốc trên tay để lên đôi chân dài của mình. Hắn cầm điện thoại di động gửi cho Tô Minh một tin nhắn – “Hợp đồng của Diêu Phi ở Thụy Ưng là bao nhiêu? Để cô ấy nghĩ lương ba triệu là lương cao?”

Tô Minh – “9:1, Diêu Phi một”

Thương Duệ lạnh lùng nhíu chặt mày, khó có thể tin được.

Chín-một? Thụy Ưng như thế vẫn chưa phá sản?

Thương Duệ – “F.u.c.k”

Tô Minh lại nhắn thêm một tin khác – “Cậu có biết tôi đã sốc như thế nào khi thấy bản hợp đồng này không? Cậu thử nghĩ xem Diêu Phi đã lấy tiền từ Thụy Ưng là bao nhiêu trong suốt nhiều năm như vậy? Ảnh hậu sao? Cũng chỉ là một cái danh còn sót lại giữa một rừng cái danh khác”

Thương Duệ không thể cười nổi, nghiêm túc mà nói thì Diêu Phi xứng đáng nhận được lương cao hơn

Tô Minh – “Bốn trăm vạn! Cậu tin nổi không? Tổng cộng chỉ có bốn trăm vạn! Chưa tính thuế! Cho nên cô ấy không thể đào ra số tiền tám nghìn vạn vi phạm hợp đồng, ngoài ra còn bị phong sát suốt bảy năm. Tiêu từ từ cũng hết bốn trăm vạn này, còn để tiền cho bên Cận gia, cô ấy là kiểu người chỉ cần trả cho ít tiền, cô ấy liền sẽ không gây chuyện với người khác. Khi tôi nói lương của cô ấy là ba trăm vạn cô ấy rất bất ngờ, đây chính là mức lương cao nhất mà cô ấy nhận được trong từng ấy năm kể từ khi bắt đầu sự nghiệp diễn xuất của mình. Tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi vì chỉ đưa cho cô ấy ba trăm vạn, nó thực sự quá thấp. Trong vòng giải trí này nếu ai không biết diễn, không có dung mạo cùng lắm một bộ phim chỉ có một trăm vạn. Mà Diêu Phi là một diễn viên kính nghiệp lại chỉ có thể cầm ba trăm vạn trong tay. Không còn cách nào khác, cô ấy đã im lặng chịu đựng suốt bảy năm, bảy năm sau đó liền trở về bắt đầu từ con số không”

-------

Ba trăm vạn không cao sao? Nếu chia 4:6, Diêu Phi sáu phần, cô có thể cầm tới 180 vạn, đóng thuế xong trong tay vẫn còn lại hơn một trăm vạn

Quay phim ba bốn tháng, cộng thêm giai đoạn chuẩn bị cũng hơn nửa năm, hơn một trăm vạn quả là rất cao

Đóng phim là mộng tưởng của Diêu Phi, hoàn thành mộng tưởng đồng thời có thể kiếm được tiền như thế cô ấy liền thấy đủ. Cho nên nụ cười trào phúng của Thương Duệ cô cũng chẳng để ý lâu, dù sao cô cảm thấy tiền như thế là đã nhiều rồi.

Mỗi người đều có một truy cầu riêng, cô và Thương Duệ là hai người không cùng một thế giới.

Diêu Phi trở lại phòng thay đồ, Tô Minh đưa cho cô một quả táo vừa to vừa ngọt. Đường trong táo đủ để giúp Diêu Phi vượt qua cảnh quay vào chiều nay, tiếc một điều chính là đạo diễn Vinh Phong không đến, Diêu Phi từ đầu đến cuối vẫn không thể cùng thần tượng chào hỏi vài câu

Bảy rưỡi tối buổi chụp hình mới kết thúc, sau khi đã tẩy trang và thay quần áo xong xuôi.

“Chị Phi, chị vừa mới mua điện thoại?” – Lưu Mạn đưa áo khoác cho Diêu Phi rồi mở túi xách màu trắng – “Iphone 11 promax, bao nhiêu tiền? Em cũng muốn mua loại này, nó vừa mới tung ra thị trường”
“Em mở túi hả?” – Diêu Phi nhíu mày nhìn Lưu Mạn – “Điện thoại di động?”

“Cái này không phải chị mua sao? 11Pro á, là điện thoại di động, là điện thoại iphone”

“Cái này từ trong chiếc túi xách sao?” – Diêu Phi chỉ vào chiếc túi màu trắng – “Em chắc chắn chứ?”

“Dạ đúng vậy, có chuyện gì sao?” – Lưu Mạn không hiểu lắm – “Em nghĩ có thể bỏ quần áo không mặc vào chiếc túi kia, chiếc túi khá to, khi em mở nó ra thì chỉ có một chiếc điện thoại di động không có gì khác”

Thương Duệ cho cô chiếc điện thoại di động?

*1 cân TQ tương đương 0.5kg VN, 126 cân khoảng 75kg

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hiendai