Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

『 ĐỈNH CAO DIỄN XUẤT 』

Chương 16

Diêu Phi bước ra khỏi sân khấu, Tô Minh chống cằm bước trên giày cao gót tới chỗ cô, môi của Diêu Phi hơi nhếch lên, nhìn về phía sân khấu, cô không để ý đến Thương Duệ, ngồi ở ngoài rìa sân khấu, lúc này đang chống cằm với chiếc nhẫn bạc hình chim ưng lớn trên ngón tay. Nhìn hàng mi rũ hướng bên này, lông mi trước mắt như thác nước âm, càng khiến cho khuôn mặt tuấn tú của hắn thêm lạnh lùng lộ vài phần kiêu ngạo.

Ngay sau đó cô được Tô Minh ôm lấy nửa người – “Biểu hiện không tồi, đó chính là sự trở lại mà tôi mong đợi, sẽ có buổi ghi hình chính thức vào buổi chiều, vì thế hãy giữ trạng thái tốt như lúc nãy”
“Cảm ơn quản lý Tô” – Diêu Phi thân thể hơi cứng đờ, thật sự thì cô không thích tiếp xúc thân mật mặc kệ nam hay nữ. Cô xoay người dùng sức ôm lấy Tô Minh, ôm một cách chân tình thật lòng biết ơn – “Cảm ơn”

“Thành công của em chính là sự biết ơn lớn nhất đối với chị” – Tô Minh không ngờ Diêu Phi có thể biểu hiện tốt như vậy, cô thực sự không thể tưởng tượng được nếu nó được phát sóng. Cô nhìn về phía sân khấu, Thương Duệ đang nói chuyện của Kiều Tinh, mặt vẫn không thay đổi, vẫn giữ nguyên biểu cảm khi lên sân khấu, không nhìn ra đang vui hay tức giận – “Diêu Phi, em sẽ thành công”
Diêu Phi buông Tô Minh ra, lúc này cô không khiêm tốn nữa mà mạnh mẽ gật đầu – “Tô tổng, em nhất định sẽ cố gắng” – Diêu Phi không thích khiêu vũ, cũng không thích lên sân khấu như vậy, loại bốc đồng này không hợp với cô ấy. Là một diễn viên, diễn xuất phải được ưu tiên hàng đầu. Nhưng ở thời đại này, diễn viên không nổi tiếng sẽ không được xem, diễn viên không nổi tiếng sẽ không có giá trị thương mại. Tô Minh bỏ ra rất nhiều tiền, tâm sức để ký hợp đồng với cô, không phải vì mục đích từ thiện, cô ấy muốn nâng cao giá trị Diêu Phi càng sớm càng tốt.

Diêu Phi trở lại phòng trong hậu trường ngồi một góc nhìn về phía màn hình lớn. Vivian bước đến đưa cho cô một chai nước, thì thầm – “Anh Duệ sẽ lên sân khấu hôm nay, anh ấy có năng khiếu khiêu vũ đặc biệt”

Thương Duệ là một diễn viên từ khoa diễn xuất của học viện Điện Ảnh, một công việc khủng khiếp, dựa vào nghề múa để trở nên nổi tiếng, không biết là may hay rủi. Diêu Phi uống một ngụm nước, không quan tâm đến Thương Duệ.

Ngay sau màn trình diễn của 4 nhóm, ánh đèn mờ đi. Sau đó phòng hậu trường có người nhỏ giọng hét lên – “Anh Duệ lên sân khấu à?”

Diêu Phi dựa vào ghế sô pha nhìn sân khấu tối om, đột nhiên nhạc bùng nổ, sự im lặng hoàn toàn bị phá vỡ, ánh đèn chiếu vào sân khấu, một người đàn ông mặc áo choàng đen có mũ trùm đầu xuất hiện trên đó, vành mũ rộng che đi nửa khuôn mặt chỉ để lộ ra đường cằm lạnh lùng, thanh tú

“Chà, anh Duệ” – Vivian bụm mặt hét lên chói tay. Diêu Phi đối với khiêu vũ không có chút hứng thú, có xem cũng không hiểu. Cô giống như những người bình thường khác, bỏ qua phần hát, nhảy của Gala lễ hội mùa xuân, chỉ xem phác thảo và nói chuyện khéo, khiêu vũ chỉ có thể xem như là sự phấn khích mở màn. Có tiếng kim loại vang lên chói tai, rất ồn ào. Người đàn ông ở giữa sân khấu nhìn lên, vành mũ của anh ta từ từ tụt xuống. Khuôn mặt đẹp hiện ra, ánh mắt Diêu Phi dừng lại cũng là lúc âm thanh chói tai của Vivian gào thét.

Công bằng mà nói Thương Duệ nhảy rất đẹp và hấp dẫn. Có một sự khác biệt lớn so với Kiều Cảnh, cũng tốt hơn so với những đội trưởng trên sân khấu. Không nương tay không du di, đầy căng thẳng, nhiệt độ sân khấu đã tăng lên đột ngột khi hắn bước lên. Là một cô gái, Diêu Phi cảm thấy hơi thở kích thích một cách mạnh mẽ, Thương Duệ thì đẹp cùng với cách góc cạnh cực kỳ sắc nét
“Bài hát này tên là “Noisy” do Duệ ca viết” – Vivian ở bên cạnh Diêu Phi phổ cập kiến thức, nói – “Nếu không phải chụp “Giữa mùa hạ” cô có thể xem Duệ cơ nhảy cả mùa rồi, nhưng đáng tiếc”

“Mọi tín hiệu là sự phá hủy ồn ào
Từ mọi phía đều là tiếng cãi vã
Tiếng thổi kèn phá hủy mọi thứ
Trung tâm thành phố khắp nơi đều nhộn nhịp
Giấc mơ trong công viên trò chơi bị phá hủy tất cả từ giờ phút này
Chỉ còn tiếng ồn ào
Náo nhiệt khắp chốn
Hủy diệt mọi sự dịu dàng của thế giới...”

Bản nhạc “Noise” được bao bọc bởi những ca từ nổi loạn, đầy phấn khích, nhấn mạnh vào màng nhĩ người nghe. Diêu Phi đánh giá cao về âm nhưng cô cảm thấy bài hát này độc đoán, vô lương tâm. Âm nhạc đột nhiên chìm vào bóng tối, trong lúc mở mở đầu và kết thúc, sau đó lao lên bầu trời cuồng loạn. Sự rực rỡ của Thương Duệ trên sân khấu rất trực quan, rạng rỡ, chỉ một mình hắn độc tôn, hắn là trung tâm của sân khấu, mọi ánh mắt đều dồn lên chỗ hắn
“Anh ấy thích hợp với sân khấu lớn như vậy hơn” – Diêu Phi nhìn ra kỹ năng diễn xuất của Thương Duệ, ánh mắt đen lại tại sao lại muốn thử sức với màn biểu diễn? – “Chọn một màn này, lợi ích sẽ cao hơn rất nhiều”

Thương Duệ cực kỳ ghét cô, Diêu Phi không còn cách nào khác, hắn hoàn toàn có quyền lựa chọn càng có thể chọn một màn thích hợp hơn với chính mình. Nhạc trên sân khấu đã ngừng, Thương Duệ nhặt quần áo trên sàn tiện tay cầm di. Khuôn mặt tuấn tú cùng bộ quần áo ướt át lộ ra vẻ đẹp khiến con người ta không thể kiềm chế được, cầm lấy micro vẫy tay một cách sang trọng, hắn chỉnh tề nhảy ra khỏi sân khấu rồi đi về phía vị trí của bản thân

“Không liên quan gì đến thu nhập, anh Duệ không thiếu tiền. Buổi biểu diễn này do anh Duệ chọn, nếu anh ấy không đến cũng có tiền lời” – Vivian lắc đầu thở dài – “Cô Du mới là nữ chính trong mộng tưởng cuối cùng của anh Duệ” – Những lời này chủ đề không phải là “Giữa mùa hạ” nữ chính hay biểu diễn mà Du Hạ chính là nữ chính. Tác phẩm vẫn là người nhưng có người nói Du Hạ đã kết hôn.

Buổi sáng tập luyện nhanh chóng kết thúc, không có vấn đề gì. Kiều Tinh đến gặp Diêu Phi trong bữa ăn để nhắc nhở cô về chế độ ăn uống của mình, chính cô là người bắt đầu cho buổi chiều vì thế không nên ăn quá nhiều ảnh hưởng đến hiệu ứng sân khấu. Diêu Phi chỉ ăn một miếng sushi buổi trưa, nghe vậy lập tức đặt chai nước xuống – “Được rồi”

“Buổi sáng cô làm tốt lắm, cứ duy trì như vậy là được” – Kiều Tinh không thờ ơ, lạnh nhạt như trên sân khấu, còn rất hay cười. Đúng hắn đã nhìn Diêu Phi với con mắt chính mình – “Nó hoàn hảo như tôi nghĩ”

“Cảm ơn”

“Cô có tài năng khiêu vũ, lần đầu tiên lại tuyệt như vậy, nếu có thể huấn luyện một thời gian chắc chắn sẽ rất khó tả xiết.” – Kiều Tinh lấy điện thoại di động mở Wechat – “Thêm bạn bè đi, tương lai nếu có cơ hội hợp tác chúng ta còn liên hệ với nhau”

Nhiều bạn, nhiều cơ hội, Diêu Phi nói thêm với Kiều Tinh – “Cảm ơn”

Kiều Tinh nhìn Diêu Phi, Diêu Phi xinh đẹp được ông trời ưu ái, không có bất luận thợ điêu khắc nào có thể tạc ra vẻ đẹp hoàn toàn tự nhiên như vậy, một mỹ nhân như vậy quả thực có một không hai

“Cố lên” – Kiều Tinh vỗ vỗ vai Diêu Phi, sau đó quay người liền bắt gặp ánh mắt của Thương Duệ. Thương Duệ ảm đạm nhìn hắn ta, một tay đút túi, Kiều Tinh nhìn lại chính mình, lại nhìn về phía sau, hắn đã xúc phạm Thương Duệ chỗ nào? Lại ngẩng đầu lên thấy Thương Duệ đang nói chuyện với Tô Minh của Hạ Minh, dường như đó chỉ là ảo giác của Kiều Tinh, Thương Duệ không phải nhìn hắn?
Thương Duệ một tay bỏ vào túi, nâng hạ mắt nhìn – “Xuất đạo đã 8 năm, Tô tổng lại cho đây là người mới”

“Thật sự là người mới, cô ấy đã nhiều năm không ra mắt thì chẳng phải là người mới sao” – Tô Minh vặn vẹo, mở một chai sữa chua ít béo đưa cho Thương Duệ – “Sau này anh sẽ hợp tác với cô ấy, cô ấy mà nổi tiếng thì cũng không kéo chân anh xuống, để cô ấy không kéo cậu xuống tôi thực sự đã cố gắng hết mình.”

“A” – Thương Duệ tiếp nhận một ngụm sữa chua – “Vậy tôi xin cám ơn nhiều”

“Bữa tối tôi mời anh đi ăn cơm” – Tô Minh quan sát biểu tình Thương Duệ, giống như có như không kháng cự nói – “Anh chọn nhà hàng, tôi thanh toán hóa đơn”

“Kiều Tinh và Diêu Phi trở thành bạn bè khi nào?” – Thương Duệ chỉ uống một ngụm đã vặn nắp chai, để bên người, hắn buổi chiều còn phải lên sân khấu biểu diễn vì thế không thể uống quá nhiều.

“Kiều Tinh giúp tôi một tay, nâng cao giá trị” – Tô Minh cùng quản lý Kiều Tinh có mối quan hệ không tồi, hơn nữa dùng chút giao tình Thương Duệ, Kiều Tinh bên kia đồng ý hợp tác – “Thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

“Màn biểu diễn của Diêu Phi có tuyệt vời không?”

Thương Duệ chỉnh chỉnh cổ áo, trông có vẻ kinh ngạc – “Bình thường, miễn cưỡng có thể xem”

“Cô ấy không phải là dân múa chuyên nghiệp. Mấy ngày nay cô ấy luyện tập rất chăm chỉ, ngã đến nỗi khuỷu tay khuỷu chân đỏ hết cả lên mới có hiệu quả như thế này” – Tô Minh nói – “Cô ấy thực sự nỗ lực, rất nghiêm túc với màn trình diễn này”

“Buổi tối đưa cô ta đến biệt thự ven sông ăn tối” – Thương Duệ đặt chai sữa chua trở lại, còn nói với Tô Minh – “Đi thôi”

Tô Minh trầm ngâm rồi hét lên – “Thế là quyết định rồi”

Cô biết rằng sẽ không ai có thể dời mắt khỏi màn trình diễn của Diêu Phi, chỉ cần cô ấy ăn mặc đẹp, bước lên sân khấu liền có thể trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Diêu Phi cô ấy quá đẹp. Tô Minh gửi tin nhắn cho ban tuyên truyền, yêu cầu họ chuẩn bị một bản thảo cho Diêu Phi, tập này được phát sóng vào ngày 6 tháng 3.

Một khi phát sóng sẽ rất nóng hổi, họ phải nhanh chóng khống chế được dư luận. Buổi chiều tại trường quay có khán giả, đây đều là thành viên của nhóm cổ động viên của đội trưởng, họ đã vượt qua hàng nghìn người được chọn. Mỗi cổ động viên đều có đồng phục riêng của đội, bàng đèn sân khấu chật kín cả phòng.

Diêu Phi từng làm công việc linh tinh trong rạp hát nhỏ, ở đó có khán giả nhưng ít hơn diễn viên, cơ hội đối mặt với khán giả không nhiều như vậy. Đây là lần đầu tiên Diêu Phi nhìn thấy nhiều khán giả như vậy, nếu nói cô không lo lắng thì là giả rồi. Cô hít một hơi nhớ lại bản nhạc đang đọng lại trong lòng.

“Hai phút nữa là lên sân khấu” – Kiều Tinh nói – “Hãy nhớ vị trí của cô, đừng phạm sai lầm” – Người dẫn chương trình giới thiệu các giám khảo khách mời, đội trưởng của ngày hôm nay. Hai phút sau Diêu Phi bước lên sân khấu, cô ấy đứng trong bóng tối đợi đèn bật.
Ánh sáng chiếu lên cô, thế giới im lặng, cô nhẹ nhàng thở. Diêu Phi đã trở lại.

Buổi biểu diễn thứ hai mươi hai diễn ra rất nhanh, cũng là màn biểu diễn dài nhất trong bảy năm của cô, có hàng nghìn khán giả trên khán đài, cô trốn trong bóng tối đã nghe thấy một tiếng thét chói tai, so với âm thanh vừa nãy còn lớn hơn nữa, Kiều Tinh đã lên sân khấu. Kiều Tinh mới là nhân vật chính.

Theo kế hoạch Diêu Phi sẽ bước xuống trong bóng tối, bậc cao hơn một mét, thiết kế có vẻ không hợp lí, các nghệ sĩ trong ngoài sân khẩu đều lên xuống một đường, không biết ai đã đẩy cô, cô trượt chân và quỳ xuống bậc thềm. Cơn đau dữ dội truyền lên não ngay lập tức, cô hít một hơi thật sâu cầm tay cầu thang đứng dậy bước nhanh

Vivian chạy tới – “Không sao chứ?”

“Không sao đâu” – Diêu Phi đau đớn đứng thẳng dậy, nhìn lên sân khấu sau đó cô sẽ đi lên bế mạc. Cô ấy phải đối mặt với máy quay trong trạng thái tốt nhất vì hôm nay là người tái sinh của cô.

Hai phút sau, Diêu Phi trở lại sân khấu một lần nữa, Kiều Tinh giới thiệu tên cô. Khi thanh âm vừa rơi xuống, tất cả khán giả im lặng, Diêu Phi không phải là một cái tên xa lạ, nó đã từng là một cái tên kinh động một thời. Tại sao Diêu Phi lại ở trên sân khấu? Diêu Phi làm sao có thể ở cùng với Kiều Tinh?

Trên ghế vị trí đặc biệt, Thương Duệ đột nhiên đứng dậy vỗ tay, hắn mặc chiếc áo phông đen giản dị, hai chân dài thẳng táp, chiều cao, chiều dài chân đều đáng nể. Các đội trưởng khác cũng vỗ tay, khán giả cũng vỗ tay cổ vũ cho Thương Duệ

“Đội trưởng Kiều hôm nay có đòn sát thủ, anh ấy mời Diêu Phi, thần tượng thời đại học của tôi” – Đôi môi Thương Duệ nhếch lên, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Diêu Phi, hắn nói không nghe ra được là thật hay giả, giọng của hắn rất hay, chậm rãi, cực kỳ duyên dáng – “Hàn Đao Hành, Bạch Nguyệt Quang”

Thương Duệ và Tô Minh đã thỏa thuận cái gì chứ? Thương Duệ xuất thân từ đoàn phim, kỹ thuật diễn xuất của hắn ở mức một diễn viên ổn định, vì thế không thể nhìn ra một sai sót nào từ gương mặt hắn.

“Thật trùng hợp” – Diêu Phi không ngừng mỉm cười – “Tôi cũng là fan của anh Duệ”

Đoạn này không có trong diễn tập, người dẫn chương trình ngây ngốc vài giây, quan sát Thương Duệ cùng đạo diễn ngẩn người, rõ ràng là nó không như vậy. Người dẫn chương trình có năng lực kiểm soát sân khấu, hắn nhanh chóng phản ứng lại cười nói – “Như vậy là duyên phận, hai vị có muốn bắt tay không? Khi nào xuống đài có thể để lại thông tin liên lạc để các tổ fan gặp mặt, tôi cũng đã xem “Hàn Đao Hành” vì thế cũng fan của chị Phi”

“Tôi rất vinh dự, cảm ơn tình cảm của anh” – Diêu Phi bắt tay chủ nhà một cách lịch sự. Diêu Phi không thấy Tô Minh vì thế bước xuống sân khấu, bước đến chỗ Thương Duệ – “Kính trọng đã lâu”
“Tôi không ngờ màn trở lại của cô lại có sự tham gia của Kiều Tinh, tôi trễ một bước xin thứ lỗi” – Thương Duệ nắm lấy tay của Diêu Phi – “Hy vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác”

“Nhất định” – Tay Diêu Phi rất nhỏ, không mịn màng và thanh tú như vẻ bên ngoài, lòng bàn tay thô ráp, trên ngón tay còn có những vết chai mỏng, Thương Duệ buông tay Diêu Phi ra trong tiếng cười, đôi mắt tươi cười nhìn chằm chằm cô một cách không kiêng nể rồi quay trở lại ghế ngồi. Diêu Phi cùng người chủ trì bắt tay rồi xoay người đi về phía sau.

Hôm nay không có vấn đề gì trong buổi biểu diễn của Diêu Phi, cô đi đến hậu trường thay quần áo. Đầu gối của cô đã sưng phù lên khá nhiều, rất may là cô không bị thương ở cơ hay xương nhưng dù sao vẫn rất đau. Diêu Phi cài cúc áo áo khoác, cầm lấy điện thoại di động Vivian đưa, tiếng điện thoại vang lên, là một tin nhắn đến từ một số điện thoại xa lạ - “Cô nợ tôi một ân tình, sau này đừng quên trả nợ”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hiendai