Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(12) [ReiShi] Người quan trọng nhất

Art: @smailmaaameee | Twitter

===

"Con trai ca m, con s n thôi." Mẹ.

"Rei-kun, đng đánh nhau na nhé." Elena-sensei.

"Cm ơn cháu, Rei-kun. Không có cháu thì không biết Elena và Shiho s ra sao na..." Atsushi-sensei.

"Rei-niichan, em s rt nh anh mà." Akemi.

"Furuya, cu s chết sm vì s liu mng kiêu ngo bt cn đó đy." Hagiwara.

xem tôi vi cu ai s chết trước vì cái tính thích làm anh hùng!" Matsuda.

"Này, cu đang đâu thế? Thnh thong phi liên lc vi tôi ch!" Date.

"Zero, tôi phi đi trước ri..." Morofushi.

...

Rei ngồi bật dậy trong trạng thái hoảng loạn cực độ, chiếc chăn bông dày rơi xuống ngang người làm khí lạnh phả vào cơ thể khiến anh khẽ run người, giúp anh dần nhận thức được xung quanh mình. Anh vẫn đang nằm trên chiếc giường ấm áp trong căn phòng ngủ quen thuộc của mình, vậy mà cảm xúc vừa lạnh lẽo như mới rơi xuống hố băng, vừa nóng bỏng như bị lửa đốt ấy vẫn còn rất rõ ràng trên từng đốt sống lưng. Trời vẫn còn tối đen, anh nhìn đồng hồ, ba giờ sáng. Anh đưa tay lên vuốt đi mấy giọt mồ hôi trên trán, chạm đến khoé mi, anh nhận ra có một giọt lệ đọng lại ở đó.

Nước mắt à...

Rei bật cười, tràng cười nhạt thếch như cuộc sống của anh suốt hơn ba mươi năm. Thật ra dạo gần đây anh rất ít khi gặp lại giấc mơ này, có lẽ là do sự biến chuyển đặc biệt vừa mới xảy ra trong cuộc đời của anh chăng? Dù vậy mọi cảm xúc vẫn vẹn nguyên như từ lần đầu tiên. Anh úp mặt vào hai lòng bàn tay, trong đầu lại vang lên câu hỏi quen thuộc.

Mi người ơi, ti sao li b tôi mà đi...

Tng người, tng người mt, ai cũng ri xa tôi, ri xa thế gii này...

Tôi rt mt mi, c bước mt mình như thế này...

Rei thở ra nhè nhẹ, anh khẽ lắc lắc đầu như muốn rũ bỏ mọi suy nghĩ trong trí óc. Anh nằm xuống, kéo chăn lên cổ, hai mắt cố nhắm lại nhưng giấc ngủ chẳng tìm đến với anh nữa. Hình ảnh những con người thân thương kia cứ hiện ra trong đầu anh, từng người một với những kỷ niệm khắc sâu vào tâm trí. Chúng hiện lên thật sâu sắc, sinh động, nhưng rồi khi biến mất thì lại như một làn khói chẳng chút dấu vết. Những bóng lưng quay đi, bước dần vào bóng tối và chìm lấp hẳn, không hề ngoái đầu lại.

H...

Anh lại ngồi dậy lần nữa, cánh tay vươn ra cầm lấy chiếc điện thoại đặt cạnh giường. Trong lúc chờ điện thoại lên nguồn, anh thẫn thờ dựa lưng vào gối, nghĩ lại về ba mươi hai năm tồn tại.

Mẹ anh là người Mỹ Latin* định cư ở Nhật Bản, gặp cha anh, yêu ông ấy và sinh ra anh. Nhưng người đàn ông ấy đã ruồng bỏ mẹ con anh ngay khi anh vừa mới chào đời. Mẹ mất sớm, anh sống với người bà hàng xóm tốt bụng lương thiện nhưng yếu ớt; lớn lên anh luôn bị trêu chọc về màu tóc, màu da cũng như cả thân thế. Là một đứa trẻ không được cha mẹ dạy dỗ gì nhiều, cậu nhóc Rei luôn lao vào những cuộc ẩu đả với đám nhóc lớn tuổi, dù dành phần thắng hay thua thì cũng đều bị bầm dập đến thê thảm. Cùng đường về nhà có cô bé Akemi kém anh bốn tuổi là con gái của một cặp bác sĩ nên mỗi lần thấy anh bị thương cô liền kéo anh về nhà mình băng bó. Ở đó, anh đã gặp được vợ chồng nhà Miyano, và đặc biệt anh rất quý mến Elena-sensei. Rồi anh đã gặp và kết bạn với cậu nhóc Morofushi Hiromitsu, cùng nhau, hai đứa trẻ quyết tâm vào Học viện Cảnh sát với lý tưởng bảo vệ, cống hiến cho đất nước. Đó là nơi họ đã hình thành nên bộ năm Furuya - Morofushi - Matsuda - Hagiwara - Date xuất sắc nhất Học viện, nhưng cũng thường xuyên làm đau đầu tất cả các giám thị và giảng viên.

(*) Rei là con lai, mà nhìn vô làn da và màu tóc thì t nghĩ chắc là lai Mỹ Latin rồi, chứ người Phi toàn tóc đen với nâu, lai qua Nhật cũng tóc đen thì khó ra tóc nâu vàng lắm :))))

Rồi tất cả bọn họ đều ra đi.

Tất cả, chẳng còn một ai, trừ anh.

Rốt cuộc anh đang sống vì điều gì chứ? Từ ngày Morofushi chết, anh luôn tâm niệm mình nhất định sẽ phải giết được Akai Shuuichi để trả thù cho cậu ấy, sau đó sẽ đập nát cái Tổ Chức kia để hoàn thành nhiệm vụ với Tổ quốc. Nhưng khi mối thù đã được hoá giải, Tổ Chức đã bị phá huỷ, anh còn gì là mục đích sống?

Ba năm liền công tác ở Mỹ anh đã sống trong trạng thái vô định như vậy, cho tới khi anh gặp cô.

Điện thoại hiển thị màn hình chính, Rei do dự bấm vào biểu tượng danh bạ. Số điện thoại của cô được anh đặt ở ngay đầu danh bạ, anh bấm vào đó, màn hình hiện lên hình ảnh một cô gái xinh đẹp với mái tóc nâu đỏ và đôi mắt xanh lạnh nhạt. Cô không nhìn vào ống kính, khuôn mặt hờ hững lơ đãng đang hướng ra cửa sổ từng khiến anh ngơ ngẩn ngắm nhìn. Cô không thích chụp ảnh, tấm hình này là do anh phải cố gắng lén lút mãi mới chụp trộm được khi cô không để ý.

Rei mỉm cười. Nút gọi ở ngay trong tầm tay nhưng anh không thể bấm vào được, cô sẽ giết anh vì dám làm gián đoạn giấc ngủ của cô mất. Cô rất khó tính và cứng đầu, nếu làm phật lòng cô thì sẽ không yên được đâu.

Nhưng mà anh yêu một Miyano Shiho như vậy.

"Đúng như li h đn đi, cô khó tính tht đy." Lần đầu gặp mặt, anh đã thốt lên, dù người đó không phải là cô.

Shiho, Shiho...

Rei khẽ cười, anh lắc đầu lần nữa. Không được, cô chưa phải bạn gái anh, anh chưa theo đuổi cô thành công, không thể vồn vã thêm nữa kẻo sẽ mất điểm trong mắt cô. À mà thật ra có lẽ đối với cô anh còn chẳng được điểm nào ấy chứ...

Với lại, từ sau ngày anh tỏ tình với cô thì cô luôn tránh mặt anh như tránh tà vậy.

Anh tắt điện thoại, nằm xuống giường. Đôi mắt nhắm nghiền lại, hình ảnh người con gái ấy hiện lên như xoa dịu tâm trí, anh dần chìm vào giấc ngủ, dù vẫn chập chờn nhưng đã bớt được mộng mị.

"Ri mt ngày con s tìm được người quan trng nht đi vi con. Khi y mi vui bun hay mt mát đau kh trước đó đu chng còn ý nghĩa gì na, con s ch nhìn thy n cười ca người y mà thôi."

Mẹ ơi, con đã tìm được người ấy rồi...

***

"Furuya-san, anh có chắc là anh vẫn ổn đấy chứ?" Kudo Shinichi không nhịn nổi nữa quay sang hỏi vị cấp trên của mình khi anh ta đã gục mặt vào tường ngáp ngắn ngáp dài đến lần thứ n trong mười lăm phút qua.

Họ đang đứng trước máy bán nước tự động đặt ở hành lang của Cục Bảo An, chàng thám tử chỉ vừa mới bỏ vài đồng tiền xu vào máy để mua một lon cà phê. Khi Shinichi gặp Rei ở bãi đậu xe, cậu đã suýt nữa thì bật cười ha hả trước vẻ mặt đen sì và đôi mắt thâm quầng mệt mỏi trên gương mặt được bầu chọn là đẹp trai nhất Cục của anh. Rất may cậu đã kịp nhớ ra đây là cấp trên của mình, gây sự với anh ta thì khác nào rước hoạ vào thân chứ.

Rei xua xua tay tỏ ý mình không sao, vẻ lờ đờ không bớt đi được là mấy. Dạo này cứ mỗi đêm đi ngủ anh lại mơ thấy ác mộng, tỉnh dậy rồi lại không thể ngủ tiếp. Vẫn là cảnh anh bị bỏ lại một mình giữa bóng tối bao trùm, tất cả mọi người xuất hiện rồi vụt mất vào không gian, chỉ có điều đêm qua anh nhìn thấy cả Shiho nữa. Cô ở đó, đứng cách anh vài bước chân, mỉm cười rất rạng rỡ với anh, và khi anh bước tới muốn nắm lấy tay cô, hai đầu ngón tay chỉ mới chạm nhau liền có một cú nổ lớn đẩy anh ra xa, cô biến mất trong ngọn lửa đỏ rực tàn bạo.

Không, không th nào.

Đó chỉ là một giấc mơ. Anh tự nhủ thầm. Mình đã tỉnh giấc, cô ấy cũng đang trên đường tới đây, cô ấy không sao hết, Kudo đã nói vậy rồi.

Rei biết rõ nếu anh gọi ngoài giờ làm việc cô sẽ không bắt máy, bởi vậy anh vừa nhờ Shinichi gọi điện cho cô với cái lý do ngớ ngẩn 'bảo cô ấy mang cho tôi tập tài liệu ABCXYZ tuần trước'. Shiho vẫn đang trốn tránh anh, đã một tháng rồi, trừ những lúc cấp thiết lắm không thì cô chẳng bao giờ đứng gần anh nổi năm mét, chỉ cần nhìn thấy anh cô sẽ liền lủi ra một xó khác, việc này khá khó khăn vì cô là trợ lý của anh nhưng có vẻ cô đã làm rất tốt.

H, mình có phi ma qu quái đâu ch!

Shinichi đương nhiên nhận ra không khí kỳ quặc đang xảy ra giữa hai người đồng nghiệp của mình, cậu chàng chỉ đơn giản không hiểu rõ lý do là gì. Mới ba tháng trước còn thấy Rei tò tò xuất hiện ở cửa nhà Shiho trong trạng thái bán khoả thân vào lúc sáng sớm, hai tháng trước vẫn thấy hai người đó cãi nhau (thật ra là Shiho mắng mỏ Rei và Rei mỉm cười sung sướng lắng nghe), và một tháng nay thì gần như chẳng thấy Shiho chịu mở miệng trực tiếp với Rei bao giờ. Điều ngạc nhiên hơn là Rei cũng không hề cố gắng bắt chuyện với cô - cực kỳ kỳ lạ bởi vì vốn lúc nào anh ta cũng bám lấy cô không rời. Giữa họ có vẻ đã xảy ra một chuyện gì đó ngoài tầm được biết của Shinichi, bởi vậy cậu cũng không cố gặng hỏi thêm nữa. Tuy nhiên việc đứng giữa cái không khí lúng túng căng thẳng này cũng thật...

"Này Furuya-san, anh và cô ấy vẫn chưa bình thường trở lại à?" Cậu bật nắp lon cà phê.

Rei nhướn mày, anh cũng muốn bình thường với cô lắm chứ, nhưng cô cứ thấy anh là chạy như vậy thì anh biết làm thế nào?

"Thật là, hai người làm ơn tha cho tôi đi được không? Cứ đứng giữa hai người như vậy chắc tôi lão hoá sớm mất thôi..." Shinichi cằn nhằn khi thấy anh không trả lời. "Không lẽ anh tỏ tình thất bại à?"

"Ờ đúng rồi đấy." Chẳng hiểu anh nghĩ cái gì mà tự dưng đáp luôn.

Ngụm cà phê đã xuống đến họng mà vẫn suýt nữa thì sặc, Shinichi vỗ vỗ ngực, cậu quay phắt người lại nhìn Rei như thể đang nhìn thấy UFO. Trên mặt cậu to đùng mấy chữ 'anh nói thật đấy à'.

Khoan khoan, vậy là anh ta nghiêm túc với Shiho thật sao? Bộ não thám tử lừng danh bắt đầu rối lên. Cái quái gì vậy? Tưởng là đùa chứ?? Cái gã này không phải nổi tiếng trăng hoa mây gió nhất nhì cái Cục Bảo An sao? Lại nghiêm túc với con bé độc mồm độc miệng nhà cậu à?

Cậu còn tưởng anh ta thích Azusa-san chứ...

Không được, chơi đùa tình ái đã là một lần đùa với lửa, nếu nghiêm túc thì nhỡ đâu đến lúc gã lăng nhăng này chán rồi lại...Shiho đã chịu quá nhiều tổn thương rồi!

"Anh..." Shinichi bắt đầu gằn giọng.

"Cậu yên tâm đi, tỏ tình thất bại là chính miệng cậu nói ra đấy." Rei đảo tròn mắt cắt lời. "Cậu nghĩ cô ấy là ai hả?"

À ờ nhỉ, đã có hai chữ 'thất bại' rồi mà. Shiho là ai cơ chứ, nếu có chơi đùa thì phải là cô chơi đùa người khác mới đúng. Shinichi thầm thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không phải lo cô em gái nhỏ của mình bị thằng khác lừa...

Chàng thám tử ngẩn người, vị cấp trên đáng kính của cậu lúc này đang thở dài thườn thượt, trên mặt rõ ràng là vẻ chán chường của kẻ thất tình.

"Này..." Cậu nhíu mày thăm dò. "Anh thích cô ấy thật à..."

"Không phải thích, là yêu. Khác nhau đấy."

Shinichi đơ người tập hai.

Rei cũng không rõ tại sao mình lại thành thực đến vậy trước mặt Shinichi. Thật ra trong mắt anh cậu ta cũng là một tình địch đáng gờm, bởi vì cậu ta và Shiho luôn có một mối liên kết đặc biệt của hai người tri kỷ, không phải tình yêu nhưng hơn cả tình bạn. Dù sao cậu ta cũng là một thành viên của nhà gái mà...muốn rước người đẹp về dinh thành công có lẽ cũng nên thu phục người bên nhà gái trước.

Mà vẫn còn một tình địch đích thực và đáng gờm hơn cả vẫn đang ở bên Mỹ kia kìa.

"Tôi yêu cô ấy là thật lòng, cậu không cần phải lo lắng. Tôi sẽ không bao giờ đùa giỡn nữa đâu." Rei thở ra. "Chỉ là cô ấy không yêu tôi thôi. Cậu không thấy cô ấy đã tránh mặt tôi cả tháng rồi à?"

"Furuya-san..."

Shinichi mở miệng muốn nói gì đó nhưng liền nuốt lại khi thoáng thấy bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc đang bước về phía họ.

Shiho vừa bước tới hành lang đã thấy hai người đồng nghiệp thân quen nhất đang đứng bên cạnh máy bán nước tự động. Cô hơi nhướn mày, nhìn thái độ của họ sao lạ thế nhỉ? Kudo trợn tròn mắt như thể vừa được nghe một điều gì đáng kinh ngạc lắm, còn Furuya...

Cảm giác lúng túng muốn quay người vắt chân lên cổ chạy bắt đầu trào lên cổ họng. Và khi cô thực sự chuẩn bị làm vậy thì...

"Miyano!"

Shiho thầm nguyền rủa cậu bạn thân, bước chân không còn cách nào khác phải lê tới nơi hai người họ đang đứng.

"Kudo-kun, tớ không điếc đâu, khỏi phải gào to thế."

"Chà, tại tớ thấy trông cậu như sắp quay người bỏ đi vậy." Shinichi cười hềnh hệc, thật ra là đang muốn che giấu sự bối rối từ lời thú nhận của Rei lúc nãy.

Shiho lườm cậu chàng một cái cháy mặt, ánh mắt nặng nề liếc sang người đang đứng bên cạnh Shinichi. Cô định mở miệng chào một câu xã giao như vẫn thường làm một tháng nay nhưng vẻ mệt mỏi thiếu ngủ in đậm trên gương mặt đẹp trai kia khiến cô ngậm vào lời muốn nói.

"Đừng nhìn anh như thể đang nhìn người ngoài hành tinh thế chứ, không có người ngoài hành tinh nào đẹp trai như anh đâu." Rei thản nhiên nói.

Shiho bối rối quay mặt đi, vẻ sượng sùng giữa hai người còn nồng đậm nhưng cô vẫn quặc lại một câu. "Bớt ảo tưởng đi!"

Rei mỉm cười, có lẽ cứ tiếp tục phá băng theo kiểu này là tốt nhất, anh không thể thúc ép cô đáp lại anh được, sẽ chỉ làm cô thêm sợ hãi muốn chạy trốn mà thôi.

Cô gái này, bên ngoài cứng rắn lạnh lùng như vậy, nhưng bên trong lại yếu đuối dễ tổn thương, đặc biệt khi có liên quan tới chuyện tình cảm lại càng sợ sệt e dè tới hèn nhát.

"Vi anh cũng vy, vi Akai Shuuichi cũng vy, em như thế này là vì Gin sao?!"

ng nhc ti Gin!" Shiho hét lên khi anh nhc ti ni đau vn chưa h nguôi ngoai trong lòng cô.

"Vy thì em cũng đng ly hn ra làm cái c cho s yếu đui hèn nhát ca em na!" Rei cũng đáp tr. Anh áp sát cô vào bc tường lnh căm, cô giãy gia mun chy trn nhưng anh gi cht hai tay cô, cơ th cao ln tr thành bc tường th hai giam gi cô trong đó. Đôi mt anh đang rc lên mt ngn la mãnh lit, cô không dám nhìn lâu hơn vào đó na...

"Nhìn anh! Anh hi em, em đnh trn tránh ti bao gi?"

"Tôi không biết! Anh...anh không là gì ca tôi c, đng nghĩ rng anh có quyn!" Cô nghn ging, "Gia chúng ta ch đơn gin có quan h th xác, cũng ch là mt trò chơi mà thôi!"

"Quan h th xác? Trò chơi? Đúng, vn dĩ ban đu là như vy, còn bây gi anh..."

"Không!" Đng nói, đng nói ra!

"Anh yêu em!"

Sau câu nói đó, c hai rơi vào s im lng. Rei th mnh, dường như mi sc lc anh đã dn hết tt c vào li chân thành t đáy con tim này. Nhìn hai dòng l lp lánh đang trào ra t khoé mt cô làm ướt đm hai gò má, anh du dàng đưa tay lên lau chúng đi. Anh nm ly hai vai cô, nhìn thng vào đôi mt đang nhoà l, nói tng ch mt.

"Anh nói anh yêu em, em nghe rõ không? Miyano Shiho, anh yêu em."

"Trò chơi đó, anh thua ri. Anh chu thua, vì anh đã yêu em. Em thng, em đã có được trái tim anh, Shiho, anh thua ri."

Nhng git nước mt m nóng ca cô thm đm vai áo anh khi anh ghì siết cô vào lòng mình.

Gia h, sao có th tr v như ban đu na?

"Furuya-san, Furuya-san!" Giọng nói của Kudo kéo Rei trở về với thực tại, anh đang đứng trước thang máy, bên cạnh anh là Shiho với vẻ mặt lạnh nhạt pha bối rối ngượng ngùng. Shinichi đứng trước mặt hai người, hơi lúng túng khó xử. "Anh có nhớ chỉ huy vừa nói gì không đấy?"

"Rồi, tôi và cô ấy sẽ tới đứng trực sẵn ở địa điểm giao dịch bí mật của bọn buôn ma tuý, cậu ở lại giám sát phán đoán tình hình, sẽ tới sau chứ gì?"

"Đúng-đúng rồi..." Shinichi khó xử nhìn hai người. Để cho hai người này đi cùng nhau liệu có...

"Yên tâm đi, công tư phân minh, cậu khỏi phải lo." Kỳ lạ thay, người lên tiếng lại là Shiho. Cô quay mặt đi không nhìn hai người đàn ông.

"À ừ...nhưng mà Furuya-san, anh có chắc..."

"Không sao. Vẫn dư sức bắt được đám người đó." Rei hờ hững đáp.

Hai cái người này, thật hết nói nổi... Shinichi thầm đổ mồ hôi hột.

Khi hai người cộng sự đã khuất tầm mắt sau cánh cửa thang máy, cậu chợt nhớ ra hôm nay là thứ sáu ngày mười ba. Linh cảm sự không lành chợt trào dâng.

Shiho, Furuya-san, đng có chuyn gì nhé...

***

Shiho ngồi trên ghế lái chiếc Mercedes S400 của Shinichi, mắt bắt đầu nhìn xung quanh đánh giá chiếc xe mới cứng. Đây là thành quả tích cóp từ những vụ án lớn nhỏ cậu ta nhận trong ba năm qua, hoàn toàn không có một chút trợ giúp nào từ cha mẹ. Tuy nhiên nó không phải xe ngoại nhập nên tay lái ở bên phải, mà cô đã quen lái con i8 của mình mang từ Mỹ về nên khi lái vẫn có chút lúng túng.

"Ly xe ca t mà đi. Nhìn xe ca hai người ni bt quá, nếu đ lâu s gây chú ý đy." Cô nhớ lại vẻ mặt kiểu các-người-là-lũ-nhà-giàu-thích-khoe-mẽ-đi-xe-sang của cậu bạn.

H, vy thì mt anh chàng đang tui sinh viên đi hc lái mt con Mercedes Coupe đi ra đường thì đ khoe m hơn à?

Bên cạnh cô, người đàn ông da nâu đang mệt mỏi ngả đầu vào ghế da, một tay vắt lên trán che đi đôi mắt thâm quầng thiếu ngủ. Lúc lên xe anh đã đòi cầm lái nhưng lập tức bị cô gạt phắt đi, đơn giản vì 'còn chưa muốn chết dưới tay lái của anh'.

Mệt mỏi thế này mà còn cố ra vẻ, thật là... Đêm qua làm gì có việc gì mà tại sao lại kiệt sức đến thế chứ? Mà nhắc mới nhớ dạo này anh ta rất hay ở trong trạng thái lờ đờ thiếu ngủ...

Nhìn cái cách anh tự vỗ vào đầu mình và nheo nheo mắt để giữ tỉnh táo, cô khẽ thở dài.

"Còn lâu mới đến giờ đối tượng giao dịch, anh ngủ một chút đi."

"Hả?" Rei ngẩn người, hẳn là cơn buồn ngủ làm suy giảm khả năng phản xạ của con người.

"Nghĩa ở trên mặt chữ, anh bị điếc hay thiểu năng mà lại không hiểu?" Dù cho đang ở trong hoàn cảnh nào thì cái miệng của Shiho cũng không thể bớt sắc đi một chút. Người khác nghe thì sẽ khó chịu lắm, nhưng Rei đã miễn dịch từ lâu rồi.

"À ờm..."

Rei nhăn mày, buồn ngủ thì buồn ngủ, mệt thì mệt nhưng anh vẫn thừa khả năng nhận biết và đánh giá sự việc xung quanh. Tuy có hơi độc miệng một chút nhưng Shiho vừa quan tâm đến anh đó phải không vậy? Cô nhận ra anh đang rất mệt nên mới...

Cảm xúc sung sướng hạnh phúc tồn tại chưa được lâu thì cô đã nói luôn một câu làm anh chưng hửng.

"Đừng để lát nữa làm hỏng nhiệm vụ."

Rei tiu nghỉu sụp người vào lưng ghế. Hừ, quan tâm anh thì cứ nói thẳng đi, lại còn cứ...

Vài giây sau đó cả hai chìm vào trong sự im lặng nặng nề. Shiho không biết phải nói gì thêm nữa, đây là lần đầu tiên một người vốn đã quen giữ im lặng như cô lại cảm thấy khó thở và bối rối trước không khí yên tĩnh này. Rei vẫn chưa ngủ, anh nhìn cô, cứ nhìn mãi cho tới lúc cô bực mình gắt lên.

"Muốn nói gì thì nói đi, không thì đừng có nhìn nữa!"

L ra mình không nên nói gì vi hn hết, mc k cho hn chết luôn đi cũng được!

Nhưng quả thực một tháng qua...rất mệt mỏi, việc trốn tránh này.

"Shiho, về chuyện đó..."

"Đây không phải lúc!" Không thể phủ nhận, cô vẫn muốn trốn chạy.

"Vậy em muốn anh chờ tới bao giờ?" Anh nhẹ giọng bình thản, không chút kích động hối thúc. "Không sao, anh chờ được, nhưng chí ít thì đừng tránh mặt anh nữa. Em không thấy làm thế rất mệt mỏi cho cả hai chúng ta sao?"

"Dạo này anh rất hay gặp ác mộng, anh lại nhìn thấy cha mẹ em, Akemi, những người bạn thân nhất của anh lần lượt bỏ anh mà đi. Từng cái chết của họ, hiện lên rất rõ ràng."

"Anh rất mệt mỏi, những lúc như thế này anh rất cần có em ở bên, chỉ là như một người bạn cũng được. Anh sẽ không hối thúc em đáp lại tình cảm của anh, nhưng anh vẫn muốn được là một phần cuộc sống của em. Như trước đây vậy."

"Đừng đẩy anh đi, Shiho."

Một lúc lâu sau, Shiho vẫn không trả lời anh. Anh khẽ thở dài, tựa đầu vào ghế và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Sau khi chắc chắn anh đã ngủ, cô quay sang nhìn anh, đôi mắt xanh ngọc lướt qua từng đường nét trên gương mặt có phần tiều tuỵ nhưng vẫn không làm giảm sự phong độ nam tính.

Người đàn ông này yêu cô thật sao?

Một tháng qua mỗi khi Shiho nhắm mắt lại không còn là những hình ảnh của mười tám năm ở trong Tổ Chức mà luôn là đôi mắt sáng rực những xúc cảm mãnh liệt của Rei khi anh gằn ba chữ đó với cô. Từ đầu, vốn dĩ cô luôn nghĩ anh đối với cô chỉ đơn giản là sự hứng thú nhất thời, là thử thách cần phải được chinh phục, cũng có thể là ham muốn thể xác, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày anh yêu cô. Mẫu đàn ông như anh, chỉ khi thực sự nghiêm túc mới có thể nói ra lời yêu chân thành đến vậy.

Tình yêu, cô vẫn luôn sợ hãi nó. Một lần yêu đã là lần tổn thương sâu sắc nhất trong cuộc đời, cô không dám yêu, và cô cũng sợ được yêu, bởi những người yêu cô đều vì cô mà chết thảm.

Vui đùa, tán tỉnh, một vài lần lên giường, tất cả đều không sao, chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng nếu đã yêu thì sao có thể quay về như lúc ban đầu?

Cô không yêu Rei, điều này tự cô đã biết rõ. Có rung động, có quan tâm, có thể là thích, nhưng không phải yêu.

Khi anh nói rằng anh yêu cô, cô biết phải đối mặt ra sao?

Ch ơi, em phi làm thế nào bây gi? Em không biết phi tr li anh y như thế nào na... Em vn luôn rt hèn nhát, ch biết mà phi không? Gic mơ đêm qua càng làm em thêm s hãi...

Shiho lắc lắc đầu, cố xoá đi khỏi tâm trí mình hình ảnh đáng sợ trong cơn ác mộng đêm qua. Cô vẫn thường xuyên mơ thấy những giấc mơ về chị, về quá khứ ở Tổ Chức, về Gin, nhưng đêm qua thì khác. Cô đã nhìn thấy Furuya Rei bị nuốt chửng trong biển lửa đỏ rực nóng cháy da thịt, còn mình bị đẩy sang một bên, không thể làm gì khác ngoài trân mắt nhìn anh biến mất sau màu đỏ, miệng gọi tên anh đến khàn cả giọng nhưng không có tiếng trả lời đáp lại.

Không, đó chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng khi tỉnh lại sẽ không còn gì hết.

Shiho nhìn anh, anh đang ngủ rất bình yên, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở khe khẽ đều đặn.

Anh s không sao hết, phi ch?

***

Rei nhướn người về phía sau vươn dài hai vai, miệng ngáp một cái thật dài. Anh dụi dụi hai mắt còn hơi ngái ngủ, nhìn sang bên cạnh thấy người đồng hành không có ở đó, chiếc xe được đỗ ở ven đường nơi người dân vẫn qua lại rất bình thường. Anh lại nhìn đồng hồ trên tay mình, còn một tiếng nữa mới tới giờ đối tượng giao dịch, xem ra anh đã ngủ được hai tiếng rồi. Trong người cũng cảm thấy khoẻ hơn nhiều, anh nhoài người lấy chai nước đặt ở trước mặt uống vài ngụm.

Lúc này anh mới nhận ra chiếc khăn len dày màu đỏ vốn được đắp trên người mình đã rơi xuống đùi từ lúc anh vươn vai khi nãy. Anh nhớ đây là khăn của Shiho mà...

Hôm nay anh ăn mặc có phần hơi phong phanh, cô cũng để ý sao?

Nhẹ nhàng cầm chiếc khăn lên áp vào mặt mình, là mùi hương quen thuộc của Shiho. Rei cong môi lên thành một nụ cười dịu dàng.

Shiho, em cứ như vậy thì làm sao anh có thể không yêu em chứ...

Tiếng mở cửa xe vang lên bên cạnh, Shiho ngồi vào ghế lái, cô liếc thấy anh đã tỉnh dậy liền đưa luôn cho anh một trong hai túi giấy mình đang cầm.

Rei lóng ngóng nhận lấy, anh không mở ra mà nhìn cô mở túi của mình và lấy ra một cốc cà phê, cô đặt nó lên giá để cốc trước mặt và mở tiếp túi nhỏ bên trong để lấy thêm một cái bánh bao còn nóng hôi hổi.

Nhìn cô cắn một miếng bánh, hai má phồng lên trông thật đáng yêu...

Shiho nhận thấy cái nhìn chằm chằm và vẻ ngơ ngẩn của anh liền cau mày, miếng bánh chưa nuốt hết xuống làm giọng cô lúng búng.

"Nhìn cái gì nữa? Người thì tỉnh nhưng não vẫn chưa tỉnh à? Không ăn thì để tôi vứt ra ngoài!"

Trước câu nói mang đậm nét mỉa mai xỉa xói ấy, Rei chợt bật cười. Tràng cười nhẹ ấy khiến da gà da vịt Shiho nổi lên rần rần, gã này có máu M à? Tại sao ăn chửi mà lại cười chứ?

Không để tâm tới ánh mắt cô gái đang nhìn mình như thể mình là một kẻ quái dị, Rei bắt đầu ăn phần của mình. Thật ra anh đang rất đói, sáng đi làm anh chưa ăn gì hết, bây giờ đã là quá trưa muộn, cảm giác cồn cào đã trào dâng trong dạ dày. "Chỉ cần là em đưa thì dù có độc anh cũng sẽ ăn mà."

Shiho muốn mở miệng xỉa xói anh như mọi khi, nhưng khi chạm vào ánh mắt chân thành dịu dàng của anh đành liền thôi.

Thật là...cái mồm của gã này lúc nào cũng sến súa như vậy, làm cô muốn nghẹn mà chết mất...

"Hừ, thế thì anh cứ chờ đi, biết đâu sẽ có ngày anh chết dưới tay tôi thật đấy." Sau hồi lâu cô không nhịn được vẫn nói.

"Mẫu đơn hoa hạ tử, tố dã quỷ phong lưu." Anh nói ngay.

Chết dưới hoa mu đơn, làm qu vn phong lưu? Cái tên điên này... Cái gân trên trán cô bắt đầu giật giật.

Không được, phải nhịn!

Shiho ngoặm một miếng bánh thật to, tưởng tượng đó là cái đầu của tên điên kia mà nhai thật mạnh! Ăn xong cái bánh, cô mở nắp cốc cà phê và bắt đầu nhấp từng ngụm nhỏ. Trong đầu vẫn đang lẩm bẩm chửi rủa Rei thì bàn tay của anh vươn tới chạm nhẹ lên má cô, làm cô sững người đông cứng như tượng, suýt chút nữa thì làm rơi cốc cà phê trên tay.

Rei mỉm cười thẩy đi vụn bánh còn dính trên má cô, "Lớn đầu rồi mà ăn vẫn còn để dính vụn trên mặt thế này à?" Sau đó lại thu tay về rất thản nhiên, tiếp tục uống cà phê.

Shiho sững người trong cử chỉ dịu dàng ấm áp của anh, cô lớn lên không hề biết tới vòng tay của mẹ, đây là lần đầu tiên có người làm như vậy với cô. Vội vàng quay phắt người, cô vùi mặt uống cà phê, thật may là nó đã nguội bớt nếu không thì với kiểu uống như uống nước lọc đó sẽ bị bỏng chết mất.

Hai cái tai nhỏ xinh đỏ bừng lên, lồng ngực cũng đập rộn ràng.

Tht ra, trái tim vn có tiếng nói ca nó...

...và trái tim em đang dn hướng v phía anh.

***

Ngày chị cô ra đi là thứ sáu ngày mười ba.

Ngày Gin bỏ mạng là thứ sáu ngày mười ba.

Và hôm nay, cũng là thứ sáu ngày mười ba.

Người yêu cô, vì cô mà gặp nguy hiểm, không phải chỉ một lần.

Lần này, là Rei.

Giấc mơ đêm qua đã trở thành sự thực. Đối tượng chó cùng rứt giậu, rút bom mini muốn tự sát cùng cảnh sát đang ở gần nhất là cô. Một cú nổ lớn, trời đất đảo điên trong con mắt xanh ngọc, cô nằm trọn trong vòng tay rộng lớn mạnh mẽ, khuôn mặt áp vào ngực anh không nhìn thấy gì hết ngoài màu trắng của chiếc áo sơ mi anh đang mặc.

Chấn động từ cú nổ mạnh, anh đã nhận hết thay cô.

Khắp người anh đầy máu, hơi thở yếu dần theo từng nhịp khó khăn, nhưng anh vẫn gượng mỉm cười với cô.

"Th-ấy không...ư-ứng nghiệm thật rồi kìa..." Rei nhếch môi run run, trước khi ngất đi vẫn còn kịp đùa cợt. "...cũng có thể làm quỷ phong lưu..."

Đến cả khi Shinichi túm lấy hai vai cô lắc mạnh, gọi tên cô hết lần này tới lần khác cô vẫn chưa thể thoát ra khỏi sự sững sờ ngơ ngẩn như người mất hồn. Ngồi trên xe cấp cứu, cô nắm chặt lấy bàn tay nóng rực đầy những vết máu đông, không nói, không khóc, chỉ lặng im cầm tay anh như vậy. Có máu chảy trên trán cô, cô cũng không quan tâm. Vết thương nào có thể so được với vết thương của anh lúc này chú?

Ba ngày anh bất tỉnh, cô không hề rời khỏi giường bệnh của anh dù chỉ một chút, trừ những lúc cần đi vệ sinh cá nhân. Việc ăn uống, nếu không có Shinichi và Ran lải nhải bên tai suốt ngày thì có lẽ cô cũng quên béng mất luôn.

Gương mặt đẹp trai luôn mang một biểu cảm vui vẻ giả tạo lúc này đang chìm trong giấc ngủ yên bình, anh ngủ rất thanh tĩnh, bác sĩ nói nếu qua bốn ngày mà không tỉnh lại thì sẽ rất có thể...

Cô thì ngược lại với anh, cô không ngủ được. Ba ngày liền cô chẳng thể chợp mắt nổi, thân thể đã mệt mỏi rã rời nhưng vẫn không nghỉ ngơi chút nào.

"Shiho, cậu đang tự vắt kiệt sức mình đấy! Làm như vậy thì người không có lương tâm chính là cậu!" Ran gằn giọng. "Cậu nghĩ người Furuya-san muốn nhìn thấy nhất khi tỉnh lại là ai? Cậu đừng quên anh ấy bị như thế này là vì muốn cậu được bình an vô sự, cậu muốn phụ lòng anh ấy sao?!"

Nhìn hai dòng nước mắt đang lặng lẽ rơi xuống trên khuôn mặt vô hồn không chút sức sống của Shiho, Ran thở dài, vươn tay ôm lấy bạn. Cô không muốn nói ra những lời như vậy, nhưng đây là cách duy nhất để giúp Shiho có thể khóc. Nếu cứ giữ mãi trong lòng thì cô ấy sẽ không chỉ chết vì kiệt sức mà còn chết vì bức bối đau đớn mất!

Màn đêm buông xuống, là đêm của ngày thứ ba và chuẩn bị bình minh của ngày thứ tư. Shiho ngồi lặng người bên cạnh giường Rei, cô thẫn thờ nhìn anh không chớp.

Gin...cũng đã thế này. Vì cứu cô mà không hề để tâm tới bản thân lao ra chịu mũi sào.

Đôi mắt của Rei khi mỉm cười với cô, cũng giống hệt Gin ba năm trước.

Anh...cũng sẽ giống Gin sao?

Vừa mới lúc nãy, cô lặng lẽ khóc trên vai Ran, và bây giờ cô cũng nắm chặt lấy tay anh mà khóc.

Furuya Rei...

Đ ngc, đ ngc, NGU NGC!!!

Tại sao chứ? Những người yêu cô, tại sao đều như vậy? Tại sao lại ngốc nghếch đến thế? Cô không đáng, cô không đáng chút nào!

Chị, Gin, và bây giờ là anh.

Chị thương cô, vì cô là em gái của chị. Gin yêu cô, hắn làm vậy, vì yêu cô, còn vì món nợ hắn cần phải trả. Còn anh, anh không nợ cô bất cứ thứ gì, anh không cần phải vì cô mà...

"Em luôn hèn nhát trn tránh như thế này sao?"

"Anh s không hi thúc em na."

"Anh rt mt, anh ch cn có em bên."

ng đy anh đi."

"Anh yêu em."

...

"Furu... Rei." Lần đầu tiên, cô gọi tên anh, đưa bàn tay anh lên khẽ áp vào má mình. "Tỉnh lại đi được không? Em sẽ không trốn tránh nữa đâu. Nhưng anh cũng phải tỉnh dậy để nghe câu trả lời của em chứ?"

Cô gục mặt xuống cạnh giường, đôi mắt nặng trĩu khép lại, không nhìn thấy được ngón tay đang giật giật của người đàn ông.

Khi Rei tỉnh lại, người đầu tiên anh nhìn thấy không phải người anh mong muốn, mà là cái bản mặt khó ưa đến cực độ của Akai Shuuichi. Có thể đoán được gã này nghe tin anh bị nạn suýt chết liền lập tức đến đây để cười vào mặt anh chăng?

"Shiho đi về nhà rồi. Cô ấy sẽ ra bây giờ thôi." Akai hầm hừ nói trong lúc các bác sĩ đang kiểm tra thể trạng cho Rei. "Cảm ơn cậu vì đã cứu cô ấy."

"Không sao, chỉ có chút xuất huyết não thôi, không chết được." Anh thản nhiên độp lại, chẳng có chút nào giống người bệnh vừa từ Quỷ Môn quan quay về. "Hơn nữa, tôi cứu Shiho là việc đương nhiên, vì tôi yêu cô ấy. Anh cần phải cảm ơn thay cô ấy à?"

Akai trừng trừng nhìn Rei như muốn mặc kệ chuyện anh là người bệnh và lao vào đấm cho anh một phát. Rei nhếch miệng, anh biết nỗi đau lớn nhất của Akai chính là hắn yêu Shiho nhưng lại không bao giờ có thể nói ra, còn anh thì khác. Có vẻ như hắn ta thực sự đang chuẩn bị làm vậy thì Shiho bước vào, nhìn thấy anh đang ngồi trên giường liền suýt thì làm rơi chiếc cặp lồng cháo trên tay.

Từng bước chân của cô chầm chậm, dài như thể cả một thế kỷ. Cô đứng trước mặt anh, đôi mắt nhìn anh trân trân không rõ cảm xúc, anh nhận thấy bàn tay của cô đang run rẩy liên tục.

Shiho?

"Anh tỉnh rồi..." Giọng cô khản đặc, trong chốc lát mắt liền hoen đỏ. "Anh tỉnh thật rồi..."

Khi hai cánh tay mảnh khảnh run run của cô ôm choàng lấy cổ anh, nước mắt âm ấm thấm đẫm vai áo bệnh nhân, anh vẫn tự hỏi mình đã thực sự tỉnh lại hay chưa vậy?

Hình như mới ba ngày chứ có phải ba năm đâu nhỉ...

Thân thể cô vẫn còn hơi lạnh từ không khí mùa đông băng giá bên ngoài, cô ôm anh rất chặt, vết thương trên người anh bị động bắt đầu đau nhói. Anh liền kìm vào một tiếng kêu đau để níu giữ khoảnh khắc hiếm có này, nhưng cơ thể vẫn không nghe lời tự động rụt nhẹ một cái. Nhận ra hành động thất thố của mình, Shiho vội lùi về phía sau, tay đưa lên lau đi mấy giọt nước mắt đọng trên má. Cô bối rối quay mặt đi không đối diện với anh nữa.

Rei ngẩn ngơ, Akai trầm mặc lặng nhìn.

Mấy ngày sau đó, cô vẫn ở bên chăm sóc anh, chờ anh bình phục mà không nhắc một lời tới chuyện hôm trước. Anh sung sướng hạnh phúc tận hưởng sự quan tâm ấm áp của cô, lòng cầu mong sao cho mình cứ bệnh mãi thế này đi cũng tốt.

Ngày anh xuất viện, cũng chính là sinh nhật của cô. Anh nhìn xuống cái thân thể đã khoẻ lên nhiều nhưng chưa thể bình phục hoàn toàn mà lắc đầu thở dài buồn bã. Ngày sinh nhật thường là ngày phù hợp nhất để gây ấn tượng cho người trong mộng, vậy mà anh lại đang bị thế này, còn gì là kế hoạch nữa chứ... Tới cả quà sinh nhật mà còn chẳng kịp mua cho cô nữa!

"Shiho, em không định về nhà à?" Đã tám giờ tối mà Shiho vẫn ở trong nhà dọn dẹp đồ cho mình, Rei tò mò ướm hỏi. "Hôm nay sinh nhật em mà?"

Shiho lắc đầu, tiếp tục trải chăn ga lên giường. "Em đã nói em sẽ không về sớm rồi."

Rei bần thần. Cô vì anh mà không thể đón sinh nhật bên người thân, không biết cô có khó chịu không nhỉ...

"Không sao, đây là trách nhiệm của em."

Lời nói thêm của cô càng xoáy sâu vào cái lỗ đang trống toang hoác của anh, vậy đúng là chỉ vì trách nhiệm rồi? Bởi vì anh đã cứu cô nên mới bị thế này, cô cần phải có trách nhiệm chăm sóc anh...

Ôi, Furuya Rei, mày vn còn xa đích đến lm... Cô y bên mày là vì trách nhim đó thy không? Đúng là đ tht bi mà...

Tự ôm trái tim bị tổn thương sâu sắc, Rei ỉu xìu ngồi tựa người vào ghế sofa, tự dưng ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nói với cô. "Ây dà, nghĩ kỹ thì bị thương thêm một chút nữa có phải tốt hơn không, còn được em quan tâm chăm sóc thế này. Anh đúng là muốn làm quỷ phong lưu thật đấy...giống như Gin ấy."

Chiếc cốc khi ấy Shiho đang cầm trong tay rơi xuống vỡ tan. Âm thanh chát chúa ấy như một cái tát giáng vào mặt anh giúp anh nhận thức được sai lầm lớn mình vừa tạo ra. Anh vội đứng dậy, cái đầu còn băng gạc đau như búa bổ khiến anh khẽ a một tiếng, Shiho vẫn đang đứng sững người trước bàn, đôi mắt nhìn ra khoảng không vô định không hề có tiêu cự.

"Shiho, anh xin lỗi, anh không có ý đó đâu!" Rei vội túm lấy bàn tay đang run lập cập của cô. "Shiho?"

Im lặng. Hình ảnh ba năm trước về Gin và hình ảnh anh nằm đầy máu không chút sức sống hiện ra trong đầu cô.

Một lúc lâu sau, cô ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh, vẻ kiên định quyết tâm trong đôi mắt ấy khiến anh hơi giật mình.

"Furuya Rei." Cô gọi tên anh.

Anh khẽ ừ một tiếng, ngạc nhiên.

"Anh yêu em thật sao?"

Ngẩn người trước câu hỏi kỳ lạ thường chỉ có ở những cặp tình nhân nũng nịu, anh gật đầu khẳng định.

"Tất nhiên rồi."

"Vậy anh có thể chờ em không?"

Lần này thì Rei thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lẽ ra cô nên tức giận với anh mới đúng chứ? Tại sao cô lại hỏi những điều kỳ quặc như vậy?

"H-hả?"

"Em không yêu anh." Lời này là sự thật, trong mắt cô không có chút nào giả dối gượng ép, anh cũng đã biết rõ từ lâu nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra trái tim vẫn không đừng được mà nhói lên từng hồi đau đớn. Và cô nói tiếp. "Bây giờ thì chưa. Nhưng hãy cho em thời gian. Anh có thể chờ em được chứ?"

Ch em tìm được dũng cm đ có th yêu thương thêm ln na. Ch em yêu anh ging như anh đã yêu em.

Chờ? Rei thầm nhắc lại từ ấy.

Những người anh yêu thương đã lần lượt rời bỏ anh mà đi, anh đã chờ suốt ba mươi hai năm để tìm được người quan trng nht trong cuộc đời mình, để yêu cô và có được một vị trí không lớn không nhỏ trong trái tim cô. Cô là điều tuyệt vời nhất từng xảy đến với thế giới của anh, vậy thì chờ cô thêm một chút nữa cũng có là gì?

Vì anh yêu cô đến vy...

"Furuya?" Shiho nhẹ nhàng lên tiếng khi anh đã chìm vào im lặng trong vài phút. Anh không chấp nhận sao? Cũng dễ hiểu...

Không thể phủ nhận, trái tim cô đang chìm theo sự chần chờ của anh.

Một nụ hôn mạnh mẽ đột ngột ập tới, xoá tan mọi hoài nghi trong suy nghĩ của cô, khi anh buông cô ra, cả hai cùng thở dốc, đôi môi anh cong lên dịu dàng.

"Anh đã nói rồi mà, bao lâu anh cũng chờ được..."

"...vì em là người quan trọng nhất của anh."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro