ShortFic Dạ Hoả Điệp, em là của ta! (Yunjae)
[NC-17, shortfic] Dạ Hoả Điệp, em là của ta! (Yunjae)
Dạ Hoả Điệp, em là của ta!
Author: Kathleen, gọi mình là Kate
Disclaimer: YunJae luôn là của nhau...
Paring: YunJae, YooSu (một tẹo)
Rating: NC-17
Warning: sẽ có yaoi
Category/Genre: Sad, romance, Angst
Length: shortfic
Sum: Jaejoong muốn trả thù, mối thù đó, cũng là mục đích sống của cậu, nhưng điều đó có đúng không...thực sự ai mới là kẻ thù, cậu có thể tin ai...
- Ta đã yêu nàng ấy, thực sự rất yêu nàng ta, tại sao đến cuối cùng vẫn nhìn người đó...tại sao..ko bao giờ là ta..
Jaejoong khẽ nhìn người thanh niên đang ngồi tựa gốc cây..anh ta thật lạ, và con tim ai đó khẽ nhói đau...cậu nhìn thấy..trong mắt người đó, có cái gì đã vỡ ra từng mảnh, tựa như vừa bước hụt xuống một bậc thang, và rơi mãi xuống, cứ rơi mãi, như một hố đen không đáy...
- Yejin, Yejin, ta yêu nàng, ta đã nói, ta..rất yêu..
Bỗng người đó đứng lên, bước lại..khẽ chạm khuôn mặt thanh tú của Jaejoong.
---------Jae's pov-----------
Người này là ai, tại sao lại như vậy, ta ko quen ngươi, nhưng sao con tim ta lại nhói đau như vậy...
Người đó đang chạm vào ta, đây là cảm giác gì, tại sao, ta ko đẩy người đó ra..người...thật sự là ai...
----------end pov------------
Nước mắt của người rơi xuống, từng giọt, từng giọt ...
" Ta chưa bao giờ thấy gì đẹp như vậy " -Jaejoong thì thầm, đôi môi anh đào khẽ mấp máy...
- Ta yêu nàng, Yejin, ta yêu nàng...rất yêu...
Người đó lại nói, thì thầm từng chữ, và cuối xuống, nhưng hai đôi môi chưa chạm nhau, người đã ngất...
Jaejoong hoảng hốt, đỡ anh ta...
Người đang trong tay ta, sao như đang rơi xuống, ngừng lại đi...
Cảm giác này, là gì đây..
............
------Ở nhà Jaejoong-------------
Jaejoong lặng ngắm người thanh niên này, nên nói, người đàn ông này...Anh ta thật đẹp, cái đẹp cương nghị, sống mũi thật cao - Jaejoong vuốt dọc sóng mũi người đó, đôi mắt như hai ngôi sao vậy, chúng có màu đen thẫm, và cả đôi môi kia...
- Uhm... - Anh khẽ quay đi.
"Ngươi tránh đôi tay ta ư" - Jaejoong nghĩ
Đôi tay ta...Jaejoong quay đi, cậu thấy trong mình có một khoảng không được hình thành, một khoảng không....
Jaejoong bước ra cửa ngồi, cậu lặng ngắm bầu trời đầy sao, những ngôi sao thật đẹp, chúng toả sáng, lung linh, như đôi mắt của người đó vậy...Cậu cứ nhìn như thế, đã hơn một giờ trôi qua, nhưng cậu ko thể nghĩ gì, đôi mắt cậu, đang nhìn gì, phải chăng là bầu trời, ko phải, hay ánh trăng, cũng ko, hay những tán cây đang dao động trong gió đêm, cũng ko phải...
" Ta làm sao thế này" -Jaejoong nghĩ, giật mình khi một hạt mưa rơi trên gương mặt thanh tú của cậu...
Lạnh thật, thân thể cậu hay trái tim, sao lại lạnh như thế...
" Cạch" -Tiếng động vang lên...
Jaejoong vào nhà. Anh đã tỉnh dậy, hay không, sao đôi mắt đó vẫn trống rỗng như vậy... Jaejoong nhìn anh... Hai người cứ nhìn nhau như vậy...
" Ta nên nói gì đây.." -Jaejoong nghĩ.
- Ta..đói - Người nói
Jaejoong giật mình, ngạc nhiên, và cảm thấy hơi buồn cười, cậu đã thắc mắc người đó sẽ nói gì với cậu, câu đầu tiên là gì, giọng anh ra sao, quả như cậu đã nghĩ, giọng nói anh thật trầm ấm, một luồng khí ấm áp len lỏi trong con tim tưởng như đã đóng băng của cậu...
- Vậy..ta...đi nấu cơm -Jaejoong ko nghĩ ra gì khác để nói ngoài câu này, cậu phát hiện mình cũng đã đói lắm rồi...
Một giờ sau, một bữa ăn thật yên lặng, người cứ ăn như thế, bình thản...cậu ngước mắt lên nhìn anh...
- Ngươi tên gì?
- Yunho.
- Họ?
- Không..
Người đó ngước mắt lên, cậu lại thấy tim mình lỡ nhịp khi nhìn vào đôi mắt đó...
- Ta..ở lại được chứ?
Jaejoong nhìn lại người, " ở lại "- Jaejoong nghĩ-" bên ta? "
.
.
.
.
.
- Được..
Jaejoong nói, dĩ nhiên cậu sẽ cho anh ta ở lại, chắc chắn...vì sao ư...một lát chúng ta sẽ biết...
Vẫn đang chìm trong suy nghĩ của mình, Jaejoong ko biết rằng đôi mắt của ai kia cũng đang nhìn cậu.
Yunho đứng lên, anh quay về giường...
" Ít nhất cũng cảm ơn ta chứ.."- Jaejoong thầm nghĩ
"Uhm.."-Cậu thở dài trong suy nghĩ...
Cậu dọn bàn ăn, đã khuya, nhưng cậu ko muốn ngủ, ngoài trời mưa vẫn rơi...bước ra thềm cửa, Jaejoong ngồi xuống...
Những dòng kí ức ùa về với cậu...
Jaejoong đã từng rất hạnh phúc, một cậu bé hạnh phúc...
Jaejoong sống với cha mẹ cậu, cha cậu là người đàn ông cương nghị, ông rất yêu mẹ cậu, và cả cậu nữa, ông gánh vát cả gia đình, còn mẹ cậu, người phụ nữ hiền lành, dịu dàng, con tim bà dành hết cho cả chồng con mình...
Cậu trải qua những ngày tháng yên lành, cho đến khi đám người ấy đến cướp làng, mẹ cậu giấu cậu vào cái lu lớn, cậu đã thoát chết, cái chết thể xác, nhưng tâm hồn non nớt ấy, liệu còn sống không...
Lúc đó cậu mới 8 tuổi, bước ra khỏi cái lu lớn, cậu đã thấy xác cha mẹ, cả làng, tất cả chỉ còn là một đống hoang tàn...
Cậu nhớ cái ngày đó, mưa rơi không ngừng, Ông trời đang khóc cùng cậu ư..
Cậu chôn cha mẹ, đôi tay nhỏ bé của một đứa bé mới 8 tuổi đã trầy xướt, nó đầy máu, dơ bẩn, dính đầy đất đỏ, màu đất làng của cậu, nó hoà cùng màu đỏ máu của chính cậu...trái tim..liệu nó đã vỡ được bao nhiêu mảnh rồi đây...cậu muốn chết, thực sự muốn chết...nhưng...ko thể, cậu phải trả thù, mối thù này, nhất định phải trả...
Đứa bé đó đã chết, cậu đã chết, Kim Jaejoong giờ đây là con người mới, phải trả thù, nhất định phải trả thù....cậu xiết chặt miếng ngọc đã nhặt bên thân thể nát bươm của mẹ cậu, miếng ngọc thật đẹp, nó có màu đỏ bên trái, nhưng chuyển dần thành màu tím rồi xanh dương...ba màu trộn lẫn với nhau một cách hài hoà, như một lẽ hiển nhiên, sự hoà hợp...
Đôi tay in hằn dấu vết của miếng bảo ngọc, còn trái tim cậu, in hằn dấu vết của đau thương, và thù hận...răng cắn chặt môi dưới, đôi môi rỉ máu, đau...phải chăng là vậy...ko phải...cậu..đã ko còn cảm thấy được gì nữa, ko còn gì hết....ngoài thù hận...
Cậu lang thang, cứ đi mãi, đi về vô định, muốn trả thù, nhưng cậu chỉ là một đứa bé, gương mặt kẻ thù cậu cũng không biết, hắn là ai, cậu càng không biết, không biết gì cả, kiếm sống thề nào đây, phải làm gì đây...
Đầu óc non nớt và tổn thương, cậu ko thể suy nghĩ được gì nữa...
- Cha, mẹ..con phải làm gì, xin hãy về bên con, con..đã quá mệt..cha...
Cậu ngất đi, một đứa bé, mình đầy bụi bẩn, tóc bết lại, thật đáng thương ư...không đâu...người ta chỉ thấy, nó..thật dơ bẩn...
- Đại tỷ, người làm gì vậy, sao lại nhặt nó, thật dơ quá đi..
- Đứa nhỏ này, thật tội, muội ko thấy sao..
Cậu mơ hồ nghe thấy điều gì đó...nhưng, cơ thể của cậu đã quá sức chịu đựng, cả tâm hồn cũng vậy, cậu ngất lịm đi...
Hai ngày sau...
Jaejoong tỉnh dậy, cả thân người đau nhức, cậu đang ở đâu, đây là đâu, cậu thấy mình đang nằm trong túp lều, đủ màu sắc, thật chói loà quá...
Choáng váng, cả đầu óc...
Cậu ngồi dậy, xuống giường, hai chân cậu mền nhũn, rồi đổ gục cả người xuống...
- Trả thù...miếng ngọc của ta..Miếng ngọc của ta.. -Cậu hét lên nhưng tất cả chỉ là tiếng thều thào, cổ họng thật rát...
"Nước"
- Cậu bé, tỉnh rồi àh..
Cậu ngước lên, đó là con người xinh đẹp nhất mà cậu từng được thấy, nàng ta mặc bộ áo lụa màu trắng xanh, khoác cái áo ngoài dài, màu hồng phấn...Thật xinh đẹp...
Nàng tiên đang cười với cậu ư, đây là thiên đường ư, cậu đã chết ư, nhưng chết rồi sao cả người vẫn còn cảm giác thế này...đau...
Những câu hỏi cứ hiện ra...Cậu ngơ ngác nhìn...
- Không cần nói gì đâu, ta vừa "nhặt" em ngoài phố đó...--Tiên nữ nói và cuối xuống rờ trán cậu...nàng cười...
---------Jaejoong pov-----------
Bàn tay người thật mịn, ta đang gặp tiên nữ sao, nhưng người đó nói đã nhặt ta, ta chưa chết, sao lại ở đây...
Thật lạ, ta ko hiểu, ko hiểu gì hết..
Cha, mẹ ......
---------------End pov-----------
- Ahhhh.............!!!!!!!! --Jaejoong hét lên, cậu nhức đầu lắm, khó chịu lắm...........
Jaejoong cảm thấy trong người nóng hổi, và một cơn váng đầu đến, cậu ngất đi...........
- Cậu bé, rốt cục em đã gặp chuyện gì....
Nàng nói, đắp mền cho cậu và đi ra......
Jaejoong mơ, cậu mơ về những ngày vui vẻ với cha mẹ, mẹ đang nắm tay cậu, dẫn cậu đến chỗ cha đang múc nước ngoài giếng, cậu vui vẻ chạy lại, cha cậu dang tay ra ôm lấy, nhưng đột nhiên, cậu tỉnh lại, đôi tay trống rỗng, lạnh lẽo...vô định...
Cậu thấy có một chén cháo trên bàn...
Jaejoong bước xuống, lết tới, cậu ăn chén cháo, nguội lạnh... như con người cậu bây giờ vậy...
Tiếng nhạc bỗng ở đâu vang vọng lại...cậu bước men theo tiếng nhạc kia, thật sôi động....
Trước mắt cậu, vị tiên nữ hôm qua đang múa, người đó múa, thật lộng lẫy...người ấy giữ dải lụa màu đỏ hồng, nó như một phần thân thể của nàng, bay lượn, phải, nàng bay lên cùng tiếng nhạc, đôi chân bước theo những nhịp điệu vang vọng....đôi chân mang cái lục lạc màu đồng, leng keng kêu lên những nhịp theo chân của nàng
"Leng keng leng keng...."
Tất cả như một giấc mơ, Jaejoong cứ đứng đó, cậu ngơ ra nhìn khung cảnh trước mắt, quá nhiều màu sắc, âm thanh...
Cậu lại ngất đi....
Rồi những ngày sau, cậu biết, đây là gánh hát rong, một đoàn múa...và người cậu cứ tưởng là tiên nữ kia là Hyori, chủ đoàn múa...Nàng ta cứu cậu...
Hyori nghĩ, cậu đã trải qua một cái gì thật khủng khiếp, cô cũng mồ côi, và được chủ đoàn nhận làm con nuôi...cô nhận thấy nỗi đau thương toả ra từ con người cậu.
Nhưng Hyori vẫn không hỏi gì hết, cô đã trả cậu miếng ngọc, suốt mấy ngày liền, cậu chỉ nhìn miếng ngọc ấy, không nói gì...Nhưng Hyori không hỏi....
Những ngày tiếp theo, Hyori vẫn không hỏi cậu bất cứ điều gì...
Cậu ở lại, cậu ngủ chung lều với Hyori....
Thời gian trôi qua...
Tháng thứ nhất, cậu bị bọn trẻ trong đoàn đánh, chúng muốn miếng ngọc, chúng đánh cậu nhừ tử, Hyori đến kịp lúc, chúng chạy đi và xin lỗi ríu rít..
Hyori quay lại với cậu, cậu không khóc, tay chỉ nắm chặt miếng ngọc, ép vào người...
Cậu không khóc nhưng Hyori cảm thấy thật đau lòng, nàng ta là người nhạy cảm, Hyori thấy như con tim mình đau lắm ..Cậu bé này...rốt cục là có chuyện gì với cậu...Nhưng Hyori vẫn không hỏi, chỉ lặng lẽ ôm cậu vào lòng...Jeajoong không khóc...
Trong túp lều...Hyori lặng lẽ bôi thuốc cho cậu...vết thương...máu...
- Ít nhất cũng cho ta biết em tên gì chứ...
Jaejoong không nói, cậu ngước nhìn Hyori, cậu lấy nước, viết lên mặt bàn hai người đang ngồi...
"Jaejoong"
Hyori cười với cậu....Nhưng nàng không hỏi gì nữa..
Tháng thứ 2, cậu vẫn không mở miệng, chỉ thừ người ra nhìn vào nơi xa xăm, tay vẫn nắm chặt miếng ngọc...
Lũ trẻ trong đoàn không ai dám lại gần cậu, chúng thấy cậu thật kì lạ, chúng khó chịu, chỉ là miếng ngọc, chúng không thèm nữa...
Hyori vẫn không hỏi gì cậu, chỉ lặng lẽ chăm sóc cậu, mặc cho những người trong đoàn có nói gì chăng nữa...
Tháng thứ 3, cậu như bừng tỉnh, đôi mắt nâu gợn lên những nỗi buồn vẫn phảng phất...
Cậu níu tay Hyori, chỉ vào người vũ công, chỉ vào mình...
Cậu học múa...
Tháng thứ 4, cậu múa được những điệu cơ bản...cậu tiếp thu nhanh đến không ngờ, những đứa bé trong đoàn cũng học chung, chúng ghét cậu, và nay càng ghét hơn...
Rồi chúng không nhịn được, đã đánh hội đồng cậu như lần trước, nhưng lần này, cậu đánh lại chúng, cậu dùng hết sức mình, đánh chúng tơi bời, cậu đè thằng nhóc lớn con xuống, quất liên tục vào mặt nó...Người lớn đến, họ lôi cậu ra khỏi thằng nhóc đó, thằng nhóc bị cậu đánh sưng hết mặt mũi, nhìn thật khủng khiếp...
Người ta nhìn thấy mắt cậu như một con dã thú, đau thương, tàn ác, ánh mắt có thể giết người, ánh mắt mà khi Hyori nhìn vào, nàng thấy tan nát con tim...
Những người lớn trong đoàn đòi đuổi cậu đi...Hyori không cho, họ tranh cãi, nhưng cuối cùng không ai dám nói gì, vì Hyori là trưởng đoàn...
Hyori mang cậu về lều, hai người ngủ chung, nàng lặng lẽ tắm rửa, băng vết thương cho cậu...
Cậu không nói gì...và Hyori cũng không hỏi gì....
Tháng thứ 5, Hyori phát hiện cậu không thể cảm nhận những điệu nhạc sôi động, cậu múa như thả hết hồn mình vào nhạc, nhưng chỉ là những bài nhạc đau thương não nề....
Cậu nhạy cảm với nhạc điệu buồn bã, nhưng lại vô cảm với những bài hát sôi động..
Cậu vẫn không nói tiếng nào...Từ lúc gặp nhau, tất cả những gì Hyori nghe được từ cậu là tiếng thét bi thương 5 tháng trước và tiếng khóc xen lẫn trong những giấc mơ mỗi đêm...
.
.
.
.
Một năm sau...Jaejoong 9 tuổi, cậu vẫn ở trong đoàn múa, nó di chuyển từ nơi này đến nơi khác liên tục...
Từ ngày ở đây, cậu vẫn không nói tiếng nào, cậu lặng lẽ như một cái bóng...một cái bóng xinh đẹp.
Thêm một năm nữa, Jaejoong tròn mười tuổi, cậu trở thành vũ công trẻ nhất trong đoàn, nét đẹp của cậu đã dần lộ diện...Đôi chân mày thanh tú, chiếc mũi thanh thanh, đôi môi anh đào, tất cả tạo nên cho cậu vẻ đẹp hiếm có, vẻ đẹp mà đáng lẽ cậu không nên có, vì nó sẽ chỉ mang đến cho cậu đau thương...
À, đôi mắt nữa, đôi mắt của cậu, nó vẫn thế, ánh nhìn vẫn không đổi, đôi mắt màu nâu, con ngươi của cậu nhạt màu lắm, cả mái tóc nữa, chúng cũng có màu nâu...nhẹ nhàng, phảng phất như chính cậu....cậu mang một sắc thái nhợt nhạt....một gam màu nhạt...nhưng lại là một vẻ đẹp mĩ miều...
Nhưng đôi mắt đó...Hyori biết, mỗi ngày trôi qua, nó càng lạnh lẽo hơn, cái nhìn của cậu ngày càng sắc sảo, như cứa thẳng vào con tim của những người nhạy cảm, những người như Hyori- người có thể thấy nỗi đau của cậu..
Cậu vẫn không nói gì, và...Hyori cũng không hỏi....
Năm thứ hai, vào đúng ngày Hyori nhặt cậu về, nàng tặng cậu cái lắc chân màu đồng có những cái chuông nhỏ như nàng vẫn đeo...
Hyori đặt nghệ danh cho cậu : Dạ Hoả Điệp, cô nói bởi vì điệu múa của cậu đẹp như cánh bướm cháy sáng trong đêm vậy, nó cháy sáng, và lụi tàn tất cả, mê hoặc lòng người, làm cho người đã từng xem cậu múa sẽ không bao giờ quên được
Cậu không nói gì, cậu nhìn cái lắc chân, nhìn Hyori, cậu ôm nhẹ vào cổ nàng, và đi ra ngoài ...
Hyori khẽ thở dài...
Ba năm trôi qua...Cậu là một trong các vũ công chính của đoàn, nét đẹp của cậu hé lộ...
Khi nữ nhân đứng với cậu, họ sẽ trở nên thật đáng thương, tại sao ư, vì cậu đẹp hơn bất cứ mĩ nhân nào trong đoàn hát, mà đoàn hát này, quy tụ những mĩ nữ trên thiên hạ...
Và nam nhân không ai không bị cậu mê hoặc, mê hoặc bởi cậu, bởi điệu vũ đau thương của cậu...
Gương mặt Jaejoong mang nét thanh tao, nhưng có gì đó lại thật sắc sảo, ánh mắt kiêu ngạo, lạnh lùng, thách thức bất cứ ai...
Không ai dám chạm vào cậu, không ai nói chuyện với cậu, cậu là con người kì lạ, và con người ta có một linh tính, linh tình mách bảo rằng " Đừng đến gần cậu ấy"
Trừ Hyori...
Danh tiếng của Dạ Hoả Điệp ngày càng lan xa, người đời nói cậu là nữ nhân, nhưng có người lại nói là nam nhân, họ nói về vẻ đẹp của cậu, về điệu múa hoang dã với dải lụa đỏ của cậu, Jeajoong không bao giờ dùng lụa màu khác cả, chỉ là màu đỏ...Phải, vì cậu là Hoả Điệp, con bướm xinh đẹp, nhưng đừng quên, lửa có thể thiêu cháy mọi thứ, và không ai có thể nắm giữ lửa cả...
Người ta thấy vẻ đẹp thể xác của Jaejoong, nhưng mấy ai có thể nhìn ra đôi mắt ánh lên đầy bi ai đó....
Nhân gian hữu tình hay vô tình đây...
Ba năm, và Hyori vẫn không hỏi gì cậu cả....
.
.
.
Thời gian trôi qua, không ai biết cậu nghĩ gì, không ai biết cả....cậu vẫn lặng lẽ, không nói gì, người ta nghĩ cậu bị câm...Nhưng ai cũng mong muốn một lần được nghe tiếng nói của cậu...tiếng nói của một nam nhân mang vẻ đẹp chết người ấy...
Hyori cảm thấy cậu lạ lắm, cậu dể dành tiền, cậu học mọi thứ, nấu nướng, may vá, đan dép, cậu đọc nhiều sách, sách lịch sử, sách trồng trọt, sách địa lí, đủ mọi thể loại, mà những thể loại ấy lại không ăn nhập với nhau...
Hyori thấy cậu thường ngây người nhìn miếng ngọc, ai chạm vào miếng ngọc, cậu sẽ nổi giận, và cái cách cậu nổi giận thật đáng sợ...
Và thời gian gần đây, nàng thấy cậu hay ra ngoài, cậu đi sớm và về vào giữa đêm, như đang tìm kiếm thứ gì đó...
Hyori biết, một ngày nào đó cậu sẽ đi, rời khỏi nơi này, khỏi đoàn múa này...
Nhưng nàng vẫn không hỏi gì hết....
.
.
.
.
.
.
Hôm nay là tròn bảy năm cái ngày Hyori nhặt cậu về...Nàng cảm thấy lạ lắm, một cảm giác bất an....
" Phải chăng đã đến lúc ấy..." --Hyori thầm nghĩ...khẽ cười...
Jaejoong đã mười lăm, cái tuổi trăng tròn, cái tuổi mà vẻ đẹp của cậu như nụ hoa hé nở, và lộ ra hương thơm nồng nàn đến đáng sợ, hương thơm khiến ai cũng ham muốn được chiếm đoạt...
Tối hôm đó, cậu đã trình diễn một điệu vũ mới, của chính cậu sáng tạo, không từ ngữ nào có thể diễn tả khung cảnh đó...không có...
Đẹp - một từ quá tầm thường để miêu tả...
Lộng lẫy ư - nó còn hơn thế..
Thần kì ư - có một chút có thể nói vậy...
.
.
.
.
.
Giữa đêm khuya, Hyori tỉnh dậy, cậu đang ngồi bên giường nàng, mặt cuối xuống, tay chống lên thành giường...
- Em phải đi ư..đã tới lúc rồi àh ?
- Xin lỗi - Giọng cậu thanh thanh vang lại trong đêm tĩnh lặng
- Ta cuối cùng cũng nghe được giọng em rồi --Hyori cười, lấy tay xoa xoa đầu cậu
Giọng cậu thật nhẹ, thanh và ấm, nó bổng, không trầm như giọng nam nhân ở tuổi 15 như cậu...Nó nhẹ đến nổi Hyori cảm thấy sợ...
- Nhớ tự chăm sóc mình, và nếu muốn quay về, ta luôn hoan nghênh em, biết chứ...
- Em biết...Cám ơn người, Hyori tỷ tỷ...
- Ta không biết em định làm gì, nhưng hãy hứa với ta...hãy nhớ đến ta, và đừng tự làm hại mình...
- ...
- Jaejoong, tên em đẹp lắm, em biết chứ
- .... -Cậu im lặng, rồi khẽ mấp môi-là cha đặt...
Hyori không nói gì, nàng ta kéo chăn trùm lấy và ôm Jaejoong vào lòng...Ấm áp....
- Jaejoong, ta không biết em đã từng bị chuyện gì, nhưng, Jaejoong à, cái gì buông được thì hãy buông đi, em biết chứ...
Hyori nói, ôm cậu chặt hơn....Jaejoong nắm chặt miếng ngọc ấy...
- Em phải đi...
- Vẫn muốn đi sao...
- ...
- Ta không cản em, nhưng ngày nào đó, nhớ về thăm ta, biết chứ
Jaejoong không nói, vòng tay qua ôm chặt Hyori...Cảm giác ấm áp này, cậu sẽ không bao giờ quên....
.
.
.
.
.
.
.
Cậu ra đi, suốt những năm qua, cậu đã không ngừng điều tra, thăm đò về miếng ngọc...cuối cùng cậu cũng biết, miếng ngọc này thuộc về hoàng thân của Dongbang quốc, quốc gia bá chủ vùng này, bởi trên miếng ngọc là dấu khắc hoàng gia, dấu khắc biểu tượng quyền lực mà chỉ những người trong hoàng tộc mới được dùng...
Sẽ khó đây...nhưng không gì có thể ngăn được cậu...không gì cả..cậu tự nhủ mình...
Nhưng hơi ấm thân quen đó, sao cứ đọng lại mãi thế này...
Hyori tỷ, ta tri ân tỷ, thật sự....
Cậu lên đường, đến Dongbang quốc, chặng đường thật dài, nhưng không là gì cả....
Cuối cùng cũng đến...thật mệt mỏi...cậu mua một căn nhà nhỏ vùng ngoại ô kinh thành để trú thân và tính tiếp....
Và cái ngày định mệnh xoay chuyển đã đến, bánh xe tàn nhẫn của số phận đã khép vòng quay của nó, không ai có thể chống lại số phận, bởi vì, trên đời này không có ngoại lệ, không ai cả...
Một ngày thật chán, Jaejoong quay về từ chợ, cậu đổi một số thứ lấy đồ dùng hằng ngày, và dò tìm tin tức thêm, nhưng chẳng có gì mới cả, nhưng hôm nay, cậu thấy trong người thật khó chịu, một cảm giác kì cục mà cậu ko thích một tí nào...Đôi chân mày xinh đẹp cứ nhăn lại với nhau...bước chân đi nhanh trên con đường, tiếng leng keng của cái lắc nơi chân cậu nghe thật dễ chịu, cậu đã quen với nó...
Cậu dắt ngựa về ngôi nhà trong rừng...và cậu gặp một người lạ, những cảm xúc cứ đến với Jaejoong mà cậu ko biết đó là gì, cậu nhìn người đó, anh ta dang ngồi dựa vào gốc cây, đầu gục xuống, chân tay duỗi ra như bị tàn phế... mái tóc của anh ta chải cột lên một cách ẩu tả, nhưng vẫn mượt mà..người đó thật sang trọng, còn có vẻ uy nghiêm mà cậu chưa từng thấy...tóc mái đã che đi khuôn mặt...Jaejoong muốn nhìn khuôn mặt của anh ta, cậu tò mò...
Tò mò là một tính xấu của con người, thường thì người tò mò sẽ nhận được những kết cục thật chả hay tí nào, cũng như lúc nhỏ cậu đã từng tò mò lửa nóng như thế nào, và cậu đã biết khi đón nhận vết sẹo bỏng xấu xí dưới cổ tay trái của mình...
Nhưng cậu ko rời mắt ra khỏi người đó được, và cậu tiếp tục nhìn anh ta..
Đôi vai thật rộng...đai lưng cũng là màu đen, nó là loại bản rộng, ôm sát người, cả người anh ta, "đen thui"...đó là từ duy nhất Jeajoong nghĩ ra..nghe có vẻ buồn cười...
Người này mang một tông màu đen, màu của sự mạnh mẽ, khác hẳn tông màu nâu nhạt của Jaejoong...
Những thứ trái ngược sẽ thu hút nhau....
Jaejoong sững người khi nhìn vào thanh kiếm của anh ta, vỏ bọc kiếm màu đồng đậm hơn cái lắc chân của cậu, sao cái gì của anh ta cũng đậm chất hơn Jaejoong nhỉ...
Nhưng điều quan trọng, trên vỏ kiếm là hình khắc y như trên miếng ngọc, dấu khắc hoàng gia...
Trong người Jaejoong dâng lên nguồn khí nóng...hy vọng...căm tức...thù hận...phải chăng là những cảm giác này hoà vào nhau....và còn một cảm giác nữa, mà Jeajoong không biết nó là gì, và Jaejoong không thích cảm giác đó...nó, thật kì cục...
Và sự việc đã tiếp diễn theo cách mà Jaejoong không ngờ đến...
Cảm giác kì cục kia ngăn không cho lí trí Jaejoong hoạt động, thật bực bội, Jaejoong lúng túng, lần đầu tiên trong đời, cậu lúng túng...
Và những chuyện không ngờ đã diễn ra, anh ta đến nhà cậu, xin cậu cho ở lại...thật bất ngờ với cậu, cơ hội của cậu đã đến...
" Cũng tốt " -Jaejoong nghĩ-"trước khi mình có thể nghĩ ra bước tiếp theo thì cứ cho hắn ở lại "
Jaejoong lờ đi cảm giác kì lạ kia, cậu sẽ phải tiếp tục, phải tìm ra kẻ đó, và cho hắn một cái chết thảm khốc nhất..
Lúc tất cả hoàn thành, cũng là lúc cậu sẽ đến với cha mẹ mình...
" Chỉ là như vậy thôi.." -Jaejoong nghĩ-" Ta cho hắn ở lại để điều tra thêm, ko có gì khác cả"
Nhưng có đúng chỉ là như vậy thôi?
Không ai biết cả, trừ vị thần số phận, vị thần nhẫn tâm thích trêu đùa con người và mang đến bất hạnh cho họ...
Jaejoong thiếp đi...cậu thấy mơ hồ, thân người nhẹ bổng, cảm giác ấm áp như khi cậu ôm Hyori lại tràn về...
A/N:Đây là fic đầu tiên mình viết, nên mình nghĩ sẽ có nhiều thiếu sót vì mình chưa có kinh nghiệm, cám ơn các bạn vì đã đọc fic của mình, nếu được hãy cho mình ý kiến nha, com cho mình với~~~hehehe
Mong sẽ nhận được nhiều ý kiến đóng góp để mình có thể hoàn chỉnh fic~~mình đã đọc sữa lỗi type rồi, nhưng nếu còn lỗi thì nhắc mình nha, già rồi mắt kém~~hehe
Chap 2
Buổi sáng, Jaejoong tỉnh dậy, cậu đang nằm trên giường, Yunho đã biến mất.
Hụt hẫng...
Jaejoong thở dài, không biết anh đã đi đâu...
" Cạch"
Tay cậu va phải thanh kiếm của anh, thanh kiếm vẫn còn đây, vậy anh sẽ
còn quay về, Jaejoong tò mò, cậu cầm thanh kiếm của anh lên.
"Nặng"
Jaejoong không thể rời mắt khỏi cái dấu ấn hoàng gia trên vỏ gươm được, cậu chạm vào nó, bất giác những cảnh tượng xưa như hiện về, máu, một biển máu, cậu thấy trống rỗng, sợ hãi, khí lạnh toát ra từ thanh gươm như muốn nuốt chửng cậu....Jaejoong quăng thanh kiếm đi xuống giường.
"Cạchhh...ríttt..." -Tiếng lưỡi kiếm va vào bao kiếm, hai thứ kim loại chạm vào nhau, sắc lẻm, thật rợn người, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Jaejoong, cậu ghét nó-thanh kiếm đó, nó thật lạnh lẽo.
Jaejoong bước xuống giường, nhớ lại gương mặt của Yunho, cảm giác như ngực tràn lên một hơi ấm, nó xoáy cuộn con tim cậu...
Cảm giác này là gì, tại sao ta chưa bao giờ cảm thấy nó...
"Ghét"
Phải, cậu ghét cảm giác này, nó làm cậu không suy nghĩ được gì...Jaejoong thở dài...
" Ta làm sao thế này.."
Cậu lại bước ra thềm cửa hôm qua ngồi...một canh giờ, hai canh giờ, đầu óc trống rỗng, cả cái bụng nữa, cậu đói, nhưng cậu không muốn ăn...
Jaejoong lấy ngân lượng trong tủ và cái nón vải che mặt, cậu ra phố, cậu cần làm gì đó, cứ ngồi thế này, cảm giác càng khó chịu hơn.
------------Trên phố Dongbang---------
Hôm nay dường như náo nhiệt hơn mọi ngày, binh lính nhiều hơn, chúng đi tuần từng tốp, đông hơn mọi ngày...
Cậu ghé vào quán mì bên đường:
- Công tử, Người dùng mì ạ?
Cậu gật đầu.
- Xin hỏi dùng thêm gì không?
Cậu lắc.
- Có dùng rượu chứ ạ?
Cậu gật cái nữa. Người tiểu nhị thấy lạ lắm , cậu không mở miệng.
" Chắc cậu ta bị câm!" -người tiểu nhị nghĩ.
Jaejoong ngồi nghiêng người, cố ý quay sang bàn bên kia vì nghe họ đang nói chuyện rôm rả khác thường, cậu đoán có lẽ đang nói về chuyện binh lính tràn khắp phố, cậu muốn biết lí do.
- Thái tử xuất cung đó, binh lính nhiều như vậy mà!
- Ta nghe nói Ngài bỏ trốn đó, người ta nói Ngài đã giết Thái tử phi của mình, hình như cô ta ngoại tình mà!
- Không phải, ta nghe nói cô ta thắt cổ chết!
- Ta chỉ nghe nói vậy thôi!
- Nhưng Thái tử sao lại phải bỏ trốn?
- Ta không biết!
- Thái tử phi là con gái của trưởng lão trong Hội Đồng Nguyên Lão, có lẽ Ngài sợ chăng!
- Không thể nào, Thái tử mà biết sợ ư, ông không biết Ngài rồi!
- Nhưng Thái tử phi Yejin sao lại làm vậy, nàng đức độ lắm, sao lại dang díu được, không thể!
- Làm sao ta biết, ta cũng chỉ nghe nói thôi!
- ...........
Họ cứ bàn luận như vậy....
Jaejoong quay người lại, Yejin, ồ, vậy ra hắn là Thái tử!
Jaejoong cười, nụ cười hiếm hoi suốt hơn 7 năm nay...nụ cười mà bất cứ ai cũng mong được nhìn thấy, Dạ Hoả Điệp đang cười !
" Sắp có chuyện hay rồi đây" -Jaejoong nghĩ.
Về phần Yunho, sáng sớm anh đã đi khỏi nhà, anh cần bình tâm lại, anh lê bước vào rừng, dừng chân bên con suối, anh ngồi tựa người vào gốc cây....
-----------Flashback------------
Yejin là con gái của vị Trưởng lão có uy quyền nhất trong Hội Đồng Nguyên Lão .
Nước Dongbang của theo chế độ tam quyền, khi tham gia triều chính, người có quyền quyết định thứ nhất dĩ nhiên là Quốc Vương, thứ hai là Hoàng Hậu, thứ ba chính là Hội Đồng Nguyên Lão.
Hội Đồng Nguyên Lão gồm có 40 người, trong đó có 25 người là hoàng thân quốc thích, quý tộc, còn 15người còn lại là các vị quan, những người tài giỏi được tuyển lựa khắp đất nước qua các kì thi hàng năm.
Trong Hội Đồng Nguyên Lão hiện thời, đứng đầu là Trưởng lão Joongkok, ông có quyền lực lớn, ông thuộc về hoàng thất, là một người tài giỏi và trung thành với Quốc vương Junjin, cũng là cha của Yunho, bởi cả hai đã lớn lên cùng nhau và cũng không ít lần sát cánh bên nhau ở chiến trường.
Yunho và Yejin được hứa hôn từ nhỏ, khi cả hai còn chưa thành thai, bởi cả Junjin và Joongkok đều muốn kết thông gia, đó sẽ là liên kết quyền lực vững mạnh nhất...đôi bên đều có lợi, huống chi cả hai đã thân thiết như vậy rồi...
Nhưng nào đâu Yejin chỉ coi Yunho là người anh tốt, nàng không yêu Yunho...Hôn sự là do cha mẹ quyết định, nên nàng cũng không nghĩ nhiều, nàng sẽ lấy Yunho, phải, tương lai của nàng đã được quyết định. Từ bé, nàng được nuôi dạy như Thái Tử Phi tương lai, các nghi lễ trong cung, cách đối nhân xử thế, tất cả...
Mọi chuyện sẽ yên lành nếu như không có cái lần đó...Năm Yunho và Yejin tròn 18 tuồi, Yunho cùng hoàng huynh của mình là Dongwook đi du ngoạn vùng Bolero, vùng đất đỏ màu mỡ...
Yejin ở nhà một mình thật buồn chán,vì bình thường có Yunho chơi cùng nàng, nàng đã quyết định trốn đi chơi, cái quyết định táo bạo nhất mà nàng từng có...
Bởi khi Yunho trở về chính là ngày thành hôn, thành hôn rồi nàng sẽ bị giam cầm trong cung cấm mất, nếu lần này không đi, sẽ mãi mãi không được đi...
Nàng tự nhủ chỉ đi một ngày thôi, một ngày rồi nàng sẽ ngoan ngoãn trở về và làm lại Park Yejin, Thái Tử Phi tương lai...phải rồi, chỉ lần này thôi...
Yejin bỏ trốn khỏi phủ nhân lúc cha nàng lãnh chỉ đi cấp lương thực cho vùng Rainy Night đang bị bão lụt...
Khi nàng bước chân ra khỏi phủ cũng chính là lúc sa vào cái lưới nghiệt ngã của Thần số phận gian xảo...
Nàng đâu hay rằng quyết định này nàng sẽ phải đánh đổi bằng rất nhiều thứ...
Yejin thích lắm, nàng như chim sổ lồng, nàng du ngoạn ra vùng ngoại ô kinh thành, nhưng không may thay, nàng đã dính cơn mưa quái ác và té xuống vùng thung lũng Darkness-thung lũng của bộ tộc Y Dã.
Khi nàng tỉnh lại, thấy mình mẩy đau nhức, người ta kể nàng nghe mọi chuyện, nàng được cứu bởi Yoo Jaesuk, tộc trưởng của họ...
Suốt hai tuần, nàng được nhận được sự quan tâm chăm sóc của Jaesuk, cả hai đã yêu nhau, nàng yêu sự dịu dàng, tinh tế ở Jaesuk, cái mà nàng chưa bao giờ cảm thấy ở Yunho...
Y Dã là tộc sống ở ngoại ô Dongbang quốc, ngày xưa họ lang thang khắp nơi, họ đã xin Quốc Vương cho một mảnh đất định cư, Quốc Vương Junjin đồng ý, đổi lại họ phải cống hiến Y thuật cho Hoàng gia. Y Dã là bộ tộc kì quái, họ có y thuật thuộc hàng nhất đẳng, không có tộc nào hơn được, nhưng tương truyền, họ cũng dùng rất nhiều tà thuật bất chánh và tâm tính của những người trong tộc thật rất bất thường...
Nhưng Yejin không cảm thấy có gì bất thường, nàng thật thích ở đây, thích lắm...
Ngày Yunho trở về đã đến, nàng quay về cung, định sẽ xin Yunho huỷ hôn, nàng muốn cưới Jaesuk, và chỉ Jaesuk mà thôi...
Nhưng sự việc nào đâu có dễ dàng như vậy, tất cả đã hoàn toàn trái ngược với dự định của nàng...
Yunho là Thái tử, Ngài có tính chiếm hữu rất cao, Ngài có tài, ngạo mạn, xem thường tất cả, đó là điều bình thường và hiển nhiên...và quan trọng, Ngài chỉ mới 18 tuổi, cái tuổi bồng bột, lớn cũng chẳng lớn, mà nhỏ cũng không nhỏ...
Yunho đã tức giận khi Yejin xin huỷ hôn, không thể, Yejin chỉ có thể là của Yunho, chỉ có thể là vậy...Ngài đã làm một việc không ngờ, Ngài cưỡng bức Yejin...
Và hôn lễ diễn ra bình thường.....nhưng từ lúc đó, người ta đã không còn thấy nụ cười trong sáng của Yejin thêm một lần nào nữa...
Jaesuk đáng thương không hề biết điều đó, bởi anh có biết Yejin là ai đâu, anh cứ mãi chờ với một niềm tin nàng sẽ quay về...
Thái tử phi Yejin từ đó không cười, không còn đùa giỡn như trước nữa, nàng chỉ ở trong cung, sinh hoạt như người bị mất hồn...
Yunho đau lòng lắm, Ngài có yêu Yejin không, thật Ngài không biết, chỉ biết khi thấy Yejin vậy, Ngài rất đau, nhưng Ngài là vậy, cái Ngài muốn sẽ mãi là của Ngài...
Năm năm trôi qua, Thái tử phi vẫn vậy, Quốc vương bố cáo ai có thể làm nàng cười sẽ trọng thưởng, nhưng không có ai làm được cả...
Năm thứ sáu, một lần Jaesuk vào cung trị bệnh cho hoàng gia đã nhìn thấy nàng, tình yêu của Jaesuk...Yejin bừng tỉnh, nàng chạy trốn Jaesuk, nàng đã bị vấy bẩn...nhưng họ đã tha thứ cho nhau...
Họ bày kế cho Yejin đến chữa bệnh ở chỗ Jaesuk, hai người bên nhau, sống với nhau vui vẻ được nữa năm, đó là những tháng ngày hạnh phúc, nhưng Yunho biết chuyện, Ngài bắt quả tang hai con người kia đang quan hệ với nhau....Yunho đau lòng, tức giận, Ngài lôi Yejin vào cung, chém chết Jaesuk tại chỗ, tộc Y Dã bị hình phạt khổ sai toàn tộc, đày làm nô lệ mãi mãi....
Một lần nữa, chàng ta làm tan nát con tim Yejin....
Sáng hôm sau người ta tìm thấy xác Thái tử phi ngoài vườn thượng uyển, nơi mà nàng và Jaesuk gặp lại sau 5 năm....
---------------End fb-----------------
Yunho nghĩ về ngày xưa, nếu anh không đi Bolero có lẽ sẽ không như hiện giờ....
-----------Yunho's pov--------------
Ta yêu Yejin, phải, ta yêu nàng ấy, chính như vậy ta mới đau như thế này...
Hối hận, ta hối hận ư....
Không, là cảm giác đau khổ...
-----------End pov-------------------
- Ưh.....
Yunho nắm bóp chặt ngực mình, anh khó thở, cảm giác như ai đó cứ siết chặt con tim vậy....
Nước mắt Yunho lại rơi xuống...
"Yejin, ta xin lỗi, Yejin, thực sự xin lỗi nàng...."
Thực chất Yunho không muốn mọi chuyện như thế, anh không muốn cưỡng bức Yejin, nhưng chính mắt Yunho thấy Yejin quan hệ với kẻ đó, anh đã không kiềm được tức giận, anh muốn đánh dấu, anh muốn Yejin là của anh, phải, ngay từ đầu, Yejin đã là của anh rồi!
Yunho thiếp đi bên con suối, tiếng nước róc rách bên tai thật dễ chịu....
------Ở nhà Jaejoong-----------------
Chiều tối...
"Anh ta vẫn chưa trở về" -Jaejoong nghĩ.
Jaejoong không thích nói chuyện, ngay cả với Hyori tỷ cũng vậy, dù tận đáy lòng Jaejoong rất biết ơn và quý trọng tỷ ấy...Yunho là người đầu tiên cậu nói chuyện nhiều như vậy, cậu không biết vì sao nữa....
Cậu lại thừ người ra, không biết làm gì, cậu ghé mắt, dải lụa đỏ, phải rồi, đã rất lâu cậu chưa múa, cảm giác rạo rực tràn về, cậu thích múa, mỗi lần tung dải lụa lên, cậu thấy mình nhẹ bỗng, cảm giác khoan khoái...
Nhưng dù điệu múa đẹp đến mấy, Jaejoong vẫn không bao giờ thấy thoã mãn cả, khoảng trống trong lòng cậu chưa bao giờ được lấp đầy....
Hyori tỷ đã từng nói với cậu, khi tỷ ấy hoàn thành một giai điệu, tỷ ấy sẽ rất vui sướng, tỷ nói không biết tại sao, có lẽ vì nhìn thấy nụ cười, ánh mắt của những người xem tỷ múa, tỷ ấy thấy rất thoã mãn, cảm giác như hơi ấm tràn vào tim, cả con người được lấp đầy vậy...
Jaejoong chưa bao giờ cảm nhận được những điều đó...Khi điệu nhạc vang lên, Jaejoong chỉ đơn thuần theo bản năng, cậu múa, những lúc đó, cậu không suy nghĩ gì, chỉ đơn giản là làm theo những gì cậu muốn, bởi thế, điệu múa của Jaejoong luôn rất khác biệt, cậu không bao giờ múa một điệu hai lần cả, bởi chính cậu cũng không ý thức được bản thân lúc đó đang làm gì....
Có lẽ vì vậy đã làm nên một Dạ hoả điệp.....
Cậu khẽ cười, nhưng chỉ là ở trong suy nghĩ, khuôn mặt ấy vẫn không mang nét biểu cảm gì, chỉ có chăng là đôi mắt ánh lên vài tia sáng....
Jaejoong cầm dải lụa, cậu đi đến bãi cỏ kế con suối trong rừng, chỉ nơi ấy có cỏ êm vì cậu để chân trần để múa, và tiếng suối róc rách như tiếng nhạc nữa, cậu thích nơi ấy, căn cứ địa bí mật của Jaejoong....
--------------------
Bên con suối, căn-cứ-địa-không-còn-bí-mật của Jaejoong xinh đẹp, Yunho đã tỉnh giấc, anh nhức đầu vì ngủ nhiều quá..
Có lẽ anh nên về căn nhà đó, anh đói rồi!
Yunho đứng lên, phủi bụi bẩn trên quần áo, anh quay người đi, trong lúc này, anh nhìn thấy một cảnh tượng mà anh thề rằng, suốt đời này anh không thể quên được!
Jaejoong đã thấy con suối, cậu khẽ cười, tiếng suối nghe thật dễ chịu, đêm nay trăng sáng quá, sáng hết cả nơi này, ánh trăng chiếu xuống làm cho nước suối trong lấp lánh hơn....thật đẹp...
Jaejoong đẩy hai chiếc giày ra khỏi chân, cậu tháo cái đai lưng bó sát người ra, áo cậu bung ra..
Thật vướng víu!
Cậu cởi luôn chiếc áo khoác ngoài, làn da sáng phản chiếu lại ánh trăng, nhìn cậu thật "trong suốt", mong manh...
Trên người Jaejoong chỉ còn lại lớp áo màu trắng, cậu nới cái dây thắt lưng trong ra...dễ chịu hơn rồi..
Jaejoong không thích quần áo, nó bó chặt người cậu, chà sát lên da cậu, cậu không thích bị bó buộc như vậy...
Gió rừng thổi qua, cậu kéo cái dây buộc tóc, mái tóc nâu dài tung lên trong gió, chảy xuống lưng cậu, ngực cậu khi cơn gió bỏ đi....
Yunho lặng người, anh tự hỏi đó có phải tiên nữ hạ giới để tẩy trần trong nước suối chăng, hay anh đã đi lạc đến chốn thần tiên nào....
Anh sững sờ, bất ngờ, choáng váng, anh không tin vào đôi mắt mình nữa rồi...Thật kì diệu, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh, anh rùng mình...
Yunho không còn lí trí nữa rồi, anh bước tới, tay đặt lên thân cây, anh lặng người đi định bước tiếp...
Bỗng Jaejoong ngẩng mặt lên, cậu cảm thấy như có ai đó nhìn mình, đôi mắt nâu chớp chớp đáng yêu đến lạ lùng, cậu quét mắt ra khu rừng rộng, không có ai cả, cậu khẽ lắc đầu...
Yunho vừa thấy người đó ngẩng lên đã vội nép mình sau thân cây, tim anh đập dữ dội, anh cảm thấy như mình đang làm một việc thật xấu xa...mồ hôi anh tuôn ra, ướt đẫm tay, cả khuôn mặt, cả người Yunho...thật nóng bức..!
Anh sợ người đó thấy mình, anh hối hận sao mà bước tới gần như vậy, thật ngốc nghếch, anh vừa lo như thế, lại vừa tò mò muốn nhìn tiếp, nhưng anh sợ nếu ló mặt ra người đó thấy thì sẽ làm sao đây, lỡ người đó biến mất thì sao, nếu là tiên nữ thật, lỡ bay mất thì sao...
Muốn nhìn tiếp mà lại không dám, đánh liều một phen, anh từ từ ghé mắt lên...
"Aaa, thật may, người đó không thấy ta!!" -Anh khẽ reo lên trong bụng, anh reo lên, phải rồi, từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ reo lên cả, ngay cả khi lần đầu anh anh săn được một con thú rừng to ngất ngưởng...cái lần đó phụ hoàng hứa sẽ ban cho anh tất cả cống vật năm, khi đó anh 13 tuổi...
Về phần Jaejoong, cậu thấy thật rạo rực, những cơn gió đêm cứ lướt qua người cậu, khẽ chạm lên thân thể cậu, vuốt nhẹ mái tóc cậu, cậu thích như thế....
Jaejoong lấy dải lụa của mình ra, quay người đi, dải lụa tung bay lên, vút thẳng như muốn nối mặt đất với bầu trời cao kia, nhưng có lẽ nó nhận thấy mình không thể, nên thất vọng rơi nhẹ xuống...
Tiếng suối róc rách như tiếng cô gái đang khóc vì nhớ người yêu, nó vang lên khắp khu rừng, vọng lại, nghe càng thêm não nề...rồi nó hoà với tiếng leng keng nơi chân cậu, tạo nên một âm điệu thê lương đến rợn người....
Jaejoong đã bắt được mạch cảm xúc, cậu nhắm đôi mắt lại, thả tự do cho thân thể để nó tham gia vào giai điệu kia...
Yunho nhìn, nhìn không chớp mắt, đôi mắt anh ngày càng mở to hơn, thật kì diệu...Nước Dongbang của anh có 5 kì quan, đây hẳn là cái thứ 6....Không, không thể so sánh như vậy, vậy là quá tầm thường...
Đây cũng không phải là tiên cảnh, nó hơn rất nhiều, anh muốn ghi lại nó, nhưng nào có bất cứ từ nào có thể diễn tả, anh muốn vẽ lại, nhưng có loại giấy mực nào xứng đáng chứ...
Anh cảm thấy điệu vũ này thật lạ, nó khác hẳn so với tất cả các điệu vũ anh đã từng coi...Người đó thật nhẹ nhàng, mịn màng, dải lụa và người như một thân thể, đôi lúc thật mềm mại và ngọt ngào như mật ong cống phẩm mà anh từng ăn, uyển chuyển như nước, len lõi qua các khe đá nhỏ, thoang thoảng mát lạnh như chạm vào hòn đá nhỏ trong suối...
Nhưng đột nhiên tất cả lại bùng cháy mãnh liệt, nó thiêu đốt con tim anh, thiêu đốt đôi mắt anh, lí trí của anh, làm cho anh trống rỗng đến tội nghiệp...
Từng bước nhảy đau thương như xé tim anh ra từng mảnh, nỗi đau đớn toát ra khắp thân người của người đó, dải lụa đỏ kia như dòng máu bao bọc con người nhỏ bé đó lại, nó khẽ chạm cái lắc chân của người, tham lam mò lên đôi chân thon thả, vòng qua cái eo nhỏ, quấn lấy cái cổ xinh xinh và tướt lấy mái tóc mượt mà....
Anh ước....
...Ước chi mình chính là dải lụa đó để có thể chạm vào người....anh thề rằng có thể đánh đổi tất cả để một lần khẽ chạm vào thân thể đó, nếu trên đời thực có ác quỷ, anh sẽ bán tất cả những gì của anh mà nó muốn để một lần biến thành dải lụa trên đôi tay người đó, ngay cả khi ác quỷ đó muốn linh hồn anh, anh thề trên con tim anh, trên chính mạng sống anh...Lúc này, anh không cần gì cả rồi, anh có thể chết vì đã quá mãn nguyện....
Điệu vũ vẫn đang tiếp diễn, cả khu rừng im lặng khác thường như thể mọi sinh vật đều đang im lặng thưởng thức khung cảnh ấy....
Anh sợ tiếng thở của mình sẽ làm người ấy giật mình...anh sợ người đó nghe thấy nhịp tim thình thịch của anh...
Người bước từng bước trên bãi cỏ thấm đẫm sương đêm, người như một con bướm đêm đang bay đến bông hoa hút mật, người đã hút lấy tâm hồn ta rồi, người bay đi và vương lại một ít phấn trên đôi cánh bướm lộng lẫy đó trên cánh hoa, trên tâm hồn ta......người bay đi và không ngước nhìn nụ hoa đã héo hon tàn tạ vì bị tước lấy tinh tuý-những giọt mật ngọt mà người đã hút lấy...ta muốn ngửi hương thơm của phấn trên cánh bướm đó...ta muốn...!
Yunho muốn người đó!
" Lengkeng lengkeng..." -Tiếng chuông nhỏ nơi chân cậu vang lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro