Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

i'll go to hell to set you free.


⛓️

dabi đã tỉnh được hai tuần rồi, chí ít thì đó là những gì mà hawks được biết. và rốt cuộc cậu đã không gặp dabi trong suốt thời gian qua, lần cuối họ nhìn thấy nhau là khoảng một tháng trước. dĩ nhiên không phải kể từ lúc...

hawks chớp mắt, mãi cho đến khi cậu quay trở lại với hiện thực, trở lại căn phòng rộng lớn nhưng cũng chẳng kém phần lạnh lẽo trong trụ sở của ủy ban; được đặt ở nơi mà nhiệt độ bầu không khí xuống thấp như vậy khiến cậu có cảm giác như đang ở trong một khoảng không trống rỗng, chơi vơi và vô định. cậu đứng bên ngoài văn phòng cho đến khi cánh cửa mở ra, và điều đó có nghĩa là hawks được phép vào.

ngài chủ tịch ngồi ngay trước mặt cậu, tĩnh lặng như một bức tranh được hoạ bằng những nét mực tàu đầy u tối — tưởng chừng chẳng hề để tâm chút gì đến tất cả những chuyện đã xảy ra. "ồ, hawks," bà nói như thể không biết rằng cậu đang đứng ở cửa, giọng nói đều đều và thiếu đi độ ấm. "tôi vốn đang định hẹn gặp cậu đây."

hawks nhớ lại lý do về việc tại sao cậu lại xâm phạm thời gian quý giá của bà. "xin ngài hãy xem xét lại quyết định trước đó." cậu cúi thấp người, sống lưng đau nhức vì những chấn thương chưa kịp lành sau cuộc chiến. "tôi có thể yêu cầu anh ấy cung cấp thông tin cho chúng ta. vậy nên làm ơn, thưa ngài." cậu đã gửi một vài yêu cầu lên ủy ban trước đó nhưng không được chấp thuận, giờ đây hawks không ngại ngần việc quỳ xuống và cầu xin dưới chân chủ tịch nếu tình thế ép buộc cậu phải làm vâỵ.

ngài chủ tịch vẫn ngồi trên ghế và không có lấy một tiếng động. điều đó luôn khiến hawks cảm thấy khâm phục bà từ tận đáy lòng; về việc rốt cuộc bà có thể im lặng đến mức nào, ngay cả với đôi cánh đầy sức mạnh mà cậu đã từng có trước đây, vẫn thật khó để giữ được bình tĩnh. cậu ép mình phải dồn sự cảnh giác vào nét mặt của bà với số lượng lông vũ ít ỏi còn lại trên lưng. và dù cậu có cố gắng dỗ dành những chiếc lông của mình như thế nào đi chăng nữa thì hiển nhiên chúng vẫn không thể mọc lại như cũ được. thay vì chìm trong tiếc nuối, hawks cố nhìn xuyên qua tấm thảm trải trên sàn nhà mà không cần đến sự trợ giúp của lông vũ, đốt cháy những suy nghĩ của cậu về dabi, và trái tim gần như nhức nhối bởi những lời cậu chưa thể thốt ra được khỏi đôi môi mím chặt.

kể từ khi nhận ra ý nghĩa của những câu từ giấu kín ấy, lần đầu tiên sau nhiều năm, hawks tưởng chừng như bản thân đã quên mất cách hít thở; với hai lá phổi nghẽn lại đầy đau nhức, và lồng ngực thì nặng nề như thể phải gồng gánh tảng đá nặng cả nghìn cân. trước khi được đào tạo để trở thành anh hùng chuyên nghiệp, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, với trí óc hoàn toàn mù mịt trước thế giới và cả những gì khốc liệt nhất mà nó có thể tạo ra.

có lẽ cậu cần năm phút. hoặc chí ít là năm giây.

cậu cần một chút thời gian. chỉ một chút thôi.

“hawks,” ngài chủ tịch rốt cuộc cũng lên tiếng sau một hồi lâu im lặng. cậu gần như không dám ngước lên. "tôi biết mối quan hệ của cậu và gã tội phạm đó là như thế nào." một cảm giác lạnh lẽo chảy dọc sống lưng hawks, cậu nín thở khi cảm nhận được những bàn tay vô hình và cứng như đá chầm chậm siết chặt lấy cổ mình. bà tiếp tục: "tôi hoan nghênh lòng kiên cường, cả việc sẵn sàng từ bỏ những điều đáng quý như thế vì cuộc sống tốt đẹp của cộng đồng; nhưng tôi cho rằng mối quan tâm của cậu đối với nhiệm vụ nên kết thúc tại đây. cậu còn có những việc khác phải lo lắng". bà nhặt một tập hồ sơ dày cộp những giấy và lật sơ qua các trang hồ sơ. bà nói chuyện với cậu, hỏi người hướng dẫn của cậu về tình trạng của đôi cánh, rằng liệu năng lực của hawks có đang ở trạng thái tốt nhất hay là không. dẫu vậy, không một lời nào họ thốt ra lọt được vào tai cậu.

"chủ tịch." hawks nói, giọng điệu nghe chừng khá bình tĩnh, hoặc cậu chỉ đang cố để nó nghe ‘có vẻ như thế’. cậu có ảo giác rằng từng sợi cơ và cả những thớ thịt trong cơ thể mình bị róc sạch ra khi cậu ngước nhìn lên bà qua chiếc kính chắn, ghim chặt lấy bà qua ánh nhìn và hàng mi của mình, đôi cánh cậu rung lên trong làn gió thậm chí còn không tồn tại, sẵn sàng tấn công vị lãnh đạo cao quý của mình bất cứ lúc nào. "quyết định nằm ở ngài."

cậu đã nỗ lực rèn luyện gần như suốt cuộc đời mình. ngài chủ tịch nhìn chằm chằm hawks, và rồi có thứ gì đó lóe lên trên khuôn mặt lạnh lẽo. một cái gì đấy không hẳn là nỗi sợ, hay đúng hơn là một âm mưu đầy vụ lợi khác. khi còn trẻ, cậu đã từng nghĩ rằng khuôn mặt của bà chứa đựng niềm tự hào, và hơn thế nữa là một chút tình mẫu tử, một sự kết nối — dù nó mong manh chẳng khác nào ngọn đèn dầu sắp bị nhấn chìm trong cơn bão tố. cậu gắng sức tìm kiếm nó từ một nơi nào khác, không phải ở hai người phụ nữ đã đóng vai trò xuyên suốt cuộc đời mình, chỉ bởi vì cả hai đều không có hơi ấm.

chết tiệt, mãi cho đến vài tháng trước, cậu vẫn cho rằng đó là ánh mắt đầy ắp chia sẻ giữa những người đồng đội, và cậu là một trong những người nằm vùng đáng tin cậy của bà. bất kể nó là loại kết nối như thế nào, hawks cũng sẽ chấp nhận. cuối cùng thì cậu cũng nhận ra rằng mình chỉ là một kẻ được nuôi dạy trong bóng tối, một khoản đầu tư. một công cụ. và giờ đây ánh mắt bà đang lặng lẽ đánh giá công dụng mà cậu còn có thể mang lại. lớp sương mù vỡ ra và hawks đã có thể nhìn rõ sự thật.

"tôi hiểu rồi." ngài chủ tịch đặt tờ báo cáo xuống và im lặng nhìn cậu. hawks không lên tiếng, vẫn giữ chặt hơi thở nặng nề trong hai lá phổi mình. “nếu vậy,” bà trầm ngâm, “tôi nghĩ mình có thể làm được điều gì đó.” đó là điều gần như chắc chắn, bà vẫn còn có thể mang lại lợi ích cho hawks. đôi mắt trống rỗng của bà nheo lại, và đôi môi bà trễ xuống nặng nề. “đừng làm điều gì đáng tiếc như nagant.”

tầm mắt của hawks quay trở lại tấm thảm và đôi cánh cậu cứng đờ chỉ trong một khoảnh khắc. "dĩ nhiên là không."

“vậy thì,” bà đặt tập tài liệu của anh ở đâu đó trên mép bàn và gõ móng tay lên nó. cộc, cộc, cộc — âm thanh duy nhất mà bà tạo ra. "vấn đề giữa chúng ta kết thúc tại đây."

"cảm ơn vì đã cân nhắc, thưa ngài." hawks đứng dậy và nhẹ nhàng đóng cánh cửa sau lưng lại trước khi rời khỏi, cố lơ đi những nhịp đập dồn dập đến nghẹt thở đang trào ra như thác lũ.




⛓️




rốt cuộc thì hawks cũng không phải đợi lâu.

thông báo nằm ngay trên bàn làm việc của cậu. ở ngay đó. cậu cầm nó lên bằng những ngón tay không đeo găng và lướt ngón tay cái trên lớp phong bao bọc ngoài trước khi xé nó ra, bỏ qua phần hoa văn ở đầu văn kiện mà đi thẳng vào phần trọng tâm của lá thư.

quyền thẩm vấn đã được phê duyệt.

cuối cùng hawks cũng có thể đến đó. ít nhất thì giờ cậu được cho phép, nếu lại bị chặn lại lần nữa, cậu không chắc mình có thể sẽ làm ra chuyện tồi tệ đến mức nào nữa. nhưng điều đó hiển nhiên chẳng còn quan trọng vào lúc này. cậu còn nhiều việc phải làm. hawks gần như ước gì ủy ban mất nhiều thời gian hơn để trả lời, và cậu đọc thêm một số thứ khác; chà, cậu có đủ thời gian để chuẩn bị cho đến cuộc họp của họ. hawks hạ cánh tay xuống và thở dài, tim đập thình thịch trong lồng ngực. cậu chậm rãi nhìn quanh lần nữa, nhận ra chẳng có lấy một thứ gì đó cần gói ghém lại trong căn hộ lớn hơn mức cần thiết của mình.

một tiếng cười chua chát bật ra khỏi cuống họng, và nó khiến trái tim cậu thắt lại, bị quăng quật khắp lồng ngực và vang lên những tiếng kêu lộp cộp của một con chim ruồi. ủy ban cấp cho hawks một căn hộ lớn như thể họ mong đợi cậu sẽ có người ở cùng ngay cả khi điều đó không được cho phép. và quá nhiều giấy tờ để bất kì người tỉnh táo nào cũng có thể ký. cậu không cần bất cứ thứ gì trong ngôi nhà này, chẳng thứ gì có giá trị, hawks sẽ không quay lại đây. cùng với dabi.

cậu đặt tờ thông báo xuống và bước ra ban công, trượt cánh cửa kính nặng nề và gần như quên mất chuyện khóa nó lại đằng sau lưng. đã lâu rồi cậu không có lý do để làm vậy. sau khi chỉnh lại chiếc kính chắn nằm trên sống mũi, hawks cất cánh và bay vụt đi giữa bầu trời đầy sao. việc đóng gói đồ đạc sẽ là một tín hiệu đầy rõ ràng đánh thẳng vào những nghi ngờ của ủy ban, nhưng chắc hẳn họ sẽ không cho rằng cậu táo bạo đến mức rắp tâm thực hiện tất cả những chuyện này; thêm nữa, ủy ban dường như quá kiêu ngạo khi nghĩ rằng hawks thậm chí còn chẳng thể tự mình suy nghĩ. ít nhất thì cậu cũng đang mong đợi điều đó sẽ xảy ra.

sau khi đáp xuống một mái nhà, cậu nhấp vào trang Charon’s obol, một cách khá ổn để có thể ra khỏi đất nước này. rõ ràng là cậu cần một khoản phí cho hai người, và cho cả những tập tin mà hawks không thể tự mình truy cập được.

cậu quay gót, sự thiếu kiên nhẫn hằn lên trên khuôn mặt. “bắt tôi chờ đợi cũng không đem lại bất cứ lợi ích gì, cho cả hai chúng ta.” và cậu đã đợi đủ lâu rồi. hawks nhìn chằm chằm vào bóng tối, thu hẹp phạm vi đến một khu vực cụ thể. cậu có thể nghe thấy tiếng thở, nhưng đôi mắt cậu dường như đã lướt qua một thứ gì đó — ai đó — cậu có thể cảm nhận được việc mình đang ‘nhìn thấy’ một người nào đó.

"yeh, có vẻ như tin đồn cũng chỉ là tin đồn thôi." một giọng nói ranh mãnh lọt vào tai cậu, cuối cùng hawks cũng thấy được người mà cậu đang tìm kiếm ⁠— đội mũ trùm đầu, khuôn mặt chìm trong bóng tối và hầu như không thể nào nhận ra. "mày vẫn sắc sảo y như những gì tao được biết, anh hùng." hắn gọi cậu bằng cái danh ‘anh hùng’ — giống như dabi đã từng, cùng với đó là một tiếng rít đầy ghê tởm, vì rằng những điều cậu đã và sắp làm sẽ chẳng khác nào một cái tát mạnh thật đau điếng vào nền xã hội anh hùng.

"tao sẽ coi đó là một lời khen." hawks quyết định phớt lờ những lời chỉ trích của tên tội phạm, cậu gần như đã phải vật lộn để ghi lại giọng nói, khuôn mặt hay bất cứ thứ gì nơi hắn có thể giúp cậu nhận ra hắn vào những lần gặp sau. tên tội phạm vẫn đứng yên trước mắt hawks nhưng cậu hầu như chỉ có thể cảm nhận được hắn qua những giác quan sắc bén của loài ưng vuốt nhọn. “giải quyết chuyện này nhanh gọn nào.” dường như có nhiều người đang kéo đến gần họ hơn, luồn lách trong bóng tối.

“mày có thứ đó đúng chứ?” đoàn người cùng ngâm nga một câu hát có cùng nhịp điệu ở phía bên trong tầng trệt u ám. hawks không thể trả lời, lông mày cậu nhíu chặt. ủy ban sẽ sớm nhận ra việc cậu chủ động cắt đứt liên lạc, đây rõ ràng không phải là một ý kiến hay. thế nhưng hawks không thể từ bỏ, mặc cho chính bản thân cậu thấu tỏ hơn ai hết những rủi ro mà việc này mang lại.

tên tội phạm giấu mặt đưa tay ra và hawks phải mất một lúc mới nhận ra rằng hắn đang cầm thứ gì đó. cậu với lấy chiếc túi với ý định kiểm tra vật thể được đựng phía bên trong, nhưng tên tội phạm đã nhanh chóng nhấc nó lên. “ah ah.” ngón tay trỏ của gã chỉ vào hawks như thể cậu là một đứa trẻ đáng bị mắng. “tao không thể giao cái này ra dễ dàng như thế được đâu, anh hùng. để tao kiểm tra thứ mày mang đến.”

“chắc chắn rồi, tao chỉ có một câu hỏi thôi.” hawks đút tay vào túi áo và lười nhác lục tìm như thể cậu đang phải vắt óc nhớ xem nó được cất ở trong tay nào. “phải thừa nhận rằng tao gần như không thể nhìn thấy mày, siêu năng tuyệt vời đấy. mày nên cảm thấy may mắn vì nó không phải là một thứ gì đó quá đáng chú ý.”  hawks cảm nhận được những sợi lông nhọn hoắt trên lưng hắn dựng đứng lên trong chốc lát, như thể muốn cau mày với hawks vì lời khen đầy mỉa mai của cậu. cậu rút ổ cứng ra từ trong túi áo và nghịch nó giữa những ngón tay, lật nó qua lại để thu hút sự chú ý của tên tội phạm. "nếu siêu năng của mày thật sự rất hữu dụng, tại sao mày không thử tự mình lấy nó nhỉ?"

tên tội phạm không di chuyển nhưng dường như hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để tấn công hawks nếu điều đó trở nên cần thiết, đôi cánh đỏ thẫm của cậu dang rộng giữa bầu trời đêm hiu hắt ánh sao. “về dị năng của tao,” hắn bắt đầu, “mày thấy đấy, nó có thể khiến tao trở nên vô hình trong mắt người khác.” hình bóng của hắn khẽ dao động như thể ảo ảnh nhập nhoè, và hawks rút một vài chiếc lông vũ từ đôi cánh, chúng rơi xuống như thể những chiếc lá vàng lay lắt sắp rời đi vào đầu mùa thu, nhưng chúng không thử tấn công tên tội phạm hay làm bất cứ điều gì khác, gần như thận trọng quay trở lại bên cạnh hawks. "nhưng nhà tù sẽ có những nhân viên giám sát camera, họ sẽ nhanh chóng phát hiện ra những dạng dị năng như của tao. tuy nhiên, anh hùng ạ, bởi vì mày biết tất cả những điều này nên tao sẽ nói." tên tội phạm cười toe toét, để hawks nhìn thấy đường cong đầy ngạo nghễ hiện diện trên đôi môi mỏng của mình. "đó sẽ là một chuyến đi đầy thú vị đấy, hawks. số hai đã ở đây rồi, và mày cũng chính là kẻ cho phép tao đột nhập vào đó. chúa ơi, tao hào hứng đến độ ngứa ngáy chân tay rồi đây.”

hawks cảm thấy có thứ gì bật ra khỏi cổ họng mình trước cả khi cậu kịp nhận ra đó là gì. tiếng cười. chỉ là một tiếng cười thuần khiết. hình ảnh về một nhà kho mốc meo ẩm thấp hiện lên trong tâm trí hawks khiến các giác quan của cậu trở nên ngứa ngáy; và giữa khung cảnh hoang tàn ấy, cậu nhìn thấy dabi đang lười nhác nhún vai trước mặt mình. "mày đã giết gã anh hùng đó?" gã thốt lên. "ể, thế nào? có phải là cái cảm giác nhộn nhạo trong dạ dày và khiến cho chân tay mày ngứa ngáy không? tuyệt thật đấy.”

“lũ chúng mày đều rất tò mò về thứ này phải không?” hawks hất thiết bị trên tay lên không trung, ngay lập tức một chiếc lông vũ bay vút qua và cướp lấy chiếc túi trong khi tên tội phạm đang bị phân tâm. sau khi cẩn thận kiểm tra vật thể phía bên trong chiếc túi, cậu thư thả gật đầu với chính mình. "tao sẽ tận dụng tốt điều này. và rất vui được hợp tác với mày." hawks cúi đầu chào trước khi nhanh chóng bay vụt đi. cậu đã vạch ra kế hoạch này trong khi tìm kiếm các tệp tài liệu được yêu cầu. anh chàng đó là một cái bóng mờ nhạt thèm khát quyền lực, sẵn sàng sử dụng giáo phái của mình như một đội quân trong việc càn quét tất cả những nơi hắn đi qua và điên cuồng kích cầu chiến tranh chỉ bởi vì hắn hào hứng với việc đó. vai trò của hawks tại ủy ban sẽ sớm chấm dứt, nhưng nếu ủy ban quyết định nhổ tận gốc giáo phái này trước khi chúng trở thành mối đe dọa thực sự, hawks sẽ không ngần ngại bẻ gập đôi cánh của chúng trước cả khi chúng kịp bay lên.

chiếc túi trên tay cậu nóng ran như thể sắp bùng cháy qua lớp găng tay. có lẽ hawks cần thêm một vài điểm dừng nữa.




⛓️





trong khi hawks vẫn đang lo sợ về những gì sẽ xảy đến trong khoảng thời gian từ giờ cho tới lúc cậu gặp dabi, thì có vẻ như dòng thời gian đã trôi đi một cách chóng mặt. và đêm cuối cùng trước buổi thẩm vấn cũng đã đến.

cậu đi đi lại lại suốt đêm, không cách nào chợp mắt bởi những suy nghĩ rối ren đang quay cuồng trong tâm trí và trong suốt cả những ngày tăm tối đã đi qua. cậu có thể cảm nhận được từng tế bào thần kinh đang căng ra trong não mình, xương cốt kêu răng rắc sau những ngày dài làm việc không ngừng nghỉ. rõ là hawks còn từng làm những việc tệ hơn và lâu hơn thế này, nhưng mỗi lần hình ảnh về chiếc áo khoác đen dài rách rưới cùng những sợi tóc trắng xác xơ tung bay giữa khung cảnh hoang tàn đổ nát hiện lên trong tâm trí — tất cả những gì liên quan đến gã đều khiến cậu đau đớn đến độ nghẹt thở. màn đêm dai dẳng ấp ôm lấy đôi cánh thẫm đỏ, cậu để cho đôi mắt và trái tim rệu rã của mình được nghỉ ngơi đôi chút. nhưng trước khi hawks có thể thực sự chìm vào giấc ngủ, cậu lại bị đánh thức — bởi bình minh, và bởi tất cả những chuyện cậu sắp phải đối mặt. có lẽ cậu sẽ chẳng tài nào bình tĩnh nổi cho đến khi tận mắt nhìn thấy dabi, một lần nữa nghe được giọng nói của gã. hawks cười tự giễu.

cậu đã chuẩn bị sẵn sàng ⁠— thẻ ra vào và cả bản hồ sơ cậu được nhận một tuần trước, nó ghi rõ khoảng thời gian mà gã còn có thể sống. họ dẫn hawks xuống một hành lang dài, bóng đèn điện chòng chọc trên cao thì ngắc ngoải và đầy lạnh lẽo, những bức tường trắng vô trùng giống như căn phòng của ngài chủ tịch ủy ban — thứ làm sống lưng cậu gần như căng cứng ngay khi vừa bước vào. nhưng nếu không có gì sai sót, cậu chỉ ở đây để thẩm vấn một tên tội phạm tên dabi. cậu chỉ ở đây để đào sâu vào những bí mật mà todoroki touya đã luôn giấu kín. và có khi là của cả chính hawks nữa.

"chuẩn bị đi." viên cảnh sát kéo tâm trí cậu về lại nơi nó nên được đặt và ra hiệu cho cậu quay đầu về phía cửa, trong khi tay đã tra chìa khóa.

hawks biết điều gì sẽ xảy ra. và cậu vẫn chưa sẵn sàng.

qua tấm kính mờ, dabi bị xích vào lan can giường bệnh, các mảnh cơ thể được chắp vá lại đủ để gã có thể bị giết bất cứ lúc nào theo điều kiện của ủy ban; trong suốt khoảng thời gian ấy, đầu óc gã vẫn đang quay cuồng. gã ngồi uể oải, đầu gục xuống như thể định hôn lên đầu gối trầy xước của mình, rề rà kéo cổ tay bị trói theo một nhịp điệu lặp lại hết sức chậm rãi. rõ là hai tay gã đã hoàn toàn vô dụng, việc di chuyển chúng cốt chỉ để lãng phí thời gian và làm gì đó với đôi tay sần sùi những vết khâu vá. dabi dường như đang nuôi dưỡng một cơn giận dữ đầy tràn ra dưới còng, cậu chẳng còn muốn làm bất cứ điều gì khác ngoài việc nghiêng người về phía trước và xoa dịu những đớn đau của gã bằng một nụ hôn.

nhưng hawks không thể. họ bị ngăn cách bởi một tấm kính chắn dày đến đáng ghét, và cậu thậm chí còn không thể cảm nhận được nhịp tim của chính mình. hawks nhìn viên cảnh sát, anh ta thở dài trước khi nghiêng người, ấn giữ nút và gọi dabi qua một chiếc micro nhỏ.

"dabi. dabi, có nghe thấy không? cậu có khách đấy." không một phản ứng. “dabi,” viên cảnh sát lại nói, giọng điệu chán nản như thể đang nói chuyện với một đứa trẻ luôn luôn chống đối. "hawks đến đây để gặp cậu này." đôi mắt cậu thấy rõ ràng khoảnh khắc dabi sững người nhưng không nhìn đi đâu khác ngoài đôi chân, và khuôn mặt vẫn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào khác.

"huh," viên cảnh sát mỉm cười như thể anh ta đang ở trong phòng giam của dabi và mặt đối mặt với gã. hawks kiềm chế cảm giác muốn đập mặt vào kính và cảm nhận tiếng xương sọ vỡ vụn kêu răng rắc vang lên trong não.

"chuyện gì vậy nhỉ." anh ta nhấn giữ nút lần nữa. "dabi, hôm nay cậu có hợp tác không ?" một lần nữa, dỗ dành cứ như thể gã là một đứa trẻ vậy. dabi cuối cùng cũng giương đôi mắt xám xịt của mình lên và nhìn theo hướng mà âm thanh phát ra, gã không thể nhìn thấy hawks sau tấm kính nhưng đôi con ngươi vẫn đang chăm chú tìm kiếm bóng dáng vị anh hùng trẻ tuổi. đôi môi gã hé mở và khẽ mấp máy nhưng không có bất cứ thanh âm nào được bật ra. viên cảnh sát thoáng giật mình, anh ta vội vã nhấn một nút khác, trong micro chỉ còn đọng lại những tiếng vo ve tĩnh lặng. “cậu ta không trả lời.” viên cảnh sát thở dài trước khi phần cuối câu nói của dabi vang lên trong tâm trí cậu.

"-nghe nó nói." tim hawks đập thình thịch, giọng nói trầm khàn lạ lùng của gã khiến tâm trí cậu điêu đứng. giọng gã nghe yếu nhớt và có vẻ xa cách qua micro, và âm thanh ấy dường như đang liên tục kéo dãn khoảng cách giữa họ.

“hắn ta muốn nghe tôi nói.” hawks đáp lại vẻ mặt bối rối của viên cảnh sát. cậu đã có đủ nhiều năm quan sát khẩu hình miệng từ xa để biết gã đang muốn nói điều gì. sự căng thẳng trong không khí ngày càng hiện rõ, tấm kính chắn dày cộp dường như bóp nghẹt cả tiếng vo ve đều đều của đèn huỳnh quang trên đầu. hawks đứng lặng người, đôi mắt cậu dán chặt vào tấm gương một chiều ngăn cách mình với dabi. viên cảnh sát vẫn yên tĩnh bên cạnh cậu — một nhân vật nghiêm nghị trong bộ đồng phục, quan sát cảnh tượng đang diễn ra trong phòng thẩm vấn với vẻ mặt thờ ơ.

hawks nghiêng người về phía trước, tay cậu ấn giữ vào nút liên lạc của bộ đàm một cách có chủ ý. “dabi,” cậu nói, giọng điệu của cậu hiện giờ là sự pha trộn có kiểm soát giữa quyền lực và sự thuyết phục. "chúng ta cần nói chuyện, mặt đối mặt."

một khoảnh khắc im lặng kéo dài đến vặn vẹo, và nặng trĩu đợi chờ. sau đó, qua tấm kính, đầu dabi ngẩng lên cao hơn, mắt gã dán chặt vào hawks qua tấm kính. thế rồi một nụ cười chậm rãi lạnh căm lướt nhanh trên khuôn mặt gã, không chạm tới đáy mắt gã nhưng dường như đã nói lên tất thảy những hỗn loạn đang nhảy múa bên trong.

viên cảnh sát di chuyển gần như ngay lập tức, vẫn giữ nguyên vẻ bàng quan thờ ơ trên khuôn mặt. “cậu chắc chắn về điều này chứ?” anh ta hỏi, giọng điệu lộ rõ vẻ hoài nghi.

hawks không hề dao động. "tôi biết mình đang làm gì. cho tôi vào."

với một cái nhún vai nhẹ bẫng như thể muốn nói 'cậu cũng thật biết cách rước hoạ vào thân', viên cảnh sát nhập mật mã và cánh cửa phòng giam nặng nề mở ra.

hawks không chần chừ. cậu bước qua vạch ngăn cách, cánh cửa đóng lại sau lưng cậu với một tiếng ‘cạch’ đầy dứt khoát vang vọng bên tai. căn phòng phía trong thật quá đỗi ảm đạm, màu trắng vô trùng của những bức tường dường như tương phản hoàn toàn với bóng tối đang bao trùm lấy thân xác dabi. hawks có thể cảm nhận được sức nặng trong ánh mắt gã, và gần như cũng có thể nghe thấy tiếng bánh răng cót két quay trong tâm trí dabi khi gã âm thầm đánh giá người hùng đang đứng trân trân trước mặt mình.

nó đây rồi. khoảnh khắc của sự thật. hawks đã tranh đấu với chính bản thân, bẻ cong những quy tắc của xã hội anh hùng và đi đến bờ vực thẳm chỉ vì điều này. giờ đây, đứng trước dabi, cậu biết rằng đây là đích đến của mọi sự hy sinh, và cả những vết sẹo đóng vảy đầy nham nhở. rồi khi cánh cửa đóng lại, tiếng ổ khóa vang lên, hawks nhận ra rằng dù có bất kì chuyện gì xảy đến tiếp theo đây, nó cũng sẽ khiến cho cậu không cách nào quay đầu được nữa. một sự thật khắc nghiệt bày ra trần trụi trước mắt cậu, bóng đèn huỳnh quang treo trên trần nhà tạo ra thứ ánh sáng kỳ lạ làm lu mờ những màu sắc khác và chiếu rọi tất thảy những điều người ta vẫn giấu kín. ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu hawks và in bóng cậu xuống nền nhà cũng độc một màu trắng, chừa chỗ cho những bí mật ẩn sâu kín kẽ dưới lớp da người. tia sáng chói loá soi rạng đôi mắt cậu, vẫn không ngừng bấu víu lấy từng tấc da trên cơ thể họ, giống như sự giám sát mà hawks và dabi đang phải chịu — và sự thật là nó không mang lại bất cứ sự an ủi nào, điều này chỉ khiến cho họ càng nhận thức rõ thêm những sự thật đầy kệch cỡm về tình huống mà họ đang phải gánh chịu.

hawks bước sâu hơn vào trong căn phòng kín với bốn bức tường trắng nhợt nhạt, cánh cửa đóng lại bởi lớp mật mã cuối cùng, một tiếng ‘cạch’ nhẹ bẫng vang lên sau lưng cậu. một thứ âm thanh có vẻ quá nhẹ nhàng so với sức nặng của bầu không khí. đôi mắt sắc bén và thấu tỏ của dabi — vẫn luôn chăm chú dõi theo từng cử động của hawks, dường như nụ cười ngắc ngoải đầy nham nhở không hề biến mất khỏi khuôn mặt gã. không có tấm kính dày nào chắn ở giữa, vì lẽ ấy nên hawks có thể thấy được đôi mắt gã đã từ màu xanh trong veo của dòng sông pha lê chuyển sang màu xám ảm đạm và xỉn màu như thế nào. chúng chìm đắm trong nỗi ám ảnh.

“trông mày cứ như ma ấy nhỉ.” giọng dabi khàn đặc, nhưng về độ sắc bén thì không thể nhầm lẫn được. cậu có thể nghe thấy giọng điệu mỉa mai ẩn sau những câu từ mà gã vừa thốt ra.

hawks tiến đến gần và dừng lại ngoài tầm với của gã. không chắc là bởi vì thái độ hăm doạ từ phía dabi hay vì chính sự kiềm chế của bản thân cậu, mà hawks cũng không có ý định phân tách rạch ròi hai vấn đề ấy. “tiếc quá nhỉ, tao vẫn sống nhăn răng đây,” cậu trả lời, giọng đều đều bất chấp sự hỗn loạn đang cuộn trào bên trong.

dabi nghiêng đầu, sợi xích kêu leng keng đầy nặng nề. "ồ, vậy là họ cho chim bay vào xem thú trong lồng hả? ở đây có trò gì vậy anh hùng?"

hawks bỏ qua ý tứ mỉa mai trong câu hỏi của gã. "tao ở đây để nói chuyện, dabi. chỉ nói chuyện thôi."

trong một khoảnh khắc, vẻ ngoài của dabi dần trở nên nao núng, nhìn thoáng qua giống như có thứ gì đó dễ bị dập nát đầy đau đớn trong ánh mắt gã. "nói đi," gã lặp lại, như thể không hiểu được những lời chính bản thân vừa thốt ra. "ngay bây giờ à?"

“chính xác,” hawks khẳng định chắc nịch và kéo một chiếc ghế lại gần mình, những chiếc chân kim loại cọ vào sàn kêu lên những tiếng ken két đầy chói tai. "có vẻ như chúng ta có rất nhiều điều cần phải thảo luận đấy." căn phòng tràn ngập sự căng thẳng lạnh căm. đây là khởi điểm cho một cuộc trò chuyện có thể dẫn đến bất cứ đâu, hoặc là hòa giải khúc mắc trong êm đềm, hoặc là hoặc xung đột gay gắt hơn thế nữa. nhưng đây cũng chính là một cơ hội quý giá và là tất cả những gì hawks cần để có thể thoát ra. chỉ một cơ hội thôi.

hai má cậu nóng bừng dưới cái nhìn của dabi, hơi nóng chạy xuống cổ và lưng và cho làm đôi cánh của cậu tê cứng lại. vết sẹo run lên như thể nhắc nhở cho cậu nhớ về sự hiện diện của chính nó, một tiếng vang trầm bổng đến từ quá khứ. sự hiện diện của nó còn hơn cả một dấu ấn; đó là ký ức đã khắc sâu vào nơi da thịt cậu, một lời nhắc nhở vĩnh viễn về sự phản bội và những nỗi đau. hawks có thể cảm nhận được sự trỗi dậy chứa đầy khắc khoải của nó, một đường lửa chạy dọc theo sườn trái nơi khuôn mặt cậu, một con đường còn sót lại minh chứng cho những giận dữ và hận thù được khắc sâu vào thân thể cậu bởi ngọn lửa của dabi. trong cuộc chiến giữa hai người tại dinh thự trên núi gunga, dabi gần như đã đốt cháy da thịt của mình, không chỉ để đả thương cậu mà còn để tiết lộ sự thật ⁠— rằng lòng trung thành của hawks, và cả danh tính của cậu đều đang bị gã giám sát chặt chẽ. sức nóng tại thời điểm ấy là quá lớn, nỗi đau tưởng chừng chỉ là thứ yếu sau cú sốc trước lời nói của dabi, tiếng gã rít lên trong không khí còn nóng hơn cả ngọn lửa.

“tao chưa bao giờ tin tưởng mày,” dabi đã nói thế, và với những lời lẽ đó, gã đã thiêu rụi không chỉ thể xác cậu mà dường như ở đâu đó trong lồng ngực hawks có thứ gì đó vặn vẹo nứt ra để rồi rơi vỡ tan tành. ngay thời khắc này đây, khi một lần nữa đối mặt với dabi, vết sẹo kia chính là minh chứng cho những gì đã xảy ra giữa họ, ranh giới của anh hùng và tội phạm, của tin tưởng và dối lừa. nó là một vết thương hở đã sớm đóng vảy nhưng những day dứt vẫn in hằn trong từng tấc da thịt, một lời nhắc nhở dai dẳng về cái giá phải trả của những lời nói dối không hoàn toàn là dối trá — hawks quá sợ hãi khi phải đối mặt với sự thật, về những gì đang xảy ra ở phía bên kia cái ranh giới tốt đẹp mà cậu đã luôn bước đi hàng ngày.

và quan trọng hơn tất thảy, khi nhìn vào đôi mắt rời rạc và đầy vụn vỡ của dabi, cậu biết rằng mình không thể buông tay. cậu đã từng chịu đựng ngọn lửa cháy bỏng bao trùm đôi cánh, chịu đựng nỗi đau đớn đến rã rời xương tủy, và cả sự phản bội. cậu bước ra ngoài với đầy rẫy những vết sẹo chằng chịt in trên da thịt và ngay nơi trái tim vẫn dang dở nhịp đập, nhưng cậu có quá nhiều sai lầm phải sửa chữa trước khi quyết định tập trung vào bản thân.

ngay khi hawks chuẩn bị lên tiếng, dabi ngắt lời cậu. "tắt chúng đi." gã nhìn xuyên qua tấm kính một chiều và khiến hawks phải nhìn theo, cậu ra hiệu cho họ cắt đường dây ghi âm. căn phòng chìm trong sự im lặng sâu sắc và nặng nề hơn, âm thanh duy nhất hiện hữu bên tai cậu bây giờ là tiếng vo ve nhẹ nhàng của ngọn đèn huỳnh quang chòng chọc trên cao. hawks có thể cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí khi sợi dây kết nối cuối cùng với thế giới bên ngoài bị cắt đứt. nơi này bây giờ chỉ còn lại cậu và dabi, không lính canh, không một con mắt tò mò nào khác, không có lấy sự phán xét hay chỉ trích của bất kỳ ai — chỉ còn lại thực tại trần trụi và tàn khốc đến độ tang thương.

những sợi dây xích trên người dabi kêu lên lạch cạch khi gã di chuyển, một dấu hiệu kín đáo về sự thả lỏng của cơ thể gã, không khó để hawks có thể nhận ra. “tốt hơn hết,” gã rít lên, từng âm thanh trầm thấp phát ra qua kẽ răng. “chúng ta không cần đến khán giả.” giờ thì cậu bắt đầu thấy khó khăn trong việc lựa chọn xem mình muốn một căn phòng sáng sủa với đầy rẫy những âm thanh ồn ào chói tai hay là im ắng đến rùng rợn hơn.

hawks khẽ gật đầu, vẻ mặt gần như là kín đáo. “mày không muốn họ nghe về những gì ta đang định nói nhỉ.” giọng cậu đều đều, đó không phải một câu hỏi, hawks hiểu rõ tính cách của gã hơn thế.

khóe miệng dabi nhếch lên thành một nụ cười tự mãn, vẫn là cái điệu bộ thách thức đặc trưng mà cậu đã luôn ghi nhớ. "mày vẫn luôn nhạy bén như vậy nhỉ, anh hùng. hay tao nên gọi mày là keigo?”

khoảnh khắc tên cậu bay vút ra từ miệng gã,  đầu óc hawks gần như choáng váng, nó chẳng khác nào một lời nhắc nhở thầm lặng về thứ cảm giác thân quen giữa họ và những rào cản mà họ đã vượt qua. “dabi,” cậu thoáng bối rối, thế nhưng cái tên đó có lẽ đã trở nên quá xa lạ đối với cậu lúc này, không còn lại gì ngoài độc một vẻ dối trá đầy trơ tráo. “touya,” hawks sửa lại, và cái tên cậu vừa thốt ra dừng lại lơ lửng trong không khí, một cây cầu mờ nhạt thiếu chắc chắn bắc ngang qua vực thẳm cheo leo ngăn cách họ.

dabi — touya — ngẩng đầu lên, hawks bắt gặp ánh mắt gã, và đôi con ngươi gã bùng cháy ngọn lửa rập rờn mãnh liệt, trái ngược với tình trạng yếu ớt của cơ thể. “cuối cùng thì mày cũng đã tới tận đây. rốt cuộc mày muốn làm gì, keigo?"

hawks hít một hơi thật sâu, sức nặng của những lựa chọn đè nặng lên vai cậu. điều này mang lại quá nhiều đau đớn và nghẹt thở. "tao muốn làm gì à, một điều mà cả hai ta sẽ không bao giờ có thể.” cậu thừa nhận. "tao cần câu trả lời. một lời giải thích, một lý do."

“lý do? cho cái gì?" giọng touya trầm xuống, một lời thách thức đầy ngạo mạn được gói gọn trong tiếng thì thầm.

"lý do cho tất cả mọi chuyện," hawks trả lời. "tại sao lại là mày, tại sao lại là tao, và tại sao lại là chúng ta." câu hỏi cậu vừa đặt ra chẳng khác nào một vết thương hở vẫn còn đương rướm máu — từng dòng từng dòng đỏ thẫm ứa ra, thấm đẫm vạt áo, nhỏ giọt xuống sàn nhà lạnh lẽo trắng phau; và câu trả lời cũng chính là một tấm băng gạc sạch sẽ nặc mùi thuốc không ai chịu đưa ra. bầu không khí chìm trong nỗi im lặng dai dẳng, hai con người bị ràng buộc bởi nỗi đau, bởi một thứ tình yêu vặn vẹo mà không ai trong số họ có thể vùng thoát ra. cuộc trò chuyện này có thể dẫn tới nhiều hệ quả nặng nề khác, hàn gắn những nứt vỡ của một mối quan hệ không tên hoặc tệ hơn là phá hủy tất cả mọi thứ mà cậu đã dày công gây dựng nên. hawks biết rằng mối đe dọa chưa bao giờ cao hơn thế, nhưng cậu đã sẵn sàng, sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì xảy đến dù nó có tồi tệ đến mức nào, sẵn sàng lắng nghe khoảnh khắc của sự thật, và sẵn sàng bộc bạch chính mình. dẫu vậy, hawks không thể ngăn bản thân sợ hãi. bởi đích đến của câu chuyện này không phải chỉ là một cuộc chiến đẫm máu, những vết sẹo liền chẳng còn dai dẳng cơn đau hay những bí mật câm lặng chìm sâu trong màn đêm vô tận. đây là câu chuyện về họ, về những gì còn sót lại khi ngọn lửa đã tắt và khói tan đi.

bầu không khí trở nên yên ắng và tách biệt hoàn toàn với bên ngoài; nhiệt độ trong căn phòng xuống thấp, gần như lạnh lẽo, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng hawks, là cái lạnh buốt nhân tạo được lắp đặt với mục đích kiểm soát cảm xúc và ép buộc đầu óc người ta phải tỉnh táo — một lời nhắc nhở cho cậu nhớ về bản chất của những gông cùm xiềng xích áp đặt đang tràn ngập trong không gian. đôi mắt touya thoáng nheo lại, nụ cười tự mãn vẫn treo trên môi khi gã nhận ra sự căng thẳng của hawks. cái lạnh lẽo của căn phòng dường như ngày một tăng lên; và khi gã nhìn kĩ, ánh sáng vô trùng của đèn huỳnh quang treo lơ lửng phía trên trần nhà nhấp nháy trong giây lát, tạo ra một cái bóng ngắn nhàn nhạt in hằn lên khuôn mặt cậu.

“mày vừa nói về điều mà hai ta đều không bao giờ có thể?” giọng điệu của touya là sự pha trộn giữa mỉa mai và tò mò thực sự. “đãi ngộ tuyệt đấy, keigo.” hawks vẫn im lặng, mặc touya tiếp tục nói bất cứ điều gì gã muốn. “câu trả lời ấy à?” gã lại di chuyển, những sợi xích kêu lên leng keng trong căn phòng yên tĩnh. "lũ anh hùng và câu trả lời của chúng mày. lũ chúng mày luôn nghĩ rằng mọi thứ đều có thể buộc lại được bằng một chiếc nơ nhỏ gọn gàng."

"tao là một người lạc quan." nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống thêm một độ nữa, và hawks cố cưỡng lại ý muốn xoa tay cho ấm. ánh mắt của touya lướt qua da cậu sắc bén, và hawks gần như có thể cảm nhận được nó đang đâm xuyên qua cả cơn ớn lạnh.

"chà, dù sao chúng ta cũng đã ở đây, và vì mày là đứa tạo ra tất cả những rắc rối này," touya nghiêng người về phía trước một cách có chừng mực, dừng lại ở ngưỡng mà sự kiềm chế của gã cho phép, "tao sẽ chiều ý mày. đặt câu hỏi đi, keigo. nhưng mà ấy, có một số sự thật còn cháy bỏng hơn những gì ngọn lửa của tao đã từng có thể đấy." những ngọn đèn huỳnh quang kêu vo vo phía trên, lại là một lời nhắc nhở xuyên suốt về môi trường nhân tạo đang giam giữ họ, nhưng cuộc trò chuyện giữa họ gần như chẳng có lấy một chút dấu vết nào của sự giả tạo. nó thô, nó có thật và nó đầy tàn khốc. hawks biết đây là thời điểm mà cậu đã luôn chờ đợi, và cậu sẵn sàng lao vào ngọn lửa đang cháy rực từng mảng sự thật, dù bất kể giá nào.

câu hỏi thốt ra như thể được treo lơ lửng trong không khí, hiện diện rõ ràng trong căn phòng nhân tạo lạnh lẽo. giọng của keigo gần như là thì thầm, nhưng nó mang nặng những uất nghẹn kéo dài suốt bao năm tháng, của những trận chiến khốc liệt diễn ra nơi thực tại lẫn trong tâm trí và cả trái tim. “sau tất cả những gì đã xảy ra giữa chúng ta, có cái nào là thật không, touya? có cái nào là tình yêu không?”

tiếng cười của touya sắc như một mảnh thủy tinh cứa sâu vào da thịt. "là thật?" gã lặp lại, tông giọng tăng cao đến mức không thể khống chế được. “mày đang hỏi liệu có cái nào là thật không?" những sợi xích va vào nhau kêu leng keng khi gã ngửa đầu ra sau, tiếng cười nơi gã chẳng khác nào một bản giao hưởng đầy cay đắng tràn ngập cả căn phòng. tiếng cười không có lấy một chút hài hước, nó thấm đẫm những đau đớn và hoài nghi.

keigo im lặng nhìn, trái tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, những nhịp trống hy vọng xen lẫn sợ hãi. cậu đứng dậy và bước lại gần touya, quên đi cái lạnh lẽo thấu xương của căn phòng, ánh sáng nhân tạo gay gắt đổ bóng lên gương mặt cậu. “touya” cậu gọi, giọng điệu kiên quyết, cắt ngang tiếng cười nơi gã. “dừng lại đi. tao cần biết. không, tao phải biết.”

cuối cùng tiếng cười của touya cũng ngừng, gã gục đầu xuống, hơi thở khò khè đứt quãng. và khi gã lần nữa ngước mắt lên, trong đôi mắt xanh u buồn ấy có một vệt ươn ướt mà ánh đèn huỳnh quang phản chiếu được, chúng lấp lánh như những vì sao. “keigo,” giọng touya thô ráp, không chút giả tạo. "đó là sự thật. tất cả đều là sự thật. mẹ kiếp, sự thật duy nhất tồn tại trong cái thế giới chết tiệt này." giọng gã run rẩy.

keigo thở dốc và dường như trong giây lát, căn phòng trở nên ấm áp hơn, ánh sáng cũng bớt gay gắt hơn. cuối cùng thì họ chỉ là người trần mắt thịt, được kết nối với nhau bởi một điều gì đó; bất chấp quá khứ, tội lỗi và cả nỗi đau của họ. một sự thật không cần thiết phải bộc bạch thành lời, thế nhưng giờ nó đã được nói ra, và nó đang treo lơ lửng giữa họ tựa bong bóng xà phòng trong căn phòng trắng nhợt im ắng. và keigo đã có được câu trả lời cho mình.

cậu đưa tay ra, giọng điệu gần như nhẹ nhõm với một nụ cười mỉm treo trên môi. "đi thôi. rời khỏi đây."

touya chớp mắt nhìn cậu. "mày đang nói cái đéo gì— họ nhốt tao ở đây và bảo rằng tao là bệnh nhân tâm thần." gã lắc đầu, mệt mỏi gục xuống. “little bird, đây là điều mà ngay cả mày cũng không thể làm được đâu.”

bàn tay của keigo vẫn dang ra đầy kiên quyết, như một lời đề nghị thầm lặng trong căn phòng kín bốn bức tường trắng phau. "tao biết họ nói gì," cậu trả lời, giọng đều đều. "nhưng tao không bảo mày tin vào họ, touya. tao đã bảo rằng hãy tin vào tao kia mà." cậu gần như nài nỉ bằng đôi mắt của mình, và họ chỉ có một cơ hội duy nhất cho điều này.

touya nhìn chằm chằm vào bàn tay vươn ra của cậu, một thứ cảm xúc lẫn lộn đan xen hiện lên trên khuôn mặt gã. "bỏ trốn?" gã hỏi, giọng nói nặng trĩu những hoài nghi. “mày thực sự nghĩ chúng ta có thể rời khỏi đây được à?”

“đó không phải là điều tao đang nghĩ,” keigo nói, ánh mắt không hề dao động. “mà đó là những gì tao sẽ làm. và tao sẵn sàng làm bất cứ điều gì có thể." cậu đã chuẩn bị tất cả những gì cậu có thể. “chúng ta thậm chí còn chưa đến tartarus, đừng bi quan quá thế.”

đôi mắt touya găm chặt lên dáng hình keigo, tìm kiếm lời nói dối, tìm kiếm những gì trơ tráo hơn nơi cậu. nhưng tất cả những gì gã thấy được là sự quyết tâm, một sự quyết tâm mãnh liệt dường như còn cháy sáng hơn cả ánh đèn huỳnh quang kẽo kẹt phía trên trần nhà. một cách chậm rãi, và gần như do dự, touya đưa tay ra, đưa tay về phía keigo. “mày điên rồi,” gã thì thầm, nhưng trong giọng gã đâu đó có một chút ngạc nhiên, một chút hy vọng mà trước đây chưa từng có. ngón tay họ chạm nhau, và trong khoảnh khắc, nhiệt độ trong phòng dường như không còn liên quan, ánh sáng cũng chẳng còn quan trọng. họ không phải là anh hùng hay tội phạm — hay bất cứ ai khác trong thời điểm này; họ chỉ là keigo và touya, hai tâm hồn vụn vỡ vượt qua thứ ranh giới cheo leo đã ngăn cách trái tim và cả đôi tay họ.

“đi thôi,” keigo lại nói, và lần này, những ngón tay của touya nắm lấy tay cậu, như một lời đồng thuận thầm lặng nhưng có sức thuyết phục lớn hơn bất kỳ lời nói nào trên đời.

tiếng chuông báo động đột ngột vang lên đập tan cái yên ắng giả dối của căn phòng, một âm thanh chói tai đánh thẳng vào đại não touya, khiến nồng độ adrenaline gần như tăng vọt lên trong huyết quản gã. những thanh âm vồn vã, tiếng rên rỉ không ngừng vang vọng sau bốn bức tường trắng, khiến những ngọn đèn huỳnh quang dường như nhấp nháy trong hoảng loạn.

bàn tay của keigo theo bản năng siết chặt lấy tay gã — một phản xạ hoàn toàn tự nhiên trong vô thức trước những hỗn loạn đang nổ ra xung quanh họ trước cả khi cậu kịp nhận ra. “bây giờ hoặc không bao giờ,” cậu hét lên giữa tiếng chuông báo động, và mắt cậu dán chặt vào touya. một tiếng còi trầm bổng báo hiệu cho sự kết thúc của kế hoạch thầm lặng vữa diễn ra chỉ trong khoảnh khắc và giờ cũng chính là lúc hawks phải bắt đầu hành động. câu chuyện dần đi đến hồi kết, họ không thể quay đầu được nữa. và với hai bàn tay nắm chặt, họ nhận thức được một sự thật không thể thay đổi; rằng cuộc đời, tương lai của họ sẽ không còn có thể tách rời được nữa.

“đưa tao ra khỏi đây.” touya lắc cổ tay ra hiệu và keigo khẽ buông một tiếng cười khúc khích, chuông báo động vẫn kêu lên inh ỏi đằng sau bức tường trắng trong khi lông vũ của keigo nhanh chóng hành động, chúng nhanh đến độ khó nhận thấy được bằng mắt thường. từng dải xích trói rơi leng keng xuống sàn nhà, và trong khoảnh khắc, thế giới bỗng nhiên thu hẹp lại vừa đủ cho khoảng không giữa họ, máu nhỏ giọt trên cổ tay mềm mại của gã như một lời nhắc nhở đầy chân thật về những chuyện vừa mới xảy ra.

bàn tay của touya ấm áp trong tay cậu, thật khác biệt so với cái lạnh lẽo muôn trùng mà căn phòng mang lại. tim keigo đập thình thịch trong lồng ngực như thể hoà vào làm một với nhịp chuông báo động. trước khi có cơ hội cúi xuống hôn lên những vệt máu thẫm đỏ, giữa ánh đèn hấp háy treo lơ lửng trên trần nhà và tiếng chuông báo động kêu inh ỏi bên tai, touya kéo họ lại gần nhau. lồng ngực gã đập mạnh vào bả vai keigo, khiến gã phải nhíu mày đầy đau đớn trước khi điều chỉnh lại nhịp thở. thế rồi đột nhiên keigo bay vụt lên, ngay khi bốn bức tường trắng nứt toác ra và vỡ vụn từng mảng lớn. tiếng cười yếu ớt của touya vang vọng bên tai cậu, và cuối cùng keigo cũng có thể đặt một nụ hôn xoa dịu lên đôi môi khô khốc của gã, giữa khung cảnh hỗn loạn, ngay lúc mặt trời vừa kịp lên cao.

cùng với tiếng chuông báo động về cuộc đào thoát ngoạn mục của họ, touya và cậu sẽ phải đối mặt với tất cả những hậu quả nặng nề khác. nhưng dù cho có bất cứ điều gì xảy ra đi chăng nữa, họ sẽ làm, cùng nhau.






end.





.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro