
Chương 37.
Tập phát sóng Đoan Ngọ này là lúc bọn họ ở Ý, khi ấy trong đoàn xảy ra một ít mâu thuẫn nhỏ, nơi bọn họ muốn đến khác nhau, thế nên mỗi người tranh chấp vài câu. Mà khán giả xem như phát hiện, mỗi lần trong đoàn cãi nhau, hai anh em Phó Tri Bách và Hạ Tức đều ở bên cạnh hóng hớt, lúc này cũng vậy.
Phó Tri Bách từ tập đầu tiên đã là một hình tượng cuồng anh trai, anh trai hắn nói gì hắn sẽ nghe nấy, anh trai hắn không muốn làm, hắn tuyệt đối không xen vào. Hạ Tức vừa nghe thấy cãi nhau đã đau đầu trốn ra xa, người khác nói cái gì anh cũng đồng ý, mà chỉ cần anh đồng ý, Phó Tri Bách nhất định nghe theo.
Bên kia đang vì chuyện đi đâu trước mà cãi cọ khí thế ngất trời, bọn họ bên này, em trai bóc vỏ kẹo, lấy một viên kẹo cho anh trai. Anh trai chê quá ngọt, lắc đầu nói không cần, em trai liền nhích lại gần, lấy lòng nói không phải ngọt, là chua. Anh trai nghe hắn nói vậy thì há miệng, ngoan ngoãn ăn.
Phần hậu kỳ khá thú vị, hai cảnh được quay đi quay lại, một bên là số phận của Beethoven¹, một bên là bản dạ khúc của Schubert². Tối hôm đó, hot search "Hai người ăn kẹo" leo lên top đầu.
Trong suốt hành trình, Hạ Tức không tranh chấp với ai. Trong túi anh bỏ rất nhiều thuốc, từ băng cá nhân đến thuốc say tàu xe anh đều mang theo, thấy người đồng hành có gì không thoải mái, anh liền đưa thuốc cho Phó Tri Bách, bảo hắn cho họ.
Khi bọn họ ở trong homestay, anh sẽ là người đầu tiên thức dậy vào lúc trời vừa hửng sáng, bắt đầu nấu bữa sáng cho cả hai. Phó Tri Bách ở trước mặt anh trai mình, giống như một đứa trẻ khổng lồ, ngáp ngắn ngáp dài đi theo, tựa vào cửa phòng bếp, bộ dạng ngái ngủ.
Bất kể ở đâu, chỉ cần thấy quá đông người hay chỗ quá cao, hắn đều sẽ nhắc nhở anh một câu chú ý an toàn.
Những điều này trong quá trình du lịch được coi là điều nhỏ nhặt, bản thân họ không nhận ra, nhưng khi trong chương trình, được phóng to bởi máy quay, làm cho mọi người cảm thấy rất ấm áp.
Đúng như dự đoán của Hoàng Dương, bất cứ ai nhìn thấy Hạ Tức đều sẽ thích anh.
Hiện tại quả thật là rất nhiều người rất nhiều người thích Hạ Tức. Ngoại trừ... cha mẹ anh.
Lúc Phó Tri Bách nhận được điện thoại của Phó Liên Văn, đang cùng anh trai và trợ lý ăn cơm.
Là Hạ Tức nấu, nguyên liệu là Hoàng Dương mua, sau khi mua về Hạ Tức thuận tiện bảo Hoàng Dương ở lại ăn cơm. Hoàng Dương bây giờ lá gan phình to, dưới ánh mắt giết người của Phó Tri Bách mà vẫn dám ở lại.
Phó Tri Bách nhìn màn hình điện thoại liền buông đũa xuống. Nói đến cũng buồn cười, sau khi thấy được số điện thoại của ba hắn, nét hiền từ quen thuộc trên gương mặt nháy mắt biến mất sạch sẽ. Hắn đi đến cửa sổ, nhìn ra ngoài, lạnh lùng nói, "Ba."
Phó Liên Văn hỏi han hắn qua điện thoại, trò chuyện việc nhà thêm mấy câu. Phó Tri Bách có chút không kiên nhẫn, quay đầu lại nhìn, Hoàng Dương thừa dịp hắn rời đi đang điên cuồng gắp thức ăn, hắn mím môi, trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì không?"
Phó Liên Văn dừng một chút, thấp giọng nói: "Mẹ con muốn Hạ Tức trở về một chuyến, cùng nhau ăn một bữa cơm được không?"
Phó Tri Bách ngẩn người, trầm mặc mấy giây, hắn nói: "Chuyện này, con phải hỏi anh trước đã."
Hoàng Dương ăn cơm trưa, nếm thử món ăn do Hạ Tức nấu, ý còn chưa thỏa mãn, có lẽ còn muốn mặt dày ở lại tới bữa tối, ở nhà bọn họ hơn nửa ngày cũng không chịu đi, cuối cùng bị Phó Tri Bách đuổi ra ngoài.
Chờ Hoàng Dương đi rồi, Phó Tri Bách đem chuyện vừa rồi Phó Liên Văn nói trong điện thoại nói cho Hạ Tức, "Ngày mốt ba muốn chúng ta đến ăn cơm, anh có muốn đi không?"
Hạ Tức chầm chậm mở to hai mắt, không dám tin nhìn Phó Tri Bách. Phó Tri Bách nhìn chăm chú anh, bổ sung: "Em không muốn đi lắm, nhưng nếu anh muốn đi, em sẽ cùng anh về."
Hạ Tức trầm tư hồi lâu, tay anh đặt ở bên trái lồng ngực, đè xuống nhè nhẹ, anh thấp giọng nói: "Họ muốn gặp anh sao?"
"Ừm, họ nói như vậy đấy."
Hạ Tức không biết mình bị làm sao, anh có hơi muốn khóc, kỳ thực anh lừa Phó Tri Bách, anh nói mình đều quên ký ức trước kia, nhưng thật ra không phải. Anh nhớ cha mẹ mình, khi còn nhỏ, cha mẹ sẽ nắm tay anh, đi bộ trong bóng cây, mẹ ngồi xổm xuống, dùng khăn tay lau má cho anh. Nắng le lói qua kẽ lá rơi lốm đốm xuống, anh ngẩng đầu lên, nhìn cha mẹ trong vầng sáng, họ đều đang cười dịu dàng và yêu chiều với anh.
Chỉ riêng hồi ức này, anh vẫn luôn nhớ kỹ, không muốn quên.
Cho nên, dù cho Phó Liên Văn và Hạ Liên Duyệt nói gì với anh, anh vẫn còn ảo tưởng, ảo tưởng của đứa trẻ đối với cha mẹ.
Anh vẫn rất khát vọng có được tình thương của họ.
Ngày đi, Hạ Tức cố ý mặc một bộ âu phục tương đối trang trọng. Phó Tri Bách nhìn thấy, cười đến thiếu chút nữa thở không nổi, chỉ vào Hạ Tức nói: "Anh à, anh đang đi đâu vậy?"
"Đến nhà ba mẹ ăn cơm." Hạ Tức sửa sang lại quần áo, mặt mày căng thẳng.
Phó Tri Bách lắc đầu, kéo áo khoác âu phục của anh ra, ghét bỏ nói: "Mau cởi ra, chỉ đi ăn một bữa cơm mà thôi, đừng câu nệ như vậy."
"Nhưng anh không biết phải mặc gì? Vậy họ thích gì?"
"Họ thích? Này em cũng không biết, nếu anh hỏi em họ ghét cái gì, thì em có thể nói cho anh cả đêm đấy."
Hạ Tức lo lắng xoa tóc, Phó Tri Bách thở dài, kéo cánh tay anh, đi vào trong phòng thay đồ, cầm một chiếc áo hoodie màu xám nhạt cho anh, "Mặc cái này đi, nhìn rất ngoan."
Niềm vui của Phó Tri Bách đại khái chính là tận tâm chưng diện cho anh trai thành học sinh cấp ba nhỏ hơn mình năm sáu tuổi.
Nơi ở của Phó Liên Văn và Hạ Liên Duyệt cách Kenting Gardens một quãng, lúc trước Phó Tri Bách kiếm được tiền mua nhà, vì không nhìn thấy cha mẹ, nên cố ý mua rất xa, lái xe trên đường cao tốc mất khoảng hai giờ đến đó. Hắn lái xe, Hạ Tức ngồi ở ghế phụ, anh hồi hộp trong lòng, lo lắng nói không nên lời. Phó Tri Bách nói gì đó với anh, anh cũng chẳng đáp lại, hai tay túm túm lại với nhau, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ba giờ xuất phát, năm giờ rưỡi cuối cùng cũng đến.
Xe dừng bên ngoài sân, bảo mẫu vừa nhìn thấy bọn họ đến, thì lập tức chạy tới. Phó Tri Bách từ trên xe đi xuống, nhìn thấy người tới hô một tiếng chào dì. Đó là bảo mẫu làm ở nhà bọn họ mười mấy năm, Phó Tri Bách cũng là do dì chăm sóc đến lớn.
Hạ Tức từ trên xe đi xuống, đứng ở ngoài nhìn cửa lớn ngơ ngẩn. Phó Tri Bách vòng qua đầu xe, đi tới bên cạnh anh, nắm lấy tay anh, "Đi thôi, vào bên trong nào."
Bọn họ đi vào trong, Hạ Tức hoảng hốt đi theo bên cạnh Phó Tri Bách, anh không kìm chế được đôi mắt của mình, ánh mắt giống như con quay đảo khắp chung quanh. Tất cả những điều này, thật sự khác hoàn toàn trong trí nhớ, cũng hoàn toàn xa lạ.
Phó Tri Bách dường như biết Hạ Tức đang suy nghĩ gì, nghiêng đầu thấp giọng nói: "Sau khi anh bị bắt cóc, tất cả cũng được trang trí lại, toàn bộ nơi này đều đã thay đổi."
Hạ Tức ngỡ ngàng, thất thần vài giây, liền nghe được âm thanh của Hạ Liên Duyệt.
Phó Liên Văn và Hạ Liên Duyệt chào đón, Hạ Liên Duyệt dường như không nhớ lần trước ở bệnh viện đối xử với Hạ Tức như thế nào, cười hô hố nhìn anh, đưa tay kéo Hạ Tức từ bên cạnh Phó Tri Bách ra, nói với anh: "Đi, mẹ làm cho con rất nhiều đồ ăn ngon lắm, sang bên này với mẹ."
Phó Tri Bách đi theo phía sau hai người, ánh mắt dừng trên gương mặt Hạ Liên Duyệt, ngừng bước, giữ chặt Phó Liên Văn, hắn hạ giọng hỏi: "Mẹ con đã uống thuốc chưa vậy?"
Phó Liên Văn gật đầu, "Ừm, ba nhìn bà ấy uống rồi."
Phó Tri Bách không nói gì nữa, khuôn mặt căng thẳng hơi thả lỏng một chút.
Hạ Liên Duyệt quả thật đã làm một bàn thức ăn, Hạ Tức đứng ở bên cạnh bàn, bị Hạ Liên Duyệt kéo một cái, trực tiếp ngồi cạnh bà. Phó Tri Bách nhìn nhìn, đành phải ngồi đối diện Hạ Tức.
Hạ Tức rất căng thẳng, anh ngửi được mùi hương trên người Hạ Liên Duyệt, giống như mùi hoa hồng, rất nồng, khiến anh có chút xây xẩm mặt mày. Anh hít một hơi, nghe Phó Liên Văn nói nhanh ăn thôi, anh chầm chậm cầm đũa lên, ăn một miếng cơm trắng.
Trên bàn cơm rất hài hòa, Hạ Liên Duyệt vẫn nói chuyện, nhìn có hơi phấn khởi. Bà nói đến bộ phim gần đây của Hạ Tức, khen anh diễn tốt, Hạ Tức nghe xong cũng sắp khóc, cúi đầu, chóp mũi cay xé.
Phó Liên Văn cũng nhắc tới show du lịch kia, ông cười nói: "Tri Bách trong chương trình biểu hiện không tốt lắm, vẫn là Hạ Tức hiểu chuyện hơn, biết giúp đỡ mọi người."
Đại khái ông chỉ muốn tìm từ ngữ, nửa đùa nửa thật nói vài câu, đã thấy Hạ Liên Duyệt đột nhiên ngã gục, bà đứng lên, đối mặt với Hạ Tức, vung tay tát một cái, hằn giọng nói: "Mày tự tham gia chương trình thì thôi đi, vì sao còn muốn kéo Tri Bách theo, để Tri Bách bán rẻ tiếng cười trong gameshow với mày à?"
Một loạt động tác này, gần như chỉ trong vài giây, chờ mọi người phản ứng lại, bầu không khí nháy mắt ngưng trệ. Hạ Tức ngồi ngơ ngác, trên má phải hiện ra bốn dấu tay, xen kẽ trên làn da trắng như tuyết. Phó Tri Bách sửng sốt một giây, lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh Hạ Tức ôm lấy anh, ngực phập phồng kịch liệt, nếu đối phương không phải mẹ hắn, ắt hẳn hắn đã sớm vung tay đánh tới.
Hắn quát: "Mẹ điên rồi sao?"
Hạ Tức hé miệng, anh hoang mang nhìn Hạ Liên Duyệt, lẩm bẩm nói: "Vì sao đánh con? Con... con có thể tự kiếm tiền."
Hạ Liên Duyệt bị Phó Liên Văn túm lấy, bà nghe được lời của Hạ Tức, thật sự giống như phát điên, chỉ vào Hạ Tức, vẻ mặt kích động, bà mắng to, "Trước đây tao đã nói với mày, đừng quấn lấy Tri Bách, tao bảo mày độc lập, bảo mày đừng liên lụy nó, vì sao mày không nghe, vì sao không nghe hả? Mày cái gì cũng phải dựa vào Tri Bách, mày chính là âm hồn không tan..."
Phó Tri Bách nghe được những lời nói không chịu nổi kia, ôm chặt lấy Hạ Tức, tay hắn bịt chặt tai Hạ Tức, hét lớn với Phó Liên Văn: "Không phải ba nói mẹ đã uống thuốc rồi sao? Mau đưa bà ấy đi đi."
Phó Liên Văn lại chẳng nhúc nhích, ông đỡ Hạ Liên Duyệt chẳng còn sức, nhìn về phía hai người Phó Tri Bách, do dự nói: "Tri Bách, ba nghe người ta nói, hai đứa marketing chung? Anh trai con như vậy, nếu bị người ta biết, có ảnh hưởng gì đến con hay không."
Phó Tri Bách toàn thân rét run, người trong ngực giống như mất đi ý thức, không động đậy.
Hắn hít mũi, trong lòng rất đau rất đau, hắn nhìn Phó Liên Văn. Hắn nhìn cha và mẹ mình, đột nhiên cảm thấy ghê sợ, giống như ở nơi này thêm một giây thôi, trái tim hắn sẽ bị nhiễm loại xấu xí này.
Cảm xúc của anh em song sinh có thể liên kết hay không? Vì sao vào giờ phút này, hắn hình như có thể cảm nhận được cảm xúc của anh trai mình? Tựa như cơn bão ập tới, hắn ngã vào trong cuồng phong bão táp, đó là trận bão lớn nhất hắn từng thấy qua, hắn ở trong kiếp nạn này, mỗi một tấc thân thể đều bị phân chia cắn nuốt.
Thống khổ lan tràn khắp toàn thân, nội tạng đều đau, hắn vì anh trai cảm thấy không đáng giá, cảm thấy khó chịu, cảm thấy không cam lòng.
Hắn khóc, rồi nức nở nói, "Mấy người là cha mẹ sao? Chó mèo còn biết bảo vệ con cái của nó, mà mấy người ngay cả chó mèo cũng không bằng! Dựa vào đâu? Khi còn nhỏ không bảo vệ tốt anh ấy, anh ấy quay về rồi, mấy người còn sỉ nhục anh ấy! Mấy người dựa vào đâu, có tư cách gì khinh thường anh ấy?"
Từng giọt nước mắt rơi trên mặt Hạ Tức, nước mắt mặn chát, anh nếm được nước mắt Phó Tri Bách, lập tức tỉnh táo lại. Anh nghe được tiếng khóc của em trai, xoay người, giữ chặt tay Phó Tri Bách, thấp giọng an ủi hắn, "Anh không sao, anh không sao cả."
Làm sao mà anh không có gì được chứ, nhịp tim nhanh đến thái quá, tay chân lạnh ngắt. Anh nắm lấy Phó Tri Bách, giống như đang ôm một khúc gỗ trôi dạt, cúi đầu, nước mắt của Phó Tri Bách lăn dài trên mặt anh.
Hạ Tức nhìn chằm chằm mặt đất, suy yếu nói: "Anh muốn về nhà, Tiểu Bách, anh muốn về nhà."
Bọn họ đi ra ngoài, Phó Liên Văn còn muốn chạy theo, lại nghe Phó Tri Bách tức giận quát, bảo ông đừng đến gần!
Phó Liên Văn sắc mặt đỏ bừng, đứng yên tại chỗ.
Phó Tri Bách giữ vai Hạ Tức, xe đậu bên ngoài, hắn mở cửa, Hạ Tức ngồi vào, lưng dựa ghế, nhắm chặt mắt. Phó Tri Bách đứng ở cửa xe, cúi đầu nhìn Hạ Tức, cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Anh, xin lỗi, em xin lỗi..."
Không biết đã nói bao nhiêu lần xin lỗi, Hạ Tức mở mắt ra, giật khóe miệng, nụ cười giống như đom đóm sáng lấp lánh trong đêm hè, anh nói: "Không sao đâu, anh thật sự không có gì hết, Tiểu Bách, em đừng khóc."
Phó Tri Bách nhịn không được, thật sự nhịn không được nữa, cúi người ra sức ôm lấy Hạ Tức.
Nỗi thống khổ của hắn cần phải được phát tiết, nhiệt độ làn da khiến hắn tham lam, hơi thở của Hạ Tức ở chóp mũi, chờ hắn kịp phản ứng, hắn đã hôn Hạ Tức.
Sau đó, là một tiếng hét vang dội, kèm theo là tiếng khóc, Phó Tri Bách chấn động, kết tiếp chậm rãi đứng thẳng dậy. Hắn từ đầu xe đi đến đầu kia, nhìn về phía hai người từ trong nhà đi ra, không dám tin.
Hắn mặt chẳng thay đổi nói: "Anh ấy chỉ có tôi, anh ấy là anh trai tôi, mấy người không yêu anh ấy, thì để tôi yêu anh ấy."
HẾT CHƯƠNG 37.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro