Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33.

Lúc Hạ Tức tỉnh lại, đã là sáng hôm sau. Một chút rượu kia làm cho anh gặp không ít rắc rối, không biết đêm qua đã làm cái gì, chỉ cảm thấy đau đầu cực kì. Anh chống trán chậm rãi đứng dậy, mím môi nhìn quanh bốn phía.

Những ngày qua vẫn ở bên ngoài, căn nhà này đã lâu không về. Anh cầm chăn lên, đưa đến chóp mũi ngửi ngửi, là mùi thơm vừa giặt không lâu.

Hạ Tức vùi mặt vào trong chăn, suy nghĩ hỗn loạn chuyện đêm qua. Nhưng suy nghĩ thật lâu, trong đầu vẫn trống rỗng, mang máng xuất hiện một cảnh tuyết rơi.

Chẳng nhớ nổi cái gì cả...

Anh bước xuống giường, đến nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó thay quần áo xuống lầu.

Ánh mặt trời loang lổ trong phòng, ánh mặt trời mùa đông làm cho người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái, lúc Hạ Tức từ cầu thang đi xuống, dừng lại cửa sổ một chút, nhìn về phía bầu trời xanh ngoài cửa sổ, khoảng mấy giây mới từ từ dời tầm mắt.

Xuống dưới lầu, bụi bay loạn khắp không trung, Hạ Tức cúi đầu dẫm lên ánh sáng đi về phía trước, nhón chân như con thỏ.

Anh đang chơi một mình thì nghe thấy tiếng cười, thân thể Hạ Tức cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phó Tri Bách từ sofa thò đầu ra, nửa người trên dựa vào, tay phải chống cằm, đôi mắt cong cong.

"Anh à, anh đang làm gì vậy?"

Hạ Tức dại ra mà nhìn hắn, chân đang giơ ra giữa không trung "vụt" một cái rụt về, hai tay chắp sau lưng, mặt nghẹn đến đỏ bừng, lắp bắp nói: "Tiểu Bách... Em... Sao em lại ở đây?"

Phó Tri Bách từ trên ghế sofa trực tiếp nhảy qua, đứng trước anh trai mình, có điều chắc là đứng không vững, thân thể lắc lư hai cái. Hắn nắm tay Hạ Tức đặt vào lòng mình, quay đầu ho khan một tiếng, âm thanh có hơi khàn khàn, hắn nói: "Tối qua anh uống bao nhiêu, sao lại say quá vậy?"

"Tối qua?" Hạ Tức lộ rõ hoang mang, anh nhíu nhíu mày, suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: "Tối qua anh nhìn thấy em, không phải là ảo giác sao?"

Phó Tri Bách thấy anh thật sự cái gì cũng không nhớ, trong lòng cười khổ, ngoài miệng thì bảo: "Không phải ảo giác, tối qua là em đưa anh về đấy."

Hạ Tức nghe hắn nói vậy, lại rũ mắt nhìn bàn tay mình và Phó Tri Bách đang nắm nhau, môi anh giật giật, tựa như muốn nói gì đó, nhưng một câu cũng chẳng thốt nên lời.

Là anh ác mồm ác miệng, đuổi Phó Tri Bách đi.

Anh rút tay ra khỏi ngực Phó Tri Bách, Phó Tri Bách lại kéo anh lại. Hạ Tức sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Phó Tri Bách.

Phó Tri Bách nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn anh, "Tối qua, lúc em đến đón anh, Hoàng Dương nói với em, anh rất nhớ em. Anh trai à, anh có biết cái gì gọi là người say nói lời thật hay không."

"Anh... anh không có..." Hạ Tức giãy giụa ý đồ né tránh hắn.

Phó Tri Bách hít sâu một hơi, hắn hình như rất mệt, trong lúc tranh luận với Hạ Tức, đột nhiên cúi đầu, vùi đầu vào bả vai Hạ Tức, hắn buồn bã nói: "Anh ơi, em rất nhớ anh, em không muốn rời xa anh, em muốn mỗi ngày gặp anh, em chính là muốn anh ỷ lại em, anh ỷ lại em một chút đi nhé, được không... Được không anh... Đừng đuổi em đi mà."

Phó Tri Bách nghĩ nếu con người có đuôi như chó con thì tốt rồi, hỉ nộ ái ố của hắn sẽ có thể không hề che giấu mà hiện rõ với Hạ Tức. Đứng trước mặt anh, lắc lắc cái đuôi, nói với anh rằng, em thật sự thật sự rất thích anh.

Hạ Tức trầm mặc, anh không giãy dụa nữa, chỉ im lặng đứng đó, thân thể mỏng manh bị Phó Tri Bách ôm vào trong lòng. Anh cảm giác được hô hấp nóng rực của Phó Tri Bách, nhiệt độ xuyên qua quần áo chạm vào da, anh run rẩy, lẩm bẩm: "Anh sợ."

"Anh sợ cái gì?"

"Sẽ biến thành gánh nặng của em."

"Anh không phải gánh nặng, anh vốn là một phần của em." Phó Tri Bách dang tay choàng lấy anh, giọng mũi sụt sịt, hắn nói: "Anh, trong lòng em chỉ có anh, em chỉ quan tâm đến mình anh."

Hạ Tức có chút không phân biệt được lời nói của Phó Tri Bách lúc này rốt cuộc là có ý gì, đầu anh đau nhức, trong lòng tràn ngập cảm xúc hỗn loạn. Anh giữ chặt cánh tay Phó Tri Bách, muốn hắn đứng thẳng lại trước, nhưng một giây sau, Phó Tri Bách lại trượt dài từ trên người anh xuống, "bịch" một tiếng, ngã ra đất.

Hạ Tức sửng sốt, anh nắm lấy cánh tay Phó Tri Bách, kinh hoảng nói: "Tiểu Bách, em bị sao vậy?"

Phó Tri Bách cau mày, chống đất, chậm rãi ngồi dậy, trở tay nắm tay Hạ Tức, thuận thế tựa đầu vào ngực Hạ Tức. Hắn thở hổn hển mệt mỏi nói, "Em hình như bị sốt rồi." Nói xong, hắn kéo tay Hạ Tức chạm vào trán mình, giọng ỉu xìu, hắn hỏi: "Anh, anh sờ xem, có phải rất nóng hay không."

Bàn tay Hạ Tức đặt lên trán Phó Tri Bách, tưởng như muốn bỏng luôn, chỉ chạm vào một giây, liền rụt về. Anh ấp úng nói: "Nóng quá."

Phó Tri Bách co rúm mình lại, cố gắng biểu hiện ra bộ dạng đáng thương yếu đuối, rầm rì nói: "Anh không phải anh trai em sao? Thấy em trai bị sốt, không đau lòng à?"

Hạ Tức đờ người, môi anh khẽ nhúc nhích, liên tục nói hai lần, "Đau lòng, anh... đau lòng." Anh dừng chút, thật cẩn thận hỏi: "Đi bệnh viện không?"

Phó Tri Bách vùi mặt trong lòng Hạ Tức, lặng lẽ nhếch khóe môi, kéo dài giọng điệu, thể hiện tư thế yếu đuối kia, tủi thân nói: "Em không thèm đi bệnh viện đâu, anh đỡ em dậy đi."

Hạ Tức mím môi, anh đỡ Phó Tri Bách lên, dìu hắn từ dưới đất dậy.

Phó Tri Bách quả thật bị sốt, chắc là do cơn mưa tối qua, cũng có thể là do tối qua ngủ trên sofa cả đêm, khi tỉnh dậy thì cả người bủn rủn, đầu đau như búa bổ. Vốn là chuyện khó chịu, nhưng lúc này Phó Tri Bách thực sự muốn đốt pháo chúc mừng mình bị sốt.

Hắn bảo Hạ Tức đỡ mình vào phòng, tựa vào vai anh trai mình đi chầm chậm. Đoạn cầu thang mất khoảng mười phút, nhích một bước lại làm nũng một lần, lẩm bẩm nói mình mệt mỏi quá, buồn ngủ quá, khó chịu quá... muốn anh hai thương.

Hạ Tức lần đầu tiên thấy Phó Tri Bách như vậy, trước kia đều là Phó Tri Bách chăm sóc anh, hiện tại thế này, anh thật sự vô cùng không thích ứng. Anh luống cuống tay chân trấn an Phó Tri Bách, đưa người đến phòng, nhìn Phó Tri Bách nằm xuống, mới thở phào nhẹ nhõm.

Phó Tri Bách thật sự tinh thần không ổn, vốn còn muốn nói chuyện với anh trai, vậy nhưng nằm xuống chưa được bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Chờ hắn tỉnh lại đã là giữa trưa, nhiệt độ đã hạ xuống. Cơ thể hắn vốn dĩ rất khỏe, trước kia phát sốt đến 40 độ vẫn không nghỉ ngơi mấy ngày liền, cơ mà chưa bao giờ cố tự hạ sốt như vậy.

Hắn vuốt cái trán phát lạnh của mình, uể oải than vài tiếng, có chút hối hận chính mình vừa rồi sao lại ngủ mất.

Đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài. Phó Tri Bách nghe thấy tiếng động, lập tức kéo chăn lên nhắm mắt lại.

Có tiếng bước chân, hắn nghiêng tai lắng nghe, lặng lẽ hé mắt, dưới mi mắt nhìn thấy Hạ Tức cầm một cái bát. Một mùi thức ăn dần dần ập đến, mũi Phó Tri Bách giật giật.

Hạ Tức đặt cháo đã nấu lên bàn, ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng chạm vào vai Phó Tri Bách. Cũng không dùng bao nhiêu sức, Phó Tri Bách đã mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Tức lẳng lặng nhìn hắn. Phó Tri Bách chưa bao giờ diễn tệ đến thế, hắn cười "hì hì" hai tiếng, ngáp một cái, lại nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi: "Anh này, mùi gì mà thơm quá vậy?"

"Anh nấu cháo." Hạ Tức chỉ vào cái bàn đầu giường, "Đói chưa? Muốn ăn ít không?"

Phó Tri Bách thở dài, than vãn: "Ăn không vô."

"Anh nghĩ em cũng ăn không nổi." Hạ Tức thật sự rất nghiêm túc, Phó Tri Bách làm bộ làm tịch nửa sống nửa chết, mắt thấy anh sắp bưng cháo đi, hắn mở miệng nói: "Hình như bây giờ em đói rồi, em muốn ăn."

Hạ Tức quay đầu nhìn hắn, Phó Tri Bách đã tự mình ngồi dậy, sợ Hạ Tức không rõ, lặp lại một lần nữa: "Em đói bụng."

"Thật sự đói bụng sao? Không muốn ăn thì đừng ăn."

"Đói thật, không lừa anh, đói đến mức bụng em kêu ùng ục này."

Hạ Tức đưa cháo cho hắn, món cháo này được anh nấu bằng cách cắt nhỏ rau xanh nấu cùng với gạo, cho thêm chút thịt nạc vào, ngửi thì thấy rất thơm. Anh cầm bát cháo, lại thấy Phó Tri Bách chẳng chịu động đậy, khó hiểu hỏi: "Em sao vậy?"

Phó Tri Bách tựa vào giường, ánh mắt nhìn Hạ Tức từ trên xuống dưới, một giây sau bắt đầu chơi xấu, "Anh đút em đi."

Hạ Tức nhanh chóng chớp chớp mắt vài cái, lông mi run run, trong lòng anh căng thẳng rõ ràng. Anh tới gần một chút, lại ngồi xuống bên giường, cầm thìa, múc một muỗng cháo, đưa đến bên miệng Phó Tri Bách. Phó Tri Bách cúi đầu, húp một ngụm nhỏ.

Cái con người mới vừa nói ăn không vô mà lại ăn hết cả bát cháo, còn liếm liếm môi, hỏi anh trai múc thêm một bát nữa.

Hạ Tức sợ hắn ăn nhiều khó chịu, nên không múc thêm cho hắn, mà nói: "Vừa nãy anh ra ngoài mua thuốc hạ sốt, em uống chút thuốc, rồi ngủ một giấc đi."

"Vừa nãy anh còn đi ra ngoài á?"

Hạ Tức gật gật đầu, "Trong nhà không có thuốc." Hạ Tức nói xong lấy thuốc ra, đưa tới trước mặt hắn.

Phó Tri Bách nào giống bị sốt đâu, ngược lại giống bị gãy tay, hai tay thả xuống hai bên, lại là câu "Anh đút cho em đi".

Hạ Tức sửng sốt, anh cầm viên thuốc đưa đến bên miệng Phó Tri Bách. Phó Tri Bách há miệng, cố ý cắn viên thuốc kia, môi đụng phải ngón tay Hạ Tức, xúc cảm ấm áp, khiến lòng Hạ Tức căng thẳng.

"Nước..."

Phó Tri Bách nhắc nhở anh, anh mới kịp phản ứng, siết chặt cái ly.

Anh nhìn Phó Tri Bách uống thuốc, lấy lại ly, nắm trong tay, ngón tay gõ vào mép ly. Phó Tri Bách nằm xuống lần nữa, Hạ Tức do dự nói: "Em nghỉ ngơi đi, anh... anh đi đây."

Phó Tri Bách nhìn Hạ Tức, im lặng vài giây, sau đó thấp giọng nói: "Anh, anh có thể ngủ với em một lát được không? Một mình em không ngủ được."

Hạ Tức không lên tiếng, nửa khuôn mặt Phó Tri Bách chôn ở trong gối đầu, giọng nói nghèn nghẹn, "Chỉ một lát thôi."

Hạ Tức cuối cùng vẫn đồng ý, Phó Tri Bách lập tức xốc chăn lên, thân thể Hạ Tức vừa chạm giường, đã bị Phó Tri Bách ôm lấy. Phó Tri Bách từ phía sau ôm anh, vùi đầu vào vai và cổ anh, hơi nóng phả lên vành tai đo đỏ, chậm rãi nói: "Chỗ em ấm, mép giường lạnh lắm."

Hạ Tức rụt cổ không nói lời nào, tay Phó Tri Bách đặt lên eo anh, xoa nhẹ một cái. Thân thể Hạ Tức run lên, hơi thở không ổn định, anh nhịn không được giơ tay lên, che ở bên eo mình.

"Em đừng..." Giọng nói anh kĩ càng the thé, còn run run.

"Đừng cái gì?"

"Nhột lắm, em đừng chạm vào eo anh."

"Nhột lắm hửm?" Phó Tri Bách đẩy tay Hạ Tức ra, lại cố ý đụng vào. Hạ Tức "a" một tiếng, giãy dụa trốn về trước, lại bị Phó Tri Bách kéo vào trong ngực. Lưng anh chạm vào lồng ngực Phó Tri Bách, mông cọ qua một chỗ nào đó, run rẩy, toàn thân cứng ngắc.

Anh không còn ngây thơ vô tri như lúc đầu, nhưng anh trai ngốc nghếch bị Phó Tri Bách bắt nạt, biết đây là chuyện gì, cũng hiểu được sự nóng rực thiên đốt trong lòng là gì, hít sâu một hơi, kéo tay Phó Tri Bách ra, eo lại bị giữ chặt.

Anh như con cá bị kéo khỏi nước, vùng vẫy trên bờ. Nhiệt độ phía sau càng ngày càng kinh người, anh rốt cục nhịn không được, nghẹn ngào nói: "Em muốn làm gì?"

Người phía sau mơ hồ nói những lời điên rồ, tay anh bị kéo qua, dán lên chỗ nào đó, nóng hổi như muốn làm bỏng tay anh. Phó Tri Bách cắn lỗ tai Hạ Tức, lập đi lập lại: "Anh, em khó chịu, giúp em với."

Dương vật vừa rồi vẫn còn mềm mềm, sau khi tay Hạ Tức chạm vào, lập tức sung huyết cương cứng, nằm trong lòng bàn tay Hạ Tức, nóng lên cùng cực. Hắn ôm Hạ Tức, bảo anh xoay người. Hạ Tức bất động, hắn mềm nhũn nửa người dưới, cúi đầu nói: "Anh à, giúp em."

Âm thanh của Phó Tri Bách tựa như có thể mê hoặc người khác, như tàu phá băng đẩy những mảng băng đi, nhiệt độ từng chút từng chút cháy rực trong tim, Hạ Tức hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người. Dưới sự chỉ dẫn của Phó Tri Bách, anh vuốt ve dương vật thô kia. Hơi thở của Phó Tri Bách dần dần trở nên nặng nề lên, Hạ Tức vùi đầu vào lồng ngực hắn, cố gắng lắng nghe nhịp tim hắn, cố gắng để mình không bị Phó Tri Bách quấy nhiễu.

Nhưng Phó Tri Bách lại không như anh mong muốn. Cằm Hạ Tức được nâng lên, đôi mắt hoang mang đờ đẫn bất lực nhìn Phó Tri Bách, bóng đổ trước mặt, môi được liếm nhẹ nhàng. Giọng Phó Tri Bách khàn khàn, "Anh, lè lưỡi ra."

Anh đương nhiên sẽ không lè lưỡi ra rồi, Phó Tri Bách liền ngang ngược xâm chiếm đầu lưỡi, tước đoạt hô hấp của anh, khi tim sắp ngừng đập, mới từ từ buông anh ra. Hạ Tức toàn thân vô lực rúc vào lòng Phó Tri Bách, động tác trên tay anh vừa dừng lại, Phó Tri Bách đã bất mãn hừ một tiếng, xoay người lại, đè lên người Hạ Tức làm chuyện vừa rồi Hạ Tức giúp mình làm.

Hắn xoa xoa dưới bụng Hạ Tức, thân thể Hạ Tức mẫn cảm, người đỏ lên như tôm luộc, hốc mắt thấm đẫm nước, anh "ưm a" khẽ kêu hai tiếng. Phó Tri Bách lại sờ soạng, sau đó cười xấu xa nói: "Anh à, anh cứng rồi này."

Hạ Tức nhìn cũng không dám nhìn hắn, yết hầu run run, nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Buông anh ra."

"Không phải em đã nói rồi sao? Đây là bình thường." Hắn nói xong, cúi đầu cắn nhẹ vào yết hầu run rẩy của Hạ Tức, vén quần áo ra, liếm qua làn da trắng như tuyết, hôn hôn bụng dưới, cuối cùng tách đùi Hạ Tức ra, cách lớp vải kia ngậm lấy sự cương cứng của Hạ Tức.

Hạ Tức hét toáng lên, âm thanh cuối cùng run rẩy, khóc lóc nói: "Đừng như vậy, thả anh ra đi."

"Không thoải mái sao?"

Nước bọt làm ướt quần, đỉnh tròn lộ ra, Hạ Tức càng thở hổn hển. Phó Tri Bách kéo lớp vải che xấu hổ cuối cùng ra, đầu lưỡi liếm qua thân dương vật, lại nhẹ nhàng ngậm lấy. Rồi hắn nhả, động tác vô cùng lớ ngớ, cẩn thận liếm liếm.

Chầm chậm, Hạ Tức không giãy dụa cũng không kháng cự nữa, thân thể anh càng ngày càng nóng, bụng co rúm, hồi lâu sau đã bắn.

Phó Tri Bách ngẩng đầu, lau đi tinh dịch trên mặt. Hắn gọi một tiếng "Anh trai", chỉ thấy Hạ Tức ngồi dậy, nắm đấm căn bản không dùng sức rơi lên ngực hắn, hắn ngơ ngác, giơ tay lên che ngực, ngẩng đầu nhìn Hạ Tức.

Trên mặt Hạ Tức đều là nước mắt, theo cằm từng giọt từng giọt rơi xuống, anh kéo chăn ném lên người Phó Tri Bách, giọng nói khàn khàn, "Tại sao em lại đối xử với anh như vậy?"

"Anh..." Phó Tri Bách vội vàng hô, muốn tiến lên, lại bị Hạ Tức đẩy ra.

Hạ Tức vội xuống giường, chân trái chạm đất, anh mặt trắng bệch, qua quýt mở tay Phó Tri Bách ra, "Đừng đụng vào anh, chẳng lẽ em không biết chúng ta là anh em sao?"

Phó Tri Bách đờ người, Hạ Tức không nhìn hắn nữa, tông cửa xông ra ngoài.

Hắn làm sao mà không biết được chứ, chính vì quá rõ ràng, nên ngay từ đầu mới sợ này sợ kia.

Phó Tri Bách quỳ trên giường, trở tay tát mình một cái.

Hắn không biết mình quỳ bao lâu, thẳng đến khi hắn hoàn hồn, đi tìm Hạ Tức, khắp căn nhà nào còn thấy bóng dáng Hạ Tức đâu chứ.

Hắn đứng ở giữa phòng khách, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối, khóc như một đứa trẻ lạc đường.

Tối hôm qua Hạ Tức say thành như vậy, Lý Chiếu Nhất vốn định để Hạ Tức nghỉ ngơi một ngày, không ngờ Hạ Tức lại tự tới.

Hoàng Dương đang báo cáo chuyện công việc với Lý Chiếu Nhất, vừa nhìn thấy Hạ Tức tiến vào, thì cảm thấy không ổn. Hốc mắt Hạ Tức đỏ hoe, rõ ràng là đã khóc, cậu ta híp mắt lén nhìn hai lần, chợt nghe Hạ Tức nói: "Lúc trước nói đi Singapore quay quảng cáo, vậy đi ngay đi, tôi muốn đi vào ngày mai."

Lý Chiếu Nhất vốn là kiểu cuồng công việc, trước kia đối với Phó Tri Bách hận không thể bắt hắn làm việc 24/24. Nhưng khi đối mặt với Hạ Tức, gã lại không đành, đang lo lắng sự nhiệt huyết của mình không có chỗ tận dụng, vừa nghe thấy Hạ Tức chủ động yêu cầu công việc liền nở nụ cười, nói: "Ok ok, tôi sẽ sắp xếp ngay."

Hoàng Dương cau mày, đi theo Hạ Tức ra ngoài, nhịn không được hỏi: "Anh Hạ Tức, anh sao vậy?"

Hạ Tức lắc đầu, anh nắm chặt nắm tay, mệt mỏi nói: "Tối nay tôi không về nhà, cậu có thể giúp tôi đặt khách sạn được không."

"Được, đương nhiên được ạ."

Hạ Tức kỳ lạ như vậy, sau khi Hoàng Dương sắp xếp khách sạn cho Hạ Tức, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy trong lòng không yên. Đợi đến tối, rốt cuộc cậu ta cũng nhịn không được, gọi điện thoại cho Phó Tri Bách.

Lần này đi Singapore quay chụp quảng cáo là cho một nhãn hiệu nước hoa, chuyến bay vào lúc 3 giờ chiều. Hạ Tức trùm kín mít ra khỏi khách sạn, anh cực kỳ sợ lạnh, gió thổi vào mặt, mặc nhiều như vậy vẫn rùng mình một cái.

Lên xe, Hoàng Dương đưa bình giữ nhiệt cho Hạ Tức, cười nói: "Anh Hạ Tức, đây là canh cá mẹ em nấu, anh uống một chút đi, làm ấm dạ dày."

Hạ Tức nói cảm ơn, đưa tay nhận, mở nắp bình giữ nhiệt, nhìn thấy canh cá màu trắng sữa, bề mặt còn trôi nổi vài miếng nấm, anh ngửi ngửi nhẹ, "Thơm thật."

Hoàng Dương cười cười, "Anh ăn thử đi, ngon lắm á."

Hạ Tức "ừ" một tiếng, cầm bình húp một ngụm, "Ngon quá." Anh liếm môi, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười.

Hoàng Dương nhìn thấy anh cười, thở phào.

Tối qua có thể Hạ Tức không nghỉ ngơi tốt, ngủ một giấc trên xe, lúc tỉnh lại đã tới sân bay.

Hoàng Dương đỗ xe xong, nhưng không vội xuống xe, do dự nói: "Anh Hạ Tức, có chuyện em phải nói với anh một tiếng."

"Chuyện gì?"

Môi Hoàng Dương giật giật, còn chưa mở miệng, cửa bên đã bị mở ra, Phó Tri Bách đứng ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hạ Tức. Hoàng Dương lập tức nói: "Tri Bách cũng tới, em xuống xe trước, hai anh trò chuyện đi nhé." Cậu ta nói xong, kéo ra cửa xe, nhảy xuống.

Hạ Tức căn bản không kịp phản ứng, chỉ nghe "rầm" một tiếng, cửa xe khép lại, Phó Tri Bách ngồi bên cạnh anh.

Tầm mắt Phó Tri Bách giống như một ngọn lửa, sáng quắc dí về phía Hạ Tức. Hạ Tức không khỏi lui về sau, ánh mắt chuyển xuống, lại thấy bàn tay Phó Tri Bách quấn băng gạc, anh kinh ngạc, trực tiếp kéo tay Phó Tri Bách, vội vàng hỏi: "Tay em làm sao vậy?"

Phó Tri Bách mặc anh nắm, hắn cúi đầu rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Không cẩn thận bị phỏng."

"Sao chứ?"

"Anh..." Phó Tri Bách nâng tay kia lên, phủ lấy bàn tay Hạ Tức.

Trong chiếc xe chật chội, hai người ngồi cạnh nhau dường như có thể nghe thấy nhịp tim của nhau, ai đập nhanh hơn, ai lo lắng hơn, ai yêu ai hơn.

Phó Tri Bách mở miệng trước, hắn nói: "Đêm hôm trước anh say, hôm qua em bị sốt, em không muốn nói chuyện này với anh khi anh say, cũng không muốn để anh cảm thấy em không tỉnh táo, cho nên chỉ có thể chọn lúc này thôi."

Phó Tri Bách cắn chặt răng, giọng run rẩy chen ra từ trong cổ họng. Hắn cúi đầu, bởi vì thấp thỏm thậm chí còn không dám nhìn Hạ Tức, hô hấp nặng nề, nhịp tim dồn dập, qua hồi lâu, hắn nói: "Anh, em... thích anh, em thật sự rất thích anh, thích đến nỗi em thậm chí không muốn xem anh như anh trai."

Thân thể Hạ Tức cứng đờ, ngơ ngác nhìn hắn, đầu óc vẫn luôn chậm nửa nhịp vào giờ phút này phản ứng nhanh nhẹn dị thường. Ngọn lửa sáng rực từ trong lòng bốc lên gần như muốn thiêu cháy anh, ngực anh nhoi nhói đau, tim sắp nổ tung. Một giây sau, nước mắt tràn ra từ hốc mắt, anh nghe Phó Tri Bách nói: "Nếu anh không phải anh trai em, có phải em... Có thể đường hoàng chính đáng yêu anh hay không."

Đều không rõ, đều không biết, Phó Tri Bách như đang cầu xin, "Anh có thể... Cũng thích em một chút, chỉ một chút... Một chút thôi cũng được."

Hạ Tức ngơ ngác, im lặng, không biết qua bao lâu, anh há miệng muốn nói chuyện. Phó Tri Bách nhìn vẻ mặt của anh, đột nhiên sợ hãi, hắn rụt về sau, do dự bất an nói: "Bây giờ đừng vội từ chối em, anh... Anh cứ suy nghĩ đi, em có thể đợi anh từ Singapore quay về, anh à, em xin anh đó."

Hắn nói xong, tựa như là sợ nhìn thấy Hạ Tức, chủ động mở cửa xe, cúi đầu, khàn giọng nói: "Anh đi đi."

Tay chân Hạ Tức lạnh như băng, anh nhìn cánh cửa mở, lại nhìn Phó Tri Bách đang cúi đầu, trong đầu hỗn loạn giống như bị cái gì đó khuấy đảo, không cách nào bình tĩnh lại được. Anh từ trên xe đi xuống, đi vài bước, cũng chỉ có vài bước, đột nhiên quay đầu, chạy vụt chui vào trong xe, nâng mặt Phó Tri Bách lên, hôn hắn.

Hạ Tức nói: "Không cần suy nghĩ nữa đâu."

HẾT CHƯƠNG 33.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1x1