Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22.

Bởi vì Hạ Quang Diệu vẫn còn là trẻ vị thành niên, cho nên việc này sẽ có chút khó sử, hơn nữa Hạ Quang Diệu một mực khăng khăng là Hạ Tức động thủ trước, mấy cảnh sát điều tra liền gọi Hạ Tức sang đối thoại. Hạ Tức đi qua, ngồi lên ghế, cố sức mà nghe cảnh sát dò hỏi.

Cảnh sát khó hiểu nhìn anh, Hạ Tức trầm mặc, hồi lâu sau, anh nói: "Xin lỗi, phản ứng của tôi sẽ chậm hơn người bình thường, anh có thể nói chậm lại một chút được không?"

"Thằng nhóc tấn công cậu nói là em trai cậu."

"Không phải."

Ngón tay Hạ Tức đan chéo, anh rất sợ, anh ngẩng đầu theo bản năng nhìn ra ngoài cửa, trong lòng yên lặng gọi em trai thật sự của mình.

Cảnh sát hỏi vài câu, Hạ Tức trả lời tuy rằng rất chậm, nhưng đều rất nghiêm túc. Bọn họ tra xét camera giám sát ở cửa lớn, phát hiện sự tình quả thực như Hạ Tức nói, là Hạ Quang Diệu cầm dao công kích trước.

"Cậu yên tâm đi, sự tình chúng tôi đã hiểu rõ, các cậu về nghỉ ngơi trước đi, không cần lo lắng."

Hạ Tức gật gật đầu, Hoàng Dương lập tức tới đỡ Hạ Tức. Hạ Tức đứng lên, nhẹ nhàng tránh né tay cậu ta, đi ra ngoài, vừa đi tới cửa, cửa đã bị đẩy ra, một trận gió thổi tới, Phó Tri Bách đứng trước mặt anh.

Phó Tri Bách rất sợ, thật sự rất sợ, hắn sợ hãi mất đi, sợ hãi anh trai đã mất mà tìm lại được sẽ một lần nữa chịu tổn thương.

Mặt hắn hầu như nhà nhà đều biết, nữ cảnh sát trong đồn cảnh sát kinh ngạc hô một tiếng, Phó Tri Bách đứng trước mặt Hạ Tức, gật gật đầu với họ, thấp giọng nói: "Tôi đến đón anh trai tôi về nhà."

Một cảnh sát phản ứng lại trước, nói với hắn: "Không có gì nữa rồi, các cậu về đi."

Phó Tri Bách nắm lấy tay Hạ Tức, tay run rẩy dữ dội, với với vài cái, mới nắm chặt tay Hạ Tức trong tay.

Bọn họ đi ra ngoài, Hoàng Dương lái xe riêng, Hạ Tức được đưa vào trong xe Phó Tri Bách. Anh ngồi ở ghế phụ, Phó Tri Bách giúp anh thắt dây an toàn, nhưng không rụt về, mà một tay nâng mặt Hạ Tức lên, thấp giọng hỏi: "Bị thương sao?"

Hạ Tức không nói lời nào, Phó Tri Bách giơ tay lên, chạm vào mặt anh, trên mặt ướt nhem, Hạ Tức xấu hổ quay đầu, nhẹ giọng nói: "Bị dọa khóc rồi à."

Phó Tri Bách nhìn chằm chằm vào mặt anh, trái tim giống như bị đâm một nhát, đau đớn.

Ngón cái gạt nước mắt bên cạnh mắt Hạ Tức, hắn choàng lên người Hạ Tức, ôm chặt lấy anh, "Anh, không sao rồi, em đưa anh về."

Trọng lượng trên người nặng trịch, trong lòng rất ấm áp, cái loại lo âu kinh hoảng bất an vừa rồi biến mất. Hạ Tức giơ tay lên, túm lấy tay áo Phó Tri Bách, anh nói: "Tiểu Bách, anh chỉ có mình em là em trai."

"Em cũng chỉ có mình anh là anh trai."

Phó Tri Bách nói như vậy, Hạ Tức lộ ra nụ cười. Phó Tri Bách cúi đầu nhìn nụ cười trên mặt anh, có chút mê say, ngón tay hắn vô thức lướt qua khuôn mặt Hạ Tức. Lông mi Hạ Tức run nhè nhẹ, từng giọt nước mắt lăn xuống, hắn lưu luyến nhìn chăm chú giọt nước mắt theo gương mặt rơi xuống.

Đột nhiên bả vai trì xuống, khi hắn còn chưa kịp phản ứng, một thứ ấm áp dán lên trên mặt hắn. Môi Hạ Tức lướt qua gò má hắn, hơi thở trên người quanh quẩn chóp mũi. Tim Phó Tri Bách đập nhanh hơn, hắn ngơ ngác nhìn anh trai, yết hầu lăn lộn.

Hạ Tức hôn lên mặt hắn một cái, nói với hắn: "Anh ở Venice thấy bọn họ đều chào hỏi như vậy."

Phó Trị Bách ngây ngốc mà nhìn Hạ Tức, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, bỗng nhiên lui về phía sau, cột sống chạm chỗ tựa lưng suýt chút nữa gãy luôn, tay đặt lên ngực trái.

"Em bị sao vậy?" Hạ Tức nghi hoặc nhìn phản ứng lớn như vậy của hắn.

Mặt Phó Tri Bách hoàn toàn đỏ lên, hắn lấy tay che mặt mình, quay đầu đi, lúng túng nói: "Không có gì, mà... về sau đừng dùng kiểu phương thức này chào hỏi người khác nhé."

Hạ Tức ngoan ngoãn đáp, "Ừm."

Phó Tri Bách cảm thấy mình thật bất thường, vì sao đột nhiên tim đập nhanh, trong lòng tê dại, dạ dày căng đến co rút từng cái một. Hắn hít sâu một hơi để mình đừng nghĩ nhiều nữa.

Phía trước Hoàng Dương đã chạy được đoạn đường rồi mà còn chưa thấy bọn họ đuổi theo, liền gọi điện thoại tới. Phó Tri Bách giống như nghe thấy tiếng của cứu tinh, cầm điện thoại nói: "Đến rồi, tôi đến ngay đây."

Hoàng Dương khó hiểu, mình còn chưa nói gì mà, sao lúc này anh Phó lại tích cực như vậy nhỉ?

Xe chạy đến gara, Phó Tri Bách xuống xe, vòng qua đầu xe, mở cửa cho Hạ Tức trước.

Bọn họ từ gara đi lên, đẩy cửa ra đi vào phòng khách, lại thấy một bàn thức ăn. Phó Tri Bách có chút ngượng ngùng, nói với anh: "Em làm, muốn chờ anh trở về ăn, đáng tiếc đều nguội rồi."

Hạ Tức lấy điện thoại ra, đem ảnh mình lưu cho hắn xem, "Hâm nóng lại là được mà."

Tay nghề nấu ăn của Phó Tri Bách bình thường, thế nhưng anh trai hắn quá quý hắn, cảm thấy hắn làm cái gì cũng tốt cả.

Món ăn hương vị bình thường, nhưng Hạ Tức vẫn ăn sạch, bọn họ còn uống ít rượu vang đỏ, hai anh em tửu lượng đều không tốt, uống say kề tai nhau thì thầm. Hạ Tức nhỏ giọng nói với Phó Tri Bách đồ ăn của Venice không ngon, lại nói Lý Chiếu Nhất là một kẻ khó chịu tính khí thất thường, còn kể chuyện mình đóng phim, đóng phim rất vui, lúc nói lời thoại anh cảm thấy mình chính là một người bình thường.

Phó Tri Bách ôm lấy anh trai, giống như ôm con thỏ con, ấn đầu Hạ Tức vào lòng mình, tay xoa xoa vài cái theo thắt lưng Hạ Tức. Hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên người Hạ Tức, sau đó chậm rãi nói: "Anh, em rất nhớ anh, mỗi ngày đều nhớ anh, nằm mơ cũng nhớ anh, không biết chừng nào thì anh trở về?"

"Không phải anh... đã về rồi sao?"

Hạ Tức ngẩng đầu, ánh mắt mê ly, khuôn mặt Phó Tri Bách càng gần hơn, anh ôm lấy cổ Phó Tri Bách. Đầu Phó Tri Bách càng ngày càng thấp, mùi rượu thoang thoảng tràn ngập chóp mũi, rượu thúc đẩy mập mờ, phá vỡ một dục vọng quyến rũ.

Trải qua dục vọng giúp đỡ lẫn nhau lần trước, lúc này đây ngược lại không còn gì khó hiểu nữa.

Phó Tri Bách kéo quần áo Hạ Tức ra, môi lướt qua hai má Hạ Tức, hôn dọc tai rơi xuống cổ. Thân thể Hạ Tức run nhè nhẹ, giống như một đóa hoa hồng dại đang ngậm nụ chờ nở.

Người trước mắt quá đẹp, làn da mịn màng mềm mại dần dần được vuốt ve dưới lòng bàn tay hắn, trong lòng tan chảy, dường như có vô số điều muốn nói, nhưng những lời đó đến bên miệng, lại trở thành từng tiếng hơi gấp gáp nặng nề.

Cái loại vẻ đẹp không liên quan đến giới tính ấy, làm cho Phó Tri Bách say sưa gần như trầm mê, hầu như muốn quên đi tầng quan hệ huyết thống này.

Lý trí của hắn như một sợi dây đang cháy, trái tim cũng bị thiêu đốt đến mức bỏng rát, hắn cúi đầu, từng chút một hạ xuống, kéo quần áo của Hạ Tức, liếm liếm phần bụng dưới của anh.

Hạ Tức "ưm" một tiếng, phát ra mấy chuỗi rên rỉ, anh cong chân lên, muốn tránh né loại cảm giác ngứa ngáy này, nhưng Phó Tri Bách lại tách đùi anh ra. Quần của anh bị kéo xuống một nửa, Phó Tri Bách há miệng cắn một cái nhỏ vào xương đùi anh.

Hạ Tức lại bất ngờ hô một tiếng, sau đó thân thể bị chặn ngang ôm lên, bên dưới người Phó Tri Bách cứng rắn đâm vào mông Hạ Tức, rất nóng rất cứng. Cả người anh mềm nhũn, chỉ nghe Phó Tri Bách nói: "Anh, đi tắm trước nhé."

Bồn tắm đầy nước, hơi nóng mịt mờ, trên gương dần dần nổi lên hơi nước. Phó Tri Bách cởi quần áo trên người Hạ Tức, nhéo nhéo eo Hạ Tức, Hạ Tức không chịu nổi thứ ngứa dữ dội này, giãy dụa muốn né tránh.

Phó Tri Bách không ngờ Hạ Tức lại mẫn cảm như vậy, lại sợ ngứa nữa, hắn lại gãi vài cái, Hạ Tức liền xin tha.

"Không... Đừng... Nhột..." Hạ Tức vừa cười, vừa đứt quãng nói, anh cười đến nước mắt muốn chảy ra, đầu đặt lên vai Phó Tri Bách. Phó Tri Bách cuối cùng cũng không giày vò anh nữa, ôm anh đi vào bồn tắm. Nước ấm ngập cơ thể, lưng Hạ Tức tựa vào ngực Phó Tri Bách, Phó Tri Bách dùng chân mở chân anh ra, tay xoa xoa vài cái trên bụng Hạ Tức.

Dục vọng của Hạ Tức từ từ đứng lên, sống lưng anh mềm ngoặc, cả người đều tựa vào ngực Phó Tri Bách, mông sau dán vào chỗ cứng rắn kia, cọ nhè nhẹ.

Thân thể Phó Tri Bách cứng đờ, nhiệt độ hôn trên gò má dường như vẫn còn, nhịp tim đập nhanh vẫn chưa tiêu tan, hắn gọi anh trai, gọi Hạ Tức, lúc mê mang mò mẫm chậm rãi lướt ra phía trước, giống như là đi lên một cây cầu độc mộc, không có đường quay đầu, kiên trì đi về phía trước, dòng sông chảy xiết dưới chân là dục vọng, đất liền duy nhất trước mắt gọi là cấm kỵ. Hắn một chân giẫm vào, chỉ có thể đưa ra một lựa chọn là không hối hận.

Thân thể Hạ Tức bị xoay lại, anh được Phó Tri Bách ôm lấy, ngồi bên cạnh bồn tắm, sau lưng tựa vào vách tường. Phó Tri Bách giữ chặt eo anh, quỳ gối bên chân anh, cúi đầu ngậm lấy dương vật cương cứng của anh.

Khó khăn phun ra nuốt vào, cố sức nuốt xuống, âm thanh thực sự khiến người nghe thấy đỏ mặt tía tai. Một lát sau, cả người Hạ Tức run run, Phó Tri Bách há miệng, tránh mặt sang một bên, nhưng vẫn không tránh được, tinh dịch bắn ra có mấy giọt văng lên mặt hắn.

Hắn vươn tay múc một ít nước từ trong bồn tắm tưới lên mặt, nghiêng đầu, say mê nhìn chằm chằm Hạ Tức, cười xấu xa nói: "Anh, anh quá quyến rũ rồi."

HẾT CHƯƠNG 22.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1x1